Nắm tay sai, gả đúng người - Chương 025

Tác giả: Cốc Dủy Tử

Đập nồi dìm thuyền…
“Aizz, Lương Đông Vân, buổi tối em mời anh ăn cơm nhé!” Trần Hải Nguyệt cố gắng làm tỏ ra vui vẻ, hào hứng.
Kết quả bị đối phương dội cho một gáo nước lạnh: “Hôm khác được không. Mẹ anh gọi điện nói tìm anh có việc, buổi tối anh phải đi gặp bà rồi.”
“Ục…” Ngồi xếp bằng ở ghế sofa, Trần Hải Nguyệt nhụt chí, gục đầu xuống, “Vậy tối anh ở nhà mẹ luôn à?”
Từ Thượng Hải trở về đã ba ngày rồi, hai người cả cơ hội ăn cơm với nhau cũng không có.
Tối hôm kia, anh tăng ca.
Cuối tuần, Ngôn Tể Thời có việc tìm.
Hôm ay, Thái hậu có chỉ—-
Sao chuyện yêu đương của cô trắc trở vậy chứ?!
Đầu bên kia Lương Đông Vân ngây ngẩn một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Không biết. Chỉ là đi ăn cơm thôi, xong việc anh về.”
“Vâng. Em đợi…. Em sẽ cố gắng đợi anh.” Nghĩ đến hai hôm trước đều nói đợi, kết quả ngủ như ૮ɦếƭ, ngay cả anh về lúc nào cũng không biết, Trần Hải Nguyệt thoái thác một chút.
Aizz, hết cách, người như cô thật như đếm, không làm không nói, không nói không làm được.
Ném điện thoại xuống, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi yên như vậy suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn chỉ còn cách mặt mày xám xịt chạy ra bật máy tính lên, mở khung chat “Chị em bát quái” lên…
Ta là Trần Hải Nguyệt:: Có người không?
An Phù Sinh: Có.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: An An,nó muốn tìm “Người không” mà.
Ta là Trần Hải Nguyệt:: %>_<%
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Con đàn bà họ An kia, phát tiền lương cho mày đúng là phung phí, lần nào bọn này manh động mày cũng lòi mặt ran gay.
An Phù Sinh: Bổn tiêu thư, làm việc chỉ cần một từ,hiệu quả! Sao, mày hâm mộ, ghen tị, hận tao à?”
An Phù Sinh: Aizz, nói đến hiệu quả, Trần Hải Nguyệt, Lương Đông Vân có bất ngờ không? Mấy đứa chúng mình hợp tác, hiệu quả cứ phải gọi là như ngựa bay.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Họ an kia, mày bị Parkinson à.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Bất ngờ cái con khỉ, đừng nói nữa, đến bây giờ tao vẫn chưa có cơ hội nói.
An Phù Sinh: Nhung Nhung, mày cách xa tao ra, bệnh ngu cũng lây được đấy.
An Phù Sinh: A??? Ba ngày rồi, mày còn định đợi đến lúc nào?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Bố vô hạn khinh bỉ hành vi hai đứa mày bỏ bố lén đi Thượng Hải!!!
Ta là Trần Hải Nguyệt:, Aiz, Nhung Nhung, xin lỗi mà, lần sau nhất định lôi mày đi.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Nói thì dài lắm.
An Phù Sinh: Vậy mày nói ngắn đi.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Tao phải đi ăn tiệc với chồng rồi, tạm thời không dự thính hội nghị, nhớ lưu lại về nói cho tao.
Ta là Trần Hải Nguyệt: 8
Ta là Trần Hải Nguyệt: An An, mày tan làm gọi điện nói nhé. Aizz, phiền quá.
Kết quả, An Linh lập tức gọi điện.
“Trần Hải Nguyệt, làm sao vậy?”
Trần Hải Nguyệt yên lặng nằm như ૮ɦếƭ trên ghế sofa: “Thảm thiết lắm, thảm thiết lắm!”
“Cụ thể xem.”
“Người ta tối ngày kia tăng ca, tối qua có việc quan trọng phải đến nhà Ngôn Tể Thời, hôm nay Thái Hậu có chỉ—- Tóm lại tao chẳng nói được cái khỉ gì.” Hăng hái của Trần Hải Nguyệt bị “người ta” đả kích nghiêm trọng, chẳng còn sức mà lên án.
“Vậy mày không chờ lúc tối hắn về mà nói được à? Eh, đừng nói là mấy ngày nay hắn không về chỗ mày đấy.” Nói vậy mới thật sự là thảm thiết.
Trần Hải Nguyệt ngồi dậy, cào cào tóc: “Về, chỉ là, chẳng biết về lúc nào! Ăn sáng còn gặp, nhưng mà, mày cũng biết tao rồi, buổi sáng có bao giờ đầu óc tao tỉnh táo đâu.”
Giọng An Linh tỏ ra nghiêm trọng: “Nhìn đi, tao đã nói rồi mà, chuyện gì mày cũng ra sức trốn! Bây giờ tốt rồi, người ta bắt đầu trốn lại mày rồi đó.”
“Đúng không, mày cũng thấy anh ấy bắt đầu trốn tao đúng không?” Trần Hải Nguyệt mở to mắt, “Tao chỉ làm cho rõ ràng thôi, trốn cái gì chứ? Hả?” Cô ăn thịt người à?
“Hay là mày bị thọc gậy bánh xe rồi? Đó, tao cũng nói trước với mày rồi đó, lúc nhạy cảm như vậy, không được bỏ đi!”
“Không, không có cảm giác như vậy.” Đừng hỏi cô vì sao, chỉ là cảm thấy thế thôi.
“Bây giờ mày định sao?”
Trần Hải Nguyệt trầm ngâm một chút, cuối cùng bi tráng, dũng mãnh “Gió thổi hiu hiu, nước lạnh thay dòng”, cắn răng nói: “An An, tao cần mày giúp.”
Chuyện liên quan đến chung thân đại sự của chị em, An Linh đáp ngay lập tức: “Nói.”
“Mày liện hệ với lớp trưởng giúp tao, đừng nói là tao bảo, tổ chức họp lớp một lần nữa.” Bất cứ giá nào, cô cũng phải đập nồi dìm thuyền!
“Hả? Vừa mới họp chưa được mấy tháng, lại họp, họp cái gì?” An Linh làm việc trước giờ rất có trật tự.
“Tập thể khóa năm.” Năm mới, không khí mới, lưng Trần Hải Nguyệt lạnh run, “Nhớ nói rõ: Phải mang người nhà, bằng không chắc chắn rất nhiều người không đi.”
“Được rồi,” Giọng nói An Linh rõ ràng đang cười, “Nhìn ý này của mày, là muốn ngã chỗ nào đứng lên ở chỗ đó chứ gì?”
Trần Hải Nguyệt kêu thảm một tiếng, lại ngã xuống ghế sofa: “Giờ tao phải ngã sao, nằm sao cho được đây.”
Ngựa ૮ɦếƭ còn giả làm ngựa sống. Aizz!
Hôm đó, quả nhiên, Lương Đông Vân lại đợi đến lúc cô ngủ mới trở về.
Ngày hôm sau, Quan Nhung rảnh rỗi đến nhà Trần Hải Nguyệt.
Vừa bước vào cửa, Quan Nhung đã kinh ngạc: “Oa! Tới giờ tao vẫn không nghĩ đời này có thể thấy phòng mày ngăn nắp như vậy! Kinh!” Không phải mơ, đúng là kỳ tích.
Trần Hải Nguyệt rót nước cho cô, lại yên lặng quay trở lại bàn làm việc tiếp tục viết lách, sau đó quay sang, tỏ vẻ đồng tình nói với cô: “Loạn thất giai nhân cũng có thể hoàn lương.”
Quan Nhung líu lưỡi: “Chẹp chẹp. Không ngờ, không ngờ. À, đúng rồi, tao nghe An Linh nói, họp khóa năm… Mày có chủ ý gì?”
“Đi là biết.” Trần Hải Nguyệt úp úp mở mở.
Hai người đang tán gẫu, Trần Hải Nguyệt nhận được tin nhắn của An Linh: Xuất sư chưa thành đã bại! Lớp trưởng gọi điện nói Lương Đông Vân không chịu đi. Bây giờ làm sao? Đâm lao phải theo lao. Còn họp lớp nữa không?
Trần Hải Nguyệt hùng hổ trả lời: Làm! Tao điện thoại cho hắn.
Quan Nhung trợn mắt há mồm nhìn Trần Hải Nguyệt tàn bạo bấm điện thoại.
“Lương Đông Vân, cùng đi họp khóa năm đi!” Điện thoại vừa kết nối, Trần Hải Nguyệt đã dùng ngữ điệu vui vẻ hay dùng tuyên bố.
“Em muốn đi à?” Lương Đông Vân có vẻ bất ngờ.
“Muốn, rất muốn,” Trần Hải Nguyệt ra sức gật đầu, cũng không để ý đối phương có nhìn thấy hay không, “Cho nên, đi cùng nhau đi mà!”
Bên kia im lặng một lúc, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Anh không đi đâu.”
“Vì sao?” Phải làm rõ vấn đề mới đúng bệnh bốc thuốc được.
“Anh ngại… Đông người.” Cái cớ khỉ gì thế này! Lương Đông Vân nói xong cũng muốn trẹo lưỡi.
Câu trả lời này thực sự lấy lệ.
Lần trước không phải đi rồi à? Lần đó có ai đi cùng đâu, sao không biết ngại.
Trần Hải Nguyệt khinh bỉ, rất “manly” cam đoan: “Đừng sợ, có em đây.”
Quan Nhung ngồi một bên nghe lén “Phụt” một cái, sắc nước.
Trần Hải Nguyệt trừng mắt nhìn cô, đá ra xa một cái, sau đó mặc kệ ánh nhìn chăm chú của cô, họa hoằn lắm mới có một lần cầu xin: “Coi như em nhờ anh đi, đi mà! Anh không thấy họp lớp rất có ý nghĩa sao? Đối với anh… Ừm thì, cả em nữa.”
Đúng là để đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Quan Nhung nghe thấy, lắc đầu.
Cô nàng này cả đời lười biếng, hiếm khi quyết tâm, nhưng một khi đã quyết định rồi, cho dù thế nào cũng náo loạn kinh thiên động địa mới chịu yên.
Lương Đông Vân, anh ᴆụng đến nó rồi.
“… Được rồi.” Quả nhiên vẫn đồng ý, tuy rằng nghe có vẻ khó khăn.
Cúp điện thoại, Lương Đông Vân gần như tuyệt vọng.
Khí lạnh thấu xương từ lòng bàn chân chạy lên đến đỉnh đầu, hình ảnh của hai người lúc đó như đèn kéo quân chạy vòng vòng trong đầu.
Anh vẫn tin chắc, Trần Hải Nguyệt với vòng phản xạ siêu lớn kia sẽ cho anh đủ thời gian để kéo cô đi về phía trước, anh nghĩ có thể trước khi cô kịp phản ứng lại, như tằm ăn dâu bám vào trong lòng cô. Nhưng mà bây giờ—-
Trần Hải Nguyệt, có phải em nghĩ, bắt đầu ở đâu, chấm dứt ở đó không.
Nhưng anh không nghĩ thế. Tuyệt đối không nghĩ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc