Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt - Chương 08

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Ngẫm lại mới thấy, thời gian trôi qua đúng là nhanh thật. Mới ngày nào đó, còn ở trước cổng trường nhìn trộm các anh chị lớp trên chụp hình lưu niệm trong buổi lễ tốt nghiệp, chớp mắt một cái, người trong khung cảnh ấy đã hoá thành chính mình.
Suốt cả buổi sáng, trời rõ ràng trong xanh là thế, đến giờ nghỉ trưa, mới phút trước mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, ngay phút sau nước đã xối xả tuôn xuống, mưa mù trời tối đất. Cả bầu trời thoáng chốc phủ đầy một sắc xám, ảm đạm tối tăm, chỉ từng tràng sấm chớp thi thoảng chợt loé rồi vụt tắt phía chân trời xa xa.
Từ phòng giáo viên đi ra, hành lang từ lúc nào đã bị mưa tạt ướt sũng, vườn hoa dưới sân trường cũng chìm trong một màn mưa trắng xoá. Bóng những cây thuỷ sam run rẩy trong mưa, cành lá chập chờn đan quyện vào nhau tạo thành một quần thể hỗn độn.
Một ai đó đứng trước mặt Tần Ương, đôi cánh tay dang rộng, giọng nói vang cao trong tiếng mưa ồn ã, mang theo âm sắc vui vẻ lạ thường: “Đến đây ôm một cái nào!”
Còn chưa kịp đáp lại, giây tiếp theo, đã thấy cơ thể bị vây chặt trong vòng tay đối phương, cách một lớp quần áo vẫn cảm thấy được biên độ nóng ấm của cơ thể người nọ.
“Tần Ương, nguyện vọng của cậu là được vào trường nào?”
“G trung.” Đó là ngôi trường lịch sử đã có hơn trăm năm thành lập, đội ngũ giáo viên không những kinh nghiệm giảng dạy phong phú mà đối với học sinh thái độ cũng hết sức tận tâm. Là nơi mà Tần Ương đã hướng đến từ lâu lắm rồi.
“Của tôi là bản giáo cao trung bộ.”
Hạt mưa từ bốn phương tám hướng tạt đến, gió mạnh mẽ thổi thốc qua, vờn kéo quần áo bay phấp phới. Tất cả đều ẩm lạnh, chỉ duy nhất cơ thể nóng ấm của người đang bên cạnh, ấm áp đến mức khiến lòng sinh ra quyến luyến, không muốn rời đi.
Không kìm lòng được, Tần Ương quay sang ôm lấy bờ vai Thẩm Tấn, xúc động nói: “Cố mà thi nhé!”
“Ừ.”
Có cái gì đó thôi thúc trong cơ thể, mãnh liệt và dồn dập, như muốn phá tung ***g *** mà thoát ra. Tần Ương níu chặt áo Thẩm Tấn, lờ đi cảm giác đau do đầu móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay gây ra. Mơ hồ cảm thấy đau, không rõ vì sao, cái ôm của người bên cạnh cứ càng lúc càng chặt hơn, như thể có bao nhiêu cũng không đủ, gần thêm chút nữa, lại chút nữa, hận sao không thể đem người trước mặt dung chứa vào máu thịt của mình.
Thẩm Tấn, buổi ban đầu gặp gỡ chính là kẻ ngang bướng hơn ai hết, vẻ mặt luôn cao ngạo chẳng coi ai ra gì, đích thực là một tiểu bá vương có một không hai trong thời đại này. Trực giác đã từng vô số lần mách bảo rằng không thể thích cậu ta. Thế nên thời gian sau đó luôn xảy ra tranh cãi, thậm chí là đánh nhau, sau đó lại hoà hảo, sau đó là tâm tư giãi bày, sau nữa thì dần dần lớn lên, đôi bên đều có hướng đi của riêng mình.
Trời vẫn mưa, gió vẫn thổi, một tiếng đập vọng dồn trên hành lang vắng, là hơi thở ai đang gấp gáp, là con tim ai đang xao động không yên?
……….
Lúc ra khỏi trường thi, trên mặt đất đâu đâu cũng nhìn thấy lớp lớp tài liệu bị vứt bỏ thảm thương. Áp lực nặng nề cùng gán*** học hành trong suốt một năm qua cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, dòng người cuồn cuộn đổ về phía cổng trường, bên cửa sổ có người vui sướng ném bỏ Pu't giấy, những trang giấy ngập chữ, đủ màu mực phiêu phiêu bay xuống, có người đứng giữa đám đông hét to sung sướng: “Tự do rồi!” Mơ hồ nghe thấy có tiếng khóc nho nhỏ vang lên.
Suốt ba ngày liền, ba mẹ Tần Ương đều đứng ngoài cổng trường, ngay bên dưới bóng cây cổ thụ mà đợi cậu. Trống hết giờ vang lên, vừa nhìn thấy Tần Ương, lập tức chạy ngay đến, rối rít bày ra đủ các thứ: nào là nước khoáng ướp lạnh, nào là khăn mặt, chè đậu xanh nhà tự nấu,… Cứ thế, mỗi người một bên vừa lăng xăng chăm sóc vừa dồn dập hỏi chuyện.
“Thế nào? Mệt không con? Có đói bụng không con? Hôm nay ba có mua đù* gà đây, chờ chút nữa về nhà sẽ hầm lên cho con uống…”
Hết chuyện này đến chuyện khác, đều tỉ mỉ và vặt vãnh như thế, thật ra trong lòng chỉ có một câu duy nhất muốn hỏi: “Làm bài thế nào rồi hở con?”, chỉ là không dám nói ra.
Đến hẹn lại lên, mỗi khi mùa thi cử đến gần, báo đài lập tức nhắc đi nhắc lại những lời khuyên cũ rích biết rồi, khổ lắm, nói mãi nhưng áp dụng thực tế thì lại chưa bao giờ sai: con nít thời nay phải chịu nhiều áp lực học hành, tính tình vì thế mà cũng sinh ra nhạy cảm dễ xúc động, gia đình nên chú ý đến trẻ nhiều hơn, nhất là không nên tạo thêm áp lực cho trẻ. Lỡ may thi trượt một lần liền dại dột nghĩ ngay đến việc nhảy lầu thì biết phải làm sao?
Tần Ương ngẩng mặt nhìn ba mẹ, vẻ mặt không chút lo lắng: “Đề thi không khó lắm, con nghĩ là mình có thể đậu được.”
“Thế hả con, ừ, ừ, thế là tốt rồi, làm bài được thì tốt rồi, bỏ đi, bỏ đi, không nói chuyện này nữa…Hai tháng tới chúng ta chỉ việc nghỉ ngơi…”
Tần Ương mỉm cười gật đầu, nhưng ánh nhìn lại dõi mãi theo dáng người ở phía xa: mái tóc buông lửng sau gáy, vẻ mặt cao ngạo bất cần, một mình đi trong biển người đông đúc. Xung quanh đều là các gia đình đang quan tâm hỏi han đến tình hình thi cử của con em mình, âm thanh ồn ào huyên náo, còn Thẩm Tấn cứ thế mà đi, thong dong mà cô đơn, giống như một chút cũng không liên quan đến cái thế giới này.
Kết quả sau đó quả đúng như dự liệu, Tần Ương như mong muốn vượt qua kỳ thi tuyển đậu vào trường trung học G. Đường Đường thì vào học trong một trường trọng điểm Y nào đó. Mọi người ai nấy đều có chỗ đến cho riêng mình, chỉ riêng Thẩm Tấn, tới giờ một chút tin tức vẫn không có.
Chủ nhiệm lớp vẫn cảm thấy tiếc nuối cho Tần Ương: “Kết quả thi của em mà cao thêm hai điểm nữa là có thể vào một trường tốt hơn nữa rồi. Sao lại không chịu vạch ra mục tiêu cao hơn một chút hở?”
Tần Ương đưa mắt nhìn xung quanh, tìm mãi vẫn không ra Thẩm Tấn. “Cô ơi, Thẩm Tấn…”
“Thằng bé ấy là đến sớm nhất ấy, lấy xong bằng tốt nghiệp thì đi mất rồi.” Vừa nói cô chủ nhiệm vừa kiểm tra lại danh sách, “Lần này Thẩm Tấn thi khá tốt, nếu xét tuyển vào bản giáo cao trung bộ thì tuyệt đối không có vấn đề gì. So với điểm số bên trường G của em thì cũng không thua kém là bao. Hai năm nay thằng bé học hành rất tiến bộ.”
Sau đó cô Lý còn vỗ vai Tần Ương nói rất nhiều chuyện khác. Cậu con trai đứng nghe mà lòng không yên, chỉ ít nhiều cảm thấy có chút hụt hẫng.
Thời gian thi cử căng thẳng trôi qua, hai tháng sau đó lại nhàn nhã đến không ngờ. Không bài tập, không giờ ôn luyện, không những cuộc thi thử trắc nghiệm điên đầu, càng không có cái gì gọi là cộng trừ nhân chia ABCD, tâm tình cứ như lá trôi xuôi dòng, có muốn cũng tìm không ra lý do để bản thân lo lắng hay muộn phiền.
Đường Đường gọi điện tới, tức tối bảo: “Ngủ nhiều tới mức đầu mọc rêu lên cả rồi!”
Sau lại cứ dặn đi dặn lại: “Cậu nhớ phải viết thư cho tôi đó nghen!” Giọng nói đầy vẻ đe doạ và cảnh báo, không cho người ta bất cứ con đường lùi hay cơ hội từ chối nào, đại tiểu thư sau hai tháng ngủ đông vẫn cứ là đại tiểu thư.
Tần Ương thì trước sau vẫn giống như lúc đi học, mọi thứ đều chìu theo ý cô bạn: “Nhất định, nhất định, nhất định mà.”
Đột nhiên hỏi Đường Đường: “Cậu có gặp qua Thẩm Tấn không?”
Đã hỏi thăm rất nhiều người, những kẻ chỉ vài lần qua lại và cả những bạn bè thân thiết trước giờ của cậu ta, nhưng kết quả trước sau vẫn chỉ là con số không. Chẳng ai biết được Thẩm Tấn học ở đâu. Tần Ương cũng từng đến nhà tìm thử, nhưng cửa ngõ hết thảy đều yên lặng vắng vẻ, gõ mãi hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng một ai.
“Thẩm Tấn? Tôi làm sao gặp cậu ta được chứ? Cậu ta học bên bản giáo cao trung bộ đúng không? Tiểu Như cũng thế. Tiểu Như là ai hả, bạn gái Thẩm Tấn đó, cậu không biết sao? Kỳ này thì hai đứa nó sướng phải biết, đi đâu làm gì cũng có đôi có cặp. Tôi và Xuyến Xuyến Dương Dương có muốn cũng chẳng được, ha ha…”
Đầu dây bên kia cứ thoả thích nói, bên này điện thoại nắm chặt trong tay, nhưng âm thanh nhạt nhoà xa lạ, một chữ, Tần Ương cũng nghe không ra.
Cơn mưa mùa hạ ngày hôm ấy, hành lang vắng ngập tiếng mưa rơi, cái ôm nóng ấm bên người, tất cả đều phảng phất như một cảnh trong giấc mộng, chỉ có nỗi đau xót trong *** ngay lúc này đây mới là chân thật nhất…
………
Tháng tám nhập học, mẹ Tần Ương cứ muốn đưa con đến tận cổng trường nhưng luôn bị cậu kiên quyết từ chối. Đến chừng này tuổi, đã là một đứa con trai cao hơn mét bảy rồi, đi học còn muốn mẹ theo bên cạnh che nắng cho ư, sao lại có người không biết xấu hổ đến thế?
Thế là hôm khai trường, Tần Ương cố ý đi sớm hơn những nửa tiếng đồng hồ. Ấy thế mà xe buýt vẫn cứ đông chật người, chỗ ngồi đã kín, chỗ đứng cũng phải tranh nhau mới có được, không gian để thở thì càng không cần phải nói đến. Rất dễ nhận ra những gương mặt đầy vẻ mong chờ lẫn háo hức chen chúc trong biển người trên xe, có thể cũng đều là học sinh đang trên đường đến trường G nhập học? Nói thế, không biết chừng vài ngày nữa lại trở thành bạn học của nhau cũng nên.
Hồi lâu sau Tần Ương mới tìm được một chỗ trống bên hông xe, vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, xe đã bất thình lình rẽ gấp. Cậu vội chống tay lên cửa sổ để giữ thăng bằng, vừa lúc nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc mơ hồ phản chiếu trên mặt kính. Trong một thoáng, Tần Ương ngẩn cả người, nhìn đăm đăm vào đó. Phía sau bất chợt truyền đến một trận xô đẩy ồn ào, dường như có người muốn xuống xe. Chờ khi Tần Ương ngoảnh nhìn lại thêm lần nữa, bóng người kia đã biến mất từ bao giờ.
Mình hoa mắt sao? Tần Ương thầm nghĩ. Đã tự trấn an bản thân như thế mà không hiểu vì sao lòng cứ thấp thỏm không yên.
Bên trong trường, đại sảnh đông nghịt người, học sinh mới đều tập trung cả ở bảng đen to đặt ở giữa phòng, tranh nhau tìm kiếm tên và mã số học sinh của mình. Khó khăn lắm Tần Ương mới chen lên được trước bảng, năm nay có tất cả mười hai lớp mới, những dòng tên dày đặc chữ hàng này nối hàng kia đổ xuống không ngừng. Trong cái biển chữ mênh ௱o^ЛƓ ấy, muốn tìm ra tên mình cũng chẳng dễ chút nào.
Ngón tay từ trên rà xuống, lướt qua từng tên một, số 6, Tần Ương; số 7, Thẩm Tấn…
Thẩm Tấn…
Tần Ương ngây người ra, Thẩm Tấn, Thẩm Tấn, Thẩm Tấn,…Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng lại vừa khéo xuất hiện ngay lúc này, khiến cho trái tim rất nhanh hẫng đi một nhịp.
“Nè bồ! Sao lại đứng đó mà ngây ra như phỗng thế hử?!!”
Chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua, Tần Ương mở to mắt nhìn đăm đăm người đang đứng bên cạnh mình.
Người nọ cũng nghiêng ngó Tần Ương một lúc, rồi làm ra vẻ hết sức nghiêm trọng mà giơ một bàn tay ra trước mặt Tần Ương: “Nào, nào, nói cho tôi biết, ở đây có mấy ngón?”
Nói xong, ngay tức khắc phá ra cười “ha ha”. Mớ tóc mai rối tung vô trật tự che khuất một phần ánh nhìn quen thuộc phía sau đôi kính cận, không nhìn ra được giờ phút này cậu ta đang nghĩ gì. “Nói nghe này, chúng ta chính là bạn cùng lớp, số thứ tự của cậu ngay trên tôi chứ đâu xa xôi gì.”
“Ầm—-”, một tiếng động nặng nề vang lên, mọi người xung quanh la hét chí choé tranh nhau nhảy lùi ra xa, không biết tại sao mà tấm bảng đen to lớn nặng nề là thế đã ngã ra đất mất rồi.
“Ha ha, xúc động đến vậy sao bạn thân mến?” Cảnh ấy càng khiến cho người nọ đắc ý cười lớn hơn, “Đi, chúng ta vào lớp, tìm một chỗ tốt tốt ngồi cùng, tiếp tục làm bạn cùng bàn của nhau.”
Tần Ương nửa tỉnh nửa mê cứ thế bị cậu ta bá vai kéo đi một mạch khỏi đám đông ở đại sảnh, leo cầu thang lên lầu, rẽ vào phòng học đầu tiên trên tầng, rồi ngồi xuống một bàn ngay giữa lớp.
Trên đường đi nghe người nọ ầm ĩ kể lể: “Điểm của tôi vừa hay bằng với điểm chuẩn của trường G, ba tôi nghe tin này xong vui đến phát điên, cái gì cũng không nói mà đã lấy tiền ra cho ngay. Tôi biết ngay là thế, với tôi, chuyện gì ông già cũng chỉ biết xuỳ tiền ra thôi.”
“Tần Ương à, khổ lắm đó, người ta khổ sở lắm đó… Hai tháng trời ngày nào cũng phải è cổ ra học! Ba năm sơ trung gì gì đó, cứ tiếp tục thế này, tôi chắc là phát điên mất thôi!”
“Tần Ương, Tần Tần, Tần Tần, Tần Tần… Cậu nói xem, lúc nhìn thấy tôi có phải là rất bất ngờ không, có phải là rất xúc động không? Mừng tới phát khóc luôn có phải không? Lúc ở trên xe người ta đã thấy cậu rồi, chỉ có cậu là làm lơ người ta thôi…”
“Tần Tần?”
“Thẩm Tấn.” Ánh mắt Tần Ương từ đầu đến giờ không biết vì sao vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào cổ Thẩm Tấn.
“Hở?”
“Xoè tay ra.”
Ngày đầu tiên nhập học trường mới, Thẩm Tấn đã có quà kỷ niệm khó quên mang về. Trong lòng bàn tay là một chú rùa to, trên mu bàn tay cũng là một chú rùa xinh xinh. Đôi rùa khả ái làm sao, duyên dáng làm sao, Tần Ương vẽ luôn một cặp tặng cho Thẩm Tấn. Báo hại lúc ngồi xe về nhà, mấy nhỏ nữ sinh bên cạnh cứ bấm tay nhau nhìn về phía Thẩm Tấn, cười rúc rích như chuột.
Thẩm Tấn xị mặt bảo: “Được rồi, Tần Tần, là tôi sai, là tôi sai rồi, còn chưa chịu bỏ qua cho người ta sao?”
Tần Ương ngồi lơ đãng ngắm cảnh vật trôi qua bên ngoài cửa sổ, khe khẽ trả lời: “Bạn này, tôi có quen bạn sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc