Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 12

Tác giả: An Tư Nguyên

Đừng có tiếp tục nữa, nếu không hậu quả tự gánh chịu!
Đến hội sở 419, đi qua một cái ngõ chật hẹp tới mức gần như chỉ có thể dành cho một người đi qua, sau đó lại phải rẽ rất nhiều lần rồi mới ra được đường to, cuối cùng Mỹ Mãn cũng tìm ra được nhà hàng Ý mà quân sư mách bảo đó. Cả một đoạn đường vòng vo tam quốc, rẽ rẽ ngoặt ngoặt, khiến cô không ít lần tự hỏi liệu có phải mình đang lạc vào trong mê cung trận pháp “Đào hoa” của Hoàng Lão Tà[23] hay không?
Thế nhưng chính nhà hàng đặt ở một nơi thần bí quái dị và khó tìm như vậy lại làm ăn rất phát đạt, khách ra vào nườm nượp. Ở trước cửa có một đội ngũ tiếp đón khá dài, Giả Thiên Hạ cười khách khí, nói chuyện với họ vài câu, chẳng bao lâu sau, một người đàn ông liền chạy ra nghênh tiếp.
Mái tóc màu tro nhạt rất thời trang, tai trái đeo một chiếc khuyên tai hình dạng kì lạ, áo phông trắng kết hợp với áo ghi lê, anh chàng ra tiếp đón đẹp trai một cách ngỡ ngàng. Mỹ Mãn nghiêng đầu nhìn anh chàng đó, cảm thấy có chút quen quen, nhưng lại chẳng nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.
“Thiên Hạ à, đúng là khách quý, khách quý! Tôi đã sắp xếp cho cậu vị trí quen thuộc rồi, có vừa ý không?”. Anh ta nhếch miệng cười, rất khách khí.
“Ồ”. Giả Thiên Hạ mỉm cười, anh cũng không có ý kiến gì.
“À, tiện đây tôi cũng nói luôn với cậu, số R*ợ*u lần trước cậu cất giữ lại đây đã bị bạn gái của cậu uống hết sạch rồi. A Đường vẫn còn chút R*ợ*u cất giữ ở đây, cậu có muốn uống của cậu ấy không?”. Anh ta chẳng buồn chú ý gì tới Đinh Mỹ Mãn, nói chuyện như không có việc gì xảy ra vậy!
“Bạn gái?”. Giả Thiên Hạ cau mày nhăn nhó, phản xạ đầu tiên là quay sang nhìn Đinh Mỹ Mãn đang đứng bên cạnh mình.
“Chính là cái cô Mạc Tường đó! Tuần trước cô ta tới có gọi R*ợ*u của cậu, tôi cứ tưởng là hai người chưa chia tay nên đã đưa cho cô ấy”.
Theo chỉ dẫn “vàng ngọc” của Giả Vượng Bảo thì nếu như có nghe thấy tên bất cứ người bạn gái cũ nào từ miệng mấy tên bạn nối khố của Giả Thiên Hạ, cô cũng nên giữ nụ cười trên khuôn mặt, dù cho trong lòng có cảm thấy xót xa, ghen tức thế nào, vẫn phải tỏ ra không có gì hết.
Cho nên vào lúc mà anh chàng vô danh tính này thốt ra những lời nói đáng ghét đó, cô chẳng nói tiếng nào mà tiếp tục mỉm cười. Trong lòng cô thì không ngừng cảm khái, Giả Vượng Bảo đúng là một “bảo bối”! Tuy rằng Giả Thiên Hạ đã hạn chế hết mức cơ hội cho cô với mấy anh bạn nối khố thân thiết của mình có dịp gặp mặt, nhưng ông chú mười bốn quý giá của anh thì lại hoàn toàn biết cách “trị” anh tới nơi tới chốn.
“Bỏ đi!”. Giả Thiên Hạ hào hứng nhún vai, chẳng qua chỉ là một chai R*ợ*u thôi mà, anh cũng chẳng quan tâm. Nhưng có một số việc anh cần phải làm rõ: “Tôi chỉ có duy nhất một người phụ nữ thôi, lần sau đừng có nhận nhầm đấy!”.
Vừa nói anh vừa thuận tay kéo Đinh Mỹ Mãn về phía mình, khoe khoang đầy tự hào.
Người đàn ông vô danh kia liền đưa mắt nhìn qua Mỹ Mãn, thốt lên một câu: “Lại thay bạn gái rồi à? Cô này trông rất ổn, nhìn là biết hoàn toàn xứng đáng để cùng đi ra lễ đường, đáng để lên giường cùng cậu. So với cô trước thì tố chất cao hơn hẳn. À, khi nào “đường ai nấy đi” thì nhớ thông báo cho mình đến chúc mừng!”.
Phải tiếp tục giữ nụ cười, phải tỏ ra mình không thèm chấp nhặt những chuyện này! Cho dù Mỹ Mãn không ngừng tự nói với bản thân như vậy nhưng trên thực tế nụ cười cũng dần dần biến mất trên khuôn mặt cô.
Vậy là quá đủ rồi! Cái gì được gọi là “thay rồi” chứ? Thường nghe bọn đàn ông vẫn hay nói: “Thay phụ nữ như thay áo quần”. Giả Thiên Hạ với lũ bạn đáng ghét của anh ta đã thấu hiểu triệt để tinh thần của câu nói này. Họ coi cô giống y như chiếc quần, chiếc áo không máu không thịt vậy, cứ thế mà nói oang oang ngay trước mặt cô mà không ngại ngùng gì cả.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi quý tính đại danh là gì vậy? Phải chăng chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó trước đây rồi?”. Quay đầu qua, ánh mắt của anh chàng vô danh nhẹ lướt qua người Đinh Mỹ Mãn, rất nhanh sau đó anh lại quay đầu lại, tiếp tục ngắm nhìn, sau một hồi, miệng liền nhoẻn cười rồi hỏi.
“Ồ thật sao? Vậy có lẽ là do những người phụ nữ xứng đáng “để cùng ra lễ đường, cùng lên giường” trông đều giông giống nhau đó”. Mỹ Mãn vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng lời nói phát ra thì sâu sắc đến từng câu từng từ một.
“Đinh Mỹ Mãn!”. Anh chàng đọc chuẩn xác tên cô, không sai một chữ nào. “Tôi đúng là đãng trí, lần trước tôi gặp cô với Lăng Gia Khang tay trong tay cặp kè ngoài sân bay. Thì ra hai người đã tan vỡ rồi hả? Cho tôi xin số của cô đi, khi nào rảnh chúng ta hẹn gặp đàm đạo tí nhỉ!”.
Những người quen biết đều hiểu rõ rằng Lăng Gia Khang là người thù rất dai, bất kể là người phụ nữ nào của anh thì dù vị trí ở trong lòng anh cao thấp ra sao, mọi người xung quanh đều không có chút hy vọng nào hết. Có điều Giả Thiên Hạ lại hoàn toàn khác, riêng về điểm này anh lại tỏ ra hết sức rộng lượng, anh gần như chẳng để tâm đến bất cứ điều gì. Bạn bè nhòm ngó người phụ nữ của mình thì mất mặt lắm sao? Anh chưa bao giờ cảm thấy như thế hết, thậm chí còn phải cảm ơn người ta vì đã giải quyết phiền phức cho mình.
“Đàm đạo gì cơ?”. Mỹ Mãn chớp mắt ngây thơ nghĩ đến cảnh tượng thuần khiết cô nam quả nữ đàm đạo chuyện trò giữa chốn đông người.
“Tuỳ cô, muốn đàm đạo chủ đề gì cũng được hết”.
“Cô ấy không có thời gi­an rảnh”. Ai đó đã bắt đầu không chịu đựng tiếp được nữa. Lại còn “đàm đạo gì cơ?”, cô coi anh như người vô hình sao?
Mỹ Mãn mím chặt môi, tôn chỉ tối thượng của ông chú mười bốn lại vang lên trong đầu cô.
“Nếu như có ai đó dám tán tỉnh, chọc ghẹo cháu trước mặt thằng cháu ta, thì cháu nhất định không được từ chối thẳng thừng đâu đấy!”.
Vài giây sau, Mỹ Mãn ngẩng đầu nhìn lên người đó, mặt cười tươi như hoa, đưa lời đối đáp: “Tôi có danh thiếp đấy, anh có muốn lấy không? Tôi với Thiên Hạ đều là nhà sản xuất, hàng ngày thường rất bận rộn. Nhưng nếu như là chuyện liên quan đến công việc thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi”.
“À thì ra cũng là nhà sản xuất, vậy thì cô thường xuyên ra ngoài đàm đạo với tôi là quá chuẩn rồi. Những tin tức giật gân của các ngôi sao, đại minh tinh trong chương trình của Thiên Hạ đa phần là lấy nguồn tin từ chỗ tôi ra đấy!”.
“Được quá còn gì”. Mỹ Mãn bắt đầu tìm kiếm danh thiếp trong túi xách của mình.
Ánh mắt quyến rũ, long lanh, cử chỉ duyên dáng đoan trang, tràn đầy vẻ hiền thục khiến người đối diện khó lòng cưỡng lại sự lôi cuốn của cô. Mỹ Mãn đã đưa tấm danh thiếp với mùi thơm thoang thoảng vào tay người đàn ông vô danh trong hoàn cảnh như vậy. Miệng Giả Thiên Hạ hơi mở ra, dường như quá kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt mình. Bàn tay anh bất giác đưa lên đặt vào vị trí trái tim mình trên ***g ***, ấn vài lần vào đó, thế nhưng cảm giác đau nhói đó không vì thế mà thuyên giảm đi được. Còn việc liên quan đến chuyện Mỹ Mãn đã học được chiêu thức quyến rũ đàn ông này từ lúc nào thì có lẽ đợi chút nữa về nhà anh sẽ “tính sổ” sau.
Nhiệm vụ cần làm ngay trước mắt đương nhiên phải là tuyên bố rõ ràng chủ quyền sở hữu của mình: “Cô ấy là bà xã của tôi!”.
“Hả?”. Rất rõ ràng, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến và tưởng tượng của anh chàng lạ mặt.
“Tay phải của ai động vào cô ấy, tôi sẽ chặt đứt tay phải của người ấy”.
Câu nói của Giả Thiên Hạ vừa dứt, người đàn ông đó liền theo quán tính chuyển tấm danh thiếp đó sang tay trái.
“Tay trái chạm vào thì chặt đứt tay trái”.
Vừa dứt câu, tấm danh thiếp từ từ rơi xuống đất.
“Không cho phép tơ tưởng dù chỉ là trong suy nghĩ, nếu mà nhìn ngắm linh tinh thì chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tội ૮ɦếƭ”.
“… Cậu, cậu cứ từ từ thưởng thức, muốn ăn món gì thì cứ gọi tự nhiên nhé, mình có chuyện phải đi làm cái đã”. Nghe ra thật giống như uy hiếp trong chuyện binh gia chiến sự, trước tiên chưa tính tới việc những uy hiếp này liệu có khả năng trở thành hiện thực hay không. Chỉ cần nghĩ tới việc người nổi tiếng không mấy coi trọng người phụ nữ bên cạnh mình là Giả Thiên Hạ đột nhiên thốt ra những lời đó, lại cộng thêm chuyện gia đình nhà họ Giả xuất thân từ giới xã hội đen, ai có thể chịu nổi chứ?
Anh chàng vừa đi, câu chuyện bắt đầu rôm rả trở lại, không khí trong nhà hàng toàn những cặp đôi nồng thắm bắt đầu chuyển từ lãng mạn sang quái dị. Giả Thiên Hạ đưa ly trà lên môi nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Mỹ Mãn: “Da em lại bị ngứa đúng không?”.
“Không hề”. Cô cố gắng tỏ vứt bỏ cảm giác da dẻ bắt đầu mẩn ngứa, trả lời hết sức dõng dạc.
“Tấm danh thiếp đó in quá nhiều, không muốn phải mang nặng nên mới cho đi như vậy sao?”.
Lời nói lạnh lùng vừa phát ra, cảm nhận như cả một trận gió lạnh cắt da cắt thịt đang tràn tới, Mỹ Mãn hắt xì hơi một cái, rồi trả lời anh: “Cái này là do anh nói trước kia, nhà sản xuất thì phải biết cách gi­ao tiếp, không nên từ chối ai hết, thêm một người bạn là thêm một nguồn lực, thả câu hàng trăm danh thiếp kiểu gì chả có một tấm ngoắc được con cá lớn chứ? Tất cả mọi chuyện đều là vì công việc, còn trái tim của em thì vẫn thuộc về anh”.
Từng câu từng chữ, không sai sót gì, cô đã đáp trả lại anh toàn bộ.
Giả Thiên Hạ lúc này cảm thấy như mình đã nuốt chửng một con gián vẫn còn sống sờ sờ, có thể cảm nhận rõ ràng nó đang cựa quậy, đi lại trong miệng mình, nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan!
Thì ra trước kia anh cũng đã từng nói ra những lời nói “đáng ghét” này!
Cảm giác an toàn… mấy chữ này trước đây thường xuyên được Mỹ Mãn nhắc đến, đột nhiên xuất hiện trong trí óc anh. Đến tận thời khắc này anh mới hiểu được cảm giác đó rốt cuộc là như thế nào. Cho dù lúc này Mỹ Mãn đang ở ngay bên cạnh anh, không rời nửa bước, mặt không đỏ, không hồi hộp, vẫn có thể nói ra những lời nói ngọt ngào anh thích nghe, vậy mà anh vẫn thấy lo lắng mình sẽ đánh mất cô. Anh sợ rằng nhỡ lúc mình không chú ý, anh sẽ bị ai đó chiếm vị trí này mất.
Đó là một cảm giác sợ hãi mà dù có tin tưởng đến đâu cũng không thể nào xoá bỏ đi được. Thế nhưng nếu như không quá quan tâm, yêu thương người kia, thì liệu anh có lo lắng linh tinh kiểu “người nước Kỷ lo trời sập”[24] hay không?
“Giả Thiên Hạ!”. Dường như cảm thấy tình huống này còn chưa đủ để anh phải bực bội mà lôi cô rời khỏi chỗ này, khi cô nhân viên phục vụ vừa đưa món ăn lên, lại một giọng nói quen thuộc của ai đó vang lên.
Nghe thấy tiếng gọi, Mỹ Mãn đang bê ly nước lên uống liền ngẩng đầu lên nhìn. Thảo nào mà Giả Vượng Bảo lại nhất định bảo cô phải chọn nhà hàng này, hoá ra đó chính là nơi tụ họp các loại bạn bè của Giả Thiên Hạ. Người đàn ông đang tiến gần về phía họ mang theo nụ cười lịch thiệp, trên mặt anh ta có một vết sẹo dài từ trán xuống tận cằm, vừa trông thấy đã khiến cho người khác cảm thấy hơi khiếp sợ. Giữa đôi mày anh ta có một luồng khí… chà, có đôi chút tương tự như Giả đại lão gia, người ta thường gọi đó là “chính khí gi­ang hồ”. Hoàn toàn khác với những kẻ vừa nhìn thấy Giả Thiên Hạ đã xun xoe tìm cách làm quen, anh này tuỳ ý ngồi vào bàn khi chưa được ai mời, không hề coi ánh mắt dường như đang muốn đuổi khéo khách đi của Giả Thiên Hạ ra gì hết. Dựa vào thái độ không mấy thân thiện của Giả Thiên Hạ, có thể thấy rằng người kia hoàn toàn không phải bạn bè gì của anh.
“Đã nghe nói cậu về nước từ lâu rồi, tại sao lại không thông báo cho tôi một tiếng chứ? Làm cho cuộc sống của tôi càng ngày càng vô vị, chán nản”. Vừa nói dứt lời, người này đã ngông nghênh nâng chiếc ly lên uống nước. Hình như chê nước hơi lạnh, đôi mày anh ta cau lại, đưa tay vẫy nhân viên phục vụ mang nước ấm hơn ra.
“Chúng ta cần thiết phải tiếp tục liên hệ sao?”.
Vừa nghe dứt lời anh, Mỹ Mãn liền quay sang nhìn Thiên Hạ với ánh mắt ngạc nhiên. Giọng điệu vừa rồi của anh thực sự là rất lạnh lùng, quen biết anh nhiều năm như vậy, cô thấy anh thường mỉm cười thân thiện với người khác chứ chưa bao giờ thấy anh nói chuyện với ngữ điệu như thế. Gần như ngay cả cái khẩu khí châm chọc thường ngày của mình, anh cũng chẳng thèm đưa vào lời nói với người này.
“Tại sao lại không cần thiết, giữa chúng ta còn rất nhiều món nợ chưa tính sổ hết. Người của bố cậu suýt chút nữa huỷ hoại cả cuộc đời của em trai tôi đó”. Người kia vẫn tiếp tục mỉm cười nhưng các cơ trên mặt dường như đang rung lên bần bật, vết sẹo đó lại càng khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ.
Trong nụ cười ấy chẳng hề chứa chút thiện ý nào mà chỉ toàn là tà khí.
Thiên Hạ liền đanh mặt lại, ánh mắt bất giác quay sang nhìn Mỹ Mãn, cố gắng kìm nén cảm xúc dường như sắp bùng nổ của mình, thản nhiên đứng dậy: “Đi, chúng ta đi nhà hàng khác dùng bữa!”.
Cho dù không hiểu nổi rốt cuộc quan hệ giữa hai người họ là gì, nhưng Mỹ Mãn biết chắc rằng không nên tranh đấu với anh vào những lúc thế này. Thận trọng liếc trộm qua người đàn ông nãy giờ vẫn cười rất sảng khoái, cô nhanh chóng đứng dậy, đuổi theo Giả Thiên Hạ.
Sắc mặt phải thật lạnh lùng, biểu cảm phải cau có, tốc độ lái xe nhất định phải nhanh, phải đạp chân ga ở mức độ cao nhất, chí ít cũng phải trên 70 km/h, chỉ có như vậy Giả Thiên Hạ mới biểu lộ hết được sự tức giận không ngừng dâng lên trong lòng mình.
“Người đó là ai thế?”. Cảnh vật hai bên đường ✓út qua nhanh chóng, Đinh Mỹ Mãn tròn mắt, kìm chế không nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, giọng nói cố gắng dịu dàng hết sức có thể, chỉ sợ chọc giận anh.
“Ai cơ?”.
Anh không hề muốn giả ngốc chút nào, nhưng nét mặt thì rõ ràng đang tỏ ra mình không hiểu cô muốn hỏi gì. Mỹ Mãn hít một hơi sâu, cố gắng lấy hết can đảm hỏi rõ hơn sự việc: “Thì chính là cái người đàn ông vô cùng đáng ghét lúc nãy ấy”.
“Ồ”. Giả Thiên Hạ đáp lời, tay cầm vô lăng càng nắm chặt hơn, miệng dường như đang mấp máy, hình như đang định nói ra một chuyện gì đó. Nhưng ngay sau khi chạm vào đôi mắt trong sáng không thấu hiểu chuyện ân oán gi­ang hồ hiểm độc của Mỹ Mãn, anh lại mỉm cười như không có chuyện gì, chỉ dùng mấy câu đơn giản để cho qua mọi việc: “Chỉ là một kẻ thù vặt vì hay bị anh hớt tay trên khi mời các nghệ sĩ nên hận anh ấy mà”.
“Anh hớt tay trên mời các nghệ sĩ của anh ta mà phải huy động đến cả người của bố mình để giày vò em trai anh ta sao?”. Anh coi cô là con ngốc hả? Từ trước đến nay, Giả Thiên Hạ không bao giờ là loại người thiếu năng lực đến mức phải dùng thủ đoạn hèn hạ đó.
“Em cũng biết rõ là bố anh thích lo chuyện bao đồng mà”.
Giác quan nhạy bén của người phụ nữ nói với Mỹ Mãn rằng anh đang có chuyện muốn giấu cô.
Trực giác này khiến cô không thể không suy diễn lung tung, cho dù chuyện khởi đầu chỉ bé như con kiến thì cô cũng có khả năng khuếch đại ra tới mức khó lường. Giả dụ như cô sẽ mẫn cảm mà đoán rằng anh đang có chuyện gì đó không thể nói thật với cô. Không phải anh nói muốn kết hôn lại với cô sao? Giữa vợ chồng với nhau thì không nên giấu giếm điều gì mới phải, chẳng lẽ cô không xứng đáng để tham dự vào cuộc sống của anh sao?
“Đinh Mỹ Mãn, em phải thành thật khai ra cho anh, rốt cuộc suốt một năm nay đã có bao nhiêu người theo đuổi em?”. Anh rất thông minh, nắm rõ khả năng liên tưởng phong phú, đa dạng của Mỹ Mãn. Trước khi để cô kịp suy diễn sự việc đến mức nghiêm trọng, Thiên Hạ nhất định phải đi trước một bước, phải chuyển đổi chủ đề sang một hướng hoàn toàn khác để cô không thể nào quay về chỗ cũ được nữa.
Đúng như suy nghĩ của anh, Mỹ Mãn là người không thể cùng lúc phân tâm làm hai việc được, bị hỏi đột ngột như vậy cô mới sực nhớ ra mục đích ban đầu khi Giả Vượng Bảo xúi bẩy cô chọn nhà hàng này. Ồ, theo phân tích của Giả Vượng Bảo, nếu như anh quan tâm đến việc có người tán tỉnh theo đuổi hay chen vào giữa quan hệ hai người thì chứng tỏ rằng anh có thích cô. Bởi vì thông thường mọi người đàn ông đều có tư tưởng chiếm hữu, đối với những thứ mà họ đã từng có thì tất cả đều thuộc về sở hữu riêng của họ. Sau khi xác định được mong muốn chiếm hữu ấy, cô chỉ cần nhất quyết áp dụng “binh pháp” là được. Nếu như sau cùng anh chịu đầu hàng, không chấp nhặt gây chuyện vô lối, thì có nghĩa là anh vô cùng, vô cùng quan tâm đến cô, thậm chí có thể gọi là “yêu” rồi. Giả Vượng Bảo nói lí do rất đơn giản, những chuyện này thường liên quan đến thể diện, tự tôn và lòng kiêu hãnh mà người đàn ông rất quan tâm, huống hồ Giả Thiên Hạ còn là người vô cùng sĩ diện. Một khi anh đã chịu đầu hàng, không chấp nhặt gây chuyện vô lối, thì lúc đó chắc chắn anh đang sợ hãi đánh mất cô nên đành chịu thiệt về mình đấy thôi.
“… Hình như không có đâu”. Mỹ Mãn nhìn lên nóc xe, mắt không ngừng chớp, tôn trọng tôn chỉ tối thượng của ông chú quái chiêu, lát lâu sau mới thốt ra lời nói dối mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không thể tin nổi.
“Thế lúc nãy cái tên đó thì tính sao hả?”. Chỉ bèo nước gặp nhau một lần duy nhất ở sân bay vậy mà có thể đọc ra tên cô chuẩn xác không sai một chữ nào. Ha, vậy thì khả năng đặt tên của bố mẹ vợ anh thật là quá uyên thâm, cái tên thật dễ nhớ, dễ thuộc làm sao!
“Người lúc nãy, em không hề quen biết anh ta”. Cô chớp mắt tỏ ra vô tội. Nghe nói giả ngốc chính là VK sát thủ của phụ nữ.
“Không quen biết thì có cần thiết phải cho danh thiếp không?”.
“Danh thiếp đương nhiên là để cho người không quen biết rồi, chẳng lẽ ngày nào anh cũng đưa danh thiếp cho em sao?”. Cái kiểu log­ic gây sự vô lí như thế của anh liền bị cô phản bác một cách dễ dàng.
Thiên Hạ bị chặn họng không nói được lời nào, đành hít một hơi sâu, rồi đưa ra tên một người mà anh không hề muốn nhắc tới một chút nào hết: “Vậy còn Lăng tú ông thì sao? Em có định nói không hề coi anh ta là người quen không?”.
“Anh đang nói đến Lăng Gia Khang sao? À… nếu như anh kiên quyết cho rằng anh ấy đang theo đuổi em, vậy thì cứ cho là thế đi”.
Cái gì được coi là “cứ cho là thế đi”? Nếu như những quan hệ thân thiết như với Lăng Gia Khang mà còn không tính, thì không thể hiểu nổi cô còn đang che giấu biết bao quan hệ bí mật nào nữa? Vậy là dần dần cau mày nhăn nhó, trong đầu anh hiện lên cả danh sách một loạt kẻ tình nghi: “À, vậy còn giám đốc đài thì sao?”.
“Giám đốc đài?”. Quá đáng rồi đấy, phải chăng chỉ cần là động vật khác giới xuất hiện bên cạnh cô thì đều phải có quan hệ không bình thường với cô, như vậy mới là bình thường sao?
“Nhìn cái mặt của lão đó là biết ngay là một tên háo sắc. Nếu không phải có ý đồ xấu xa gì với em thì vì lý gì mà ông ta lại cho em quay lại làm việc sau một thời gi­an dài rút khỏi làng giải trí chứ?”.
“Giả Thiên Hạ, em đã bao giờ đề nghị anh đi đo thử xem chỉ số IQ của anh là bao nhiêu chưa? Biết đâu anh có thể tham gia Á vận hội, mang vinh quang về cho Tổ quốc đấy”. Cô ngẩng đầu ngao ngán, thì ra sau khi Giả Thiên Hạ chịu đả kích sẽ trở nên suy nghĩ cực đoan đến mức này. Tại sao ông chú mười bốn không thể không biết đó lại không nhắc nhở cô trước về điều này chứ?
Anh quay đầu lại, đặt tay nhẹ nhàng lên bờ vai cô, vỗ nhẹ rồi nói: “Không hề, những đề nghị kiểu đó phải là dành cho em mới đúng”.
Trước kia, cô thường đa nghi, cho rằng mọi tin nhắn trong di động của anh mà không phải của cô thì đều ám muội, đáng nghi hết. Cô nghi ngờ tất cả những người phụ nữ có trong danh bạ của anh đều có mục đích không tốt, tin chắc rằng tất cả những người bạn giúp anh nói lời hay ý đẹp đều là những tên “tử đảng” tiếp tay cho anh lăng nhăng bên ngoài. Anh có trăm miệng cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể nói rằng: “Em đi đo lại xem chỉ số IQ của mình là bao nhiêu, biết đâu có thể tham gia Á vận hội, mang vinh quang về cho Tổ quốc đấy”.
Hôm nay, đoạn đối thoại quen thuộc của ngày xưa cộng thêm nụ cười đáng đánh của cô càng khiến cho Thiên Hạ phải nghiến răng cau mày. Cô nhất định phải như thế sao? Tình cảnh của anh lúc này đúng thật là không lời nào tả xiết được. Cô nhất thiết phải dạy cho anh một bài học “sinh động” thế à? Cũng tốt, cuối cùng bây giờ anh đã hiểu, có lẽ Đinh Mỹ Mãn không hề hoàn mĩ, thế nhưng, bởi vì đây là người phụ nữ mà anh chọn lựa, nên trong mắt anh, cô chính là người tốt nhất. Anh luôn tưởng rằng bởi vì anh yêu cô sâu sắc, nên mối ghen tuông của anh là hoàn toàn hợp tình hợp lí. Bây giờ đặt mình vào trong hoàn cảnh này, suy nghĩ chín chắn, thì trước giờ việc Mỹ Mãn luôn luôn nhắc đến cảm giác không an toàn hoàn toàn có thể thông cảm được. Có lẽ, nếu hai người bận rộn thêm một chút thì sẽ không còn thời gi­an nghĩ đến những chuyện như thế này nữa.
Giả Thiên Hạ nhấn mạnh chân phanh cho xe ghé sát vào lề đường. Anh nhìn người phụ nữ bên cạnh, đưa tay ra chạm vào khuôn mặt cô. Cho dù anh có thể cảm nhận rất nhanh hơi ấm từ người cô, nhưng vẫn chẳng lấy lại được cảm giác chắc chắn như trước kia: “Mỹ Mãn, em thực sự không muốn sinh cho anh một “tiểu quỷ” sao?”
“Hả?”. Chú mười bốn, có thể giải thích cho cháu phản ứng này mang ý nghĩa gì không?
“Anh chỉ là muốn xác định rõ ràng, em sẽ không trốn thoát khỏi anh nữa thôi!”.
“Em còn có thể trốn đi đâu được chứ?…”. Lẽ nào anh vẫn chưa nhìn ra hay sao, cả cuộc đời này của cô có lẽ sẽ nằm mãi trong tay anh thôi.
“Anh có thể rộng lượng bỏ qua, phớt lờ, không quan tâm tất cả những gì em đã làm trong hơn một năm qua, kể cả em đã từng thay lòng đổi dạ”.
Suýt chút nữa thì từ “được thôi” đã buột ra khỏi miệng cô. Bởi vì bị nghẹn lời nên cô chưa thể biểu đạt cho anh biết ý kiến của mình.
Tuy nhiên, Giả Thiên Hạ nhất quyết phải thêm một câu nữa vào: “Đợi đến khi chúng ta sinh ra một “tiểu quỷ”, anh sẽ mời tên Lăng tú ông đó đến dự tiệc đầy tháng, để cho hắn hiểu rõ rốt cuộc đứa trẻ đó gọi ai là bố trước.”
“Anh mau biến ngay đi chỗ khác mà tự mình sinh lấy ấy!”. Anh khao khát có một đứa bé như vậy mà mục đích cuối cùng chỉ là để khoe khoang sao???
ღ ღ ღ
Trời đã vào đêm, những ánh đèn điện lấp lánh biến cả thành phố này thành “thành phố không đêm” như mọi người vẫn thường nhắc đến.
Một nhà sản xuất vốn được xem là không làm tăng ca, không tuân thủ theo kỉ luật càng không phục tùng tổ chức nào đó lại ngoan ngoãn ở trong văn phòng làm việc giữa lúc nhịp sống đêm khuya đang sôi động, tất bật này.
Phía trước bàn làm việc đặt một chiếc thùng sắt thường được dùng để đốt tiền vàng mã, trong thùng bốc lên một làn khói mù mịt, lấp ló ánh lửa yếu ớt đã gần tắt. Cảnh tượng ấy giống như đang thiêu huỷ chứng cứ phạm tội, thêm vào đó là tiếng cười rúc rích của Tạ Mục Đường khiến cho căn phòng càng trở nên kì dị, quái gở.
Tạ Mục Đường chẳng thể kìm chế nổi tiếng cười của mình, tiếng cười đó phá vỡ sự im lặng trong căn phòng, tất nhiên câu chuyện của cánh đàn ông cũng vì thế mà bắt đầu rôm rả.
“Cho dù cậu có đốt sạch banh danh thiếp thì cô ấy vẫn có thể đi in tiếp mà.” Cách thức đốt danh thiếp ngay chốn đông người này thật chẳng lí trí chút nào, xét về tình nghĩa bạn bè, Tạ Mục Đường cảm thấy có trách nhiệm và nghĩa vụ phải nhắc nhở anh bạn thân.
“Thế thì… sẽ tiếp tục đốt thôi”. Thiên Hạ vẫn giữ vững lập trường, bày tỏ ý chí quyết liệt.
“Tiểu Hạ, lại đây, mỉm cười một cái xem nào”. Trên khuôn mặt Tạ Mục Đường hiện rõ sự vui vẻ, đắc ý, cho dù anh bạn thân mang theo vẻ mặt âm u đưa đám vẫn chẳng thể làm thay đổi tâm trạng vui vẻ của anh lúc này. “Xem nào, có tấm thiệp mời này, chương trình của cậu được đề cử rồi, nói không chừng còn có thể vinh quang lãnh giải nhà sản xuất xuất sắc nhất về nữa đấy. Sau đó gần như chắc thắng kéo được cựu bà xã quay về cạnh mình, cùng một lúc thành gia lập nghiệp. Biết bao người đàn ông ngưỡng mộ và mong muốn được như cậu, cậu có tư cách gì xị cái mặt ra chứ?”.
Vừa nói, tay Mục Đường vừa cầm theo tấm thiệp đáng thương bị chủ nhân của nó vứt lung tung trên mặt bàn nãy giờ.
Trong tấm thiệp đó là thông báo mời đến tham dự một lễ trao giải hết sức uy tín, trước giờ Giả Thiên Hạ vẫn luôn khao khát đạt được giải thưởng nhà sản xuất xuất sắc nhất, thậm chí còn cho rằng đạt được nó coi như đã công thành danh toại, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui khỏi ngành.
Bây giờ trông thấy niềm khao khát đó chỉ còn cách mình không bao xa, theo lí mà nói, anh phải cực kì vui mừng mới đúng. Trên thực tế ngay cả những người không rõ chân tướng cũng vui như mở cờ trong bụng, liên tục nhiệt liệt chúc mừng cho thành công của anh. Chỉ riêng mình anh buồn bã rầu rĩ, chẳng có chút động tĩnh gì, trốn trong văn phòng làm việc mà sầu muộn…
“Cậu nói xem rốt cuộc phụ nữ nghĩ những gì chứ? Bây giờ mình không những chịu kết hôn với cô ấy, thậm chí còn đồng ý “sáng tạo” ra thứ sẽ phá vỡ cuộc sống hạnh phúc hoàn mĩ của hai người. Vậy mà cô ấy chẳng những không cảm động lại còn bảo mình đi mà tìm một con lợn cái mà kết hôn. Sinh một đứa con để ràng buộc nhau chắc chắn hơn thì có gì sai chứ? Cô ấy có gì mà phải bực tức, chán ghét? Được mình sủng ái quá nên sinh kiêu căng sao?”.
“Nói thật lòng, theo đúng log­ic cậu nói thì đi tìm một con lợn cái kết hôn cũng chẳng chệch nhau mấy đâu.” Tạ Mục Đường nhếch mày vui mừng trước nỗi đau của bạn thân.
“Chẳng chệch mấy đâu? Tại sao có thể không chệch mấy được chứ? Cậu thử “đá” Lâm Ái, rồi bắt một con lợn cái về nhà để nó ngày ngày nghênh tiếp cậu đi làm về xem có khác nhau không?”. Giả Thiên Hạ vô cùng kích động, đứng phắt dậy, vừa hét vừa múa may quay cuồng.
“Thế thì do khả năng biểu đạt ngôn ngữ của cậu có vấn đề”. Tạ Mục Đường đưa ra nhận xét chân thành. Đều là đàn ông, lại là bạn thân lâu năm của Giả Thiên Hạ như thế, anh đương nhiên biết một người không thích trẻ con chút nào mà chủ động mở miệng nói muốn có một… chà, muốn có một “tiểu quỷ”, thì đó là một chuyện vô cùng khó khăn. Trong đó chắc chắn hàm chứa biết bao tình yêu sâu đậm, dâng trào, tuy nhiên anh thì hiểu nhưng Đinh Mỹ Mãn chưa chắc đã hiểu được.
“Mình đã biểu đạt rất rõ ràng”. Về vấn đề này thì Giả Thiên Hạ hoàn toàn chắc chắn, anh dám khẳng định mình đã nói chuyện này rành mạch lắm rồi. Chỉ là người phụ nữ anh yêu không chịu đón nhận, hoặc là cô không hề có dự định đẻ con cho anh đấy thôi. Nghĩ đến đây, sắc mặt anh liền sa sầm lại. “A Đường, cậu nói xem nếu như một người phụ nữ không muốn sinh con cho cậu, thì điều đó đồng nghĩa với cái gì?”.
“Cô ấy không có khả năng sinh sản”. Tạ Mục Đường đưa ra phán đoán nhiều khả năng nhất.
“Cô ấy có”.
“Vậy thì cô ấy sợ sau khi sinh con sẽ mất dáng”.
“Cô ấy không sợ”.
“Bây giờ cô ấy vẫn muốn đặt sự nghiệp lên trên hết”.
“Không thể nào!”.
“Cô ấy không thích trẻ con”
“Cô ấy rất yêu trẻ con”.
“… Cô ấy không yêu cậu”. Tạ Mục Đường thực sự muốn hét vào mặt Giả Thiên Hạ một câu: Có nhiều việc đừng có ép người quá đáng, nhất định phải ép người ta nói ra một lí do với sức sát thương lớn như vậy sao, việc gì phải khổ thế?
“૮ɦếƭ tiệt, cô ấy dám sao?”. Không hiểu Thiên Hạ lấy đâu ra sự tự tin mạnh mẽ đến vậy, cho dù người bên cạnh đã nói đến khả năng xấu nhất rồi, anh vẫn có thể xoay chuyển tình thế theo chiều hướng hoàn toàn khác.
Tạ Mục Đường khóc cười không xong, đành đưa mắt liếc qua đống tro vừa đốt danh thiếp, bĩu môi nói: “Cô ấy có dám hay không thì mình không biết, có điều mình biết rằng chúng ta đã hẹn cô ấy ăn mừng vào tối nay, nếu như không đi thì sẽ muộn mất đấy. Có lẽ cậu nên nhân cơ hội này mà dẫn cô ấy đi tham gia lễ trao giải luôn đi, không khí lãng mạn ban đêm thường làm con người ta đắm say, mê man, những gì muốn xảy ra chắc sẽ xảy ra thôi…”.
Lời nói này đúng là còn đáng giá hơn trăm câu ngàn chữ, còn chưa nói dứt lời, anh đã đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác ngoài rồi xông ra khỏi phòng làm việc.
Cùng Giả Thiên Hạ tham dự lễ trao giải thưởng ư?
Đây chắc chắn là một đề nghị vô cùng tồi tệ, Đinh Mỹ Mãn đã không nhận được thiệp mời tới dự lại càng chẳng được lọt vào danh sách đề cử, chạy đến đó chẳng phải là phơi mặt ra cho người ta cười sao? Tuy nhiên Giả Thiên Hạ lại nói một câu: “Một phòng nhưng có tới hai chiếc giường riêng biệt, anh cũng chẳng có ý định gì đen tối cả, chỉ mong muốn có thể chia sẻ niềm vui với em ngay trong giây phút đầu tiên giành được giải thưởng thôi”, vậy là cô cứ như bị thần sai quỷ khiến đồng ý ngay với anh.
Ngay sau khi họ làm xong mọi thủ tục đăng kí lên máy bay, đèn trong khoang máy bay dần tắt đi, đồng thời nghe thấy tiếng cất cánh vang bên tai, Mỹ Mãn liền cảm thấy hối hận. Cô liếc nhìn phong cảnh bên ngoài nhưng chỉ toàn là một màu đen tĩnh lặng, ngoài ánh đèn phát sáng trên đường bay ra, chẳng còn một thứ ánh sáng nào khác nữa.
Máy bay chính là phương tiện gi­ao thông mà Mỹ Mãn ghét nhất, hơn nữa hãng bay Hồng Nhãn càng làm cô hoảng loạn, khiếp sợ.
Máy bay vừa cất cánh, những trạng thái quen thuộc: hoa mày chóng mặt, bên tai ù ù… bắt đầu xuất hiện. Đinh Mỹ Mãn lúc này chỉ có thể tự dằn vặt: “Rốt cuộc tại sao mình lại phải theo anh ta tới đó? Tại sao chứ?”.
“Em sợ ngồi máy bay sao?”. Thiên Hạ quay đầu sang, ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch ra của cô.
“Á? Hả?”. Cô đang tập trung tinh thần cao độ, liên tục nuốt nước miếng, nên phản ứng có phần chậm chạp.
“Bắt đầu từ lúc nào thế?”. Đây không phải lần đầu tiên anh đi máy bay cùng cô, trước kia lần nào đi cô cũng vô cùng hoạt bát, chỉ vì một suất ăn trên máy bay mà vui vẻ suốt cả buổi, cười nói mãi không ngớt. Tại sao bây giờ lại chẳng khác nào con mèo ốm chứ?
“Đột… đột nhiên vậy thôi”. Mỹ Mãn lắp bắp, cố gắng tỏ ra mơ mơ màng màng để che đậy sự thật. Lẽ nào muốn cô nói thẳng ra sao? Là bởi vì Gia Khang từng nói hãng bay Hồng Nhãn có tỉ lệ xảy ra tai nạn cao nhất cả nước, vậy mà không biết bao lần Lăng Gia Khang tàn ác đã bắt cô phải ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ép cô phải ngắm nhìn phong cảnh tối thui như mực bên ngoài trong lúc tận tình giảng giải cho cô về cảm giác khi con người rơi từ độ cao mấy ngàn mét xuống dưới đất thì sẽ như thế nào…
“Vì Lăng Gia Khang sao?”.
“Hả?”. Anh có thể đọc được suy nghĩ của người khác ư?
“Nào lại đây, dựa vào vai anh, đừng nhìn ra ngoài cửa sổ nữa”. Anh đưa tay ra để đầu cô tựa lên vai mình, không truy cứu sâu vào chủ đề có liên quan đến tình địch nữa. Trên thực tế thì việc này không hề khó đoán, bây giờ cô đã thay đổi khá nhiều, và đương nhiên những thay đổi đó chắc chắn có liên quan tới con người mà hơn một năm nay “lượn lờ” quanh cô.
Mỹ Mãn co cứng người, mím chặt môi không nói thêm lời nào, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn. Tựa lên đôi vai anh, cô cố gắng nhắm mắt ngủ trong giây lát nhưng không được, đành mở mắt ra, nhìn lung tung xung quanh.
Thiên Hạ đột nhiên nắm lấy tay cô, giọng nói trở nên dịu dàng, ấm áp trở lại: “Có biết tại sao anh nhất quyết phải đưa em đi theo không?”.
“Không phải anh nói muốn em nhìn thấy anh nhận giải và chia sẻ niềm vinh quang đó với em đầu tiên sao? Nhưng em làm gì có thiệp mời tham dự, đâu thể vào được hội trường, chỉ có thể xem truyền hình trực tiếp ở khách sạn thôi, thế thì có khác gì với việc ngồi ở nhà xem đâu?”.
Mỹ Mãn buồn rầu cúi đầu, nắm chặt lấy tay anh. Nói xong, cô mới biết, thì ra mình cũng hy vọng có thể có mặt tại lễ trao giải để chia sẻ niềm vui với anh.
“Ít ra thì khoảng cách cũng gần hơn một chút”. Lúc này Thiên Hạ đã mơ hồ nhận ra trước đây giữa bọn họ đã thiếu mất điều gì. Anh đã thật lòng thể hiện là mình quan tâm đến cô. Nhưng anh cũng đã gạt bỏ đi những lời nói ngọt ngào có cánh mà dường như ai cũng có thể nói ra miệng được, điều đó gây ảnh hưởng đến cảm xúc của cô về anh.
Nghe vậy, Mỹ Mãn liền nghiêng đầu tìm một vị trí thoải mái, dễ chịu hơn, nhắm mắt nở nụ cười ngọt ngào, tuy mãn nguyện nhưng vẫn cằn nhằn trách yêu: “Anh thật vô vị, đấy rõ ràng là giải thưởng của anh mà”.
“Anh là vì em nên mới trở thành nhà sản xuất chương trình đấy”. Rõ ràng, Giả Thiên Hạ cũng là người đàn ông biết làm phụ nữ cảm động bằng lời nói.
Mỹ Mãn lặng im, trong phút chốc, những hình ảnh ngày xưa chợt trở về trong ký ức cô.
Năm hai người họ thi hết cấp ba, thời tiết hết sức nóng bức, các bạn học đều rất phấn khích hỏi về mong muốn và chí hướng của nhau. Đinh Mỹ Mãn đột nhiên bị hỏi quá bất ngờ nên đã ngây người ra một lúc lâu, sau đó mới chịu phát biểu với khí thế ngút trời: “Mình sẽ thi vào ngành đào tạo người dẫn chương trình. Mình quyết định sẽ trở thành một MC”.
Thứ mà cô nhận được là một trận cười như nắc nẻ của các bạn học, trong đó người cười to nhất chính là Giả Thiên Hạ.
Sau khi nhận được cái lườm cảnh cáo, anh liền nín cười, mặt mày nghiêm nghị, đáp lại cô một câu: “Người ngốc nói chuyện trong mơ”.
Kết quả cũng chính người đàn ông này đã bỏ qua cơ hội nhận học bổng toàn phần, rồi cùng cô Bắc tiến, thi vào đại học.
Đó là quãng thời gi­an vô cùng gi­an khổ. Thiên Hạ vì chuyện bỏ học bổng mà chống lại lệnh của bố mẹ, kết quả là nguồn lực kinh tế bị cắt đứt. Hai người đã thuê một căn hầm dưới mặt đất khoảng 10 mét vuông, ngày ngày ăn mì gói, làm thêm để trả tiền thuê nhà, tiền học phí và vô số những lần đến phỏng vấn để xin vào học. Không dưới một lần Mỹ Mãn muốn từ bỏ tất cả, nhưng lần nào cũng bị anh ép quỳ trên sàn gỗ rồi “thưởng” cho cô một câu mang tính uy hiếp: “Em mà dám bỏ cuộc, cả đời này đừng có mong anh sẽ lấy em làm vợ”.
“Ồ… có phải thi đỗ rồi, anh sẽ lấy em không? Không còn liếc ngang liếc dọc với mấy con hồ li tinh kia nữa chứ?”.
“Ừm, tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn luôn”.
Tiếp theo đó thì, trúng tuyển, tốt nghiệp, cùng thực tập tại một đài truyền hình…
Mỹ Mãn dần dần rút ra khỏi mảnh kí ức tuyệt đẹp đó, nỗ lực chống lại cơn buồn ngủ đang tràn đến. Cô hơi ngước đầu lên, đưa môi hôn nhẹ vào má anh. Cảm thấy người Giả Thiên Hạ đột nhiên cứng đờ lại vì sững sờ, cô muốn cười phá lên, dù thực ra cô đang muốn ngủ thiếp đi hơn. Đôi mắt trĩu lại vì buồn ngủ, khó khăn lắm cô mới mở được mắt ra, liền bắt gặp ngay niềm vui âm thầm ẩn chứa nơi khoé mắt anh. Cô mãn nguyện nhắm mắt lại, trong mơ còn thì thầm: “Giả Thiên Hạ… anh thực sự đã ở bên cạnh em rất lâu, rất lâu rồi… em đã cảm nhận được rồi…”.
“Khốn kiếp, đến tận bây giờ em mới cảm nhận được sao?”.
Trong khoang máy bay, đột nhiên vang lên tiếng hét chất chứa đầy phẫn uất, thu hút biết bao ánh mắt tò mò của những người xung quanh, chỉ duy nhất “nguyên nhân” gây ra hậu quả thì lại đang ngủ rất ngon lành.
Đi xuống máy bay, ra khỏi sân bay, sau đó lên xe đón tiếp của ban tổ chức lễ trao giải, làm thủ tục đăng kí khách sạn… một loạt các hành động ấy diễn ra khi Mỹ Mãn đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Thậm chí, ngay cả lúc đi tắm, cô cũng nhắm tịt mắt lại, liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Mãi cho tới khi bước ra khỏi phòng tắm, cô mới trợn tròn mắt, tỉnh táo ngay trong giây lát.
“Một phòng nhưng có hai chiếc giường riêng biệt”?
Lời nói của Giả Thiên Hạ còn văng vẳng bên tai nhưng cảnh tượng hiện lên trong mắt Mỹ Mãn lúc này là một căn phòng khá lớn, và quan trọng là chỉ có một chiếc giường.
“Em nằm trên giường, anh nằm dưới sàn?”. Người nào đó đang giả vờ tỏ ra lo âu, tự mình nêu ra cách sắp đặt hợp lí nhất.
Cô nên nói gì lúc này đây? Có thể nói được gì nữa? Nói “được đó” rồi tỏ ra bản thân cũng vô cùng tiếc thương sao? Hay là nói “không được”, nếu vậy chi bằng cô tự cởi bỏ hết quần áo rồi dâng ngay tận miệng anh còn hơn, đỡ mất thời gi­an.
“Ồ, chăn không đủ cho hai chúng ta. Thôi bỏ đi, mình ngủ chung trên giường nhé!”. Còn chưa để cho Mỹ Mãn kịp suy nghĩ, Thiên Hạ đã độc đoán thay cô ra quyết định rồi.
Mỹ Mãn há hốc miệng, bây giờ dường như mới cảm nhận được mình đã bị mắc lừa. Cô chu miệng, vén gọn váy ngủ, đường hoàng bước lên giường, cố gắng hết sức biến chiếc chăn thành một phòng tuyến vững chắc chặn ở giữa. Sau một hồi dùng thân mình nén chặt chăn lại, cô mãn nguyện vỗ tay rồi nói: “Cứ như vậy nhé, để chiếc chăn này làm vạch giới hạn, không được vượt qua đấy. Đi ngủ thôi!”.
“Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi mấy trò con trẻ nhạt nhẽo đó nữa? Trên người em có chỗ nào mà anh chưa động tới chứ?”. Giả Thiên Hạ thản nhiên đứng ngoài nhìn cô bận rộn sắp xếp, cuối cùng đành cau mày nhăn nhó, giọng nói tỏ rõ sự bực bội. Người phụ nữ này liệu có phải đã thay đổi quá nhanh không? Lúc nãy khi còn trên máy bay gần như suýt chút nữa là chủ động kéo anh lên giường rồi, làm anh còn tưởng rằng “cách mạng” sắp thắng lợi, nông nô sắp được giải phóng ra khỏi ách nô lệ đến nơi rồi. Bây giờ làm vậy là có ý gì? Đột nhiên lại bày ra bộ mặt phòng vệ ghê gớm thế làm gì?
“Đương nhiên là có chỗ trên người em mà anh chưa từng động tới”. Mỹ Mãn phát biểu đầy kiêu hãnh. Một niềm kiêu hãnh chẳng biết bắt nguồn từ đâu!
“Vậy bây giờ em đang định mời anh đúng không?”. Câu nói của cô qua tai anh thì thành ra ý nghĩa khác: Trên người cô vẫn còn những vùng chưa được khai phá, cần được quan tâm và đầu tư thêm!
“Mời cái đầu anh ấy! Đi ngủ đi!”. Nói xong, cô tức giận đùng đùng ném chiếc gối về phía anh, mặt mày ửng đỏ lên.
Kì thực thì cũng không cần thiết phải tỏ ra õng ẹo như thế, nhưng là một người phụ nữ có tư tưởng tự tôn, Đinh Mỹ Mãn không cách nào từ bỏ được sự e thẹn, đằm thắm vốn có của người phụ nữ. Chiếc chăn ngăn cách giữa hai người lúc này giống như niềm kiêu hãnh mà cô sống ૮ɦếƭ cũng phải giữ bằng được. Nếu như đánh mất nó thì chắc chắn cô sẽ lại thảm bại như trước kia mà thôi! Thế nhưng tuy là phòng tuyến cuối cùng vẫn còn đó, cô cũng không thể nào giả bộ không nhận thấy Giả Thiên Hạ đang nằm cạnh bên mình. Cô chỉ còn cách bắt ép mình phải nhắm chặt mắt lại, nằm thẳng đờ như thi thể trên giường.
Cảm giác được anh vừa tắt đèn và nằm cách cô chỉ khoảng 30 phân, cô nghe thấy rõ từng nhịp thở của anh.
Cứ như vậy, mọi thứ yên tĩnh một hồi lâu, Mỹ Mãn căng thẳng đến mức chẳng dám xoay người, cứ nằm đó bất động. Giả Thiên Hạ thì không nhịn nổi nữa đành phá vỡ sự im lặng: “Này!”.
“Hả?”. Cô giống như bị điện giật vậy, cả người bỗng run bật, mắt mở lớn.
“Cái thứ đó mặc mãi không tốt đâu”. Anh hạ thấp giọng nói, tỏ rõ mình đang không mấy thoải mái với chủ đề này.
“Thứ gì cơ?”. Mỹ Mãn mơ màng chớp mắt.
“Thì đồ lót đó.”
“… Em có mặc đâu, mấy năm trước anh chẳng từng bảo mặc đồ lót nhiều có khả năng bị ung thư tuyến ✓ú, từ đó mỗi lần đi ngủ em chẳng dám mặc đồ lót nữa”.
“Ồ, thật không?”. Thiên Hạ có đôi phần kinh ngạc, rồi quay sang phía cô, sau khi điều chỉnh khoảng cách thật hợp lí, anh lại tiếp tục hỏi nghiêm túc: “Em có cảm thấy gì đó khác lạ không? Đừng cho rằng đó không phải là bệnh, cần phải nhanh chóng phát hiện, nhanh chóng điều trị đấy”.
“Chắc là không bị đâu”. Mỹ Mãn cũng bị nhiễm ngữ khí nghiêm trọng của anh, cô cẩn thận sờ nắn trên đó mấy lần, nhưng không hề cảm thấy đau nhói, tất cả chỉ có con tim là loạn nhịp trong ***g *** cô lúc này.
“Bỏ ngay tay ra.” Thiên Hạ một tay chống đầu, nằm nghiêng người, mặt mũi hết sức vui vẻ, bàn tay còn lại thì chẳng chút lễ phép nào đưa sang sờ soạng *** của cô: “Để anh kiểm tra giúp cho”.
… Kiểm tra?
Anh đang kiểm tra hộ cô rồi. Nhân tiện có luồng ánh sáng yếu ớt truyền từ bên ngoài vào, Mỹ Mãn nhận thấy khuôn mặt anh đang rất nghiêm túc, không hề có chút tà niệm nào hết. Cho nên, có phải cô đã nghĩ quá nhiều không? Anh thực sự quan tâm đến sức khoẻ của cô ư? Vậy thì tại sao bàn tay mang theo hơi ấm đó lại hết đi lên rồi lại đi xuống thế? Lúc tìm trước lúc tìm sau, mãi cho tới khi tay anh chạm đến phần nhạy cảm trên người, cô mới nói: “Này, Giả Thiên Hạ… anh, anh dừng ngay lại… quá đủ rồi đấy… đừng có tiếp tục nữa, nếu không hậu quả tự mình gánh chịu đó!”.
Cô nghiến răng nghiến lợi đưa ra lời cảnh báo, khiến cho người ta không khỏi tò mò với cụm từ “hậu quả” mà cô nhắc tới.
“Hả? Hậu quả gì thế?”. Câu nói của cô khiến anh nhoẻn miệng cười, giọng nói và nụ cười gần như cùng phát ra một lúc, anh thì thầm bên tai cô: “Anh chỉ muốn kiểm tra thật kĩ xem em có khoẻ mạnh như trước đây hay không thôi!”.
Khuôn mặt ra dáng một vị bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng anh lại làm chuyện hoàn toàn trái với “lương tâm, y đức” của ngành. Đôi tay tinh nghịch từ từ kéo chiếc váy ngủ của cô ra. Còn chưa kịp lấy chăn che, Mỹ Mãn đã bị anh kéo mạnh vào lòng. Vốn dĩ định cất tiếng phản kháng yếu ớt, ai ngờ bị miệng anh chặn lại, nuốt chửng mất. Nụ hôn say đắm, nồng nàn, chất chứa bao tình cảm khiến cho đầu óc cô xáo trộn, quay cuồng. Chiếc l*** đến mang theo mùi vị ấm áp quen thuộc, không ngừng dạo quanh miệng, tai và cổ của cô…
“Ừ…”. Âm thanh thốt ra khỏi miệng Mỹ Mãn liền bị chặn mất.
Người đàn ông này rõ ràng là cố ý, từng cử chỉ hành động, lời ăn tiếng nói đều ẩn chứa ý đồ đen tối. Anh cố tình khiến cho đầu óc cô hỗn loạn, mê man, thậm chí chẳng còn đủ lí trí để suy nghĩ xem liệu có nên từ chối hay không nữa. Sự việc cứ thế tiếp tục thì cũng coi như thuận theo quy trình tự nhiên, cô không ghét bỏ khi anh âu yếm, lại còn có chút đợi chờ trong bất an. Và anh cũng đang phát ra tín hiệu tình yêu chưa hề xoay chuyển trong tim mình.
Nếu đã như vậy thì dùng những từ kiểu như hai bên tình nguyện, linh hồn, thể xác cùng hoà quyện vào nhau chẳng có gì là quá đáng cả!
Nghĩ vậy, Đinh Mỹ Mãn đột nhiên đẩy Giả Thiên Hạ ra, ngồi bật dậy, nhanh chóng lột bỏ chiếc váy ngủ đang ngăn cản Giả Thiên Hạ nối dõi tông đường, rồi quay người lại áp sát vào người anh: “Em đã cởi hết rồi, anh cứ tuỳ ý!”.
Hơi thở cô bắt đầu gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng lên nhưng lại tỏ ra khí thế oai phong của một nữ vương, cho dù là chuyện này thì cô cũng quyết không trao quyền định đoạt cho Giả Thiên Hạ.
“Ha ha…”. Sau một vài giây ngạc nhiên ngắn ngủi, Thiên Hạ quay sang phía cô, mãn nguyện nhìn ngắm người phụ nữ mà làm việc gì cũng khiến anh không thể đoán nổi. Thì ra đây chính là hậu quả mà cô nhắc tới! Thật đúng là quá so đo tính toán.
Khi chạm vào phần *** của cô, anh hơi mạnh tay, áp người cô xuống, quyết chiếm cho được cái miệng đáng ghét thích so đo tính toán kia.
Khi hai cái miệng đã hoà thành một thể, bàn tay anh chẳng hề yên phận một chỗ mà dạo chơi khắp vùng da trắng ngần của cô, mỗi lần chạm vào anh lại lưu lại đó sự ấm áp dịu dàng khiến trái tim cô thổn thức, hạnh phúc. Nếu như người phụ nữ anh yêu thích được chủ động đến thế vậy thì anh cũng sẽ vui vẻ nhường cho cô, đợi cho tới khi cô phải mở miệng xin tha mới thôi.
Cuối cùng cô không chỉ đơn thuần là ôm ấp hôn môi nữa, sau mấy lần ra sức tác chiến mà không thấy đối phương hồi âm, Mỹ Mãn đành chịu thua. Cô thả lỏng bờ môi, đưa lời trách móc: “Yêu em nhiều hơn chút thì sẽ ૮ɦếƭ hay sao…”.
Mục đích cũng đã đạt được, Thiên Hạ gần như mất hết sự nhẫn nại. Đêm vẫn còn dài, cô nam quả nữ, đối mặt trước sự quyến rũ, mê hoặc này, nếu như anh không tái diễn được một cảnh giường chiếu hoành tráng thì có còn xứng làm đàn ông nữa không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc