Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Chương 35

Tác giả: Đinh Mặc

Xin Đừng Sợ Hãi

Trời vẫn còn tối lờ mờ, cả dãy núi vẫn sừng sững ở đó. Trong sân trường, ngọn đèn vàng bật sáng từ đầu đến cuối.
Trong căn phòng khép chặt cửa, Tiêu Khung Diễn đang tiến hành ca tu sửa cho Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng ngồi ngoài sân, vùi mặt vào lòng bàn tay, còn Trang Xung cũng yên lặng ngồi cạnh anh.
Cẩn Tri đứng dậy đi ra ngoài. Trước mặt cô là ruộng bậc thang trải dài, vài con đom đóm lập lòe. Ứng Hàn Thời ngồi trên một tảng đá lớn, cái đuôi thõng xuống. Cô đi đến ngồi cạnh anh.
Rõ ràng mới chỉ xa nhau một lúc, trước đó, người đàn ông này còn thì thầm bên tai cô. Vậy mà sau khi chứng kiến cảnh tượng thảm khốc, lúc gặp lại anh, cô có cảm giác như xa cách cả một kiếp người.
Cẩn Tri ngoảnh đầu về phía Ứng Hàn Thời. Bóng dáng anh toát ra một vẻ cô độc đến mức cô bất giác thấy trong lòng nhói đau.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Cô hỏi nhỏ.
Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước: “Tôi... đã không thể bảo vệ anh ta.”
Cẩn Tri im lặng. Não bộ chợt hiện lên hình ảnh Cố Tế Sinh bị ba người Nano tấn công, cô liền nhắm mắt. Một lúc sau, cô mở mắt ra, lặng lẽ đưa tay sờ đầu Ứng Hàn Thời.
Anh vẫn ngồi bất động. Bàn tay Cẩn Tri lướt qua mái tóc, dừng lại ở đôi tai thú của anh: “Chuyện này không phải lỗi của anh.”
Anh từ từ quay sang cô. Bởi vì trời tối nên cô không nhìn rõ vẻ mặt người đàn ông, chỉ cảm thấy đôi mắt anh chất chứa một tâm tình nào đó.
Giây tiếp theo, anh ôm cô vào lòng. Lồng *** anh giá lạnh, bàn tay đặt trên vai cô cũng mát rượi. Toàn thân Cẩn Tri bị bao vây bởi mùi đàn ông của anh. Rõ ràng anh rất dịu dàng nhưng tự nhiên cô lại không thể động đậy.
Cô lắng nghe nhịp tim của anh lẫn của mình, tựa như vòng tay anh là một thế giới nhỏ yên bình. Một cảm giác ngọt ngào xen lẫn đau đớn tràn ngập trong lòng Cẩn Tri. Cô ngồi bất động, nhìn về phía sân trường, viền mắt ươn ướt.
Cẩn Tri từ từ ngẩng đầu. Mặt cô lướt qua ***, cổ và cằm Ứng Hàn Thời. Hơi thở của anh rất gần, hai người chạm đầu mũi vào nhau, thời gian tựa như dừng lại ở giây phút này.
Sau đó, Ứng Hàn Thời bất ngờ hôn người con gái trong lòng. Đôi môi mềm mại và mát lạnh của anh phủ lên miệng Cẩn Tri. Anh dùng đầu lưỡi tách đôi môi cô, tiến sâu vào tìm kiếm sự hưởng ứng của cô. Nụ hôn này rất dịu dàng nhưng kiên quyết, chứ không dè dặt như lần trước.
Cẩn Tri biết rõ không nên hôn anh. Anh là người ngoài hành tinh, anh và cô vốn không cùng một thế giới, không nên có quan hệ dây dưa. Tuy nhiên, có lẽ do bóng đêm mang lại cảm giác cô độc, do thời khắc này quá yếu đuối và đau lòng, cô không muốn đẩy anh ra, mà để mặc anh nắm lấy hai tay mình, hôn càng sâu hơn.
Trong một nỗi khát khao khó diễn tả thành lời và bị lạc mất phương hướng, Cẩn Tri cử động đầu lưỡi quấn lấy anh. Ứng Hàn Thời vẫn mở mắt nhìn cô. Đôi mắt anh sâu thẳm dưới bầu trời đêm.
Một lúc sau, anh chuyển sang ôm thắt lưng cô, để cô tựa người vào tảng đá rồi lại cúi xuống hôn mãnh liệt hơn. Lần đầu tiên trong đời, Cẩn Tri biết thế nào là ý loạn tình mê. Toàn thân cô mềm nhũn trong vòng tay và cả sự dịu dàng của người đàn ông, không muốn thoát ra.
“Tiểu Tri!” Ứng Hàn Thời khẽ thì thầm bên tai cô. Cẩn Tri thở dốc, “ừm” một tiếng.
Anh buông người cô. Cẩn Tri nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng. Lúc này, trời sáng hơn một chút nên cô có thể thấy rõ, gương mặt anh đỏ ửng, ánh mắt dịu dàng như tinh tú chiếu rọi xuống mặt hồ.
“Tiểu Tri, tôi...”
Cẩn Tri nín thở chờ anh nói tiếp. Đúng lúc này, thanh âm xúc động của Trang Xung vọng tới: “Tri, ca phẫu thuật kết thúc rồi. Hai người mau lại đây đi!”
Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời giật mình. Anh lập tức ôm cô, phi nhanh về ngôi trường. Tiêu Khung Diễn đứng ở cửa căn phòng nhỏ, vừa tháo găng tay vừa cất giọng ủ rũ: “Anh ta đã sống sót, tuy nhiên...”
***
Cẩn Tri cùng Ứng Hàn Thời đi vào căn phòng tạm thời trưng dụng làm phòng phẫu thuật. Không khí vẫn còn nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Cố Tế Sinh nằm trên giường bệnh, hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình thường. Những vết thương và chỗ hỏng hóc trên thân thể anh ta đã biến mất. Anh ta nhắm mắt, tựa như đang trong giấc ngủ say. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đứng yên bên cạnh.
Tựa như giật mình tỉnh giấc, Cố Tế Sinh từ từ mở mắt. Đôi mắt anh ta trong trẻo lạ thường. Anh ta ngơ ngác nhìn mọi người. Nhiếp Sơ Hồng liền nắm tay anh ta: “Có nhận ra tôi không?”
Cố Tế Sinh im lặng nhìn Nhiếp Sơ Hồng chăm chú. Một lúc sau, anh ta ngoác miệng, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ và ngây thơ.
Mọi người đều giật mình. Tiêu Khung Diễn thở dài: “Tôi có thể sửa chữa thân thể anh ta. Nhưng nơi kẻ địch tấn công là vị trí quả tim, cũng là nơi người Nano đặt con chip điều khiển. Thân thể anh ta đã hơn một trăm năm, quá già cỗi rồi, con chip không có cách nào hồi phục, cũng chẳng thể lắp con chip mới...” Ngừng vài giây, anh ta nói tiếp: “Bây giờ, anh ta chỉ có IQ bằng đứa trẻ Trái đất hai, ba tuổi. Ngoài ra, anh ta sẽ vĩnh viễn trong tình trạng này.”
***
Trời đã sáng, ánh dương bao phủ đồng ruộng và trường học. Phía xa xa vang lên tiếng cười nói, tiếng ca hát của bọn trẻ. Chúng đang vui vẻ đi về phía ngôi trường.
Nhiếp Sơ Hồng đã thay sang chiếc áo sơ mi sạch sẽ, đứng ở cổng trường đón bọn trẻ như thường lệ. Chỉ có điều, viền mắt anh thâm quầng, dưới cằm có vệt râu chưa kịp cạo. Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời và Trang Xung đứng dưới sườn núi dõi theo anh.
“Thầy Nhiếp, thầy Cố đâu rồi ạ?” Một đứa trẻ hỏi: “Thầy Cố bảo tuần trước em ngoan nên hôm nay thầy sẽ phát kẹo cho em.”
Những đứa trẻ khác nghe thấy liền nhao nhao: “Em cũng muốn kẹo! Em cũng muốn kẹo của thầy Cố!”
Nhiếp Sơ Hồng hít một hơi sâu rồi ngồi xổm xuống, xoa đầu thằng bé: “Hôm nay thầy Cố...”
Anh còn chưa dứt lời, đám trẻ đã chạy ào vào trong trường, hét toáng lên: “Thầy Cố! Kẹo, kẹo!”
Nhiếp Sơ Hồng lập tức quay người. Cố Tế Sinh đã rời phòng. Vừa ra đến sân, anh ta liền bị bọn trẻ bao vây, giơ tay đòi kẹo. Anh ta ngây ra, hai tay buông thõng bên mình, vẻ mặt vô cùng bối rối. Nhiếp Sơ Hồng quay đi chỗ khác, viền mắt đỏ hoe.
Đứa trẻ lớn tuổi nhất phát hiện ra sự bất thường của thầy Cố, lập tức kéo áo anh ta: “Thầy làm sao thế ạ? Tại sao thầy không nói chuyện?”
Cố Tế Sinh ngơ ngẩn, khẽ lắc đầu. Nhiếp Sơ Hồng đi tới, cất giọng nghẹn ngào: “Các em vào phòng học đi, để thầy Cố nghỉ ngơi. Thầy ấy bị ốm rồi.”
Nghe anh nói vậy, bọn trẻ lo lắng ôm chân Cố Tế Sinh: “Thầy Cố làm sao thế?”, “Thầy bị cảm à?”, “Sao thầy chẳng nói gì cả?”
Cố Tế Sinh đột nhiên ôm đầu, lắc nguầy nguậy. Sau đó, nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má anh ta. Chứng kiến cảnh tượng này, bọn trẻ khóc òa lên, ôm anh ta càng chặt hơn.
Sống mũi cay cay, Cẩn Tri liền chạy lên cùng Nhiếp Sơ Hồng an ủi bọn trẻ. Nhưng chúng và Cố Tế Sinh đều khóc nức nở.
“Các em đừng khóc nữa.” Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Nếu các em quan tâm đến thầy Cố thì hãy hát một bài, thầy ấy sẽ cười cho mà xem.”
Bọn trẻ nửa tin nửa ngờ, giơ tay lau nước mắt. Sau đó, chúng cất cao tiếng hát:
“Ngoài trường đình, bên con đường cổ, cỏ thơm xanh tận chân trời.
Ngọn gió đêm thổi phất qua cây liễu, tiếng sáo thật thê lương...”
Đúng lúc này, một giọng hát trầm ấm cất lên, cùng lời ca của bọn trẻ vang vọng khắp núi rừng:
“Chân trời góc biển, bạn bè tri kỷ trôi dạt tận phương nào.
Tận hưởng niềm vui với bình R*ợ*u này, đêm nay từ biệt giấc mộng hàn...”
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Tế Sinh. Anh ta không khóc nữa, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, hát rất tập trung.
Bọn trẻ đều ngây ra. Một đứa hét lớn: “Thầy Cố khỏi rồi! Thầy Cố hát rồi kìa!”
Bọn trẻ mừng rỡ vỗ tay hoan hô. Cố Tế Sinh càng cười tươi hơn, hát hết bài này đến bài khác.
Nước mắt chảy dài xuống gò má Cẩn Tri. Cô quay sang một bên, giơ tay che mắt. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đứng bất động một chỗ, viền mắt ngân ngấn.
Ứng Hàn Thời đứng trên dốc núi, hình bóng tựa như cây thông cô độc. Một lúc sau, anh đi đến bên Cố Tế Sinh, quỳ một chân xuống, cầm tay anh ta, nói rành rọt từng từ một:
“Tôi sẽ tìm về cho anh thứ anh đã đánh mất, sẽ bảo vệ thứ anh trân trọng.
Anh sẽ nhìn thấy mặt trời mọc mỗi ngày, nhìn thấy các vì sao vĩnh viễn chiếu sáng.
Với danh nghĩa Tinh Lưu, lời hứa này là mãi mãi.”
Cẩn Tri lau khô giọt lệ, phóng tầm mắt về phía xa xa. Bầu trời trong xanh như mới được gột rửa, mây trắng lững lờ trôi, rừng núi xanh mướt trải dài đến vô tận.

Buổi sáng nắng đẹp, Tiêu Khung Diễn ngồi trước máy tính, chăm chú xem hàng trên trang mua sắm Tmall. Ứng Hán Thời cầm tách trà nóng, đứng bên bức tường kính, lặng lẽ ngắm nhìn hồ nước bên ngoài.
“Boss, em đã đặt mua rất nhiều đồ cho bạn trẻ”. Tiêu Khung Diễn lên tiếng.
“Được”.
“Em còn mua cả đồ chơi phát triển trí tuệ nữa. Chắc bọn trẻ và Tiểu Sinh sẽ thích”. Giọng anh chàng người máy nhỏ dần.
Ứng Hàn Thời im lặng. Một lúc sau, Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm: “Còn nữa, em đã gọi cho Tiểu Tri ba cuộc điện thoại, mời cô ấy đến nhà mình chơi, nhân tiện tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến khả năng biết trước tương lai của cô ấy. Nhưng lạ một nỗi, lần nào cô ấy cũng kêu bận, tạm thời chưa đến được”. Anh ta nói rụt rè: “Em cảm thấy, hình như Tiểu Tri đang né tránh em. Nhưng em đâu có làm chuyện gì khiến cô ấy không vui?”.
Ứng hàn Thòi lặng lẽ dõi mắt ra mặt hồ nước lấp lánh ánh nắng, trong đầu hiện lên hình ảnh hôn cô tối hôm trước.
“Là tôi… Tôi đã gây ra một số chuyện với cô ấy”. Anh nói.
Tiêu Khung Diễn mở to mắt: “Anh đã xin lỗi cô ấy chưa?”.
Ứng Hàn Thời lặng tinh. Tiểu John làm sao mà biết được, việc anh muốn và nên làm đâu phải là xin lỗi.
“Tiểu John, hôm nay tôi sẽ đi đón cô ấy về đây.” Anh mỉm cười.
Tiêu Khung Diễn vỗ tay hoan hô.
Vào giờ nghỉ trưa, thư viện rất yên tĩnh. Cẩn Tri nầm úp xuống bàn, đang chìm trong giấc mơ. Cô mơ thấy mình ngồi trong một căn phòng tràn ngập ánh nắng, viết đi viết lại hai chữ cái “SD”. Khi viết chữ này, tâm trạng cô tựa như sẽ trở nên hào hứng hơn. Không biết SD là gì nhỉ?
Vào một khoảnh khắc nào đó, cô giật mình mở mắt, có chút ngẩn ngơ. Trước kia, khi trong đầu vụt qua hình ảnh tương lai, Cẩn Tri thường có cảm giác này. Sau nhiều lần rơi vào tình trạng tương tự, cô càng trở nên nhạy bén và tỉnh táo hơn. Vì thế, lần ở trong thế giới do trí tuệ nhân tạo tạo ra, cô gần như lập tức có thể phân biệt đâu là hư ảo đâu là chân thực.
Mấy ngày qua, Trang Xung không còn mải mê chơi điện tử nữa. Những lúc rảnh rỗi, anh ta copy nhiều đĩa dạy học, đồng thời liên hệ với một số dân chơi game, kêu gọi quyên góp máy tính cũ rồi gửi đến núi Y Lam.
Nhiễm Dư đang tựa vào thành ghế tô lại son môi. Thấy Cẩn Tri tỉnh dậy, cô liền ghé sát: “Mình có một chuyện nghiêm túc muốn kể với cậu”.
“Cậu nói đi.” Cẩn Tri mỉm cười.
“Hôm qua lúc tan sở, đi ngang qua công viên bên cạnh cơ quan, nhìn thấy một người đàn ông lang thang, nhếch nhác, mình lại cảm thấy anh ta đẹp trai và có tư vị riêng mới ૮ɦếƭ chứ. Thậm chí mình còn cho anh ta một đồng nữa. Chắc chắn mình đã bị cậu và Trang Xung ảnh hưởng nên mới để ý đến một người đàn ông nghèo rớt mùng tơi. Lẽ nào nhân sinh quan của mình thay đổi rồi sao?”
Cẩn Tri gật đầu: “Chúc mừng cậu đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình”.
“Xin cậu đấy!”
Hai cô gái đang cười nói vui vẻ, cánh cửa tự đọng của khu lưu trữ sách bỗng từ từ mở ra. Tiếp đó, một người đàn ông bước vào.
Cẩn Tri chưa bao giwof làm chuyện thẹn với lương tâm nhưng vào thời khắc này, cô đột nhiên cảm thấy chột dạ.
SD là viết tắt của từ Star-Drift hay còn gọi là Tinh Lưu. Chữ cái mà cô viết đi viết lại trong giấc mơ thì ra là biệt danh của người đàn ông này.
Ứng Hàn Thời đi đến bên bàn làm việc, khẽ gật đầu chào Nhiễm Dư và Trang Xung rồi quay sang cẩn Tri: “Tiểu Tri!”.
Nhiễm Dư ho khan một tiếng. Cẩn Tri như không nghe thấy, mỉm cười đứng dậy: “Anh đến đây có việc gì vậy?”.
Ứng Hàn Thời không lập tức trả lwoif, mà đưa mắt qua Trang Xung và Nhiễm Dư. Nhiễm Dư hiểu ý, kéo Trang Xung đứng lên: “Đi thôi! Chúng ta đi dọn sách”. Trang Xung gật đầu với Ứng Hàn Thời rồi theo cô đi ra ngoài.
“Cảm ơn các bạn”. Ứng Hàn Thời nói với theo họ.
Nghe câu này, Cẩn Tri hơi hoản hốt, nháy mắt liên tục với Nhiễm Dư nhưng cô nàng cứ mặc kệ. Trong phòng trở nên yên tĩnh, Ứng Hàn Thời nhìn cô, khuôn mặt phiến hồng.
Trong lòng bối rối nhưng Cẩn Tri vẫn cố cất giọng điềm tĩnh: “Anh tìm em có chuyện gì à?”.
“Tôi muốn mời em đến nhà hôm nay, để Tiêu Khung Diễn kiểm tra cơ thể em, xem có tìm ra nguyên nhân hay không?”.
Đây cũng là điều Cẩn Tri muốn biết. Tuy nhiên… cô từ chối khéo: “Nhất định em sẽ đi. Nhưng em vừa nghỉ phép nên công việc chồng chất, hôm nay bận đến tối muộn. Khi nào xong việc, em sẽ đến nhà anh sau”.
“Tôi sẽ đợi em, muộn bao lâu cũng không thành vấn đề”. Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.
Nhiễm Dư và Trang Xung nhanh chóng về phòng. Nhiễm Dư kéo rèm cửa sổ, quan sát bên dưới. Ứng Hàn Thời đang chắp hai tay sau lưng đứng trước tòa nhà, trông rất nổi bật. Mọi người đi qua đi lại đều liếc nhìn anh một cái nhưng anh không hề có phản ứng.
Nhiễm Dư giơ ngón tay cái với Cẩn Tri: “Cậu giỏi lắm! Người đàn ông đẹp trai đi Porsche còn bị cậu ngó lơ. Cẩn Tri, rốt cuộc cậu do dự gì chứ? Mau nhận lời anh ta cho xong”.
Nhiễm Dư không biết đến sự tồn tại của người ngoài hành tinh. Về vụ Cố Tế Sinh, Cẩn Tri cũng chỉ kể anh ta bị kẻ xấu đả thương mà thôi.
Cẩn Tri liếc người đàn ông dưới sân, ủ rũ đáp: “Mình không có cách nào nhận lời anh ấy”.
Tầm xế chiều, các đồng nghiệp đã tan sở gần hết. Vì trước đó nói với Ứng Hàn Thời “sẽ bận đến tối muộn”, anh lại đang đợi ở cổng cơ quan nên Cẩn Tri đành ngồi lại văn phòng hơn một tiếng đồng hồ mới ra về.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống người anh. Khi ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt anh sáng bừng, khóe mắt ẩn hiện nụ cười.
Cẩn Tri né tránh ánh mắt của người đàn ông, thong thả đi tới: “Hôm nay em vẫn chưa xong công việc, còn phải làm thẻ đọc sách cho bạn trẻ nữa. Em định đem về nhà giải quyết nốt”.
“Không sao”. Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Em mang đến nhà tôi, tôi có thể làm cùng em”.
Cẩn Tri không còn lý do từ chối, đành nói: “Vậy cũng được”.
Chiếc Porsche hòa vào dòng xe cộ trên đường phố. Cẩn Tri liếc qua người đàn ông, thấy anh lại đeo đôi găng trắng trong lúc lái xe. Tiêu Khung Diễn từng nói đây là “bệnh nghề nghiệp của ngài chỉ huy”. Khóe miệng cô bất giác cong lên.
“Tại sao lại mua loại xe này?” Đây là vấn đề cô thắc mắc từ lâu.
“Bởi nó là loại xe nhanh nhất trên Trái đất.” Anh đáp.
Quả nhiên là câu trả lời đúng kiểu người ngoài hành tinh.
Từ thư viện tỉnh đến ngôi biệt thự nằm ở ngoại ô của Ứng hàn Thời cần phải qua nửa phố Giang và con sông Trường Giang. Đang là giờ cao điểm, ngay cả chiếc xe “nhanh nhất Trái đất” cũng chỉ có thể di với tốc độ rùa bò.
Ứng Hàn Thời nhíu mày quan sát đèn xanh đèn đỏ. Nhưng khóe mắt anh vẫn vô thức nán lại ở người phụ nữ ngồi bên cạnh. Hai tay cô đang cầm chiếc túi xách đặt trên đùi. Áo len mỏng che nửa mu bàn tay, chỉ để lộ các ngón thon thả.
Ứng Hàn Thời từ từ thả cánh tay xuống, để nắm tay cô. Cẩn Tri vẫn dõi mắt ra ngoài cửa sổ, tựa như không chú ý. Nhưng vào thời khắc hai bàn tay chạm vào nhau, cô liền rời đi chỗ khác.
Ứng Hàn Thời lại thu tay về, đặt lên vô lăng. Im lặng một lúc, anh lên tiếng: “Tiểu Tri, tôi…”.
“Em buồn ngủ quá!” Cẩn Tri ngắt lời anh: “Em chợp mắt một lúc, khi nào đến nơi anh gọi em dậy nhé”. Nói xong, cô quay lưng về phía anh, mí mắt từ từ khép lại.
Ứng Hàn Thời nhìn cô vài giây mới đáp: “Ừ”.
Trên suốt quãng đường, Cẩn Tri đương nhiên không ngủ nổi. Tâm trạng của cô vừa rối bời vừa mâu thuẫn. Còn người đàn ông bên cạnh không hề có động tĩnh.
Đến ngôi biệt thự của anh, Cẩn Tri vừa vặn “tỉnh giấc”. Khi hai người đi vào nhà, Tiêu Khung Diễn cầm một cái xẻng nấu, tạp dề quấn quanh bụng, đang đứng ở bậc cửa cười ngoác miệng với họ.
Nhìn thấy Tiêu Khung Diễn, Cẩn Tri nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô tháo giày, đi tới khoác tay anh ta: “Tiểu John, lại làm phiền anh phải xuống bếp rồi”.
“Không có gì. Tôi thích nhất được làm việc nhà. Mau đi xem tôi nấu món ngon gì để đãi cô”.
Hai người khoác tay nhau đi vào bếp, bỏ mặc Ứng Hàn Thời ở bên ngoài. Anh chẳng nói chẳng rằng, xếp đôi giày Cẩn Tri vừa đá lung tùng vào tủ.
Bữa tối rất thịnh soạn. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn vuông. Tiêu Khung Diễn ngồi góc bên cạnh, chống cằm nhìn bọn họ ăn cơm.
“Mùi vị thế nào?” Mỗi khi Cẩn Tri gắp thức ăn anh ta đều hỏi.
“Ngon tuyệt”. Cẩn Tri mỉm cười đáp.
Ứng Hàn Thời cũng khen ngợi: “Chú nấu rất khá”.
Tiêu Khung Diễn thốt ra một từ học của Trang Xung: “Ôi dè!”. Nhò có anh ta mà bầu không khí trở nên thoải mái và vui vẻ hơn, Cẩn Tri cũng không còn tâm trạng khó xử và bối rối. Tuy nhiên, mỗi khi vô tình chặm mắt Ứng Hàn Thời, cả cô và anh đều liếc đi chỗ khác.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Tiêu Khung Diễn bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: “Tiểu Tri, lúc nãy tôi đã quét thân thể và gen của cô nhưng không có gì bất thường”. Anh ta nhún vai: “Trước đó, tự nhiên tôi còn nảy ra ý nghĩ, liệu có phải não của cô đã bị người khác lắp thứ gì đó vào hay không?”.
Đây là vấn đề Cẩn Tri quan tâm nhất nên cô chăm chú lắng nghe. Ứng Hàn Thời cũng buông đũa.
Tiêu Khung Diễn nói tiếp: “Nếu không phải nguyên nhân từ bên trong thì có nghĩa là nguyên nhân từ bên ngoài”.
“Từ bên ngoài ư?”.
Tiêu Khung Diễn gật đầu: “Đúng thế. Tương lai là gì nhỉ? Đó là những chuyện một thời gian nữa mới xảy ra. Cô có thể nhìn thấy tương lai, chứng tỏ bên cạnh cô tồn tại vết nứt thời không”.
Cẩn Tri giật mình. Vết nứt thời không là gì vậy?
“Nói một cách đơn giản, vì một nguyên nhân nào đó, thời gian ở bên cạnh cô đã bị bẻ cong. Nó không phải đường thẳng mà cong lên nên mới xuất hiện vết nứt, khiến cô có thể nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai”. Tiêu Khung Diễn giải thích.
Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc. Một vấn đề thần bí, không tài nào hiểu nổi đã trói buộc cô bao nhiêu năm qua lại được người ngoài hành tinh giải thích ngắn gọn như vậy.
“Hiện tượng này do nguyên nhân nào tạo thành?” Cô truy vấn.
Tiêu Khung Diễn nhún vai: “Tiểu thư của tôi, chuyện này có khả năng xuất phát từ nhiều nguyên nhân, hoặc là cô từng đến nơi thờ gian bị bẻ cong nghiêm trong nên mới ảnh hưởng đến cô. Hoặc giả, cô bị bức xạ bới một năng lượng to lớn nào đó, năng lượng này sẽ bẻ cong thời gian, không gian của cô. Trong quá khứ, cô có từng gặp phải chuyện gì đặc biệt không?”.
Cẩn Tri lắc đầu, nhất thời không nhớ ra điều gì đặc biệt.
Tiêu Khung Diễn mỉm cười: “Không sao cả, cô cứ từ từ suy nghĩ đi. Đối với người Đế quốc Diệu Nhật chúng tôi, lợi dụng tốc độ ánh sáng để tiến hành bước nhảy không gian là chuyện thường xảy ra. Do đó, chúng tôi có thể đến nơi người Trái đất gọi là tương lai. Nhưng cô là người đầu tiên có vết nứt thời không mà tôi gặp. Cô đúng là giỏi thật đấy”.
Cẩn Tri mỉm cười.
“Tương lai mà em nhìn thấy là thế nào vậy?” Ứng Hàn Thời hỏi.
“Rất phân tán và vụn vặt, chẳng có quy luật gì cả, cũng không biết lúc nào sẽ xuất hiện, nhiều khi rất mơ hồ. Tuy nhiên, em chỉ có thể nhìn thấy tương lai liên quan đến bản thân mà thôi.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Còn nữa, em phát hiện, em luôn nhìn thấy những sự việc chắc chắn sẽ xảy ra”.
Ví dụ, hôm Tiểu Kiệt lên núi, số phận đã định cậu bé sẽ gặp kẻ xấu. Vì vậy, cô mới mơ thấy quá trình nó bị bắt. Hay như vụ Hắc Long bắt Tiểu Kiệt giả làm con tin, trong lòng Cố Tế Sinh đã quyết, không ai có thể ngăn cản, nên cô mới nhìn thấy hình ảnh anh ta bị tấn công.
Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi lên tiếng: Do vết nứt thời không ở ngay cạnh em nên em chỉ có thể nhìn thấy tương lai trong phạm vi ngắn hạn. Tương lai vốn thiên biến vạn hóa, nhưng chỉ khi nào nó được xác định, em mới có thể nhìn thấy”.
Cẩn Tri gật đầu. Tiêu Khung Diễn bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, Cẩn Tri nhìn đồng hồ treo tường rồi đứng lên: “Không còn sớm nữa em về đây”.
Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm: :Tiểu Tri, gần đây cô chẳng nhiệt tình, chẳng thân thiện gì cả. Vừa ăn cơm xong đã đòi về, lẽ nào cô không muốn trò chuyện với chúng tôi hay sao?”.
Cẩn Tri: “Không phải vậy đâu, tại tôi có chút việc bận”.
“Tiểu Tri”. Ứng Hàn Thời đứng dậy, đi đến bên cô: “Chúng ta còn phải làm một chuyện đã nói từ trước”.
Cẩn Tri nghi hoặc: “Chuyện gì cơ?”.
“Làm thẻ đọc sách cho bọn trẻ”.
Cẩn Tri nhìn vào mắt anh, nhất thời không thể từ chối.
Cẩn Tri được Ứng Hàn Thời dẫn vào thư phòng. Cô chịu ở lại chơi, Tiêu Khung Diễn đương nhiên rất phấn khởi, lập tức xuống bếp gọt hoa quả. Khi anh ta gõ cửa thư phòng, Ứng Hàn Thời mở ra, cầm lấy đĩa hoa quả rồi cất giọng điềm tĩnh: “iểu John, khi tôi chưa gọi, hôm nay chú không thể đặt chân vào căn phòng này. Đây là quân lệnh, chú rõ chưa?”.
Tiêu Khung Diễn há hốc mồm. Giấy tiếp theo, cánh cửa đóng sập, khóa trái ở bên trong.
A… Boss, boss định là gì Tiểu Tri thé?
Buổi đêm yên tĩnh, trời mưa lất phát, cành là ngoài cửa sổ đung đưa trong gió. Cẩn Tri cám cúi viết câu chuyện ngăn chọn lọc trong sách vào nhưng tấm thẻ đọc. Ứng Hàn Thời ngồi bên cạnh, cầm kéo và tấm bìa cứng cắt thành từng miếng nhỏ.
Hai người im lặng hồi lấu. Thỉnh thoảng, anh liếc nhìn cô, còn cô mải mê với công việc của mình. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. Cẩn Tri liếc qua màn hình, đứng dậy: “Em đi nghe điện thoại”.
“Ừ”.
Cô đi ra ngoài ban công, thuận tay khép cửa: “Em đây”.
Tạ Cẩn Hành cất giọng dịu dàng: “Cẩn Tri, hôm nay là ngày giỗ của dì nên anh gọi điện hỏi thăm. Em đang làm gì thế?”.
“Cảm ơn anh. Em đang làm thẻ đọc sách cho bọn trẻ ở trường tiểu học Hi Vọng”. Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Sáng nay, em đã thắp hương và đốt vàng mã cho mẹ rồi”.
Giáo sư Tạ mỉm cười. Đúng lúc này, đầu bên kia vang lên tiếng động.
“Mẹ làm gì vậy?” Tạ Cẩn Hành hỏi. Cẩn Tri lờ mờ nghe thấy giọng nữ trung niên the thé: “Con đang gọi điện cho con gái của mụ hồ ly tinh đấy à?”.
“Mẹ đừng nặng lời như vậy. Đó là em gái của con”.
Cẩn Tri im lặng vài giấy rồi nói rành rọt từng từ một: “Tạ Cẩn Hành, xin hãy chuyển lời đến mẹ anh, rằng mẹ em không phải hồ ly tinh. Chính bố anh, chồng bà ấy đã lừa dối mẹ em. Nếu sớm biết ông ta đã có vợ con, mẹ em cũng chẳng thèm để ý đến ông ta”.
Nói xong, cô liền dập máy, thậm chí tắt nguồn. Lại đứng thêm một lúc, cô mới đi vào phòng. Ứng Hàn Thời đang cắt giấy, sắc mặt bình thản.
Cẩn Tri ngồi xuống, tiếp tục viết chữ. Có lẽ do bầu không khí quá tĩnh lặng nên tâm trạng của cô cũng dần lắng xuống.
“Tiểu Tri!”. Ứng Hàn Thời đột nhiên mở miệng.
Cẩn Tri nhướng mày nhìn anh.
Anh dừng động tác: “Tại sao em lại nghĩ đến chuyện làm những việc này cho bọn trẻ?”.
Cẩn Tri ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Em từng đọc được câu: “Nếu có khả năng, hãy bảo vệ những điều tốt đẹp.” trong cuốn sách. Có lẽ đây là khả năng của em”.
Ứng Hàn Thời lặng thinh. Cẩn Tri tiếp tục viết chữ.
Ứng Hàn Thời đưa mắt qua người phụ nữ bên cạnh. Anh nghe rõ mồn một nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, gồm cả thái độ khó chịu của người ở đầu bên kia. Vào thời khắc này, cô ngồi gần kề, gương mặt lộ vẻ dịu dàng như không hề ảnh hưởng. Ứng Hàn Thời đột nhiên nhớ tới nụ hôn hôm nào, nhớ tới mùi hương ngọt ngào và tươi mát của cô. Ánh mắt anh bất giác dừng lại ở đôi môi cô.
Vốn đang viết chữ, Cẩn Tri đột nhiên ngẩn nguwoif, bàn tay cầm Pu't vô thức xiết chặt.
“Em sao thế?” Ứng Hàn Thời hỏi. Anh nhanh chóng hiểu ra vẫn đè: “Em lại nhìn thấy thứ gì rồi phải không?”.
Cẩn Tri lặng thinh, hai má nóng ran. Cô đột nhiên đứng dậy, bỏ tập thẻ vào túi xách: “Em phải về nhà bậy giờ”.
Ứng Hàn Thời hơi bất ngờ, những cũng đứng lên: “Để tôi tiễn em”.
“Anh không cần tiễn đâu”.
Ứng Hàn Thời chưa kịp mở miệng, cô đã cầm túi xách đi nhanh ra ngoài.
Trời vẫn lất phất mưa, Cẩn Tri vừa chạy ra khỏi ngôi biệt thự, đúng lúc có một chiếc taxi đi tới. Cô lập tức lên xe rồi quay đầu, nhìn thấy Ứng Hàn Thời đã chạy ra ngoài. Anh đứng bên lề đường, dõi theo bóng dáng cô.
Người tài xế taxi cũng nhận ra điều đó: “Cô cãi nhau với bạn trai đấy à? Bạn trai cô có vẻ đáng thương, cô hãy tha thứ cho cậu ấy đi”.
Cẩn Tri lặng thinh.
“Cô đi đâu thế?” Người tài xế lại hỏi: Trời mưa nên nhiều nơi đang bị tắc đường”.
Cẩn Tri ngẫm nghĩ rồi trả lwoif: “Chú chở cháu ra bờ sông đi. Cháu muốn đi phà”.
“Được thôi”.
Bờ Trường Giang trong đêm mưa gió trông càng mênh ௱ôЛƓ hơn. Dù hiện nay đã có nhiều cây cầu và đường hầm bắc qua sông nhưng bến phà vẫn được giữ lại. Hồi nhỏ, Cẩn Tri thường cùng mẹ đi phà. Những lúc buồn phiền hay không mang, cô cũng tìm đến nơi này.
Cẩn Tri bỏ hai tệ ra mua vé rồi đi theo hành lang dài xuống chiếc phà đậu dưới bờ sông. Trên phà tương đối đông người và ồn ào. Cô chọn vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, nhắm nghiền mắt rồi thở dài một hơi.
Ứng Hàn Thời! Ứng Hàn Thời! Star Drift, người ra kính cẩn gọi anh là Tinh Lưu. Nhưng trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh anh đứng bên lề đường dõi theo bóng lưng cô ban nãy.
Tự nhiên muốn quay về tìm anh, Cẩn Tri vô thức đưa mắt về phía cánh cổng xuống phà đang từ từ khép lại. Cô sững sờ khi bắt gặp hình bóng quen thuộc ở đó.
Ánh đèn tuýp chiếu xuống đỉnh đầu người đàn ông. Toàn thân anh ướt sũng nước mưa, áo sơ mi trắng dính chặt vào người, đầu tóc lòa xòa. Cách mấy chục mét, Ứng Hàn Thời nhìn cô đăm đăm, đôi mắt đen tựa hồ cuộn trào từng cơn sóng ngầm.
Trống *** Cẩn Tri đập thình thịch. Đúng lúc này chiếc phà di chuyển. Ứng Hàn Thời nhanh chóng khuất dạng.
Một lúc sau, Cẩn Tri quay đầu, giơ tay che mắt. Đuổi theo làm gì chứ? Anh có biết cô đã nhìn thấy gì lúc ở thư phòng nhà anh không?
Ngay tại căn phòng ấy, dưới ánh đèn dịu dàng. Và một khắc nào đó trong tương lai, cô ngồi trên đìu anh, ôm cổ anh, còn anh cúi xuống hôn cô, chiếc đuôi ngoe nguẩy sau lưng. Xung quanh tĩnh lặng, ngọn gió thổi lạt trang sách trên mặt bàn, đống thẻ đọc vứt bừa bộn nhưng chẳng ai bận tâm.
Mấy phút sau, chiếc phà đến bờ bên kia. Cẩn Tri thẫn thờ theo dòng người đi ra ngoài. Khi đi qua cánh cổng, bỗng dưng có một dự cảm mãnh liệt, cô liền dừng bước và ngẩng đầu. Ứng Hàn Thời đứng cách đó vài bước, nở nụ cười dịu dàng và kiên định với cô.
Xung quanh ồn ào và tấp nập, nhịp tim của Cẩn Tri đạp nhanh chưa từng thấy. Cô chậm rãi bước về phía anh, như đi tới một tương lai nguy hiểm không thể đoán trước.
Quần áo và tóc anh ướt đẫm, áo ơ mi dính vài vết bẩn.
“Anh đến đây bằng cách nào thế?” Cẩn Tri hỏi. Anh không lái ô tô, cũng chẳng thể để thiên hạ nhìn thấy mình chạy như bay trên đường phố.
Ứng Hàn Thời đưa mắt về phía cây cầu bắc qua sông: “Tôi chạy dưới gầm cầu”.
Tưởng tượng ra hình ảnh đó, Cẩn Tri chợt thấy xót xa trong lòng. Anh cúi xuống nhìn cô: “Tiểu Tri, tôi…”.
“Khoan đã”. Cẩn Tri ngắt lời anh: “Chúng ta ra chỗ vằng rồi nói chuyện sau”.
“Được”.
Năm phút sau, hai người đứng trên ngọn núi bên bờ sông, nơi đó có một ngôi đình hóng mát. Lúc này, trời mưa to *** núi không có một bóng người. Cẩn Tri ngồi một góc, Ứng Hàn Thời đứng quay lưng về phía cô, dõi mắt ra màn mưa.
Không đợi anh lên tiếng, Cẩn Tri mở miệng trước: “Ứng Hàn Thời, tối hôm trước… cả hai chúng ta đều hơi xúc động…”Nên mới có nụ hôn đó.
Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi quay đầu về phía cô: “Thế nào gọi là xúc động?”.
Cẩn Tri đáp khẽ:”Thì là… chúng ta bị *** thôi thúc, không thể kiềm chế bản thân”.
Ứng Hàn Thời nhìn cô rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác: “Nếu kể từ giây phút đầu tiên gặp em, tôi đã có tâm trạng ấy thì sẽ không gọi là “xúc động” Đúng không?”.
Cẩn Tri nhìn anh đăm đăm.
“Cẩn Tri… Em không thích tôi sao?” Anh hỏi nhỏ.
Cô không thể đáp lời. Im lặng một lúc, cô hỏi: “Anh không có chướng ngại tâm lý về tình yêu vượt hành tinh à?”.
Ứng Hàn Thời lắc đầu: “Không. Rất nhiều người Diệu Nhật từng kết hôn với các chủng tộc ở hành tinh khác”.
Thì ra là vậy. Cẩn Tri nhìn chằm chằm xuống đất: “Ứng Hàn Thời, em lớn bằng từng này nhưng chưa từng yêu ai bao giờ. Chẳng phải em đặt ra yêu cầu cao, cũng không phải không có người theo đuổi, mà từ nhỏ đến lớn, em luôn tâm niệm sẽ tìm một người đàn ông vĩnh viễn không rời xa em. Một người đàn ông hiểu em, tôn trọng em, trong lòng không có hình bóng khác, chỉ một lòng một dạ với em. Em cũng sẽ dành chọn tình cảm cho anh ấy. Anh có thể làm được điều này, nhưng em chưa từng nghĩ sẽ yêu một người ngoài hành tinh. Em không biết anh đến từ một nơi như thế nào, cũng chẳng rõ bao giờ anh sẽ ra đi. Anh còn là quân nhân, là sĩ quan chỉ huy nữa. Tuy Đế quốc của anh đã bị diệt vong nhưng trách nhiệm vẫn còn đó, anh phải bảo vệ con chip, còn nhiều việc cần giải quyết. Em biết trước sau gì anh cũng sẽ ra đi, để em lại một mình”.
Ứng Hàn Thời chăm chú lắng nghe. Cô lại nói: “Em cũng muốn trả thù cho Cố Tế Sinh, bảo vệ thứ anh ấy từng bảo vệ. Nếu là cộng sự, em nguyện sẽ cố gắp hết sức, cùng anh tiến lùi. Nhưng nếu là người yêu, em không biết một ngày nào đó, liệu anh có rời xa em, liệu em có phải sống cô độc nốt quãng đời còn lại với nỗi nhớ nhung gặm nhấm trong tim hay không?”.
Nói xong, cô im lặng, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Ứng Hàn Thời mãi vẫn không lên tiếng. Nhìn bóng lưng anh, trong lòng Cẩn Tri đột nhiên cảm thấy buồn bã.
Cô đứng lên: “Em về trước đây”.
Do vội vàng lên cô trượt chân, cơ thể nghiêng sang một bên suýt ngã. Ứng Hàn Thời phản ứng rất nhanh, giơ tay đỡ thắt lưng cô rồi kéo vào lòng.
Anh ôm cô bất động. Gương mặt Cẩn Tri áp vào áo sơ mi ướt nước mưa của anh.
“Cẩn Tri, tôi hiểu tâm trạng của em rồi”. Anh thì thầm bên tai cô. Viền mắt Cẩn Tri bất giác cay cay.
“Tôi gia nhập quân đội từ năm mười lắm tuổi, chính chiến bảy năm. Sau khi hành tinh mẹ bị hủy diệt, tôi rơi vào trạng thái “ngủ đông” trong hành trình lưu lạc bằng tốc dộ ánh sáng, trôi dạt thời gian dài. Tôi chưa từng tưởng tượng, người phụ nữ trong tương lai của mình sẽ thế nào”.
Anh nhẹ nhàng buông người cô: “Cho đến khi gặp em… ước muốn có được em dần cắm rễ trong tâm trí tôi. Kể cả em không yêu tôi, tôi cũng sẽ chăm sóc em trọn đời. Còn nếu em cũng có tình cảm với tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, trân trọng em. Chúng ta… sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long, mãi mãi không xa rời. Em có cho tôi cơ hội không?”.
Cẩn Tri không thể thốt ra lời. Điều gì đã khiến tâm ý của anh trở nên kiên định như vậy? Hay là tâm ý của cô cũng đang thay đổi?
Cô nhìn thấy trong một tương lai không xa, anh ôm cô ngồi dưới anh trăng, nở nụ cười dịu dàng; nhìn thấy anh nấu cơm dưới bếp, còn cô ngồi đọc sách ở sofa; nhìn thấy anh đè cô vào vách cánh cửa, hôn nồng nàn, còn Tiêu Khung Diễn bị chặn ở bên ngoài. Ngoài ra còn có hình ảnh hai người ôm nhau nằm trên giường, đuôi của anh quấn quanh thắt lưng cô…
Cô đã nhìn thấy nhiều hình ảnh thân mật giữa mình và Ứng Hàn Thời. Vào thời khắc anh bộc bạch tâm tư, những điều đó đã trở thành sự thật không thể thay đổi mà cô phải đối diện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc