Người Mới Tức Giận - Chương 02

Tác giả: Tinh Oánh Tinh Oánh

Thái Niễu nhìn hai người đang vận động trên giường, Não côtrống rỗng vài giây, đợi đến khi cái loại cảm giác đau đớn trong lòng làm cho nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cô cũng không còn kịp suy nghĩ cái gì nữa, thân thể đã run lẩy bẩy, cho dù là dùng sức che miệng lại, cũng không che lấp được tiếng nức nở của mình.
Cùng lúc đó, bên trong nhà vang lên tiếng cô gái thét chói tai, giống như phim điện ảnh truyền hình, nam nữ trên giường hoảng hốt dùng drap bao lấy cơ thể mình lại. Thái Niễu cho là mình sẽ xông lên đánh đôi cẩu nam nữ này rồi dứt khoát xoay người rời đi, nhưng bước chân lại nặng như trì, cô đứng ở cửa, nhìn Từ Lương Cẩm luống cuống từ trên giường nhảy lên, chật vật mặc quần , sau đó dùng chăn mỏng che lại cho cô gái trên giường, rồi xoay người dùng sức kéo cô ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng.
Giam cô gái kia ở bên trong, kéo cô đi ra bên ngoài. Một cánh cửa ngăn cách, lại làm cho Thái Niễu không dám tin những gì cô vừa nhìn thấy, trải qua chân thật như vậy, thoáng như cơn ác mộng.
Không biết Từ Lương cẩm là quẫn bách hay là tức giận, tuỳ tiện mặc một cái áo sơ mi, kéo Thái Niểu ra bên ngoài, giọng điệu kiên quyết không cho cự tuyệt, "Chúng ta đi ra ngoài nói."
Thái Niễu không biết Từ Lương Cẩm muốn dẫn cô đi đâu, cô bây giờ căn bản không có cách nào để suy nghĩ, đầu cùng chân giống nhau dường như trong cái chớp mắt đó đều nặng như chì, nửa bước khó đi.
Từ Lương Cẩm dắt Thái Niễu đi xuống lầu vào cửa phòng cà phê tiểu khu, phòng cà phê ở đây bọn họ chỉ vào đúng một lần, bởi vì giá cả rất đắt đỏ. Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa , trên mặt Thái Niễu đầy nước mắt, Từ Lương cẩm lại quần áo không chỉnh tề, hai người hoàn toàn đắm chìm trong tâm tình của mình, căn bản không có chú ý bọn họ đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
"Tiểu Điểu, thật xin lỗi." Từ Lương Cẩm có chút khó khăn mở miệng, loại cảm giác khó chịu này ai cũng không hy vọng xuất hiện, nhưng mà nếu đã ᴆụng phải, như vậy bọn họ cũng đã đến lúc kết thúc."Tiểu Điểu, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi. Thật ra thì, anh đã sớm muốn nói với em, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy em dùng cái ánh mắt sùng bái nhìn anh, anh đều không nhẫn tâm mở miệng, anh sợ em bị tổn thương."
Cổ họng Thái Niễu bị nghẹn, cô nức nở nói không ra lời, giờ phút này cô thật rất muốn hỏi hắn, chẳng lẽ lúc này hắn lại không sợ cô bị tổn thương sao?
Từ Lương Cẩm thấy cô không nói lời nào, liền nói tiếp:"Tiểu Điểu, em biết anh mà, cha mẹ anh đều là nông dân, căn bản không có cách nào giúp đỡ anh, nhưng mà anh muốn đứng vững ở thành phố này, anh không muốn vì mua căn hộ nhỏ bé mà phải vét sạch tiền tài của cha mẹ. Anh chưa từng nghĩ tới mình lại may mắn được Diệu Âm coi trọng như vậy, cha cô ấy là Phó giám đốc của bộ phận lao động ở Liên Xô, nếu như anh cưới cô ấy, cô ấy sẽ trợ giúp rất nhiều cho sự nghiệp của anh. Cho nên, Tiểu Điểu em đừng trách anh. Anh cũng không còn cách nào, anh không muốn lừa gạt em, càng không muốn để cho em nhìn thấy anh như vậy, nhưng mà trong cái xã hội này, anh thật sự là cùng đường rồi. Vì sự nghiệp, anh muốn hy sinh một chút, cho nên hi vọng em có thể thông cảm. . . . . ."
"Anh. . . . . . anh muốn tôi thông cảm?" Thái Niễu như cũ khóc không thành tiếng.
"Tiểu Điểu, em quá ngây thơ rồi. Coi như chúng ta ở chung một chỗ, kết hôn, cũng là vợ chồng nghèo trăm chuyện thấp hèn. Anh cưới Diệu Âm, em cũng có thể đi tìm một người đàn ông tốt hơn có thể giúp đỡ em, Tiểu Điểu, chúng ta không phải là học sinh ở trong trường học, chúng ta là người lớn, là người trưởng thành thì nên biết cái gì là quan trọng nhất, trái ngược với quan trọng nhất, những thứ không quan trọng kia tất nhiên phải làm vật hy sinh." Từ Lương Cẩm càng nói càng cảm giác mình có đạo lý, vừa mới đỏ mặt lúng túng cũng đã bình tĩnh lại, ngược lại đối với lý luận của mình có chút đắc chí, cho rằng lựa chọn của hắn không chỉ là đúng đắn đối với cuộc sống của mình, cũng là cho Thái Niểu một cơ hội lựa chọn đúng đắn.
"Tình yêu không thể làm cơm ăn, anh yêu em Tiểu Điểu, nhưng so với em thì anh yêu sự nghiệp của bản thân anh hơn. . . . . ." Từ Lương Cẩm thao thao bất tuyệt nói với Thái Niễu về đạo lý mà hắn cho là đúng .
Trong phòng cà phê cũng không có nhiều người, Từ Lương Cẩm nói gì hầu như người ở bên trong đều nghe được, hiển nhiên bao gồm cả Trương Cảnh Trí cùng bí thư của anh là kỳ Trấn. Bạch Kỳ Trấn nhìn ánh mắt của lãnh đạo không đúng, theo ánh mắt của hắn xoay người nhìn sang, vừa nhìn liền sợ hết hồn, "Lãnh đạo, cô gái kia có phải là Tiểu Điểu hay không nha?"
Trương Cảnh Trí không trả lời, bất quá ánh mắt không dễ dàng tiết lộ tâm tình nhưng lại không chút nào che giấu được sự tức giận, xem ra hắn không có nhận lầm người."Có muốn tôi đi giải quyết hay không."
"Không cần." Trương Cảnh Trí lạnh lùng nói, nói xong để ly cà phê xuống, liền đứng lên. Thời khắc hắn muốn đi lên phía trước giúp Thái Niễu giải vây, không ngờ còn có người so với hắn còn nhanh chân hơn. Chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi từ bàn cách vách đứng lên, mắng to một câu "Tên cặn bả" quả đấm đã đánh vào mặt Từ Lương Cẩm. đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Trương Cảnh Trí dừng bước, mặc dù anh không nghĩ rằng bạo lực là biện pháp tốt để giải quyết vấn đề, nhưng đánh xuống một quyền này, trong lòng anh rất muốn khen người thanh niên này một tiếng "Tốt" . Từ Lương Cẩm đích thật là người cặn bả, người vô sỉ cặn bả!
Nhưng ngay lúc Trương Cảnh Trí đang trầm trồ khen ngợi, thì người thanh niên trẻ tuổi đó lại lôi kéo Thái Niễu chạy ra khỏi phòng cà phê, "Kỳ Trấn, cậu theo sau xem một chút, xác nhận Tiểu Điểu đã an toàn trở về nhà chưa."
"Vâng, lãnh đạo, chìa khóa xe cho ngài, ngài về cao ốc thị chính đi họp trước. Sau khi tôi xác nhận Tiểu Điểu an toàn về đến nhà, lập tức chạy đến." Bạch Kỳ Trấn giao chìa khóa xe cho Trương Cảnh Trí, sau đó đuổi theo.
Trương Cảnh Trí nhìn Từ Lương Cẩm Lương bị đánh lạnh lùng hừ một tiếng, thu dọn xong tài liệu , xốc lên ví da đi đến quầy tính tiền, xoay nửa người thì phát hiện Từ Lương Cẩm đang ngượng ngùng lục túi quần, khóe miệng cong lên, xoay người lại nhắc nhở em gái ở quầy tính tiền, "Cẩn thận có người chạy nợ." Nói xong, mỉm cười rời khỏi phòng cà phê.
Sau khi bị kéo ra ngoài Thái Niễu vẫn chạy theo, cho đến khi cô gần như không thở nỗi nữa, "Chạy, chạy hết nổi rồi." Đặt ௱ôЛƓ ngồi dưới đất, Thái Niểu mệt mỏi đến không kịp khóc, ngẩng đầu lên nhìn người vừa cứu mình ra ngoài, ánh mắt lập tức trợn tròn."Là anh? !"
Hoạt Tích Niên liếc mắt, "Là tôi, mỗi lần gặp phải cô đều không có chuyện gì tốt. Tôi nói cô cái người cay cú mạnh mẽ đánh tôi ở hành lang đi đâu rồi? Cái loại đàn ông đấy mà cô lại có thể ngồi ở đó chịu đựng hắn, kia là phải mở to miệng ra dùng sức chửi."
Nhắc tới Từ Lương Cẩm nước mắt Thái Niễu lại muốn rơi ra. Đánh hắn, người nên đánh phải là cô đi. Ba năm mến nhau, sùng bái hắn, thương hắn, vì hắn mà ăn mặc tiết kiệm, vì hắn mà không tiếc trở mặt với người nhà, nhưng cô làm nhiều như vậy, đổi lấy chẳng qua là. . . . . . Trong đầu thoáng hiện qua một hình ảnh, đột nhiên cảm thấy ghê tởm.
Cô thật muốn đánh mình, đánh mình có mắt không tròng, đánh mình nhìn người không rõ.
"Này, tôi nói cô chớ khóc được không?" Hoài Tích Niên có chút không chịu được, xung quanh đã có người nhìn về bọn họ bên này, càng thêm mấy phần quẫn bách. Nữ sinh chính là phiền toái, hắn ngồi xổm xuống, "Này, tôi nói cô đừng khóc mà? Vì cái loại đàn ông đó, đáng giá cho cô khóc sao? chảy nước mắt vì hắn là lãng phí tài nguyên, cô cũng nên vì thấy rõ bộ mặt chân thật của hắn mà hoan hô ăn mừng."
Thái Niễu hit hít mũi, đạo lý ai cũng hiểu, nỗi đau không kiểm soát được. Cô đứng lên, "Cám ơn anh, không làm phiền anh, tôi không sao ."
Trông bộ dạng này mà giống như không có chuyện gì sao! Hoạt Tích Niên xoa xoa huyệt Thái Dương, được, hôm nay làm người tốt thì làm đến cùng đi ."Tôi đưa cô về nhà, ngộ nhỡ trên đường cô có xảy ra chuyện gì, cảnh sát còn phải tìm tôi điều tra, cô đã không muốn làm phiền tôi, cứ để cho tôi đưa cô trở về."
Thái Niễu nhìn vẻ mặt kiên định của anh, nhưng cô thật không muốn về nhà."Tôi muốn đi đến nhà bạn tôi."
"Vậy tôi sẽ đưa cô đi đến nhà bạn cô." Hoạt Tích Niên liền giơ tay lên đón xe, hỏi địa chỉ, đưa cô đến dưới lầu nhà Lưu Ly, nhìn cô lên lầu rồi mới rời đi.
Lưu Ly vừa mở cửa liền thấy bộ dạng chật vật của cô, sợ hết hồn. Chỉ nghe cô nói mấy câu, đã lòng đầy căm phẫn săn tay áo lên muốn đi tìm cái tên vô sỉ đó tính sổ.
"Quên đi, có lẽ mình cũng còn may mắn, mình chưa có kết hôn cùng hắn .” Sau khi kết hôn mà xảy ra chuyện như vậy, cô sợ là cô sẽ điên mất .
"Loại người cặn bã như vậy, từ lâu cậu đã nên quăng hắn." Lưu Ly lôi kéo Thái Niễu, "Tốt lắm, không nên đau khổ vì loại người như vậy, tỷ tỷ dẫn em đi happy, ăn mừng thất tình."
"A?" Thái Niễu khóc xử, cô nào có tâm tình đi happy." Tớ mệt ૮ɦếƭ đi, Lưu Ly. . . . . ."
Lưu ly lập tức cắt đứt lời của cô, "Không trút giận ra ngoài, thất tình làm sao sẽ tốt. Đi theo tớ, không sai đâu." Vừa nói, vừa kéo cô ra khỏi nhà.
Khi Thái Niễu bị Lưu Ly đẩy mạnh vào quầy rượu cô mới biết phát tiết trong lời của Lưu Ly chính là uống rượu.
Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen . o r g để có có chương mới hơn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc