Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa - Chương 91

Tác giả: Triệu Sử Giác

Chương 91: Linh châu vỡ
Đại khái là chẳng có ai mà không thích nghe lời tâm tình.
Đặc biệt là khi một người đàn ông tiết chế, lãnh đạm mà nói những lời tâm tình trịnh trọng thì thật là…khiến người ta say như uống R*ợ*u.
Thùng xe khẽ rung chuyển, Lăng Chân bị Ngụy Tỷ ôm vào trong lòng, cằm tựa vào trên vai anh, trái tim vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng.
Sáu tháng trước, Lăng Chân vẫn còn sợ hãi tính cố chấp điên rồ của người đàn ông này, nhưng bây giờ, có vẻ như cuối cùng bọn họ đã thoát ly khỏi nội dung của cuốn sách kia. Anh không phải là nhân vật phản diện hắc hóa gì hết, cô cũng không phải là nữ phụ ngốc nghếch độc ác.
Bọn họ chỉ là phàm nhân yêu nhau, hơn nữa là cô cam tâm tình nguyện được anh nâng trong lòng bàn tay.
Sau khi vòng đu quay chọc trời chậm rãi quay hết một vòng, Lăng Chân nắm tay Ngụy Tỷ và nhảy xuống. Sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, chớp mắt nhìn anh, không nói gì.
Ngụy Tỷ siết chặt tay cô: "Muốn ngồi nữa à?"
Lăng Chân cong mắt.
Ngụy Tỷ khẽ cười, dắt tay cô: "Vậy thì ngồi thêm lần nữa."
Bọn họ ngồi vòng cuối cùng, khi bọn họ xuống, vòng đu quay chọc trời cũng sắp đóng lại.
Lăng Chân và Ngụy Tỷ chậm rãi đi về nhà.
Con đường này đã đi qua không biết bao nhiêu lần, mỗi một ngọn đèn đường, từng gốc cây cô đều ghi nhớ. Sống ở thành phố này bao lâu nay, ngay cả không khí cũng khiến người ta cảm thấy gần gũi. Bây giờ nhớ lại, tiên cung của Vân Ngọc sơn đã mờ đi trong ký ức, dần dần không thể nhớ rõ nữa rồi.
Đây đại khái gọi là cảm giác sở hữu đúng chứ? Lăng Chân nghĩ, người đàn ông bên cạnh cô, và tất cả những gì cô quen thuộc đều cho cô cảm giác sở hữu.
Thầy Ôn đã sống ở thế giới này lâu như vậy nhưng vẫn không sinh ra quyến luyến, chắc là vì...chưa gặp một người thế này. Sư tổ đã luôn dạy cô rằng thất tình lục dục đều là những thứ dung tục, tiên nhân chỉ có đạo, không có tình.
Có thể thấy, sau khi biết được niềm vui hồng trần làm gì còn chuyện muốn nếm lại kham khổ tiên môn đâu.
Cuối cùng Lăng Chân đã nhìn rõ bản thân mình.
Cô chẳng qua chỉ là một tiểu tục vật rơi vào bẫy hồng trần.
May mà dưới đáy bẫy có người đón lấy cô.
Còn cô đã thích người giăng bẫy.
...
Thời gian quay ngược về đêm mưa mấy ngày trước.
Ở vùng núi hoang biên giới Tây Nam, mưa đêm như hạt đậu, rửa sạch lớp bùn đất đã lung lay sắp đổ trên sườn đồi. Và dưới sườn núi, có một người mờ mờ ảo ảo đứng ở đó!
Người đó bất động, nhưng cơ thể lại tỏa ra chút ánh sáng nhàn nhạt.
Một lúc lâu sau, sườn đất cuối cùng cũng không chịu được sức mạnh của dòng nước chảy, bắt đầu đổ ầm ầm xuống dốc. Dòng bùn cuốn theo đá vụn và đất cát, ào ạt đổ xuống bóng dáng gầy gò kia, trong nháy mắt đã nuốt chửng anh ta!
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, giữa dòng nghịch lưu xối xả, một luồng sáng xanh mạnh mẽ đột nhiên xuyên ra và bay về một hướng nào đó…
Ánh sáng ấy dường như đã phá tan ranh giới vô hình nào đó, thậm chí xuyên qua khe hở của thời không rồi vặn vẹo trong chốc lát ở nơi cuối bầu trời đen kịt và biến mất.
Nhưng tia sáng đó không thực sự biến mất, nó bay từ đêm tối về phía ban ngày, dòng thời gian thay đổi theo nó, nhân giới bị nó bỏ lại đã trôi qua không biết bao nhiêu ngày.
Tia sáng xuyên qua các tầng mây trùng trùng điệp điệp, phi nước đại không ngừng và xuyên thẳng qua Nam Thiên môn bằng ngọc lưu ly màu xanh ngọc bích đậm.
Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng "Trụ" nhàn nhạt, ánh sáng màu xanh lập tức dừng lại, đáp xuống, hóa thành một đạo nhân ảnh.
Ôn Tử Sơ ổn định lại hình dáng, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đã về rồi.
Người vừa mới phát ra âm thanh ban nãy là sư tôn của anh ta Nguyên Hư chân nhân, lúc này lão giả tóc trắng đang ngồi ở giữa không trung, thần sắc đạm mạt nhìn người đang đứng.
Mất một lúc lâu Ôn Tử Sơ mới hồi thần, sau đó quỳ xuống, chắp tay nói: "Đệ tử ngu dốt, cuối cùng cũng lịch kiếp trở về rồi."
Nguyên Hư chân nhân hừ lạnh một tiếng: "Đệ tử đứng đầu của Nguyên Hư ta mà lại mắc kẹt ở nhân giới lâu như vậy, đúng là hoang đường!"
Trên người Ôn Tử Sơ đã được thay choàng bào màu trắng mà anh ta thường mặc, mái tóc cũng trở về kiểu dáng trước đây. Anh cười khổ một tiếng, nhớ lại đoạn hồi ức của bản thân lúc xuyên sách, thật sự là có nổi khổ khó nói.
Nguyên Hư chân nhân lại nói: "Lẽ nào đã bị phàm tục hồng trần mê hoặc nên lưu luyến không muốn về đúng không?"
Ôn Tử Sơ giật mình phủ nhận: "Sư tôn hiểu lầm rồi, phàm giới làm gì có thứ gì..."
Anh định nói là phàm giới làm gì có thứ gì đáng để quyến luyến đâu chứ.
Nhưng mà, thực sự không có sao?
Vẻ mặt của Ôn Tử Sơ ngây ra trong chốc lát, trong đầu không thể giải thích được nghĩ về nụ cười tươi sáng của một cô gái nhiệt tâm. Trong cuộc sống từng ấy năm của anh ở phàm giới, dường như chỉ có cô ấy là lưu lại màu sắc rõ ràng nhất. Bởi vì người đó giống như đóa hoa tháng tư nở rộ nhất, vĩnh viễn mang theo sức sống bừng bừng mãnh liệt.
Nhưng...Cành hoa đó đã bị chính tay anh bẻ gãy.
Ôn Tử Sơ hơi cúi đầu: "Đệ tử biết lỗi."
Nguyên Hư chân nhân lại giáo huấn thêm vài câu: "Đạo tâm phải thuần túy", "Chớ để việc từng trải của phàm giới quấy rầy việc tu hành", Ôn Tử Sơ dạ vâng từng lời một.
Lúc này, không xa phía sau anh ta, một giọng nói khác vang lên.
"Đệ tử của Nguyên Hư, ngươi ở trong tiểu thế giới đó có phải đã gặp được người nào đó rồi không?"
Ôn Tử Sơ nhìn về hướng phát ra tiếng, nhìn thấy một lão giả lông mày trắng. Người đó tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt, tu vi đạo hạnh thâm sâu bất khả lường, chính là bạn thân của sư tôn, Linh Hư chân nhân.
Lòng anh ta khựng lại, đột nhiên nhớ ra vị Linh Hư chân nhân này...chính là sư tổ của Lăng Chân.
Linh Hư phất trần một cái, nhìn qua một cách đầy ẩn ý: "Bổn tọa cũng có một đệ tử ngu xuẩn không rõ tung tích, chẳng phải là xuyên đến cùng một chỗ với ngươi sao?"
Lòng bàn tay Ôn Tử Sơ chảy ra chút mồ hôi lạnh.
Anh để lại bốn chữ cho Lăng Chân, chỉ là muốn kêu cô tự mình quyết định đi hay ở, không muốn sự lựa chọn của anh ảnh hưởng đến cô ấy. Bởi vì anh biết Lăng Chân khác với anh, cô có một mối ràng buộc không thể tách rời ở thế giới đó.
Ôn Tử Sơ bình tĩnh trở lại, cao giọng đáp: "Chắc là không được trùng hợp như vậy, vãn bối chưa từng được gặp."
"Ồ…" Linh Hư vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt của chân nhân mang theo áp bức quét qua từng tất trên thân thể Ôn Tử Sơ, như thể ngài ấy có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ. Thật lâu sau, ngài ấy mới cười nhạt.
"Đồ nhi đó của ta từ nhỏ đã rất thông minh, trái lại...giờ ta có chút nhớ nó rồi."
Sau vài ngày ổn định, tâm trạng của Lăng Chân đã dần khôi phục.
Ca vũ đoàn Đông Phương khó khăn lắm cũng đã bình phục sau nỗi đau mất đi Ôn Tử Sơ, lúc này mới nhớ tới chưa kịp ăn mừng chiến thắng của Lăng Chân trong cuộc thi này.
Vì vậy, sau một tuần nghỉ ngơi, trưởng đoàn đã tổ chức một buổi liên hoan để tưởng nhớ thầy Ôn và đồng thời chúc mừng Lăng Chân đạt được thành tích ấn tượng và chói sáng như vậy, nhờ vào đó mà khuyến khích tinh thần của toàn bộ vũ đoàn một chút.
Năm nay Lăng Chân chưa đầy hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn Ôn Tử Sơ khi giành chức vô địch năm đó. Danh hiệu vô địch toàn quốc đang đội lên đầu cô ấy, cho đến nay, vũ công cùng lứa tuổi trong cả nước vẫn chưa có ai có thể đứng trên đầu cô.
Thời cơ cho việc solo mà thầy Ôn nói trước đây đã đến rồi.
Lăng Chân đã nói với Cố Tiểu Mộng và Tống Linh về kế hoạch tương lai của cô, hai người đó đều rất không nỡ nhưng cũng ủng hộ quyết định của cô. Rốt cuộc, ở lại trong vũ đoàn thực sự là không giúp ích được gì cho Lăng Chân nữa rồi.
"Chị Chân Chân, chị cứ tự tin tách ra, sau này chị lợi hại rồi chúng em có thể ôm bắp đù* chị!"
Lăng Chân cười: "Được thôi, để cho các em ôm thỏa thích."
Phòng tập vũ đạo cá nhân vẫn cần phải bàn bạc kĩ hơn, nhưng cô càng ít đến vũ đoàn thì thời gian ở nhà càng nhiều hơn.
Nếu buổi sáng không lăn lộn trên giường thì cô có thể dậy làm bữa sáng, cùng với Ngụy Tỷ ăn cơm, sau đó tiễn anh đi làm.
Hôm nay Lăng Chân thấy Ngụy Tỷ đứng ở hành lang thắt cà vạt, tâm tư hơi rục rịch, cô bước tới, cầm lấy chiếc cà vạt màu đen trên tay anh.
Thắt lưng của Ngụy Tỷ đang tựa vào tủ giày, thần tình thả lỏng, tay đặt lên eo cô, thoải mái giao cà vạt cho cô thao túng.
Mỗi lần Lăng Chân thấy Ngụy Tỷ thắt cà vạt thì đều ngứa ngáy. Những ngón tay trắng lạnh với những khớp xương rõ ràng thắt cà vạt màu đen hoặc là màu xanh mực luôn hấp dẫn một cách khó hiểu.
Cô đã từng lén học cách thắt cà vạt trên mạng, nhưng khi bắt tay vào thực tế vẫn có hơi trắc trở.
"Thắt như thế này sao, chọt vào đây hả?"
Ngụy Tỷ rũ mắt xuống, không chút vội vàng, ôm lấy cô chậm rãi chỉ dẫn: "Ừm, rút đầu đấy ra."
Khó khăn lắm mới thắt xong chiếc cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo, Lăng Chân nhận ra rằng Ngụy Tỷ có nhắm mắt thắt cũng đẹp hơn mình nhiều, thế là cô tỉ mỉ chỉnh lại lần nữa, cuối cùng nhìn sơ sơ thì cũng khá là ra gì.
Cô ngẩng đầu, cong môi cười: "Được rồi đó."
Ngụy Tỷ ôm cô xích lại gần mình, ngửi lấy mùi thơm nhàn nhạt sau tai cô: "Sao hôm nay lại chu đáo như vậy?"
"Em thấy trong sách người ta toàn viết như vậy…" Lăng Chân ôm cổ anh: "Tổng tài bá đạo đi làm toàn để người khác giúp mình thắt cà vạt."
Ngụy Tỷ nhướng mày: "Sách gì thế?"
Lăng Chân nghiêm túc: <>
Ngụy Tỷ trầm mặc một lát, sau đó nâng cằm cô lên ***: "Cô vợ nhỏ bé ư?"
Lăng Chân đỏ mặt, nhưng vẫn ôm cổ anh, rướn người lên và hôn anh hai cái.
"Được rồi, anh có thể đi làm rồi."
Người đàn ông khẽ cười.
“Buổi tối đi ăn nhà hàng Tây Ban Nha nhé?” Ngụy Tỷ đẩy cửa, xoay người lại hỏi cô: “Cái nhà hàng mà em nói muốn đi ấy.”
Hai mắt Lăng Chân sáng lên: "Được đó!!!"
Ngụy Tỷ đưa tay xoa cằm cô.
Cô ấy đang đứng ở hành lang, tỏa ra hào quang, trên người là bộ quần áo mặc nhà bằng vải bông mềm mại, mái tóc lả lơi trông rất ngoan hiền. Cô ấy sẽ ở nhà cả ngày, đợi anh tan sở rồi họ sẽ cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng yêu thích.
Đó là cuộc sống hằng ngày bình đạm của những cặp vợ chồng bình thường.
Nhưng không biết tại sao, Ngụy Tỷ lại muốn nhìn cô lâu hơn nữa một cách khó hiểu.
Lăng Chân chớp mắt: "Hửm?"
"Không có gì." Ngụy Tỷ hoàn hồn, xoa xoa đầu cô: "Tối nay anh sẽ về sớm."
Lăng Chân mỉm cười: "Được."
Hôm nay quả thật là cô không có chuyện gì làm, cô dọn dẹp phòng ốc và tưới nước cho mấy chậu hoa mới mua trong nhà. Bởi vì mong ngóng bữa tối hoành tráng tối nay, nên bữa trưa cô ăn rất đại khái.
Buổi chiều xem xong vài đoạn video vũ đạo thì thời gian cũng chầm chậm trôi đến chạng vạng, hẳn là Ngụy Tỷ sắp về rồi.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, đang định nhìn đồng hồ trên tường thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Trái tim Lăng Chân đập thình thịch mà không rõ lý do.
Cô vừa đi tới cửa thì nghe thấy ngoài cửa có giọng nói của nhân viên chuyển phát nhanh: "Xin chào, ở đây có bưu kiện của chị, xin hãy ký nhận?"
Lăng Chân không có mua gì trên mạng, Ngụy Tỷ càng không có thói quen này, cô cảnh giác đáp: "Được, anh cứ để ngoài cửa đi."
Anh trai chuyển phát nhanh đặt đồ xuống và rời đi, Lăng Chân nhìn qua mắt mèo một lúc lâu và xác nhận rằng không có gì bất thường mới hé cửa ra một chút lấy bưu kiện vào.
Đó là một hộp giấy nhỏ, nhưng rất nặng, không biết trong đó là gì.
Lăng Chân lật ngược lại nhìn, nhưng không thể đoán ra là thứ gì. Nhưng ánh mắt của cô tùy ý quét qua địa chỉ người gửi, đột nhiên sững sờ…
Chính là cái tỉnh mà Ôn Tử Sơ gặp nạn!
Trái tim của Lăng Chân trống rỗng, sau đó nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Cô tìm một con dao từ trong ngăn kéo và cắt băng keo trên hộp. Bên trong đệm một lớp xốp rất sơ sài, bao bọc một viên đá ở chính giữa.
Hình như là một loại ngọc thạch nào đó, Lăng Chân lấy nó ra và phát hiện trên mặt đá có một đường nứt.
Thầy Ôn để lại thứ này cho cô ư? Thầy Ôn muốn gửi gắm cho cô chuyện gì nhỉ?
Lăng Chân có thể cảm nhận được bên trong viên đá này có cất giấu khí tức mà cô rất quen thuộc.
Đó không phải là khí tức của Ôn Tử Sơ.
Hình như là…Giống như…
Từ khi bắt đầu cầm viên đá trên tay, tim của Lăng Chân đập càng lúc càng nhanh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, giống như có thứ gì đó khóa chặt cô lại, đang kêu gọi cô. Cảm giác hoảng sợ không ngừng khuếch tán và lan rộng…
"Răng rắc!"
Cô nghe thấy âm thanh của thứ gì đó đang nứt toác, rất gần rất gần.
Lăng Chân hốt hoảng tìm kiếm xung quanh, không phải là khối ngọc trên tay, cũng không phải đồ đạc trong nhà. Âm thanh đó rất gần, rất gần...cứ như là có thứ gì đó trên người cô đang vỡ nát.
Đột nhiên cô cả kinh cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình.
Viên linh châu treo trên xương quai xanh của cô đã trở lạnh và nứt một đường nhỏ trên bề mặt.
Tay Lăng Chân hơi run lên, kéo sợi dây chuyền ra và xem xét cẩn thận.
Vết nứt trên linh châu giống hệt như vết nứt trên viên ngọc thạch trong tay...
Lăng Chân mơ hồ nhận ra điều gì đó, lần này cô thực sự hoảng sợ, tay run rẩy, cô cầm điện thoại lên gọi cho Ngụy Tỷ.
Bên đó bắt máy rất nhanh: "Đói chưa? Anh về ngay đây."
Lăng Chân nghe thấy giọng nói của anh, nhịn trong hai giây, nhưng há miệng vẫn phát ra âm thanh nức nở: "Ngụy Tỷ..."
Bên kia im lặng một giây, sau đó giọng nói thay đổi: "Làm sao vậy?"
"Anh mau về đi, Ngụy Tỷ…" Lăng Chân siết chặt linh châu: "Em rất sợ..."
Hai mươi phút lái xe nhưng Ngụy Tỷ đã về đến nhà trong mười phút.
Vừa bước vào cửa, Lăng Chân đã lao vào ôm chầm lấy anh, cả người run rẩy vì kinh hãi.
Vẻ mặt của Ngụy Tỷ rất nặng nề, ôm cô bước vào nhà: "Làm sao vậy, hửm? Đừng sợ, có anh đây."
Cô gái trong lòng anh toàn thân nóng hổi, hai má đỏ bừng, hai mắt như bị sương mù bao phủ, giống như bị sốt, sốt đến mức mê sảng.
"Ngụy Tỷ! Em nói cho anh nghe, em nói anh nghe…" Lăng Chân nắm lấy quần áo của anh, ý thức hỗn loạn: "Em không phải người ở đây..."
"Em, hu hu, e, không muốn rời xa anh..."
Ngụy Tỷ đưa tay sờ trán cô, nóng đến dọa người.
Sắc mặt anh càng trầm hơn, đặt cô ngồi trên ghế sô pha, sau đó đứng dậy, muốn vào phòng lấy áo khoác cho cô: "Ngoan, chúng ta đi bệnh viện."
Lúc anh buông cô ra, Lăng Chân bất lực duỗi tay ra muốn nắm lấy anh, nhưng chỉ có đầu ngón tay chạm vào vạt áo anh mà thôi.
"Ngụy Tỷ, nếu như…"
Đúng lúc này, bầu trời đêm cuối tháng chín đột nhiên nổi lên một tiếng sấm mà không hề báo trước! Giống như một lời cảnh báo từ thần minh ở thiên giới xa xôi giáng xuống.
Tiếng sấm lấn át lời nói của cô, sau tiếng rền, căn phòng im ắng trở lại.
...Tịch mịch như cõi ૮ɦếƭ.
Ngụy Tỷ như chợt ý thức được điều gì đó, anh đột ngột quay người lại.
Nhưng căn nhà trống rỗng.
Cô ấy biến mất rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc