Nàng Dâu Trọng Sinh - Chương 14

Tác giả: Nhạc Tiểu Nữu

Mọi chuyện đều trở lại bình thường. Nghĩ lại,Chung Linh có chút hối hận,cô không nên nháo lớn như thế. Mọi người trong thôn đã biết thì đánh giá cô như thế nào? Khẳng định là nói cô là người đàn bà chanh chua mất. Trời ạ! Nếu chuyện này rơi vào tai anh thì chẳng phải hình ảnh tốt đẹp cô cố gắng xây dựng trong lòng anh đã bị hủy hoại ư? Chuyện này hoàn toàn là lỗi của cái tên Hà Đông,hừ , lưu manh,đáng lẽ nên cho hắn một trận nhừ tử hơn . Mỗi người phụ nữ đều có nguyện vọng được người đàn ông của mình bảo hộ. Mỗi khi mình bị trêu chọc trong lòng sẽ nghĩ đến người đàn ông của mình sẽ thương mình, báo thù cho mình, đương nhiên cô sẽ không để anh vì báo thù mà đánh nhau, chỉ là cô muốn nhìn thấy anh đau lòng cho cô,quan tâm cô mà thôi. Như vậy có phải là quá ấu trĩ rồi không?
Trước tiết Đoan Ngọ rốt cục cũng bán hết số lợn, Chung Linh thật sự thở phào nhẹ nhõm nhưng mà cho tới nay cô vẫn có một tâm bệnh. Chính là nhà mẹ đẻ của cô, hiện tại cô có năng lực,đã cải thiện được tình hình kinh tế nhà chồng nhưng mà nhà cô vẫn thế,khiến cô vô cùng áy náy. Nhưng cô không có biện pháp nào cả vì nếu cô rat ay giúp nhà mẹ đẻ thì người nhà chồng sẽ không hài lòng. Hiện tại chuyện này còn chưa có cơ hội! Người nhà chồng đều biết trong tay cô có bao nhiêu tiền nên cô cũng không thể lấy tiền đưa cho nhà mẹ đẻ được. Cho nên hiện tại cô chỉ có thể buông tâm.
Trong thôn cũng có đặt báo ,đại khái là một tuần lấy một lần cho dù đấy là nhật báo đi chăng nữa,khiến cho Chung Linh lúc nhận được báo mà nhìn thấy ngày trên đó, dĩ nhiên là hẳn một tuần trước,thật sự là hết chỗ nói.
Lấy một vài tờ báo cùng tập san, Chung Linh trực tiếp về phòng ,xem xét tin tức hữu dụng. Rạng sáng ngày 28 tháng 4 năm 1984, chiến dịch Núi Đất (*) khai hỏa. Chung Linh liên tưởng đến tiền tuyến ầm ĩ, máu chảy,tàn khốc,không biết anh đang ở đâu? Ở một quyển tập san có đăng rất nhiều tin về chuyện một bệnh viện dã chiến bị tập kích,toàn bộ người bị thương đều ૮ɦếƭ,nói chung là vô cùng thê thảm (**). Chung Linh rất là lo sợ hãi hung,cứ tưởng tượng đó là anh…máu tươi,thi thể không trọn vẹn,…Nếu…cô cảm thấy mình phát điên mất, không thể nào,không thể nào!Phải bình tĩnh! Hồi lâu,cô thu thập báo chí,không hi vọng ba mẹ chồng nhìn thấy chúng. Phải chờ thôi, chờ anh viết thư về,vừa nghĩ cô vừa khóc, không hiểu sao dạo này cô rất hay khóc, thực sự càng sống càng không có tiền đồ.
Tiền lời vụ nuôi lợn đầu tiên này là hơn ba ngàn đồng,đương nhiên còn có cả tiền lời từ thu mua gà. Đinh Vinh phát hiện đây là một hạng mục kiếm tiền rất tốt nên tính toán trường kì làm công tác thu mua. Chung Linh không dám phát biểu cái nhìn, cho dù là thu mua hay mua bán cái gì đi chăng nữa thì trong tay không có xe, cũng chẳng lời lãi bao nhiêu. Chung Linh hi vọng nhà mẹ cô từ phương diện này có thể phát triển một chút. Anh cô là một phần tử trí thức, cũng nghèo kiết,cổ hủ, nói trắng ra là người cho rằng các giai cấp khác đều là thấp kém chỉ có người đọc sách là cao, cho nên không phải nói anh ấy không nên thân , không kiếm nổi chức vị mà vì quá nặng về thân phận, tôn nghiêm cho nên anh ấy không có khả năng buôn bán. Vài ngày nữa là ngày anh ấy kết hôn,cô còn muốn chuẩn bị trở về hỗ trợ. Hi vọng lần này có thể thay đổi cái nhìn của người nhà. Chung Linh còn hơn một ngàn,còn lại đều đầu tư vào chăn nuôi lợn. Anh trai cô kết hôn nên ba mẹ chồng cô cũng chi tiền mừng, vợ chồng chị chồng cũng thế, điều này cũng là một loại khẳng định đối với cô. Tiền mừng thường là năm đồng hoặc mười đồng mà lần này ba mẹ chồng cùng vợ chồng chị Bảo Cầm mừng những một trăm đồng,đây là con số không hề nhỏ. Đương nhiên đây là xem mặt mũi cùng công lao của cô.
Chung Linh trở về sáng sớm ngày anh trai kết hôn. Trong nhà đã lợp mái che nắng cùng với chuẩn bị bếp lò đều tốt rồi,ngay cả hàng xóm cũng bận rộn giúp đỡ. Ba mẹ cô thấy con gái về thì vô cùng vui mừng, anh trai cô đang bề bộn nhiều việc , thấy cô về thì cũng đi theo về nhà. Con gái về nhà mẹ đẻ chẳng khác nào khách đến. Cô làm cho mọi người ra ngoài tiếp tục làm việc,cô cũng tìm lại bộ quần áo trước kia,thay đổi rồi ra ngoài cùng mọi người rửa rau, thái đồ ăn,thu thập bát đũa. Phòng cưới đều bố trí tốt lắm, lúc này phòng cưới chính là phòng cũ bố trí thêm gia cụ mới, nóc nhà thì trang trí hoa, dán chữ hỉ. Bận rộn như vậy nhưng mà mọi người đều mang theo sắc mặt vui mừng, không khí thực sự khiến cho người người đều cảm thấy thoải mái. Buổi tối,cùng mẹ nằm trên giường nói chuyện,Chung Linh phát hiện sau khi kết hôn, cô cùng với mẹ có rất nhiều chuyện để nói, tựa hồ chỉ có con gái lấy chồng rồi thì mẹ mới coi mình trở thành người lớn. Cô nói với mẹ về tình hình cô và anh. Nhìn thần thái của con gái khi nói chuyện,bà Chung thấy rằng hai vợ chồng con gái ở chung rất hòa hợp. Chung Linh nhận ra ra đời trước cô thực sự bỏ lỡ cơ hội như thế này bởi vì sau khi kết hôn cô cùng với nhà mẹ đẻ trở nên căng thẳng.
Trước tân hôn một ngày còn phải áp giường, đó là tìm một đứa trẻ nam ở phòng tân hôn ngủ một ngày, hơn nữa cả đêm đó đều để đèn sáng. Đương nhiên nhà chủ phải cấp cho lì xì, tuy rằng hồi dẫn lễ đã phát rồi nhưng hôm nay kết hôn cũng tiêu phí nhiều cho các loại lì xì, nhất là lì xì cho người nhà cô dâu cùng cô dâu. Chung Linh ngày hôm trước đã đưa tiền mừng của ba mẹ chồng và chị chồng tổng cộng là hai trăm,cùng với hai trăm tiền mừng của cô cho ba mẹ. Cô còn lén đưa cho mẹ ba trăm để làm tiền lì xì. Tiền mừng này là phải ghi lại, để cho đôi vợ chồng trẻ tương lai biết, sau này nhà người khác có việc gì vui còn phải mừng lại nhà họ. Chung Linh vì muốn giúp cha mẹ nên mới nói ba trăm kia là biếu mẹ đẻ.Ba cô biết chuyện còn cố ý tìm cô hỏi rõ,ông sợ nhà chồng con gái biết thì sẽ có ý kiến đối với con gái. Cô cùng với ba cô nói rõ , còn đưa ra ý muốn cùng ông làm ăn nhưng bị ông cự tuyệt,nói là ông là giáo viên,không thể lại làm việc khác,còn về phần con trai ông ,ông cũng không hi vọng đi theo con đường buôn bán, chỉ hi vọng anh ấy cố gắng trở thành giáo viên chính thức. Cô cũng không còn cách nào khác,chỉ có thể để sau.
Sáng sớm ngày hôm sau,đội ngũ đón dâu xuất phát. Nhà cô tìm một máy kéo lớn đến nhà gái đón dâu. Đằng trước máy kéo là hoa vải đỏ thẫm, em trai cô dâu bảo vệ ở cửa, không cho nhà trai đi vào,nhất định phải đợi nhà trai thể hiện các loại hành vi đối xử tử tế với nhà gái mới cho qua,đương nhiên còn cần có bao lì xì, cô dâu từ biệt cha mẹ lên xe, em trai cô dâu cũng đi theo, xuống xe cũng cần bao lì xì. Chính là như Chung Linh đoán trước, cô dâu bị ném ngũ cốc rất khổ sở , muốn hỗ trợ nhưng chính cô cũng không thể đi vào,đáng lẽ nên nói trước với anh trai. Cô dâu mới vào phòng tân hôn, ngồi lên chăn cười, gọi là tọa phúc,sau đó bưng đến một chậu nước, trong nước có thả hành tây và tiền xu, đem chậu đó đến bên giường để cho cô dâu mới tìm. Tiếp theo là dâng lên một bát cơm,trên bát có hai miếng thịt béo, để ở đầu giường. Ngoài sân vài người thổi kèn, đánh chiêng, đều là điệu mà người Đông Bắc thường nghe
Chị dâu này trông rất được, mắt to, môi hồng, ai cũng nói là cùng với anh trai là trời sinh một đôi, xem ra thật sự là xứng đôi vừa lứa. Cả một ngày như vậy, đến tối mọi người đều muốn náo động phòng. Một đám người trẻ tuổi nghĩ ra mọi biện pháp tra tấn người mới, ví dụ như đem một quả táo làm cho hai người cùng ăn mà không rơi. Chung Linh nghĩ tới cô không gặp phải chuyện như vậy, dù sao đối với chú rể lúc nào cũng bày ra bộ mặt nghiêm túc, đứng đắn quả thật là không ai có can đảm đi trêu chọc.
Ngay khi cô về đến nhà thì nhận được thư chồng gửi, lá thư viết ngày 26 tháng 4.
Tiểu Linh,em khỏe không?
Đây là lần đầu tiên anh viết thư riêng cho em, thư gửi ba mẹ anh gửi chị. Anh muốn nói riêng với em.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên gặp em,khi đó em đang cùng người khác nói cười rất vui vẻ. Mắt to, da trắng, còn quàng một chiếc khăn màu đỏ,lúc ấy em thật xinh đẹp, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy ai hấp dẫn như vậy. Không biết anh đã từng nói với em là anh rất thích nhìn em mặc màu đỏ chưa? Ngày kết hôn,anh rất hạnh phúc. Anh biết em lúc đó không vừa lòng với hôn sự của hai ta nhưng mà không có vấn đề gì, chúng ta còn thời gian cả đời, anh sẽ làm cho em cảm thấy hạnh phúc. Đêm tân hôn đó,anh thực xin lỗi em,anh không nên không để ý đến ý nguyện của em nhưng mà anh nhẫn nhịn không được. Nghe chị gửi thư nói tình huống trong nhà , anh rất vui khi biết em chấp nhận thực sự hôn nhân cùng với gia đình này. Ở nhà em vất vả, anh biết. Để em một mình như vậy anh rất lo lắng,lo sợ em không ở chung hòa hảo với ba mẹ nhưng có vẻ anh lo thừa rồi.
Chuyện Lâm Mỹ anh cũng thực không ngờ. Lúc từ hôn, cô ấy cũng đã đồng ý,anh đã từng hỏi qua cô ấy rốt cục cô ấy có ý gì,cô ấy chỉ nói đó là ý của ba mẹ,cô ấy cũng không còn cách nào khác. Anh cũng đã hỏi, đính hôn ba năm như vậy mà cứ thế từ hôn sao? Cô ấy nói nếu không có lễ hỏi một ngàn đồng thì chỉ có thể từ hôn mà thôi. Việc cứ như vậy, có lẽ chuyện nhà anh từ hôn là chuyện mà nhà bọn họ không có nghĩ đến cho nên mới có chuyện sau này? Anh cảm thấy có lỗi, chuyện của cô ấy chắc gây cho em không ít phiền não,đúng không? Em không hề nói với anh một lời nào về chuyện đó, anh biết là do em không muốn anh phiền lòng, cám ơn em. Lần đầu tiên, thực sự là lần đầu tiên anh cảm thấy yêu thương một ai đó, yêu em nhưng mà anh không biết có thể nói gì để biểu đạt tâm tình của anh. Trước khi đi học ở học viện quân sự, anh rất muốn gặp em, nên đã xin phép để về nhà, vốn anh tính trước khi đến học viện tìm một ít tư liệu cùng với cố gắng thích ứng hoàn cảnh nhưng mà trong đầu anh toàn là hình bóng của em nên anh rất muốn gặp em. Em còn nhớ rõ lần đó về nhà, em vì chuyện Lâm Mỹ tức giận với anh không? Lúc anh nhìn thấy em thu thập đồ bỏ đi, anh vô cùng sợ hãi,anh không biết phải làm gì để giữ em lại nên mới làm như vậy. Chỉ có thể ở trong lòng anh, anh mới cảm giác được em là của anh, anh sẽ không mất em. Lâm Mỹ gửi thư nói cho anh biết em cùng với một người tên Mạc Hoằng dây dưa, lúc ấy anh thật sự phát cuồng nhưng mà anh không tin, em dịu hiền như vậy, không có khả năng làm ra chuyện đó nhưng mà anh rất lo lắng.
Ngày đó,em tới thăm anh, anh thật sự cảm giác giống như nằm mơ. Lúc em nằm trong lòng anh, anh hi vọng thời gian dừng lại ở thời khắc ấy. Anh muốn cùng em sinh một đứa con,bất luận là trai hay gái đều tốt, chỉ cần là của em,anh đều thích nhưng lần này anh hi vọng em không mang thai. Anh ra tiền tuyến, sống ૮ɦếƭ không rõ mà em còn trẻ như vậy,anh không hi vọng em bị đứa nhỏ liên lụy mà không thể tái giá. Nếu lần này thực sự mang thai, em cứ vụng trộm xóa sạch đi.Chờ anh trở lại, chúng ta lại có thể sinh đứa khác, còn nếu anh không trở về thì không có con, em có thể tái giá,quên anh đi, ba mẹ thì giao cho chị gái.
Tiểu Linh, xin lỗi em, anh biết ở nhà có nhiều việc khó xử nhưng mà anh lựa chọn trốn tránh,anh không biết xử lý thế nào quan hệ giữa em và ba mẹ. Anh sai rồi, khiến em vất vả. Tiểu Linh, đời này có thể nên duyên với em là điều hạnh phúc nhất đối với anh. Những ngày ở cùng em là kí ức tốt đẹp nhất, nếu anh ૮ɦếƭ thì tại giây phút lìa xa ấy anh có thể nói với chính mình , đời này đáng giá.
Tiểu Linh,lúc này đây nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, anh không biết có thể trở lại hay không, cho nên em phải làm tốt tư tưởng chuẩn bị. Nếu lần này anh trở lại,anh sẽ cho em cả đời hạnh phúc, nếu không , Tiểu Linh, hãy quên anh, như vậy anh mới có thể ra đi thanh thản.
Tiểu Linh,Tiểu Linh của anh
Hẹn gặp lại.
Bảo trọng.
Chồng: Chu Bảo Cương
Nhận được bức thư này, Chung Linh vô cùng xúc động. Lá thư sau khi đọc xong đã bị nước mắt của cô làm ướt đẫm. Cô thật không ngờ anh có tình cảm sâu đậm với cô đến thế. Bao nhiêu khó chịu cùng ủy khuất từ trước đến nay đều không là gì. Hai đời làm người, cô hiểu được một đạo lý, nếu bạn yêu một người thì hoàn toàn không liên quan đến chuyện thời gian dài lâu , chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể yêu người ấy, cả ưu điểm và khuyết điểm của người ấy, tất thảy của người ấy bạn đều cảm thấy đó là tuyệt tác của thượng đế. Cho dù có vĩnh viễn mất đi người ấy thì bạn lại luôn luôn tìm kiếm hình ảnh thay thế người ấy trong muôn vàn người, có thể bạn sẽ yêu người ta nhưng người ta chỉ là thế thân của người ấy, chỉ có hoặc ánh mắt, hoặc đôi môi hay hành động giống người ấy. Đêm khuya,trong giấc mơ, người ấy sẽ xuất hiện, tác động cảm xúc của bạn khiến cho bạn cuối cùng cũng phải rời khỏi người thế thân, bạn sẽ phát hiện ra cả đời này đều vì người ấy mà hạnh phúc hay tiếc nuối. Chu Bảo Cương đã cho Chung Linh cảm giác như vậy, hơn nữa anh còn có ma lực khiến cô sẽ không bởi vì anh là chuyện gì mà buông tay, đây là một loại chấp nhất cùng cực. Anh đã trở thành nhược điểm của cô, kiếp này có thể cùng anh thề non hẹn biển, cho giờ phút này cô có mất đi, cô cũng có thể mỉm cười mãn nguyện.
Cô viết thư hồi âm cho anh, chỉ viết đơn giản mấy câu, nguyện vọng của anh không có đạt được, nếu anh đã ૮ɦếƭ thì cô sẽ sinh con của anh. Cô nói cô mang thai của anh, nếu anh không hi vọng đứa con này không có cha thì phải cẩn trọng. Còn có lời yêu của cô gửi đến anh. Không có điều gì có thể chia lìa hai người, không có,cho dù là cái ૮ɦếƭ cũng không thể
(*) Bên Trung núi này có tên là Lão sơn
(**) Đoạn này mình lược chỉ tóm gọn lại một câu vì nó mô tả quân mình rất dã man,tàn bạo. Nói chung là không tin được báo Trung thời đó. Nếu ai muốn biết chi tiết thì coi bản convert ý, chứ mình mà edit ra thì sẽ hứng cả rổ đá từ sự tức giận của độc giả mất
Kì thật Chung Linh cũng không biết là mình có mang thai hay không, chỉ là kinh nguyệt bị chậm lại cả tháng rồi, nhưng mà cô cũng không có biểu hiện nào khác cả,làm thế nào bây giờ? Hơn nữa đời trước cô biết rất nhiều trường hợp chỉ là bệnh trạng giả mang thai ,cho nên cô rất sợ mình chỉ là mừng hụt. Mấy ngày sau, cô nhận được thông tri từ trường kĩ thuật nói muốn cô đến nhận bằng tốt nghiệp. Nhân cơ hội này, cô nói với ba mẹ chồng để đi lên thị trấn một chuyến,tranh thủ đi kiểm tra. Kì thật cô cũng có thể kiểm tra ở quê nhà nhưng nếu không có mà bị người nhà biết thì sẽ bị chê cười.
Lúc Chung Linh đến trường thì đã là chín giờ sáng, ngoài ý muốn gặp ngay Lý Tiểu Vân ở cổng trường. Nhìn cô ấy mặt mày hớn hở, xem ra là cặp đôi Cao Thần- Tiểu Vân này là quá hợp rồi. Lý Tiểu Vân nhìn thấy Chung Linh thì cực kì vui vẻ, nói chuyện níu ríu không ngừng, đương nhiên chẳng phải chuyện gì khác chính là Cao Thần nhà cô ấy, gì mà Cao Thần nhà em truy bắt tội phạm vô cùng lợi hại, côn đồ trong thành đều sợ, quả thực là miêu tả giống như anh hùng, thái độ vô cùng sung bái. Đến khi nghe Chung Linh muốn kiểm tra phụ khoa, Tiểu Vân hớn hở đòi đi theo. Dù sao cũng là người sắp kết hôn, đối với chuyện mang thai, sinh con, Tiểu Vân có lòng hiếu kì mãnh liệt.
“ Khi nào thì kết hôn?”. Trên đường đi, Chung Linh hỏi.
“ Tháng sau.”
“ Nhanh thế! Nhưng mà chị e chị không đến được.”
Con gái đã lấy chồng bình thường không nên tham gia hôn lễ nhà người, nhất là người kết hôn nhà chồng lại không biết, hơn nữa chồng cô lại không ở nhà, cho nên Chung Linh không thể không cẩn thận. Cô không muốn người ta lời ra tiếng vào,cô muốn sống thật thoải mái.
“ Thế ư? Em hi vọng chị tới được cơ!”. Tiểu Vân ỷ lại nhiều vào người chị kết nghĩa này, chính cô và Cao Thần có thể ở cùng nhau,ít nhiều là có Chung Linh ảnh hưởng. Nhưng mà lần trước chuyện của Mạc Hoằng khiến cô cảm thấy có lỗi với chị thế mà chị không nói gì trách mắng.
“ Nếu thật sự chị mang thai thì lại càng không thể đi.” Tục lệ ở nông thôn là như vậy,phụ nữ mang thai không thể tham gia hôn lễ, trừ khi là quan hệ thân thuộc gần. Tiểu Vân cũng biết nên chỉ có thể gật đầu.
Cho đến bây giờ,Chung Linh vẫn còn sợ hãi bệnh viện. Trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng làm cho cô cả người run lên, nhìn đến kim tiêm cùng với cặp Ⱡồ₦g cơm bệnh viện mà cả người đều khó chịu. Chỉ có thể trách trí nhớ khắc quá sâu, trước kia Chung Linh sinh bệnh vào bệnh viện, lần đó quả là cả đời khó quên. Hơn nữa, thái độ của nhân viên y tế rất là khó chịu, không kêu không nói, không nhìn bệnh nhân , đó là coi như không thấy.
Đầu tiên, cô xếp hàng đăng kí,sau đó ngồi chờ ở hành lang. Đến lượt gọi vào thì mới có thể đi vào. Cả Chung Linh cùng Tiểu Vân đều đi vào,bác sĩ đúng là một người phụ nữ trung niên mãn kinh.
“ Sao?”
“ Tôi hình như là mang thai.”
Bác sĩ liếc mắt nhìn cô một cái.
“ Nguyệt sự chậm bao lâu rồi?”
“ Không nhớ rõ lắm, đại khái là gần hai tháng.”
Bác sĩ viết một tờ phiếu,bảo cô đi siêu âm. Chung Linh lại phải chờ, uống một bụng đầy nước,muốn đi vệ sinh mà còn chưa đến lượt. Tiểu Vân cũng không hề bình tĩnh, cứ nhìn hành lang. Lần này, cô đến chỉ muốn biết thêm tri thức về phụ khoa nhưng mà coi như lần này là đến không.
“ Chung Linh, tiến vào, nằm xuống, quần áo vạch ra.”
Bác sĩ làm siêu âm trẻ hơn người vừa nãy. Liếc nhìn Chung Linh một cái rồi lại cho cô nằm xuống, nhìn lại tờ danh sách.
“ Nếu có đứa nhỏ,có muốn giữ không?”
Lời hỏi này khiến Chung Linh vô cùng ngạc nhiên. Vì sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ hiện tại tình trạng nạo thai đã trở nên phổ biến?
“ Muốn”.
Lời này lại làm cho bác sĩ ngạc nhiên nhìn cô.
“ Cô đã kết hôn”
Câu hỏi này không phải là vô nghĩa sao?
“ Đúng vậy, đã được hai năm.”
Nghe vậy, sắc mặt bác sĩ mới hòa hoãn. Siêu âm xong, Chung Linh nhận được tờ miêu tả tình trạng siêu âm. Trên giấy viết țử çɥñğ ngả sau ( Ví trí țử çɥñğ như này rất khó để mang thai)…Điều này đời trước Chung Linh đã kiểm tra nên có biết, hơn nữa vì thế mà sau khi bị lưu sản,làm phẫu thuật xong, cô không thể mang thai được nữa. Chuẩn đoán cuối cùng là cô không có mang thai. Nếu anh trở về thì phải giải thích như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nói là mình chỉ đùa giỡn mà thôi? Trời ạ, anh ấy có khi lại gắn cho mình hình tượng nói dối như cuội mất? Tâm tình Chung Linh không tốt,cực kì không tốt.
Trên đường đi về cùng Tiểu Vân nói chuyện phiếm, có nghe cô ấy nhắc đến chuyện nhà hỏa táng cùng tang lễ không hiệu quả, nghe bố chồng tương lai của cô ấy nói là từ sau vụ ống khói của nhà hỏa táng bị sập thì sự việc hàng năm nhà hỏa táng không có được tu sửa bị bại lộ, việc này khiến cho vấn đề tài chính của huyện gặp khó khăn. Chung Linh nghĩ, lúc này còn chưa có quy định cưỡng chế phải hỏa táng nhưng mà không lâu sau,quy định này sẽ ban xuống. Ở nông thôn, chế độ thổ táng đã tồn tại lâu đời, người trước khi ૮ɦếƭ đều tự mình đóng quan tài hoặc là mua. Vì thế ở nông thôn thường xuyên thấy cảnh ,lúc người già trong nhà bệnh tình nguy kịch thì một bên xem bệnh, chăm sóc, một bên tìm người đóng quan tài. Có nhà còn đã sớm chuẩn bị sẵn quan tài cho trưởng bối để ngay trong nhà. Người già trong nhà cũng không kiêng dè, cho rằng đó là con cháu hiếu thuận, chỉ là quan tài không có quét sơn mà chỉ dùng thứ khác để giữ gìn (*). Người Trung Quốc đối với chuyện mai táng và tang lễ đều vô cùng chú trọng, sau khi hỏa táng trở thành tất nhiên thì hình thức nhà tang lễ cùng với hỏa táng quật khởi. Người ta bội chi cho tang lễ rất nhiều, so với hôn lễ không có kém. Có thể nói rằng, cơ hội đã tới nhưng mà Chung Linh biết lực cản cho việc này là rất lớn.
“ Chị có một hạng mục có thể kiếm tiền, thậm chí là phát triển thành sự nghiệp đáng kể, không biết em có hứng thú hay không?”
Chung Linh nghiêm túc nói với Tiểu Vân, người sắp kết hôn cũng coi như đã trưởng thành rồi.
“ Hạng mục gì cơ? Chị cứ nói đi.”
Tiểu Vân hai mắt sáng ngời, cô biết chị Linh là người có tiền, chính cô cũng rất hâm mộ.
“ Chị chỉ sợ em không có can đảm thử,lại càng không có bản lĩnh làm việc này.” Chung Linh cười nói.
“ Chị, chị không cần khích tướng, có gì cứ nói thẳng.”
“ Chuyện này nếu làm tốt, em có thể trở thành bà chủ lớn, con cháu ăn mặc không lo.” Chung Linh muốn nói cho Tiểu Vân hiểu được chỗ tốt của hạng mục này
“ Chị nói cho em biết đi.”
Càng nghe Tiểu Vân càng sốt ruột.
“ Đầu tư nhà hỏa táng với nhà tang lễ. Sao? Có can đảm thử không?”
Lời này vừa nói ra, Tiểu Vân cũng hoảng sợ, không nói đến việc này không mấy người nguyện ý làm, đầu tư vào đó,có lợi nhuận sao?
“ Có thể được không? Nếu có thể kiếm tiền thì nhà hỏa táng bên kia đã trở thành củ khoai lang phỏng tay rồi.”
Tiểu Vân cảm thấy điều này không chắc chắn.
“ Chị không có lừa dối em,hỏa táng là xu thế tất nhiên, mà người đều ở chuyện tang lễ rất chịu chi. Sao vậy?”.
Tiểu Vân cau mày.
“ Chị nói thật ư?”
“ Đúng vậy nếu em nguyện ý cùng chị đầu tư, chị cam đoan em có thể kiếm tiền. Nếu em không muốn, em có thể nhờ ba chồng em hỗ trỡ thôi, chị cũng tạ ơn em hậu hĩnh.”
Tiểu Vân nhìn Chung Linh nói vậy cũng bắt đầu động tâm.
“ Chuyện hỏa táng cùng nhà tang lễ rất khó làm đúng không? Hẳn là xem như một đơn vị công tác? Chuyện này có thể không? Em sợ ngay cả ba anh Cao Thần cũng không nhất định có thể làm được.”
Tiểu Vân còn muốn cẩn thận suy nghĩ.
“ Chuyện này, em về cùng với Cao Thần thương lượng, nếu có thể thì mau chóng trả lời chị. Vật là ૮ɦếƭ, người là sống, nếu không nhận được tiền đầu tư thì nhà hỏa táng phải đóng cửa, chính phủ không có tiền, bọn họ không có nhiều lựa chọn lắm. Nếu thực sự không thể dùng nhà hỏa táng đó thì ở bên cạnh triển khai nhà tang lễ hoặc là xây dựng nhà mộ, tóm lại, trước tiên là phải nhập vào ngành này, chiếm lĩnh thị trường.”
“ Vậy thì cần không ít tiền,đúng không? Chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy?”
Vấn đề này,Chung Linh đã nghĩ.
“ Đầu tư lần đầu cần không nhiều lắm, thủ tục làm tốt xong thì chúng ta có thể xin vay.” Còn chuyện khác thì suy nghĩ sau đi.
Chung Linh nhớ đến về sau nhà tang lễ cùng hỏa táng bùng nổ, kiếm tiền như nước, công tác ở nơi đó cũng cực kì khó xin. Các loại danh mục cần tiền không phải kể, còn có cả tiền đi cửa sau, vân vân. Thật sự là… nhưng mà Chung Linh ngay lập tức nghĩ đến một nan đề lớn, đó là ba mẹ chồng cô có thể đồng ý sao? Người già đối với chuyện này rất chú ý, sẽ không là vừa nhắc tới đã từ chối chứ? Nếu thật sự không đồng ý thì cô phải ứng đối như thế nào?
Hôm nay thật sự là buồn bực! Vì sao sinh con lại khó như vậy? Nhìn xem người khác ngay cả con còn muốn bỏ, tìm mọi cách tránh thai. Người không muốn lại có, người muốn lại không,thật sự là không công bằng. Việc này cũng không thể coi là lỗi của anh. Chung Linh lo lắng chính cô khó có thể mang thai mới là vấn đề mấu chốt. Nếu xuất hiện biến cố gì, cô không thể thuận lợi mang thai thì làm sao để đối mặt mới ba mẹ chồng cùng chồng đây?
Chung Linh không để cho Tiểu Vân tiễn mình mà trực tiếp ngồi xe về. Mà Tiểu Vân có gợi ý như vậy cũng cần mau chóng tìm người thương lượng.
Cũng không biết tiền tuyến thế nào? Chung Linh nhớ rõ khi đó vừa mới qua cách mạng văn hóa, mọi chuyện đều còn loạn thất bát tao, càng về sau càng có nhiều tin tức trái chiều, ví dụ như chuyện νũ кнí, νũ кнí khi đó xuất hiện vấn đề khiến cho thương vong vô số,có sung mới bắn vài phát đạn liền tắc, hoặc có khi là bắn ngược lại chính mình. Còn cả chuyện không thông thuộc địa hình Việt Nam nên thương vong rất lớn. Khi đó, Việt Nam là toàn dân đều là chiến sĩ, cho nên gây nên thương vong có thể là đủ loại người. Chung Linh có viết trong thư với anh , nhắc anh ở phương diện này cần phải chú ý, đương nhiên là nói chuyện này đều ở báo với tạp chí xem mới biết. Cô chỉ có thể cầu nguyện cho anh bình an trở về! Chỉ mong anh không vì chính cô thay đổi vận mệnh mà xảy ra biến cố gì, bình an quay về bên cô.
Chuyện chăn nuôi lợn tiến hành rất thuận lợi, nếu không tiếp tục mở rộng chăn nuôi thì rất nhanh là có thể thu hồi phí tổn đầu tư. Nhưng nếu Chung Linh muốn làm đầu tư khác thì rất khó có thế lấy tiền từ trong tay ba chồng. Trên đường trở về,Chung Linh rất lo về chuyện này,nếu thật sự không được,cũng chỉ có thể nhờ vào nhân sâm mà thôi.
Nhưng là trở về vài ngày, không đợi Chung Linh mở miệng nói chuyện nhân sâm,cô liền phát hiện một việc. Ba mẹ chồng cô lấy một cây nhân sâm ra ngâm rượu, không những thế mà còn đưa cho chị chồng một cây,tuy rằng không phải là ba cây lớn nhất nhưng chuyện này làm cho cô cực kì khó chịu. Tiền mua nhân sâm là tiền cô kiếm được. Lúc trước vợ chồng chị Bảo Cầm không muốn đầu tư vào vụ làm ăn đó, chính cô kiếm được tiền từ vụ đó mà mang đi mua nhân sâm, hơn nữa, trước khi đi Bắc Kinh cô đã nói rõ lai lịch của nhân sâm, cũng chỉ là nhờ ba chồng thay mình bảo quản, nhưng sự tình hiện nay là sao? Sao bọn họ có thể tự tiện dùng như thế? Bởi vì cô từ khi trở về không có nói lời nào ư? Tình trạng này, hiển nhiên là ba mẹ chồng cô muốn chiếm vì đó là của cô,hoặc có thể sự tình không phải như vậy nhưng là Chung Linh thực sự bị chọc tức. Muốn lấy lại thì hiển nhiên là một hồi phân tranh. Hiện tại tuy rằng nhờ cô dẫn dắt làm ăn nhưng chỉ cần ba chồng cô nói một câu thì toàn bộ số nhân sâm này đều bị sung công. Đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?
Mỗi khi Chung Linh nhìn bình rượu ngâm nhân sâm trên tủ mà lòng cô ứa máu. Nếu ba mẹ chồng cô vì thân thể cần nhân sâm, Chung Linh sẽ không nói hai lời mà lấy ra, đó là phải làm. Trước kia,lúc mua nhân sâm, Chung Linh cũng có ý vì ba mẹ chồng nhưng mà hiện tại…Chung Linh thật sự không nói nên lời! Thật sự là rối rắm!
Nhân sâm của cô! Con của cô! Chồng của cô…
(*) Ở Trung Quốc, việc chuẩn bị sẵn quan tài trong nhà không hề bị kiêng kị, không hề có ý nghĩa trù yếm, rủa ai đó mất sớm đâu nhé. Nếu con cháu mà chuẩn bị trước quan tài cũng áo niệm tốt cho cha mẹ thì đó được coi là con cháu có hiếu, người già có phúc đấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc