Muôn Trùng Nghìn Dặm - Chương 24

Tác giả: Icey

Mồ hôi túa ra như tắm, Hạc nuốt nước bọt mấy lần mới lắp bắp thành câu hoàn chỉnh.
"Không... không phải đâu ạ. Cháu và San chỉ là bạn bình thường thôi." - Đây là nói thật. Tuy mờ mịt và mờ ám, cô và hắn chưa từng xác nhận quan hệ giữa họ là yêu đương bồ bịch.
"San có vẻ rất thích cháu."
Hạc lại sặc thêm một ngụm trà, vội nói - "Cháu có quen cả bé Sam, cậu ấy mới dắt cháu tới chúc mừng sinh nhật bé thôi."
"Cháu là cô gái đầu tiên nó dắt tới giới thiệu với Sam." - Nói tới đây ông nở một nụ cười nhỏ, vẫn điềm tĩnh uống trà - "Trong cuộc đời của nó, không có ai quan trọng hơn con bé cả. Đã đưa cháu tới gặp Sam, có nghĩa là nó rất coi trọng cháu."
Hạc có hơi ngờ ngợ, thì ra chủ hôn của San là bé Sam sao?
Cô cắn môi, cuối cùng cúi đầu nhìn tách trà - "Chú, cho dù thế nào cháu đối với cậu ấy thật sự không có ý định gì cả. Nếu có chuyện gì xảy ra cũng chỉ là-- là ngoài ý muốn thôi."
"Tôy biết. Cháu sẽ đi du học."
Cô sững người nhìn ông, nhưng cô không quá ngạc nhiên. San có thể điều tra tiểu sử của mình thì chuyện này chắc chắn không khó với ông.
"Vâng." - Cô chỉ có thể gật đầu đáp.
"Ước mơ của cháu là gì?"
Cô không đáp lời. Trong bụng tràn ngập một cảm giác bất an. Cô không biết mục đích của ông là gì. Cô chẳng có gì, một người vừa có tiền vừa có quyền như ông, muốn bẻ nát cô thật sự rất dễ dàng.
Dường như đọc được sự dao động trong mắt cô, thái thượng hoàng đặt tách trà xuống, khoan thai nhìn cô. Giọng nói ông trầm ổn lên tiếng - "Cháu đừng sợ. Tôy không đến để chất vấn, cũng không phải đến chia rẽ ép buộc cháu. Chuyện nó muốn quen ai, yêu ai tôy không quản. Nhưng nếu là cô gái nó thích, tôy chỉ muốn hiểu thêm về cháu thôi. Vì thế cháu đừng sợ, cứ xem tôy như ông lão nhà kế bên, chúng ta nói chuyện bình thường thôi. Tôy hứa với cháu, tôy sẽ không làm hại gì cháu đâu."
Hạc hơi hoảng hốt, cô đã nghĩ đến nhiều trường hợp bố hắn sẽ gào thét đuổi cô, hoặc tệ hơn ra tay trói cô lại uy Hi*p kêu cô từ bỏ San. Mấy cảnh này không phải thấy trong phim mãi sao. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó. Chỉ cần nói rõ cho ông biết cô hoàn toàn không có ý định đeo bám hắn là đủ. Còn nếu ông định dùng tiền mua chuộc cô, cô sẽ vui mừng cầm tiền đi luôn, cùng lắm thì lại làm từ thiện thôi.
Nhưng tình hình hiện tại thì cô không lý giải được đây là gì? Thái thượng hoàng đang xem mắt con dâu? Ông vừa rồi còn hứa không làm hại cô.
"Cháu-" - Cô ngập ngừng lên tiếng - "Cháu muốn làm bác sĩ."
"Là vì bố mẹ đã mất sao?"
Hạc gật đầu.
"Làm bác sĩ sẽ phải học rất lâu đấy. Ít nhất 4 năm. Ở nước ngoài lâu như vậy cũng sẽ rất vất vả."
"Từ khi tốt nghiệp trung học, cháu đã bắt đầu đi làm, suốt mấy năm cũng đã dành dụm được ít tiền. Hơn nữa, trong vòng vài năm đổ lại, ngoài giờ làm việc, buổi tối cháu vẫn thường tham gia tìm hiểu các chương trình học bổng. Tuy cháu không thông minh lắm nhưng cũng đã may mắn xin được một phần học bổng nhỏ. Tuy không nhiều lắm nhưng cũng đỡ được rất nhiều về mặt kinh tế. Cháu nghĩ mình sẽ xoay sở được. " - Hạc lẳng lặng đáp.
Ông nhìn cô một lúc, sau đó cười nói - "Cô bé, cháu khiêm tốn quá. Theo tôy biết cháu tốt nghiệp trung học đã 6 năm. Không có đi học chính quy nhưng vẫn xin được học bổng bán phần của ngành y đại học nước ngoài như thế, tôy tin cháu đã nỗ lực rất nhiều. Vả lại chuẩn bị kỹ càng như thế, chứng tỏ cháu đã lên kế hoạch một thời gian rất dài rồi."
Nói xong ông nhìn cô, hai bàn tay đan lại, người hơi hướng về phía trước, ánh mắt cười giống như nhìn xuyên qua tim gan cô - "Tôy chỉ thắc mắc ở một điểm, thư trao nhận học bổng đã gửi tới hơn một năm, vì sao tới bây giờ cháu mới nhận lời?"
Hạc nghe câu hỏi của ông, cả người như đông cứng không thể mở miệng nổi. Quả nhiên vẫn là cô non tay so với thái thượng hoàng.
Thấy cô im lặng không đáp, thái thượng hoàng cũng không chất vấn nữa, lại cầm tách trà lên nhấm một ngụm - "Cháu là một cô gái rất mạnh mẽ. Lúc đầu tôy nghĩ nó quen cháu là vì cháu giống mẹ nó. Thật ra khi gặp rồi lại cảm thấy cháu và bà ấy khác xa một trời một vực."
Hạc nghe ông nhắc đến mẹ của San, không kìm được tò mò ngẩng lên hỏi - "Mẹ cậu ấy là người thế nào hả chú?"
Ông lơ đãng nhìn xa xăm, sau đó đáp - "Bà ấy à? Có đôi lúc ngay cả tôy cũng không hiểu. Có khi bà ấy vui thì giống như một đứa trẻ, nhưng có đôi khi chỉ vì một chiệng nhỏ cũng sẽ giận lẫy. Vì bà ấy sinh ra trong một gia đình cán bộ cao cấp, cho nên không tự lực cánh sinh giỏi như cháu đâu. Tính cách bà ấy vừa tiểu thư vừa ương bướng, muốn gì thì đòi bằng được. Có nhiều lúc tôy cũng phải điên đầu với bà ấy."
"Thế thì chắc San di truyền tính của mẹ." - Hạc lẩm nhẩm.
Bố San nghe xong bật cười. Tiếng cười của ông âm vang trong căn phòng như tiếng đàn trầm.
Hạc không dám nói xấu hắn nhiều trước mặt bố hắn. Lúc nãy nghe ông kể về mẹ hắn cô chỉ buộc miệng, may mà ông không giận.
"Cháu có tình cảm với San không?"
Hạc nghe câu hỏi, có hơi ngập ngừng - "Câu hỏi này cháu có thể xin phép không trả lời được không ạ?"
Ông nhìn cô mỉm cười - "Cô bé, cháu thành thật quá. Nếu cháu không muốn tôy biết, chỉ cần phủ nhận là được rồi."
Hạc chỉ im lặng không đáp.
Bố San lại nói tiếp - "Thật ra tôy muốn gặp cháu lần này để thỉnh cầu cháu một điều. Nếu tôy hỏi cháu, cháu có thể cất ước mơ của mình đi để ở bên cạnh San có được không?"
Hạc nhìn ông trân trối.
Ông cầm tách trà nhấp một ngụm, nhìn cô mà như không nhìn - "Khi San còn nhỏ, sự nghiệp của tôy chỉ mới bắt đầu, lúc nào cũng bận rộn, không có thời gian dành cho gia đình. Vợ tôy tuy thong cảm, nhưng tôy bận rộn như vậy, bà ấy cũng cô đơn nên dành toàn bộ sự quan tâm cho nó. Bà ấy chiều nó quá, tôy lại không ở nhà thường xuyên, hai chúng tôi đã làm hư thằng bé. Tôy cũng chỉ có cách răn đe, ép nó vào nề nếp. Nhưng có lẽ cách dạy con của tôy không tốt, thằng bé không những không nghe lời mà càng ngày càng nổi loạn. Năm 11 tuổi nó đã bắt đầu đánh nhau với bạn tới nỗi làm người ta gãy xương sườn. Tôy còn biết làm cách nào ngoài đánh nó, sau đó dùng tiền giải quyết cho gia đình người bị hại. Sau này nghĩ lại có lẽ tôy làm sai rồi. Bây giờ thì như cháu thấy đấy, nó ghét tôy. Ngay cả khi mẹ mất, một đồng nó cũng không lấy của tôy, tự mình kiếm tiền đi học và xây dựng sự nghiệp riêng."
"Tuy sau khi mẹ mất, nó thay đổi chỉnh đốn bản thân rất nhiều. Nhưng tôy vẫn luôn cảm thấy, nó chỉ là tự o bế mình trước mặt người khác. Thực tế bên dưới cái lớp vỏ đó, nó không ổn. Tôy biết buổi tối nó vẫn thường đua xe, thậm chí còn gặp tai nạn."
Nghe tới đây Hạc có hơi chột dạ, hắn có té xe, hình như cô là nguyên nhân gián tiếp, nhưng vẫn làm bộ chăm chú lắng nghe.
"Thế nhưng từ khi gặp cháu, tôy cảm thấy nó dường như bắt đầu vui vẻ trở lại. Nó không còn tuỳ tiện đua xe nhiều như trước nữa, cũng cười nhiều hơn."
Bố hắn cũng không phải giám sát hắn quá kỹ đi. Tuy hắn nói là họ không mấy khi gặp mặt, nhưng mà có vẻ nhất cử nhất động của hắn đều bị ông theo sát nút. Hạc nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mặt, cuối cùng cũng thấu hiểu cặn kẽ cái gì là "Hổ dữ không ăn thịt con". Có người cha nào lại không thương con. Hai người đàn ông nhà này, rõ ràng cả hai bên cùng quan tâm nhau, sao cứ tự ngược làm khổ nhau vậy.
"Vì thế tôy thật tâm muốn hỏi cháu." - Ông đan hai bàn tay vào nhau, nhoài người chống hai khuỷ tay trên đầu gối, nhìn thẳng về phía cô hỏi - "Đối với thỉnh cầu của tôy, cháu có thể suy nghĩ thật cặn kẽ rồi hãy trả lời được không?"
[...]
Hạc vừa về đến nhà sau khi gặp bố hắn, liền gặp một toán người khác. Lần này không phải là đám đàn ông mặc vest, mà là đám thanh niên mặc áo da hầm hố, đầu tóc đủ màu. Cô thầm than trong lòng, ngày hôm nay là ngày gì, năm lần bảy lượt đều có người chặn trước cửa nhà mình.
Cô kiềm chế tâm tình muốn gào thét vào mặt mấy tên nhóc kia, nghiến răng lên tiếng - "Mấy cậu, nhà tôi ở sau lưng mấy cậu, xin lỗi làm ơn cho tôi qua."
Một thanh niên cao lớn, đầu nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ, tai đeo mấy chiếc khuyên, bước lên nói - "Chị dâu, theo tụi em. Anh San muốn gặp chị."
Hạc trừng mắt. Ai là chị dâu các người? - "Không đi. Muốn gì kêu cậu ta đến gặp tôi."
Mấy tên thanh niên kia nghe xong cũng không kiêng nể xách cô lên đem đi.
"Này, các cậu làm trò gì thế?"
"Anh San nói, chị có chống cự cũng không cần nể mặt, chỉ cần trực tiếp đem về là được."
Hạc chỉ hận không có hắn trước mặt, cô sẽ thẳng chân cho hắn một đạp.
Hạc được đưa đến một văn phòng cách cũng không xa trung tâm thành phố. Bọn thanh niên đẩy cô vào bên trong rồi đứng ngoài đóng cửa lại.
Hạc đành miễn cưỡng bước vào. Tuy gọi là văn phòng nhưng nơi này lại cảm giác giống một căn hộ loại dành cho một người. Chỉ cần bước vào có thể quan sát hết được toàn cảnh trong nhà. Bên trong còn có cả nhà bếp và phòng tắm. Bố trí đơn giản, không hề có giường, chỉ có một bàn làm việc, trên bàn ngổn ngang một đống giấy tờ, xung quanh là một loạt kệ sách cũng đặt nghẹt giấy tờ và các loại sách, tư liệu xếp cao đến trần nhà toàn về các vấn đề tài chính và chứng khoán. Đối diện với bàn làm việc là một cái sô pha. Cô liếc nhìn, không thấy bóng dáng San, chỉ có một chiếc máy tính xách tay trên bàn vẫn còn để mở.
Cô dè dặt, lúc nãy cô nghe thấy tên hắn, cũng không kiểm chứng xem thật có phải người của hắn không. Nếu là kẻ khác muốn bắt cô, thì cô có ૮ɦếƭ cũng chỉ có thể mắng mình ngu.
Hạc thận trọng đi lại xem xét. Khi cô bước qua thấy San đang nằm vắt vẻo trên sô pha mới thở phào một tiếng.
Một chân và một tay hắn buông thỏng dưới ghế, tay còn lại vắt ngang trước trán. Quần áo trên người hắn cũng lộn xộn, cổ áo cũng mở mấy nút. Trên mặt hắn còn úp một quyển sách dày cộm có tiêu đề "Common Stocks and Uncommon Profits". Bộ dạng hắn khiến cô nghĩ, không chừng hôm qua hắn không về nhà mà ở đây suốt cả đêm.
Cô nghĩ nghĩ một chút, thấy áo vest cúa hắn vứt một bên, cầm lấy đem tới đắp lên người hắn. Nào ngờ vừa chạm vào người hắn tay đã bị hắn bắt lấy bẻ ngoặt sang một bên.
Cô thảm thiết kêu một tiếng, hắn mới nới lỏng tay ra, ngồi dậy. Quyển sách trên mặt hắn rớt xuống sàn, vẻ mặt hắn hoang mang nhìn cô - "Sao em lại ở đây?"
Hạc vuốt cổ tay, oán hận trừng mắt nhìn hắn - "Chẳng phải cậu cho người bắt tôi tới đây sao?"
"À.." - Hắn ậm ờ vuốt vuốt mặt, ngồi dậy, đầu tóc dựng ngược, trong mắt còn hằn mấy đường gân đỏ.
San chớp chớp mắt vài cái cho tỉnh ngủ, sau đó ngước lên nhìn cô, vẻ mặt ngây thơ vô số tội - "Đói quá."
Hạc muốn cho hắn một đạp - "Cậu gọi tôi tới để nấu cơm cho cậu?"
"Đói." - Hắn lại càng dài giọng.
Hạc chỉ trừng mắt nhìn hắn.
San chép miệng, đứng dậy đưa tay tháo nút áo.
"Làm gì vậy?" - Hạc cảnh giác.
"Em có biết khi đàn ông đói bụng sẽ ăn quàng không? Nếu không có cơm, anh đành phải ăn thứ khác lót dạ thôi." - Hắn nhướn mày vừa tháo nút áo vừa tiến về phía cô.
Hạc mặt mày tái mét, nhận ra hiện tại mình và hắn đang nam cô nữ quả trong một không gian kín. Cô chạy về phía cửa nhưng cửa khoá. Cô còn đang cố gắng xoay xoay nắm đấm cửa thì từ đằng sau có hai bàn tay chống vào tường. Tiếp theo nữa là hơi thở nóng ấm phả lên tai cô. Cô quay lại, quả nhiên người San đang áp sát cô, chỉ để một khoảng trống nho nhỏ. Nút áo của hắn cũng đã mở hết để lộ một phần иgự¢ và bụng thấp thoáng trước mặt Hạc.
Cô nuốt nước bọt đánh ực một cái, lắp bắp - "Tôi nấu, tôi nấu được chưa?"
San mỉm cười, cầm tay cô đặt lên giữa иgự¢ trần của mình - "Anh muốn đi tắm, nếu trở ra không có cơm ăn thì-"
Hạc thấy hắn cầm tay mình xoa xoa trên иgự¢, suýt nữa thì phun máu mũi. Cô thiếu điều muốn chỉ tay lên trời mà thề nữa thôi - "Nhất định có cơm, nhất định có cơm cho cậu, tôi thề."
"Ừ." - Hắn cười đáp, hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi quay đi vớ khăn tắm và quần áo đủng đỉnh vào phòng tắm.
Hạc cầm túi xách của mình ném về phía hắn. Rất tiếc cửa đã đóng, túi xách của cô văng vào cửa rồi rớt xuống.
Nghe động San ló đầu quay trở lại - "Sao thế, mới có mấy giây không gặp đã nhớ anh rồi sao?" - Hiện tại hắn đã lột áo rồi.
Hạc sợ đến thất kinh bát đảo, cô muốn quỳ xuống lạy hắn, lạy anh, xin anh tha cho mạng nhỏ của em. Nhưng mà cô chỉ có thể dán sát người vào cửa sau lưng, bất lực khóc lóc trong lòng nói - "Tôi...Tôi thấy... thấy con gián trên cửa."
San nhìn vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ của cô, nhịn cười xuống - "Em sợ gián à? Đứng xa như vậy ném làm sao?" - Vừa nói hắn vừa đưa tay kéo cô vào иgự¢, giả nhân giả nghĩa nói - "Không phải sợ, có anh đây."
Mặt Hạc bị ấn lên иgự¢ trần của hắn, da mặt cà lên da иgự¢ hắn, cô thật sự cảm thấy máu mũi của mình sắp chảy ra rồi.
Cô hoảng đến mức phát khóc, chỉ có thể thảm thiết giãy dụa - "Tôi... Tôi không có sợ gián, cậu mau đi tắm đi. Ăn mặc... ăn mặc phong phanh như thế sẽ bị cảm."
Thấy cả mặt gương mặt cô gần như sắp bốc khói, hắn cũng không nỡ chọc ghẹo nữa, nhưng cũng không buông, cười hỏi - "Còn ném đồ nữa không?"
"Không ném! Không ném!" - Trăm lần không, ngàn lần không.
"Còn cự tuyệt anh nữa không?"
"Không cự tuyệt." - Hạc lắc đầu nguầy nguậy.
Hắn cười - "Vậy hôn anh một cái xem nào?"
Hạc ૮ɦếƭ lặng. Cô có một phút muốn đập đầu vào tường tự sát, nhưng nghĩ lại vẫn oan uổng mạng sống của mình. Thế nên đành nghiến răng nghiến lợi mở con mắt trừng trừng nhìn hắn. Tên kia vẫn điềm nhiên như không cười cợt với cô.
Hạc không dám trái ý, sợ hắn sẽ làm thịt cô thật. Cho nên cô đành nhón chân, hướng tới gương mặt hắn, mi một cái lên má hắn.
Tên kia đương nhiên được nước làm tới, chìa má còn lại cho cô nói - "Bên này nữa."
Hắn rõ ràng là học đòi theo bé Sam.
Ở trong đầu Hạc đã chém hắn một ngàn lần, nhưng ở trước mặt hắn chỉ có thể bày bộ dạng thiếu nữ e thẹn vâng lời chàng.
Sau khi cô hôn đều hai bên má hắn, hắn hài lòng kéo mặt cô lên dụi dụi khen - "Ngoan quá. Chờ anh đánh răng xong sẽ ra thưởng cho em." - Hù doạ đã đời hắn mới thả cô ra đủng đỉnh đi vào nhà tắm,
Lần này Hạc thật sự không dám nhúc nhích. Cô chỉ có thể oán hận nhìn théo bóng lưng hắn.
Cô sợ hắn sẽ xuất hiện tìm cớ đàn áp cô, lần này cô rất nghi ngờ và sợ hãi rằng hắn sẽ không mặc quần mà bước ra. Thế nên Hạc chỉ có thể cắn răng đi lục tủ lạnh nấu đồ ăn, hỵ vọng nhồi đầy miệng hắn rồi thì hắn sẽ buông tha cho cô.
Nhà bếp chỗ hắn là một bãi chiến trường. Xung quanh chồng chất bát dĩa chưa rửa. Mỳ ly rỗng và ăn dở thì chất cao đến cô phát hoảng. Trong tủ lạnh thì đồ ăn đều đã quá hạn sử dụng. Hạc lục mãi mới ra một ít trứng gà. Cũng không biết còn ăn được không, cô đổ nước vào ly, thả trứng vào, thấy trứng cũng chìm lung lửng mới an tâm đem ra nấu. Ngoài trứng gà cũng không còn gì sử dụng được. Cô lại lục trong chạn, thấy một ít thịt hộp, cũng đem ra luôn.
Cô đặt nồi cơm điện, nấu một phần canh trứng hấp. Lần trước cùng ăn với San ở tiệm Hàn Quốc có món này, tuy gọi là canh nhưng trứng hấp thành một khối trong chiếc nồi đất nhỏ, kèm với một ít nước canh cô rất thích. Sau đó cô đã về nhà tìm hiểu, thấy dễ làm cũng đã tự nấu vài lần. Lần này cô đem áp dụng luôn.
Thịt hộp thì thái mỏng đem chiên, rất nhanh. Trong khi chờ trứng hấp chín, cô nhân tiện dọn dẹp luôn phòng bếp của hắn, rửa toàn bộ ly chén dơ, ném hết rác và đồ ăn quá hạn sử dụng. Khi xong việc thì đã chất thành hai bao rác lớn. Cô rửa tay, đen thịt hộp đã nấu và canh đặt lên bàn thì cũng vừa lúc San bước ra. Tóc hắn sau khi tắm xong đã đổi sang màu đỏ, nhưng không hất lên như thường lệ mà rũ xuống, hơi rối, có một cảm giác vừa quen vừa lạ. Hắn mặc một chiếc áo thun trắng, quần jeans đen dài, vừa lau tóc vừa bước ra.
Nhìn hắn lung linh bước ra khỏi nhà tắm, còn kéo theo một loạt mùi thơm thanh thoát bước đến, Hạc không khỏi ngẩn người.
Hắn đến trước mặt cô, vui vẻ hỏi - "Nấu xong chưa?"
Hạc chỉ vào bàn đồ ăn. Cơm cô cũng đã bới sẵn cho hắn rồi.
San nhìn theo hướng cô chỉ, sau đó nheo mày - "Sao lại chỉ có một chén cơm?"
"Cậu muốn ăn hai chén thì ăn xong rồi bới tiếp."
Hắn nhướn lông mày - "Đừng giả ngốc. Bới thêm một chén, lấy một bộ muỗng đũa nữa lại đây."
Lại chỉ tay năm ngón. Hạc hận, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Khi cô quay lại hắn đã ngồi xuống sô pha. Khăn lau đầu vẫn còn vắt trên cổ. Hắn vỗ vỗ lên mặt ghế kế bên mình ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Hạc không dám trái lời, ngồi xuống kế bên hắn.
Hắn đưa tay gắp đồ ăn, cô nín thở chờ hắn ăn rồi nhận xét, nào ngờ hắn lại không cho vào miệng, rất đàng hoàng gắp vào chén cô nói - "Ăn đi."
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám trái lời, đem đồ ăn cung kính cho vào miệng nhai nuốt.
Sau đó cả hai bọn họ thật sự ngồi kế nhau ăn cơm. San luôn gắp đồ ăn cho cô, cằn nhằn cô ăn nhiều một chút. Hạc cảm thấy rất kỳ quặc, cô cũng không phải thường xuyên ăn cơm một mình, cô và Mây khi có cơ hội luôn cùng ăn với nhau. Nhưng cô và Mây không có gắp cho nhau ăn như vậy. Nhìn hắn chăm sóc cho cô, cô cảm thấy giống như là đang ăn một bữa cơm gia đình vậy.
"Hôm nay bố anh đến gặp em phải không?" - Câu hỏi của hắn cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạc.
Cô gật gật.
"Ông ta có làm khó gì em không?"
"Ông ấy không có làm khó gì tôi cả. Tôi và bố cậu chỉ uống trà nói chuyện thôi."
Hắn gật - "Anh biết. Ông ta muốn anh đảm đương công việc ở công ty, cho nên đối với em đương nhiên không làm khó gì rồi. Có phải còn muốn em khuyên can anh, đúng không?"
"Nội dung thì đúng là như thế, nhưng tôi cảm thấy, bố cậu nói những điều này từ sự quan tâm đến cậu, chứ không phải là trách nhiệm đối với công ty gì đâu."
Bàn tay đang gắp đồ ăn của hắn khựng lại giữa không trung. Miếng thịt hộp mỏng manh bị đũa hắn siết đến đứt đôi, rớt xuống. Hạc mơ hồ cảm nhận thấy xung quanh hắn có chút sát khí toả ra.
"Nếu ông ta thật sự quan tâm đến anh và con bé, ông ta đã thường xuyên về thăm cái nơi mà ông ta gọi là gia đình này rồi."
"Tôi nghĩ bố cậu có lý do riêng, thật ra cũng vì gia đình, vì cậu mà thôi."
Cô vừa nói xong đã thấy hắn đập đôi đũa một cái rầm xuống bàn - "Chỉ gặp một lần em đã tin lời nói của ông ta sao? Em có biết biết lúc nhỏ Sam hay hỏi anh câu gì không? Anh hai, bố khi nào thì về? Anh đối với câu hỏi này luôn luôn không thể trả lời. Vì ngay cả anh cũng không biết. Ông ta ở bên ngoài ba hoa dối trá như thế nào anh không cần biết, nhưng ngay cả em cũng tin lời ông ta hay sao?"
Hạc không ngờ mình chỉ nói một câu mà hắn đã gầm lên như bị chọc tiết đến thế.
"Nhưng ông ấy là cha ruột của cậu. Là gia đình của cậu."
"Ông ta không phải gia đình của anh. Cả cuộc đời này anh chỉ cần có Sam, không cần ông ta. Tự anh có thể chăm sóc con bé. Cũng không muốn ông ta can dự vào cuộc sống của anh và con bé. Nếu em cũng đứng về phía ông ta thì tốt thôi, từ này em không cần nhìn mặt anh nữa"
Hạc lúc này cũng chịu hết nổi, đập bàn. Cái đồ đầu heo muốn nói lý sao vẫn không chịu hiểu - "Cậu nói cậu không cần ông, vậy tại sao còn đưa tôi tới tiệc sinh nhật của Sam. Cả ngày hôm đó tôi nhìn thấy, rõ ràng là cậu luôn nhìn về cửa chờ ông ấy. Còn nữa, cho dù cậu không muốn nhận bố, còn em cậu thì sao? Cậu đã từng hỏi cô bé chưa? Cậu lấy quyền gì tước đoạt cha mẹ của cô bé?"
Câu nói của cô đánh thẳng vào chỗ đau của hắn. Hạc thấy đôi mắt hắn tối sầm lại. Hắn ném đôi đũa xuống - "Em câm miệng lại."
"Tôi vẫn cứ nói đấy. Cậu có lừa người dối thiên hạ, nhưng bản thân mình cậu có lừa gạt được không? Tôi không tin cậu không tự hiểu được trong lòng mình cách nào là tốt nhất."
"Anh bảo em câm miệng lại."
"Cậu tưởng tôi thích xen vào chuyện người khác lắm sao? Tôi nói chỉ là muốn tốt cho cậu."
Hắn vật cô xuống ghế sô pha, ánh mắt long lên song sọc như muốn Gi*t cô - "Các người đếu đối xử với tôi như thế. Bên ngoài thì nói là vì chúng tôi, dành cho chúng tôi, nhưng các người luôn rời bỏ chúng tôi, luôn có những thứ khác quan trọng hơn chúng tôi. Em nói là vì tôi? Vậy em đi du học cho ai? Cho ai? Em nói đi?"
Hạc sững người. Cô cũng đã đoán được hắn biết chuyện này, vốn định sẽ nói chuyện với hắn, nhưng lại không ngờ lại ở tình huống như vậy đối mặt với nó.
"Cậu đã biết rồi."
"Đúng, tôi vẫn luôn chờ em tự mình nói ra. Nếu tôi không tình cờ biết được, cũng không biết em sẽ chạy tới chân trời nào rồi tôi mới hay tin."
"Tôi không phải muốn giấu cậu, chẳng qua không có cơ hội thích hợp nào để nói." - Cô luôn cố gắng tránh làm tổn thương cho hắn, luôn muốn tìm một thời điểm thích hợp. Nhưng loại chuyện như vậy, dường như cho dù ở bất cứ nơi đâu, ở bất cứ lúc nào cũng đều không thích hợp. Hắn vui, cô không dám nói. Hắn buồn, cô lại càng không thể. Những suy nghĩ cô đã chuẩn bị trước, đã nhiều lần luyện tập ở trước gương, nhưng mỗi lần ở trước mặt hắn cô đều không có cách nào để mở miệng.
"Câm miệng. Đến nước này em vẫn liêm sỉ để nói cho tôi được sao? Em nói khoảng cách của chúng ta là muôn trùng nghìn dặm, thật ra ngay từ đầu em đã không có ý định ở bên cạnh tôi đúng không?"
Hạc nhắm mắt, trấn tĩnh bản thân một chút. Cô cảm thấy nước mắt muốn trào lên nhưng lại nhịn xuống - "Cậu là đồ đầu đất đúng không?"
Hắn nghiến răng - "Tôi đang rất nghiêm túc."
"Nếu không phải là đầu đất sao cậu còn không nhìn ra?" - Cô gào lên - "Tôi là một cô gái không có gì cả, không gia đình, không bằng cấp, không nghề nghiệp ổn định, ngay cả tuổi cũng lớn hơn cậu. Còn cậu, ngoại trừ người mẹ tuyệt vời đã mất và cái tính trẻ con ấu trĩ, cái gì cậu cũng ở trên cao hơn người khác. Cậu nói thử xem, tôi làm sao, làm sao có thể thản nhiên đi bên cạnh cậu?"
"Em nói cái gì?" - Hắn sững người nhìn cô.
"Cậu rốt cuộc là ngốc tới mức nào? Núi vàng như cậu, bất kỳ cô gái nào đứng kế bên, người khác cũng sẽ nói, cô gái đó thật may mắn. Còn tôi, chỉ là con hạc gãy cánh, rớt trúng đầu ai thì là người đó xui xẻo. Tôi không cam tâm được chưa? Vì sao người bên cạnh tôi lại là người xui xẻo? Nếu có người tôi yêu thì anh ấy phải là người may mắn nhất thế giới này. Cho nên tôi chỉ có thể tự mình nỗ lực đi tới trước."
Trước đây cô quen Huy, cũng có sự chênh lệch gia cảnh, nhưng cô chưa từng cảm thấy phải cố gắng thay đổi bản thân như thế. Ngay cả khi mẹ anh không chấp nhận cô, cô cũng chỉ có thể đổ lỗi cho số phận cho gia cảnh của mình.
Sau khi gặp San, hắn đúng là con ông trời, hắn vốn có thể sống một cuộc sống vô lo, nhưng nhìn hắn nỗ lực, nhìn hắn cố gắng, cô lại cảm thấy nghẹn. Hắn khiến cô không có cách nào ganh tị được, ngược lại còn cảm thấy hổ thẹn với chính mình.
Hạc vốn sống một mình không người thân cho nên căn bản không giống người khác, tiền làm ra đều có thể giữ lại cho bản thân, không cần phải gửi cho ai cả. Cô không có nhiều nhu cầu tiêu tiền nên vẫn luôn dành dụm số tiền này. Suốt mấy năm đi làm, tiền tiết kiệm của cô tích tụ thành một con số không nhỏ. Nếu muốn cô có thể đặt cọc để mua một căn nhà, sau đó yên ổn làm tiếp công việc của mình, vài năm sau không chừng sẽ lấy một người bình thường làm chồng mà sống.
Học bổng cô vốn xin được từ lâu nhưng lại không dám đem tất cả ra để đánh cược. Cô không có phương án B cho lựa chọn này. Nếu con đường duy nhất này thất bại. Một lần vấp ngã cô sợ mình sẽ không bao giờ quay trở lại được. Tuổi của cô cũng không phải là nhỏ nữa, bắt đầu lại đại học cũng đã chậm hơn người khác những năm, sáu năm rồi. Cho nên cô vẫn luôn an phận sống, tự nhủ bản thân, cuộc sống hiện tại của cô không phải là không tốt, cứ lẳng lặng sống thì cuộc đời sẽ yên ổn trôi qua mà thôi.
Nhưng cuối cùng cô gặp hắn, sau đó dùng toàn bộ đánh cược một con đường khác chông gai như thế.
"Đồ ngốc. Đồ ngốc." - Hắn ôm chặt lấy cô - "Em không cần đi đâu hết. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, cả thế giới này anh sẽ thay em gánh vác."
Hạc nhìn hắn, nặng nề lắc đầu - "Không được. Cậu phải hiểu, đây là quyết định của tôi. Chuyện này nếu tôi không tự mình làm lấy thì không có ý nghĩa gì cả."
Hắn im lặng rất lâu.
Hạc biết hắn hiểu, hơn bất cứ người nào khác hắn là người hiểu rõ nhất. Vì con đường này hắn đã đi qua rồi. Rõ ràng nếu hắn muốn, cuộc sống nhung lụa vốn đã trải ra trước mặt hắn, thế nhưng hắn vẫn cố chấp tự vẽ đường đi của chính mình.
Cô và hắn thật ra đều rất giống nhau. Và cả hai đều hiểu điều này.
"Hay anh theo em nhé?" - Hắn thủ thỉ bên tai cô.
Hạc càng kinh hoảng lắc đầu.
"Không cần em nuôi. Ở nước ngoài cũng có thể đầu tư cổ phiếu. Nơi nào có cổ phiếu tự tin rằng anh sẽ không ૮ɦếƭ đói."
"Bỏ Sam ở lại một mình à?"
"Đưa cả Sam đi theo."
"Thôi đừng." - Cô đã ngơ ngác đi ra nước ngoài rồi mà hắn còn đòi còn kéo thêm bầu đoàn thê tử.
Hắn nhìn cô hỏi, ánh mắt tang thương - "Vậy 4 năm, anh phải làm sao đây?"
Hạc cũng không biết trả lời thế nào, đành nói - "Làm hòn vọng thê."
Hắn nghiến răng - "Em giỏi lắm, cũng chưa thành vợ anh mà đã muốn biến anh thành đá rồi."
Hạc nhìn hắn - "Tôi đi rồi cậu phải sống cho tốt, chăm sóc Sam, đừng cãi nhau với bố nữa. Nếu có thể giúp bố đảm đương công việc ở công ty, tôi cũng không thấy là chuyện gì xấu cả, cậu nên cân nhắc. Còn nữa, có đua thì cũng phải cẩn thận, đừng để bị té xe-"
Hạc bị hắn Ϧóþ miệng cô - "Em không chọc anh một ngày thì không sống nổi đúng không?"
Cô nhìn hắn nổi giận, nước mắt hơi ngấn, lại cười - "Còn một chuyện nữa. Thỉnh thoảng, cậu cũng hãy nhớ tôi nhé."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc