Ngu Cơ Lừa Chồng - Chương 15

Tác giả: Phức Mai

"Vâng" tổng quản phu nhân lập tức chạy vào trong phòng, liếc nhìn Tiết Ánh Tuyết ngồi dưới đất một cái, thầm rủa một câu"Nghiệp chướng" , liền chạy đi lấy cây kéo, đem ra ngoài."Tướng quân, kéo đây."
Hỏa Ngọc Hành nhận lấy, giương mắt liếc mọi người."Nam nhân lui ra hết đi."
Người làm nam toàn bộ lui, Còn lại chỉ là những nữ nô tỳ khỏe mạnh múc nước
"Hạ Liên, ngươi tới giúp ta!" Hắn nhìn Hạ liên.
"Vâng"
"Hạ Liên, chân Cơ Nhi bị bỏng nước nóng rồi, hiện giờ ta dùng nước lạnh giúp nàng giảm nóng, ngươi cầm kéo cắt bỏ xiêm y của nàng, cẩn thận chút, chớ tổn thương nàng, xiêm áo ướt nước cần lấy ra trước kẻo dính vào da." Hỏa Ngọc Hành đưa cây kéo giao cho nàng, nhẹ nhàng giao phó.
"Vâng" nghẹn ngào nàng tay run run, đường như không thể cầm nổi cây kéo.
"Bình tĩnh một chút, chớ có run tay! Nếu như ngươi làm không được, giao ngay cho người khác!" Hắn tức giận nói.
"Ta có thể! Ta giúp tiểu thư!" Nàng lập tức lau sạch nước mắt."Chỉ cho ta biết, nên làm thế nào."
"Nguyên phu nhân, ngươi cũng tới đây giúp một tay." Hỏa Ngọc Hành cất giọng phân phó tổng quản phu nhân.
"Vâng" nàng lập tức đến bên, quỳ gối phía bên kia.
Hỏa Ngọc Hành chỉ bọn họ cắt quần áo trên người Đàm Ngu Cơ từ mảnh từng mảnh một xiêm áo nửa người dưới cắt bỏ gần hết.
Khi một mảng lớn *** sưng đỏ lộ ra hắn cảm giác nghẹn ngào, hít sâu một cái, giao phó với tỷ nữ xách nước.
"Nhẹ tay một chút, dội từ từ thôi, đừng cùng sức, cũng đừng ngừng lại, hai người khác, đem hai thùng nước tắm ra đây."
"Vâng" hai nữ tì khác vội vàng chạy đi, một lúc không lâu sau đã quay trở lại.
"Lấy gần một nửa thùng nước."
"Vâng"
"Đại phu đến rồi, mau mau, đại phu, ở đây!" Có một nô bộc kêu lên.
Qua vài lần ầm mỹ hoảng sợ phỏng của Đàm Ngu Cơ cũng xử trí rất tốt, được đưa đến giường.
Hầu hết mọi người đều rời khỏi, chỉ còn lại tổng quản phu nhân và Hạ Liên ở trong phòng chở lệnh.
Mà phía ngoài, Tiết Ánh Tuyết vừa bị đuổi đi vẫn ngồi ngoài hành lang không bỏ đi nàng hiện giờ cũng không biết nên làm sao.
Bên cạnh có người đi đến, nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy huynh trưởng, hốc mắt bỗng nhiên ướt.
"Ta không phải. . . . . . Cố ý, ta thật sự không phải cố ý . . . . . ." Đưa tay níu lấy vạt áo ca ca , nghe thấy *** rỉ của Cơ Nhi cô nương *** khổ sở đau đớn, nàng cảm thấy rất sợ hãi."Ta không muốn hại nàng bị thương, ta thật sự . . . . . . Không muốn. . . . . ."
"Ta biết mà." Tiết Từ Phong thở dài, ngồi xuống cạnh nàng.
"Làm sao giờ? Ca, nàng. . . . . . Nàng có thể ૮ɦếƭ không?"
"Không đâu, đại phu nói đại ca xử lý rất tốt, lại cách mấy lớp xiêm áo, mặc dù rất nghiêm trọng, có thể sẽ lưu lại sẹo, nhưng sẽ khỏi hẳn." Hắn nhỏ giọng an ủi.
"Thật tốt quá. . . . . ." Tiết Ánh Tuyết che mặt, khóc thút thít."Thật sự là quá tốt. . . . . ."
Vỗ về nàng, Tiết Từ Phong không biết nên nói gì. Nàng gây họa quá lớn rồi, Đại ca không biết sẽ xử lý như thế nào.
Sau lưng cửa phòng khẽo kẹt mở ra, Hạ Liên đứng ở đó.
"Tiết cô nương, tiểu thư muốn gặp ngươi." Hạ Liên lạnh lùng nói, hốc mắt sưng đỏ, trong mắt tràn đầy oán trách với nàng.
Tiết Ánh Tuyết kinh ngạc, hoảng sợ nhìn về huynh trưởng.
"Vào đi, Cơ Nhi cô nương là một cô nương dịu dàng thiện lương, nàng phải nói chuyện với ngươi, bằng không đại ca sẽ đánh ૮ɦếƭ ngươi." Tiết Từ Phong phân tích nói.
Nàng hơi mím môi, thiếu chút nữa lại khóc nữa bật khóc ra.
"Ta vào đó, nếu như ૮ɦếƭ ở bên trong, ngươi phải giúp ta nhặt xác đó!"
"Chớ nói nhảm, mau vào đi, ta ở đây chờ."
Tiết Ánh Tuyết khụt khịt cái mũi, đứng lên đi vào phòng.
Chỉ thấy Hành ca ca ngồi ở mép giường, nắm tay Cơ Nhi cô nương, nghe thấy tiếng nàng bước vào, nhưng ngay cả ngẩng đầu lên cũng không ngẩng, không thèm nhìn nàng một cái, khiến nàng cảm thấy đau xót.
"Tiết cô nương." Đàm Ngu Cơ nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói có chút suy yếu, sắc mặt trắng bệch mồ hôi vã trên trán, tất cả đều thể hiện nàng đang cố gắng chịu dựng đau đớn."Đến đây!"
"Ta. . . . . ." Tiết Ánh Tuyết giờ phút này cảm thấy hai chân giống đá nặng ngàn cân, một bước cũng không thể nhấc nổi.
Đàm Ngu Cơ thấy thế, nhu hòa nhìn sang Hỏa Ngọc Hành.
"Ngọc hành, có thể để cho ta cùng Tiết cô nương nói chuyện riêng một lát?" Nàng dịu dàng nói.
"Đừng mơ!" Hắn tràn ngập lửa giận không chỗ phát.
"Ngọc Hành. . . . . ." Khẽ thở dài.
"Đừng nói nữa! Ta không thể nào rời đi, để cho nàng cùng nàng ta ở riêng với nhau, nếu không phải là nàng kiên trì muốn gặp nàng ta, ta sẽ không để nàng ta vào!" Hỏa Ngọc Hành tức giận nói: "Nàng muốn nói gì, cứ nói, không nói ta sẽ quăng ngay nàng ta ra ngoài!"
"Được rồi." Đàm Ngu Cơ bất đắc dĩ, biết kiên trì của hắn."Tiết cô nương, ta chỉ là muốn nói cho cô biết, chuyện này không phải lỗi của cô, đây là một ngoài ý muốn, sẽ không có ai trách tội cô, cô không phải lo lắng."
Tiết Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn nàng ta, sắc mặt Ngu Cơ trắng bệch, nhưng vẫn cố mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng, mặc dù này nhìn rõ vết sẹo trên mặt không có che giấu, nhưng tại sao nàng vẫn cảm thấy nàng ta thật đẹp?
"Tiết cô nương, ngươi đừng khóc, ta thật sự không trách ngươi. . . . . ." Nhìn thấy nàng nước mắt như chuỗi hạt trân châu bị đứ dây rơi xuống, Đàm Ngu Cơ có chút luống cuống.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Nàng không khỏi khóc sụt sùi."Phải. . . . . . Thật xin lỗi, ta thật sự . . . . . . Không phải cố ý, ta không biết. . . . . . Ngươi cầm bình trà, ta không có. . . . . . Nhìn thấy. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
"Ta hiểu mà, cho nên ta mới nói là ngoài ý muốn." Đàm Ngu Cơ dịu dàng tiếp lời.
"Nhưng. . . . . . Thương thế của ngươi. . . . . . rất nghiêm trọng, đều là. . . . . . Ta làm hại, hành ca ca. . . . . . Vĩnh viễn sẽ không. . . . . . Tha thứ ta. . . . . ." Tiết Ánh Tuyết rốt cuộc che mặt, gào khóc.
"Ngọc hành. . . . . ." Đàm Ngu Cơ đưa tay lắc lắc hắn.
"Hừ!" Hỏa Ngọc Hành tức giận hừ, "Nàng có biết hay không thương thế của của nàng rất nghiêm trọng?"
"Thế nhưng thật sự là ngoài ý muốn, nhìn nàng như vậy, thiếp sẽ không cách nào an tâm nghỉ ngơi dưỡng thương ." Đàm Ngu Cơ nhỏ giọng nói.
"Nàng đang uy hiếp ta!" Hắn trợn mắt, không dám tin.
"Không phải vậy, Ngọc Hành, ta. . . . . ."
"Nàng ta cần gì để ý đến?" Hỏa ngọc hành giận đến cắt đứt nàng."Nàng vừa tỉnh lại không những không nghỉ ngơi tốt còn lãng phí sức để ý đến nàng ta, nàng rõ ràng đau đến không chịu nổi, còn cố nhịn mà an ủi nàng ta, chỉ vì để nàng ấy thấy thoải mái mà lấy bản thân mình ra uy hiếp ta?"
Hắn quả thật giận dữ, chỉ cần nhớ lại cái cảm giác tâm can như vỡ vụn cũng khiến hắn cảm thấy ớn lạnh cả đời này hắn không muốn trải qua cái cảm giác đó một lần nữa mà nay nàng lại vì nữ nhân hại mình lấy bản thân ra uy hiếp hắn? Việc này muốn hắn đón nhận thế nào đây? sao hắn có thể không tưc giận !
"Không phải như thế." Đàm Ngu Cơ than nhẹ, dịu dàng khẩn cầu."Làm ơn, Ngọc Hành. . . . . ."
Hắn tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng, thấy nàng rõ ràng đau, lại cố gượng chống đỡ, tim của hắn giống như bị xé toạc đau đớn, nàng chính là không biết quý trọng bản thân, Như vậy sao? Sao có thể như vậy?
"Hạ Liên, ngươi chăm sóc nàng!" Hắn nổi giận đứng dậy, cắn răng ra lệnh.
"Vâng" Hạ Liên tuân mệnh.
Hỏa Ngọc Hành tức giận đi về phía Tiết Ánh Tuyết, cầm tay kéo lấy nàng, lôi ra bên ngoài.
"Đại ca?" Ngồi bên ngoài chờ Tiết Từ Phong thấy thế, lập tức nhảy dựng lên đuổi theo.
Hắn lôi Tiết Ánh Tuyết ném ra ngoài, nàng lảo đảo mấy bước, mới đứng vững được.
"Hành ca ca. . . . . ."
"Không cần lợi dụng sự lương thiện của Cơ Nhi ép ta tha thứ ngươi! Tiết Ánh Tuyết, ta không thể tha thứ cho ngươi, để ngươi đứngở đây không giết ngươi cũng là may mắn cho ngươi rồi , đừng có thử thách giới hạn của ta! Đừng cố gắng khiêu khiêu khích giới hạn của ta, ngươi có tin rằng đó là thứ ngươi không thể nhận nổi hay không!" Hỏa Ngọc Hành Ánh mắt như muốn *** nhìn chằm chằm nàng..
"Hành ca ca, ta. . . . . . Ta thật sự là không cố ý , ta. . . . . ."
"Ta nói cho ngươi biết, Tiết Ánh Tuyết, ngươi đã sai rồi !" Hắn cắt đứt lời nàng, cố ý, không cố ý, căn bản không quan trọng, Cơ Nhi đã bị thương rồi, còn là vết thương trí mạng!"Ngươi dám nói cho ta biết, ngươi hôm nay tới đây làm gì không?"
Nàng chột dạ quay mặt. Nhớ tới những ngôn tử độc ác nàng nói ra, so với sự lương thiện đại lượng của Cơ Nhi cô nương , nàng xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.
"Hừ! Ta biết ngay ngươi tuyệt đối không phải tới để chuyển lời việc trong nhà." Nàng nói gì với Cơ Nhi trong lòng hắn biết rất rõ, nếu không phải tàn tật trên mặt Cơ Nhi là giả , tổn thương lần này không chừng không chỉ là thân thể !"Ngươi dùng thân phận gì đến đây ức hiếp người khác? Ngày thường mặc dù không phân chi rõ chủ tớ, nhưng thân phâm mình là gì cũng không nhớ, chủ nhân tôn trọng các ngươi, không có nghĩa là các ngươi có thể leo lên đầu chủ nhân giương oai!"
Tiết Ánh Tuyết sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lui một bước. Đúng! Nàng cũng chỉ là cháu gái tổng quản Hộ Quốc Hầu phủ, chung quy là một người làm, cũng là bởi vì biết thân phận mình không xứng với hắn, mặc dù từ nhỏ ái mộ hắn, cũng chưa một lần dám nói rõ. Ái mộ này, cứ cất giấu trong lòng như vậy, nghĩ tới,thật khổ sở, cũng vì vậy, khi nghe nói hắn đột nhiên quyết định thành thân, đối tượng còn là nô tỳ bán mình vào tướng quân phủ, nàng sao có thể tiếp nhận?
"Có lẽ thật sự ngươi không cố ý làm nàng phỏng, nhưng ngươi đã làm nàng bị thương, đây chính là sự thật mà ta nhìn thấy! Cơ Nhi lương thiện dịu dàng, không trách tội ngươi, nhưng mà thì ngược lại, ta yêu thương nâng niu nàng trong lòng ban tay , che chở, lại để nàng bị ngươi làm bị thương như vậy, ta sao có thể tha thứ cho ngươi!" Hỏa Ngọc Hành ma18ngna2ng như mắng kẻ thù của mình vậy.
"Đại ca. . . . . ." Tiết Từ Phong thấy muội muội đau lòng khó chịu, không đành lòng mở miệng muốn xin cho nàng.
"Từ Phong, ngươi muốn nói gì với ta?" Hỏa ngọc hành lạnh lùng cắt đứt lời hắn."Ngươi muốn nói cho ta biết vì sao thả nàng đến đây diệu võ dương oai sao? Hay là muốn kẻ với ta rằng võ công của na2ngta đột nhiên trở nên cao cường đến mức ngươi không thể ngăn nổi?"
Tiết Từ Phong cứng họng, biết mình cũng ở trong danh sách bị hỏi tội của Đại ca, Giờ hắn giống như đưa người sang sông ướt chân, bản thân mình còn không lo được.
"Tiểu thư! cô muốn làm gì? cô không thể xuống giường!" Trong phòng đột nhiên vang lên giọng của Hạ Liên
Ba người đồng thời nhìn về cửa phòng, Hỏa Ngọc Hành quát một tiếng, lập tức xoay người đi vào trong phòng, để lại một câu cảnh cáo,
"Từ Phong, lập tức đưa nàng đi, không cho phép nữa bước vào phủ tướng quân một bước, bằng không ta sẽ giết nàng!"
Thở dài, Tiết Từ Phong bước đến bên muội muội đang khóc không thành tiếng.
"Đời này, Hành ca ca cũng sẽ không tha thứ cho ta." Tiết Ánh Tuyết hối tiếc cực kỳ.
"Không đâu, Đại ca hiện giờ đang tức giận, chờ qua một thời gian sẽ không sao nữa." Hắn an ủi."Ngược lại muội ấy, là thật tâm hối hận sao?"
"Ca, huynh biết không?" Tiết Ánh Tuyết nhìn phía trước thì thầm, "Mới vừa rồi ở trong phòng, ta nhìn gương mặt của Cơ Nhi cô nương, rõ ràng có vết sẹo kinh khủng, lại cảm thấy không hiểu nổi. . . . . . Nàng thật đẹp, giống như cả người đều tỏa sáng, khiến ta cảm thấy mặc cảm, khó trách Hành ca ca thích nàng như vậy, ta hôm nay thật sự. . . . . . Thật mất thể diện. . . . . ."
"Muội chẳng qua chỉ quá thích đại ca" Hắn thầm than.
Đúng! Nàng thật sự rất thích Hành ca ca. . . . . .
"Ca, tại sao tỳ nữ kia kêu Cơ Nhi cô nương là tiểu thư?"
"Muội nói Hạ Liên sao?" Tiết Từ Phong nhún nhún vai, "Ngay từ đầu Hạ liên lúc thì nói Cơ nhi cơ nương là muội muội, lúc thì kêu nàng là tiểu thư, ta với đại ca nghe riết quen rồi."
"Vậy sao?" Thật là kỳ quái, không ai cảm thấy có vấn đề sao?
"Đi thôi! Về nào."
*********
Chuyện xảy ra hôm đó, bữa tối cùng vợ chồng Hạ Ngọc Hầu cũng phải hủy bỏ, Nhưng Vơ Chồng Hạ Hầu nghe tin nên đến thăm, chỉ tiếc, ngay lúc đó Đàm Ngu vì bị phỏng nghiêm trọng quá mức, lên cơn sốt sao, thần trí bắt đầu mê sản, không thể chào hỏi gì cùng họ.
Đêm hôm đó, tất cả các đại phu của kinh thành đều được mời đến phủ tướng quân, để thay phiên nhau giữ lấy mạng mỏng manh của Đàm Ngu Cơ cả đêm. Ngày thứ hai, Hỏa Ngọc Hành xin Hoàng Thượng nghỉ với lý do là —— vị hôn thê bị thương nặng.
Trong một đêm, tin tức Hỏa tướng quân đã đính hôn lan truyền khắp cả Kinh Thành.
Không bao lâu sau, tin tức vị hôn thê chưa cưới của Hỏa tướng quân như Dạ Xoa cũng lan truyền khắp nơi
Thế nhưng chút lời đồn đãi đó mà nói chẳng là gì so với người trong Hàn Phách viện hiện giờ.
Người trên giường vẫn mẹ sảng quá lâu, tỉnh lại một lát lại ngất lịm đi vì đau, những lần thoáng tỉnh lại đó càng khiến nàng không muốn sống nữa.
"Đau quá. . . . . . Để ta ૮ɦếƭ. . . . . ." Đàm Ngu Cơ đau đớn trong cơn số cao mê sảng nàng cầu xin sự giải thoát.
"Cơ Nhi, chịu khó một chút, cố gắng lên vì ta có được không. . . . . ." Hỏa Ngọc Hành đau lòng thì thầm, nâng gương mặt nàng lên hôn nhẹ lên đó.
"Để cho ta ૮ɦếƭ. . . . . . Ta muốn ૮ɦếƭ. . . . . . Để ta ૮ɦếƭ. . . . . ." cánh môi mấp máy kia không ngừng thót lên những lời đau đớn kia
"Xin nàng, Cơ Nhi, đừng từ bỏ. . . . . ." Hỏa Ngọc Hành hận bản thân hông thể làm được gì cho nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đau đớn.
"Tiểu thư. . . . . ." Hạn Liên cố dùng tay che miệng, kìm nén không để bản thân bật khóc. Nhưng khi nàng thấy Tướng quân túc trực ở mép giường, từng giọt nước mắt rơi trên gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của tiểu thư nhà nàng, nước mắt của nàng cũng nữa không kìm được nữa.
Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, chỉ khi thật sự quá đỗi đau lòng: tiểu thư, cô nhất định phải nhanh chóng khỏe lại.
"Hạ Liên" Tổng quản phu nhân bưng chén thuốc đi vào phòng, nhỏ giọng kêu.
Ngước lên nàng thấy chén thuốc, vội vàng nhận lấy.
"Cám ơn. . . . . . Tổng quản phu nhân." Nàng nức nở nói.
"Mau cầm lấy đưa cho Tướng quân đi!" Tổng quản phu nhân thở dài nói.
"Dạ." Hạ Liên bưng thuốc đến bên giường."Tướng quân, đến giờ tiểu thư uống thuốc rồi."
Hỏa Ngọc Hành yên lặng một lúc, ngồi thẳng lên, để lệ trên mặt không còn nữa, mới nhích người ngồi cạnh đầu giường, nhẹ nhàng, thận trọng nâng Đàm Ngu Cơ vào khuỷu tay.
Nhận lấy thuốc trên tay Hạ Liên, hắn ngửa đầu húp một hớp, cầm chén thuốc đưa cho Hạ Liên, sau đó dùng tay mỏ miệng cùa Ngu cơ, cúi người mớm thuốc cho nàng, đưa thuốc từng chút một vào miệng nàng.
Vì vài lần không cách nào khiến nàng nuốt thuốc nên hắn mới nghĩ ra cách này.
Lại cầm chén thuốc lên mớm thuốc cho nàng thêm vài lần nữa đến khi cạn sạch chén thuố kia.
Hạ Liên nhận lấy chén không, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, xoay người lại đặt chén trở về trên bàn thì nhìn thấy đứng bên ngoài sảnh Hầu Gia vợ chồng.
Nàngvội vàng bước đến, Nhưng phu nhân kịp thời đến gần ngăn nàng hành lễ.
"Cơ Nhi hiện giờ sao rồi?" Phu nhân quan tâm hỏi.
Hạ Liên lắc đầu, nước mắt lại rớt xuống.
Thầm than, phu nhân nhìn sang phía phu quân bà.
"Tướng công, chàng nghĩ cách đi, nhìn Hành như vậy , nếu cứ tiếp tục như vậy, Cơ Nhi nếu có chuyện gì, ta ta nghĩ con nó cũng không sống nổi. . . . . ." giọng bà hơi nhẹn lại, "Ta không muốn lại mất đi một đứa con nữa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc