Nếu Như Có Một Ngày - Chương 32

Tác giả: Phong Lai Đích Tây Lâm

Long Nữ nhìn thấy vết thương trên trán Giang Đông nhờ ánh đèn đường. Cô không phải không thương anh. Đã cuối thu, tối muộn càng lạnh hơn, đã thoáng nhìn thấy những làn khói trắng mỏng manh xuất hiện . Ánh mắt của Giang Đông rất sáng, hôm nay trong đôi mắt anh không có vẻ giận dữ, nó rất bình tĩnh, rất...mệt mỏi.
“Còn đau không?” Long Nữ khẽ hỏi, hiện tại cô không muốn chống đối anh, tất cả mọi chuyện đều đã nói rõ ràng cả rồi. Sự thật chính là sự thật, bọn họ đã trở thành những người - xa lạ - quen - nhau.
Giang Đông vẫn đang đứng chờ tại đây, anh cũng không biết tại sao, chỉ là bỗng nhiên muốn được gặp cô. Ly hôn sắp được hai tháng, những ngày này anh mới thực sự cảm nhận được thế nào là ly hôn. Trước đây chỉ có hai người họ biết chuyện, anh có thể nói với bản thân rằng, chẳng qua là cô đang gây sự mà thôi, cô sẽ lại trở về. Nhưng khi cô đứng trước mặt ba mẹ thừa nhận tất cả mọi chuyện, khi cô mím chặt môi không trả lời câu hỏi của anh, khi trong mắt cô thoáng vẻ kiên định, khi cô ngồi bên cạnh Đào Nhiê, khi cô uống cạn ly R*ợ*u đó, anh thực sự đã trải nghiệm được thế nào là ly hôn. Không có cô, anh đột nhiên cảm thấy thiếu đi rất nhiều thứ, không còn gia đình, không còn sự ấm cúng. Dù khi vẫn sống bên nhau anh không quan tâm nhiều tới cô, nhưng hiện tại anh lại luôn nghĩ đến cô mỗi khi chỉ có một mình. Nghĩ tới cuộc hôn nhân đã cùng trải qua với cô, nghĩ tới những ấm ức cô từng phải chịu đựng, nghĩ tới những oán thán của cô.Lúc đứng từ xa nhìn thấy cô gái bắt đầu có chút xa lạ này đi tới, anh mới nhận ra anh chưa từng đối xử với cô một cách chân thành, mất đi rồi anh mới thực sự ý thức được sự mất mát.
“Không đau.” Giang Đông cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bé từng được mình ôm ấp trong lòng, cô đã thay đổi rồi, không chỉ là sự thay đổi ở vẻ bề ngoài mà còn thay đổi trong tâm ý của cô nữa. Anh có thể nhìn thấy sự bình tĩnh của cô, nhìn thấy cô đang dần trưởng thành. Còn anh thì sao? Anh vẫn là anh như thế, anh biết nếu mình vẫn y như trước thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể giành lại được cô, anh sẽ phải cứ thế chịu khuất phục sao?
“Đúng rồi, anh tới đưa chìa khóa cho em, cứ ở đây như thế này cũng không hay cho lắm, em vẫn nên về nhà thì hơn.” Giang Đông lấy từ trong túi ra chùm chìa khóa có treo một chú heo nhỏ đưa cho Long Nữ. Long Nữ nhìn chìa khóa trong tay anh, lại nhìn anh, ánh mắt có chút mơ hồ. Hồi trước cô mua một cặp móc khóa hình heo con, một cái màu hồng, một cái màu xanh, lén treo chiếc màu xanh vào chùm chìa khóa của Giang Đông, còn của mình thì treo chiếc màu hồng. Dù gì thì hồi đó cô vẫn là đứa trẻ con,lại còn là đứa trẻ thích mấy kiểu tình yêu mơ mộng viển vông hão huyền, có làm mấy chuyện langc mạn nhỏ xíu này cô thấy cũng không có gì quá đáng. Nhưng ngày hôm sau cô phát hiện chú lợn trên chùm chìa khóa của Giang Đông đã không cánh mà bay, hỏi anh thì anh còn nói vứt đi rồi, khiến cô buồn không tả nổi, nhưng chùm chìa khóa hiện tại rõ ràng vẫn còn có chú heo xanh đó.
“Yên tâm, anh sẽ không về đâu.” Giang Đông cho rằng cô lo chuyện này nên vội vã nói thêm vào.
Long Nữ lắc đầu nói: “Không cần đâu, em ở đây rất ổn, mà một thời gian nữa không chứng em cũng sẽ chuyển đi. Thôi anh cứ về đi, dù gì đó cũng không còn là nhà của em nữa.”
Giang Đông nghe Long Nữ nói vậy, đôi chân mày vốn đang thư thái tức khắc nhíu lại, thở ra một hơi thật khẽ, nhẫn nại nói với cô: “Em cầm lấy đi, vốn dĩ phải thuộc về em, hơn nữa em sống ở ngoài thế này không an toàn, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”
Long Nữ vẫn không muốn nhận, mím chặt đôi môi nhìn anh, rất kiên định. Giang Đông nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì đã không còn là anh như vừa rồi nữa. Long Nữ hoài nghi liệu có phải anh biết thuật biến hình? Trong mắt là vẻ tức giận rõ rành rành. Tên này sao mà dễ nổi nóng thế nhỉ, thật không hiểu nổi. Nhưng còn chưa đợi anh cất tiếng thì Long Nữ có điện thoại gọi tới, liếc nhìn thì là điện thoại của Tần Chi Dương. Cô vội nghe máy hỏi có việc gì.
Tần Chi Dương gọi điện thoại tới nói Đào Đào (Đào Thao) đánh nhau với người khác, bị bắt vào đồn công an, mà anh hiện tại lại đi công tác. Việc này mà để Đào Chấn Nguyên biết được thì lại càng thêm lớn chuyện, vì vậy chỉ còn cách nhờ Long Nữ, cô tới đồn công an giải quyết chức sẽ tiện hơn.Cô cúp máy rồi nói với Giang Đông cô có việc phải đi. Giang Đônghỏi đầu đuôi câu chuyện, nghe cô nói xong, anh do dự một chút rồi nói: “Đi thôi, anh đưa em đi.”
Tới đồn công an, Long Nữ vừa xuống xe liền chạy ngay vào trong. Ở đây cô đã quá quen thuộc, từ nhỏ đã suốt ngày lượn lờ, rẽ ngang rẽ dọc một lúc đã tới được phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự, mắt nhìn tứ phía cuối cùng cũng thấy ở một góc tít trong cùng, Đào Đào đang trưng ra bộ mặt bất cần, xiêu vẹo ngồi dựa vào ghế. Hôm nay màu tóc đã đổi thành màu cỏ khô, chải thành bím dùng kẹp cột lên. Một vết bầm tím ngay khóe miệng, nhưng mồm thì vẫn trệu trạo nhai kẹo cao su. Đồng chí công an ngồi đối diện vừa bực mình vừa ngao ngán.
“Này cậu lại gây chuyện gì vậy hả?” Long Nữ tức giận bước tới, lớn tiếng quát Đào Đào.
Đào Đào bị tiếng quát của cô làm giật bắn mình, Đào Đào quay đầu dùng ánh mắt gườm gườm với cô: “Sao chị biết tôi gây chuyện? Anh tôi đâu?”
“Anh cậu đi công tác rồi, rốt cuộc chuyện là thế nào?” Long Nữ cau mày, giọng không còn gay gắt như ban nãy.
“Cô là người thân của cậu ta à? Cậu ta gây chuyện ở nơi công cộng. Mới tid tuổi đầu mà đã không chịu học hành tử tế, sau này cậu dịnh thế nào hả?” Viên công an ngồi trước mặt chắc mới vào ngành chưa được bao lâu, thế mà cứ tỏ ra ta đây sõi đời lắm, làm Đào Đào rất bực mình. Định mở miệng bật lại anh ta thì máy người kia từ phòng trong đi ra.
Lúc ngang qua Đào Đào và Long Nữ, tên đi đầu hậm hực trừng mắt với Đào Đào nói: “ Thằng nhãi, mày cứ liệu hồn đấy.” Long Nữ bị tên đấy làm cho sợ phát khiếp. Đào Đào thì vừa nghe xong liện định xông lên đánh đấm tiếp. Long Nữ gắng hết sức kéo cánh tay cậu ta, xem ra thì Đào Đào cũng khá lợi hại, mặt của cả ba tên vừa đi ra đều quấn băng. Đúng vào lúc cô ra sức kéo cái tên Đào Đào đang nổi đóa như con sư tử thì chợt trông thấy một người đi từ trong phòng của đội trưởng ra, đang bắt tay chào tạm biệt đội trưởng. Cô tức khắc chau mày, nhìn chăm chăm về phía đó.
Người này không phải ai xa lạ mà chính là trợ thủ đắc lực của Giang Đông, Lâm Mạt. Vì anh ta quay lưng lại với Long Nữ nên không nhìn thấy cô, còn đội trưởng Vương thì vừa nhìn lên là thấy luôn Long Nữ dang đứng cách đó không xa, cười nói: “Long Nữ, sao lại đến đây thế?”
Lâm Mạt quay lại nhìn thấy Long Nữ đang chau mày, trong lòng thầm than không hay rồi, nhưng vẫn mặt dày quay lại chào một câu: “Chào chị.”
Long Nữ gật gật đầu, mỉm cười nói với đội trưởng Vương: “Chú Vương, lâu lắm chú không tới nhà cùng ba cháu uống R*ợ*u rồi, gần đây bận lắm phải không chú?”
“Hà hà, cũng tàm tạm, gần đây trong đội cũng có nhiều việc. Sao thế? Thằng nhóc này là bạn cháu à?” Vương Chí hôm nay phải làm thêm, lại có người báo có kẻ đang ẩu đả phá hoại trật tự khu phố, vừa bắt về được một lát thì Lâm Mạt xuất hiện nhận người. Ông biết Lâm Mạt có quan hệ với Giang Đông nghĩ ngay ra đầu cua tai nheo sự việc là thế nào, nhưng Long Nữ đột ngột có mặt thế này làm sự tình có phần rối rắm hơn. Chuyện này là thế nào, hai vợ chồng nhà này mỗi người bảo lãnh một phe?
“Vâng, đây là em trai của bạn cháu, thật làm phiền chú Vương quá.” Long Nữ mỉm cười ngọt ngào,từ nhỏ cô đã rất được lòng các bậc trưởng bối, ngoan ngoãn đáng yêu.
“Được rồi, mau đi đi, lần sau đừng kích động như thế này nữa là được.” Vương Chí đương nhiên nể mặt Long Nữ, khoát tay một cái là việc được giải quyết ổn thỏa. Long Nữ cảm ơn rồi kéo Đào Đào cùng Lâm Mạt ra khỏi đồn công an. Vừa ra khỏi cửa thì thấy Giang Đông đang *** trong xe. Cô có ngốc thì cũng hiểu chuyện là như thế nào. Lâm Mạt cũng không phải là người tầm thường, người có thể khiến anh ta đích thân ra mặt bảo lãnh chắc chắn là người thực hiện mấy việc Giang Đông giao phó. Con người này tại sao chỉ biết mỗi dùng nắm đấm để giải quyết mọi việc vậy?
“Cậu về trước đi, ngày mai chắc anh cậu sẽ về.” Long Nữ quay lại nói với Đào Đào.
“Không, tôi phải đi với chị.” Từ xa thế này mà Đào Đào đã cảm nhận được cái rét buốt từ ánh mắt của Giang Đông chiếu tới, cậu không thể để cho con cừu non Long Nữ này gặp nguy hiểm,
“Bảo cậu đi thì đi đi, sao lắm chuyện thế nhỉ? Mau đi đi, tôi còn có việc nữa.” Long Nữ trừng mắt với cậu ta, tỏ ý bản thân đã cực kỳ khóa chịu rồi đấy, vừa nói vừa ra sức đẩy cậu ta theo hướng ngược lại. Đào Đào thấy vẻ mặt bực mình của Long Nữ, cũng thấy bực mình lây. Thế này có khác nào ôm rơm rặm bụng không, vô duyên đi lo chuyện bao đồng! Đi thì đi, cậu liếc nhìn Giang Đông thêm một cái rồi quay đầu bắt xe đi luôn.
Long Nữ đợi Lâm Mạt và Đào Đào đều đã đi hết, từ tốn đi tới trước xe của Giang Đông, không nói gì cả, cứ thế ngồi lên xe. Giang Đông dập tắt ***, cũng không nói gì, cứ thế đưa cô về nhà Trác Lan. Đến nơi, hai người vẫn không nói năng gì, ngồi lặng thinh trên xe. Trong không gian chật hẹp, màn đêm thanh vắng, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, khuôn mặt Long Nữ không có chút biểu cảm, nhưng Giang Đông thì cảm thấy có một áp lực vô hình. Cô gái nhỏ bé này vậy mà cũng có thể gây ảnh hưởng lớn tới anh đến vậy.Nghĩ tới đây anh liền thấy căng thẳng, bất giác đưa tay với bao thuốc.
“Là anh làm phải không?” Giọng Long Nữ rất thấp, như cố ý tỏ vẻ mình đây rất thâm trầm.
“Hả?” Giang Đông ngậm *** còn chưa kịp châm lửa quay đầu qua nhìn cô.
“Anh không thể dùng phương pháp văn minh hơn một chút để giải quyết mâu thuẫn à? Hơn nữa sự việc này căn bản không liên quan gì tới cậu ta.” Long Nữ quay đầu đối mắt với anh, vẻ bất mãn hiện rõ.
Giang Đông nhìn cô vợ cũ bé bỏng của mình, cô đã thay đổi, ánh mắt cô nhìn anh không còn vẻ yêu đương say mê và dựa dẫm, thay vào đó là sự kiên định và dũng cảm trước nay chưa từng có. Nhưng anh sao có thể bị cô dọa nạt như thế? Cúi đầu cham thuốc, “Tích” một tiếng, ngọn lửa xanh lấp lánh. Anh nhẹ nhàng thở ra một vòng khói thuốc, tựa mình vào ghế lười biếng nói: “Như thế là còn nhẹ, vẫn nể mặt Tần Chi Dương mà chưa xử lý nó đến nơi đến chốn đấy.”
Anh là đồ ... ác ma! Nó vẫn chỉ là đứa con nít.” Long Nữ tức giận, lớn tiếng hẳn lên.
“Em gào cái gì, con nít mà biết chơi đùa đàn bà sao? Còn chưa biết nó già đời hơn em bao nhiêu lần. Sau này em tránh xa nó ra một chút, còn cả thằng sếp bóng bảy kia của em nữa, em có biết trợ lý phải làm những gì không? Em không tháy hắn ta cho em vào vị trí này là để chọc ghẹo em thôi sao?” Giang Đông tiếp tục phun mây nhả khói, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn vẻ mặt tức giận của Long Nữ. anh còn không hiểu con người cô hay sao mà định chơi trò thâm trầm với anh.
“Đương nhiên em biết trợ lý phải làm những gì, hơn nữa em rất có humwgs thú với công việc này. Em cảm thấy cuối cùng mình cũng đã tìm được công việc mà mình muốn làm. Em ghét số má tính toán, nhưng giờ em đã thích, em có thể làm báo cáo phân tích tài chính. Đúng là ban đầu em không biết gi hết, nhưng ít nhất em biết em phải học hỏi, em cần cố gắng, em không muốn bị anh coi thường. Còn nữa em nói cho anh hay, hành vi của anh cực kỳ ấu trĩ, anh cho rằng anh đánh người ta xong, trút giận được xong thì mọi việc sẽ ổn? Chúng ta đã ly hôn rồi, hơn nữa anh đừng tưởng rẳng em sợ anh. Đúng em rất lo ba em biết sự việc thì tình hình của em sẽ tồi tệ. Nhưng trước đây em cũng sợ gia đình anh biết chuyện, kết quả thì như thực tế đã chứng minh, binh tới có tướng, nước lên có đất, câu này thực sự rất chính xác. Dù sao hiện giờ em đã như thế này rồi, chẳng còn gì để sợ nữa. Em phải nói với anh một lần nữa, nếu anh còn muốn làm bạn với em thì chúng ta cần có thời gian để bình tĩnh lại, nếu anh có suy nghĩ khác, vậy thì không cần thiết nữa. Được rồi, em đã nói xong, tạm biệt.” Long Nữ bình tĩnh biểu đạt hết suy nghĩ của mình, mở cửa xe rời đi. Tuy trời đã khá lạnh, nhưng cô vẫn thẳng người cao đầu, bước từng bước nhỏ thanh nhã, dần mất hút khỏi tầm mắt Giang Đông.
Giang Đông ném *** trong tay, bật cười. Nếu Long Nữ trước đây là đứa trẻ luôn dựa vào anh mọi lúc mọi nơi, vậy lúc này đây, Long Nữ là đứa trẻ đang dần trưởng thành, dần dần rời khỏi anh, vậy thì sau này cô sẽ như thế nào? Anh không hề cảm thấy chán ghét cô của trước đây, anh yêu thích cô của hiện tại, vậy cô của sau này thì sẽ thế nào? Anh bắt đầu có phần mong chờ xem sau này cô sẽ biến đổi ra sao, dù cho cô có bươc sxa đến đâu, sau cùng cũng chỉ có mình anh mới chính là bến đậu của cuộc đời cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc