Ngồi Hưởng Tám Chồng - Chương 121

Tác giả: Giản Hồng Trang

“Ai! Các ngươi biết không? Ngày mai Huyền Ngọc công tử sẽ thành thân cùng Hướng Cầm công chúa!”
Khi Tống Ngâm Tuyết vừa xuống lầu, lạnh nhạt ngồi bên người Tịch Mặc Lương, thì lúc này, trong đại sảnh khách điếm có một đám người rảnh rỗi, khí thế ngất trời thảo luận về chủ đề nóng hổi nhất Hoa quốc.
“Đúng vậy a, đúng vậy a, thật là không thể tưởng tượng được a! Ta vốn tưởng rằng một khi lời đồn thánh công tử bịđồng tính được truyền ra, hôn sự của hắn và Hướng Cầm công chúa sẽ hủy bỏ! Hơn nữa cho dù không hủy bỏ, ít ra trước khi lời đồn được làm rõ, hôn kỳ phải trì hoãn lại ít hôm! Chính là hôm nay, ai lại ngờ chuyện này lại không bị chút ảnh hưởng nào, ngược lại hôn sự nguyên bản là năm ngày sau lại được đẩy lên ngày mai? Ông trời a! Đây quả thực là chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi!”
Một người cao giọng kêu la, thân thể cũng đứng lên theo, nhìn thần sắc của hắn, có vẻ trong lòng rất là thắc mắc.
Thấy vậy, người bên cạnh khinh thường nhìn hắn, chế nhạo nói: “Không thể tưởng tượng được cái gì! Đây không phải là chuyện quá bình thường sao? Nói cho cùng Huyền Ngọc công tử có đồng tính hay không không ai có thể biết được, Thánh Thượng muốn bịt miệng thế gian, tránh cho lời đồn lan truyền tán loạn, cho nên mới hạ quyết định sớm ngày thành hôn, dùng hôn sự đến hóa giải áp lực của dư luận, làm cho lời đồn tự sụp đổ! Thật ra đây là loại thủ đoạn hóa giải lời đồn đãi thường thấy của hoàng thất, có cái gì phải ngạc nhiê!”
Mọi người đều lắc đầu, quăng ánh mắt khinh thường về hướng người nọ. Thấy vậy, người nọ không cho là đúng phản bác: “Vậy cũng chưa chắc! Đây có phải là lời đồn hay không, hiện tại khó mà nói chắc? Có lẽ Thánh Thượng sợ thánh công tử đổi ý không cưới công chúa, sốt ruột hạ lệnh mau chóng bức bách hắn cũng không chừng!”
“Thôi đi, điều này sao có thể xảy ra? Hướng Cầm công chúa tốt như vậy, sao thánh công tử phải đổi ý. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho là hắn đồng tính à?”
Hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, mọi người đều cười nhạo! Nghe vậy, nam tử kia bĩu môi nói: ” Huyền Ngọc công tử là thánh nhân, ta tự nhiên không hy vọng hắn là đồng tính! Chính là ngày đó ta tận mắt nhìn thấy biểu lộ hắn khi lôi kéo công tử tuấn mỹ kia, thực sự là thâm tình tới cực điểm, hoàn toàn không giống là giả bộ!”
“Thôi đi, như ngươi mà cũng hiểu được cái gì gọi là giả bộ a?”
“Các ngươi đừng cười, ta đương nhiên là hiểu!”
Mọi người vui cười, nam tử buồn bực, trong một hồi tiếng cười vang, không khỏi nghẹn đến đỏ mặt.
Lúc này, Tống Ngâm Tuyết nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, thân thể không khỏi khẽ giật mình, trong nội tâm có chút phức tạp, rũ mắt xuống, chậm rãi mà suy nghĩ.
Ngày mai Tiểu Ngọc Ngọc thành hôn? Chính là hôm qua. . . . . . Lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ, bên cạnh, một người khác mở miệng nghị luận: “Thật tốt quá! Thánh công tử rốt cục đã thành hôn, cũng không uổng công các Đại lão vất vả từ xa đến đây một chuyến!”
“Đúng, đúng! Hôm qua ta còn lo lắng không xem được hôn lễ oanh động cả nước này? Không thể tưởng tượng được ngày mai lại thực hiện được rồi! Chuyện này thật sự là một tin tức quá tốt!”
Vừa nghe hai truyền nhân đại nghĩa, là vì Thượng Quan Huyền Ngọc mà đến! Mọi người đều tự hào vui cười.
Coi đi, thánh công tử sinh ở Hoa quốc, tương lai chính là Phò mã gia của Hoa quốc bọn họ! Phần vinh quang này, có quốc gia bình thường nào có khả năng so với họ? A! Hoa quốc bọn họ, sau này nhất định sẽ là “Thượng quốc” được kính ngưỡng và tôn trọng muôn đời!
Mang theo thần sắc vô cùng kiêu ngạo, mọi người lại bắt đầu chậm rãi bàn tán! Chỗ bất đồng chính là, những tin tức bọn họ nói ra là do nhàm chán muốn tìm chuyện trêu đùa, nhưng đối với người có tâm tư như Tống Ngâm Tuyết mà nói, từng chữ từng câu đều thật sự rất hữu dụng.
“Nghe nói Thánh Thượng lần này để cho hôn lễ long trọng, đã thay đổi phong tục gả nữ nhi của hoàng thất, dùng phương thức người tới đón dâu, tại từ đường đại nghĩa tự mình làm người chủ trì hôn lễ!”
“A? Thật sao?” Vừa nghe có người nói như thế, mọi người lập tức bàn luận xôn xao, “Thánh Thượng chủ trì hôn lễ của thánh công tử cùng Hướng Cầm công chúa tại từ đường đại nghĩa? Ông trời a, đây quả thực là chuyện làm cho người không thể tin được!”
“Đúng a! Làm sao có thể như vậy? Quốc vương cao cao tại thượng một quốc gia, tượng trưng cho quyền uy cao nhất lại tự mình chủ trì hôn lễ? Khí thế kia, tình cảnh này, quả thực có thể nói là‘ chưa từng có trên đời ’, trang nghiêm thần thánh tới cực điểm.”
“Nói đúng a! Loại tình cảnh trang nghiêm xưa nay chưa từng có này, long trọng không chút thua kém bất cứ đại hôn một vị quốc chủ nào! Xem ra Thánh Thượng đối với cuộc hôn nhân lần này, đã dùng một trăm hai mươi phần quyết tâm!”
“Ừ, Ừ!”
Mọi người ngươi một câu ta một câu nói, chữ chữ rõ ràng truyền vào trong lỗ tai Tống Ngâm Tuyết, nàng hơi nhíu mày, trong ánh mắt quan sát của Mặc Lương, yên lặng tự đánh giá.
Hoa vương? Thượng Quan Huyền Ngọc. . . . . .”Ai ya, chuyện này lớn như thế! Thánh Thượng làm như vậy, đã nói rõ hắn nhất định muốn chiêu thánh công tử làm phò mã! Lúc này, nếu thánh công tử không nguyện ý, dưới loại tình thế bức bách này, thì hắn cũng không thể phản kháng!”
“Không sai! Quốc chủ đích thân tới, hành lễ ở Từ Đường, nếu Huyền Ngọc công tử có nửa điểm sơ xuất, chờ đợi hắn, chính là vực sâu thân bại danh liệt, từ nay về sau không thể ngẩng cao đầu!”
“Đâu chỉ không ngóc đầu lên được? Căn bản chính là có khả năng nguy hiểm đến tính mạng đó? Đứng càng cao, ngã càng đau! Các ngươi nghĩ xem, thánh công tử lần này đứng ở đầu sóng ngọn gió, nếu thật sự phạm vào loại sai lầm này, sẽ làm cho thế nhân đều biết, không chỗ dung thân!”
“Đúng, đúng! Nếu như hắn thật sự như thế, không chỉ không thể tiếp tục vị trí ‘ thượng nhân ’, từ nay về sau suy tàn, còn vô cùng có khả năng bị Thánh Thượng trả thù! Dù sao Hướng Cầm công chúa cũng là nữ nhi thánh thượng yêu thương nhất, làm sao hắncó thể để người ta nhục nhã nàng như vậy được?”
Mọi người bảy miệng tám lời bàn luận nếu như Thượng Quan Huyền Ngọc Nhược cự hôn, thì sẽ gặp phải một loạt kết cục bi thảm, không khỏi đều vì hắn mà tiếc hận.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết bất động không nói lời nào, chỉ cúi đầu uống trà, trầm ngâm suy nghĩ.
“Các ngươi đừng đoán mò, ai nói Huyền Ngọc công tử muốn kháng hôn? Đây đều là lời dối trá do người ta nghe nhầm đồn bậy, không đáng tin!” Lúc này, có người bất mãn với suy đoán của mọi người, lên tiếng phản bác.
Nghe vậy, có người lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy a, đúng a! Tất cả mọi người đừng đoán loạn! Ngày mai nghi thức đại hôn sẽ cử hành tại từ đường, đến lúc đó chúng ta có thể đánh giá, xem thật giả rốt cuộc như thế nào?”
“Đúng! Đúng! Từ đường đại nghĩa không giống từ đường hoàng tộc, chấp thuận cho người ngoài vào xem! Cho nên chúng ta cũng không cần ở đây đoán già đoán non, hết thảy chân tướng chờ ngày mai sẽ tự rõ ràng thôi!”
” Có lý!”
Nghe như thế, mọi người đều gật đầu tán thành, cũng đạt thành nhất trí hẹn nhau ngày mai cùng đến xem hôn lễ. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn thân ảnh của bọn hắn, trong lòng mơ hồ rung động.
Tiểu Ngọc Ngọc đáp ứng lấy công chúa rồi? Nàng tin tưởng, tuyệt đối không có khả năng này! Không phải bởi vì tự phụ, mà là bởi vì nàng có một loại trực giác.
Hoa vương bức bách như vậy, dụng ý của hắn quá rõ ràng, cho nên với tính tình của Thượng Quan Huyền Ngọc, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!
Tuy theothời gian mà nói, nàng ở chung với hắn cũng không lâu, sự quen thuộc hiểu biết về nhau còn chưa sâu sắc, nhưng đối với điểm này, nàng hoàn toàn nắm chắc.
Hắn sẽ không đáp ứng Hoa vương, mà sẽ cự tuyệt! Chính là như những người vừa rồi nói, ở chỗ trang nghiêm thần thánh như từ đường, hắn sẽ dùng phương thức gì đây?
Ngàn người nhìn chằm chằm, chỉ cần có chút không cẩn thận, sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng!
“Đây là mục đích ngươi muốn ta tới đây?” Giương mắt chống lại tròng mắt đen nhánh của Mặc Lương, Tống Ngâm Tuyết không khỏi nghiền ngẫm nói.
Thấy vậy, Mặc Lương lạnh lùng nhìn lại, trên mặt có sự vui vẻ mơ hồ:“Bởi vì ta muốn biết phân lượng của hắn trong lòng nàng, rốt cuộc có thể khiến cho nàng vì hắn mà đến đó hay không. . . . . .”
Đưa tay tiêu sái rót ình chén nước, sau đó thản nhiên bưng lên bên môi, Mặc Lương khép hờ đôi mắt sáng chậm rãi hớp một ngụm, tiếp đó lạnh nhạt và nghiền ngẫm nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là rất hiếu kỳ hắn có thể trở thành một trong những đối thủ cạnh tranh của ta hay không?”
” Một trong những đối thủ cạnh tranh?” Cau mày, nghe Mặc Lương nói lời này, trong lòng Tống Ngâm Tuyết cảm thán Mặc Lương vốn là một nam tử lãnh mạc, tại sao hôm nay lại biến thành kẻ đùa bỡn tự nhiên trơn tru như vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ đi?”
“Không biết.” Uống trà, ánh mắt dò xét, giống như là đang đánh gía, hoặc như là đang tìm tòi nghiên cứu. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết thu hồi tầm mắt của mình, không để ý tới hắn nữa, xoay người, trong lòng có chút buồn bực. Rốt cuộc là từ khi nào, tính tình Mặc Lương đã biến thành vô lại như trước mắt rồi? Phải biết rằng để miêu tả hắn đã từng hỉ có một chữ “Lạnh”. . . . . . Tống Ngâm Tuyết xoay người, Mặc Lương tiếp tục uống trà, thần sắc dị thường lãnh đạm.
Chính là lúc này, chỉ có một mình hắn hiểu được trong lòng của hắn rốt cuộc vui vẻ bao nhiêu? Bởi vì cái hắn đang suy nghĩ, cũng không phải là rốt cuộc Tống Ngâm Tuyết có đi hay không? Mà là tính toán nếu nàng nhất định có nhiều phu quân, không bằng trước hết mình thay nàng tuyển lựa, đầu tiên là độc tiểu tử khó ưa kia, thứ hai là thánh công tử, kiểu người như vậy có vẻ dễ dàng bắt nạt. . . . . . Mặc Lương thầm nghĩ, chén trà trong tay sớm đã thấy đáy. Buông tay, đứng dậy mà đi, cuối cùng theo nàng lên lầu.
Tống Ngâm Tuyết đứng phía trước cửa sổ, trong nội tâm vốn là muốn suy xét tin nhắn của Dực Tu, chính là không biết vì cái gì, lại luôn lơ đãng, nhớ tới gương mặt 乃úp bê, có chút đáng yêu như trẻ con kia.
Mặc Lương đang suy đoán rốt cuộc nàng đi? Hay là không đi? Kỳ thật, chuyện mà ngay cả chính nàng cũng không biết đáp án, làm sao có thể nói cho hắn biết đây?
Đại danh Thượng Quan Huyền Ngọc vang đội như thế, nếu như đi, không thể nghi ngờ sẽ bạo lộ chính mình; chính là nếu như không đi? Với tính tình của tiểu tử ngốc kia, không biết sẽ gây ra chuyện gì?
Rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái! Nàng không muốn trông thấy hắn bị thương, không hy vọng thấy hắn nguyên bản đứng trên mây cao cao tại thượng, lại ngã xuống, không đứng dậy được nữa.
Hắn là thánh nhân, từ trước đến nay nàng luôn biết điều này! Bởi vì từ trên người hắn, nàng có thể cảm nhận được khí tức kia chói lọi hơn người kia. Cho nên, nàng không muốn thấy hắn như thế, thật sự, một chút cũng không muốn.
Nên làm cái gì bây giờ? Nếu không muốn nhìn thấy, lại không muốn tiết lộ thân phận, mâu thuẫn này, phải làm sao giải quyết? Tống Ngâm Tuyết giương mắt, chậm rãi nhìn về phía bầu trời, mà lúc này, có một kế hoạch nho nhỏ, đang từ từ hình thành trong đầu nàng. . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc