Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người - Chương 31

Tác giả: Tát Không Không

Bất quá, nhìn kỹ, Funeral này vẫn là khi ngủ có chút đáng yêu, cũng không thấy cô tịch cùng lạnh nhạt trong mắt, tăng thêm vài phần con người bình thường.
Con người bình thường? Xem ra tôi là xem anh như người quái dị.
Nhìn bộ dáng khó chịu của anh, nói thật, trong lòng tôi chứng thật là có chút vui sướng khi người gặp họa.
Nói ra có chút khó nghe, cái này gọi là báo ứng, ai kêu anh hại tôi cảm nặng.
Cứ như vậy tựa vào trên sô pha miên man suy nghĩ, mí mắt chậm rãi càng ngày càng nặng, không có lưu ý, tôi liền ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác chính hình như là về tới thời điểm cấp ba, còn một ngày nữa sẽ thi Anh Văn, mà tôi lại một cái từ đơn cũng không có nhớ kỹ, gấp đến độ quả muốn khóc.
Đột nhiên Nhiễm Ngạo đi vào phòng của tôi, cười với tôi nói: "Đi thôi."
"Đi nơi nào? Tôi còn phải ôn tập!" Tôi cũng không ngẩng đầu lên.
"Nhưng ngày hôm qua em đã đáp ứng anh." Nhiễm ngạo bực mình,
"Em thật sự không rảnh, em tôi phải ôn tập, không nên quấy rầy em!" Tôi nhức đầu kêu.
Ánh mắt Nhiễm Ngạo đột nhiên trở nên thập phần sắc bén, anh trầm giọng hỏi: "Em muốn tới nhà Funeral phải không? !"
Tôi sửng sốt, anh làm sao mà biết Funeral đây?
"Nói !" Nhiễm Ngạo cầm tay của tôi, nhìn tôi chằm chằm: "Em muốn đi tới nhà anh ta đúng không!"
"Không phải, tôi phải học bài! Là thật !" Tôi lớn tiếng giải thích.
"Em gạt tôi! Em là kẻ lừa đảo!" Vẻ mặt Nhiễm Ngạo trở nên cuồng nộ, anh đoạt qua sách giáo khoa của tôi, ném ra ngoài cửa sổ.
Tôi vội vàng đi nhặt, chân lại không biết ᴆụng phải cái gì, lập tức té ngã trên đất.
Nhưng lần này làm tôi ngã tỉnh, dùng sức mở mắt ra, mới biết được là mộng, tôi lau đi mồ hôi đầy đầu
Trợn mắt, chỉ thấy một đôi mắt tối đen thâm thúy chăm chú nhìn vào tôi.
"Anh tỉnh?" Tôi mừng rỡ.
Funeral gật gật đầu, dùng giọng nói có chút khàn khàn : "Cám ơn cô."
Lại nhớ tới hành vi ác liệt đem tôi đuổi ra cửa của anh, tôi mang chút ý tứ dỗi hàm xúc nói: "Muốn cám ơn thì cám ơn tiểu Thị cùng tiểu Phi, tôi là vì bọn họ mới đến."
Funeral dịu dàng cười: "Bất luận như thế nào, vẫn là cám ơn cô."
Nhìn anh dịu dàng chưa từng thấy, tôi đột nhiên có chút luống cuống chân tay, đành phải cắn cắn môi: "Anh có đói bụng không?" Tôi đi nấu cháo cho anh."
Anh gật gật đầu, tôi nhanh chạy đến phòng bếp, không ngừng vỗ иgự¢.
Xong rồi, đứa nhỏ này quả thực là thay đổi cả người, xem ra là đầu bị sốt hỏng, hay là quỷ nhập thân.
Hy vọng sau khi anh khỏi hẳn vẫn là trở về bộ dáng lãnh khốc trước kia cho thỏa đáng, tôi âm thầm cầu nguyện.
Bưng cháo từ phòng bếp đi ra, đón tiếp là âm thanh đàn dương cầm bay tới.
Có kinh nghiệm lần trước, tôi trực tiếp đi vào phòng đặt đàn dương cầm.
Quả nhiên, Funeral đang ngồi ở trước đàn dương cầm, chậm rãi đánh đàn.
Mặc dù là bệnh nặng mới khỏi, trạng thái tinh thần rất là không tốt, nhưng không có ảnh hưởng đến biểu diễn của Funeral, toàn thân anh phát ra khí chất lạnh lẽo cùng đau thương hợp với tiếng đàn lại càng tăng thêm sức mạnh.
Lòng như vô cớ bị nhéo đau một chút, khiến khó chịu cùng dập dờn nói không nên lời.
"Ảnh chụp phụ nữ kia là mẹ tôi." Funeral đột nhiên dừng đánh đàn, cầm lấy tấm ảnh để trên đàn dương cầm vuốt nhẹ, nói.
"A?" Tôi hoàn toàn ở trạng huống không hiểu gì, như trong mây mù: "Cái gì?"
Funeral ý bảo tôi đi qua, do dự một lát, tôi theo lời ngồi ở bên cạnh anh. Nhìn anh nhẹ vỗ về ảnh chụp khuôn mặt mẹ anh, trong mắt có vô hạn nhu tình: "Mẹ tôi là Áo Đích Lợi, từng là giáo sư trẻ tuổi nhất của học viện âm nhạc Vienna (thủ đô nước Áo). Trước kia, mỗi ngày mẹ đều để cho tôi ngồi ở bên cạnh, đánh đàn cho tôi. Ở trong trí nhớ của tôi, tiếng đàn của mẹ là âm nhạc đẹp tuyệt vời nhất trên thế giới "
Nguyên lai là mẹ anh, tôi giải toả nghi ngờ, trong lòng tức giận đối với anh cũng yếu bớt vài phần, suy bụng tôi ra bụng người, tôi đương nhiên cũng hy vọng Thánh Duyên có thể quý trọng ảnh chụp của tôi.
"Bá mẫu bây giờ còn đang đi dạy sao?" Tôi hỏi.
Funeral đã tỉnh táo lại, anh rũ mắt xuống, dùng âm điệu nhẹ nhàng cô đơn nói: "Bà ấy. . . . Đã qua đời."
Nghe thấy những lời này, tôi đột nhiên sinh ra cảm giác phạm tội mãnh liệt, khó trách anh để ý tấm ảnh kia như vậy, nguyên lai, mẹ anh đã. . . .
Thực xin lỗi." Anh quay đầu nhìn tôi, trong mắt có chân thành xin lỗi: "Tấm hình này là tấm ảnh chụp duy nhất tôi có được của mẹ, tôi thực quý trọng, cho nên ngày đó không phân biệt tốt xấu phát hoả với cô."
"Không sao, bình thường thôi." Thấy anh cái dạng này, tôi càng thêm cảm thấy ngượng ngùng
"Đúng rồi, tin tức về tôi của cô còn chưa hoàn thành, không bằng hôm nay liền đem vấn đề hỏi xong đi."
Trong mắt tôi lập tức tỏa sáng: "Thật sự? !"
Anh gật gật đầu: "Coi như là cảm kích ơn cứu mạng của cô."
Khoé miệng của tôi kéo ra tới tận mang tôii, xem ra chuyến đi này không có uổng công, kiếm được giỏ sách hàng hiệu, lại có tin tức, có lợi cho mình !
Sợ anh đổi ý, tôi lập tức đem vấn đề còn lại hỏi xong.
Rốt cục đem tâm bệnh chấm dứt ! Cái lưng tôi mỏi ૮ɦếƭ, nhìn bên ngoài, a! Làm sao mà đồng hồ báo thức chỉ vào mười điểm? Chẳng lẽ hỏng rồi?
Lại lấy điện thoại di động ra vừa thấy, lập tức choáng váng, trên màn hình có hơn 30 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Nhiễm Ngạo.
Buổi sáng họp tôi tắt chuông, đã quên khôi phục lại, nhưng Nhiễm Ngạo làm sao lại tìm tôi?
Nhìn kỹ biểu hiện trên điện thoại di động, ngày 25 tháng 6! Làm sao có thể, hôm nay không phải ngày 24 sao?
Chẳng lẽ, tôi ngủ một buổi tối!
Trời ạ, tôi một đêm chưa về, khó trách Nhiễm Ngạo cứ như vậy tìm tôi.
"A, tôi phải lập tức đi!" Tôi nhanh đứng dậy cáo từ.
"Đợi chút." Funeral đứng ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thần sắc có chút ác liệt: "Dưới lầu có rất nhiều phóng viên, cô hiện tại đi ra ngoài sẽ bị bọn họ làm phiền."
"A!" Tôi không biết nên khóc hay cười, bình thường đều là tôi đi mai phục các ngôi sao, hiện tại cư nhiên nhân vật hoán đổi, sự việc gay go.
"Tôi hiện tại dẫn dắt bọn họ rời đi, 10 phút sau cô đi ra."
"Nhưng anh còn bệnh !" Tôi nhanh ngăn cản anh.
"Nếu cô bị bọn họ chụp được, cô sẽ có phiền toái." Funeral nói xong liền cầm lấy cái chìa khóa xe đi ra cửa.
Chỉ chốc lát, dưới lầu truyền đến âm thanh xe chạy ra, tôi đứng ở cửa sổ vụng trộm nhìn, quả nhiên, phóng viên này đều như ong vỡ tổ chạy tới truy đuổi Funeral, chạy nhanh thừa dịp cơ hội này chạy về nhà đi.
Mở cửa ra, đã thấy trong phòng im ắng .
Chẳng lẽ Nhiễm Ngạo không ở nhà ? Tôi nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đi đến phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa đổi thân quần áo, vừa mở cửa ra, lại thấy một người đứng bên cửa sổ, tôi sợ tới mức thất thanh kêu to.
Nhìn cẩn thận, mới phát hiện đó là Nhiễm Ngạo, tôi không khỏi thầm oán: "Sao lại không lên tiếng?"
Nhiễm Ngạo như trước đưa lưng về phía tôi, không nói lời nào.
Tức giận sao? Tôi vội vàng đứng ở phía sau anh, ôm lấy thắt lưng anh, nhanh nói ra lí do thoái thác: "Thực xin lỗi, ngày hôm qua thời điểm tan tầm gặp bạn học thời trung học đã lâu không gặp, bị cô kéo đi uống rượu. Ngươi cũng biết tửu lượng của tôi không tốt, hai chén gục hạ, liền ở nhà cô ngủ một đêm. Điện thoại của tôi đã quên mở thanh âm, nên không nhận được điện thoại của ngươi."
Nhìn Nhiễm Ngạo còn không có phản ứng, tôi có chút buồn bực.
Đột nhiên, khóe mắt nhìn đến cuốn tạp chí giải trí trên bàn, bìa mặt là phòng ở của Funeral , cùng. . . ảnh chụp của tôi !
Nhanh lấy đến vừa thấy, tựa trên bìa tạp chí viết bằng mực đỏ viết: "bạn gái thần bí của Funeral xuất hiện, chung sống cùng phòng một đêm triền miên."
Ảnh chụp hẳn là ngày hôm qua tôi trên đường mua thuốc trở về bị chụp ảnh .
Nhưng tác giả lại bịa đặt nói tôi mua là bao cao su, ám chỉ tối hôm qua tôi cùng Funeral đã xảy ra quan hệ!
Tôi như là đã trúng đòn cảnh cáo, nhất thời đầu óc cháng váng. Lại nghĩ đến Nhiễm Ngạo bên cạnh, trong lòng chợt lạnh, nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: "Nhiễm Ngạo, em. . . . . ."
Nhưng tôi không biết nên nói cái gì, muốn giải thích, nhưng không biết nói từ đâu.
Ngay tại lúc tôi do dự, Nhiễm Ngạo mạnh xoay người lại, đem tôi ôm chặt lấy, hung hăng hôn tôi. Môi anh mềm nhẵn mà nóng nóng, như đóa hoa mê hoặc. Lưỡi anh linh hoạt đưa vào trong miệng của tôi, nơi nơi tàn sát bừa bãi, có chứa ý vị trừng phạt. Hành động kịch liệt mà cuồng tứ trong lúc đó làm cho một cỗ máu nháy mắt tràn ngập trong môi lưỡi, làm cho lòng người sợ hãi không thôi.
Tôi không thể hô hấp, hai tay che ở trước иgự¢ theo bản năng muốn đẩy anh ra. Cảm thấy được kháng cự của tôi, ánh mắt xinh đẹp tuyệt trần của anh nguy hiểm nhíu lại, động tác môi lưỡi càng thêm mãnh liệt, mang theo ý vị liều lĩnh.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, không biết khí lực từ đầu, tôi một tay đẩy Nhiễm Ngạo ra, hướng anh rống to: "Vì sao không thể tin tưởng em?!"
Nhiễm ngạo thản nhiên hỏi lại: "Vì sao muốn gạt anh?"
"Em thề em không phải cố ý , bởi vì Funeral sinh bệnh, em phải chiếu cố anh ta, bất tri bất giác liền ngủ quên." Tôi lo lắng giải thích: "Nhiễm ngạo, anh phải tin tưởng em!"
"Em mất tích cả buổi tối, em có biết anh rất lo lắng? Anh muốn nổi điên nơi nơi tìm em, chỉ sợ em xảy ra chuyện ngoài ý muốn!" trong mắt Nhiễm Ngạo che kín tơ máu, trên mặt một mảnh tối tăm: "Sáng sớm hôm nay, tôi xem thấy bản tạp chí này, tôi đây chờ lời giải thích của em, nhưng em cư nhiên mặt không đổi sắc nói dối anh, em bảo anh làm sao tin tưởng em?"
"Thực xin lỗi, là lỗi của em! Em không nên dối gạt anh." Tôi liều mạng lắc đầu, ảo não tới cực điểm.
"Một đoạn thời gian trước em luôn lấy cớ tăng ca, kỳ thật cũng là cùng anh ta cùng một chỗ, đúng không?" Nhiễm Ngạo gắt gao nhìn tôi.
Tôi mờ mịt bất an gật đầu, trong lòng một mảnh thê lương.
Cuối cùng, tôi cuối cùng là xem thường đến hậu quả xấu của việc nói dối.
Thấy trả lời của tôi, Nhiễm Ngạo một phen bắt được hai tay của tôi, cắn răng trầm giọng hỏi: "Đầu tiên là Lâm Dã, sau đó là Cung Viêm, hiện tại lại là Funeral, Vệ Tịnh Nhã, em nói cho tôi biết, rốt cuộc còn có bao nhiêu đàn ông sẽ xuất hiện?"
Lòng như là bị đao nhọn đâm trúng, đau đến không thể hô hấp, tôi giơ tay lên hung hăn cho anh một bạt tôii
Anh làm sao có thể nói tôi như vậy ?
Làm sao có thể!
Nhiễm Ngạo nhìn tôi, trong mắt có lửa giận thiêu đốt làm người tôi co rút, anh bỗng nhiên đem tôi đẩy ngã ở trên giường, bắt đầu тһô Ьạᴏ xé rách quần áo của tôi, vội vàng xao động hôn cơ thể của tôi, như là đang tìm cái gì đó làm cho anh an tâm.
Lòng bị sợ hãi chặt chẽ chiếm cứ, tôi biết, ở trên người của tôi người này đã không phải là Nhiễm Ngạo, mà là người làm hại tôi, một người xa lạ.
Tay Nhiễm Ngạo trượt đến thắt lưng của tôi, nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ lót của tôi xuống, hạ thân truyền đến lạnh lẽo làm cho thân thể tôi run nhè nhẹ. Cổ họng của tôi như là bị chộp, khủng hoảng không thể nói chuyện.
Tiếp theo, thứ phấn khích của Nhiễm Ngạo gắt gao để ở tôi, chỉ cần một cái động thân, là có thể tiến vào, tôi biết, anh muốn dùng cách này để trừng phạt tôi.
Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi hoàn toàn hỏng mất, hét lớn khóc lên: "Nhiễm ngạo, đừng như vậy! Em cầu anh . . . . Đừng như vậy!"
Nghe vậy, Nhiễm Ngạo đình chỉ động tác, bên tai tôi vang lên tiếng hít thở dồn dập mà kiên nhẫn anh phát ra.
Chờ tới khi anh buông tay nắm tôi ra, tôi lập tức che mặt thấp giọng nức nở, thương tâm, bi phẫn, ủy khuất toàn bộ nước mắt theo khoé mắt chảy ra.
"Thực xin lỗi." Yên lặng thay đổi y phục cho tôi, Nhiễm Ngạo xin lỗi.
"Để cho tôi yên lặng. . . Cầu anh." Không biết là cái gì quấy trái tim của tôi, để cho tôi đau đến như vậy. Tôi khóc không thành tiếng.
Nhiễm Ngạo yên lặng thật lâu sau, rốt cục ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng, tôi rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng khóc lớn lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc