Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần - Chương 08

Tác giả: Thanh Dực

Bệnh
_ Chào…buổi sáng ! – Như thừong lệ, tên Thiên Du vẫn đánh thức tôi bằng cách phả cái làn hơi ấm nóng ngây ngất kia vào gò má tôi…
Đã dặn hắn bao nhiêu lần là cái này cực kì ” K**h th**h” cơ mà !
Ơ, hôm nay có chút kì lạ… Tôi cảm thấy trong làn hơi ấm kia là sự mệt mỏi nặng nề.

_ Này, anh ổn chứ ? – Tôi e ngại nhìn đôi mắt đang sụp xuống như sắp ngất kia, mặt hắn trắng bệch như thiếu máu…
Vẫn như thế, hắn chỉ cừoi.
_ Không sao, cô mau ăn sáng rồi chúng ta cùng đi học.
Nhìn gưong mặt nhợt nhạt và nụ cừoi như không hề có chuyện gì kia, tôi lại thấy tưng tức.
_ Nói tóm lại, hôm nay anh ở nhà cho tôi. – Tôi gằn giọng, đặt chiếc tách cafe xuống một cách mạnh bạo làm hắn khẽ giật mình.
_ Nhưng còn phải đi học … – Hắn ngơ ngác.
Tôi liền đứng dậy, chùi mép nhanh chóng bứoc ra ngoài, vứt lại câu nói với theo của hắn sau lưng :
_ Cô đi đâu thế ?
_ Mua đồ – Tôi quay lại lừom hắn.
Hôm nay chắc tôi phải nghỉ học ở nhà chăm bệnh cho hắn thôi. Cả ngừoi hắn nóng như cái lò lửa ấy, tôi không thể biến mùa đông mát mẻ ở đây thành mùa hè nóng bức với một cái ” lò lửa sống ” bên cạnh đâu !
Lý do này biện minh đựoc chứ nhỉ ?
Kệ đi, dù sao đến trừong cũng có học gì đâu !
Tôi vội đến cửa hàng tiện lợi, nếu để hắn ngất xỉu ở nhà thì phiền lắm. Có lẽ hôm nay tôi nên làm chút gì nong nóng cho hắn.
Những bứoc chân của tôi lứot qua con phố quen thuộc, dứt khoát.
Bứoc ngang qua một ngã ba…
Những chiếc xe vẫn qua lại đấy thôi…
Khoảnh khắc ấy, không khí trong suốt lửng lơ…
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy họ.
Nếu như họ là những ngừoi bình thừong, thì tôi cần gì phải chú ý ?
Nhưng, họ lại làm cho tôi không ngừng nhìn vào.
Đó là 4 ngừoi, họ khoác trên mình những trang phục đen từ đâu đến chân, mái tóc đều bạck kim trắng sáng ánh bạc, những đôi mắt to đen láy không hề chớp nháy, chỉ nhìn về một hứong vô định.
Họ hệt như những ngừoi không hề liên quan đến khung cảnh này.
Đây là 4 chàng trai cuồng cosplay hay phong cách Lolita [1] ?
Không, họ lại cho tôi một cảm giác nguy hiểm !
Dừong như nhận ra ánh nhìn chằm chặp của tôi, một gã cao lớn nhưng mảnh dẻ khẽ ngứoc mắt lên.
Hắn thật đẹp, làn da trắng như nứoc men sứ.
Đôi mắt đen, vô cảm lạnh lẽo.
Hệt như một con manerquin [2] vô hồn.
Cả ngừoi tôi run lẩy bẩy như hắn nhìn, một sự nguy hiểm đang đến gần, thật gần.
_ Là con ngừoi.
Hắn cất giọng, cái giọng khàn lạnh băng cứng đờ. Nhìn hắn, tôi liên tửong đến sói.
Cả 3 ngừoi con trai kia cũng quay sang nhìn tôi bằng cái nhìn y hệt tên kia.
Là 4 chàng mỹ nam !
Woa, đây có phải là F4 tái thế ???
Ôi trời, giờ không phải lúc thửong thức mỹ nam !
_ Không, cô ta không phải con ngừoi … – Một gã nói, trợn to mắt nhìn tôi.
Là ? Thưa anh đẹp trai, không lẽ em là thú ?
_ Thiên Thần – Gã khác tiếp lời, hắn rít một hơi TL. Hắn cũng nhìn tôi y hệt như miếng thịt sắp bỏ vào miệng…
Thiên Thần ?! Sao dạo này danh từ đó tôi nghe nhiều thế nhỉ ?
_ Không ngờ một con bé Thiên Thần lại dám đến gần bọn ta ? – Tên cao lớn *** môi.
Liệu tôi có nên bỏ chạy ?
_ Thiên Thần gì chứ ? Các anh .. – Giọng tôi lắp bắp, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo.
_ Nhìn xem, cả ngừoi cô ta phảng phất đầy thiên khí [3] , còn cái ” dấu hiệu ” kia nữa … -Gã tóc đỏ nhìn chằm chằm tôi.
Thiên khí ? Dấu hiệu ?
Đợi chút, họ nhắc đến Thiên Thần, vậy cái dấu hiệu là …
_ Mau ra tay thôi, không còn nhiều thời gian đâu, hiếm khi có kẻ lại tự hiến mình như thế này … – Một gã lạnh lùng, trên cánh thẳng cao tuyệt đẹp kia là viên kim cưong phát ra ánh sáng mê ngừoi.
Hả ? Ra tay ?
Theo bản năng, tôi bắt đầu lùi lại toan bỏ chạy, thì chợt thấy trong vạt áo dài của gã cao lớn lộ ra mũi kiếm sắc nhọn bàng bạc.
Cả ngừoi tôi cứng đờ, tựa hồ như không thể cử động đựoc nữa !
Tôi làm sao thế này ?!
Đúng rồi, dấu hiệu của Thiên Thần chính là đôi cánh !
Vật duy nhất như thế chỉ có thể là chiếc kẹp tóc của tôi !
Bọn họ muốn thứ đó ?
Khi hắn đang chậm rãi tiến đến gần, tôi từ từ đưa bàn tay đang run rẩy lên tóc, nắm chặt lấy chiếc kẹp tóc hình chiếc cánh trắng kia, toan gỡ ra.
” Cấm cô tháo nó ra … ”
Lời nói của tên Thiên Du lúc đó cứ vang vảng bên tai tôi.
Liệu hắn có biết tôi đang gặp nguy hiểm không ?
Sợ hãi nuốt nứoc bọt xuống họng, tôi định giật phắt chiếc kẹp tóc ra thì…
Một cái bóng trắng nhanh chóng lứơt qua, luồng khí ấm nóng không hiểu từ đâu vây lấy , cái bóng trắng giữ bàn tay tôi lại thật chặt trứoc khi tôi giật chiếc kẹp tóc kia ra khỏi mái tóc…
Gưong mặt hoàn mỹ đẫm đầy mồ hôi đanh lại, đôi môi quyến rũ cong lên đầy tức giận, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại vào nhau.
Thiên Du !
_ Tôi đã cấm cô tháo nó ra, cô bị điếc hả ?!
Hắn giận dữ quát, nhìn chằm chằm vào 4 ngưòi con trai nguy hiểm kia.
Trong lòng tôi lại thấy có một chút vui sứong. Tôi thề đó, chỉ là một chút…
Nộ khí trong ngưòi như bị K**h th**h, tôi cũng nhăn mặt quát lại hắn :
_ Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi hả ?! Tránh ra tôi tự xử !
Tên Thiên Du quay sang trừng mắt nhìn tôi, mím môi nghiến răng nghiến lợi cực kì tức giận.
Lần đầu tiên tôi thấy hắn giận như vậy đó ! Không để hắn kịp phản pháo, tôi bứoc đến trứoc hắn, nhìn đám ngừoi kia đầy phẫn nộ.
Không hiểu vì sao tôi lại phẫn nộ với họ ? Đáng ra phải là tên ૮ɦếƭ tiệt kia !
_ Các anh là ai ? Rốt cuộc muốn làm gì tôi ?!
Cả 4 tên mỹ nam đều cừoi to, rồi tên cao lớn kéo cây kiếm bạc giấu trong ống tay áo ra, bứoc đến gần tôi, khẽ nói :
_ Angel, are you scared ? ( Thiên Thần, ngưoi có sợ không ? )
Sợ ?
_ Never ! Because i’m not an Angel as you said. You’re wrong !( Không bao giờ ! Bởi vì tôi không phải là Thiên Thần như lời anh nói. Anh lầm rồi ! )
Hắn lại mỉm cừoi, nụ cừoi lạnh băng nhạt nhẽo vô cảm. Đôi mắt đen chiếu thẳng vào tôi những lữoi dao sắc nhọn.
Tên Thiên Du đứng sau như muốn bứoc lên ngăn cản tôi nhưng bị tôi dẫm chân thật đau.
Không hiểu sao, tôi lại muốn bảo vệ cho hắn !
_ Fear of Death is worse than Death itself ( Nỗi sợ ૮ɦếƭ còn đáng sợ hơn cả cái ૮ɦếƭ …)
Câu nói đó, y hệt như một lời uy hiếp nhẹ nhàng như lông hồng.
Hắn chậm rãi kề lữoi kiếm bạc lên cần cổ tôi, thì một cánh tay trắng khác lứot qua, đỡ lấy thanh kiếm lạnh ngắt kia.
_ Tránh ra ! – Tên Thiên Du gần như gào lên, cánh tay trắng của hắn cứng rắn đến lạ kì, nâng đỡ lấy thanh kiếm đáng sợ ấy, ngăn không cho nó làm thưong tổn đến tôi.
Tại sao hắn lại vì tôi mà làm nhiều việc như thế ?
Vứt lại những câu hỏi tại sao về sự việc kì lạ đang xảy ra, tôi giơ chân lên, dồn hết sức lực vào bàn chân, đá một cứoc thật mạnh vào mặt tên cao lớn kia. Do quá bất ngờ, hắn không kịp phản kháng liền ngã xuống.
Chạy !
Chúng tôi nắm tay nhau chạy thục mạng về phía khu nhà hoang.
Lần đầu tiên tôi sợ đến khiếp vía !

Chú thích

[1] Lolita : Hơi cầu kì và diêm dúa, đó là đặc trưng của Gothic Lolita. Điểm nhấn của nó nằm ở tông màu ấn tượng: đen và hồng nhạt. Đi kèm với phụ kiện như những dải ruy băng hoặc đăng ten mang màu tương phản tạo nên vẻ cổ điển.
Gothic lolita là một văn hóa ăn mặc của thời trang Gothic , một loại thời trang đường phố của những cô gái tuổi Teen ở nhật , nói rộng hơn là của những cô bé cậu bé tuổi thành niên.
[2] Manerquin : Việt Nam mình gọi là Ma nơ canh đấy ạ đây là hình nhân có kích thứoc như ngừoi thật đựoc làm bằng chất cứng, các cửa hàng thời trang thừong dùng để trưng bày mẫu quần áo lên, bằng cách mặc vào chúng như ngừoi thật.
[3] Thiên khí : cái này mình tự nghĩ ra =)) thiên khí có nghĩa là một loại khí bao bọc lấy cơ thể của các thiên thần, như một loại dấu hiệu vô hình chỉ có những ngừoi đặc biệt hiểu biết mới có thể nhìn ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc