Ngõ Ô Y - Chương 20

Tác giả: Diêm Linh

Tiểu Thất phớt lờ hắn một ngày một đêm vì chuyện học cưỡi ngựa, thực sự tức không chịu nổi, nàng không yêu cầu hắn phải biết thương hoa tiếc ngọc như chồng nhà người ta, nhưng chí ít cũng nên biết nam nữ hữu biệt là gì chứ? Lý nào lại dạy nàng như dạy binh lính dưới trướng hắn như thế?
Ngày thứ hai đến suối nước nóng, Hà phu nhân phái người đến gửi thiệp cho Tiểu Thất mời nàng sang uống trà, lại cho người chuẩn bị hoa quả tươi rói quý hiếm trong mùa này.
Biết nàng ta định làm gì, Tiểu Thất “ngạc nhiên” hỏi hoa quả có được từ đâu, chỉ thấy Hà phu nhân cầm khăn lau môi, mím miệng lại, cười vẻ e thẹn lẫn đắc ý. Thị thiếp ở Hà phủ ngồi bên tiếp lời, nói là Hà đại nhân cho người cố ý đem từ quan nội về, vì Hà phu nhân không quen ăn những thứ bên kia.
Đấy chính là chênh lệch!
Nhìn thê thiếp Hà gia khoe khoang đến trưa, Tiểu Thất thấy mệt, thán mấy câu ngưỡng mộ rồi dẫn người về, hôm qua tập cưỡi ngựa cả một ngày, nàng thực sự mệt chịu không nổi, chẳng thiết ăn uống đã đi ngủ luôn.
Đến lúc tỉnh thì trời đã tối, đẩy cửa ra, bên ngoài lất phất tuyết rơi, tụi Hồng Phất đang treo đèn lên góc mái hiên.
“Nương tử dậy rồi ạ?” Hồng Phất nhìn về phía cửa.
Tiểu Thất đáp một tiếng, rồi lại hỏi, “Đã đưa bữa tối đến tiền viện chưa?” Hôm nay Hà Ứng Kiền đến tìm hắn có chuyện, cả cơm trưa cũng ăn ở viện trước.
“Tướng quân dặn đợi nương tử dậy rồi ăn cùng.” Hồng Phất đáp.
“Còn Hà đại nhân?” Nàng kéo áo khoác trên vai.
“Đã về rồi ạ, tướng quân đang làm hàm thiếc mới cho Ô Nhĩ Thanh ở viện bên cạnh.” Thanh Liên tiếp lời.
Tiểu Thất nhìn sang viện bên cạnh, lại ngoái lui hỏi các nha đầu đã chuẩn bị hành lý đến đâu rồi, “Sáng mai sẽ phải về thành, đừng để thiếu gì đấy.”
“Đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi ạ.” Hồng Phất đưa đèn ***g cho tiểu nha đầu bên cạnh, bước vào phòng châm đèn lên, lại lấy một cây trâm cài màu đen trong hộp trang sức ra, Pu'i kiểu tóc đơn giản cho Tiểu Thất, “Tuyết rơi lớn, tướng quân bận cả chiều, e là quần áo cũng ướt rồi.” Tuy không rõ cớ gì nương tử lại giận dỗi, nhưng nàng vẫn phải khuyên vài câu.
Nhìn tuyết rơi bên ngoài, Tiểu Thất thở dài trong bụng, với thân phận này thì đúng là nàng không có lý gì để giận dỗi hắn cả, nghĩ đến đây, nàng đội mũ vào, đến viện bên cạnh tìm hắn.
Đại viện yên tĩnh, chỉ có mỗi ngọn đèn sáng trong sân ngựa, soi tỏ tuyết rơi khắp trời, ánh vàng ấm áp.
Men theo con đường lát sỏi đi vòng đến trước sân ngựa, chiếc áo choàng lông dày của hắn đang vắt trên lan can, một lớp tuyết dày đọng trên đó, nàng cầm lên phủi nhẹ tuyết rơi.
“Dậy rồi à?” Hắn ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu nhìn nàng, đoạn tiếp tục công việc trên tay.
“Làm gì thế?” Nàng đến gần ngồi xổm xuống cạnh hắn.
“Bộ buộc đầu bị hỏng, hàm thiếc bị lệch làm răng nó bị mòn.” Hắn chỉ vào khóe miệng Ô Nhĩ Thanh, có thể nhìn thấy vệt máu mờ mờ.
Tiểu Thất toan giơ tay sờ nó, nào ngờ nó sợ lạ, nghiêng đầu không cho nàng chạm vào. Hôm qua còn ở trên ưng nó một ngày mà nó còn chưa quen, đúng là khó sống quá.
“Quàn áo ướt cả rồi, hay về phòng thay bộ khác đi?” Hắn chỉ mặc một bộ trường bào mỏng, tuyết tan ra, lưng ướt mảng lớn.
“Ngựa tốt.” Hắn thờ ơ tiếp tục công việc, sự tập trung của trai trẻ lộ rõ giữa hai hàng lông mày.
Có thể do bị nàng nhìn chằm chặp nên hắn ngẩng đầu lên, không hiểu nàng đang nhìn cái gì.
Chính nàng cũng chẳng giải thích được hành động của mình, giơ tay định gỡ cọng cỏ vướng trên cổ áo hắn ra, mượn đó di dời sự chú ý của hắn, nào ngờ hắn lại cảnh giác ngả người lui sau, giống như Ô Nhĩ Thanh không để nàng chạm vào —— chỉ là động tác theo bản năng mà thôi.
“Sao thế?” Hắn hỏi nàng.
“Trên cổ áo dính cỏ.” Lúng túng chỉ vào cổ áo hắn, chẳng rõ vì sao trong lòng lại thấy hụt hẫng.
Hắn giơ tay sờ cổ áo, quả nhiên sờ phải cỏ.
“Làm xong thì về sớm ăn cơm.” Nàng đứng dậy, vắt chiếc áo choàng trong tay lên cọc gỗ, đội mũ lên, quay trở lại tẩm viện dưới trời tuyết dày.
Mãi khi trời tối hẳn thì hắn mới về.
Tìm trang phục sạch sẽ thay cho hắn, lại phục vụ hắn rửa mặt chải đầu, dặn Hồng Phất và Thanh Liên dọn bữa tối lên.
Bàn cơm tối hôm ấy rất yên tĩnh, hắn thì vẫn không mở miệng như thường lệ, bình thường đều là nàng nói vài câu phá vỡ im lặng, nhưng tối nay nàng không như vậy, rất tập trung ăn cơm. Thỉnh thoảng hắn nhìn nàng mấy lần, có lẽ cảm thấy tối nay nàng quá yên lặng.
Cơm nước xong xuôi, Tiểu Thất sang bên hầu hắn tắm rửa, đợi đến lúc hắn ngồi lên giường đọc sách thì nàng mới cầm đồ ngủ đi ra ngoài.
***
Trong tuyền thất yên ắng, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên vải lụa sắc tím, nhuộm mặt nước thành một màu tím nhạt, một đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa trong làn nước tím, tựa như miệng cá con ngoi lên trước cơn mưa, theo tiếng thở dài, cá con ngoi xuống, nàng cũng xuống theo, trên mặt nước chỉ còn lại gợn sóng lao xao. Sau khoảng vài tiếng thở, theo làn sương trắng nàng từ từ ló đầu lên, thở hắt hai hơi đầy nặng nề, rồi lại hít vào hương hoa mộc lan tỏa hương như luồng sinh khí mới, sau đó mới lội lên hồ, lau qua loa nước đọng trên người, mặc áo ngủ, cuối cùng ngồi xuống ghế lau mái tóc dài ướt đẫm.
Trong phòng ngủ, trên chiếc bàn ở đầu giường, đồng hồ cát từ từ nhỏ xuống, nhỏ đến giờ Tuất canh ba thì người trên giường ngước mắt lên khỏi sách, nhìn vạch khắc trên đồng hồ cát, một lúc sau, đi kèm với ánh đèn lay lắt là tiếng đóng cửa cót két trong phòng —— hắn đi ra ngoài.
Hắn tưởng nàng vẫn ở trong hồ nên nơi đầu tiên đến là đằng sau tấm rèm tím giăng ngang trước suối nước nóng, nhưng bên trong chỉ có đám sương trắng mịt mù, nước đọng trên thành đã khô, chứng tỏ người đã đi từ lâu. Thế là hắn đẩy phòng thay đồ ra, bên trong cũng trống trơn. Không hiểu vì sao, hắn bỗng tức giận. Bước ra khỏi tuyền thất, nhìn quanh một vòng, phát hiện đèn trong chái phòng ở góc Tây Nam vẫn sáng, thế là sải bước dài đi qua, đẩy cửa ra ——
Tiểu Thất cầm Pu't ngồi trước bàn, mặc đồ ngủ tối màu, khoác ngoài là áo bông cùng màu, mái tóc dài nửa khô buông hờ sau lưng, chỉ dùng một cây trâm đen làm bằng gỗ đàn hương khảm viên châu đậu đỏ ghim một chùm tóc ở trên đỉnh đầu. Có vẻ giật mình vì hắn bất thình lình đẩy cửa vào, nàng sợ hãi nhìn hắn, “Có chuyện gì vậy?” Hình như trong mắt hắn có tia tức giận, là ai đã chọc giận hắn?
Một bụng chất đầy tức giận, nhưng vừa thấy vẻ mặt sợ sệt của nàng thì cơn giận bay biến, “Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi.”
“Mấy ngwoif Hồng Phất đâu rồi?” Trước khi đi nàng có sắp xếp người chờ phục vụ ở chái phòng, đừng bảo là chạy đi ngâm mình cả rồi nhé?
“Không biết.” Vừa nãy bảo tất cả bọn họ đi ra ngoài, giờ không thấy bóng dáng đâu.
Nhấc Pu't nhúng vào bát rửa rồi treo lên kệ, lại lấy cái chặn giấy nằm trong góc bàn đè lên phần cuối giấy viết thư, xong xuôi nàng mới đứng dậy.
“Viết gì đấy?” Hắn đi tới nhìn lá thư trên bàn.
“Viết cho ma ma, tóm tắt báo cáo với bà việc chi tiêu trong năm qua.” Nàng đáp.
“Thứ này gấp thế ư?” Nửa đêm không ngủ đi mà lại còn ngồi viết?!
“Đang hong tóc mà, phòng ở đây ấm nên mới đến.” Nàng xoay người cầm lấy áo khoác vắt trên ghế dựa.
Lúc nàng xoay người, hắn lùa tay qua mái tóc dài của nàng, đúng là vẫn chưa khô.
Tiểu Thất im lặng muốn gỡ tóc ra khỏi tay hắn, nhưng hắn đã siết chặt không buông. Nàng đã có vẻ dỗi từ hôm qua khi hắn dạy nàng cưỡi ngựa, lúc ấy chỉ cảm thấy nàng làm mình làm mẩy, không hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, không ngờ lại giận dai như thế, thậm chí hôm nay còn tệ hơn, phớt lờ hắn cũng được, nhưng bây giờ còn không chịu về phòng, “Đúng là ta dạy nàng có nghiêm khắc, nhưng nàng học vào còn gì.” Điều đó chứng minh phương pháp của hắn hữu dụng, chí ít bây giờ nàng đã có thể cưỡi ngựa đi được một đoạn, “Vì chút chuyện đó mà giận dai thế hả?” Hắn thực sự không hiểu nổi.
“…” Xem ra hắn đã hiểu nhầm lý do nàng tức giận, không sao, dù gì nàng cũng đã nghĩ thông rồi, muốn hiểu nhầm thế nào cũng được, “Sau này đừng có dạy người ta như vậy nữa, nhất là phụ nữ.” Nàng chân thành cho hắn lời khuyên, “Về phòng thôi.” Lần thứ hai thử kéo tóc ra khỏi tay hắn, nhưng vẫn không thành công.
Hai người nhìn nhau nửa khắc, bỗng hắn buông tóc nàng ra, nắm lấy cổ tay nàng ——
Nàng không biết hắn muốn làm gì, nhưng theo bản năng vẫn giãy giụa.
“Dẫn nàng đi thử một chút.” Không phải nàng không đồng ý với cách dạy của hắn ư? Vậy thì để nàng nhìn thử thành quả.
“Thử? Cái gì cơ?” Nàng nghe không rõ.
“Đi với ta là biết.” Khóe miệng nở nụ cười tự tin.
Lý Sở kéo nàng đến sân ngựa, đẩy nàng lên lưng Ô Nhĩ Thanh, sau đó hắn cũng nhảy lên, hôm qua chưa kịp để nàng trải nghiệm cảm giác giục ngựa, thế thì tối nay để nàng cảm nhận vậy.
Nắm tay nàng cùng giữ lấy cương, đặt tay phải lên miệng huýt sáo với Ô Nhĩ Thanh, giẫm lên một tảng đá lớn trong sảnh, hai người một ngựa lao ra khỏi tường, bay thẳng ra ngoài!
Tiểu Thất rất muốn hét lên, nhưng tuyết bay vào miệng khiến nàng không thể cất lời, sau đó là trận rung lắc dữ dội, cảm giác giục ngựa rất sảng khoái, nếu như nàng còn giữ được mạng!
Sau nửa nén hương cưỡi ngựa đi trên đường bằng thì nàng mới từ từ tìm lại được cảm giác, lúc này hắn mới ghìm cương.
“Sao nào?” Lý Sở hỏi người trong ***, phương pháp dạy của hắn dễ hiểu chứ? Bây giờ nàng cưỡi cũng ra dáng rồi, biết dồn sức vào hông, cũng tìm được nhịp, “Lần sau nắm vững dây cương là được.”
Tiểu Thất im lặng, bình thản ra mặt, tuyết rơi phất phơ trên người. Nàng hít sâu một hơi, một tay siết cương ngựa, một tay véo bờm ngựa, chân sờ soạng tìm bàn đạp, đáng tiếc tìm mãi không thấy, sau đó mới phát hiện là ở dưới chân hắn, nàng tức giận, toan trực tiếp nhảy xuống ngựa, may mà có người đằng sau đỡ kịp.
“Ta không học cưỡi ngựa nữa, cả đời này không học nữa!” Nàng cũng không rõ cớ gì, chỉ cảm thấy lúc này rất tủi thân, tủi thân hơn cả việc phải đứng mấy canh giờ trước mặt những người ở Tần Xuyên, tủi thân hơn cả việc bị Ngô gia đưa đi làm thiếp. Nghĩ đến đây, nước mắt chực trào, có lẽ là do gió tuyết ban nãy đập vào khiến mắt cay cay, chỉ muốn khóc thật to.
“…” Đấy là lần đầu Lý Sở dạy người khác cưỡi ngựa, nhưng lại dạy sao mà người ta bật khóc. Thấy nàng khóc thút thít, hắn cả thấy các đồng liêu nói không ngoa, phụ nữ đúng là rắc rối. Mặc dù từ nhỏ đến lớn có không ít nha hoàn bà tử ở cạnh hắn, nhưng thực sự sống cùng nhau thì chỉ có Ngô Thành Quân và nàng. Ngô Thành Quân thì không nói, cả hai ghét nhau ra mặt, hắn cũng chẳng có kiên nhẫn về phương diện quan hệ nam nữ, không ưng là đi luôn, nên ngày thứ ba sau khi thành thân đã bỏ vợ lại về thẳng Dương Thành; rồi sau đó nha đầu này đến, thấy nàng khéo léo lại thông minh, hắn cũng không bài xích nàng, sống chung rất thoải mái, đâu ngờ cũng rắc rối như thế, người muốn học cưỡi ngựa là nàng, người tức giận cũng là nàng, bây giờ người không muốn học cũng là nàng nốt, “Tùy nàng.” Hắn túm áo nàng đặt nàng xuống ngựa.
Tiểu Thất lau nước mắt, xoay người đi về, mới nói không muốn cưỡi ngựa nữa nên đương nhiên lúc này chỉ có thể đi bộ về.
Nhờ cục tức trong ***g *** mà đi liền thời gian một nén nhang, song phóng mắt nhìn xa vẫn chẳng thấy bóng dáng tuyền thất ở đâu, nàng bực tức, con Ô Nhĩ Thanh chạy một mạch xa vậy làm gì, bao giờ mới về được đây? Đang định ngồi xuống nghỉ thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa cộp cộp sau lưng, không muốn bị hắn cười nhạo, nàng đành đi tiếp.
“Đi nữa là tới núi Nguyệt Bình.” Người trên ngựa lạnh lùng nhắc nhở.
“…” Hình như núi Nguyệt Bình ở phía Tây Bắc, nàng đi lạc rồi sao? Ôm bụng hoài nghi, dưới chân thoáng chần chừ.
Thấy nàng dừng bước, hắn chậm rãi xuống ngựa, nhìn xem nàng định làm gì.
Tiểu Thất đang lẩm bẩm “trên Bắc dưới Nam trái Tây phải Đông” phân biệt hướng, đáng tiếc càng phân biệt thì càng loạn, tuyết đang rơi nên càng không thể phân biệt hướng bằng sao sáng, nàng định phân biệt Nam Bắc thông qua độ thưa của nhánh cây, nhưng xem chừng biện pháp này còn không thực tế bằng việc bốc thăm đoán hướng, nhánh cây mọc dài như nhau, hoàn toàn không phân biệt nổi.
“Bên kia là Dương Thành.” Thấy nàng đổi hướng, hắn lại tốt bụng nhắc nhở.
“…” Dương Thành ở Tây Bắc, vậy phía Đông chắc hẳn nằm bên tay phải.
“Bên kia là sông Vô Vọng.” Lại báo một địa danh với nàng.
Nàng có cảm giác hắn đang đùa mình, cố ý chỉ sai hướng.
“Tuyết nặng rồi, phải về thôi.” Nàng làm mình làm mẩy cũng đủ rồi, hắn đi đến nắm lấy cổ tay nàng.
Nàng hất ra.
Nương ánh tuyết trắng xanh nhìn thẳng vào nàng, sự nhẫn nại của Lý Sở chỉ có giới hạn, hắn túm tay nàng lần nữa, lần này không cho nàng cơ hội hất ra, một tay dùng sức, tay còn lại đỡ sau lưng nàng, định kéo nàng lên lưng ngựa. Nhưng nàng không muốn, có điều chưa kịp giãy giụa thì đã bị kìm chặt, chẳng biết thế nào lại bị ép tới trước *** hắn, thở hổn hển trợn to mắt nhìn hắn, hắn lập tức cúi đầu xuống…
Đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng, nàng rất muốn cắn hắn thạt mạnh để giải mối hận bị trêu đùa tối nay, kết quả cắn rồi mới phát hiện, số lần mình bị cắn còn nhiều hơn, cắn tới mức hơi thở của hắn cũng bắt đầu rối loạn. Khi hắn đè nàng lên thân cây tùng to khỏe ven đường, cuối cùng nàng cũng khuất phục, bàn tay bé nhỏ gãi mấy cái vào sau gáy hắn, thủ thỉ: “Chúng ta về nhà thôi.” Kẻ yếu vẫn là kẻ yếu, mấy câu cổ vũ toàn là lừa dối.
Vậy là cả hai sửa lại áo khoác xộc xệch, ngồi trên Ô Nhĩ Thanh, giờ nàng không ngốc ngồi trước người hắn chắn tuyết nữa, nàng ngồi nghiêng một bên, tay vòng bên hông hắn, chôn vùi mặt vào lòng hắn. Ra ngoài cãi nhau trong ngày trời đổ tuyết lớn, cả đời này nàng sẽ không làm chuyện này lần thứ hai nữa, thực sự quá lạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc