Nghe Nói Chú Yêu Loli - Chương 54

Tác giả: Tát Không Không

Mộc Mộc vốn là người không biết giấu diếm tâm sự, buổi sáng thừa dịp đưa công văn cho Trầm Ngang, cô không ngừng quan sát khuôn mặt anh, nhìn đến mức con cáo già Trầm Ngang cũng phải xấu hổ.
“Mộc Mộc, em có thể nói cho anh biết, em muốn tìm gì trên mặt anh không?” Anh hỏi.
Mộc Mộc là một cô bé thẳng thắn: “Em đang nhìn xem anh có tố chất làm trai bao không.”
Trầm Ngang suýt nữa phun luôn cả ngụm cà phê vừa mới uống, nhưng dù sao cũng là lão tướng kinh nghiệm sa trường đầy mình, cố gắng hồi phục tâm trạng hỏi: “Tại sao em lại đột nhiên có ý tưởng này?”
Mộc Mộc đương nhiên không hề che giấu, lập tức kể lại cuộc đối thoại của cô và Dịch Phong cho Trầm Ngang nghe.
Trầm Ngang tỉnh bơ, vừa ký công văn vừa nói: “Cậu ta ghen tị với anh.”
“Ghen tị vì anh đẹp trai hơn sao?” Nhưng Mộc Mộc thấy khả năng này không lớn, bởi vì bộ dáng của Phó Dịch Phong cũng không tính đến mức phải xin lỗi người xem, hẳn là sẽ không có tâm lý biến thái như vậy.
Trầm Ngang ngẩng đầu nhìn cô, lập tức hoa bay đầy trời: “Là ghen tị vì anh có được em.”
Mộc Mộc hoàn toàn ngây người.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào thì anh đã học được kỹ năng tán gái bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào thế nhỉ?
Sau khi hợp lại với Trầm Ngang, không biết vì sao Mộc Mộc lại muốn giấu mẹ mình. Mà tối nay sau khi tan sở, Trầm Ngang bỗng dưng không lái xe về chung cư Thịnh Nguyên như thường lệ mà lại lái xe đến nhà ba mẹ cô.
“Anh đi đâu vậy?” Mắt thấy khoảng cách đến nhà mình càng lúc càng gần, Mộc Mộc lo lắng hỏi.
“Mẹ em bảo chúng ta về nhà ăn bánh bao.” Trầm Ngang giải thích.
“Nhưng tại sao em không biết!” Mộc Mộc kinh ngạc.
“Buổi chiều mẹ em có gọi điện nhờ anh nói với em, anh quên mất.” Trầm Ngang thản nhiên trả lời.
“Hai người sau lưng em đã làm bao nhiêu chuyện rồi? Đừng nói thân thiết đến mức anh đã lưu số điện thoại của mẹ em thành phím tắt đấy!” Mộc Mộc có chút giận dỗi.
“Ủa, sao em biết?”
Mộc Mộc cảm thấy cô sắp điên rồi.
Rốt cuộc cũng đến dưới nhà cô, cho dù Trầm Ngang dỗ như thế nào thì Mộc vẫn không chịu đi lên.
“Sắp làm mẹ rồi, sao tính khí vẫn giống trẻ con vậy?” Trầm Ngang thở dài.
“Anh mới sắp cha á.” Mộc Mộc vặn lại.
“Thật không? Vậy đêm nay trở về anh phải sắc thuốc tẩm bổ thân thể cho em thôi.”
Nhìn Trầm Ngang cười ẩn ý, Mộc Mộc lại thấy cô tự đào hố chôn mình.
Hai người đang giằng co bỗng bà Trần hơn tám mươi tuổi đi từ tầng ba xuống, híp đôi mắt viễn thị nhìn Mộc Mộc một lúc lâu, sau đó cười nói: “Đây không phải là Mộc Mộc con gái Hiền Thục sao? Cháu không về nhà bao lâu rồi?”
Mộc Mộc đập cái tay Trầm Ngang đang kéo mình, nghiêm chỉnh nói: “Bà Trần, cháu đi làm rồi, gần đây hơi bận nên cháu mới ít về nhà ạ.”
Sau đó bà Trần nhanh chóng chuyển toàn lực chú ý sang Trầm Ngang, quan sát một lúc, cuối cùng vỗ chân nói: “Bà còn tưởng là ai, đây chẳng phải chú hai của cháu sao?”
Nhìn mặt Trầm Ngang đen thành mặt Trương Phi, Mộc Mộc cười rũ rượi.
Dù sao Trầm Ngang cũng là Trầm Ngang, cho dù trời có sập xuống thì cũng tỏ ra bình tĩnh, vội vàng giải thích với bà Trần: “Bà à, cháu không phải chú hai của Mộc Mộc, cháu là lãnh đạo của cô ấy.”
Bà Trần vừa nghe thấy hai từ ‘lãnh đạo’ liền sáng mắt, vội hỏi: “Lãnh đạo à, lãnh đạo vất vả quá, lãnh đạo đến thị sát công tác phải không? Vừa hay ống nước nhà tôi mới bị rò rỉ ba ngày, lãnh đạo vào xem giúp tôi với.”
Lần này Mộc Mộc cười đến lăn ra đất.
Lãnh đạo Trầm Ngang không phải là vạn năng, sửa chữa ống nước lãnh đạo không làm được, nhưng lãnh đạo vẫn giúp bà Trần gọi điện thoại kêu người tới sửa, hai ba câu là xong.
Nghe nói một tháng sau, bà Trần luôn tung hô nói chính phủ tốt, lãnh đạo tốt, đảng cộng sản vô cùng tốt.
Chuyện đó đương nhiên nói sau, bây giờ tạm thời không nhắc tới. Mộc Mộc đang cười lăn lộn bỗng gặp mẫu hậu đại nhân xuống lầu mua dấm, lập tức phê bình: “Từ nhỏ mẹ đã dạy con thế nào, là con gái thì phải nết na thùy mị. Tại sao con không noi theo tấm gương tốt của mẹ hả?. Giờ ở trước mọi người cười đến như vậy, còn ra thể thống gì?”
Mộc Mộc thầm oán -- ngày xưa ba giấu một trăm ngàn làm của riêng mà mẹ cũng cầm dao phay rượt ba, cái này mà gọi là tấm gương tốt á?
Có điều cô không dám nói ra lời này -- nếu không người bị dao phay rượt chính là chính cô.
Tuy rằng Mẹ Mộc Mộc đối xử Mộc Mộc như mùa đông tàn khốc, nhưng lại đối xử Trầm Ngang như mùa xuân ấm áp, xoay người nồng nhiệt chào đón anh lên lầu.
Trong nhà Ba Mộc Mộc đã nấu xong bánh bao bưng lên bàn, mọi người ngồi quây quần lại, bắt đầu ăn bánh bao nóng nổi.
Mẹ Mộc Mộc nhiệt tình mời mọc: “Tiểu Trầm à, cầm lấy đi, nếm thử xem tay nghề bác thế nào.”
Ba Mộc Mộc âm thầm rơi lệ: Rõ ràng bánh bao do tui làm tất, bà chỉ chạy xuống lầu mua chai dấm mà thôi, sao mới đó đã trở thành tác phẩm của bà rồi hả?
Trầm Ngang là người thức thời, đối với ‘tay nghề’ của mẹ Mộc Mộc khen ngợi ở mức vừa phải, không lộ liễu nhưng khiến cho người nghe hạnh phúc, Mẹ Mộc Mộc vô cùng thích thú, ăn nhiều hơn so với bình thường vài cái bánh bao.
Mộc Mộc liếc mắt nhìn, cảm thấy đây chính là cảnh “Mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng” trong truyền thuyết.
Không lâu sau, đề tài cuộc nói chuyện bỗng chuyển tới người cô.
“Mộc Mộc nhà bác cái gì cũng tốt, chỉ hơi ngốc ngếch, thích cái gì hay ghét cái gì, người khác liếc mắt một cái cũng nhìn ra được.” Mẹ Mộc Mộc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lại nói bà là người nổi tiếng sắc sảo trong giới mạt chược, cho dù là cầm trúng thẻ bài xấu cũng có thể cười như trăm hoa đua nở, hoặc cầm được thẻ bài tốt bà cũng có thể khóc như mưa.
Tại sao con gái của bà không thể kế thừa được truyền thống vẻ vang này nhỉ?
“Cháu thích cô ấy đơn thuần như vậy, vui buồn hờn giận đều hiện lên trên mặt, như vậy cháu sẽ không cần phải đoán.” Trầm Ngang vừa nói vừa nhìn Mộc Mộc.
Cách một tầng hơi nóng từ dĩa bánh bao, ánh mắt anh dịu dàng như sương mềm.
Trái tim Mộc Mộc như cá bị mắc lưới, đập dữ dội.
Ăn xong bánh bao Trầm Ngang lập tức bị Ba Mộc Mộc lôi đi đánh cờ vây, Mộc Mộc rửa bát trong bếp. Mẹ Mộc Mộc không biết đi vào từ khi nào, nói: “Thằng bé đối với con có tốt không?”
Đây là lần đầu tiên Mộc Mộc và mẫu hậu đại nhân nói chuyện về bạn trai của mình, Mộc Mộc cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Dạ cũng tạm tạm.”
“Cũng tạm tạm? Con tham quá đấy.” Mộc Mộc bình luận: “Theo mẹ thấy Tiểu Trầm đối xử với con rất tốt, con đừng cả ngày đều nghĩ đến Lục Ngộ nữa.”
Mộc Mộc không đáp, vùi đầu vào rửa bát.
“Mẹ biết con không thích mẹ can thiệp vào cuộc sống tình cảm của con, nhưng phận làm cha mẹ sao có thể không lo lắng cho con gái mình chứ? Ba mẹ ăn muối so với con ăn cơm còn nhiều hơn, nhìn thấy nhiều chuyện nên đương nhiên biết chuyện gì sẽ tốt nhất cho con. Sở dĩ mẹ phản đối chuyện con và Lục Ngộ, là vì ngoài lý do sức khỏe của thằng bé không tốt ra, còn có một lý do khác quan trọng hơn, đó là hai đứa còn quá trẻ, chưa đủ trưởng thành để tự xử lý chuyện tình cảm nên sẽ rất dễ làm tổn thương lẫn nhau. Mà Trầm Ngang chín chắn chững chạc, có thể bù đắp thiếu sót ở phương diện này của con. Hai người các con, chính là trời sinh một đôi.”
Đây là lần đầu tiên Mẹ Mộc Mộc dùng giọng hiền hậu của một người mẹ nói chuyện với Mộc Mộc.
Mộc Mộc nhất thời có chút không quen, thoáng nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy nếu anh ấy bắt nạt con thì làm sao bây giờ?”
Mẹ Mộc Mộc đang rửa dao, nghe vậy lập tức chém dao xuống thớt, cả người tỏa ra hơi thở của nữ tử hán mạnh mẽ.
“Mẹ lấy dao chém ૮ɦếƭ cậu ta.”
Đây mới là người mẹ thực sự của cô, Mộc Mộc cuối cùng cũng tin mẫu hậu đại nhân không bị ma quỷ nhập vào.
Sau khi về nhà, Mộc Mộc tắm gội xong rồi sấy tóc, Trầm Ngang đi tới cầm máy sấy trong tay cô, vừa giúp cô sấy tóc vừa hỏi: “Hôm nay em và mẹ ở trong phòng bếp thì thầm to nhỏ rất lâu, là nói về chuyện gì vậy?”
Trầm Ngang đặc biệt thích mái tóc của cô, mỗi lần cô gội đầu xong sẽ xung phong nhận việc giúp cô sấy tóc.
Anh luồn tay vào mái tóc đen mượt, loại cảm giác mát mẻ mềm mại này thật khiến người ta thoải mái. Nếu trái tim cũng có lỗ chân lông, vậy tất cả các lỗ chân lông lúc này đều nở ra.
Động tác của anh dịu dàng khéo léo, không hề làm đau cô. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da đầu tạo ra cảm giác thoải mái.
Cô hưởng thụ sự phục vụ của, cũng hưởng thụ cảm giác mỗi ngày được ở cạnh anh.
Mộc Mộc thầm nghĩ, có lẽ mẫu hậu đại nhân nói đúng, cô và anh thật sự chính là trời sinh một đôi.
Cho nên mới gặp nhau, cho nên mới yêu nhau.
Nhưng cô sẽ không nói ra những lời này, miễn cho anh lại kiêu ngạo.
“Mẹ em nói với em, nếu anh bắt nạt em, mẹ em tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
Trong tiếng máy sấy ồn ào, Trầm Ngang đen tối thổi nhiệt vào tai cô: “Lúc khác anh đương nhiên không dám bắt nạt em, nhưng khi ở trên giường, anh không thể không bắt nạt em.”
Mộc Mộc vừa tắm xong toàn thân hồng như tôm luộc, nghe xong lời này, lập tức đỏ như tôm sốt cà chua.
“Anh anh anh...... Ba câu không rời được nghề chính.” Mộc Mộc phỉ nhổ.
“Ồh! Hóa ra em cảm thấy nghề chính của anh là làm chuyện kia?” Trầm Ngang tức khắc nắm chặt câu lỡ lời của Mộc Mộc, hạ giọng thì thầm, tạo ra vô số hàm ý.
Giọng nói này, thái độ này thật khiến cho người đối diện đỏ tai, chứ đừng nói tới Mộc Mộc phải tự mình đối mặt.
Mộc Mộc cảm thấy cô sắp nghẹt thở.
Để sống sót, cô giơ tay muốn đẩy anh ra, nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu liền bị Trầm Ngang nhìn thấu, kết quả cô bị anh đẩy ngã xuống giường.
Khăn trải giường mới được dì giúp việc thay sáng nay, cả giường tràn ngập hương thơm nắng mai, khiến cho người ngửi như lạc vào thiên thiên tươi đẹp. Cô nằm ngửa nhìn Trầm Ngang, nhìn ánh đèn màu cam phía sau anh, nhìn khuôn mặt mờ ảo không rõ nét ẩn ẩn trong bóng tối của anh.
Riêng chỉ có ánh mắt anh, chứa vô hạn tình ý, như sợi dây tình cuốn lấy cô.
Cuốn lấy cơ thể cô, cuốn lấy linh hồn cô.
Anh cúi người, cởi đai áo tắm của cô, từ từ kéo xuống, từ cổ đến иgự¢, cho đến phía dưới.
Khi lưỡi anh tiến vào, cả người Mộc Mộc như bị điện giật cứng ngắc.
Sự mềm mại nơi lưỡi anh tựa như nơi mềm mại trong lòng cô, đó là trời sinh một đôi, ăn khớp chặt chẽ.
Mà khi sung sướng nhất luôn kèm theo đau khổ.
Mộc Mộc nắm chặt khăn trải giường. Ánh mặt trời bị cô vò nát, hai người rời xa ánh sáng, bước vào địa ngục đen tối.
Nơi đó có ham muốn mãnh liệt nhất.
Cô và anh cùng nhau hưởng thụ, cam tâm tình nguyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc