Người Mới Tức Giận - Chương 13

Tác giả: Tinh Oánh Tinh Oánh

Lưu Ly nhìn Thái Niểu đang choáng váng lại nhìn mấy chai R*ợ*u còn lại trên bàn, bắt chước Thái Niểu đổ hai ly R*ợ*u vào miệng. Tự mình ngửi thấy hà hơi ra mùi R*ợ*u mới cảm thấy OK nằm bò bên cạnh bàn, thầm cầu nguyện: Bí thư Bạch cũng tới đi, Bí thư Bạch cũng tới đi .
Khoảng hơn mười phút sau, Trương Cảnh Trí mới cùng Bạch Kỳ Trấn tới nơi, nhìn thấy Thái Niểu say bất tỉnh nhân sự, sắc mặt Trương Cảnh Trí lạnh chẳng khác gì dưới 0 độ C, dọa Lưu Ly đang giả say cũng ngồi thẳng lên mà giải thích, “Phó thị trưởng Trương, tôi có khuyên Tiểu Điểu uống ít thôi....” Nhìn sắc mặt Phó thị trưởng Trương đen lại, Lưu Ly lại không dám nói nữa.
Trương Cảnh Trí trực tiếp chặn ngang ôm lấy Tiểu Điểu, đi được hai bước quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Ly đang rụt cổ lại, sắc mặt hòa hoãn một chút, “Cám ơn cô ở cùng với Tiểu Điểu, cô cũng uống say không ít, để Bí thư Bạch đưa cô về vậy.”
Lưu Ly chỉ nghe để Bí thư Bạch đưa cô về..., lập tức mở cờ trong bụng, không ngừng gật đầu. Chờ Trương Cảnh Trí vừa đi cô quay đầu lại híp mắt cười nhìn Bạch Kỳ Trấn.
Bạch Kỳ Trấn cũng cười, thầm nghĩ cô bé này thật kỳ quái.
Tài xế chở Trương Cảnh Trí về, Bạch Kỳ Trấn cùng Lưu Ly đi ra chau mày bất đắc dĩ. “Đi thôi, tôi tiễn cô về.” Giơ tay lên vẫy xe taxi.
Lưu Ly chớp mắt, “Nhà tôi rất gần, không cần gọi xe đâu, đi bộ về cũng được.”
“Rất gần?” Bạch Kỳ Trấn nhớ tiểu khu nhà cô cách đây ít nhất cũng phải mười km đi.
Thấy Lưu Ly kiên định gật đầu, “Rất gần!”
Bạch Kỳ Trấn cười, “Vậy đi thôi. ”
Hai người bước đi thong thả dọc theo ven đường, Lưu Ly đi ở bên cạnh anh, thỉnh thoảng len lén liếc anh, sau đó cúi đầu đỏ mặt, chẳng khác gì thiếu nữ chưa biết yêu. Không được, không được, như vậy quá kém rồi, Lưu Ly nắm tay thành quyền dừng bước.
Bạch Kỳ Trấn thấy cô dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ.
Lưu Ly hít một hơi thật sâu, kiên định hỏi: “Bí thư Bạch, anh có bạn gái chưa?”
“Bạn gái?”
“Đúng vậy, chính là bạn gái. Không phải là là bạn khác giới, chính là loại quan hệ thân thiết đấy ạ.”
Bạch Kỳ Trấn lần đầu tiên bị người khác hỏi một vấn đề tế nhị một cách trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời thật sự không biết phải trả lời thế nào, cũng không hiểu tại sao vô duyên vô cớ cô bé này lại hỏi anh vấn đề này.
Lưu Ly tính nôn nóng, thấy anh mặt mày luống cuống, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, “ Có thì nói là có, không có thì nói không có, anh phải nói thật nha!”
Bạch Kỳ Trấn nói: “Không có.”
“Không có thì tốt rồi.” Lưu Ly rất H**g phấn nói.
Tốt cái gì? Bạch Kỳ Trấn nhìn cô có chút buồn cười.
Lưu Ly hắng giọng, nhìn anh, nghiêm túc nói: “Bí thư Bạch có thể cho tôi mượn điện thoại của anh được không?”
Điện thoại? Bạch Kỳ Trấn lấy điện thoại di động ra đưa tới, Lưu Ly nhanh chóng gọi sang điện thoại của mình, nghe tiếng chuông Bao Bao vang lên, mới trả lại, “Vừa nãy là số điện thoại của tôi, tôi biết anh rất bận, chỉ là bận rộn thế nào cũng phải có ngày nghỉ, sau này rảnh rỗi có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Bạch Kỳ Trấn dù có ngốc thế nào cũng đã hiểu ra ý tứ của cô bé này rồi, nhưng mà anh chỉ cảm thấy buồn cười, bọn họ hình như mới chỉ gặp qua có hai lần. Anh lịch sự gật đầu, coi như đồng ý, Lưu Ly thấy anh nhẹ nhàng gật đầu thì đặc biệt vui vẻ.
Cảm giác thích một ai đó chính là không cần biết anh ấy làm gì, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc,
Đang lúc Lưu Ly còn muốn nói gì nữa, một chiếc xe Jaguar màu đen dừng bên cạnh cô, tài xế mở cửa từ trong xe bước xuống, “Tiểu thư, ông chủ cho tôi tới đưa tiểu thư về nhà.”
….
Bên trong quán R*ợ*u, bồi bàn thấy Lưu Ly và Thái Niểu theo hai người rời đi, lập tức lên lầu, “Ông chủ, Lưu Ly và bạn cô ấy đã đi rồi.”
Trong một phòng tối lầu hai, một người đàn ông đang nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh màu vàng nhạt nước trà, chẳng những nhìn thấy bọn họ rời đi, mà còn trông thấy Lưu Ly nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn Bạch Kỳ Trấn. Hắn gật đầu một cái, phất tay cho bồi bàn xuống lầu.
Do dự một chút, móc điện thoại, “Đuổi theo Lưu Ly, đưa cô ấy về nhà.”
….
Thái Niểu ngủ thẳng tới tối mới tỉnh, vừa tỉnh lại nhìn đồ đạc trong phòng lập tức đưa tay bịt miệng chính mình.
Trương Cảnh Trí bưng nước mật ong đi vào phòng nhìn thấy động tác của cô nhẹ nhàng thở dài, “Tiểu Điểu, uống R*ợ*u không giả quyết được chuyện gì cả.”
Thái Niểu nhìn sang, trong mắt có chút hối hận, nhưng hơn cả vẫn là bất đắc dĩ, “Nhưng ít nhất có thể trốn tránh.”
Nhận lấy ly nước mật uống vào, cảm giác ấm áp rất thoải mái, Thái Niểu nhìn Trương Cảnh Trí, bộ mặt mất mát.
“Kể một chút xem, lần này là vì chuyện gì?”
Cô cười khổ một tiếng, vài ba lời mà kể lại chuyển xảy ra cả một ngày, giọng nói chán nản.
Trương Cảnh Trí vẫn kiên nhẫn lắng nghe, trên mặt không có… chút mất kiên nhẫn nào, chờ cô kể xong toàn bộ, sờ sờ đầu cô, cười khổ một tiếng, “Cô bé ngốc.”
“Con là người lớn rồi nha.”
“Người lớn sẽ không bao giờ núp mãi trong cái vỏ của mình mà không chịu đối mặt với thực tế, Tiểu Điểu, thực tế không phải là không có người tốt, nhưng phần lớn con người ai cũng có lòng hư vinh mãnh liệt với lợi ích và tiền bạc. Nhìn gương mặt mờ mịt của cô, Trương Cảnh Trí có chút không muốn nói thêm, nếu có thể, anh hi vọng Tiểu Điểu cứ đơn thuần như vậy cả đời. “Tiểu Điểu, không cần để ý xem người khác nói cái gì, người ta nói cái gì là chuyện của người ta, con chỉ cần làm chính bản thân mình là tốt rồi.”
“Trước kia con cũng nghĩ như vậy, nhưng gần đây, con phát hiện ra con không làm được.” Thái Niểu cúi đầu, bị Từ Lương Cẩm phản bội, thân phận cậu út thay đổi làm cho cô không cách nào thích ứng nổi. “Cậu út.” Cô ngẩng dầu lên nhìn anh.
Tâm Trương Cảnh Trí thoáng mềm nhũn một cái, ánh mắt của cô quá mức trong sáng. “Nếu bọn họ khiến Tiểu Điểu không vui, chúng ta liền có cách để cho bọn họ cũng không thể vui vẻ.”
“Là sao ạ?”
“Chính là trả thù! Không phải mọi người đều nói biện pháp tốt nhất để chữa lành vết thương không phải là vá nó lại mà chính là tặng lại cho người làm mình bị thương một vết thương còn nặng hơn so với vết thương của bản thân mình sao.”
“Là ai nói vậy ạ? Sao con lại chưa từng nghe thấy.”
“Cậu nói.” Trương Cảnh Trí cười nói, kéo cô đứng dậy, “Đi rửa mặt, xuống ăn cơm tối rồi nói tiếp.”
Sau bữa cơm tối, Trương Cảnh Trí lấy một chiếc chìa khóa xe đưa cho cô, “Ngày mai lái chiếc xe này đi làm?”
Thái Niểu “À?” một tiếng.
Anh giải thích: “Nếu người khác cho là con có quan hệ, con càng giải thích càng mơ hồ, thà cứ nhận mối quan hệ này, sợ rằng bất kể là ai từ nay về sau cũng không có gan khi dễ con nữa.”
Thấy cô do dự, anh nói tiếp, “Ta còn không sợ, con sợ cái gì. Mau mở chiếc xe này đi làm, tốt nhất là gặp luôn Từ Lương Cẩm, cho hắn biết hắn đã bỏ lỡ một cô bạn gái tốt đến thế nào, để cho hắn hối hận cả đời luôn đi.”
Để cho hắn hối hận cả đời? Mắt Thái Niểu nhìn thấy Trương Cảnh Trí mỉm cười, khóe miệng đang buông xuống cũng cong lên một chút, nhận lấy cái chìa khóa, nắm thật chặt, dùng sức gật đầu một cái.
Một đêm này, cô ngủ ở phòng ngủ của Trương Cảnh Trí, mà Trương Cảnh Trí đang ở phòng khách trằn trọc suy nghĩ xem có cần sửa sang lại phòng khách một chút để Tiểu Điểu chuyển qua đây luôn, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không hay cho lắm, vì vậy thôi không nghĩ nữa.
Ngày thứ hai, Bạch Kỳ Trấn nhìn Thái Niểu rự rỡ hẳn lên, ngây ngốc ba giây mới nuốt nước miếng gọi thử một tiếng, “Tiểu Điểu?”
Thái Niểu nháy mắt mấy cái, “Có đẹp không ạ?”
Bạch Kỳ Trấn gật gật đầu, Thái Niểu quay đầu về phía Trương Cảnh Trí nhe răng cười, mặt đỏ hồng.
Sáng nay, cô được nhân viên hóa trang Trương Cảnh Trí mời đến trang điểm cho, lúc cô soi gương, chính mình cũng bị dọa nhảy dựng lên một cái.
Quần tây màu xanh lá cây kết hợp với áo sơ mi vải tơ tằm, đồ trang sức thanh nhã, cô gái trong gương chính là một người đẹp hiện đại, tương phản hoàn toàn với hình tượng ngày thường của cô. Cô còn ngu ngơ cười hỏi: “Đây là mình sao?” bị cậu út chế nhạo một trận.
Thái Niểu theo Trương Cảnh Trí ra cửa, nhìn chiếc xe trong gara khẽ cau mày.
“Cậu út, kỹ thuật lái xe của con không được tốt lắm.”
“Bảo hiểm đầy đủ, dù cho có ***ng nát xe, công ty bảo hiểm cũng sẽ bồi thường toàn bộ.”
Thái Niểu nhếch miệng, bấm nút mở cửa xe, ngồi vào buồng lái, sờ đông sờ tây, đây là lần đầu tiên trong đời cô lái một chiếc xe tốt thế này.
Bạch Kỳ Trấn nhìn lãnh đạo, có chút khó hiểu, “Lãnh đạo, Tiểu Điểu cô ấy…”
“Nhìn xem cô ấy có thích hay không.” Trương Cảnh Trí chợt nói.
Chỉ là, dù không giải thích một câu nhưng Bạch Kỳ Trấn lập tức hiểu hàm nghĩa trong đó, nhìn chiếc xe đã đi xa, nhẹ nhàng thở dài.
Lúc đầu Thái Niểu thật sự là bừng bừng khí thế muốn cho những người kia khó chịu, cũng muốn để cho bản thân nở mày nở mặt một lần. Nhưng theo dòng xe tấp nập đi làm trong giờ cao điểm, cả đường run run rẩy rẩy đi tới bãi đỗ xe sau trường học, tất cả ý chí tích lũy cả một buổi sáng đều rơi rụng sạch, các giáo viên từ bãi đỗ xe đi ra đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò nghiền ngẫm hoặc là hâm mộ, Thái Niểu phát hiện những ánh mắt này ngoại trừ làm cho cô cảm thấy không thoải mái thì không có điểm nào giống như cảm giác trả thù mà cậu út nói.
Chẳng lẽ cậu út nói sai sao? Sẽ không. Nhất định là mình quá dọa người, Thái Niểu càng thêm ủ rũ. Cúi đầu nhìn quần áo đang mặc trên người, cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào?
Thái Niểu gõ gõ đầu, cảm giác đầu óc trống rỗng.
Xuống xe, Thái Niểu đi luôn đến phòng vệ sinh, đổi lại đồng phục công sở mới cảm giác thoải mái một chút, rửa mặt ngẩng lên là khuôn mặt không trang điểm của Thái Niểu thường ngày.
Thái Niểu tự giễu, xem ra bản thân mình chính là hồ dán chẳng khác gì nước từ trong tường rỉ ra.
Buổi tối tan việc, cô giống như kẻ trộm lén lén lút lút đi ra bãi đậu xe, thấy không có ai vội vàng lên xe lái ra khỏi trường học.
Cả đường nơm nớp lo sợ, lái xe đến cửa chung cư của Trương Cảnh Trí, cảnh vệ vừa nhìn thấy biển số xe lập tức cho qua, Thái Niểu dừng xe ở cửa, vốn dĩ muốn đem cái chìa khóa xe gửi ở phòng bảo vệ, kết quả vừa mới dừng xe, cửa nhà Trương Cảnh Trí lại mở ra.
Thái Niểu nhìn cô gái xa lạ bước ra từ nhà của cậu út, “Cô là?”
Cô gái nhìn cách ăn mặc của Thái Niểu, lại nhìn chiếc xe, nhìn Thái Niểu cười, “Xin chào, cô tìm Phó thị trưởng Trương đúng không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc