Nếu Như Có Một Ngày - Chương 23

Tác giả: Phong Lai Đích Tây Lâm

Lại tới thứ Bảy, từ hôm bốn vị phụ huynh đi du lịch nước ngoài trở về, cứ tới cuối tuần tụ tập là Long Nữ lại nói Giang Đông có việc bận, cô cũng bận để từ chối tham gia. Nhưng đã hai tuần chưa về, tiếp tục không về nữa thì chẳng biết ăn nói thế nào. Nếu hôm qua Giang Đông không nhắc nhở thì đúng thật cô sẽ quên mất chuyện này. Cứ lần lữa mãi không phải cách hay. Cô vừa mới hạ quyết tâm phải vạch rõ ranh giới với Giang Đông, không thể cứ cuối tuần lại về nhà diễn vợ kịch vợ chồng thắm thiết. Nhưng nếu thực sự bảo cô đi nói với cả gia đình rằng cô đã ly hôn, bầu không khí áp lực đáng sợ đó mới nghĩ tới thôi là đêm cô đã ngủ không nổi. Bỏ đi, binh tới có tướng chặn, nước lên có đất ngăn, tinh thần giả mù giả điếc này cô cật lực phát huy.
Tên Giang Đông đáng ghét, nói không đón cô liền thực sự không đón. Làm những chuyện không có lợi với cô thì anh luôn luôn “nói được làm được”. Còn nếu đồng ý làm chuyện gì đó tốt cho cô, anh chắc chắn sẽ tai này lọt tai kia mà quên rất nhanh. Cả đời này cô luôn nhớ cái lần anh nói sẽ cùng cô đi HongKong, nhưng máy bay sắp cất cánh đến nơi rồi mà anh vẫn chưa đến, gọi điện thì không được. Cô là đứa cố chấp, nhất quyết không đi đâu, cứ đứng ở sân bay chờ đợi. Cô muốn xem khi nào thì anh mới nhớ ra, hơn nữa cô còn không ngừng gọi điện vào máy của anh, dù cho con bé đáng ghét kia vẫn liên tục nói “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Mãi tới khi điện thoại báo sắp hết pin, cô ngồi ở sảnh sân bay chờ liền năm tiếng đồng hồ, sắp khóc đến nơi thì mới kết nối được điện thoại với anh. Giọng của Giang Đông trong điện thoại không nhanh không chậm, chỉ nhàn nhạt hỏi đúng một câu: “Có chuyện gì?”
Long Nữ khóc òa, mọi người xung quanh ai cũng nhìn cô, nhưng liếc vài cái thì thôi, tại một nơi chia ly như sân bay này, khóc là chuyện rất bình thường.
Long Nữ ở đầu bên này cứ như vậy mà khóc, cũng không nói năng gì, Giang Đông có phần đã hết kiên nhẫn, kìm giọng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì, em phải nói ra chứ.”
“Hu hu...em...em cứ nghĩ anh xảy ra chuyện gì rồi, em vẫn đang chờ anh ở sân bay... còn anh?” Long Nữ nức nở trả lời, một khi đã khóc nếu không có ai bảo cô dừng lại thì cô sẽ khóc mãi không thôi.
Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó thấy giọng nói của Giang Đông hình như có chút do dự: “Em đang ở sân bay à, anh thì xảy ra chuyện gì được chứ, mau về nhà đi, ở đây anh vẫn đang bận.”
“Vậy... có đi HongKong nữa không?” Long Nữ vẫn cố hỏi một câu vớt vát, cô cho rằng cứ đợi như thế thì anh sẽ tới thôi, cho dù không thể ngồi trên chiếc máy bay vừa rồi thì vẫn có thể lên chuyến bay khác mà. Anh đã đồng ý với cô từ lâu rồi, cô cũng mong ngóng lâu lắm rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, nếu cứ bị hủy thế này thì cô chịu không nổi.
“Em về nhà trước đi đã, chuyện này để sau hãy nói.” Giang Đông nhẫn nại đáp, nhưng căn bản không trả lời câu hỏi của cô.
“Ông xã, em muốn đi HongKong. “Giọng nói của Long Nữ nhỏ dần, nhưng quyết tâm thì rất chắc chắn.
“Nghe lời, em về nhà đi đã, đợi anh về nhà rồi nói tiếp, ngoan nào.” Nhẫn nại của Giang Đông lúc này vẫn còn nên mới nói năng được như vậy.
“Nhưng anh về nhà rồi chắc chắn không nói chuyện này nữa, anh đồng ý với em từ lâu rồi, em muốn đi lắm, em muốn đi HongKong, anh không đi thì em đi một mình, lát nữa em sẽ đi.” Long Nữ nghe anh nói như thế thì lửa nóng bốc lên, về nhà rồi còn nói cái gì nữa. Đây chính là câu nói kinh điển anh chuyên dùng để đối phó với cô. Anh luôn nói: “Ngoan, việc này về nhà rồi nói tiếp,” sau đó về nhà rồi, việc này sẽ chẳng bao giờ được nhắc tới nữa, nếu Long Nữ có nhắc thì anh sẽ chuyển đề tài. Chiêu này anh dùng đi dùng lại nhiều lần rồi.
Long Nữ gào xong thì không nghe thấy bên kia có động tính gì, nhỏ giọng hỏi: “Anh có nghe không?”
“Còn. Anh nói cho em hay, anh nhắc lại một lần cuối cùng, em lập tức về nhà ngay cho anh, lập tức, hiểu chứ? Em mà dám chạy đi một mình thì em cứ đợi đấy mà xem anh sẽ xử lý em kiểu gì. Còn nữa, ai cho phép em hét lên với anh vậy hả? Anh thực sự nuông chiều em quá rồi phải không? Được đằng chân lân đằng đầu à? Không biết ai là trời nữa rồi phải không?” Giang Đông ở đầu bên kia đưa ra một tràng câu nghi vấn khiến Long Nữ đứng hình. Cuối cùng cô chỉ biết ngoan ngoãn kéo va li hành lý bắt xe về nhà, lúc đó trong đầu cô chỉ toàn những uy Hi*p của anh. Giờ nghĩ lại thấy thật kỳ cục, tại sao cô lại sợ anh đến thế, một nỗi sợ hãi vô hình không sao hiểu nổi. Nghĩ kỹ thì dù cô có đi HongKong luôn thì anh có thể làm gì cô nào, định bỏ cô à? Hay là Gi*t cô? Đều là chuyện không thể, kết luận cuối cùng là trong cơ thể của cô có tế bào kỳ quái, chúng nó cứ thấy
Nghĩ hết chuyện thì cũng tới nơi. Trả tiền xe, vừa bước xuống liền thấy xe Giang Đông dừng ngay trước cửa nhà. Tất nhiên nguồn gốc của tội ác cũng đang đứng ben cạnh đó. Trời đã vào đông, từ xa nhìn lại anh vaannx rất ưa nhìn, cho dù cô có bị cận thị nhìn không rõ khuôn mặt anh, nhưng khí chất tỏa ra từ bên trong lẫn bên ngoài đủ để cô đứng từ xa thế này cũng có thể cảm nhận được. Áo khoác màu đen làm cơ thể anh càng thêm cao lớn. Trước đây cô rất tự hào về điểm này, anh mặc gì cũng đẹp, còn cô giúp anh ăn vân phong độ ngời ngời, đứng cạnh Trác Lan ngạo nghễ nói: “ Xem đi, người đàn ông của tớ mặc kiểu gì cũng đẹp.” Khi đó Trác Lan luôn coi thường cô, nói cô nếu không có Giang Đông chắc chắn không sống nổi. Hiện tại đã chứng minh, câu nói đó xem ra sai rồi, giờ không có Giang Đông cô vẫn đang sống, chưa cần biết sống có tốt không, ít nhất là không nghĩ tới việc đi ૮ɦếƭ. Cho nên mới nói, cuộc sống này dù kom có ai kia thì bạn vẫn có thể tiếp tục sống, chỉ cần bạn muốn sống.
Long Nữ chậm rãi bước tới, ngẩng đầu nói: “Anh tới rồi à?”
“Ừ, đi vào thôi”, nói xong anh quay người đi vào trong trước, Long Nữ ngây người ra đó, nghệt ra nhìn theo. Cô cho rằng anh sẽ mắng cô chuyện hôm qua,ít nhất cũng sẽ hỏi cô đầu đuôi sự tình là thế nào, nhưng một câu anh cũng không hỏi tới, điều này làm cô có chút hụt hẫng. Long Nữ ra sức lắc đầu, mình không thể thiếu chí khí như vậy, sao lại có suy nghĩ đó chứ, rồi cô vội theo sau anh đi vào nhà.
Ông Long vẫn đang ở trong thư phòng nói chuyện với Giang Đông, bà Long cùng Long Nữ trong bếp nấu cơm. Bà Long luôn tự trách mình về chuyện Long Nữ không biết bếp núc, là một người vợ hiền dâu thảo sao có thể không biết nấu nướng chứ, phải hiểu là muốn nắm được trái tim người đàn ông thì đầu tiên phải nắm lấy cái dạ dày của anh ta. Vì thế mỗi lần Long Nữ tới bà đều bắt cô vào bếp học tập. Nhưng thực tế đã chứng minh Long Nữ quả thật không có chút năng khiếu nào trong việc này. Cho dù cô có nấu xong thì tạo hình khủng bố của món anh mới nhìn thôi Giang Đông đã thấy sợ, ăn một miếng gọi là cổ vũ cũng không dám, thế nên cô cũng lười không buồn học.
Sắp đến giờ ăn, Long Nữ chạy lên lầu gọi ông Long và Giang Đông xuống ăn cơm, đúng lúc mở cửa thì nghe thấy đoạn họi thoại của hai người.
“Con bé Long Nữ gần đây không gây chuyện chứ?” Giọng nói của ông Long trầm mạnh, nghe rất hay, giống như âm thanh phát ra từ chiếc đại vĩ cầm.
“Ba, ba đừng lo lắng cho bọn con, Long Nữ hiểu chuyện như vậy sao lại gây ra chuyện gì được.” Giang Đông nói rất thành thật, trước mặt người lớn anh luôn thể hiện là một người hoàn hảo không tỳ vết. Tất cả cài xấu thì để cô gánh, nghĩ tới đây cô nghiến răng ken két.
“Hai đứa ổn thì được rồi, ba vẫn luôn lo Long Nữ không xứng với con. Ba chỉ có một đứa con gái là nó, từ nhỏ đã mang nhiều tâm tư, không thích trò chuyện, nhưng nó rất biết vâng lời, ngoan ngoãn, ba luôn muốn tìm cho nó một chỗ dựa. Con bé ngốc nghếch, lúc nào cũng hệt đứa trẻ chưa chịu lớn. Đối với người đàn ông mà nói thì một người vợ như vậy có khi là hạnh phúc, cũng có khi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nó là con gái của ba, bất luận nó thế nào thì ba cũng hy vọng nó có thể hạnh phúc. Ba luôn rất coi trọng con, có lẽ con không yêu nó nhiều, nhưng ba biết con có thể mang lại cho nó hạnh phúc. Đối với những lời đàm tiếu bên ngoài, cái gì cần giải quyết thì vãn nên giải quyết.” Lúc ông Long nói đến đây, trong giọng nói có vẻ uy nghiêm khó che giấu, rất có uy lực.
Giang Đông nghe ông nói tới đây, ngẩng đầu nhìn ông nói: “Ba, ba an tâm.”
Long Nữ không gọi họ, một mình đi xuống lầu. Từ nhỏ cô luôn cảm thấy ba không yêu thương cô nhiều. Cô luôn nghĩ rằng có lẽ ba thích có một đứ con trai hơn, một đứa con trai có thể kế tục sự nghiệp của ba. Cô chỉ là một đứa con gái yếu đuối như công chúa cấm cung. Vì thế từ nhỏ cô đã rất cố gắng, việc gì cũng giành thứ nhất để ba thấy cô không hề thua kém con trai. Hôm nay cô mới biết, người cha vẫn luôn nghiêm nghị, rất ít khi cười với cô thật ra vô cùng yêu thương cô. Tình yêu của người cha không có lời, có lẽ chính là như thế này. Đối diện với tình yêu này, làm sao cô có thể nói với ba rằng người chồng mà ba chọn lựa cho cô đã phản bội hôn nhân của họ rồi? Còn cô, đứa con gái luôn làm ba an tâm, đã lựa chọn ly hôn. Tất cả chuyện này ba có chịu đựng nổi không đây? 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc