Nếu Một Ngày… Anh Hỏi….Em Là Ai? - Chương 76

Tác giả: NhokkonKenVil

và 2 đứa con gái đi ô tô *Huyền kể cẩn thận từng chi tiết* Anh đã bị thằng con trai đánh mạnh vào đầu bằng một thanh gỗ – nguyên nhân làm anh hôn mê trong bệnh viện 1 tháng. Sau này, tôi và Ân có thử tìm hiểu tung tích 3 đứa đó…
+ Khoan đã *Kiệt chen ngang* Ý cô là tôi bị đánh lén?
Ân gật đầu lia lịa, Huyền kể tiếp.
+ Tầm giờ đó có 2 thợ ảnh đi săn ảnh đom đóm, nhìn thấy chiếc xe hồng mui trần đi vào khu rừng. Họ còn vô tình chụp được ảnh có biển số xe của chiếc môtô và chiếc ô tô khi chúng dừng ở gần thượng nguồn con sông. Ân đã chụp lại tấm đó vào điện thoại *lục túi xách của Ân lôi ra điện thoại*
+ Đưa tôi xem !!
Kiệt giật nhanh điện thoại của Ân và tìm kiếm bức ảnh. Ân không nói năng gì.
+ Chúng tôi biết anh khó chấp nhận việc này, nhưng sự thật là sự thật. Vân cũng đi chiếc xe màu hồng y hệt trong ảnh, biển số xe thì…. chắc tôi không cần kể rõ.
Đan lo lắng nhìn Kiệt, cái này có gọi là “sự đáng sợ khi phát hiện người yêu từng hại mình” không nhỉ.
+ Chẳng có gì chứng minh Vân ngồi trên chiếc xe cả *Kiệt lớn tiếng*
+ Nhưng Vân có liên quan, điều đó là chắc chắn !!!
Kiệt P0'p chặt điện thoại của Ân, tưởng chừng còn nghe thấy những âm thanh lạch cạch nứt gãy. Ân xót của mà không dám ho he.
+ Tôi sẽ tìm hiểu việc này *Kiệt nhìn Ân cau có, hắn bắt đầu gửi bức ảnh từ máy của Ân sang máy hắn*
+ Tóm lại anh vẫn không tin chúng tôi à? Bao giờ anh có kết quả chứng minh “Vân không liên quan”? *Huyền thách thức*
+ Không cần khích tôi. Hừ.
Kiệt thả chiếc điện thoại vào túi quần và đi thẳng.
+ KIỆT *Ân hét to* Anh cũng nên tìm hiểu việc anh hôn
mê có tác động thế nào tới Đan nhé. Nó không đơn thuần như anh tưởng đâu, cố gắng tìm hiểu cả việc anh tới khu rừng làm gì… Và…v…v..
BỤP ~ Ân bị Đan thụi vào bụng.
+ Đừng lảm nhảm nữa, để hắn được yên.
+ Cậu không cần lo cho hắn. Từ hồi hắn đánh cậu ở bệnh viện T.A, bọn tớ đã không cò chút cảm tình nào với hắn. Nên để hắn nếm trải cảm giác tội lỗi vì cậu, bị hồ li tinh phản bội *Huyền cười nham hiểm*
+ Không phải thế đâu… *Đan xị mặt* Không cần các cậu nói thì Kiệt đã nghi ngờ Vân rồi.
Đan lủi thủi bỏ vào CLB kịch, định bụng ngồi với Trang 1 lúc, chờ lễ hội bế mạc thì về.
Ba gã bạn thân của Kiệt chạy vội ra ngoài, xô vào Đan.
+ Ấy, xin lỗi Đan. Bọn tôi có việc gấp phải làm ngay *Trung nói gấp gáp*
Thế rồi 3 gã lao xuống cầu thang như bị ma đuổi. Chẳng hiểu chuyện gì…..
………………………….
+ A lô, Cậu muốn bọn tớ tìm hiểu vụ gì? *Trung chạy ra đường bắt taxi*
+ “Nhận ảnh đi” *Giọng Kiệt từ đầu dây bên kia*
Một bức ảnh được gửi tới cho Trung – Chi – Tuấn. Đó chính là tấm hình chụp chiếc xe hồng và chiếc xe môtô.
+ Gì đây Kiệt? *cả 3 gã đồng thanh*
+ “Trên bức ảnh có ghi ngày, giờ chụp ảnh. Tìm hiểu xem tối thứ 6 đấy ai đã đi chiếc xe hồng”.
Tuấn căng mắt nhìn, dí sát mặt vào điện thoại.
+ Chẳng phải xe của con bé Vân sao?
Hai gã Trung – Chi quay nhìn Tuấn.
+ ……”Không biết ! Tớ chỉ quan tâm ngày đấy, giờ đấy những ai đã ngồi trên chiếc xe và đến khu rừng”.
+ Yes sir !! *Tuấn hăng hái, đánh hơi thấy sự thú vị*
+ Còn chủ nhân chiếc môtô. Có cần tìm hiểu không?
+ “Tớ sẽ tự làm việc đó”.
+ Sao tự dưng cậu muốn tìm hiểu chiếc xe? *Chi đóng sập cửa taxi*
+ “Lý do khiến tớ hôn mê ở bệnh viện T.A”
Trung – Tuấn – Chi tròn mắt nhìn nhau, 3 chiếc điện thoại xém chút rớt khỏi tay. Kiệt đã biết hắn bị mất trí nhớ 2 tháng ở VN, mà mẹ Kiệt đã nói không thể để Kiệt nhớ lại.
+ Tớ không hiểu…. *Trung nói*
+ Định giấu nữa hả !! Tớ biết việc tớ mất trí nhớ !!! TÌM HIỂU ĐI, NHANH LÊN. CÓ KẾT QUẢ CÀNG SỚM CÀNG TỐT !!!
Tút ~~ tút.
Trung – Tuấn – Chi tròn mắt nhìn nhau tập 2. Lúc này thì 3 chiếc điện thoại đã phải lần lượt rơi xuống sàn xe.
Phương tiện liên lạc của các gã là loại mới nhất của gia đình Chi – tập đoàn điện tử nổi tiếng, có hệ thống liên lạc trực tuyến theo nhóm. Người sáng tạo ra loại điện thoại này là nhokkonkenvil ^^ *cúi chào
Kiệt gọi tài xế riêng đưa xe của mình tới. Một hành động “vô nhân tính” của Kiệt là tống khứ tài xế ra khỏi xe, hắn khởi động máy và bỏ đi luôn (tài xế đành bắt taxi về). Hắn sẽ điều tra về chủ nhân biển số môtô này.
Thật tệ nếu Kiệt biết kẻ đó là ai.
Đêm đó Kiệt phá giấc ngủ của tất cả những người chủ tiệm chuyên đăng kí cho loại môtô trong ảnh. Không ngoài mong đợi, 1 cái tên và địa chỉ tạm trú. Chẳng có lý do gì để Kiệt nhẫn nhịn cho thằng vô danh tiểu tốt kia sống nốt đêm nay.
Chiếc xe đảo chiều lao hết tốc độ 400km/h trên con đường vắng.
Đau đầu, đau đầu và mệt mỏi. Hai tháng mất trí nhớ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Kiệt. Nhìn thấy Đan là hắn cảm giác kì lạ, những câu nói rõ ràng liên quan đến Kiệt mà Kiệt không hiểu. Kiệt không thích phải lật giở kí ức như bắt đầu chiêm nghiệm cuốn sách dày 2000 trang.
Kiệt vừa lạc trong dòng suy nghĩ, vừa nhấn ga mạnh hơn. Mấu chốt là những mắt xích quan trọng, tiêu biểu. Kiệt cần tìm được những mắt xích lớn trong chuỗi kí ức 2 tháng lạ lẫm, từ đó Kiệt sẽ dần hình dung ra mọi thứ.
CẠCH.
Tiếng động nhỏ phát ra từ hàng ghế sau, Kiệt liếc qua chiếc gương, quan sát. Thấp thoáng màu đỏ hơi xỉn của 1 cuốn vở cũ. Sau khi cố nghĩ lại xem mình đã nhìn thấy cuốn vở ở đâu, Kiệt đạp thắng “kít” 1 tiếng đột ngột ngay ở tim con đường lớn. Hắn nhoài người lại và nhặt cuốn vở lên.
+ Nhật kí của con nhỏ kia. Quên mất, hôm đấy mình đã ném vào xe mà không lấy ra. Ơ. Vậy là gần 1 tuần thằng tài xế không dọn dẹp chiếc xe sao. Ghừ. Ta phải đuổi việc thằng lười này.
Hai tấm ảnh vẫn còn kẹp trong cuốn Nhật kí. Giờ thì Kiệt có thể phân biệt được:
+ Đây là … Jung Min *Giơ tấm ảnh chụp riêng lên, cười nhạo báng* Còn đây là… con nhỏ khùng và Jung Min *giơ tấm ảnh 2 người chụp ở khu vui chơi lên* Ôi. Kinh khủng. Sao lúc đấy mình có thể chụp ảnh mà không vuốt gel được nhỉ??!! Cái thứ gì mình khoác trên người thế này??? *không phải thời điểm để phê bình thẩn mỹ đâu Kiệt ạ*
Khi đã hết lời nhạo báng chính mình (trong quá khứ), Kiệt mới chịu nhét tạm 2 tấm ảnh vào túi áo, cầm cuốn nhật kí và đọc. Ngay trang đầu tiên là tựa đề rất nắn nót ngay ngắn:
«Nhà có thằng đầu óc lẩm cẩm ở chung >< Vĩnh biệt cuộc đời tươi đẹp !!! »
+ Nhật kí kiểu gì thế???
«Ta sẽ miêu tả thằng đó: mặt dài như con ngựa, 2 mắt tí-hí-mắt-lươn, răng to mà cứ thích nhe ra cười, đầu tóc bù xù như tổ quạ, nhuộm đỏ như quả bí ngô..@#$$#…^&%#$#$…………»
+ Sao? Trên đời có đứa quái vật như thế à !! *Kiệt gãi đầu tưởng tượng*
«Ta đã rất thông minh khi nghĩ cho hắn 1 cái tên đẹp, từ nay gã con trai đầu óc lẩm cẩm tên là JUNG MIN»
Chữ Jung Min đập thẳng vào mắt Kiệt. Vậy ra, thằng đầu óc lẩm cẩm, nhìn như yêu quái mà Đan miêu tả là… là….
+ TRẦN ĐAN. Cô-tới-số-rồi !!! *nắm chặt cuốn nhật kí, run run* Một hotboy ngời ngời như tôi, cô dám… cô dám… *nghẹn vì shock* Đồ không có mắt, có mắt như mù. Hừ Hừ.
Kiệt được phen phũ phàng, hắn lật những trang sau 1 cách ***.
+ Gì hả? Rửa bát? Giặt chăn gối? Lau nhà? Lại còn cắm hoa? Dọn bàn ăn tối? YAAAA… Jung Min !!! Mày là thằng ngu !! Sao mày có thể để con khùng biến mày thành thằng osin haaaaaa?? NGUUU *hiện hình thành khủng long bạo chúa*
Kiệt giật từng trang nhật kí lướt qua nhanh như vũ bão (!!!). Một trang nhật kí nhòe màu mực vì nước mắt hiện ra. Cơn giận của Kiệt tụt xuống mức 0, thay vào đó là sững sờ.
Kiệt lại ra sức lật giở những trang trước đấy, hòng đọc được nguyên nhân dẫn tới trang nhật kí đẫm nước mắt của Đan (đúng là điên khôn xiết).
Câu chuyện xảy ra ở khu rừng, bên bờ sông chắc không làm Kiệt quá ngạc nhiên, hắn đã nghe nhiều lần. Nhưng nếu hắn có thêm 1 tấm ghép về quãng thời gian sống chung nhà với Đan, 1 tấm ghép những lời hắn từng hứa và 1 tấm ghép vì sao hắn cùng Đan ra khu rừng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc