Người Đàn Ông Xa Lạ - Chương 06

Tác giả: Dạ Miên

Tư Thục khẽ nói khi ngồi cạnh Chiêu Hà :
- Sao lúc này, tao thấy mà làm sao vậy ?
- Sao là sao ?
- Có chuyện gì không vui, phải không Chiêu Hà ?
Chiêu Hà chẳng trả lời, mà nàng rời chiếc bàn ăn tiến thẳng ra lan can và đứng lặng như thế.
Tư Thục bước theo bạn, hỏi:
- Mày nhớ nhà, phải không ?
- Không phải mà
- Tao biết mày dối tao . Nếu nhớ thì về đi, đừng tự rước khổ vào thân nữa . Tao thì khổ đã đành, còn mày, mày lẽ ra phải...
Chiêu Hà cắt ngang:
- Thôi, mày đừng có mà giở thói bà cụ ra đây nữa . Tao biết phải làm gì về chuyện gia đình của tao . Tao thà làm một cô lọ lem, chứ nhất định không về nhà để làm một tiểu thơ đài các.
- Nếu vậy, tùy mày
Nói xong, Tư Thục đứng dậy, bước vào trong . Đi được vài bước, cô dừng lại và quay đầu lại, hỏi:
- Hay là cái gã xe ôm hôm bữa làm cho mày điên điên, khùng khùng như thế này ?
Chiêu Hà quay lại liếc xéo bạn:
- Trời ơi là trời ! Tao chưa từng thấy ai nhiều chuyện như mày đấy , Tư Thục.
- Thôi , không nói nữa . Đứng nhớ chàng một tí rồi đi ngủ ngay nhé . Đứng lâu ngoài đó, dễ bị cảm lắm . A ! Ngày mai tao đi với Du Nam một tuần lễ không về nhà, mày đừng trông nha.
- Ai mà thèm trông mày.
- Mày tha hồ mà rủ gã xe ôm về nhà mà tò te tú tí.
Chiêu Hà đứng dậy, đấm mạnh vào vai bạn:
- Trời ơi, con đười ươi ! Mày có im ngay cái "mồm" của mày lại không hả ?
Tư Thục cười lớn, rồi chạy vội vào trong . Chiêu Hà cũng chạy vội theo bạn . Hai cô bạn cùng nhảy phóc lên giường.
Không có thói quen để ánh sáng nhìn trộm mình trong lúc ngủ, Chiêu Hà với tay tắt đèn.
Bóng tối bao trùm khắp căn phòng . Bốn bề im ắng lạ thường, chỉ còn văng vẳng tiếng thủ thỉ và thỉnh thoảng có những tiếng cười khe khẽ của hai cô bạn thân . Họ tâm sự mọi thứ trên đời.
Đêm nay, họ sẽ có một đêm không ngủ .
Một mình ở nhà thoải mái kỳ lạ . Chiêu Hà nằm ưỡn một cách vô ý . Trên bộ ghế xa lông ngoài phòng khách, cô gác chân lên phía cuối chiếc ghế với đôi chút thanh thản . Lúc sáng thức dậy mở cửa cho Tư Thục đi sớm, làm biếng trở lại phòng nên nàng nằm ngủ nướng trên bộ ghế xa lông này .Tiếng chim líu lo ngoài vườn làm nàng thức giấc, nhưng nàng chẳng buồn ngồi dậy.
Điện thoại reo, cô đưa bàn tay lười biếng ra để nhấc ống nghe lên nghe:
- Mày đang làm gì vậy Chiêu Hà ?
Chiêu Hà nhừa nhựa:
- Ai đấy ? Mày hả, Lam Giang ? Tao đang ngủ nước trên ghế xa lông đấy . Tư thế của tao bây giờ rất đẹp . Nếu có Tư Thục ở nhà, chắc chắc nó sẽ mắng cho tao một trận vì tật hớ hênh này . Mặc dù biết thế, nhưng thế này... trông thoải mái, mày ạ.
- Tư Thục đi đâu vậy ?
- Theo tiếng gọi ái tình
- Cái con nhỏ vậy mà khổ.
Chiêu Hà mỉm cười . Không biết ai khổ đây ? Đối với Lam Giang, cuộc sống ấm no, chồng có địa vị trong xã hội như thế là sướng đối với nó rồi:
Chiêu Hà khẽ nói:
- À ! Cái gã giám đốc ૮ɦếƭ tiệt Vọng Quân có quay lại không ?
- Có.
- Hồi nào ?
- Cách đây mấy hôm
- Hắn có hỏi vì sao tao nghỉ làm không ?
- Không . Hắn để quên tờ công thức nấu món gà hầm gừng nên ghé lấy và đi ngay
Câu trả lời của Lam Giang làm nàng cảm thấy buồn buồn . Hắn chẳng thèm hỏi lý do tại sao nàng ra đi . Hắn coi việc nàng có mặt hay không là chuyện cỏn con . Nàng buồn bã lắm.
- Thôi, tao buồn ngủ lắm, không nói chuyện với mày nữa . Tao cúp máy đây.
Chiêu Hà chẳng buồn gác ống nghe lên cho ngay ngắn . Nàng quăng nó lăn lông lốc:
- Bất giác, Chiêu Hà liếc ra phía cửa . Và nàng cảm thấy rụng rời tay chân khi thấy Vọng Quân đang đứng ngoài ngưỡng cửa nhìn cô đánh giá một cách lạnh lùng . Nét mặt anh lộ rõ sự chê trách . Trời ơi ! Anh có mặt từ lúc nào ? Vậy là anh đã thấy và nghe tức cả ư ?
- Ôi... Ông Vọng Quân...
Chiêu Hà vội vã lồm cồm ngồi dậy . Cô làu bàu tiếp:
- Ông làm tôi sợ phát khiếp lên . Ông vào khi nào vậy ? Sao không nhấn chuông ? ai mở cửa cho ông vào ?
Anh mỉm cười:
- Tôi bấm mà có ai nghe ? Tôi gõ cửa mà có ai thèm trả lời . Cửa thì chỉ khép hờ nên tôi mới vào.
Vọng Quân nói mà mắt vẫn không rời cô . Đôi mắt đẹp của anh chẳng bỏ qua một thứ gì khi nhìn nàng . Chỉ một cái nhìn chớp nhoáng thoáng qua, nàng biết anh đã thấy tất cả . Này nhé ! Mái tóc của nàng chắc chắn rối tung nhu ổ qụa . Mặt còn đổ ghèn, đồ ngủ nhăn nhúm, còn tư thế nằm thì cẳng cao, cẳng thấp chẳng "chê" vào đâu được . Ôi ! Xấu hổ quá đi.
Anh nói, vẻ châm biếm:
- Dường như cô đang bỏ mặc những việc cần làm để tập trung vào việc hưởng thụ cho bản thân mình thì phải ?
Chiêu Hà im lặng và tự nghĩ: Dường như tội lỗi và tất cả những gì xấu xa của nàng chất cao như núi trong đầu óc của anh:
- Điện thoại cho anh chàng nào thế ?
- Mặc tôi ! Chuyện đó có liên quan gì đến ông ?
- À ! Mà cô có anh nào để mà trò chuyện chứ
Chiêu Hà quắc mắt giận dữ nhìn anh:
- Ông đừng khinh người quá đáng . Ông tưởng ông ngon lắm sao ?
Vọng Quân bật cười:
- Không phải sao ? người ngợm như thế, ma nào dám quen . Cho dù có đi chăng nữa, thì thật là tội nghiệp cho cái chàng nào đó chẳng thấy được bộ dạng cô trong lúc này . Nếu thấy, tôi e anh ta có là một vận động viên diễn kịch cũng chạy không kịp.
- Ông muốn gì ? Khi không lại đến đây gây sự hả ?
Anh vẫn cười vô tư và nói:
- Đâu có muốn gì . Đến đây rủ cô đi ăn điểm tâm.
Giọng nói trầm ấm của anh, giọng nói có chút khẩn khoản khiến nàng quên ngay việc anh cho nàng leo cây hôm qua:
- Có phải tôi đúng là cô gái mà ông cần gặp sáng nay không ?
- Tôi xin lỗi vì sự thất hứa hôm qua
Nàng nói ngay:
- Có gì đâu . Chắc tại mưa to quá . Nếu ông có đến, tôi cũng không thể đi được
- Tôi thì không như cô . Hôm qua tôi thất hứa với cô không phải vì trời mưa, mà vì bạn gái của tôi cứ nằng nặc đòi tôi đưa đi siêu thị sắm đồ . Mà tôi thì quên mang điện thoại theo, nên không thể liên lạc cho cô được.
Trời ơi ! Nàng thật sự không ngờ anh thẳng thắn một cách trắng trợn . Điều đó rõ ràng anh chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của nàng.
Vọng Quân tiếp :
- Nhưng dù gì đi nữa, thì tôi cũng thành thật xin lỗi cô . Mong cô bỏ qua và đừng từ chối lời mời hôm nay của tôi.
- Ông đừng khách sáo như thế ?
Anh nhìn nàng đăm đăm:
- Cô đừng gọi tôi bằng "ông" nữa . Hay gọi là Vọng Quân, nghe hay hơn . Tôi không muốn tổn thọ sớm đâu . Nghe tiếng ông tôi cứ có cảm giác mình là một ông lão sắp gần đất xa trời.
- Tùy ông
- Lại ông nữa . À ! Cô có định mời tôi vào nhà không, hay cứ để tôi đứng "chào cờ" mãi ở ngưỡng cửa thế này ?
Anh là người đàn ông thu hút, muốn là làm . Còn nàng là người con gái yếu đuối lại đang mê mệt anh . Không nên . Không nên để anh vào nhà
Nghĩ vậy nên nàng trả lời dứt khoát :
- Có lẽ anh nên đứng "chào cờ" như thế thì sẽ tốt hơn.
Anh cười:
- Đó là cách trả thù vì sự thất hứa của tôi hôm qua hay sao ?
- Không phải . Nhà tôi không được sạch sẽ cho lắm, không đáng cho anh bước vào đâu.
- Cũng được . Thế thì tôi tạm "chào cờ" vậy.
Thấy anh đứng im tựa lưng vào thành cửa . Nàng cảm thấy tội . Nhưng vì nàng sợ... Nàng không tin vào bản thân mình cho lắm:
- Anh chờ tôi nhé.
Nàng khuất nhanh ra cửa
Anh khoanh tay đứng lặng, quan sát căn nhà và cứ tự mỉm cười một mình.
Không ai có thể hiểu được anh đang nghĩ gì mà cứ tự mỉm cười một mình như thế ? Cho đến khi Chiêu Hà xuất hiện thì nụ cười của anh mới chợt tắt trên môi .
Chiêu Hà mặc chiếc áo pull màu tím nhạt ôm sát người, làm nổi bật chiếc váy hoa ngắn xòe rộng . Mái tóc óng ả được chải gọn sang một bên . Cô cài trên đó chiếc kẹp bằng đồi mồi, chân đi giày màu huyết dụ.
Bước ra ngoài, thấy Vọng Quân cứ trân trân nhìn nàng . Ngạc nhiên, nàng tròn mắt nhìn anh:
- Sao thế ? Gương mặt tôi có dính lọ à ?
- Không có . Cô đẹp lắm . Bây giờ không ai nghĩ về cô được cả?
- Nghĩ gì ?
Anh chẳng trả lời mà mỉm cười, bước ra xe . Nàng cũng vội vã bước theo anh.
Vào xe, Vọng Quân xoay qua nhìn nàng, mỉm cười rồi cho xe chạy thẳng
Anh lái xe thẳng ra phía xa lộ vắng người . Nàng đoán có lẽ nàng quá quê mùa và cù lần nân anh đưa nàng đến tiệm ăn xa xôi để tránh gặp những người bạn quý tộc, cao sang của anh.
Anh nói:
- Sao cô không tìm một nơi nào thích hợp để ở, hả Chiêu Hà ?
- Thế theo anh, thích hợp với tôi là thế nào ?
- Cô không cảm thấy chung cư cô đang ở phức tạp lắm hay sao ? Những bậc thang lên chung cư thì phủ đầy rêu xanh và hồi thối . Rồi những ống tiêm của bọn tiêm chích MT vứt đầy... tôi đoán tình hình an ninh ở đây phức tạp, không thích hợp với cô đâu . Cô là con gái và lại thường xuyên ở nhà một mình thế này...
Chiêu Hà duỗi chân ra phía trước rồi nhìn chằm chằm vào chúng:
- Sao, có ai dám làm hại rôi được chứ.
Vọng Quân nói qua khẽ răng:
- Nếu cô mà còn nói như thế thì tôi sẽ là người đầu tiên hại cô đấy.
- Anh đừng lo . Tôi không phải tuýp đàn bà con gái nhu mì đâu . Tôi sẽ sống sót và cho cái tên ấy gẫy vài cái răng để đời.
- Cô cứng đầu như một con mèo hoang đấy, Chiêu Hà à.
Cô đồng tình:
- Có lẽ thế.
Nói và quay sang nhìn anh, nàng thấy đôi mắt anh đang tập trung về phía trước . Anh đang tập trung vào việc lái chiếc xe qua khỏi khúc quanh gập ghềnh dẫn ra con đường lớn.
Bị bối rối bởi những cảm xúc mãnh liệt do cái nhìn của mình và lo sợ rằng anh có thể thấy được điều đó, nên nàng phá vỡ sự im lặng của anh
- Tại sao ông mời tôi đi chơi sáng nay, trong khi sự đánh giá của ông về con người tôi không được tốt đẹp cho lắm ? Đối với ông, tôi hội tụ toàn những điều xấu.
Cô đoán rằng anh đánh giá cô rất tồi tệ nên mới nói thế . Nhưng khi thấy anh mỉm cười, không hề phủ nhận điều nàng nói làm nàng cảm thấy tức tối và bị xúc phạm vô cùng.
- Biết rằng cô không tốt . Nhưng tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại rủ cô đi chơi sáng nay . Có lẽ tôi là người đàn ông khá tò mò, muốn khám phá hết toàn bộ cái xấu của cô.
- Tò mò ư ?
- Phải . Về việc cô là người thế nào ? Có tìm công việc khác không ? Cái chung cư cô sống khiến tôi lo lắng.
- Ai mượn anh lo lắng cho tôi ? Thật ra, ngoài việc trước khi làm một con ở, tôi còn làm nhân viêc ở một cửa hàng bán mỹ phẩm kia mà.
- Tại sao cô không tìm một việc làm gì đó sang trọng hơn ? Bán mỹ phẩm cho người ta cũng được, nhưng đừng đi làm con ở như thế . Cô đẹp như vậy, khiến mấy ông chồng như Quân Phát không cầm lòng đâu . Rốt cuộc rồi cô cũng bị đuổi như hôm nay mà thôi.
Cô hiểu anh muốn nói gì, cô giận dữ đáp:
- Mặc kệ tôi . Tôi sống như thế nào, mặc xác tôi . Miễn sao tôi không cảm thấy thẹn với lương tâm.
Anh đáp tỉnh khô:
- Tôi nói không sai đâu . Cô đừng giận dữ, hòng che lấp thói xấu ấy của mình.
- Mặc kệ ! Toi không muốn anh quan tâm tới đạo đức và nhân phẩm của tôi
Từ lúc ấy, không khí trở nên căng thẳng, chẳng ai buồn nói với ai một lời.
Vọng Quân phá vỡ sự im lặng bằng cách quay đầu sang nhìn cô:
- Tại sao cô im lặng ? Tôi xin lỗi
Chiêu Hà chẳng thèm đáp lại.
Chiếc xe của họ từ nãy giờ đã cuốn qua bao nhiêu đoạn đường . Xuyên qua bao nhiêu ánh mặt trời và chìm dần trong bóng mát của một nhà hàng sang trọng.
Cái nhà hàng mà anh đưa cô đến thật yên tĩnh, nhưng có cả âm nhạc và khiêu vũ . Đúng như cô đã dự đoán về nó . Chỗ này thoát khỏi mọi kiểu dòm ngó sẽ có nguy cơ chạm mặt người quen của anh.
Vọng Quân dẫn nàng đến bàn nằm sâu bên trong và khuất trong đám cây cảnh
Khi họ vừa ngồi xuống thì Chiêu Hà châm chọc:
- Như thế này thì an toàn . Những người bạn danh giá của ông sẽ không bao giờ tìm thấy ông ở đây.
- Không phải tôi sợ bạn bè tôi nhìn thấy, mà tôi sợ những thanh niên khác sẽ ghen lên khi tôi đi với cô . Tôi không muốn ai nhìn lén cô cả.
Không biết anh nói doa. hay thật nhưng dù gì nàng cũng cảm thấy rất vui:
- Cám ơn ông quá khen.
Anh cười:
- Toi đang nói chuyện khôi hài ấy mà.
- Ông dám...
- Lại hung dữ nữa rồi . Xấu lắm đấy nhé.
Người hầu bàn đặc những đĩa thức ăn thơm lừng trên bàn.
Anh nói:
- Nào ! Hãy ăn đi, cô gái "xực như hổ" của tôi . Nhớ lần này đừng nuốt luôn phao câu vịt đấy nhé.
Chiêu Hà cầm đũa và bắt đầu ăn . Họ vừa ăn vừa trò chuyện đủ mọi thứ trên đời, khiến cho bầu không khí giữa họ càng thấm thiết và thân mật hơn .
Khi một tách cà phê dành cho anh, một ly trà nóng dành cho nàng và đĩa rau câu dành cho hai người được gã hầu bàn đặt lên bàn, thì bữa ăn của họ mới thực sự kết thúc.
Bữa ăn thật ngon miệng với Chiêu Hà . nàng cảm thấy vui vui . Qua buổi hôm nay, nàng cảm thấy hiểu và mến anh nhiều hơn . Thật ra, anh cũng không khô cằn và đến nồi độc đoán như nàng tưởng . Nàng còn biết thêm anh là con người có sự hiểu biết ở mọi lãnh vực và vô cùng rộng lớn.
Dàn nhạc nổi lên, từng đôi trai gái dìu nhau khiêu vũ và trong tiếng nhạc du dương
Từng vũ điệu slow, Rumba, Boston .. chậm rãi trôi qua . Thế mà nàng không hiểu sao anh không mời nàng cùng nhảy một bản.
Nàng có cảm giác anh thích mời nàng nhưng như anh bắt đầu thận trọng trong việc đặt nàng trong vòng tay.
Đã ba lần, nàng thấy anh nhìn ra dàn nhạc, anh nhổm người, có lẽ anh định mời nàng nhảy . Nhưng rồi anh lại ngồi xuống và đôi môi mím chặt.
Cô tự hỏi điều gì trong cô đã khiến anh dè dặt đến thế ? Cô cảm thấy thất vọng và băn khoăn . Chẳng lẽ anh rủ nàng đi chơi, nhưng vẫn còn khinh miệt nàng ? "Trời ơi! tại sao mi lại quan tâm mãi đến cái điều trơ trẽn ấy hả, Chiêu Hà ? Như thế có phải tốt hơn không ?"
Sau một hồi lâu, sự căng thẳng trong cô mới bắt đầu dịu đi.
Anh hớp một ngụm cà phê và nói:
- Tôi sẽ cảm thấy thật vui nếu cô sống trong một mái ấm gia đình . Và thật an tâm nếu cô có được một chỗ ở an toàn hơn.
Như vừa chợt nhớ ra điều gì, nàng hỏi mà giọng có chút đau đớn:
- Anh vui làm gì, anh an tâm làm gì trong lúc anh đã có bạn gái ? Hôm qua, tôi gặp ông với một cô bạn gái . Trông điệu bộ của ông, có vẻ ông coi cô ta là một người đặc biệt của riêng mình.
Anh hỏi, giọng sắc như dao:
- Cô gặp tôi ở đâu ?
- Trong siêu thị, ông đang chọn vải len cho cô ấy.
Vọng Quân im lặng giây lát, rồi nói:
- Đông Sa đi mua sắm, và tôi phải thu xếp để đón cô ấy về.
Chiêu Hà mỉm cười trong khi trái tim cảm thấy vô cùng nặng trĩu:
- Cô ấy rất hợp và xứng với địa vị của ông . Cô ấy trông cao sang quyền quý.
Cặp mắt Vọng Quân nheo lại một cách không bằng lòng:
- Tại sao cô cứ phải nói như thế ?
Chiêu Hà vẫn cứ dai dẳng:
- Ông sắp cưới cô ta à ?
Vọng Quân trả lời cụt lủn . Một thoáng kó làm nhăn vầng trán đẹp của anh
- Có thể.
Cổ họng Chiêu Hà tắt nghẹn . Nhưng cô cố gắng bắt mình phải nói nhẹ nhàng:
- Cô ấy chắc yêu anh lắm, phải không ?
- Đúng thế.
- Và anh cũng yêu cô ấy lắm ?
- Có thể.
Chiêu Hà cố gắng nuốt sự đau đớn vào trong lòng, và vội vàng xoay đi nơi khác để lau khô giọt nưỚc mắt chuẩn bị trào ra.
- Khi nào hai người tổ chức lễ cưới thì nhớ đừng quên con ở này nhé . Tôi sẽ đến dự và gởi lời chúc thật dễ thương đến đôi trai tài gái sắc.
Vọng Quân xẵng giọng:
- Chiêu Hà ! Xin cô hãy im đi cho.
Chiêu Hà chớp mắt . Giọng nói của anh như cảnh báo rằng, cô không nên xen vào chuyện của anh nữa.
Đôi mắt đẹp cụp xuống . Chiêu Hà nói khẽ:
- Tôi xin lỗi . Tôi biết đó không phải là việc của tôi.
Đôi mắt anh lấp lánh, giọng anh chắc nịch:
- Cô hiểu như vậy thì tốt rồi . Thôi, tôi đưa cô về.
Lúc họ về tới chung cư ổ chuột thì Chiêu Hà đã ngủ thiếp đi từ bao giờ . Có lẽ đầu cô đã tựa vào vai anh và cô giật mình khi chiếc xe dừng lại . Một sợi tóc đen mềm mại của cô quấn quanh cái nút áo của anh và anh cười, dịu dàng gỡ nó ra.
Anh trêu chọc nhẹ nhàng:
- Cô có mái tóc thật đẹp đấy . Chiêu Hà ạ . Lại thơm nữa, tôi thật tình không tài nào chịu nổi khi suốt đoạn đường dài, mùi thơm ấy cứ phảng phất ngang mũi tôi
Cô lắp bắp một cách ngốc nghếch và nghiêng người ra khỏi anh:
- Tôi bị ngủ quên, xin lỗi anh.
Anh ngắm cô thật gần:
- Bờ vai của tôi bây giờ bị tê cứng rồi đây này . Tôi phải cố gắng giữ để cô khỏi bị ngã nhào . Thú thật, cô rất dễ thương, mềm mại và ấm áp . Khác hẳn với bản chất của cô đấy . Tôi thích ngắm cô trong lúc ngủ lắm đấy.
Đỏ bừng mặt vì bối rối, Chiêu Hà lao ra khỏi xe:
- Tạm biệt ông.
Nàng nói và bỏ mặc anh đứng đó, chạy nhanh lên các bậc thang để về phòng.
Đứng lặng trước cửa phòng thật lâu, nàng mới bắt đầu mở khóa:
- Cho tôi vào năm phút, được không ?
Nàng giật mình quay lại và nói nhanh:
- Sao ông chưa chịu về ?
- Bởi vì tôi muốn có sự chia tay thật đúng nghĩa . Tôi muốn vào nhà năm phút, chỉ năm phút thôi, xin cô đừng từ chối.
Không hiểu vì sao cô không thể từ chối sự khẩn khoản vô thức trong lời nói của anh . Máu dồn cả lên đầu cô khi cô gật đầu.
Vừa bước vào n hà, anh nắm nàng lại, hai tay nắm đôi bờ vai mảnh mai của nàng và quay nàng về phía anh . Mặt anh bây giờ gần mặt nàng trong gang tấc . Hơi thở của anh tỏa nóng cả gương mặt nàng:
- Tôi không muốn một tách cà phê hay thức uống gì đó, và tôi cũng không muốn ở lại lâu.
Chiêu Hà cảm thấy con tim mình đập mạnh . Nàng ấp úng bằng một giọng khàn đặc:
- Tôi... tôi...
Không để nàng nói gì . Bằng một động tác thật nhanh, anh kéo nàng lại gần hơn, gần đến nổi cô có thể nhận được sự háo hức lạ lùng trong đôi mắt anh.
Anh lặng lẽ ôm cô, kéo cô sát vào anh . Một tay ôm lấy bờ vai cô, và như có một cơn sốc dần lan đi trong cơ thể cô khi cô chạm vào vầng *** rắn chắc của anh và tay kia anh nâng cằm cô lên . Đầu tiên, bờ môi anh chạm nhẹ vào môi cô, nhưng rồi sự đáp lại run rẩy của cô làm cho sự dâng trào trong cảm xúc cho những nụ hôn của anh.
Nàng như ngây ngất trong men say hạnh phúc, trong nụ hôn đầu đời mà anh trao:
Nhưng rồi quá hoảng sợ trước cảm xúc xa lạ đó, nên cô giằng ra khỏi anh
Cô kêu lên:
- Xin ông hãy đi ngay cho . Tôi không muốn sự có mặt của ông ở đây.
Hơi thở anh trầm ***c, trong khi cặp mắt anh tối sầm lại và nung nấu một cái gì đó . Dường như là sự giận dữ âm thầm:
- Phải . Tôi nghĩ tôi đi là tốt hơn . Chúc cô có một buổi tối tốt đẹp.
Nói rồi, anh bước đi thật nhanh xuống các bậc thang ẩm mốc.
Vẫn trên chiếc giường êm ấm quen thuộc ngày nào, nhưng đêm nay cô không tài nào chợp mắt được.
Suốt cả đêm, những gì Chiêu Hà có thể nghĩ tới giữa những cơn ngủ chập chờn và sự nghiệt ngã trong giọng nói của Vọng Quân lúc rời cô, khi anh nói lời tạm biệt . Nghe giọng nói của anh thì dường như lần này anh có ý định chia tay nàng thật sự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc