Này! Mau Buông Cô Ấy Ra - Chương 46

Tác giả: Ức Cẩm

“Hôm nay giáo sư Vương đã gọi điện cho ta rồi” Sau khi Diệp Sơ về nhà, đây là câu đầu tiên mẹ nói với cô.
Diệp Sơ cúi đầu, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
“Cho tới tận bây giờ, chuyện như vậy mà con còn định không nói cho cha mẹ biết sao?” Sắc mặt của mẹ cô vô cùng không tốt, vừa nhìn liền biết là đang tức giận.
Diệp Sơ chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Chuyện danh sách đi du học, con đã từ chối…”
Mẹ nhìn cô, dường như lúc này bà đã không thể không chế được tâm tình: “Vậy con có thể nói cho mẹ biết tại sao lại từ chối?”
Đối mặt với lời chất vấn của mẹ , Diệp Sơ có chút chột dạ: “Con không muốn đi du học, muốn ở lại… thi thạc sĩ”
“Con có nhầm không hả? Nếu con muốn ở lại thì ta còn có thể hiểu được, nhưng con muốn thi thạc sĩ là vì cái gì? Không phải là muốn tiếp tục đi học sao? Đi du học, điều kiện tốt như thế, có thể tiếp tục học chuyên sâu, vậy mà con lại chọn học thạc sĩ trong nước, ta xem con đã học đến u mê, đầu óc không còn sáng suốt nữa rồi. Diệp Sơ à Diệp Sơ, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì thế hả?”
Diệp Sơ không nói gì, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Mẹ của cô lại tiếp tục nói: “Được, con không muốn ra nước ngoài, con muốn thi thạc sĩ, có thể. Nhưng chuyện lớn như vậy, tại sao con không bàn bạc với chúng ta mà đã tự ý quyết định, con cho rằng cha mẹ là cái gì? Chúng ta nuôi con lớn bằng này, ngay cả quyền được bàn bạc với con cũng không có sao? Con có biết hôm nay Giáo sư Vương gọi điện nói chuyện này, ta nói ta không biết, lúng túng thế nào có biết không, con đã biến cha mẹ thành cái gì hả?” Mẹ của cô càng nói càng kích động, đến nỗi đứng không vững.
Diệp Kiến Quốc ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng kéo bà xã đang tức giận khuyên can, rồi nói với Diệp Sơ: “Diệp Tử, chuyện này không thể trách mẹ con, chuyện quan trọng như thế, sao con có thể không bàn bạc với ai? Hả…”
Nghe cha mẹ than trách, trong lòng Diệp Sơ lại càng khó chịu, nhưng cô không biết phải nói gì, chỉ có thể thẫn thờ đứng đó, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
“Khóc? Bây giờ con còn biết khóc? Sao trước đó con không suy nghĩ cho chúng ta hả? Ta và cha con nuôi con lớn như này thật phí công, lúc trước thi tốt nghiệp như thế, nhiều ngành học như vậy mà lại để cho con tự chọn ngành thiên văn! Giỏi lắm, giờ mới tốt nghiệp ra trường, công việc khó khăn, khó lắm mới có cơ hội đi du học, mà con lại từ chối! Con, con…” cảm xúc của Lưu Mỹ Lệ càng lúc càng không ổn định.
Diệp Kiến Quốc vội trấn an bà xa: “Diệp tử, tim mẹ con không khoẻ, con ra ngoài trước đi, đợi mẹ con bình tĩnh lại chúng ta sẽ bàn lại chuyện này” ông nháy mắt với con gái, ý bảo cô hãy tạm thời rời đi.
Diệp Sơ lui về sau một bước, trong lòng đau đớn khó chịu, nhìn dáng vẻ của mẹ mà không thể nói gì, chỉ có thể chạy nhanh ra ngoài.
Trên nhà còn truyền đến tiếng mẹ cô: “Ông đừng ngăn tôi, ông để cho con bé đi ra ngoài làm gì? Sao tôi lại sinh ra đứa con gái ích kỉ như thế…” Mặc dù cô đã chạy rất nhanh, muốn tránh xa lời trách mắng của mẹ, nhưng tiếng nói kia vẫn văng vẳng bên tai cô, giày vò cô.
Trong ***g *** đau buốt, nước mắt không sao ngăn được, ai nấy xung quanh đều trách cô ích kỉ. Bỗng nhiên cô nhìn thấy ở phía trước có người đi tới, trông rất giống Vệ Bắc.
Bọn họ gặp nhau, luôn không lãng mạn như vậy.
Nước mắt nhoè đi, trông cô như người mất hồn, sau đó, Vệ Bắc lại nhìn thấy nước mắt trên gương mặt cô, anh mới hồi thần, đi nhanh tới bên cô: “Sao thế? Sao lại khóc?”
Còn chưa hỏi xong, Diệp Sơ đã nhào vào lòng Vệ Bắc, ở trong lòng anh khóc nức nở.
Vệ Bắc bị hành động của cô làm cho bất ngờ, anh rất ít khi thấy Diệp Sơ khóc, lại còn khóc thành như này. Anh rất muốn hỏi cô rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô bé ở trong lòng anh khóc thương tâm như vậy, khiến anh không thể nào mở miệng hỏi han, chỉ biết ôm chặt lấy cô, để cô khóc trong lòng mình.
Trời đã tối, đèn trong tiểu khu của bọn họ cũng bật sáng, bảo vệ ở khu chung cư cảnh giác nhìn bọn học, dường như chờ đợi giây phút anh hùng cứu mĩ nhân.
Dưới ánh đèn, bóng hai người ***g vào nhau.
Cuối cùng Diệp Sơ cũng ngừng khóc, đôi mắt sưng mọng từ trong lòng Vệ Bắc ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn, chỉ là nước mắt trước mặt và đôi mắt đỏ hồng không che giấu được vẻ yếu đuối của cô.
Cô hỏi: “Anh cùng em đi ra bờ sông một chút được không?”
Vệ Bắc gật đầu, ôm lấy Diệp Sơ, rồi hai người đi ra khỏi tiểu khu,
Đêm khuya tĩnh mịch, chợt có tiếng ve không chịu nổi sự cô đơn mà kêu lên hai tiếng, Vệ Bắc và Diệp Sơ trong lòng đầy tâm sự vừa đi vừa suy nghĩ, không ai mở lời trước
Một lát sau, Diệp Sơ cảm thấy hơi lạnh.
Khí hậu ở thành phố này cũng thật kì lại, mùa hè kéo dài, nhưng khi mùa thu tràn tới lại khiến người ta ứng phó không kịp, ngày hôm qua nhiệt độ còn cao như thế, vậy mà sau một trận mưa đêm qua, hôm nay đã phải mặc áo khoác ra đường.
Diệp Sơ buổi sáng vội vã quay về nên hiện tại chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ra đến bờ sông, gió đêm thổi, không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Vệ Bắc thấy thế, vội *** khoác choàng cho Diệp Sơ, mình chỉ mặc một chiếc áo cộc tay.
“Như thế anh sẽ lạnh” Diệp Sơ *** trả cho anh.
“Đùa à, anh lạnh? Trước khi ở trong trường còn tổ chức bơi vào mùa đông nữa kìa, được rồi được rồi, em mau mặc áo vào” Anh tỏ vẻ không để ý chút nào, lại khoác áo lên người Diệp Sơ
Diệp Sơ không từ chối nữa, an tâm hưởng thụ cảm giác ấm áp lâu lắm mới có này. Bên tai lại nghe thấy một tiếng hắt hơi, Diệp Sơ giật mình, ngẩng đầu nhìn Vệ bBắc
Bốn mắt nhìn nhau, “Kẻ bị tình nghi” vuốt vuốt cái mũi, ra vẻ nghiêm túc nói: “Không phải anh”.
Kiểu giấu đầu lòi đui này khiến cho Diệp Sơ không nhịn được mà bật cười. Sau đó Vệ Bắc cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật trẻ con, cũng thấy buồn cười.
Cảm giác lúng túng sau khi gặp lại trong giây phút này đã hoàn toàn biến mất. Diệp Sơ không cười nữa, nhỏ giọng nói: “Thật ra có chuyện, em vẫn không nói cho anh biết”
“Chuyện gì?” Vệ Bắc hỏi.
“Em ở trong danh sách được đi du học… Em đã từ chối”
Nghe cô nói câu đầu tiên, Vệ Bắc sợ hết hồn, cũng may câu nói ngay sau đó, cũng khiến anh bình tĩnh lại
Diệp Sơ còn nói: “Chuyện này, em vẫn giấu cha mẹ. Nhưng hôm nay, do Giáo Sư Vương gọi điện cho mẹ em, đã nói chuyện em từ chối đi du học cho bà biết rồi”
Vệ Bắc nhớ lại vừa rồi Diệp Sơ khóc nức nở chạy đến, trong lòng anh cũng đã hiểu được một nửa: “Cho nên, mẹ muốn em đi du học sao?”
Diệp Sơ gật đầu, theo bản năng cắn môi dưới.
Diệp Sơ trả lời như thế khiến thần sắc Vệ Bắc cứng lại, tuy nói Diệp Sơ đã từ chối, nhưng nhìn bộ dạng cô vừa chạy vừa khóc lúc nãy, mẹ của cô chắc chắn đã tạo áp lực với cô rồi, nếu hiện tại cô lại đổi ý, vậy bọn họ… Trong lòng anh không khỏi bồn chồn, e dè hỏi: “Vậy em.. định làm thế nào?”
Diệp Sơ cúi đầu một lúc, rồi ngảng đầu lên nhìn anh, giống như đã suy nghĩ dứt khoát, rồi cẩn thận nói: “Em sẽ không đi.”
Nghe được đáp án mình mong muốn, trong *** Vệ Bắc thở phào nhẹ nhòm, rõ ràng vui vẻ vô cùng, nhưng không hề tỏ ra ngoài, mà còn hỏi: “Vì sao?”
Cái này mà còn phải hỏi sao? Diệp Sơ nhíu mày một cái: “Tất nhiên là vì anh…” Lời vừa nói ra, lại thoáng thấy khoé mắt đắc ý của Vệ Bắc, cô liền đỏ mặt, nhanh chóng sửa lại: “Anh quản vì sao cái gì? Em chỉ là không muốn đi”
Lời đang nói thì bỗng dừng lại, Vệ Bắc bất ngờ ôm chặt lấy cô.
Anh ôm rất chặt giống như nếu buông lỏng tay, người trong lòng anh sẽ bay đi mất.
Diệp Sơ muốn nói gì đó, nhưng lại nghe tiếng Vệ Bắc thì thầm bên tai: “Cảm ơn em”
Trong lòng nàng bỗng rung động, dường như lời nói kia đã chạm đến một nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.
“Thật ra, là em cảm ơn anh mới đúng” Cô nói “Cám ơn anh đã ở bên cạnh em nhiều năm như vậy. Em biết em tuỳ hứng, em ích kỉ, không lo lắng cho anh, bình thường còn chọc giận anh, thế nhưng anh lại chưa bao giờ buông tay em, thế nên, e cũng không muốn buông tay, không muốn rời xa anh”
Những lời này, cô đã để trong lòng rất lâu rồi, nhưng khi còn trẻ, nhất định không bao giờ chịu nói ra miệng, hôm nay có được dũng khí nói ra, cô cảm thấy thoải mái khó diễn tả.
Hứa hẹn, không nhất định phải nói thành lời.
Lời tỏ tình, không nhất định phải là “Em yêu anh”
Ở bên nhau, trái tim có thể thoải mái bày tỏ.
Mãi mãi, cần phải có sự nỗ lực của cả hai người.
Giống như một lời bài hát nghe nhiều đến thuộc lòng: “Anh luôn nghĩ đến những điều lãng mạn nhất, em và anh cùng nhau già đi. Cho tới khi chúng ta già đến không thể nhấc bước, em vẫn như báu vật ở trong bàn tay anh…”
Kì nghỉ dài ngày kết thúc, sinh hoạt của Diệp Sơ trở lại bình thường, mặc dù mẹ cô vô cùng bất mãn đối với chuyện cô từ chối đi du học, nhưng vẫn là đứa con gái mình hoài thai mười tháng, ngoài mặt thì nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại không nỡ, nên cũng không tạo áp lực cho cô.
Lại qua mấy tháng, cuộc thi thạc sĩ càng ngày càng tới gần. Diệp Sơ cũng quyết định sẽ thi thạc sĩ trong trường. Mặc dù so với mong muốn của cô có chút kém hơn, nhưng cô cũng không tính toán nhiều, nếu như thuận lợi, có thể cô sẽ được giữ lại trường làm giảng viên. Đối với một người con gái mà nói, có thể có một công việc ổn định là ngàn vàng khó đổi.
Tất cả dường như đã trở thành một kết cục đã định, chỉ có giáo sư Vương là vẫn không cam lòng, ông luôn luôn khuyên Diệp Sơ suy nghĩ lại thật kĩ, luôn nói với cô rằng đi du học có biết bao nhiêu tốt đẹp, mà cô lại bỏ qua chỉ vì những lí do cũ rích.
Diệp Sơ vốn đã vững lòng, nhưng vào lúc này, khâu giải quyết hộ chiếu lại có vấn đề, nên khiến việc du học chậm một tháng. Giáo sư Vương nghĩ rằng đây là ý trời, ông trời không muốn để Diệp Sơ thi thạc sĩ, mà muốn tạo thêm cơ hội cho cô đi du học. Ông nói với Diệp Sơ: “Hãy suy nghĩ kĩ thêm một chút đi, danh sách vẫn còn giữ tên của em. Thanh niên còn trẻ, nên đi ra ngoài một chút, nhớ năm đó, tôi cũng chỉ vì muốn ổn định nên giờ chỉ là một học giả kém cỏi. Em là học sinh tôi rất kì vọng, tôi không muốn sau này em sẽ phải hối hận giống như tôi…”
Diệp Sơ một bên thì cảm thấy rất may mắn vì có một giáo viên tốt với học sinh như vậy, nhưng một bên lại sợ nếu giáo sư cứ như thế sẽ ảnh hưởng tới việc thi thạc sĩ của cô. Không lối thoát, cô đành dọn đồ đạc đến nhà Vệ Bắc tránh nạn.
Vệ Bắc thuê nhà trọ ở ngay gần trường học của Diệp Sơ, vừa nghe Diệp Sơ nói muốn tới, anh cố ý lôi mấy người trong đội về phòng dọn dẹp, sợ Diệp Sơ nhìn thấy phòng trọ bừa bộn sẽ chê cười anh.
Vậy nên khi Diệp Sơ tới, thì vừa lúc nhìn thấy một người trên đầu đội cái mũ cao cao, trên lưng còn đeo tạp dề Hello Kitty, “người hùng” ở đằng kia đang thu dọn đống báo chí và đồ uống bừa bãi, nhất thời liền cười lăn lộn.
Vệ Bắc nhanh chóng chỉ lên tạp dề giải thích: “Cái này… đây là mẹ anh mua. Ai, em đừng cười! Anh cởi ra rồi, em còn dám cười? Diệp Siêu Nặng, em dám cười!” Rốt cuộc anh cũng thẹn quá hoá giận, đi tới bịt miệng Diệp Sơ.
Diệp Sơ giãy giụa lại không chịu, hai người cứ thế nháo loạn một hồi.
Sau đó, cũng không biết người nào đó đã dẫm phải mấy tờ báo trên sàn nhà, trượt chân rồi cả hai người mất thăng bằng, ngã bịch xuống ghế salon.
Diệp Sơ cảm thấy thân thể mình lún xuống, lúc bừng tỉnh, đã thấy mình bị Vệ Bắc đè chặt xuống ghế salon, tư thế vô cùng mờ ám. Mặt cô đỏ bừng, muốn đẩy anh ra đứng lên.
Vệ Bắc nghĩ: Là vợ chồng cả rồi, cô nhóc này lại còn xấu hổ cái gì? Vì vậy anh liền cố ý tỏ thái độ trêu cợt cô, đè cổ tay cô xuống, không cho cô đứng lên.
“Đừng có làm loạn, anh đứng dậy đi” Gương mặt Diệp Sơ đỏ bừng như bị phỏng.
Vệ Bắc không chịu nghe, cố ý đùa giỡn lưu manh: “Hôn anh một cái, hôn rồi sẽ thả em ra”
Gương mặt Diệp Sơ quẫn bách đỏ như trái táo chín, thế nhưng sức lực lại không đấu lại với anh, đành nhắm mắt hôn lên mặt anh một cái.
“Em là con gà đang mổ gạo hả!” Vệ Bắc lại càng đùa giỡn quá đáng, được rồi, em không chịu hôn anh, thì anh đành tự thân hôn em được chưa. Sau đó, anh cúi đầu, không nói gì hôn lên môi cô.
Diệp Sơ bị hôn, thân thể nhũn ra, cả người lún sâu vào ghế salon. Vì vậy Vệ Bắc càng hôn mạnh hơn, càng lúc càng làm càn, thân thể đè nặng hơn, đúng lúc đó điện thoại trong túi Diệp Sơ vang lên.
Vệ Bắc nhíu mày một cái, ném cái túi của Diệp Sơ xuống dưới đất.
“Anh làm gì thế? Điện thoại của em ở trong đó! Ném như thế sẽ hỏng mất” Diệp Sơ giãy giụa, muốn đi nghe điện thoại.
“Hỏng thì anh mua cái khác” Vệ Bắc ôm chặt hông cô, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cũng nhích ra “Anh nói này Diệp Siêu Nặng, sao mà em lại lắm chuyện như thế hả! Cứ lúc nào anh nghĩ muốn làm chút gì đó, thì lại có điện thoại, anh nghi ngờ, có phải em đã chỉnh điện thoại trước để làm hỏng việc của anh không hả?”
“Hừ!” Diệp Sơ trừng mắt nhìn anh, đi tới nhận điện thoại
“Alô, Tiểu Diệp phải không? Giáo sư Vương đây, chuyện xuất ngoại em đã nghĩ xong chưa? Tên của em tôi vẫn còn giữ trong danh sách này” Ở đầu bên kia điện thoại, giáo sư Vương vẫn nói không biết mệt.
Đối với sự tấn công của giáo sư Vương, Diệp Sơ cũng chỉ biết im lặng, đáp lại mấy câu theo lệ, rồi cuối cùng cũng lừa được ông cúp điện thoại.
“Ai vậy?” Vệ Bắc hỏi.
“Là Giáo sư Vương, chính là thầy giáo hướng dẫn em làm luận văn”
“À” Vệ Bắc dừng lại một chút rồi dường như nghĩ đến cái gì đó: “Không phải ông ta còn muốn khuyên em đi du học chứ?”
Diệp Sơ bất đắc dĩ gật đầu: “Ông ấy còn có nghị lực hơn cả mẹ em”
“Em cũng động lòng rồi” Vệ Bắc nói đùa
Diệp Sơ giật mình, sắc mặt có chút thay đổi, thế nhưng rất nhanh trở nên bình thường: “Làm sao anh biết hả? Em đã quyết định thi thạc sĩ rồi. Không muốn cãi nhau với anh, em còn phải ôn tập” Cô nói xong liền đi vào trong phòng.
Nhìn bóng lưng của cô, Vệ Bắc dường như dự cảm được điều gì đó.
Những ngày chuẩn bị thi thạc sĩ vô cùng buồn chán, Diệp Sơ ở cùng Vệ Bắc, mỗi ngày đều vùi đầu ôn tập, mà Vệ Bắc đi thực tập cả ngày đi sớm về muộn, vợ chồng son như thế này cũng coi như là quá ngoan ngoãn.
Mấy tuần nữa lại trôi qua, cách ngày thi mấy ngày. Hôm đó Vệ Bắc làm xong nhiệm vụ, lúc quay về đã là nửa đêm, anh mở cửa liền phát hiện trong phòng đèn vẫn sáng, Diệp Sơ gục đầu ngủ mệt trong đống tư liệu ôn tập.
Anh không khỏi có chút xót xa cô nhóc này, tuy nói thi thạc sĩ không phải là chuyện đơn giản, nhưng cô cũng cứ thế cố gắng quá sức. đặc biệt mấy ngày nay, cô hầu như mỗi ngày vừa rời giường đều ôm chặt lấy đống tư liệu này, cả đêm lẫn ngày, không ăn không ngủ ôn luyện, nếu thân thể không chịu nổi, cứ thế này sẽ bệnh mất.
Nếu như… cô lựa chọn đi du học, mà không phải là thi thạc sĩ, thì bây giờ cũng không cần phải khổ nhọc thế này? Vệ Bắc trong lòng lại nảy ra suy nghĩ như thế, không kiềm được mà cảm thây tức ***, trong lòng có chút khó chịu.
Vừa lúc này, Diệp Sơ đang ngủ gục bỗng hơi động đậy, dường như có chút lạnh.
Vệ Bắc liền ôm lấy cô , đi vào trong phòng.
Nhìn cô thực sự là đã mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, dù bị ôm như thế, mà hai mắt vẫn nhắm, ngủ rất say. Vệ Bắc cẩn thận đặt cô xuống giường, đắp kín chăn, chắc chắn rằng cô không bị lạnh mới yên tâm đi ra khỏi phòng.
Trên bàn bên ngoài phòng để không biết bao nhiêu tài liệu ôn tập, nhìn thôi cũng đã khiến người ta nhức đầu. Vệ Bắc ngồi xuống, trên ghế vẫn ấm áo, mang theo hơi ấm từ cơ thể cô.
Anh đờ đẫn nhìn bàn học, cầm lấy quyển sách mở ra trang đầu tiên với đầy những công thức phức tạp, có những đoạn Diệp Sơ dùng Pu't đánh dấu chi chít, phía dưới trang sách là một tờ giấy vẽ hình vũ trụ, nhìn từ bên trong, vũ trụ mênh ௱ô** bao la lấp lánh, khiến con người ta nảy sinh một loại cảm giác khó hiểu,
Vệ Bắc nhìn tấm hình kia mà thất thần, chợt nghe tiếng dép lê trên mặt sàn, hoá ra Diệp Sơ đã tỉnh dậy từ lúc nào, còn ngái ngủ đứng ở phía sau anh.
“Anh đã về rồi sao?” Cô hỏi
“Ừ, sao em dậy rồi, mau về ngủ đi, không lạnh”
“Không sao đâu” Diệp Sơ kéo kéo chiếc chăn trên người, nói: “Em cũng không biết ngủ thiếp đi lúc nào nữa, có câu trong đề thi vẫn chưa làm xong”
“Em đừng có mà hồ đồ!” Vệ Bắc có chút tức giận: “Giờ là mấy giờ rồi, đề thì ngày mai làm cũng không được sao? Giờ đã muộn thế rồi, em muốn để mình bị ốm hả? Mau đi ngủ cho anh”
Diệp Sơ dường như không chịu, nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Vệ Bắc, cô chỉ biết đứng im đó không nói lời nói.
“Còn không đi?” Vệ Bắc giục.
Diệp Sơ sờ sờ bụng, ngượng ngùng nói: “Thật ra, em có chút đói bụng…”
Vệ Bắc lúc này lại càng thêm giận, nghĩ thầm, cô nhóc này cuối cùng cũng còn biết đói, vậy nên đứng lên nói: “Trong tủ lạnh còn có bánh chẻo, để anh đi hấp lại cho em” Sau đó anh lại đeo cái tạp dề Hello Kitty, vừa lẩm bẩm gì đó vừa đi vào phòng bếp hấp bánh chẻo cho vợ.
Anh nào biết, chờ đến khi bánh chẻo nấu xong, đi ra lại nhìn thấy Diệp Sơ đang đọc sách!
Vệ Bắc lại cảm thấy không nỡ, liền đi tới khép sách của cô vào: “NẾu hôm nay em còn dám đọc sách, thì đời này em đừng nghĩ nhìn thấy nó nữa!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Sơ biết tình anh, nói được tuyệt đối làm dược, cô vội vàng để mấy tư liệu bảo bối này sang một bên, ngoan ngoãn ăn bánh chẻo
“Ăn ngán rồi” Cô nói
“Còn nói nhảm nhiều như vậy, em xong rồi” Vệ Bắc tiếp tục nổi nóng
Diệp Sơ vội vã lắc đầu, ôm chặt cái bát trong tay, bộ dáng như muốn cùng bánh chẻo “đồng quy vu tận”.
Thấy cô như vậy, Vệ Bắc nhất thời chẳng tức nổi, cố nén cười nói: “Ăn xong rồi mau đi ngủ”
“Vâng” Lúc này Diệp Sơ đã có kinh nghiệm ,vội vàng cúi đầu ăn bánh chẻo. Mặc dù bánh chẻo có hơi nát, nước dùng có hơi mặn, nhưng giữa đêm vừa đói vừa lạnh, Diệp Sơ cảm thấy đây như là mĩ thực trời ban chi mình.
Vệ Bắc không nói nữa, ở bên cạnh nhìn Diệp Sơ ăn bánh chẻo, màn đêm ngoài cửa sổ vẫn tối om.
Bỗng nhiên, anh mở miệng: “Diệp Siêu Nặng, tại sao em lại thi khoa Thiên Văn?”
Diệp Sơ nuốt vội miếng bánh chẻo, ngẩng đầu kì quái nhìn Vệ Bắc, không hiểu vì sao anh lại hỏi tới vấn đề này. Nhưng mà nhìn bộ dạng của anh có vẻ rất muốn biết, Diệp Sơ cố nhớ lại, nuốt xuống miếng bánh chẻo rồi nói: “Khi đó, em không nhớ được tên anh, anh đã chỉ vào vì sao phía Bắc nói đó là tên anh, anh không nhớ sao?”
Hoá ra cô vẫn còn nhớ rõ, trong lòng Vệ Bắc run rẩy.
Diệp Sơ nói tiếp: “Ngày đó, em bỗng nhiên cảm giác những vì sao trên bầu trời rất thú vị. Về nhà liền điền khoa Thiên Văn, sau đó mẹ em biết chuyện, còn mắng em một trận, trách em sao lại tuỳ tiện chọn chuyên ngành như vậy”
Lời của cô khiến Vệ Bắc giật mình, anh chưa từng nghĩ được rằng hoá ra bản thân mình có ảnh hưởng tới Diệp Sơ sâu sắc như thế.
“Vậy… em có hối hận không?” Anh cẩn thận hỏi
“Không, em nghĩ chuyên ngành này rất tuyệt. Nó khiến ta hiểu rõ hơn về vũ trụ rộng lớn, chúng ta thật nhỏ bé, có thể sống và dùng sinh mệnh của mình để tìm hiểu về sự vô hạn của vũ trụ, thật là một chuyện vô cùng tự hào… anh làm sao vậy?” Diệp Sơ nhìn Vệ Bắc đang đờ đẫn: “Anh bị ốm sao, hay có điều gì lo lắng?”
Thần sắc Vệ Bắc nhanh chóng bình thường lại: “Không có gì, anh đi tắm, em ăn xong phải nhanh đi ngủ, biết không?”
“Yes, sir!” Diệp Sơ giơ tay chào anh một cái, mắt cười cong cong…
Vũ trụ rất lớn, chúng ta đều rất nhỏ bé, có thể sống và dùng sinh mệnh của mình để tìm hiểu về sự vô hạn của vũ trụ, thật là một chuyện vô cùng tự hào…
Những lời Diệp Sơ nói cứ văng vẳng bên tai. Vệ Bắc vội tới bồn rửa mặt, vỗ nước lạnh lên mặt, nhìn chính mình trong gương, trong lòng bỗng có cảm giác không thể nói nên lời
Anh không thể nào quên đi ánh mắt của Diệp Sơ khi nói những lời ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, con ngươi đen nhánh sáng rực, loé lên tia hạnh phúc.
Anh có thể không thể hiểu được những công thức phức tập trong những tài liệu Thiên Văn kia, thế nhưng, anh có thể nhìn thấy tia sáng trong mắt cô bừng cháy thế nào. Không sai, cô nhóc này từ bé đã rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có việc gì khiến cô quan tâm. Mặc dù trong khoảng thời gian ôn thi, cô cố gắng đến kiệt sức, thế nhưng khi cô nói đến vũ trụ, tia sáng trong mắt cô khiến anh không thể đối diện, khiến sâu trong lòng anh không khỏi trỗi dậy một cảm giác tự ti.
Một con chim lại không thể sải rộng cánh bay trên vùng trời của mình, đó là một việc đáng buồn tới cỡ nào.
Vũ trụ như biển, con người chẳng phải chỉ giống như một con kiến thôi sao, ở nơi đây trò truyện trong vũ trụ, một sinh mệnh nhỏ bé tránh được những cuộc va chạm địa cầu, tránh thoát được quái vật kỉ Jura, tránh được những khi sao chổi quét qua địa cầu, tránh cho nhân loại có thể thoát được nạn đói và chiến tranh hàng nghìn năm qua….Họ có thể gặp được nhau đó là một việc kì diệu tới mức nào!”
Số mệnh đã an bài, ý trời đã định
Đã như vậy, thì làm sao tránh khỏi đây?
Có lẽ, anh nên nhượng bộ sao?
Nếu em hướng tới bầu trời, anh sẽ giúp em tung cánh, bởi vì, anh sẽ là bầu trời của em.
Tại Sân bay, hai năm sau…
Giữa đám đông đi lại, có một bóng dáng cao ráo lặng lẽ đứng đó, anh mặc một bộ đồ tây trang, ngũ quan sắc bén, đường nét rõ ràng, bề ngoài đẹp trai đến nỗi khiến cho mấy cô nữ sinh cách đó không xa xì xào bàn tán.
Anh hình như rất sốt ruột, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Đợi một lúc, điện thoại di động vang lên, anh vội vàng nhận điện, quát lớn: “Diệp Siêu Nặng, nếu em còn chưa đến thì không cần tới nữa! Nhanh lên một chút!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc