Nếu Như Có Một Ngày - Chương 35

Tác giả: Phong Lai Đích Tây Lâm

Hôm nay là ngày Long Nữ được phát lương, niềm vui sướng và phấn khích đó không lời nào có thể diễn tả được. Cô sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên được trải nghiệm thế nào là thu hoạch, hơn thế là còn dùng sức lao động của chính mình để đổi lại. là sự công nhận khả năng của cô. Nhìn chiếc thẻ ngân hàng cô cảm thấy cuối cùng mình đã là người có ích, lập tức thổi phồng bản thân. Cảm thấy mình sắp trở thành vô địch đến nơi. Vì vậy khi Đào Nhiên gọi điện bảo cô vào phòng anh, cô trả lời bằng giọng rất vui vẻ khiến cho Đào Nhiênkhông hiểu ra làm sao.
“Tổng giám đốc Đào, anh có gì dặn dò ạ?” Long Nữ tươi cười rgr, giọng nói cũng rất hoạt bát.
Khóe miệng Đào Nhiên nhếch lên, lấy từ trg ngăn kéo ra một chiếc phong bì rồi đẩy tới trước mặt Long Nữ. Long Nữ nghi hoặc nhìn anh, Đào Nhiên gật đầu bảo cô mở ra xem.
“Tiền? Sao lại đưa tiền cho em?” Long Nữ mở ra, trong đó có khoảng năm ngàn tệ, vừa phát lương rồi mà.
“Tiền thưởng, em cầm đi. Nhỡ chuẩn bị đấy, sẽ bay chuyến sáng sớm ngày mốt.” Đào Nhiên gác chân lên nhau người tựa vào ghế nhìn cô.
“Không phải chứ, tiền thưởng còn nhiều hơn tiền lương à?” Long Nữ thực sự bị anh làm cho hồ đồ luôn rồi.
“Đưa thì em cứ cầm đi, nói gì mà lắm thế. Thế nào, được nhận lương thì tối mời anh bữa cơm nhỉ?” Đào Nhiên cười rất đẹp, đôi mắt phương lấp lánh sáng ngời.
“Dạ? Hôm nay không được rồi, em đã hẹn Đản Đản, ngày mai đi, à, ngày mai cũng không được, để sau em se bù lại được không ạ?” Cô sực nhớ Đào Đào nói ngày mai tới tìm cô có việc nhờ vả, tuy khi đó cô vẫn chưa đồng ý nhưng cũng nên đẩy mạnh tinh thần sẵn sàng giúp đỡ người khác.
“Ừ, được, sau rồi tính tiếp vậy.” Đào Nhiên gật gật đầu, tiếp tục xem chỗ tài liệu dang dở, cho tới lúc nghe thấy tiếng Long Nữ đóng cửa anh mới vứt tập tài liệu xuống bàn hơi chau mày. Tại sao lại tâm ý nhiếu loạn thế nhỉ, chẳng phải trước đây anh luôn không thích tình yêu nơi công sở hay sao? Cảm xúc gần đây của anh đối với Long Nữ rốt cuộc là thế nào? Điều này ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu nổi.
Tan làm, Long Nữ xinh tươi xách túi chạy ra ngoài, thấy xe của Trác Lan đã đợi sẵn, cô lon ton chạy tới chui tọt vào xe.
“Đi thôi, ăn uống shopping, tớ bao hết.” Long Nữ đưa tay vung vẩy, vui sướng vô hạn. Cô quăng cái câu “ phải tiết kiệm tiền mua xe” ra sau gáy từ lâu rồi. Trác Lan nhìn bộ dạng vui mừng hớn hở của cô, trong lòng cũng thấy vui lây, đây là bước đầu tiên để Long Nữ lấy lại được sự tự tin của mình.
Ăn cơm xong, hai người tới phố hàng hiệu mua sắm. Long Nữ chợt nhớ tới danh thi*p mà K đưa cho cô ngày hôm đó, hình như ở gần khu này thôi. Hai người nhìn địa chỉ trên danh thi*p, tìm một lát thì thấy một cửa hàng chuyên đồ thiết kế được bài trí rất xa hoa, lộng lẫy rực rỡ, đi vào trong thực sự có cảm giác mình được làm công chúa. Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp hỏi cô cần thứ gì, Long Nữ cười cười nói: “Để tôi tự xem một chút.”
“”Đúng rồi, bộ đồ hôm trước cậu mặc chính là nhãn hiệu này, mình cứ bảo sao chưa từng thấy ở đâu, hóa ra là hàng tự thiết kế, nhà thiết kế này cũng không tệ.” Trác Lan lật lật quần áo trên giá, quay đầu qua nói với Long Nữ đang xem đồ trang sức.
“Đâu chỉ có không tệ, phải nói là thứ nào cũng đẹp trên cả đẹp.” Long Nữ còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói nam giới xen vào, ngữ khi vô cùng tự tin, thậm chí còn có phần tự kiêu.
Long Nữ quay lại thì thấy K đang từ phía trong đi ra. Quả thật là một nghệ sĩ, phong cách hôm nay lại thay đổi rồi, áo sơ mi màu đen làm từ vải gấm, quần baggy đen, đôi bốt kiểu quân đội cùng màu, thực sự là hoàn toàn khác với cái tên nữ tính cô gặp hôm trước.
“Ấy đây chẳng phải là Tiểu Long Nữ đó sao, cuối cùng em cũng đã tới ủng hộ anh rồi, em cứ mua nhiều vào, anh sẽ tìm Đào Nhiên để tính tiền.” K gặp được Long Nữ thì lại bắt đầu trêu chọc cô. Cô gái này thú vị thật, chẳng có chuyện gì cũng đỏ mặt, có làm sao đâu mà ngại ngùng cơ chứ, ở cùng thì cũng đã ở cùng rồi còn gì?
“À, đây là bạn em, Trác Lan.” Long Nữ ngại ngùng, tên này không thể mang dáng vẻ bình thường một chút được à?
“Hân hạnh, anh là Tiểu K, những trang phục này đều doa nhưng thiết kế, chính là nhà thiết kế mà em vừa khen đó, có thể được người đẹp khen chính là niềm vinh dự của anh.” Long Nữ còn chưa kịp giới thiệu thì Tiểu K đã chủ động tiến lên tự giới thiệu luôn, ánh mắt đánh giá Trác Lan từ trên xuống dưới.
Trác Lan chắc chắn là một mỹ nữ, một mỹ nữ không ai có thể phủ nhận. Cô khác với vẻ tiểu thư cành vàng lá ngọc của Long Nữ, vẻ đẹp của cô rất nổi bật, không cho phép người khác bỏ qua. Trong khi nam giới như Tiểu K đây thì Trác Lan đã từng gặp vô số, lại thêm cái vẻ phong lưu thời thượng của anh ta, cô chỉ “ừm” một tiếng coi như trả lời, rồi tiếp tục quay qua chọn đồ của mình.
Long Nữ cảm thấy Trác Lan có phần không nể mặt Tiểu K vừa mới mở miệng cười cười cho đỡ ngại, chưa kịp nói tiếng nào thì từ phía trong một cô gái rất xinh đẹp đi ra, người cao dáng chuẩn, nhìn rất đoan trang quý phái.
“K, lấy bộ này đi.” Mỹ nữ bước tới, nhỏ nhẹ nói với K
“Ừ được, vóc dáng người mẫu của em thực sự mặc gì cũng đều đẹp hết.” K khen cô gái đẹp trước mặt không hề giấu giếm, ánh mắt kinh ngạc đã chứng tỏ lời nói của anh ta. Người đẹp kia tươi cười không hề ngại ngùng, rất tự nhiên, cứ như cảm thấy tất cả những lời khen tặng đều là đương nhiên. Lúc này Trác Lan quay đầu lại, kêu lên một tiếng: “Dương Tử.”
“Ồ, cô Trác, không ngờ lại gặp cô ở đây, thì ra cô cũng thích thiết kế của K à?” Mỹ nữ có tên gọi là Dương Tử tươi cười, nhiệt tình chào hỏi như thể rất thân quen với Trác Lan vậy.
“Cũng được.” Trác Lan trả lời lạnh nhạt. Long Nữ và K đều không hiểu chuyện này là thế nào, đứng ở giữa nhìn hai người họ.
Dương Tử dường như chỉ mới nhận ra trong shop còn có thêm Long Nữ, có chút kinh ngạc hỏi: “Cô gái xinh xắn này là ai thế?”
“A, xin chào, tôi là Long Nữ.” Long Nữ mỉm cười chào hỏi, làm trợ lý một thời gian rồi, nhưng cô vẫn gặp chút khó khăn trong việc giao tiếp xã giao với người khác.
Dương Tử nghe thấy tên cô thì sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt không ngừng đánh giá Long Nữ. Long Nữ bị cô ta nhìn mà cảm thấy có phần bối rối. Trác Lan lập tức kéo Long Nữ nói: “Đi thôi, đồ ở đây chẳng ra sao cả, tớ không thích.”
“Hả?” Long Nữ há hốc miệng nhìn Trác Lan, lại trộm liếc K mặt đang biến thành màu đen sì đứng đối diện! Nhưng Trác Lan không cho cô có cơ hội nói thêm, trực tiếp kéo tay cô đi luôn, để lại bạn K mặt mũi giận dữ và bạn Dương Tử vẫn đang mỉm cười.
Trên đường trở về, Long Nữ rát không vui, chu miệng ngồi đó cằn nhằn không ngớt: “Sao cậu lại thế, không nể mặt tớ gì cả, đó là bạn của sếp tớ đấy, cậu thật chẳng ra làm sao. Mà cô gái đó cắn cậu hay sao mà lại khinh khỉnh với người ta như vậy?” Trác Lan tự động lọc hết lời của Long Nữ, làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục việc lái xe của mình.
“Này sao cậu coi thường tớ thế hả, cẩn thận tớ giận đấy nhé,” Long Nữ hậm hực nói.
“Giận đi, tức đi, chúng mình về nhà ngồi xem hoạt hình còn thích hơn. Quần áo chúng ta đầy ra rồi, cậu thật là.” Trác Lan cuối cùng cũng quay sang phía Long Nữ nhìn cô một cái nói năng thoải mái một cách dị thường. Long Nữ hừ một cái rồi quay đi, không thèm để ý tới Trác Lan.
Trác Lan từ trong gương xe nhìn thấy bộ mặt nổi giận của Long Nữ, trong lòng bất lực nghĩ, con bé đó thích Giang Đông đấy. Gần đây đi đâu Giang Đông cũng dẫn theo cô ta, tuy cô ta là giám đốc truyền thông, đưa cô ta đi cùng là đúng rồi, nhưng có thể dễ dàng nhận ra vẻ quyến luyến và tình ý cá nhân trong ánh mắt cô ta nhìn Giang Đông. Vừa rồi cô ta nhìn Long Nữ có vẻ không hài lòng và coi thường. Trác Lan không cho cô ta một trận là may lắm rồi, con bé Long Nữ này lại còn ở đó mà bảo vệ cô ta. Rồi có ngày cạu phải khóc ròng cho mà xem, rõ ràng yêu Giang Đông lại còn chối. Ôi chao, tiền đồ gập ghềnh lắm em ơi!
Về tới nhà, Trác Lan đi cất xe. Long Nữ đứng dưới lầu chờ cô ấy. Buổi tối trời lạnh vô cùng, chân muốn đông cứng. Cô đứng ôm vai nhảy lò cò tại chỗ trông như con khỉ, bụng thầm mắng Đản Đản đáng ૮ɦếƭ, làm gì mà lề mề thế, mình sắp đông cứng như cương thi mất.
Cô đang nóng lòng thì điện thoại kêu, cứ tưởng Trác Lan lục mãi mới moi được điện thoại ra, vừa đưa máy lên thì hét toáng: “Đản Đản đáng ૮ɦếƭ, cậu muốn tớ ૮ɦếƭ cóng đấy hả, tớ sắp trở thành cương thi rồi đây này.”
Bên kia không thấy nói gì, Long Nữ ngẩn ra, sao thế này, đang định bỏ điện thoại xuống nhìn thì đầu bên kia truyền tới giọng nói mà cả đời này cô muốn quên cũng không quên được, “Anh đây!”
Lần này tới phiên Long Nữ mất điện. Giang Đông không để ý, tiếp tục nói: “Lạnh lắm phải không, anh đang ở trước mặt em, qua đây đi.”
Tiểu Long Nữ ngẩng đầu thì thực sự nhìn thấy xe của Giang Đông đang dừng cách đó không xa, điện thoại của anh sáng nháp nháy trong xe, cho dù trời có tối nữa thì cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt anh, đôi mắt có ánh nhìn đang gắn chặt vào cô.
Long Nữ cúp điện thoại, từng bước bước qua, Giang Đông ngồi đó nhìn cô từng bước tiến về phía mình. Quá khứ của họ không có nhiều kỷ niệm, phần lớn thời gian đều là một mình Long Nữ ở trong nhà, một mình trông nhà với Cầu Cầu. Vì thế sau khi cô đi rồi anh mới nhận ra anh không hiểu nhiều lắm về người vợ đã chung sống hai năm qua của mình. Nhìn theo cô như thế này, anh cảm giác cô đang từng bước từng bươc đi vào trái tim anh.
Trong không gian chật hẹp, Long Nữ hơi căng thẳng, không phải vì sợ mà là vì không biết phải nói gì. Giang Đông cũng im lặng, cứ hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. Anh mở cửa kính xe, gió từ bên ngoài lùa vào, Long Nữ lạnh tới run người. Giang Đông thấy cô như vậy vội dập tắt điêu thuốc, đóng cửa kính lại, mở điều hòa lên.
“Sao bây giờ mới về?” Có lẽ tại hút hơi nhiều thuốc, giọng Giang Đông hơi khàn khàn.
“Em ra ngoài với Đản Đản.” Long Nữ nhỏ giọng trả lời, không biết tại sao nghe giọng nói của anh như vậy cô lại cảm thấy có chút buồn.
“Ừ, trời lạnh rồi em phải chú ý một chút, đừng để bị cảm.” Giang Đông nói đến đây, giọng nói có gì đó rất không bình thường, như là phải khó khăn lắm mới cất lên được. Sự thật là như vậy, những lời nói quan tâm kiểu này bình thường anh thực sự nói không nổi.
“Vâng em biết. Anh cũng uống rượu ít thôi, dạ dày của anh không được tốt.” Giọng nói Long Nữ mềm mại, không khí trong xe ấm áp, khiến Giang Đôngcó một cảm xúc bất chợt xuất hiện, muốn nắm lấy tay cô, hôn lên môi cô. “Anh tìm em có việc gì không?” Long Nữ đột ngột cắt đứt suy nghĩ lung tung của anh.
“Hả? Không có gì, chỉ tới gặp em thôi.” Giang Đông bị cô hỏi đột ngột. Đúng vậy, anh bất giác lái xe tới đây, sau đó thấy đèn trong nhà không sáng thì cứ đợi như vậy, thậm chí vốn cũng không định để cô biết anh tới, nhưng thấy cô đứng bên ngoài lạnh cóng thì lại không đành lòng.
“Thế thì em phải về đây, em đang cầm chìa khóa của Đản Đản.” Long Nữ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, rất trong, dường như có thể nhìn vào sâu thẳm trái tim anh.
“Ừ ngày mốt mình cùng ăn cơm nhé. Quân Đế mới có một đầu bếp điểm tâm mới.” Giang Đông hiếm có dịp nhanh chóng đồng ý với cô, không làm khó cô. Long Nữ thực sự có chút không quaen.
“Ồ, không được rồi, ngày mốt em phải đi Cáp Nhĩ Tân công tác.” Long Nữ nói hơi có vẻ khó xử.
“Công tác? Sao lại...” Giang Đông nhíu mày, lời đã tới môi thì lại không nói nữa, trong lòng nghĩ chẳng phải là đã đồng ý rồi đấy sao,phải để cô được thoải mái, phải khiến cô không còn sợ anh nữa, như vậy mới có thể tiến đến gần cô từng chút từng chút một, hệt như con sói xám lớn tiếp cận thỏ trắng nhỏ bé, không được phép lại để cô sợ mà chạy mất.
Long Nữ nhìn bộ dạng định nói lại thôi của anh, thầm cười cười, nhanh nhảu nói: “Trở về em sẽ mời anh, hôm nay em được lĩnh lương rồi.” Nói xong mở cửa xe chạy về phía tòa nhà.
Khóe miệng Giang Đông nhếch lên, bước đầu tiên cứ bắt đầu như vậy đi đã, nhất định sẽ đi được tới ngày thắng lợi.
Tìm kiếm với từ khoá: 2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Mẹ Bầu về bài viết trên: Huyennp, Zinnysweetie 30.04.2016, 23:41 Mẹ Bầu Thượng Thần Nguyên Lão Bạch Hổ Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 05.08.2014, 13:49
Bài viết: 1446
Được thanks: 9291 lần
Điểm: 10.17 Re: [Hiện đại] Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm - Điểm: 11 Chương 36
Tuy Đào Đào nói có việc cần nhờ Long Nữ giúp nhưng lại sợ cô chạy mất, vì thế phải lái xe tới cửa Thiên Hạo chờ cô rất sớm, đúng vào lúc giờ tan làm, người từ trong ùa ra, không ngớt đánh giá Đào Đào. Bình thường cậu ta không tới đây, vì vậy người biết cậu ta không nhiều, hôm nay cậu ta ăn mặc bình thường hơn nhiều. Bộ vest đen, kẹp cà vạt phát sáng lấp lánh, sơ mi trắng cổ đứng, chiếc quần bó màu đen, đôi bốt đen, điều khiến người ta cảm thấy khó tin là mái tóc của cậu ta cuối cùng đã quay trở về màu tóc của người Trung Quốc, lại còn cắt ngắn đi, phần tóc mái dài vuốt lệch sang che khuất một bên mặt, bên mắt lộ ra càng thêm sáng ngời cuốn hút. Thanh niên đẹp trai này đứng wtaj vào chiếc xe đua, thu hút sự chú ý của người khác là điều khỏi bàn cãi.
Long Nữ đi ra, tất nhiên cũng không thể phớt lờ vật thể tỏa sáng mạnh mẽ này. Cô chầm chậm bước qua, ánh mắt lấp lánh vẻ hồ nghi, đứng trước mặt Đào Đào đưa tay kéo kéo tóc mái của cậu nói: “Style mới à?”
“Đẹp trai không?” Đào Đào cười rất đáng yêu, lại để lộ lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh dễ thương, vẻ rất đắc ý.
“Đẹp, đẹp trai khỏi nói.” Long Nữ mở to mắt liên tục gật đầu.
“Hừ, tôi là ai chứ? Lên xe đi thôi.” Đào Đào hất tóc rất ngầu, tóc mái bay lên làm lộ nốt mắt bên kia. Long Nữ cuối cùng đã hiểu tại sao lại có tạo hình này rồi. Mắt bên kia có một vết thâm tím vãn chưa hoàn toàn tan hết. Vừa nghĩ tới điều này cô liền cảm thấy có lỗi với cậu, một đứa trẻ đang yên đang lành lại bị cô làm liên lụy.
“Mà cậu không lạnh à? Tôi mặc nhiều áo thế này mà vẫn lạnh đấy.” Long Nữ đưa tay kéo kéo quần áo của cậu ta, chỉ có duy nhất một lớp mỏng manh, đúng là thời trang phang thời tiết.
“Hỏi thừa, đương nhiên là lạnh, mau lên xe.” Đào Đào cuối cùng không thể tiếp tục làm dáng nữa, đứng đây chịu cóng cả nửa buổi, sắp thành tượng băng đến nơi rồi.
Long Nữ đang định lên xe thì xe của Đào Nhiên đi tới, dừng bên cạnh hai người họ. anh thò đầu ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đào Đào nhìn thấy Đào Nhiên thi cứng ngắc lại, cúi đầu đá chân không nói năng gì. Long Nữ thấy họ như vậy thì đành phải ra mặt, cười hì hì nói: “Đào Đào nhờ em giúp chút việc ấy mà.”
Đào Nhiên nhìn Đào Đào, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới xong thì quay đầu qua nói với Long Nữ: “Sáng sớm ngày mai anh qua nhà đón em, đừng để muộn đấy!” sau đó liền lái xe ✓út đi mất.
Dọc đường đi, sức sống ngùn ngụt của Đào Đào như thể bị mất hết sau giây phút ᴆụng độ Đào Nhiên. Long Nữ thấy vẻ mặt cậu ta không được vui , liền trêu đùa cậu ta, hỏi: “Không vui đấy à?”
“Đâu có, con mắt nào của chị thấy tôi không vui vậy?” Đào Đào chau mày, đẩy tốc độ lên cao.
“Hừ trẻ ranh chíp hôi, sao lại không thoải mái với chính anh trai mình vậy?” Long Nữ bị vẻ đáng yêu của cậu làm cho buồn cười. Cô là người nhỏ nhất nhà, vì vậy thường là người khác coi cô như trẻ con. Lần đầu tiên cô gặp một đứa nhóc còn bé hơn cô, lại còn đang ngại ngùng mắc cỡ như thế, nên Long Nữ cảm thấy rất thú vị, muốn biết xem cảm giác làm chị là như thế nào.
“Chị mới là trẻ ranh chíp hôi ấy. Hai chúng ta mà cùng đi trên đường chắc chắn ai cũng nói chúng ta ngang tuổi nhau. Chị đừng tò mò chuyện của anh em tôi làm gì, tự lo cho chị là được rồi,” Đào Đào rất không thích cô gọi cậu là đứa trẻ, hơn cậu có bốn tuổi, hơn được bao nhiêu mà tính cơ chứ!
“Rồi, rồi, rồi, tôi thèm vào mà lo, hai người khác gì hai con trâu đâu, ai cũng cứng đầu phải biết.” Long Nữ hừm một tiếng, không thèm đoái hoài tới cậu ta nữa . Đào Đào nhìn trộm cô qua tấm gương, tưởng cô không vui thật, bĩu môi nói: “Thôi được rồi, đừng nhỏ nhen như vậy chứ, tôi và anh tôi có mâu thuẫn lắm.hai câu không thể nói rõ ràng được.”
“ Hai người thật không biết trân trọng, tôi muốn có anh trai mà cũng không được.” Lúc nói câu này, Long Nữ khẽ thở dài buồn bã, cô vẫn luôn muốn có anh trai, vì thế thường dễ nảy sinh thiện cảm với những người đàn ông hơn tuổi mình. Đây cũng là một trong những lý do quan trọng lý giải tại sao hồi đó cô lại nhìn trúng Giang Đông.
“Thế thì cho chị đấy, ngày mai chị bảo anh ta làm anh trai chị đi.” Đào Đào thuận thế nói theo. Long Nữ trừng mắt với cậu ta rồi hai người không chuyện trò gì nữa.
Đào Đào hôm nay tới đài truyền hình ghi hình, cậu đang tham gia một chương trình truyền hình, trong đó có một vòng thi cần người cùng phối hợp. Đó có thể là bạn bè hoặc người thân để cùng hát với người ta, vậy nên cậu mới kéo Long Nữ tới đây. Đợi khi Long Nữ hiểu ra đầu cua tai nheo là thế nào và hối hận thì đã muộn. Cô bị Tiểu Q cưỡng chế bắt ngồi một chỗ cho anh ta trang điểm, nhìn mà cô muốn khóc.
Long Nữ nhìn mình trong tấm gương, đây có thật là cô không vậy? Cô dã hai tư tuổi, sắp hai lăm đến nơi. Thế mà nhìn cái mặt trong gương, thêm bộ quần áo này nữa, trông cô không khác gì học sinh cấp ba. Giờ còn lên sóng truyền hình, không thể tin nổi. Mà nếu lỡ bị người quen nhìn thấy thì thôi ૮ɦếƭ chắc. Không để cho cô có thời gian suy nghĩ, Đào Đào kéo tay cô cùng bước lên sân khấu, vừa rồi nói cô phải hát bài “Start of sommething new”, một công an khúc hát đôi kinh điển, hơn nữa giai điệu tươi trẻ rất phù hợp với phong cách của hai người họ hôm nay. Lúc Long Nữ vừa bước lên sân khấu, cả trường quay lập tức vỗ tay.
Cô gái nhỏ nhắn đứng trên sân khấu mặc một chiếc sơ mi trắng có đính ren, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, trên đầu cài chiếc kẹp tóc hình quả dâu, đôi mắt to tròn nhanh nhẹn hoạt bát, dường như có chút lo lắng, đôi môi nhỏ mím chặt, phía dưới mặc chiếc váy xếp tầng màu đen, cũng gắn đầy đăng ten. Đôi bốt nhỏ màu đen, vừa dễ thương vừa không làm mất đi vẻ nữ tính, rất hợp với một cây đen từ áo tới quần của Đào Đào đứng bên cạnh, xét về phong cách là thắng đậm luôn rồi. Đoạn nhạc vừa dạo cất lên, Long Nữ hơi căng thẳng, Đào Đào nắm lấy tay cô, thâm tình nhìn vào mắt cô rồi nhẹ nhàng cất giọng. Giọng hát của cậu ta rất hay, nhận được sự khích lệ của Đào Đào, Long Nữ cầm micro lên, du dương hát theo. Sự hợp tác hoàn hảo của hai người có thể nói là giúp cho vị trí quán quân của Đào Đào gần như nắm chắc trong tay. Nhưng Long Nữ thì chỉ mong người quan của cô đừng xem chương trình này, đừng nhận ra cô là tốt lắm rồi.
Quả thật Đào Đào đã giành được vị trí quán quân của đêm biểu diễn đó. Hơn thế điểm số còn vượt xa đối thủ đứng sau. Trên đường về nhà, Long Nữ không vui mừng chút nào hết, cô thấy lo lắng vô cùng, ra sức vặn hỏi cậu ta khi nào thì chương trình phát sóng. Đây không phải là chương trình của ca sĩ chuyên nghiệp nên phương pháp ghi hình vẫn như thông thường, không phải kiểu phát trực tiếp. Điều này làm cô an tâm hơn một chút. Đào Đào nói vài hôm nữa mới lên sóng, lúc đó cô đang ở Cáp Nhĩ Tân rồi, chắc không vấn đề gì đâu. Biết vậy cô mới yên lòng hơn một chút, nhưng vẫn đanh mặt lại nói với Đào Đào. Nếu còn dám lừa cô một lần nữa thì cậu ta sẽ biết tay cô, hiển nhiên sự uy Hi*p của cô chẳng có tác dụng gì hết. Đào Đào chỉ cười hề hề cho xong chuyện.
Lúc sắp về tới nhà, điện thoại của cô đổ chuông, là Giang Đông gọi tới.
“A lô?” Long Nữ nhẹ giọng nghe máy.
“Long Nữ, em không ở nhà à, anh đang ở dưới nhà Đản Đản chờ em.” Giang Đông hình như vẫn còn hơi khản tiếng, nhưng nói năng vẫn rất thoải mái, có thể nghe ra tâm trạng anh không tệ.
“Vâng, em sắp về tới nơi rồi đây.” Long Nữ đưa mắt nhìn đường, chắc khoảng năm phút nữa là về tới nơi.
“Được , anh chờ em, anh có thứ cần đưa cho em.” Giang Đông cúp điện thoại, quay đầu nhìn hai túi đồ lớn đặt trên ghế sau cười tủm tỉm.
Lúc sắp tới nơi, Long Nữ nói với Đào Đào: “Cậu về đi, tôi tự đi vào trong là được rồi.”
“Sao vậy, vẫn giận à? Đừng nhỏ mọn như vậy chứ.” Đào Đào tưởng cô vẫn còn đang khó chịu vì chuyện vừa rồi, không biết phải làm sao.
“Không phải, Giang Đông đang chờ ở dưới lầu, tôi sợ anh ta bắt nạt cậu.”
Long Nữ rất hiểu tính khí của Giang Đông, anh mà nhìn thấy Đào Đào một lần nữa chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Tuy cô không sợ anh, nhưng Đào Đào chỉ là đứa trẻ con, không thể bắt cậu chịu liên lụy mãi như thế. Anh chàng rồng bá đạo Giang Đông bất luận thời gian, không gian như thế nào, hỏa khí bốc lên là sẽ động thủ, thân thể bé nhỏ của Đào Đào sao chịu nổi bị anh ta giẫm đạp chứ.
“Chị đừng khinh thường tôi, hơn nữa anh ta có thể làm được gì tôi? Chị sợ anh ta như vậy làm gì, đã ly hôn rồi, anh ta quản lý được chị à?” Đào Đào thấy cô nói như vậy thì rất không vui, Giang Đông đúng thật rất có thế lực, mãi sau này cậu mới biết Giang Đông chính là nhân vật tầm cỡ như thế.
“Không phải tôi sợ anh ta, nhưng mâu thuẫn nào có thể tránh thì nên tránh, đúng không? Tôi thực sự không thích cãi vã với anh ta, mệt lắm.” Long Nữ nói tới đây vẻ mặt rất chán chường, Đào Đào nhìn cô, có chút mềm lòng, dừng xe để Long Nữ xuống, còn mình thì quay xe rời đi.
Long Nữ nhìn theo bóng xe Đào Đào rời đi. Bất giác lắc đầu, dù gì cũng vẫn là đứa trẻ thôi, sau đó quay đầu bước nhanh vào phía trong. Thời tiết thực sự ngày một lạnh hơn không biết Cáp Nhĩ Tân sẽ thế nào, cô sẽ ૮ɦếƭ cóng mất thôi, cô đến ૮ɦếƭ vẫn sợ lạnh.
Từ xa đã nhìn thấy xe của Giang Đông đang đỗ ở chỗ ngày hôm qua, Long Nữ nhận ra bọn họ toàn nói chuyện với nhau ở trong xe ô tô, chẳng lãng mạn gì cả. Đúng là báo trước lời cuối cho cuộc tình của họ đây mà, vừa nghĩ cô vửa chạy tới xe của Giang Đông.
“Sao muộn thế này mới về?” Giang Đông quay đầu qua hỏi cô.
“Vâng, giúp bạn em chút chuyện, anh tìm em có việc gì thế?” Long Nữ mỉm cười , vội vàng chuyển đề tài.
Bạn? Bạn của cô ngoài Trác Lan còn có ai nữa? Hiện tại anh thực sự không thể nắm bắt được hoạt động của cô. Nghe cô hỏi, anh lập tức quay người ra ghế phía sau với hai túi đồ to lớn, đặt vào lòng cô, nói: “ Đây, cho em.”
Long Nữ nhìn hai túi lớn trong lòng mình, bĩu môi, đưa tay mở một túi ra trước, sau đó sững người, hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Anh mua cho em à?” Trong túi là một chiếc mũ len đỏ đan sợi to rất dễ thương, một đôi găng tay và chiếc khăn cùng bộ. Trong túi kia là chiếc áo phao lông vũ dáng dài màu trắng, trên mũ còn đính lông.
Giang Đông trợn mắt nhìn Long Nữ. Đổi là ngày trước chắc chắn anh đã sớm nói cô ngốc nghếch, vậy mà cũng hỏi. Nhưng hôm nay thì anh lại nhẫn nại nói với cô “Ừ.” Kỳ thực lúc này anh đang rát bối rối, anh chưa từng làm những chuyện... những chuyện xấu hổ thế này.
“Cảm ơn anh”. Long Nữ mím môi cười, trong lòng vui lắm. Nói thật là bao năn nay Giang Đông chưa từng tặng quà cho cô. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã ly hôn rồi thì đâu cân thiết phải làm những việc này. Khuôn mặt cô biến sắc, có chút suy tư. Cô cảm thấy chẳng còn tinh thần gì nữa, nói: “Vậy thì em lên lầu đây, Đản Đản đang chờ em.” “Em sao vậy, vừa rồi vẫn đang bình thường mà?” Giang Đông chau mày nhìn cô. Cô bé này đầu óc có làm sao không, tâm tình thoắt vui thoắt buồn, vừa nắng đã chuyển sang nhiều mây ngay lập tức.
“Không sao cả, chỉ là muốn về thôi. Những đồ này em không thể nhận, anh mang về đi.” Long Nữ khẽ cong môi, trả đống đồ lại cho Giang Đông.
“Em có ý gì vậy, anh chai mặt ở đây chờ em lâu như thế, chạy tới trung tâm thương mại mua mấy thứ đồ mất mặt này, em lại không nhận?” Giang Đông nổi nóng, anh đã bao giờ dành nhiều tâm tư cho phụ nữ thế này đâu, vừa rồi còn tưởng hai người bắt đầu có tiến triển... Kết quả là thế này đây, cô thực sự khiến anh bực mình.
“Chúng ta đã ly hôn rồi, sao anh còn tặng đồ cho em làm gì, em không cần.” Long Nữ vãn kiên quyết, cô rất dễ mềm lòng với Giang Đông. Còn tiếp tục như thế này, cô sẽ lại bị anh lừa như trước. Cô không muốn như vậy, vừa mới bắt đầu cuộc sống mới thì phải cố gắng hết sức chứ.
“Em lo là anh quên mất chúng ta đã ly hôn rồi chứ gì? Nên lúc nào cũng phải nhắc anh nhớ thì mới được? Cho dù chúng ta đã ly hôn, cho dù chúng ta chỉ là bạn bè, anh tặng chút quà cho em thì có hề gì? Anh nói cho em hay, hôm nay em nhận thì nhận, không nhận cũng phải nhận, Nếu không anh lập tức tới nhà em nói chuyện với ba em. Cô con gái ngoan của ba dám bỏ chồng rồi đấy, còn việc gì cô ấy không dám nữa đây? Em đang được đằng chân lân đằng đầu có phải không?” Giang Đông lập tức quay trở về bộ dạng rồng bá đạo, hai mắt trợn tròn hết cả lên, trừng trừng bắn một tràng vào Long Nữ.
“Anh la ó cại, muốn chứng tỏ cổ họng lớn đấy à? Anh biết thừa là em sợ ba, tại sao lại phải ức Hi*p người ta thế này chứ? Có việc gì nói chuyện tử tế không được sao? Anh quá đáng lắm! Em nhận là được chứ gì, lớn đầu rồi mà vẫn phải dùng tới chiêu này, không biết xấu hổ!” Long Nữ vênh mặt hét lên với anh.
Giang Đông suýt thì bật cười thành tiếng. Anh biết ngay, bất luận cô có giả bờ thế nào thì vẫn sợ anh. Mà chơi với trẻ con thì phải dùng chiêu của trẻ con. Kê thuốc đúng bệnh chính là như vậy. Cho tới lúc Long Nữ ôm hai túi đồ lớn liêu xiêu đi vào trong tòa nhà, Giang Đông mới bật cười, cô bé này lúc nào mới lớn được đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc