Ngoan, Đừng Chạy - Chương 10

Tác giả: Dạ Tử Sân

Lúc Mục Sở ngồi ăn cơm dưới điều hòa mát lạnh, gương mặt còn có chút đỏ, trong đầu đều là lời nói có chút trêu chọc vừa rồi của Cố Tần, xua mãi không chịu đi.
Cố Tích thấy cô có vẻ không tập trung, bồn chồn nhìn qua: "Sở Sở, cậu sao vậy?"
"A, không có gì."
"Nhưng mặt cậu sao lại đỏ thế?" Cố Tích đưa tay ra chọc chọc một chút.
A, cảm giác quả nhiên không sai lệch đi đâu được, rất đàn hồi.
Cô lại chọc tiếp một chút.
"... Cậu làm gì đấy"
Mục Sở vội vàng che mặt, thuận miệng trả lời: "Trời hôm nay hơi nóng, lúc nãy tớ có đứng bên ngoài khá lâu."
"Đây đây, tớ vừa lấy trong tủ lạnh ra đấy, cậu uống đi cho hạ nhiệt."
Cố Tích đem nước trái cây của mình cho cô.
Mục Sở cầm lấy uống hai ngụm, cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút tâm tư không rõ.
- ---------
Sau bữa ăn, học sinh còn được nghỉ ngơi bốn mươi phút trước khi bước vào buổi học ca chiều, đa số mọi người trong phòng học đều đã đi ngủ, số ít còn lại không ngủ thì cũng đang bận rộn với công việc của riêng mình.
Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính rơi vào mặt bàn, phòng học yên tĩnh, giống như một bức tranh màu nước về buổi trưa hè, phác họa nên quãng thời gian tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.
Mục Sở nằm bò lên bàn, cầm chiếc điện thoại Cố Tần cho cô, tùy tiện lật xem.
Phía trên có các apps selfie cô thường dùng, sắp xếp rất chỉnh tề, hình nền cũng là màu xanh nhạt cô thích nhất.
Cô lại nghĩ tới những lời Cố Tần nói vào lúc trưa, giọng điệu cùng thái độ lúc ấy của anh, hai tai bất giác nóng lên.
Lấy tay xoa xoa nhẹ mấy lần, cô tự anh ủi:
Nghĩ cái gì thế? Không phải thái độ của anh lúc nào cũng như vậy sao? Hôm nay thì có gì khác đâu chứ!
Cũng chỉ coi mày là em gái mà trêu đùa vài lần thôi, chắc chắn không phải như mày nghĩ, tuyệt đối không được ảo tưởng!
Trong mắt anh, mày chỉ là một con bé chưa trưởng thành, làm sao mà thích cho được!
Người ta coi mày là em gái, mày mà còn có suy nghĩ xấu xa như vậy thì chính là cầm thú!
Không không, còn không bằng cả cầm thú!
Không được!
Tuyệt đối không được!!!!
Nhất định phải đem chút tâm tư không nên có này Ϧóþ ૮ɦếƭ từ trong trứng nước!
...
Mục Sở thở dài, trong lòng khẽ mắng: Cố Tần biến thái, đang yên đang lành tự nhiên nổi điên thả thính gì chứ, lần sau mà vậy nữa, con gái Sở gia là cô đây thề sẽ đánh gãy chân anh!!
Cô lấy hai tay xoa xoa mặt, cầm cốc nước trên bàn lên uống hai ngụm, bình ổn tâm trạng.
Cuối cùng, lý trí uy vũ bất khuất của cô cũng chiến thắng tâm hồn thiếu nữ mộng mơ vừa nở rộ kia, bong bóng màu hồng thi nhau nổ đôm đốp, biến mất không còn chút dấu vết!
Người như Cố Tần suốt ngày quản đông quản tây, còn thích gọi nhũ danh của cô, ỷ lại việc anh nhìn thấy mặt trời trước cô vài năm mà ra vẻ, cô đây đến nhìn còn thấy chướng mắt!
Cắt ~
Lòng Mục Sở dần bình tĩnh lại.
Nhưng mà nói qua thì cũng phải nói lại, người ta vừa giúp đỡ cô như vậy, chỉ nói cảm ơn suông thôi quả thực cũng hơi qua loa, phải có hành động thực tế chứ nhỉ?
Mục Sở nhìn ngày, sắp nghỉ hè, cũng gần tới sinh nhật hai mươi hai tuổi của Cố Tần, cô nên bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho anh rồi.
Từ sau việc ở trường anh ra mặt giúp cô, quà sinh nhật năm nay xem ra cũng không thể tặng cho có lệ như mấy năm trước được.
Nghĩ một lát, cô cầm điện thoại lên web, chuẩn bị đi hỏi bác Baidu.
Vừa mở ra, bỗng nhiên cô thấy lịch sử tìm kiếm phía trên:
[ Con gái thích con trai có tính cách như thế nào?]
[Con gái có khả năng thích một người con trai rất quen thuộc với mình không?]
[Thầm mến một người rất dễ bị đối phương phát hiện sao?]
...
Liếc mắt qua một vòng lịch sử tìm kiếm, Mục Sở ôm lấy điện thoại, dường như mình vừa phát hiện ra một vùng đất mới.
Cố Tần bình thường trầm mặc như vậy, hóa ra ẩn sâu bên trong vẫn là tâm hồn của một cậu bé mới lớn?
Nhưng mà anh lại đi hỏi Baidu những vấn đề ấu trĩ như vậy, quả nhiên vẫn là một xử nam thanh thuần chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, so với cô còn trong sáng hơn rất nhiều!
Dưới sự kích động, cô gửi tin nhắn Wechat cho Cố Tích: [Anh của cậu quả nhiên là đã có người trong lòng!] [Hình ảnh]
Về sau bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không ổn, liền nhanh chóng gỡ tin nhắn.
Cố Tích đang chuốt mi, thấy điện thoại bỗng sáng lên, lúc mở thì thấy "tin nhắn đã được thu hồi"
Cố Tích: [??? Em còn chưa thấy gì]
Mục Sở nhìn lịch sử tìm kiếm trên màn hình, cảm thấy vẫn là nên cho Cố Tần chút mặt mũi, không thể để Cố Tích biết được bí mật nhỏ này của anh.
Dù sao vẫn là con trai, cần sĩ diện!
Mục Sở trả lời: [Gửi nhầm thôi, không có gì.]
Cố Tích có chút không hiểu, anh cô xưa nay làm gì có chuyện gửi nhầm tin nhắn thế này?
Do dự một lát, cô rep lại: [Anh không bị gì đấy chứ?]
Lúc Mục Sở nhận được tin nhắn, nhìn chằm chằm câu nói kia của Cố Tích sửng sốt mấy giây, rồi mới đi check ảnh đại diện của mình...
Cô xoa xoa mắt, nhìn không dưới ba giây, đầu khẽ "oàng" một tiếng, TOANG!
Này này, sao lại là Wechat của Cố Tần??
Sét giữa trời quang!!!
Anh chắc không đăng nhập trên máy tính đâu nhỉ?
Chắc không thấy được tin nhắn cô gửi đâu đúng không? huhuhu
...
Văn phòng phó tổng giám đốc tập đoàn Đằng Thụy.
Cố Tần ngồi trước bàn máy vi tính, người hơi ngả về phía sau, dựa vào ghế, mắt nhìn chằm chằm đoạn chat trên màn hình, mí mắt giật liên tục.
Trợ lí Thẩm gọi vài tiếng, anh mới hoàn hồn.
Trợ lí Thẩm nói: "Phó tổng Cố ở nước ngoài khá lâu nên có khả năng không biết, hạng mục thủy lợi kia trước đây đã bị bỏ dở, bởi vì đàm phán thất bại với bên người dân địa phương, lại bị dây vào kiện cáo, vụ này oanh tạc trên mạng một thời gian, lại thêm phía đối thủ ra sức bôi đen, nên đành phải bất đắc dĩ ngừng lại."
"Hôm nay phía hội đồng quản trị lại giao hạng mục này cho ngài, e là sợ ngài vừa tốt nghiệp đại học về nước, tranh thủ lúc đứng chưa vững mà ra sức hạ bệ xuống, tránh tai vạ về sau. Chỉ là không biết vì sao lúc nãy chủ tịch biết vậy mà cũng không giúp ngài nói chuyện, ngầm cho phép bọn họ làm vậy."
Thần sắc Cố Tần vẫn bình tĩnh, im lặng một lát, anh ngước mắt: "Tài liệu chi tiết đã chuẩn bị chưa?"
Trợ lí Thẩm đưa văn kiện tới: "Tất cả đã ở đây."
Cố Tần gật đầu: "Tốt, để tôi nhìn một lát, anh đi làm việc đi."
Sau khi trợ lí Thẩm đi ra, Cố Tần liếc nhìn những tập văn kiện kia, ánh mắt một lần nữa lại rơi vào khung chat trên màn hình máy tính.
Tâm tình lúc này đã bình tĩnh lại, anh gửi một tin nhắn: [Sở Sở?]
Lúc nhận được tin, tay Mục Sở khẽ run một chút, trưng ra bộ mặt cười so với khóc còn khó coi hơn, ngón tay run rẩy gõ từng chữ: [Anh, em thật sự không cố ý xâm phạm quyền riêng tư của anh, anh tin không?]
Cố Tần vuốt vuốt trán, [Những thứ linh tinh kia là Tạ Tu Văn mượn điện thoại anh nghịch lung tung, em đừng hiểu lầm.]
Mục Sở rất thức thời, trả lời lại: [A, ra là vậy, em đã nói rồi, đây chắc chắn không phải anh. Nhưng mà vấn đề này ai hỏi cũng được mà, chuyện bình thường như ở huyện thôi!]
Cố Tần: [Ừ]
Em biết là tốt rồi.
Mục Sở: [Ờm, anh này, lúc anh đưa điện thoại cho em anh quên chưa log out nên em mới nhắn nhầm, giờ em out đây, sắp tới giờ lên lớp rồi, bye bye ~.]
Bên kia không có động tĩnh, Cố Tần ngồi trước màn hình, trong đầu là một mảnh hỗn độn.
Ngây người hai phút, lúc tỉnh táo lại, anh cầm văn kiện trên bàn lật ra xem.
Nhìn được vài chữ lại thả xuống bàn.
Nghĩ một lúc, anh mở web, gõ vào mục tìm kiếm: [Cô gái tôi thích hiểu lầm tôi thầm mến người khác, phải làm sao bây giờ?]
- ---------
Một phen sóng gió của Ngụy Thiên Thiên trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã gần tới cuối kì, không khí trong trường học dần trở nên khẩn trương, lớp nào lớp nấy thi nhau luyện đề.
Thứ sáu, giờ tan học, Mục Sở đi ngang qua ban ba, qua cửa sổ nhìn thấy Cố Tích đang thu dọn sách vở, liền đứng lại đợi cô nàng.
Thẩm Diệp từ trong lớp đi ra, thấy Mục Sở liền lại gần chào hỏi: "Cuối tuần này thi, cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
Mục Sở mỉm cười trả lời: "Khá tốt."
Thẩm Diệp gật đầu: "Vậy là tốt rồi, việc của Ngụy Thiên Thiên cậu không phải để trong lòng, lúc này cứ ôn tập thật tốt, chắc chắn cậu sẽ lại đạt được thành tích tốt."
"Cậu cũng vậy nhé."
Hai người hàn thuyên vài câu, Cố Tích mang cặp đi ra, Thẩm Diệp liền rời đi.
Cố Tích kéo tay Mục Sở, nhỏ giọng nói: "Tớ vẫn cảm thấy là Thẩm Diệp thích cậu."
Mục Sở nhéo nhẹ cánh tay cô nàng: "Cậu đừng có nói hươu nói vượn, bạn bè trò chuyện đôi câu thôi."
"Tớ với Thẩm Diệp học cùng một lớp, sao cậu ta lại không trò chuyện đôi câu với tớ chứ?"
Cố Tích vừa dứt lời, bỗng có người ở sau khẽ xoa đầu cô.
Cô quay đầu nhìn lại, Doãn Lê Hân cong môi cười cười, nhanh chân lách qua người cô, đi trước!
Cố Tích che lấy đỉnh đầu, nhíu mày: "Tên này phiền phức ghê!"
Mục Sở cười cười: "Trách không được dạo này cậu mồm mép thế, hóa ra là học hỏi kinh nghiệm từ Doãn thiếu gia."
Cố Tích đẩy cô: "Cậu đừng nói nhảm, hắn phiền ૮ɦếƭ đi được ấy! Thành tích thì xếp chót, suốt ngày sinh sự đánh nhau, được cái khuôn mặt cũng gọi là tàm tạm, nhưng mà tớ đâu có nông cạn như vậy, vẫn là Lâm ca của tớ tốt nhất!"
Hai mắt Cố Tích dần sáng như đèn pha: "Sắp nghỉ hè rồi, đến lúc đấy là có thể tới buổi hòa nhạc của Lâm ca, tớ có hai tấm vé ở vị trí tốt nhất, Lâm ca tặng đấy, khi đó chúng ta cùng đi, trời ạ, mới nghĩ thôi mà đã sướng hết cả người."
Mục Sở nhìn vẻ mặt u mê không lối thoát của cô nàng, hắng giọng: "Này, tớ nhớ ngày trước cậu có nói nếu đợt thi cuối kì này không lọt vào top 100 thì nghỉ hè chỗ nào cũng không được đi. Điều này cũng có nghĩa là không đi được buổi hòa nhạc này đúng không?"
Một câu đủ làm Cố Tích bể mộng, nụ cười cứng đờ, khuôn mặt dần ủ rũ.
Mục Sở vỗ vỗ vai cô: "Vì idol của cậu, mấy ngày nữa là thi cuối kì rồi, bạn học Tích Tích, cố lên!"
Cố Tích đột nhiên lấy cặp từ trên vai xuống, mở khóa kéo.
Mục Sở hoang mang: "Cậu làm gì đấy?"
"Lâm trận mới mài gươm*, dù không được sắc thì cũng sáng. Tớ giờ một chút tài liệu ôn tập cũng không có, chỉ có vài cái đề." Cô vừa nói vừa ngẩng đầu: "Đúng rồi, hai ngày này cậu rảnh phải không, qua nhà kèm cho tớ? Hay tớ sang nhà cậu cũng được. Tóm lại, nhớ kĩ hai buổi sáng nhé!"
Mục Sở: "..."
Cô cuối cùng cũng biết thế nào là tự kê đá đập chân mình.
Giấc mộng ngủ một mạch từ sáng tới trưa của cô đành phải gác lại rồi TvT
*Lâm trận mới mài gươm: Nghĩa của nó giống như là câu "Mất bò mới lo làm chuồng" ở bên Việt Nam mình đó quý dzị =))
- -----
Hai người tay trong tay đi đến chỗ cũ, ấy vậy mà chỉ thấy Cố Tần cùng con xe Rolls-Royce của bác Cố dừng ở chỗ ấy.
Nhìn thấy Mục Sở, Cố Tần hiếm khi không có trêu cô, mở miệng: "Chú Lý gọi điện bảo có việc xin nghỉ, chú Mục bảo anh thuận đường chở em về luôn."
Mục Sở cố gắng bỏ qua chuyện tin nhắn Wechat xấu hổ kia, nhẹ gật đầu, theo Cố Tích ngồi lên xe.
Cố Tích một bộ dáng ngoan ngoãn đứng trước mặt Cố Tần: "Anh, cuối tuần này em muốn ở nhà học bổ túc, cần cô giáo Mục giúp đỡ, mấy ngày nay trời hơi nóng, hay là buổi sáng anh đi đón cô giáo Mục của chúng ta nhé? Dù sao thì anh cũng không tới công ty."
Đột nhiên xuất hiện "cô giáo Mục" làm Cố Tần hơi hoang mang, anh cố nhớ lại xem nhà mình mời gia sư cho Cố Tích bao giờ.
Lại nghe Cố Tích ở phía sau quay sang nói với Mục Sở: "Cô giáo Mục, cậu thấy sắp xếp như vậy hợp lí chưa?"
"..." Cô giáo Mục suy nghĩ một lát, không biết yêu cầu này có nên nói ra hay không.
Cố Tần chợt cong môi cười cười: "Hay là tiện thế chuẩn bị cho cô giáo Mục một cái giường để nghỉ ngơi, lấy sức mà giảng dạy."
Cố Tích: "Gì chứ cái này thì đơn giản, giường tầng của tớ với giường của anh tớ, cậu thích ngủ ở đâu cũng được!"
Mục Sở: "..."
Cố Tần: "..."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tần lưu manh: Ngủ ở giường của anh, thật ra cũng được!
Mục Tiểu Hoa: Anh nghĩ hay quá ha.
Chanh: Edit đến chương 10 lại chợt nhận ra hình tượng cụa anh lại tụt dốc không phanh:) Ông cha ta quả nhiên nói không sai, con người có tí tình yêu vào là khác hẳn, thông minh mấy yêu vào cũng... à mà thôi =)))))
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc