Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người - Chương 26

Tác giả: Tát Không Không

Tôi nhún nhún vai, Nhiễm Ngạo cũng không phải thiết kế sư tay sai, tôi làm gì mà kích động.
"Học tỷ". Hành Bình nắm tay tôi, cười cười nịnh nọt: "Ông xã cô có thể đem bí quyết qua cửa "Cuồng kiếm loạn vũ" lộ ra một chút hay không?
"Không thành vấn đề, tôi sẽ về hỏi anh ấy?" Tôi sảng khoái đáp ứng.
"Chúng tôi cũng muốn!" Phía sau truyền đến hai đạo thanh âm của chỉnh tề, sợ tới mức tôi thiếu chút nữa không khống chế được nước tiểu.***
Nhìn lại, chỉ thấy trước mắt là hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc, cư nhiên là cặp song sinh của dàn nhạc F?
"Thực xin lỗi, đã doạ cô." Một trong hai người lập tức hướng tôi giải thích, thái độ tương đối chuyên nghiệp, xem ra hẳn là anh trai.
"Không sao, không sao" Tôi âm thầm lau đi nước miếng, đối với cặp song sinh 17 tuổi này, cao ráo lại trắng trẻo, nếu không phải tôi đã là hoa có chủ, thật muốn đem họ một ngụm nuốt sạch. (thảm rồi, mê trai gớm).
"Vừa rồi các cô nói có thể có bí quyết thông qua cửa ải của "Cuồng kiếm loạn vũ", có thể nói cho chúng tôi biết được không?" Một người thiếu kiên nhẫn, vội vàng hỏi, tuyê5t đối là đệ đệ.
Hắc hắc, ông trời quả là đem cơ hội đưa tới, tôi mừng thầm, cặp song sinh này là cách tiếp cận Funeral tốt nhất, tôi có thể xuyên qua bọn họ để tiếp cận Funeral.
Thật là ông trời có mắt, không đành lòng hại ૮ɦếƭ tôi.
"Học tỷ, người ta hỏi cô kìa, cô làm gì mà ngây ngô cười không hé răng vậy?" Hành Bình thức tỉnh tôi.
Thật ngại, không nghĩ qua là đắc ý quên hình tượng.
Tôi lập tức thanh thanh cổ họng, làm bộ nhíu mày: "Có thể là có thể, bất quá các người đáp ứng tôi một điều kiện."
Lúc này, theo đúng kịch bản thì cặp song sinh kia sẽ hỏi: "Điều kiện gì?". Lúc đó tôi sẽ vênh váo tự đắc nói tiếp.
Nhưg cặp song sinh kia hình như ít xem tivi, bọn họ chính là yên lặng nhìn nhau.
Thấy tình hình không thể nào diễn tiếp được, tôi gãi gãi đầu hỏi: "Chẳng lẽ các người không tò mò xem đó là điều kiện gì sao?"
"Chúng tôi đang đợi cô nói" Bọn họ dùng ánh mắt vô tội chân thật nhìn tôi.
Các người rất lợi hại, tôi nuốt máu bầm nảy lên cổ họng xuống, giả bộ khiêm nhường nói: "Điều kiện chính là, tôi muốn đi thăm phòng làm việc của các người."
Bọn họ nhíu mày: "Vì sao lại phải đi thăm phòng làm việc ?"
Tôi nắm chặt hai tay, đặt ở chỗ cằm, khẩn cầu nói: "Tôi thật rất thích ca khúc của các người, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, nơi có thể sáng tạo ra loại âm thanh này đến tột cùng là có bộ dạng thế nào? Vì thế tôi ngày đêm nhớ mong, không thiết ăn uống, vạt áo dần dần rộng. Cầu xin các người để cho tôi xem đi"
Thấy tình trạng này, Hành Bình che miệng lại, làm ra vẻ xấu xa, tôi đạp anh một đạp.
"Nhưng Funeral luôn luôn ghét nhất có người khác tiến vào phòng làm việc của chúng tôi" Thật là khó xử.
"Không cho anh ta biết là được, dù sao thì mấy ngày nay anh ta đều ở nước ngoài" Ráng khuyên.
Rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ, để thông qua được trò chơi hấp dẫn, sau khi thương lượng thật lâu, rốt cuộc cũng đáp ứng cho chúng tôi chiều ngày mai đi thăm.
Ra khỏi hội trường, Hành Bình khó hiểu hỏi: "Học tỷ, đi phòng làm việc của bọn họ làm gì, lại không thể nhìn thấy Funeral"
Tôi liếc anh một cái: "Cậu thật ngốc mà, cậu cứ cố sức chứng minh cho tôi xem. Nghe nói khi Funeral sáng tác luôn mất ăn mất ngủ, thường xuyên ở lại phòng làm việc nghỉ ngơi, cho nên nơi đó cũng như ngôi nhà thứ hai của anh, khẳng định có rất nhiều vật phẩm riêng của anh, ngày mai cậu cùng cặp song sinh kia chơi trò chơi, tôi đi chụp hình phòng của anh ta, đây cũng là một thứ độc nhất vô nhị"
Hành Bình bội phục đầy mặt: "Học tỷ, cô quá lợi hại, hoàn hảo khi tôi không cưới cô"
Tôi lườm anh một cái, cái này tính là khen tặng sao?
"Nhưng..." Hành Bình lại cẩn thận hỏi: "Chúng tôi trăm phương nghìn kế lấy được bí mật riêng tư này, có chút quá đáng hay không?"
Nghe vậy, tôi ngây người, qua hồi lâu, tôi rốt cục bất đắc dĩ nói: "Thật ra chúng ta và ngôi sao là thiên địch (kẻ thù tự nhiên), cả ngày suy nghĩ làm sao truyền ra bí mật không muốn người biết của bọn họ. Nhưng cậu có nghĩ tới hay không, người chân chính muốn tìm tòi nghiên cứu bọn họ chính là đọc giả của tạp chí chúng ta - những người có hứng thú với bọn họ. Chính vì bọn họ cần, chúng ta mới tồn tại. Mỗi nghề nghiệp đều phải có hi sinh, chúng ta hy sinh nguyên tắc của chính mình, bọn họ lại hy sinh sự riêng tư của chính mình, ai có thể trách cứ ai đây?"
Hành Bình trầm tư, giống như đang tiêu hoá lời nói của tôi.
"Đi về trước, không nghỉ ngơi tốt, ngày mai là sao có nghị lực để bán đứng linh hồn đây." Tôi tự giễu
Trên đường về đi qua cửa hàng ghi âm và ghi hình, vừa vặn vượt qua gian hàng bán album mới của dàn nhạc F, liền thuận tiện mua về.
Về đến nhà, mở âm thanh ra, theo CD chuyển động, chỉ nghe một trận âm thanh hoạt bát truyền ra:
"Chỉ là trí nhớ rất mơ hồ
Chúng tôi đều quên
Có yêu nhau hay không
Nhưng mà trí nhớ rất rõ ràng
Chúng tôi lại nhớ rõ
Tổn thương nhau như thế nào
Tình yêu của chúng tôi
Phần mộ đã hiện ra
Trải qua máu loãng rửa sạch
Chữ viết trên mộ bia hoàn toàn thay đổi
Cây cỏ thê lương biến hoá kì lạ quái đản
Trải rộng đôi mắt
Nọc độc di chuyển trong mạch máu
Ghen tị ở trong đầu rống lên
Cừu hận nhồi vào từng lỗ chân lông
Đây là chúng tôi
Tình yêu khát máu kia"
Ca khúc u ám thê lương cũng diễn tấu xong, trong lóng có loại thương cảm không nói nên lời
Tôi mở tạp chí, mặt trên đăng ảnh Funeral, mặc y phục bình thường, nhưng không giảm đi vẻ anh tuấn.
Cứ tưởng rằng, anh là một thần tượng tanhg bằng vẻ bề ngoài, nhưng nghe ca khúc của anh mới biết được chính mình là người đáng khinh thường, anh có sức quyến rũ của anh, làm cho người tôi kiềm lòng không được muốn tìm tòi nghiên cứu, trong c khúc kia mang sầu lo cùng tịch mịch thấu xương không biết từ đâu đến.
Đột nhiên, ảnh chụp Funeral trong tay bị người ςướק đi.
Ngẩng lên vừa thấy, thì ra là Nhiễm Ngạo, mắt anh lạnh nhìn tấm ảnh chụp, rất bình tĩnh hỏi: "Nhìn anh ta không chớp mắt, rất tuấn tú sao?"
Lần trước nhớ rõ anh cũng cầm lấy ảnh Khắc Lạp Khắc (Clark) tôi cất giấu. Hỏi tôi đây là ảnh tôi chụp sao, đáng thương tôi năm đó đơn thuần không biết liều mạng gật đầu, vẻ mặt háo sắc tươi cười. Kết quả lập tức bị anh ôm lên giường, ăn sạch sẽ đến xương cốt cũng không chừa.
Có chuyện trước đây làm gương, tôi lập tức cho anh thấy lập trường: "Không có, không có, làm sao có, tôi đã có ông xã, ba Thánh Duyên rất đẹp trai."
Nhiễm Ngạo vừa lòng cười cười, lúc này tôi mới yên lòng.
"Gần đây công việc có thuận lợi không?" Nhiễm Ngạo hỏi tiếp
"Không có trở ngại" Tôi tắt âm thanh, lấy CD ra
"Không có gì bởi vì em đang gặp khó khă?" Nhiễm Ngạo đem tôi kéo ngồi lên đùi anh
"Sao lại hỏi như vậy?" Tôi kỳ quái: "Em nghe được cái gì sao?"
Nhiễm Ngạo nhìn tôi nói: "Hiện tại Hồ Nghi Dĩ là cấp trên của em phải không?"
Tôi suy sụp lông mị, gật đầu
"Cô ta có gây khó khăn cho em không?" Trong mắt Nhiễm Ngạo tràn đầy lo lắng hỏi
"Đương nhiên không có" Tôi vội vàng phủ nhận: "Bà xã anh là người dễ dàng để người khác bắt nạt sao?"
Nhiễm Ngạo nhéo mũi tôi: "Em là kiểu người luôn bắt nạt kẻ yếu, gặp người kiên cường lại đành cúi đầu phục tùng người."
Tôi tức giận bất bình nhưng không làm gì được vì bị anh nói trúng rồi.
Nhưng ăn ở phải chú ý tình hình thay đổi nha, trứng chim ***ng phải hòn đá, dù tốt cách mấy cũng liền tan xương nát thịt, còn bị con người trách cứ là lòng đỏ làm ô nhiễm môi trường.
Nhiễm Ngạo đem cằm để trên đỉnh đầu tôi: "Nếu cô ta có gì với em, phải lập tức nói cho anh biết, biết không?"
Tôi lắc lắc ngón tay, nghiêm túc nói: "Chuyện của phụ nữ chúng em, chúng em sẽ tự giải quyết, đàn ông ngàn vạn lần không nên nhúng tay"
Nhiễm Ngạo dở khóc dở cười
Tôi chuyển đề tài: "Đúng rồi, cho em bí quyết thông qua cửa ải của ‘Cuồng kiếm loạn vũ’
Anh hỏi: "Tại sao lại có hứng thú đối với trò chơi này"
"À, bạn em muốn" Tôi nói quanh co.
Không thể nói tôi lợi dụng chuyện này đi làm chuyện xấu.
"Người bạn nào? Nam hay nữ?" Nhiễm Ngạo đưa mặt đến gần hỏi
"Bạn chính là bạn, cái gì mà nam hay nữ" tôi cùng anh chơi Thái cực (kiểu như chối quanh co)
"Phải không?"
"Tuyệt đối phải, khẳng định phải, nhất định phải! Trừ anh ra em sẽ không đem đàn ông khác để vào trong mắt!" Vì muốn lấy được, tôi cố nén buồn nôn, nhào vào lòng anh, dựa vào *** nói: "Nhanh chút cho em"
"Được"
Tôi nhanh ngẩng đầu thì thấy khoé miệng Nhiễm Ngạo gợi lên một tia cười xấu xa: "Bất quá, phải đồng giá trao đổi"
Nhìn dáng vẻ của anh, không cần nghĩ cũng biết là anh muốn gì.
Tôi ngã trên giường nhắm chặt mắt, hiên ngang lẫm liệt nói: "Đến đây đi!"
Bất cứ giá nào, bộ dáng như luyến tiếc đứa nhỏ mà không sợ sói
"Em làm cái gì vậy?"
Tôi tức giận: "Ngươi không phải muốn thân thể tôi sao? Mau tới đây!"
Nhiễm Ngạo cười, tiến lên phía trước nói: "Tuần sau là sinh nhật mẹ, anh muốn ngươi chọn lễ vật cho mẹ.
Tôi xấu hổ đến mặt đỏ bừng, hận không thể chui xuống đất.
"Nhưng mà do em đã chuẩn bị tốt" Nhiễm Ngạo cuối người xuống, trong mắt loé ra tinh quang "Anh liền cung kính không bằng tuân mệnh".
"Tránh ra...... Đừng, đừng.... ....." Tôi ra sức giãy dụa, lại bất đắc dĩ bị trấn áp, bị người nào đó ăn sạch sẽ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc