Người Mẹ Trinh Trắng - Chương 04

Tác giả: Poulp

Vẫn là đôi mắt dịu dàng ấm áp ấy, thử hỏi có bao nhiêu cô gái có thể cự tuyệt? Trinh cũng chỉ là một đứa con gái đơn thuần, nó cũng bối rối, ngó quanh rồi bảo: “Em phải làm việc, không thể đi. Xin lỗi anh!”
Anh ta không nói gì, bước thẳng đến chỗ ông chủ của chúng tôi mà hỏi: “Tối nay anh cho Trinh nghỉ làm có được không?”
Tất nhiên ông chủ không đồng ý, ông ta xua tay: “Nhờ có Trinh mà chỗ chúng tôi đông khách. Dù cậu có là con ông to bà lớn nào thì cũng không có quyền ra yêu cầu. Phải không Trinh?”
“Thế nếu Trinh muốn xin nghỉ thì sao?” Anh ta không có ý định bỏ cuộc.
Trinh đưa mắt nhìn tôi cầu cứu, nó chạy đến chỗ ông chủ và nói với người con trai kia: “Anh ơi, mong anh hiểu cho, em còn phải làm việc. Hơn nữa em cũng không biết anh là ai, làm sao đi cùng anh?”
Anh ta mỉm cười, rút chiếc ví da đắt tiền từ túi quần sau, lấy ra chứng minh thư đặt lên bàn. Cả đám nhân viên chúng tôi vây quanh Trinh xem, khách khứa cũng không khỏi hiếu kỳ. Thì ra anh ta tên Đặng Minh Hải, hơn chúng tôi 2 tuổi.
Chúng tôi còn chưa có phản ứng tiếp theo thì anh ta lại nói: “Anh chỉ muốn mời em ăn với anh một bữa cơm, ngoài ra không có ý gì cả. Nếu em cảm thấy như vậy là lãng phí thời gian của em thì anh sẽ trả tiền lương của buổi làm tối nay cho em. Còn nếu như vì em mà quán vắng khách, anh cũng sẽ đền bù tiền cho quán.”
“Nhưng vì sao anh lại muốn mời em ăn cơm?” Trinh hỏi lại anh ta với một vẻ mặt mơ hồ.
“Anh nhắc lại này, anh không có ý gì cả, chỉ là muốn làm bạn với em. Nhiều ngày đến đây uống coffee thấy em làm việc, anh rất muốn kết bạn với em, chỉ thế thôi. Nếu em không muốn đi, cũng không sao, anh có thể mời em vào một dịp khác.” Giọng anh ta rất nồng ấm, kết hợp với một đôi mắt đen dịu dàng chân thành khiến không chỉ Trinh mà những cô gái ở đây cũng phải ngây ra.
Ông chủ không nói câu nào, im lặng tức là đồng ý nhưng sự im lặng này rõ ràng cũng là bất đắc dĩ.
Chị Liên đứng phía sau đẩy lưng Trinh: “Con bé này, còn đứng ngây ra đấy! Ông chủ cho nghỉ rồi, mau vào thay quần áo.”
Trinh vẫn đứng ngẩn ra, tôi phải kéo tay nó chạy vào phòng thay đồ. Nó luống cuống lấy quần áo vừa thay vừa hỏi tôi: “Tao vẫn lo lo, đi thế này có được không?”
Tôi biết tính Trinh hay lo nên nói cứng: “Đi đi, không vấn đề gì. Ăn một bữa thôi mà. Mày xem chứng minh thư của anh ta rồi còn gì. Tao thấy anh ta là người tử tế đấy, không khéo mày lại đổi đời.”
Tôi cười ha hả làm gương mặt nó cũng giãn ra chút ít. Nó cười đánh vào vai tôi: “Đổi cái gì mà đổi, chỉ là một bữa ăn thôi mà.”
Thế là Trinh cũng chịu đi cùng cái tên công tử nhà giàu đẹp mã đó. Tôi và mọi người tiếp tục công việc như bình thường, trong lòng tôi hoan hỉ reo mừng vì cuối cùng bạn mình cũng tìm được một người ưng ý, chưa biết tương lai sẽ thế nào nhưng thấy nó vui tôi cũng vui.
Tối ấy tôi cứ nghĩ nó sẽ về nhà muộn hơn tôi nhưng khi tôi về thì đã thấy nó về nhà cười nói vui vẻ với Thúy, hai đứa còn đang ăn đồ ăn Trinh mang về. Trinh kể lại đầu đuôi buổi hẹn cho tôi và Thúy nghe. Nó nói Hải là sinh viên năm cuối ngành quản trị, hè tới là ra trường, anh ta rất lịch sự, ăn nói dễ nghe, lại nhất mực giữ khoảng cách với nó, không hề xâm phạm, còn chủ động đưa nó về nhà sớm nữa. Nghe xong tôi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh ta là người tử tế, không thì có ૮ɦếƭ tôi cũng không để Trinh đến gần.

Còn nhớ khi đó Thúy nhéo tay tôi trêu đùa: “Hôm nào cho tao nhìn mặt cái gã ςướק mất con bé xinh đẹp này đi!”
“Được thôi!” Tôi vênh mặt lên hứng trí: “Hôm nào ra quán chơi, tao chỉ cho.”
Thúy gật đầu lia lịa. Chúng tôi bắt Trinh hôm nào đó phải bảo anh ta mời hai chúng tôi một bữa. Trinh bĩu môi: “Tao với anh ta có gì đâu mà chúng mày cứ như vớ được vàng thế?”
Thúy vỗ đùi một cái: “Lại chả vàng nữa. Anh ta đang cua mày, phải nịnh bọn tao là đúng rồi. Vân nhỉ?”
Tôi đồng tình: “Đúng rồi. Mà không sao, bọn tao có thể đợi đến khi hai người chính thức.”
“Mày nghĩ Hải thích tao thật à?”
Lúc đó tôi không thế nào hiểu nổi sao Trinh lại hỏi một câu đương nhiên như thế, tôi cười ngoác miệng: “Chứ còn gì nữa. Ai mà thừa hơi ngày nào cũng đến quán gọi một tách coffee để ngắm mày?”
Trinh chỉ ậm ừ, nó bảo chưa tin lắm, cũng không dám nghĩ bừa, chuyện đến đâu tính đến đó. Trinh là thế, tính nó vốn thận trọng, chuyện chưa rõ ràng, nó không bao giờ nghĩ quá xa vời thực tế. Chơi với nó từ nhỏ, tôi rất rõ, nó đã động lòng anh chàng tên Đặng Minh Hải kia. Nếu như anh ta là một người tử tế thì chẳng có gì phải bàn, nhưng nếu mọi chuyện không như những gì chúng tôi nghĩ thì sao?
Những ngày tiếp sau đó, Hải thường xuyên đến quán gặp gỡ Trinh, thỉnh thoảng lại nói ông chủ cho Trinh nghỉ làm để hai người đi chơi. Ông chủ không dám không cho nhưng tất cả chúng tôi đều nhìn ra ông ta không hề vừa lòng, ông ta hay nói bóng nói gió về Trinh nhưng chúng tôi mặc kệ, cũng không ai nói lại với Trinh. Mãi sau tôi mời biết vì ông ta nể gia đình nhà Hải nên mới thả cho anh ta đưa Trinh đi như thế.
Thế rồi cái gì đến cũng phải đến, ngày valentine đã xảy ra một sự kiện mà cho đến giờ tôi vẫn nhớ đến từng chi tiết và có lẽ là Trinh cũng vậy. Ngày hôm ấy, quán Green coffee cũng như bao nhiêu quán khác, trang hoàng đẹp đẽ để chào đón các đôi tình nhân. Mọi thứ đều được nhân viên chúng tôi chuẩn bị tươm tất, nào nến, nào hoa hồng tươi ở các bàn, còn treo cả những hình trái tim nho nhỏ. Truyện được biên tập và đăng tại: WWW.ThichTruyen.VN ( Thích Truyện .VN )
Đúng 8h tối, có một nhóm thanh niên bước vào quán, trông họ không có vẻ gì là đến đây gây chuyện nhưng lại thu hút hoàn toàn sự chú ý của mọi người vì không những họ ăn mặc bảnh bao mà trên tay mỗi người đều cầm một bó hồng nhỏ. Họ vừa vào đã hỏi thăm ngay Trinh đang ở đâu, tôi nghe được liền kéo Trinh ra. Trinh vừa xuất hiện thì họ lại ra hiệu cho Trinh đứng nguyên tại chỗ, chúng tôi chẳng hiểu ra làm sao, Trinh cũng ngơ ngác chẳng kém nhưng vẫn rất hiếu kỳ theo dõi. Chỉ thấy họ dải những cành hoa hồng dọc từ chỗ Trinh đứng tới cửa chính của quán thành hai hàng tạo ra một lối đi, rồi cũng đứng dàn hai bên. Từ cửa, một người con trai tay cầm một bó hồng lớn bước vào. Anh ta mặc áo sơ mi bên trong, khoác ngoài là áo vest tối màu, quần jean xanh bao lấy đôi chân dài vững chãi càng làm anh ta thêm lịch lãm lại không hề kém đi phần trẻ trung. Tôi phải thừa nhận là anh ta khá đẹp trai với nụ cười tỏa nắng, đó chính là Đặng Minh Hải.
Khách khứa trong quán, cả nhân viên chúng tôi đều dừng hết mọi hoạt động để theo dõi một màn trước mắt giống như xem một bộ phim điện ảnh hấp dẫn. Hải từ từ từng bước tiến đến chỗ Trinh, trao bó hoa cho nó và nói ngắn gọn: “Có lẽ anh không cần phải nói nhiều, những gì anh muốn cho em biết chỉ là, anh yêu em.”
Anh ta nói không lớn nhưng ngữ điệu đều rất tự tin, mắt nhìn thẳng vào Trinh, không một chút bối rối, chất chứa đủ tình cảm yêu thương nồng nàn. Tôi không biết những người khác như thế nào nhưng khi nhìn Trinh, tôi biết nó đang vô vàn hạnh phúc, lúng túng trước đôi mắt quá thành thật của Hải.
“Hãy làm bạn gái của anh!” Hải lại nói khiến cho chúng tôi được một phen nín thở chờ đợi, dồn hết mắt về phía Trinh.
Trinh đưa mắt sang nhìn tôi, có vẻ bối rối, tôi kiên định gật đầu. Nó cắn môi, cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong tay, nhẹ nhàng gật đầu. Và cũng chỉ đợi có thế, tất cả mọi người có mặt ở đó đều vỡ òa trong niềm vui. Hải cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Trinh rồi ôm nó quay một vòng. Tôi cũng sướng rơn như chính mình được tỏ tình, ôm chặt chị bạn làm cùng. Có lẽ từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên bên nhau, quá thân nhau nên có những cảm xúc đặc biệt hơn. Dù sao thì đó cũng là một valentine rất trọn vẹn và đáng nhớ.
Sau ngày hôm đó, Trinh sống trong niềm hạnh phúc vô bờ, ngày nào cũng thấy nó cười nói vui vẻ đâm ra nó đã xinh lại càng xinh hơn. Hải đúng là con cái nhà giàu, chiều chuộng Trinh hết mức, ngày nào cũng đưa đón nó đi học đi làm, quấn quýt bên nhau làm người ta thực ghen tỵ. Anh ta chẳng tiếc tiền mua đồ cho Trinh, còn mời cả tôi và Thúy cùng đi ăn nhà hàng, toàn là những nơi đắt tiền. Thúy hết lời khen ngợi anh ta, nào là đẹp trai, phóng khoáng, ga lăng,… Trinh còn tâm sự với hai đứa chúng tôi là Hải nói Trinh không cần phải đi làm thêm nữa, tiền tiêu vặt hàng tháng sẽ do anh ta chu cấp nhưng Trinh không đồng ý, nó không muốn sống bằng đồng tiền của người khác. Về điểm này, chúng tôi hoàn toàn đồng ý. Dù chúng tôi chẳng giàu có gì nhưng cũng có lòng tự trọng của riêng mình, chúng tôi có thể kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình chứ không phải ngửa tay xin người khác, như thế mới có thể ngẩng cao đầu mà sống.
Một buổi sáng mát mẻ, tôi rất muốn đến nhà sách tìm mua vài cuốn sách hay ho về nghiền ngẫm, nhưng rủ mãi mà Thúy cứ nằm lì trên giường không chịu đi. Cuối cùng tôi đành phải đi một mình.
Nhà sách buổi sáng ngày thường cũng không đông lắm, tôi dễ dàng tìm sách hơn nhưng thực tế là tôi lại không biết mình muốn tìm gì. Có lẽ tôi sẽ tìm một cuốn tiểu thuyết vui vui hoặc đúng tâm trạng. Tôi đi vòng vòng qua các kệ sách truyện nước ngoài, chỉ có một vài người đứng đó. Lâu không đến nhà sách, sách truyện tiểu thuyết tràn lan mà hình như không phải truyện nào cũng chất lượng. Có những cuốn nghe tên thì rất ấn tượng, khi cầm lên đọc qua nội dung mới biết là chẳng có gì đáng để đọc. Thế rồi một cuốn sách màu hồng hồng với tựa đề: “Xin cạch đàn ông” của tác giả Katarzyna Grochola đập vào mắt tôi, không hiểu sao tôi lại thấy nó thu hút đến thế, có lẽ vì cái tên khiến người ta tò mò. Tôi cầm nó lên, chăm chú xem qua nội dung. Còn chưa kịp xem hết thì bên cạnh vang lên một giọng nói con trai có phần châm biếm: “Xin cạch đàn ông, còn trẻ mà sao lại đọc cái tên nghe tối tăm thế này?”
Tôi ngẩng đầu sang nhìn, đó là một chàng trai trẻ, cao ráo, chắc cùng tuổi với tôi hoặc hơn 1, 2 gì đó là cùng. Anh ta không phải loại đẹp trai nổi bật nhưng cũng sáng sủa, dễ nhìn, đôi mắt ánh lên tia trí tuệ, trên tay còn ôm mấy cuốn sách về luật nên tôi đoán anh ta học luật.
Bình sinh tôi là người không thích bắt chuyện với người lạ, chẳng phải kiêu kỳ mà là chẳng biết phải nói gì. Vì thế tôi cố tình lờ tịt anh chàng vô duyên đó đi, tiếp tục cắm đầu vào cuốn sách. Tôi còn chưa đọc thêm được chữ nào thì lại nghe anh ta nói: “Chảnh thế? Mình chỉ muốn góp ý cho bạn thôi mà.”
Rõ ràng anh ta cố ý chọc tức tôi, tôi vểnh mặt lên đáp: “Bạn đang làm phiền người khác nghiên cứu sách vở đấy bạn ạ!”
Tưởng nói thế thì anh ta sẽ hiểu ý mà không làm phiền nữa, ai ngờ tôi vớ phải tên mặt dày, nghe tôi nói xong không biết ngượng mà còn cười: “Mấy cái tiểu thuyết này có gì mà phải nghiên cứu. Bạn muốn nghiên cứu mình cho bạn mượn mấy quyển luật này.”
Tôi xua tay, ôm cuốn “Xin cạch đàn ông” vào lòng rồi bảo: “Xin lỗi, tôi không ham mê.” Tôi lập tức đi sang khu sách y học nhằm tránh cái tên vô duyên đó, nào ngờ anh ta đi lẽo đẽo sau lưng tôi, nói lằng nhằng: “Sao lại không ham mê? Sống ở xã hội này ai cũng cần biết và hiểu luật pháp. Nếu không mãi mãi bị người ta bắt nạt.”
Anh ta nói thì không phải không đúng nhưng lúc đó tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình. Tôi tức quá, quay ngoắt lại: “Tôi sẽ tìm luật sư để nhờ tư vấn.”
Câu nói ấy của tôi lại càng làm anh ta hồ hởi, đứng chặn trước mặt tôi, mắt sáng rực: “Trời ạ! Vậy thì bạn gặp đúng người rồi. Mình xin tự giới thiệu, mình là luật sư tương lai.”
Tôi thật muốn hét ầm lên ngay tại đó, tôi có thù oán gì với anh ta đâu? Tôi quyết định mặc kệ anh ta, đi kiếm sách y học về đọc, thầm nghĩ không lẽ sinh viên trường luật ai cũng phải nhiều lời và vô duyên thế sao?
Thấy tôi không trả lời, lại coi anh ta như không khí nên anh ta càng chứng tỏ sự tồn tại mãnh liệt của mình bằng việc tiếp tục hỏi han tôi: “Bạn học y hả? Thì ra là bác sĩ tương lai.”
Tôi vẫn tiếp tục coi anh ta như không khí, xem những cuốn sách mình muốn xem với hy vọng cháy bỏng là anh ta sẽ tha cho tôi. Nhưng không, anh ta vẫn tiếp tục: “Này, bác sĩ tương lai, xem ở đây chỉ có vài người, bạn có thể mở lòng nói chuyện với luật sư tương lai này không?”
Tôi hừ một tiếng, quay ngoắt lại nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Có phải sinh viên trường luật ai cũng nói nhiều và vô duyên như bạn không? Bạn đang làm xấu mặt sinh viên luật đấy. Với cả chúng ta không quen biết, tôi không nhất thiết phải trả lời bạn.”
“Thôi được rồi, bác sĩ tương lai.”
“Tôi không phải bác sĩ tương lai.”
Anh ta ngơ ngác khi nghe tôi phủ nhận, cẩn thận hỏi lại: “Ơ, thế bạn nghiên cứu sách y làm gì?”
“Y tá cũng cần học.”
“Ừ thì y tá tương lai…”
Không để anh ta nói hết câu, tôi xua tay rồi ôm sách chạy nhanh ra quầy thanh toán mà không dám ngoái đầu lại. Tôi mà còn nghe thêm câu nào từ miệng anh ta nữa thì chắc đầu tôi nổ tung mất. Lúc cần yên tĩnh thì lại gặp cái tên vô duyên đó phá quấy, rõ ràng ngày hôm đó tôi cực kỳ đen đủi mà, đến chiều còn không làm được bài kiểm trả, khóc không ra nước mắt.
Tôi kể lại chuyện gặp phải một tên học luật vô duyên với Thúy và Trinh nghe, hai đứa nó không những không đồng cảm mà còn cười ha hả nói tên đó thú vị. Thúy còn bảo đang muốn làm quen với sinh viên trường Luật mà không có cơ hội, thế mà tôi lại không thèm để ý đến. Trời ạ! Hai đứa nó có phải là bạn thân của tôi không?
Một tối nọ, khi tôi đang làm việc rất nghiêm túc ở quán thì có một nhóm thanh niên khoảng 3, 4 người đi vào. Tôi không để ý lắm, mang nước đến bàn và xem khách gọi gì như thường lệ, tự nhiên có một giọng nói rất quen thuộc truyền đến.
“A! Y tá tương lai chanh hỏi chảnh làm ở đây à?”
Tôi giật mình ngẩng đầu, dưới ánh đèn lờ mờ của quán tôi nhận ra đôi mắt sáng tinh quái kia, mặt tôi lập tức biến sắc, không nghĩ lại là cái tên vô duyên mà tôi gặp ở nhà sách mấy hôm trước. Hôm nay hắn có đồng bọn đi theo nên có vẻ tự tin gớm, mà tôi thì không được gây sự ở đây, khách hàng luôn là Thượng Đế.
Tôi lờ tịt lời hắn nói, coi như không nghe thấy gì, lễ phép hỏi: “Các anh uống gì ạ?”
Một người trong số đó cười cười hỏi: “Không uống mà ăn có được không?”
Tôi vẫn từ tốn: “Vâng, quán chúng tôi có một vài đồ ăn nhẹ, anh có thể xem qua.”
Nhưng rõ ràng cái tên vô duyên kia không chịu tha cho tôi, hắn ngồi ngay cạnh chỗ tôi đang đứng, giọng cợt nhả: “Y tá tương lai. À không, y tá “xin cạch đàn ông” chứ nhỉ? Bạn có thể vui lòng giới thiệu hết đồ uống và đồ có thể ăn ở đây không?”
Tôi trợn trừng mắt nhìn bộ mặt cợt nhả của hắn. Bạn bè hắn bắt đầu xì xầm gì đó, hắn chỉ quay lại nháy nháy mắt với đám bạn rồi ngước lên nhìn tôi chờ đợi. Tôi hít sâu một hơi, lạnh lùng trả lời: “Đồ uống và đồ ăn đều ở trong menu, các anh có thể chọn gì tùy ý.”
Hắn lập tức vươn tay giằng lấy cuốn thực đơn mà bạn hắn đang cầm rồi ném lên bàn, mỉm cười nói: “Nhưng mà các anh thích nghe thuyết trình hơn, thế mới sinh động.”
Nếu có thể, tôi rất muốn đập ngay cái khay đang cầm trên tay vào bản mặt cười cợt đó của hắn. Hắn không những vô duyên mà còn nhỏ mọn, chỉ vì hôm ở nhà sách tôi không nói chuyện với hắn mà bây giờ hắn trả thù, gây khó dễ cho tôi. Tôi nắm chặt hai bàn tay, bắt đầu giới thiệu lần lượt về đồ uống và đồ ăn. Quán này cũng là một quán lớn, có đến hơn chục loại đồ uống, đồ ăn nhẹ như bánh hay kem cũng không ít. Thế mà khi tôi khổ sở đọc xong một hồi thì bạn của hắn lại lên tiếng: “Nhanh quá bạn ơi! Bạn thử nói lại xem có những loại sinh tố gì?”
Tôi lại kiên nhẫn nói thật chậm, thật chậm từng loại sinh tố.
“Tớ lại quên mất có những loại kem gì rồi.” Một người khác lại hỏi.
Tôi lại tiếp tục kiên nhẫn hết mức có thể. Và đến khi tôi nói đến khô cả cổ thì bọn họ mới chịu tha cho tôi bằng một câu: “Thôi được rồi, cho các anh 4 tách coffee.” Thật không thể chịu nổi, chỉ gọi 4 tách coffee thì có cần tra tấn tôi đến mức ấy không?
Lúc tôi quay người đi vào trong còn nghe hắn nói to: “Nhân viên ở đây phục vụ nhiệt tình thật! Phải thường xuyên đến mới được” Thế là cả đám cười rộ mà chẳng kiêng nể gì. Tôi thầm nghĩ sẽ nhớ kỹ mặt 4 người này, nếu họ đến lần nữa thì có ૮ɦếƭ tôi cũng không ra tiếp.
Tôi vào trong uống hết hai cốc nước để hạ hỏa mà vẫn chưa hết tức. Kể cho mọi người nghe, họ chỉ cười và lại khen tên vô duyên đó thú vị, tôi không biết thú vị ở điểm gì, họ đâu có phải đọc hết cuốn thực đơn ấy mà biết, đứng tê cả chân. Lúc đó tôi tức lắm, nhưng sau nhiều năm nhớ lại chuyện xảy ra khi đó, nó như một cơn gió mát của kỷ niệm thổi ùa về làm tôi không thể không cười thoải mái, nghĩ sao ngày ấy chúng tôi lại vô tư và trẻ con đến vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc