Ngõ Ô Y - Chương 53

Tác giả: Diêm Linh

Biệt viện của Lý trạch ngụ tại nơi có phong cảnh đẹp nhất Đào cốc, những lúc không người ở, tòa viện sẽ mở cửa cho nhã sĩ phong lưu bên ngoài vào ngắm hoa ngắm cảnh.
Nay đang là mùa hoa nở đẹp nhất, người kéo tới Lý trạch chen chúc ngắm hoa cũng theo đó tăng lên.
“Vịt vàng đùa nô dưới cành liễu, mê mẩn đào hoa đỏ một vùng, Đào cốc quả không hổ với cái tên của nó!” Một người trung niên mặc đồ trắng nhìn cảnh núi đồi hoa đào nở, tức cảnh sinh tình.
Người trung niên mặc đồ xanh bên cạnh vỗ tay phụ họa, đoạn giơ tay mời người áo trắng đi tiếp về phía trước.
Hai người vừa đi vừa bàn luận, hai gã hầu cúi đầu theo sau, một xách cặp ***g, một ôm rương Pu't mực. Khi nhóm người đi qua cánh cổng thùy hoa hình vòm, bỗng nghe trong cửa có tiếng cười đùa, dừng bước nhìn kỹ, trông thấy một cậu bé mũm mĩm khoảng một tuổi đứng dưới gốc dương liễu, mặc áo gấm đối khâm màu thiên thanh, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt mở to hàng mi rậm, mỗi khi cười, đuôi mắt lại nhướn cao, trông rất đáng yêu.
Vì thấy cậu bé dễ thương, hai người dừng chân nhìn một hồi.
Lại thấy cu cậu vịn cây liễu chậm rãi ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé chỉ vào lũ vịt vàng dưới cây, chu môi hô lên “vịt vịt”.
“Cậu bé trông mặt mày đáng yêu, Trạm Sơn huynh đúng là có phúc.” Người mặc đồ trắng tưởng thằng bé là cháu trai của ông bạn, cất lời khen.
Người áo xanh tên là Cố Trạm Sơn, nghe bạn nói thế thì khoát tay lia lịa, “Trong cửa là tư gia nhà họ Lý, người ngoài không được vào, đấy chắc là người nhà họ tới rồi, chúng ta đến tiểu đình bên suối phía trước ngắm đi.”
Vừa nói xong câu, chợt nghe thấy bên trong vọng đến âm thanh trầm thấp căn dặn, “Dĩ Hằng, không được ngồi dưới đất.” Theo tiếng nói, một bóng người cao ráo xuất hiện dưới vòm cây, mặc trường bào viên lĩnh tay bó màu đen, trên ống tay thêu hình xà mùa lượn bằng chỉ bạc. Tuy hiện nay Đại Chu quốc đã cởi mở hơn trong việc đàn ông mặc y phục có hình mãng xà, song chẳng người bình thường nào dám mặc như thế ra ngoài rêu rao, hễ mặc y phục đó thì cũng là người có tước vị.
Ấy?
Lý Sở vừa ôm con, bỗng thoáng thấy người ngoài cửa, hắn nhận ra người mặc đồ xanh, chính là danh sĩ Cố Trạm Sơn ở Tần Xuyên, hồi nhỏ còn từng dạy hắn Hán sử một thời gian.
Nếu đã gặp thì phải chào hỏi, ôm con trai bước ra cổng thùy hoa rồi đặt con xuống đất, cung kính thi lễ với Cố Trạm Sơn, đồng thời gọi đối phương một tiếng “thầy”.
Cố Trạm sơn cũng nhận ra Lý Sở, chỉ là ông không cho rằng mình là thầy của hắn, mới dạy được hai tháng, hắn đã lên kinh thành vào Thái Học viện, “Công tử khách khí quá, chưa dạy dỗ đến nơi đến chốn, sao dám xưng thầy?” Sau câu chào hỏi, bỗng sực nhớ ra ông bạn bên cạnh, vội giới thiệu với Lý Sở, “Đây là danh sĩ Lục Thương Bạch Cư Thiền.”
Danh sĩ Lục Thương? Lý Sở đảo qua mấy cái tên Lục Thương trong đầu, nghe nhiều nhất đương nhiên là mấy người dòng họ Phương thị, còn vị trước mắt lại chưa nghe nói bao giờ, ắt chỉ mới thành danh không lâu, “Kính chào tiên sinh.” Hắn ôm quyền thi lễ với đối phương.
Bản thân Bạch Cư Thiền khá kiêu, dẫu gì cũng sư xuất danh môn, lại thường xuyên gặp các vị quan lớn, thành ra ông không quá ưa tính khí đức hạnh của con cháu quý tộc, có điều cảm thấy chàng trai trước mặt chu toàn phép tắc, lại có dáng vẻ như long như hổ, nghĩ bụng, chắc có lẽ không giống loại con nhà giàu kia, bèn chắp tay đáp lễ.
Sau một hồi hàn huyên, nhất là khi biết Bạch Cư Thiền từng theo học tại Phương gia Lục Thương, Lý Sở bèn mời hai người vào tư trạch của Lý gia. Cả hai đi vào rồi mới hay, ra bên trong lại có phong cảnh bực này: sương mù xanh ngắt, rừng đào trải dài, quả đúng là tiên cảnh chốn nhân gian.
***
Hôm nay Tiểu Thất dậy muộn, mở mắt ra đã chẳng thấy bóng dáng hai cha con đâu, nghe nói cu cậu nhớ đám vịt vàng hôm qua, mới sớm đã đánh thức cha nó, hai cha con đi tập thể dục buổi sáng.
Tập thế nào mà mất hút bóng dáng, cho người hầu đi tìm, lại quay về bẩm đằng trước có khách, tướng quân đã ăn sáng trong đình giữa núi với khách, nàng bảo nha đầu mau đi lấy thêm áo khoác cho Hằng Nhi.
Nếu khách đã đến thì buổi sáng nay chắc không có thời gian đi cùng nàng nữa, Tiểu Thất bèn kéo tụi Hồng Phất ngồi thuyền gỗ lim, nói là thuyền nhưng cũng to như tàu thủy, ngồi rất vững.
Ở Đào cốc có một con sông vắt ngang, nơi hẹp nhất cũng rộng mười thước, nước trong vắt, phong cảnh hai bên bờ đẹp tựa tranh vẽ, nhất là khi hoa đào nở rộ vào ngày xuân, thật sự không từ ngữ nào có thể lột tả được cái đẹp đó.
“Phu nhân nhìn kìa, người trên bờ có phải là tướng quân và Hằng Nhi không?” Mọi người đang cười đùa nô nức, bỗng Thanh Liên chỉ vào bóng người trên sườn núi phía xa.
Giữa thanh sơn lục thủy, lê trắng chen đào hồng, một lớn một nhỏ nằm dạng theo hình chữ đại (大) trên đồi cỏ.
Hồng Phất lập tức bảo người hầu khua chèo vào bờ.
Mũi thuyền chạm tới lục bình bên bờ, sợ mắc cạn nên không dám đi thêm, cũng may Lý Sở chân dài, ôm con trai tung người nhảy lên mui thuyền, khiến cu cậu khoái chí nhún nhảy trong lòng cha nó.
“Không phải có khách à? Sao lại chạy đến đây chơi rồi?” Nàng phủi cỏ lá dính trên người cả hai.
“Vừa về rồi.” Lý Sở giao con trai cho Thanh Liên bế đi rửa ráy, thằng nhóc vừa đào bùn lấm lem trong đồng cỏ.
“Khách nào vậy? Sao biết chàng đến đây?” Chuyến này đi chơi chẳng mấy ai hay, ngay tới hai người ở Tây viện cũng không biết, trước khi đi chỉ dặn dò mấy người Lâm Điền Sinh.
“Mới gặp ở cửa, là một tiên sinh dạy Hán sử hồi nhỏ, ông ấy dẫn bạn tới, nói là đệ tử Lục Thương, nên ta muốn xem thế nào, không phải nàng vẫn đang tìm thầy cho Hằng Nhi à?” Rửa tay xong, nhận lấy khăn ướt vợ đưa lau mặt.
Tiểu Thất có nghe đến đệ tử Lục Thương, lúc bé khi còn ở Du Châu, vì tiền đồ của con cháu mai sau, Ngô lão thái gia đã phải chạy chọt nhờ người gửi gắm Gia Ấn và Gia Kích đến thư viện Lục Thương, chỉ tiếc cuối cùng không thành, đành chọn khả năng khác, chi biết bao bạc mời đệ tử của đệ tử Lục Thương tới nhà dạy hai năm, “Người có học vấn rộng như thế, liệu có chịu dạy đám nhỏ không?” Bởi như thế có khác gì gáo vàng múc giếng bùn.
“Con trai nàng rồi cũng sẽ lớn, Lục Thương rất hiếm nhận đệ tử, chẳng mấy khi gặp được cơ hội tốt, nếu đã biết thì qua lại một chút cũng không thiệt, sau này nhà ta cũng không chỉ có mỗi Hằng Nhi là đi học.” Hắn chỉ vào phần bụng chưa nhô lên của nàng, chuyện con cháu mai sau cần phải cân nhắc sớm.
“Con gái mà cũng đi học?” Nàng sờ bụng, có cảm giác lần này sẽ là con gái.
“Nếu con nó muốn thì có gì không thể? Đại đường tỷ cũng theo học cùng anh em ta từ nhỏ đấy.” Hắn nói.
“…” Tốt nhất là chớ, nàng chỉ là tục nhân, không muốn khuê nữ biến thành người như bà chị họ của hắn. Không phải nói chị họ hắn không tốt, nhưng nghe hắn kể vài chuyện về tỷ ta, Tiểu Thất lại có cảm giác tỷ ta còn giống người chuyển kiếp hơn mình, có những hành động khiến người khác không cách nào hình dung nổi, nghe nói năm ấy Đại thái thái mất bao công sức mới gả được con gái, cũng may anh rể tài hoa có thể trấn áp được bà chị họ. Tiểu Thất cảm thấy chưa chắc mình đã may mắn như vậy, có thể tìm được một cậu con rể tài hoa cưới khuê nữ nhà mình, an toàn vẫn là tốt nhất, chọn con đường bình thường, như Thất tiểu thư hay Bát tiểu thư nhà họ Lý là đủ rồi.
Nhìn vẻ mặt nàng, Lý Sở nhếch môi, “Có chúng ta dạy dỗ, chắc chắn sẽ không giống tỷ ấy.” Bà chị họ kia của hắn cũng phóng khoáng quá rồi.
“Mong là được như chàng nói.” Nàng thở dài, sinh càng nhiều, trách nhiệm càng nặng.
Rửa mặt lau tay xong, Lý Sở kéo nàng lên mui thuyền, nghe tiếng vượn hót oanh ngân, ngắm đào đỏ liễu xanh chung quanh.
Ở Đào cốc bảy tám ngày, hoa đào dần úa tàn, cũng đã thưởng thức hết cảnh đẹp, đã đến lúc đi nơi khác, “Địa điểm tiếp theo, hay ta đến Ngưỡng Xuyên nhé?” Ấn tượng duy nhất của hắn với cha mẹ hồi còn sống là ở nơi đó, ngày trước hắn không muốn đến, người cô độc sẽ hoài niệm những chuyện cô đơn, lại sợ chuốc xấu mặt, nhưng nay đã khác, hắn có vợ con, có gia đình nhỏ, nỗi nhớ cũng trở thành lễ tế.
“Xuyên Xuyên ——” Hằng Nhi vừa rửa mặt xong, vịn cột đi vào, nghe phụ thân nói chuyện thì lặp lại câu cuối.
Lý Sở xoay người bế con trai, “Được, ngày mai dẫn con về Xuyên Xuyên thăm ông bà.”
Tiểu Thất nghiêm túc nhìn hắn, hắn rất ít khi nhắc đến cha mẹ, lần cuối nghe hắn nhắc đến là vì cô em họ nhà họ Vương.
Ấn tượng của nàng về mẹ chồng chưa gặp mặt rất mơ hồ, chỉ loáng thoáng nghe Vương ma ma nói là người dịu dàng điềm đạm, còn về cha chồng, nàng không tiện hỏi thăm, chỉ biết ông hy sinh trên sa trường, lúc tử trận đang ở độ tuổi như hắn bây giờ. Có lúc nghĩ thấy hắn cũng đáng thương, từ nhỏ không cha không mẹ, dẫu có ông chú dạy dỗ thì vẫn khuyết tình thân, bên cạnh hắn, ngoài Vương ma ma ra chẳng có một ai là nữ, hèn gì tính cách lại ngông cuồng đến thế.
“Ta có nghe ma ma kể mẫu thân thích ngọc lan, vừa hay đang là mua lan nở, chi bằng chúng ta đi hái một ít, trồng trong bình rồi mai đem theo?” Nàng chỉ cây hoa trên bờ, hỏi hắn.
Nói là làm, cho thuyền đi sát vào bến, cả nhà ba người đi dọc theo đường sông hái hoa.
Hắn hái hoa không cần phải leo, chỉ cần chạy bật nhảy hoặc đứng trên tảng đá là có thể với tới cành, nàng chỉ vào đâu, hắn giơ tay ngắt, chẳng mấy chốc đã hái được vài nhánh ngọc lan uốn cong.
Hai mẹ con cười tươi ôm hoa quay về thuyền, Hồng Phất với tụi Thanh Liên đã múc sẵn bùn trong bọc vải, cắm hoa vào bùn là sẽ không lo héo.
Độ ban trưa, bên ngoài mặt trời chói chang, trong khoang lại say sưa thỏa ý, không muốn đi xa về phòng, một nhà ba người dọn bữa ăn trưa ngay tại khoang thuyền.
Đang ăn dở thì Tạ Tế Đường tới, nói nhà chính phái người đến, hình như có việc gấp, Lâm Điền Sinh sợ chậm trễ nên dẫn người tới báo.
Lý Sở không bất ngờ, đặt bát xuống đứng dậy toan đi, lại bị Tiểu Thất ngăn.
“Áo khoác lấm bùn thế kia, sao gặp người được? Thay áo khác đi đã.” Lại dặn Mai Hương vào phòng lấy y phục, tự tay thay cho hắn.
“Ta đi xem thế nào, mẹ con nàng ăn xong thì về phòng trước, sáng nay đã hứng gió cả buổi, đừng để bệnh.” Hắn vừa buộc thắt lưng vừa dặn nàng.
Mới đầu tưởng hắn đi một lúc sẽ về, ăn cơm xong, hai mẹ con lên thuyền đợi một lúc, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy người đâu, Hằng Nhi bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nàng bèn bế con về phòng trước.
Tiểu Thất không định ngủ, nhưng khi nằm trên giường dỗ con lại vô tình thiếp đi, tới lúc tỉnh giấc, mặt trời đã xuống núi.
“Sao không gọi ta dậy? Đã bao lâu rồi?” Nàng vừa vén tóc vừa hỏi Hồng Phất.
“Phu nhân chớ vội, tướng quân có việc ra ngoài, xế chiều đã cho người tới báo, nói có thể đêm nay sẽ không về, bảo phu nhân đừng chờ, sáng mai đi thuyền đến Ngưỡng Xuyên trước, ngài ấy xong việc sẽ qua ngay.” Hồng Phất đáp.
“Có chuyện gì mà gấp vậy?” Tiểu Thất không vui, chẳng mấy khi được đi chơi, vừa mới hào hứng thì giữa chừng đã bị gọi đi, nay đã không còn chức quan mà sao phải làm nhiều việc thế?
“Chẳng rõ nhà chính xảy ra chuyện gì nữa? Tạ Tế Đường cũng đi theo ạ.” Hồng Phất lấy chụp tóc trên bàn trang điểm cài lên tóc cho nàng.
Nhắc tới Tạ Tế Đường, Tiểu Thất tỉnh hẳn, ngọn lửa nhiều chuyện trong mắt cháy rực, nhìn Hồng Phất qua gương, hỏi, “Hai người thế nào rồi?”
Hồng Phất giả ૮ɦếƭ, mấy ngày nay hỏi gì cũng không nói, kín miệng cực kỳ.
“Hôm trước Phàn di nương còn hỏi ta về em đấy, hỏi em đã ưng ai chưa, hình như có ai bên nhà chính nhờ nàng nghe ngóng.” Hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chặp người trong gương.
Hồng Phất thấy không thoát được, dẩu miệng đáp, “Ai mà lắm chuyện tán tỉnh thế, bảo người ta dẹp suy nghĩ ấy đi.”
Nghĩa là hai người họ đã thành rồi? Bỗng nàng thấy tò mò không hiểu vì sao Tạ Tế Đường lại thay, nàng quấn lấy hỏi cho bằng được, nha đầu này mới chịu tiết lộ.
Nhờ Tiểu Thất sắp xếp, cuối cùng mấy ngày trước cả hai đã có cơ hội nói chuyện, Tạ Tế Đường cũng hay tin bên nhà chính có người vừa ý Hồng Phất – ai nói thì không rõ, tóm lại là y biết, Tạ Tế Đường cũng quen người kia, y cảm thấy không hợp, còn không hợp hơn cả mình, vô tình nhắc nhở Hồng Phất một câu, cốt là muốn tốt cho nàng, nào ngờ Hồng Phất hiểu sai ý, tưởng y nói nàng dụ ong gọi bướm, tức giận nhảy xuống xe, sau đó xảy ra chuyện gì thì Hồng Phất sống ૮ɦếƭ cũng không chịu nói, nhưng kết quả là hai người đã làm lành.
Dù Tiểu Thất nhiều chuyện nhưng cũng chỉ hóng chơi, không đến mức thăm dò chuyện cá nhân của người ta, nàng ấy đã không muốn nói thì nàng cũng không làm khó, “Chuyện thành hôn y nói thế nào?” Đấy mới là đại sự.
“Giờ Tú Tuyết vẫn ở kinh thành, y nói để về thông báo với muội ấy đã, rồi sẽ tới chỗ phu nhân chính thức cầu thân.” Hồng Phất đỏ mặt đáp.
“…” Bỗng Tiểu Thất thấy buồn, có cảm giác như rau xanh mình trồng bị người ta nhổ đi, “Em nói thật với ta, thích y thật hả?”
Hồng Phất nhăn nhó ngượng nghịu, đoạn gật đầu.
“Được, đợi y đến cầu thân, ta có chuyện muốn nói với y.” Nàng nheo mắt, “Hai ta biết nhau từ nhỏ, nay còn ở chung với nhau đã lâu, ta rất sợ em chịu thiệt.”
“Phu nhân yên tâm, em đã bảo với y rồi, tuy xuất giá nhưng em vẫn sẽ làm việc ở hậu viện, tới lúc ấy còn phải nhờ phu nhân giữ em lại đó.” Nàng cười nói.
“Ta có tính toán rồi, sau này Hằng Nhi, và cả đứa bé trong bụng nữa, rồi cũng sẽ chia chỗ ở, tới khi ấy trong phòng nhiều nha đầu bà tử, tốt xấu lẫn lộn, cũng nên có người dạy dỗ, mấy nha đầu chữ Phương em dạy rất hiểu chuyện, nên về sau giao việc này cho em thì ta mới yên tâm.” Bọn họ là những người thân cận nhất với vợ chồng và con cái, không thể đại khái được.
Hồng Phất biết đó là đặc ân, gật đầu vâng dạ.
Đêm cuối tại Đào hoa cốc, Tiểu Thất bỗng thấy trống vắng, hắn không bên, không ai kể chuyện cho nàng, màn đêm buông, sau lưng cũng không có cơ thể ấm áp để nàng dựa vào… lại cảm thấy không quen.
Trước khi ngủ, nàng mong ngóng có thể sớm đến Ngưỡng Xuyên.
Nhưng sau khi đến Ngưỡng Xuyên…
Một ngày lại hai ngày… Năm ngày trôi qua, tin nhận được lại là hắn đã đến đại doanh Đông Bắc.
Nghe bảo, Tần Xuyên gặp nguy cơ lớn nhất kể từ khi Đại Chu thành lập.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc