Người Mẹ Trinh Trắng - Chương 11

Tác giả: Poulp

Lúc đã ăn uống xong, chúng tôi tranh nhau ra chụp ảnh với cô dâu, chú rể. Mẹ con tôi được ưu tiên chụp chung với cô dâu, chú rể một tấm. Khi ánh đèn flash của chiếc máy ảnh lóe lên xong thì mắt tôi cũng vô tình nhìn thấy một dáng người, tôi không thể tự khống chế được mình cứ nhìn chằm chằm vào người đó. Tôi không thể lí giải nổi tại sao người này lại có mặt ở đây hôm nay. Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ta liền ngẩng đầu lên, hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau. Người đó nhíu mày nhìn tôi, còn tôi ngây người mất mấy giây mới định thần lại được, lập tức ôm chặt Bo chạy ra ngoài, không cần quan tâm chuyện gì xảy ra đằng sau. Bo thì luôn mồm hỏi: “Mẹ ơi, mẹ chạy đi đâu đấy? Bo phải chụp ảnh với cô Thúy.”
Tôi không còn tâm chí để trả lời thằng bé, cứ cắm đầu chạy. Chỉ tiếc là tôi không thể chạy nhanh hơn nữa vì anh ta đã đuổi kịp, kéo tôi lại đối mặt với anh ta. Tôi vừa ngây dại, vừa sợ hãi lại vừa vô cùng phẫn nộ, còn anh ta, cứ nhìn tôi rồi lại nhìn Bo, đầy kinh ngạc như không thể kinh ngạc hơn được nữa.
“Cô…cô chính là…” Đó là tất cả những gì anh ta có thể thốt lên được sau bấy nhiêu năm.
“Tôi không quen anh!” Tôi hùng hổ định bước đi nhưng lại bị anh ta cầm tay kéo ngược lại một cách ***.
“Cô không quen tôi vậy sao phải bỏ chạy?”
Tôi nhếch miệng cười, nhìn anh ta bằng ánh mắt coi thường rõ ràng. Mấy năm qua đi, anh ta vẫn thế, vẫn đạo mạo, quá đỗi đẹp trai, nhưng nay còn có vẻ lịch lãm, quyến rũ của một người đàn ông thành đạt. Dù anh ta đã có vợ nhưng lại chẳng có vẻ gì là mang theo sự ràng buộc của gia đình mà vẫn giữ được phong thái phong lưu, lãng tử như xưa, có lẽ cũng chính vì cái dáng vẻ này mà biết bao cô gái say đắm, trong đó có cả Trinh.
“Đặng Minh Hải. Tôi không nhớ nhầm tên anh chứ?” Tôi đọc tên anh ta bằng cái giọng khinh khỉnh nhất mình có. Nếu đã buộc phải đối mặt thì tôi cũng không cần thiết phải né tránh làm gì.
“Vậy mà cô nói cô không quen tôi?”
“Đối với anh, những ai biết tên anh thì đều là quen sao? Tôi thì không nghĩ thế. Tôi sẽ tự khinh bỉ mình nếu tôi nhận là tôi có quen anh.”
Hải im lặng nhìn tôi một lát rồi cười khan hai tiếng, không cần bày ra bộ mặt đạo mạo giả tạo nữa: “Tôi nên khen cô có trí nhớ tốt hay sợ vì cô thù quá giai đây?”
“Anh nghĩ anh đáng để tôi hận thù ư? Anh còn không đáng để lưu trong bộ nhớ của tôi chứ đừng nói là đáng để hận thù.” Tôi vẫn cứng giọng nói, cố không để anh ta nhìn ra sự run rẩy của mình.
Trong khi tôi và Hải nhìn nhau không chớp mắt thì Bo kéo kéo áo tôi: “Mẹ ơi, chú này là ai?”
Tôi cau mày gắt nhỏ: “Con trật tự đi.”
Hải chuyển qua nhìn thằng bé, nghi hoặc hỏi: “Đứa bé này là…?”
“Nó là con trai tôi.” Tôi trả lời, lùi lại một bước, theo bản năng ôm Bo vào lòng như muốn bảo vệ con khỏi một sinh vật gớm ghiếc.
“Cô đã lập gia đình rồi sao?” Mắt anh ta chứa đựng ý cười nham hiểm: “Tôi trông đứa bé này không giống cô lắm. Hình như nó rất giống bố nó?”
“Đó không phải chuyện của anh!”
“Chuyện trước đây tôi thật sự không cố ý, cũng không nghĩ mọi chuyện lại trở nên tệ như vậy. Mong cô hãy tin tôi.” Hải đột nhiên xuống nước một cách đáng ngờ: “Cô biết đấy, tôi cũng không mong một kết cục như thế, khi đó tôi còn quá trẻ.”
“Tôi chẳng biết gì hết. Tôi chỉ biết kẻ đang đứng trước mặt tôi bây giờ là một con quái vật, một tên khốn vô trách nhiệm. Anh không đáng mặt đàn ông.” Tôi cố tình nhấn mạnh câu cuối.
Đúng lúc ấy có vài người đi qua, tò mò nhìn cả tôi và anh ta. Không thể tin, anh ta rất nhanh chóng lấy lại nụ cười quá đỗi hiền lành vô hại, nụ cười mà anh ta từng giành cho Trinh, gật đầu chào họ như là anh ta chỉ đang đứng trò chuyện với một người bạn bình thường. Sau khi họ đi, nụ cười ấy biến mất còn nhanh hơn. Thật đáng ghê tởm!
Anh ta nheo mắt lại một cách ẩn ý: “Không đáng à? Tôi nói cho cô biết, đừng cố tình động vào lòng tự tôn của một thằng đàn ông kẻo sau này lại hối hận. Tốt nhất là cô nên biết điều một chút, trả lại cho tôi thứ thuộc về tôi.”
“Tôi chẳng giữ gì của anh hết. Anh cút đi, đồ cặn bã.”
“Cô…” Anh ta hung hăng nhìn tôi, đầy giận giữ như chuẩn bị xông vào P0'p nghẹt cổ tôi.
Trong khi tôi còn chưa nghĩ ra phải đối phó với anh ta ra sao thì đám bạn của tôi từ bên trong chạy ùa ra gọi, lôi kéo tôi: “Vân, đi một lát đi. Chẳng mấy khi có dịp gặp nhau thế này.”
Tôi biết đây là thời điểm thoát khỏi Hải nên vội vàng đồng ý ngay lập tức. Hải cũng không có ý ngăn cản tôi, chỉ nói thêm một câu, tuy nhỏ nhưng uy lực của nó lớn đến nỗi làm tôi ૮ɦếƭ đứng: “Đừng lo, tôi sẽ đến tìm cô sớm thôi.”
Phải đến tối muộn Thúy mới có thể tới nhà nghỉ tìm tôi, trông nó có vẻ mệt mỏi, vừa vào cửa đã nằm rũ trên giường bên cạnh Bo. Tôi phải ra hiệu cho nó nhè nhẹ kẻo Bo tỉnh giấc.
“Mày có chuyện gì muốn nói với tao thì mau nói đi rồi về mà động phòng, không chồng mày lại đến tìm tao đánh ghen bây giờ.” Tôi vừa rót cho Thúy cốc nước vừa trêu.
Thúy ngồi bật dậy, mặt nó căng thẳng và nghiêm túc: “Hải đã nói gì với mày?”
Thì ra Thúy cũng nhìn thấy Hải đuổi theo tôi chiều nay, tôi hậm hực hỏi: “Tao phải hỏi mày mới đúng. Tại sao mày không nói cho tao biết Hải trong danh sách khách mời?”
Thúy thở dài, trông nó có vẻ khó xử: “Nói thật là tao cũng không biết. Mãi đến lúc đi chúc R*ợ*u mới thấy anh ta ngồi lù lù ở đấy. Vì đó là trong danh sách khách mời nhà trai nên tao không để ý, mày ở bên nhà gái nên tao nghĩ chắc cũng không chạm mặt nhau. Mà tao cũng đã chuộc lỗi rồi còn gì, nếu không làm sao mày thoát được?”
“Thì ra mày bảo mấy đứa kia ra gọi tao đi chơi à?”
“Chứ ai vào đây nữa.”
“Thế Hải có họ hàng gì với nhà chồng mày đấy?”
“Họ hàng gì đâu.” Thúy phẩy tay “Tao vừa hỏi chồng tao rồi. Tên Hải đó với chồng tao là bạn học thời phổ thông, nhưng coi như quan hệ xã hội nhiều hơn vì chồng tao là bác sĩ điều trị cho mẹ Hải.”
“Mẹ Hải bị bệnh tim à?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Ừ, mới 2 năm trở lại đây thôi. Có vẻ khá phức tạp nên chần chừ chưa phẫu thuật, hình như tháng sau sẽ làm.”
Thật ra chuyện nhà đó tôi không có hứng thú để quan tâm, cái tôi quan tâm là Hải sẽ đối phó với tôi như thế nào.
“Mày đã nói gì với chồng mày chưa?” Tôi hỏi.
“Tao cũng đang phân vân, không biết có nên nói chuyện của bọn mình cho anh ấy nghe không. Thấy tao hỏi về Hải, anh ấy cũng thấy lạ và tò mò lắm nhưng tao cũng chỉ ậm ừ, chưa dám nói gì.”
Hai chữ “bọn mình” mà Thúy nói ra khiến tôi cảm thấy thực sự rất ấm áp, rõ ràng chuyện này không liên quan đến Thúy nhưng nó lại xem những khó khăn mà tôi đang mắc phải như chính khó khăn của nó. Giờ tôi mới biết, tôi may mắn biết bao nhiêu, tôi không có nhiều tiền nhưng bù lại tôi có một gia đình luôn ở bên âm thầm ủng hộ, nâng đỡ; một đứa con trai đáng yêu và hai người bạn quá tuyệt vời. Tôi còn cần gì nữa? Người ta có thể nghèo về vật chất nhưng nếu nghèo tình cảm sẽ khủng khiếp đến thế nào? Nếu không có Thúy ở bên lúc này chắc tôi sẽ cảm thấy rất bơ vơ và mất hoàn toàn phương hướng. Nghĩ đến đây, tôi không sao kìm lòng được, ôm chặt Thúy vào lòng, nói nhỏ: “Cảm ơn mày, tao chưa bao giờ nói với mày phải không?”
Thúy đánh nhẹ vào lưng tôi: “Con hâm này, cảm ơn gì mà cảm ơn. Mày coi tao là người ngoài à?”
“Không, tao nhận ra là từ khi Trinh đi, mày là người duy nhất hiểu rõ mọi chuyện, luôn sáng suốt, ở bên cổ vũ tinh thần cho tao.” Tôi gần như phát khóc nhưng vẫn còn nhớ được hôm nay là ngày cưới của Thúy. Nếu tôi khóc, nó sẽ khóc theo, tôi không thể để nó về nhà với đôi mắt đỏ mọng được.
“Tao coi mày với Trinh như chị em, coi Bo như con trai tao, dĩ nhiên tao phải cùng mày vượt qua rồi. Hay tối nay tao ở đây ngủ với hai mẹ con mày nhé!”
Tôi vội đẩy nó ra: “Dở hơi à? Nhà chồng mày có quý mày đến mấy cũng không được tùy tiện. Ngày đầu tiên về nhà chồng mà đã ra ngoài ngủ. Mau về nhà đi, cũng muộn rồi đấy.”
“Thôi được rồi. Thế mai mày về luôn hả?”
“Ừ, sáng mai về luôn, chiều còn đi làm.”
“Được rồi, nhớ là đừng suy nghĩ lung tung. Hải không thể ςướק con trai chúng ta đi được đâu.”
Tôi gật mạnh đầu để nó yên tâm hơn, nhưng thực ra trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Thúy về rồi mà tôi nằm mãi cũng không sao ngủ được, trong đầu cứ hình dung ra những gì mình có thể sẽ phải trải qua, nếu tôi mất Bo? Nếu tôi thực sự mất thằng bé? Tôi không dám nghĩ quá xa và cố đưa mình vào giấc ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cơn ác mộng gớm ghiếc mà quen thuộc lại dội về khiến tôi tê cứng, tiếng la hét, tiếng cười nói, tiếng mắng ****, những âm thanh hỗn tạp vang vang, cả sự bất lực của tôi, thật quá rõ ràng. Rồi tôi lại thấy Bo bị người ta ςướק đi nhưng tôi chẳng thể làm gì, không thể động đậy, không thể vươn tay ra cứu thằng bé dù nó đang gào khóc thảm thiết ngay trước mắt. Tôi giật mình bừng tỉnh, nước mắt đầm đìa, vội quay sang nhìn đứa con trai nhỏ vẫn đang ngủ yên lành ngay bên cạnh, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi dậy dựa người vào tường, tôi vẫn chưa thế cầm được nước mắt tự động tuôn ra, co quắp cả người lại và trong đầu cứ hiện ra những mảng ký ức sáng tối đau thương như một cuốn phim đen trắng dài tập.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc