Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt - Chương 17

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Ngày hôm sau, lúc Tần Ương mở cửa phòng, đã thấy Thẩm Tấn đứng ở bên ngoài từ bao giờ. Với một vẻ bối rối cùng do dự trong mắt, với một bộ quần áo hằn đầy nếp gấp của một ngày đã qua, với cả khuôn mặt phờ phạc cùng quầng thâm sâu báo hiệu một đêm không ngủ nơi mi mắt. Tất cả những điều đó khiến cho Thẩm Tấn ở trước mặt Tần Ương ngay lúc này đây, rõ ràng là dưới ánh sáng của một ngày mới, thế nhưng cả cơ thể lẫn tâm tư vẫn chưa thoát ra được bóng dáng của cơn say đêm qua.
“Tần Ương, đêm qua…”. Câu nói bị bỏ lửng giữa chừng, dường như còn muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi.
Tần Ương tiếp lời một cách đơn giản: “Cậu uống say, tôi cũng uống say.”
……
Ngày học viện Nhuyễn Kiện dời sang trường mới, Tần Ương đang giúp Đường Đường dọn nhà.
Khi ấy, đang khiêng một chiếc rương rất nặng, qua lớp vải màu trắng ***c lờ mờ loáng thoáng nhìn thấy hai hàng sách vở được sắp xếp rất ngay ngắn ở bên trong. Cô chủ của nó tà tà theo ở phía sau, vẫn như mọi khi rất thản nhiên cắn kẹo que. Đôi lúc Tần Ương lại cảm thấy khó mà hiểu được Đường Đường. Trong khi rương của hai cô bạn cùng phòng Y Y và Tinh Linh đều chất đầy quần áo thì bao nhiêu sách vở của mình cô nhỏ lại dồn cả vào trong một chiếc rương lớn như thế.
Đi chưa được bao xa, tay đã bắt đầu cảm thấy mỏi. Có lúc Tần Ương cúi đầu nhìn xuống, chợt nhận ra bên trong từ lúc nào đã lộ ra mấy tấm ảnh chụp gần của một người. Ấn tượng chung do chúng mang lại có thể dùng hai chữ “sáng chói” để hình dung. Gương mặt đẹp đến mức chỉ thoáng nhìn qua sẽ không nhận ra được là nam hay nữ, hoặc là một thân trường bào hoặc một bộ trang phục thời hiện đại. Biểu cảm trên mặt cũng phong phú chẳng kém, tấm này lạnh lùng cao ngạo, tấm kia lại khả ái đáng yêu. Trong chốc lát không nhịn được mà bật cười, ướm lời hỏi: “Cậu không phải là ghét nhìn dạng người như thế sao?”
Người phía sau tỉnh bơ trả lời: “Thế gương mặt như của Thẩm Tấn, cậu nhìn có cảm thấy ghét không?”
Gươngmặt như thế, quả thật rất ít khả năng có thể gặp qua được. Tần Ương không đáp, vừa đi vừa thơ thẩn nghĩ một mình.
“Mà sao cậu không đi tiễn tên đó?” Đường Đường bỗng hỏi.
Tần Ương đáp lại một cách khó khăn: “Lấy ai đến giúp cậu khiêng rương như bây giờ?”
Đường Đường vẫn ngậm kẹo que, bập bập một tiếng cười đầy ẩn tình: “Tôi cảm thấy Tần Ương và Thẩm Tấn không nên như thế này.”
“Thế thì nên như thế nào?” Bức tường trắng của khu ký túc xá nữ cuối cùng cũng hiện ra, Tần Ương âm thầm cắn răng, tự động viên mình cố lên chút nữa.
Đường Đường đảo mắt một vòng, nói: “Dù sao đi nữa thì cũng không nên giống như bây giờ.”
Tần Ương chỉ cười trừ đáp lại. Cuối cùng cũng đến nơi, cậu thả tay, buông cái rương nặng trịch xuống sàn phòng ngủ mới của Đường Đường: “Còn có việc gì để tôi đây có thể vì tiểu thư mà cống hiến chút sức lực nữa không?”
“Không cần, tôi sẽ nhờ ba giúp.” Đường Đường bỗng nhiên quay sang nghiêm trang nhìn Tần Ương, “Tần Ương, sau này cậu chắc chắn sẽ là một ông xã tốt, cô gái nào làm vợ cậu sẽ rất hạnh phúc, thật đấy.”
“Ừ…cảm ơn.” Cái nhìn chăm chú của cô bạn khiến Tần Ương có chút không được tự nhiên. Cậu quay đầu nhìn đi nơi khác, tầm mắt vừa vặn rơi vào cảnh tượng bừa bộn trên bàn học mới của Đường Đường, không khỏi lúng túng nhắc nhở, “Đằng kia…dọn dẹp lại một chút đi.” Đồ đạc, giấy tờ, sách vở, Pu't sổ gì cũng đều bày ra kia cả, thật là…
Lúc đi ra đến cửa phòng, bỗng nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên từ phía sau, kèm theo đó là tiếng rơi vỡ loảng xoảng của đồ vật này nọ: “Tần Ương! Cậu thấy được cái gì rồi hả?!!”
Chẳng gì cả… Trong lòng thầm trả lời, chân Tần Ương cũng bước nhanh hơn, cấp tốc rời khỏi hiện trường đang nổi bão. Chợt nhớ đến Thẩm Tấn đã từng có lần nói qua, những cô gái bề ngoài tùy tiện lơ đãng ấy, kỳ thực nội tâm bên trong lại rất ngây ngô đơn thuần, giống như Đường Đường vậy.
Nếu như đổi lại là Thẩm Tấn, chắc chắn người nọ sẽ dùng một bộ dạng khoa trương kiểu như “cái bà cô bảo thủ này!” để mà đáp lại rồi? Sau đó thì bị thái hậu nổi cơn lôi đình mang ra băm nhuyễn vo tròn thành viên tặng cho mấy bác trong căn tin trường dùng làm nhân bánh bao? Thẩm Tấn vẫn kỵ rơ Đường Đường lắm, Thẩm Tấn trước sau vẫn không rõ vì sao Tần Ương lại có thể đi chung với nhỏ lâu như thế, Thẩm Tấn cậu con trai ấy thật ra rất thông minh, dù là trong những trò chơi vơ vẩn thường ngày hay học tập đòi hỏi sự chuyên tâm trong lớp, Tần Ương cũng phải cố gắng lắm mới có thể theo kịp cậu ta, mà Thẩm Tấn thật ra cũng ngốc lắm, cả yếu đuối nữa, Thẩm Tấn…
………
Học viện Nhuyễn Kiện của Thẩm Tấn là nơi dời đi sớm nhất. Tinh mơ ngày hôm đó đã nghe thấy tiếng trò chuyện xôn xao cùng tiếng chân qua lại không ngớt vẳng đến từ hành lang bên cạnh. Tiếng chân gấp gáp hối hả, âm thanh chuyện trò cũng vội vàng lo âu. Tần Ương nghe thấy bọn họ ân cần hỏi han lẫn nhau: “Đồ đạc đều đã thu dọn xong chưa?”
“Mấy giờ thì xe chạy?”
Tần Ương chậm rãi mặc quần áo, leo xuống giường ngủ, rồi mở cửa phòng, đi tới bên ban công. Phía bên kia hiện ra một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt và hỗn loạn, rất nhiều người thùng lớn thùng nhỏ ôm trong tay, hết chạy lên lại chạy xuống, í ới gọi nhau. Chỉ duy nhất một người thản nhiên đứng dựa tường, với *** lá cháy dở kẹp nơi tay. Ánh sáng đầu ngày nhập nhòa đổ đến từ phía sau, soi rõ một cái bóng cô đơn trên nền gạch tối, lạc lõng với đám đông, xa lạ với tất cả bầu không khí khẩn trương đôngvui kia.
Tần Ương đi lại gần, không nói không rằng gỡ lấy *** trên tay cậu ta bỏ vào thùng rác gần đó: “Sáng ra đã ***, không tốt cho cơ thể.”
Mặt trời ở phía sau lưng Tần Ương, bao bọc lấy cậu bởi một vùng sáng trắng, đồng lõa trong việc giúp cậu giấu đi mọi biểu cảm trên gương mặt. Thẩm Tấn nhìn gương mặt sáng mờ trong ánh sáng đầu ngày của người đối diện, nói khẽ: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đến.”
Tần Ương cười cười, ra vẻ vui đùa đấm vào vai cậu ta một cái: “Có phải sẽ không thể gặp lại nữa đâu.”
“Gọi mà không nghe gọi mà không nghe gọi mà không nghe…” Tiếng chuông điện thoại bỗng bất ngờ vang lên, Tần Ương chỉ bình thản nói: “Tôi biết cậu đã đến rồi.”
Thẩm Tấn nói: “Tần Ương, tối hôm đó tại sao lại bỏ mặc tôi ở tiệm cơm đó?”
Tần Ương im sững, từ tận sâu trong lòng, một nỗi sợ hãi mơ hồ thoảng qua. Mặt trời dần lên cao, nắng gắt đến mức chói mắt, bạn học xung quanh ai nấy cũng đều đã quần áo chỉnh tề ôm sách vở vội vã lên giảng đường.
“Anh em tốt, lần sau tôi sẽ ném cậu xuống sông.”
Câu chuyện nói đến đó thì kết thúc. Thẩm Tấn chuyển sang kể về khu trường mới, bảo rằng nơi đó điều kiện vật chất tốt lắm, một phòng ở chỉ có hai người, lúc rảnh rỗi còn có thể lên sân thượng tắm nắng. Chỉ là trường thì lớn mà người lại ít, trong sân tìm mãi cũng chẳng thấy một gốc ngô đồng, phía cửa sau khi về đêm cũng chẳng mở ra một khu chợ náo nhiệt đông vui nào.
Tần Ương lẳng lặng đứng nghe, sau cùng cười bảo: “Đừng để cho tôi biết cậu lại gây họa cho con gái nhà nào.”
Bên này vẫn là những lời vui đùa như trước. Bên kia người nọ cũng đáp lại bằng mấy tiếng cười ha ha như lúc xưa.
Tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, mọi thứ vẫn chưa hề thay đổi. Chỉ có hai kẻ trong lòng tự hiểu, đêm tối đó, nơi tranh sáng tranh tối của tiệm cơm nhỏ, trong không gian ngây nồng men say của R*ợ*u, mọi thứ đã xảy ra dường như cũng im lặng mà mất đi. Mỗi lần Thẩm Tấn muốn thử nhắc tới, Tần Ương lại cẩn thận tránh đi. Những ngày này, Thẩm Tấn cũng không còn ngủ lại ký túc xá của Tần Ương nữa. Mỗi khi màn đêm buông xuống, Tần Ương sẽ nói: “Tối quá rồi, về đi, tám giờ sáng mai cậu còn có lớp.”
Thẩm Tấn còn đang chần chờ đứng dậy, Tần Ương đã ân cần mở sẵn cửa phòng cho cậu ta.
“Tần Ương, cậu tránh mặt tôi.”
Tần Ương bật cười: “Sao lại thế được?”
Phía giường bên kia, Tiểu Tân trở người, phát ra âm thanh “kẽo kẹt”, bên tai nghe thấy giọng nói đầy bất an của Thẩm Tấn vang lên: “Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
Ánh nhìn của Tần Ương lạc đi đâu đó nơi trần nhà trống rỗng: “Trên đời này có buổi tiệc nào mà không tàn.”
………
Nghỉ hè, Tần Ương và Thẩm Tấn cùng đi xem một bộ phim điện ảnh, tựa là “Mr&Mrs Smith”. Bộ phim nói về một cặp vợ chồng đồng sàng dị mộng, cùng sống dưới một mái nhà nhưng trong lòng mỗi người đều giấu kín một tâm sự riêng.
Trong rạp, Tần Ương ngồi bên phải, Thẩm Tấn ngồi bên trái, ở giữa là Đường Đường. Đi xem phim là ý kiến do Thẩm Tấn đưa ra, Đường Đường là do Tần Ương dẫn đến.
Tần Ương còn nhớ rõ lúc nhìn thấy Đường Đường, biểu cảm trên mặt cậu con trai ấy đã thay đổi như thế nào. Thoạt đầu là ngỡ ngàng, sau đó lặng im trong một sự hụt hẫng không nói nên lời, hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ vui vẻ hứng khởi của Đường Đường.
Phim chiếu đến đoạn cao trào, đôi vợ chồng đồng tâm hiệp lực phá hủy tổ chức điều khiển phía sau, Tần Ương quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Thẩm Tấn đang nhìn về phía mình.
Ánh sáng màu trắng bạc từ màn ảnh hắt xuống một lớp mờ mờ trên gương mặt cậu ta, Tần Ương thấy người nọ cười với mình, trong dáng cười có ý làm nũng, có điểm rất bất đắc dĩ, còn có chút gì đó dường như rất tủi thân buồn bã. Tần Ương không lộ ra bất cứ phản ứng nào, lẳng lặng quay lại với bộ phim, coi như không hay không biết gì về ánh mắt của người nọ, nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể gạt được chính mình.
………
“Cậu làm thế coi như cũng đã quá rõ ràng rồi nhỉ?” Trên đường về, Đường Đường nói.
Đợi mãi cuối cùng xe buýt cũng ghé vào trạm, ban đầu mọi chuyện đều ổn cả, ba người đều đứng ở chỗ cửa sau xe. Thế nhưng không hiểu sao, Tần Ương lại bỗng nhiên kéo theo Đường Đường chen lên phía cửa trước. Xe ủ đầy người, buổi trưa nóng bức, ai cũng chẳng khá gì hơn ai. Mùi nước hoa, mùi mồ hôi, hòa trong mùi hăng hắc của xăng xe hợp thành một thứ không khí khiến người ta dễ cảm thấy buồn nôn.
Tần Ương không trả lời câu hỏi của Đường Đường, chỉ ngoảnh nhìn về nơi mình vừa bỏ đi. Vừa khéo làm sao, người đứng ngay sau đó lại là một quý bà váy hoa vô cùng mũm mĩm. Tầm nhìn thế là bị che khuất, gì cũng không thể trông thấy.
“Nè!” Thấy Tần Ương mãi không nói lời nào, Đường Đường thẳng tay nhéo vào tay cậu bạn.
Tần Ương ôm cánh tay đau, lúc này mới tỉnh táo lại được một chút: “Gì thế?”
“Sau khi khai giảng, mỗi buổi sáng phải mang đến ký túc xá của tôi một cái bánh bao, một phần trứng luộc trong nước trà, cộng thêm một hộp sữa bò. Bánh và trứng yêu cầu phải còn nóng nhưng sữa bò thì âm ấm là được rồi. Cảm ơn trước, làm phiền rồi.” Bà má trẻ ngẩng đầu nhìn lên, không chút khách sáo ra giá, vừa nói vẻ mặt vừa hiện lên rõ ràng một ý tứ, đừng mong trả giá.
“Vì sao?” Tần Ương có chút không hiểu.
Đường Đường kiêu hãnh nhếch miệng cười, mặt lộ rõ vẻ thông cảm: “Bổn cô nương lên sân khấu, phí dĩ nhiên không rẻ rồi.”
Chớp mắt, một nụ cười lại chậm rãi nở ra.
Đường Đường ngẩng đầu nhìn Tần Ương, giữa buổi trưa hè nắng đổ vàng thành phố, gương mặt trong sáng của cô gái nhỏ lại tỏa ra ánh cười lấp lánh của một buổi sớm mai trong lành: “Tần Ương, cậu luôn rất rõ ràng cậu muốn cái gì, hơn nữa, cậu biết rõ làm thế nào để đạt được cái cậu muốn.”
Tần Ương vẫn ôn hòa như trước, đôi kính trắng che đi phần nào ánh mắt đen thẳm phía sau: “Tiểu thư quá khen.”
“Như thế, tên đó thì sao?” Đường Đường đánh mắt về một góc xe, hấp háy, “cậu sẽ làm sao đây?”
Tần Ương cũng lơ đãng lướt mắt nhìn quanh: “Rau trộn.”
“Rau trộn cái gì?”
Đám đông xung quanh bỗng nhiên dạt ra một khoảng trống, nhường chỗ cho một gương mặt nhễ nhại mồ hôi xuất hiện liền ngay sau đó. Quý bà váy hoa bực bội kêu lên: “Trời ơi, chen cái gì mà chen dữ thế? Có cái gì đâu mà chen chớ?”
Cậu thanh niên điển trai nhanh nhẹn quay sang, nở ra một nụ cười tươi tắn xin lỗi: “Thật ngại quá.”
Sau lại quay sang bên phía Tần Ương: “Đang nói gì thế?”
“Không có gì.” Tần Ương không nói không rằng bước qua một bên gần đó, tránh được hai tay Thẩm Tấn. Cái ôm như mọi khi cũng vì thế mà rơi vào khoảng không đầy gượng gạo giữa đôi bên.
Một tia xấu hổ lướt nhanh qua mặt Thẩm Tấn. Đường Đường chừng như vô ý mà cười cười, nhưng cũng không nói gì thêm.
Xuống xe, nhà Đường Đường ngược lại với đường về của hai người bọn họ. Cô nhỏ đứng lại một lúc, trông theo cái bóng của hai cậu con trai ở phía xa xa. Lúc đầu là một trước một sau, rồi dường như không cam chịu như thế, người phía sau bèn rảo bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã sóng vai song song đi cùng kẻ phía trước. Trong nắng, hai cái bóng đổ dài trên mặt đất, giống hệt như nhau, chỉ hơn kém một chút về chiều cao mà thôi.
Mọi người trước nay vẫn thường nói, vợ chồng hai người chung sống cùng nhau trong một thời gian dài, bất luận là thói quen sinh hoạt hay hình dáng, cũng tự nhiên trở nên rất giống nhau. Hiện tượng như thế, người ta gọi là “vợ chồng tương thông”.
………
Lễ khai giảng vừa qua không bao lâu, tin tức Lão Ban vì giúp một bệnh nhi mắc bệnh bạch cầu nào đó mà đồng ý hiến tủy đã lan đi khắp nơi, gây nên một chấn động nho nhỏ khắp các khoa.
Lúc còn học năm nhất, lời kêu gọi giúp đỡ từ phía cơ quan y tế đã một lần được phổ biến ra khắp toàn trường, mọi người cũng đã cùng nhau đi đăng ký hết cả rồi. Lúc đó, người phụ trách chương trình cũng có nói qua, trường hợp tìm được người có tủy phù hợp là rất hiếm hoi. Không ngờ rằng trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp đến như vậy.
Lão Ban vui vẻ nói: “Cũng là có duyên thôi.”
Đường Đường chạy tới vỗ vai cậu ta: “Khá lắm!” Nói rồi, quay lại cười đầy vẻ tán thưởng với Y Y.
Không lâu sau đó, Lão Ban cũng bắt đầu nhập viện để tiến hành các bước kiểm tra sức khỏe, theo dõi này kia…Trình tự trước khi chính thức phẫu thuật nghe đâu còn rất phức tạp. Bọn Tần Ương nhân cơ hội buổi chiều vắng tiết, bèn rủ nhau đến viện thăm cậu ta.
Dựa theo số phòng Lão Ban cho, cả bọn mất một lúc mới tìm ra phòng bệnh. Lúc Tần Ương đang định gõ cửa, từ hành lang phía xa bỗng vọng đến tiếng bước chân chạy rầm rập, kèm theo đó còn có tiếng sột soạt của túi giấy va vào nhau, đầy vẻ ồn ào và khẩn trương.
Mọi người có mặt ở nơi đó đều nhất loạt quay đầu lại nhìn, trông thấy một cậu con trai đang hối hả chạy về phía này, trong tay lỉnh khỉnh đủ thứ đồ đạc, nói thăm bệnh cũng đúng, mà nói là chạy nạn e rằng cũng chẳng sai.
Sau vài phút ngạc nhiên, Đường Đường là người đầu tiên trấn tĩnh trở lại, vội vàng lên tiếng gọi: “Thẩm Tấn?”
Lúc này Thẩm Tấn nghe gọi cũng nhất thời ngẩn ra, dừng lại, nhìn sang thì thấy ngay Tần Ương đang đứng bên cạnh cửa. “Cậu…cậu…cậu…” Ng'n t run run chỉ về phía Tần Ương, nhưng chỉ có thể gập người để thở, nói sao cũng không ra lời.
Hơi thở dồn dập, gương mặt bừng đỏ, khó khăn lắm mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Không phải cậu sao?” Trong ánh mắt, vẻ kinh ngạc hiện ra, không rõ là hoảng hốt hay vui mừng, nhưng sự lớn lao ấy, chừng như không bao giờ có thể xoa dịu đi được.
Lúc thì “cậu”, lúc thì “không phải cậu”, mọi người thật là bị cậu ta làm cho rối tinh rối mù cả lên. Chỉ mình Đường Đường đoán biết sơ qua ít nhiều nội tình bên trong, trước thì mở cửa phòng Lão Ban bảo mọi người vào, sau cẩn thận ném cho Tần Ương một ánh nhìn đầy ý tứ, để hai người ở lại bên ngoài riêng với nhau.
“Không phải tôi đâu.”
Tần Ương dẫn Thẩm Tấn xuống lầu. Gian phòng ngoài đầy người qua kẻ lại, phần lớn đều là bệnh nhân đang xếp hàng chờ đến lượt mình. Không có ý chiếm chỗ ngồi của bệnh nhân, cả hai ra tận chỗ bồn hoa bên ngoài cổng bệnh viện.
Thẩm Tấn ngồi nghỉ một lúc, nhịp thở cũng dần dần ổn định trở lại: “Hôm nay mới nghe người ta nói…Bảo là khoa của các cậu. Tôi hỏi là ai, bọn họ bảo không biết, vì trường bên đó còn chưa có bắt đầu tuyên truyền. Chỉ biết là đeo kính, nhìn có vẻ hiền lắm, lúc trước còn ở trường cũ thì ở ngay bên dưới lầu của bọn tôi. Có đứa còn hỏi tôi, nói là anh em của tôi, sao tôi lại không biết. Tôi còn tưởng là, tưởng là… Hứ!”
Đã rất lâu rồi không nhìn thấy biểu cảm như thế này ở cậu ta, lần gần đây nhất…. Lần gần đây nhất là lúc nào? Thật không nhớ rõ nữa.
“A…” Tần Ương cười thành tiếng, “Đêm qua không phải còn nói chuyện điện thoại với đằng ấy sao?”
Nhắn tin đến Tần Ương rất ít khi trả lời, thế nên mỗi ngày Thẩm Tấn đều gọi điện sang. Bọn người Tiểu Tân tập trung ở phòng khách xem ti vi, Tần Ương một mình ở lại trong phòng nói chuyện cùng Thẩm Tấn.
Thỉnh thoảng, Tiểu Tân đi vào phòng trong lấy đồ này đồ nọ, thấy Tần Ương cười vui vẻ quá, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Tần Ương, anh đang nói chuyện với người yêu hở?”
Trong lúc Tần Ương còn chưa đáp nên lời, phía bên kia đầu dây cũng đã nghe thấy, có người sẽ vì thế mà âm thầm hỉ hả cười một phen.
“Người ta có kịp nghĩ ngợi gì đâu…Vừa nghe nói là đằng ấy, người ta đã chạy ngay đến đây rồi.” Thẩm Tấn cúi đầu đáp, nhịn không được tức tối kêu lên.
“Thiệt tình! Trưa nay còn phải lên lớp…”
“Vậy trở về đi.” Tần Ương đứng dậy, tay lại bị Thẩm Tấn nắm chặt.
“Tần Ương…”
Tần Ương quay đầu lại, thấy người nọ đang nói mặt bỗng nhiên đỏ dần lên.
“Chúng ta đã lâu rồi không có nói chuyện đàng hoàng với nhau…” Mặc dù mỗi ngày đều gọi điện đến, cũng chỉ có mỗi mình mình nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Tần Ương chỉ là im lặng lắng nghe. Có đôi khi giật mình bỗng nhận ra, người nọ rốt cuộc có đang nghe mình hay không? Cảm giác như thế này thật vừa lạ lùng vừa khó chịu quá, trước kia không phải như thế, mà là… Mà là…
Tần Ương dường như không biết gì về tâm tư trong lòng Thẩm Tấn, chờ lâu, khẽ khàng cau mày: “Không phải còn có giờ học sao? Từ đây đến trường mới cũng khá xa. Cậu sẽ bị muộn cho coi.”
Muốn vùng khỏi tay người nọ, nhưng Thẩm Tấn vẫn nhất định không buông, gương mặt trước giờ chỉ quen với vẻ cười cợt dần dần hiện lên một sự hoang mang mờ mịt: “Tần Ương…”
Tần Ương bình tĩnh nhìn cậu ta.
Cổ họng giống như bị vật gì đó ngăn lại, dưới ánh nhìn ôn hòa của Tần Ương, câu nói thoát ra một cách khó khăn khỏi miệng Thẩm Tấn:
“Chúng ta, chúng ta là anh em, có phải không?”
Gương mặt bình thản của Tần Ương dần hiện lên một ý cười rõ rệt: “Anh em?”
Trong đầu lặp đi lặp lại cái từ ấy, muốn cười vì nó mà thấy đau cũng vì nó, thân người trong lúc đó cũng chậm rãi cúi xuống, hơi thở đôi bên gần kề, ánh mắt người nọ ngập tràn hoang mang và bất an. Tần Ương nở một nụ cười, hôn nhẹ qua môi cậu ta, sau đó liền rời khỏi: “Có loại anh em nào lại làm ra những chuyện như thế này không?”
Nụ hôn nhẹ hẫng, mỏng tang như cánh chuồn chuồn lướt nước, có mà như không.
“Cậu cũng hiểu rõ mà, không phải sao?” Tần Ương vẫn nói một cách điềm tĩnh.
Thế nào lại không hiểu rõ chứ? Thời đại này đã là thời nào? Một thằng nhóc mũi dãi lòng thòng tuổi còn đi nhà trẻ đã biết ôm chặt không rời những dì xinh đẹp, luôn miệng nịnh nọt gọi “người đẹp ơi”, học sinh tiểu học giờ giải lao ngồi rứt giấy nắn nót viết thư tình cho nhau, mấy cô cậu trẻ tuổi đồng phục cấp ba còn rành rành ra đó chẳng biết xấu hổ là gì thản nhiên ôm hôn nhau trên xe buýt. Huống hồ chi là Thẩm Tấn, cậu con trai từ lúc bé tí đã giỏi nhất việc lôi kéo, lấy lòng người khác…? Chỉ là một mực trốn tránh mà thôi, nương vào danh nghĩa cái gọi là “anh em”, đôi bên ai cũng không dám nhìn thẳng vào. Làm sao đối mặt đây? Vẫn không dám tin vào tình yêu, sau đó đến khi mọi việc đã rồi lại phát hiện ra bản thân mình đã yêu phải một người cùng giới?
Tần Ương cuối cùng cũng giật tay ra khỏi Thẩm Tấn. Một hồi lâu, Thẩm Tấn vẫn chỉ ôm chặt lấy đầu, giọng nói run khẽ: “Tôi… Tần Ương…”
Đã gắng hết sức để lẩn tránh, cuối cùng mọi việc vẫn phơi bày ra dưới ánh sáng mặt trời. Lời giãi bày trong cơn say đêm nào, có phải là ảo giác đâu, đã không còn có thể lùi bước lại nữa rồi.
“Cậu cho là có thể trốn tránh cả đời sao?”
Cuối cùng cũng đã nói toạc ra hết cả. Còn muốn giấu kín đến khi nào đây? Cả đời cả kiếp này ư? Bản thân có thể tự mình dối mình nhưng còn người khác thì sao? Chung quy lại vẫn là, trốn không được. Đâu còn là con nít như lúc xưa nữa, cái gì cũng không cần suy nghĩ, trách nhiệm nào cũng không cần quan tâm, chỉ cần vui vẻ sống cho riêng mình. Ba mẹ ở nhà vẫn đang mong chờ tha thiết một ngày có cháu để ẵm bồng. Người thân trong gia đình mỗi khi có dịp tiệc tùng họp mặt vẫn không ít người đùa vui “Tiệc lần sau, chắc đã là ngày vui của Tần Tần rồi nhỉ?” Nơi nào có thể sống mãi trong quá khứ mà không cần lớn lên? Đến lúc đó, một người chú rể một người phụ rể, bản thân còn có thể có lựa chọn nào khác sao?
Đường Đường đã từng nói qua, Tần Ương, cậu là dạng người nếu như gặp phải thời điểm khó khăn, điều đầu tiên nghĩ đến là xem xem có thể đi vòng đường khác để vượt qua hay không. Nếu như không thể, cậu sẽ đường hoàng mà đối mặt.
Suốt thời gian sau đó, Thẩm Tấn vẫn mãi không lên tiếng.
Tần Ương quay lưng về phía cậu ta, hít sâu một hơi, vẫy tay gọi một xe taxi bên đường: “Thẩm Tấn, chúng ta không quay về làm anh em được nữa rồi. Nếu như muốn ở bên cạnh tôi, cả đời này đều ở bên cạnh nhau, hơn nữa, lại không còn là anh em như lúc xưa… Khi nào tự cậu nghĩ rõ ràng rồi hẵng đến tìm tôi.”
Đài phát thanh trong taxi đang phát một mẩu tin tức ngắn: “Thống kê cho thấy tỉ lệ vợ chồng ly hôn ngày một tăng cao… Chuyên gia cho rằng…”
Chú lái xe rất nhiệt tình bắt chuyện với cậu khách trẻ: “Sao mặt mày lại buồn hiu như vậy? Mới cãi nhau với bạn gái xong à? Thanh niên thời nay thật là…”
Tần Ương nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải đâu ạ.”

-Chú thích-
(*) Ý của câu này muốn nói: vợ chồng đồng cam cộng khổ cùng nhau, cũng giống như một đôi chim yến sát cánh kề bên trải qua khó nhọc, cuối cùng cũng đường ai nấy đi. Ông bà nhà họ Thẩm sau nhiều năm “phao hôn” cuối cùng cũng đã chính thức “ly hôn”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc