Muôn Trùng Nghìn Dặm - Chương 20

Tác giả: Icey

"Không."
"Đi mà."
"Không là không."
"Gia Lạc, sao con cứ cố chấp như vậy? Con đã 29 tuổi rồi, không còn nhỏ nhắn gì nữa. Con xem, bạn bè cấp ba, đại học của con đều đã lập gia đình sinh con hết rồi. Còn con, bạn gái còn chưa một lần dắt về nhà cho bố mẹ xem mặt."
Anh xoa xoa trán. Vấn đề này đã nói đi nói lại cả trăm nghìn lần, sao mẹ anh vẫn cố tình không hiểu.
"Mẹ, chuyện tình cảm không thể gượng ép."
"Lạc, yêu động vật là chuyện tốt, nhưng mà con là con người đó. Tuyệt đối không thể ૮ɦếƭ già cùng 37 con mèo như truyền thuyết được."
"Động vật còn đáng tin hơn con người. Con sống cùng chúng có gì không tốt?" – Anh ngầm châm thêm dầu vào lửa.
"Lạc, con nói thật đi. Hay là con thích đàn ông?"
"..."
"Con không nói có nghĩa là đồng ý sao? Thật sao bé Lạc của mẹ? Thì ra con đã ngả theo xu hướng này sao?" – Đầu dây bên kia thảm thiết.
Anh lạnh nhạt – "Mẹ, chiêu mè nheo của mẹ chỉ có tác dụng với bố thôi. Nếu không còn chuyện gì, bên con sắp có ca mổ rồi."
Mẹ của anh nghe đến thế, liền hắng giọng lên tiếng – "Lạc, cô gái lần này là nghe nói cũng rất yêu động vật, còn nữa tính tình vui vẻ, dễ thương y như mẹ vậy.... A lô, Lạc, con còn đó không không? Này Trần Gia Lạc."
Mẹ anh lập tức gọi lại, bà biết anh vẫn sẽ trả lời.
Quả nhiên không sai. Gia Lạc của bà ở đầu kia vẫn miễn cưỡng bắt máy.
Mẹ anh ở bên đầu này điện thoại khẽ cười, nhưng lại vờ nghiêm giọng nói – "Lạc, mẹ nghĩ kỹ rồi. Chúng ta một lần dứt điểm đi. Đây là lần cuối. Con chỉ cần xem nốt lần này, nếu vẫn không hợp, mẹ sẽ không ép con nữa."
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó có tiếng thở dài của con trai bà - "Đưa địa chỉ và giờ hẹn cho con."
Mẹ anh mừng húm, liền nói – "Được, được, cô ấy là người quen của con gái bạn mẹ. Mới có 24 tuổi thôi, mẹ thấy hình rồi nhìn cũng xinh xắn lắm. Tên con bé cũng đặc biệt, là..."
Thấy mẹ dài dòng mãi không thôi, anh liền ngắt lời - "Mẹ, địa chỉ và giờ hẹn."
Mẹ anh sợ anh đổi ý, liền nói – "À, ừ, 7 giờ rưỡi tối nay, nhà hàng Song Song trên đường Như Ý."
"Đây là lần cuối. Nếu mẹ dám nói dối con, bố sẽ bị sét đánh." – Anh nói, sau đó cúp điện thoại.
Mẹ anh chột dạ nhìn điện thoại.
Thằng nhỏ này, dám trù chồng bà.
Mẹ anh suy nghĩ một chút, đắn đo không biết có nên lên mạng tìm loại áo khoác chống điện cho chồng hay không.
Buổi chiều xong công việc, Gia Lạc rửa tay, tháo găng tay rồi tới phòng bệnh.
Y tá trực phòng bệnh nhìn thấy anh liền hỏi – "Anh Lạc, không phải là hết giờ làm của anh rồi sao?"
Anh chỉ gật đầu nhàn nhạt nói – "Lát nữa tôi có hẹn, ở lại thăm bệnh nhân một chút rồi đi luôn. Tình hình của Than Đen ra sao rồi?"
Y tá nghe câu hỏi của anh hơi toát mồ hôi hột. Cô biết bác sĩ Lạc có thói quen dùng tên của bệnh nhân thay vì số thứ tự. Thế nhưng bệnh viện rất nhiều bệnh nhân, mặt người chỉ sợ cô còn không nhớ nổi chứ đừng nói là mặt thú. Nghe câu hỏi của anh cô đành chịu ૮ɦếƭ, vội cúi tìm thông tin trong đống giấy tờ.
Gia Lạc thấy cô cuống quýt, đều giọng giải thích – "Là chú chó Mipin màu đen 20 ngày tuổi bị xe máy cán qua gãy hai chân sau được đội cứu hộ đưa tới hai ngày trước."
Cô y tá mừng rỡ, liền lên tiếng, chỉ về một chiếc Ⱡồ₦g phía bên phải, nói – "Ở bên này ạ. Cô bé hồi phục khá nhanh, tình hình sức khoẻ cũng chuyển biến tốt."
Vừa nói cô vừa mở cửa Ⱡồ₦g cho anh. Anh bế chú chó đen ra, đặt lên bàn, kiểm tra vết thương và đôi chân bó bột cho nó. Hai chân sau của chú quấn băng trắng. Chú chó con khẽ cọ đầu vào bàn tay anh. Anh khẽ mỉm cười, khẽ vuốt đầu nó. Chú chó nhỏ híp híp mắt khi được anh vuốt ve.
Cô y tá nhìn anh không chớp mắt.
Bác sĩ Lạc khi cười rất dịu dàng.
Cô y tá buộc miệng hỏi – "Bác sĩ Lạc, lát nữa anh hẹn bạn gái đi ăn cơm ạ?"
"Không."
"Thế anh hẹn người quen ạ?"
"Không."
Quả nhiên là bác sĩ Lạc lừng danh ít nói. Hỏi anh ta hai câu, anh ta đáp đúng hai chữ. Chính xác hơn là cùng một chữ trả lời cho hai câu. Tuy bác sĩ Lạc rất tận tuỵ với công việc, nhưng ngoài công việc ra, anh ta dường như lãnh đạm với tất cả mọi thứ khác. Anh ta ít cười và cũng ít biểu lộ cảm xúc. Cô y tá cũng biết điều im lặng, không dám hỏi thêm gì nữa, tránh cho mình tự làm bẽ mặt mình.
Ở bệnh viện đến tận bảy giờ, anh ra ngoài bắt taxi đến chỗ hẹn. Anh vốn có xe, nhưng nghĩ mình có lẽ sẽ phải uống chút rượu. Tuy không biết cô gái mẹ anh lần này bày vẽ là người như thế nào, cẩn trọng vẫn tốt hơn.
Bảy giờ tối đã quá giờ tan tầm nhưng đi vào trung tâm thành phố, cũng không tránh khỏi những dòng lưu thông chậm chạp. Tài xế lái xe sau khi bắt chuyện vài câu thấy anh không có hứng trả lời cũng chỉ chuyên tâm lái xe. Khi xe dừng ở một trạm đèn đỏ gần chỗ hẹn, anh lơ đãng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Vì xe đang đậu ở gần lề đường, anh vừa đưa mắt đã bắt gặp một chú mèo xám.
Chú mèo trông không sạch sẽ lắm, lông chỗ có chỗ không. Anh đoán là mèo hoang. Chú ta núp sau một chiếc hộp giấy, cảnh giác nhìn ra ngoài. Dịch tầm mắt một chút, lại nhìn thấy một cô gái đang ngồi xổm kế bên chiếc hộp đó. Cô đưa tay mở một hộp đồ ăn nhỏ, đặt ra phía trước rồi ngồi im chờ đợi.
Chú mèo nhìn cô gái đôi chút rồi lại nhìn chiếc hộp đồ ăn trước mặt, sau đó thận trọng nhón từng bước đi tới. Cô gái thấy chú mèo thò đầu vào trong hộp liếm đồ ăn, miệng khẽ cười. Từ chỗ anh có thấy được đôi mắt cô khẽ híp lại, khoé miệng cong lên và lúm đồng tiền nho nhỏ bên má cô.
Cô thận trọng đưa tay tới, có lẽ muốn vuốt ve bộ lông nhỏ. Không ngờ vừa bị chạm vào, chú mèo liền phản ứng, cào lên tay cô khiến cô gái khẽ giật mình rụt tay lại.
Vừa lúc đó đèn giao thông trước mặt chuyển màu xanh. Xe taxi của anh theo dòng người chạy tới trước. Anh nhìn lướt qua cô gái kia dần dần theo những dãy nhà, bị bỏ lại phía sau khung cửa kính xe.
Khi anh đến chỗ hẹn, cô gái mà mẹ giới thiệu vẫn chưa đến. Anh đi rửa tay, sau đó ngồi xuống một bên chờ đợi. Ở gần bàn anh ngồi có một bể cá. Anh nhìn những chú cá bơi lội qua lại, tĩnh lặng quan sát chúng Gi*t thời gian.
Ngồi chờ được một lát thì chợt có bóng người chạy đến.
Anh nghe tiếng chân dừng trước bàn mình, trong lòng thở dài một tiếng, chậm rãi nhìn lên. Khi ánh mắt của anh chạm vào gương mặt người đối diện, anh chợt sững người. Cô chính là cô gái ban nãy ngồi cho mèo ăn ở bên đường.
Không hiểu sao cô vừa xuất hiện không gian yên lặng xung quanh liền bị phá huỷ, giống như cô là chiếc muỗng, chọc xuống không gian, khuấy một vòng làm mọi thứ đều sinh động quay quay. Cô gái thở dồn dập, giống như vừa vận động mạnh.
Anh suy ngẫm không biết có phải cô chạy bộ từ chỗ chú mèo kia tới không.
Cô lên tiếng – "Xin hỏi, anh có phải là Gia Lạc?"
"Là tôi." – Anh gật đầu. Nghe câu hỏi của cô, anh liền đoán được cô chính là người hôm nay anh phải gặp.
Cô gái toét miệng cười với anh, lúm đồng tiền trên mặt lại khẽ lấp ló – "Xin lỗi tôi tới muộn. Anh chờ lâu chưa?"
"Lâu." – Anh có sao nói vậy.
Sắc mặt cô liền khựng lại một chút, nhưng cô vẫn vui vẻ ngồi xuống nói – "Thật xin lỗi. Trên đường có chút chuyện tôi tới muộn."
"Ừ." – Anh ta gật đầu.
Cô có hơi bị dội ngược vì sự lãnh đạm của anh, nhưng vẫn cố gắng bắt chuyện – "Tôi nghe nói anh là bác sĩ thú ý phải không? Đây là lần đầu tôi gặp bác sĩ thú y đấy. Rất vui được gặp anh." - Vừa nói cô vừa chìa tay ra cho anh.
Anh nhìn tay cô vừa chìa ra, trên mu bàn tay có vết xước nho nhỏ. Anh càng khẳng định cô chính là cô gái ban nãy ngồi bên lề đường vuốt ve mèo. Anh nhướn mắt hỏi – "Em rửa tay chưa?"
Bàn tay của cô liền ngưng lại giữa không trung.
Cô cười gượng hai tiếng – "Haha, anh không nói tôi quên mất. Để tôi đi rửa tay. Anh chờ một chút."
Cô liền đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Cô nhìn theo bóng lung của cô quay đi, hoàn toàn không biết tổ tiên dòng họ mất đời của anh đều đang bị người kia lôi ra chửi thầm trong bụng.
Cả đời Mây chưa bao giờ gặp một người đàn ông bất lịch sự như thế. Lần xem mắt này, họ chưa nói tới mười câu, cô đã cảm thấy cả đời này tốt nhất cũng đừng nên gặp lại anh ta. Chị họ của cô nói anh ta là cực phẩm, là bác sĩ du học nước ngoài trở về, tiền đồ sáng lạng. Nghe nói anh ta được mời làm ở một bệnh viện thú y lớn bên nước ngoài, thế nhưng anh ta một mực từ chối, về nước mở một bệnh viện tư.
Khi cô hỏi vì sao thì chị họ cô kể anh ta chỉ nói ở trong nước động vật bị ngược đãi rất nhiều. Mây nghe xong, cảm thấy anh ta quả thật là một chính nhân quân tử. Bác sĩ là phải như thế, lấy lương y như từ mẫu làm đầu. Thế nên cô kiên quyết bắt chị họ sắp xếp gặp mặt.
"Nhưng nghe nói tính tình anh ta không tốt lắm."
"Mặc kệ, em không cần biết, chị mau giúp em đi." – Cô trả lời. Cô cũng đã dự liệu trước với loại hàng cao cấp như anh ta chắc sẽ chẳng để mắt đến một cô gái như cô, nhưng nếu như anh ta yêu động vật, không biết chừng họ lại có điểm chung. Cho dù nếu không thể thúc đẩy tiến triển quan hệ tình cảm thì cô cũng muốn làm bạn với một người như anh. Cho dù không làm bạn được thì cũng xem như có quen biết, mà đã biết rồi thì cô có chuyện cần nhờ cũng dễ qua cửa hơn.
Không ngờ, gặp mặt rồi cô mới hiểu vì sao tiền đồ sán lạn như thế 29 tuổi rồi anh ta vẫn ế chỏng gọng. Còn hỏi tại sao hả? Rõ ràng gắn mác ngoài đại đại cực phẩm, bên trong của anh ta là đại đại phế phẩm.
Tính tình kiểu như anh, cô chính là ghét cay đắng.
Mây vừa cật lực chà xà bông lên tay vừa thở dài nhìn vào gương – "Mèo em, chị xin lỗi, chị đã phụ em rồi."
Khi trở ra cô vẫn chưng một bộ mặt tươi cười vui vẻ. Cô quyết định ăn sơ sơ rồi về, đánh nhanh thắng nhanh. Ở nhà cô, bạn cùng nhà Hạc nói hôm nay có làm cánh gà chiên nước mắm, món khoái khẩu của cô. Ở đây không ăn no về nhà cô vẫn có thể ăn tiếp.
Khi ngồi xuống bàn cô thấy hoảng hồn, anh ta gọi cả một bàn đồ ăn.
Mây nhìn bàn đầy mỹ thực, khẽ nuốt nước bọt – "Haha, sao anh gọi nhiều thế, hai người ăn sao hết?"
"Từ từ ăn sẽ hết." – Anh ta đáp, gắp đồ ăn đặt vào chén cô.
Mây trợn mắt nhìn anh. Từ từ ăn sẽ hết. Anh ta là heo hay cho rằng cô là heo?
Cô đành nuốt chán nản vào bụng, gắp một miếng thịt anh ta đã đặt trong bát mình, hơi nhíu mày. Vị thịt có gì đó kỳ quái. Cô ngẩng lên hỏi – "Đây là thịt gì vậy?"
"Không phải thịt, là đồ chay." – Gia Lạc đáp.
Cô lúc này mới quan sát kỹ một bàn đồ ăn, người đổ một tầng mồ hôi hột - "Đây là đồ ăn... chay cả sao?"
Anh gật đầu – "Tôi là bác sĩ thú y em không nhớ sao?"
Mây khóc không thành tiếng. Cô thích nhất là ăn thịt. Trong lòng liền cho Gia Lạc thêm 10 điểm trừ. Nếu anh ta chỉ ăn chay, cô thà cả đời không gặp lại anh.
Bây giờ anh ta còn gọi cả một bàn ăn như thế rõ ràng là muốn bức ૮ɦếƭ cô.
"Tôi vẫn chưa biết tên em." – Gia Lạc đột nhiên lên tiếng.
Mây dở khóc dở cười. Anh ta đi hẹn gặp cô mà ngay cả tên cô còn không biết.
Được lắm, dù gì cũng không muốn gặp lại anh ta, cô liền thuận miệng đưa bạn cùng nhà làm bia đỡ đạn – "Tôi tên Hạc."
Anh ta nghe cô nói, nghiêng đầu nhìn cô chăm chăm.
Mây hơi chột dạ, không biết anh ta có nhìn được là cô nói dối hay không. Cô hỏi – "Mặt tôi có dính gì sao?"
Gia Lạc lắc đầu – "Tên em không hợp với người lắm."
Mặt Mây càng đen thêm một tầng. Anh ta nói vậy là ý gì? Cho dù đây đúng thật không phải là tên cô, nhưng mà anh ta cũng có cần phỉ báng cô đến thế không?
Cô quyết định ngậm miệng luôn. Hai người ăn cơm trong yên lặng. Anh ta hỏi thì cô giữ lịch sự trả lời, đúng chừng mực có sẵn. Mây âm thầm đánh vật với đống đồ ăn trước mắt. Cũng may không quá khó nuốt, cô ăn cũng xem như lửng bụng.
Đang ăn Lạc đột nhiên có điện thoại, anh đi ra ngoài nghe điện. Sau đó quay vào nói bên bệnh viện của anh ta có một ca cấp cứu khẩn cấp, anh ta phải quay lại bệnh viện.
Khỏi cần nói, Mây mừng như vớ được vàng, vội vàng nói – "Không sao ạ, anh cứ về trước đi. Tôi cũng có chuyện phải đi bây giờ đây."
Cô quay người vội vàng lấy túi xách. Cô chỉ muốn biến nhanh khỏi chỗ này về nhà gặm cánh gà. Nào ngờ vừa đứng lên đã thấy Gia Lạc sừng sững đứng trước mặt. Lúc ngồi cô không thấy rõ nhưng khi đứng lên mới phát hiện anh ta rất cao, đứng từ trên cao xuống gương mặt băng lãnh nhìn rất đáng sợ. Gọng kính đen gác trên sống mũi thẳng tắp của anh ta càng làm vẻ ngoài thêm khó gần.
Anh ta chìa điện thoại của mình về phía cô, nói – "Lưu số điện thoại của em vào."
Mây trợn mắt nhìn anh ta. Không phải anh ta muốn về sau này còn liên lạc với cô chứ?
Cô không muốn chút nào nha. Không muốn, hoàn toàn không muốn.
Cô cười trừ, đành khéo léo giả ngu – "Số của tôi? Tại sao ạ?"
"Tôi sẽ gọi cho em."
Một câu nói của anh gửi Mây tới thẳng Bắc Cực lạnh lẽo. Cô đành thẳng thắn bày tỏ - "Tôi... có thể không đưa không?"
Gia Lạc nhìn cô, nhiệt độ xung quanh Mây liền hạ xuống một tầng.
Anh ta nhìn cô một lúc lâu. Mây có cảm giác mình giống như một con thỏ đang nằm trước miệng báo đầy răng lởm chởm. Cô chỉ cần nhúc nhích một cái, hàm răng kia sẽ ập xuống, cắm vào xương thịt của cô.
Một lúc lâu sau anh ta chậm rãi lên tiếng - "Em vừa nói gì tôi nghe không rõ."
Đây rõ ràng là cảnh cáo, ngầm nói với cô, em dám mở miệng từ chối một lần nữa xem.
Mây đương nhiên.... không dám. Nhưng mà cô cũng không muốn đưa.
Cô đành cắn răng, bấm số của... bạn cùng nhà vào rồi trả điện thoại lại cho anh. Trong bụng cô ngầm tự treo cổ mình tạ lỗi với Hạc.
[...]
Gia Lạc sau khi làm phẫu thuật xong kiểm tra điện thoại thấy một số lạ, anh gọi lại thì phát hiện đó là một cuộc gọi từ nhà hàng họ vừa gặp ban nãy. Bên tiếp tân nhà hàng nói họ để quên một tập tài liệu. Anh quay trở lại nhà hàng nhận đồ, không ngoài dự doán là tập tài liệu của cô gái tên Hạc kia.
Dẫu sao cũng đã trễ, anh không rõ cô đã ngủ chưa, cũng không tiện gọi cho cô. Anh đành đem tài liệu về nhà. Vừa vào nhà, Đậu Đen và Bánh Gạo đã quấn lấy chân anh. Đốm Đốm ở đằng xa chỉ nằm dài trên bậu cửa sổ lười nhác nhìn anh. Anh vào trong bếp, lấy thức ăn đổ vào dĩa mỗi đứa rồi ngồi xuống sô pha, giở tập tài liệu ra xem xét.
Trong tài liệu chỉ toàn là số liệu tài chính, anh không có hứng thú. Anh đóng tập tài liệu lại, mắt liếc thấy trên bìa có đề ngày nộp. Anh cau cau mày, rõ ràng là ngày mai.
Anh nhướn mày, rút điện thoại ra nhắn một tin - "Bây giờ em rảnh không?"
Đương nhiên, bạn cùng nhà của Mây, Hạc là người nhận được tin nhắn. Hạc căn bản không biết số điện thoại này là ai, liền nhắn lại một tin – "Nhầm số rồi."
Anh nhìn tin nhắn, nhíu mày hỏi lại - "Xin hỏi đây không phải là số của Hạc sao?"
Đầu bên kia liền có tin trả lời - "Là tôi, xin hỏi là ai ạ?"
"Mới vài tiếng đã quên? Em có họ hàng với loài cá vàng à?"
"Xin hỏi chị là ai vậy ạ? Tôi thật sự không biết."
Nhìn thấy chữ "chị" trong tin nhắn cô, đôi mày anh nhăn tít. Anh không nhắn tin nữa phiền phức, chủ động gọi thẳng tới số máy của Hạc.
Hạc ở đầu bên vừa đưa điện thoại lên tai liền bị một giọng đàn ông trả lời vì giật mình. Vừa rồi cô còn tưởng người ta là nữ.
Gia Lạc vừa nghe giọng đã biết không phải là cô. Anh thầm nghĩ cô gái này cũng giỏi lắm, dám đưa cho người khác giả danh không muốn nhận điện thoại của anh. Tuy nhiên anh vẫn giữ giọng điệu không cao không thấp trả lời – "Cô không phải là Hạc."
Hạc ngơ mặt. Cô không phải là Hạc thì còn ai là Hạc nữa, liền trả lời – "Tôi chính là Hạc."
"Cô không phải. Phiền cô gọi cô ấy ra nghe điện thoại giúp tôi." – Anh vẫn giữ lịch sự.
"Tôi là Hạc."
"Cô không phải."
Đầu bên kia cuối cùng cũng biết đều mà xuống nước - "Xin hỏi anh gọi đến có chuyện gì, để tôi nhắn giúp cho cô ấy?"
"Lúc nãy cô ấy để quên một tập tài liệu. Tôi đang cầm. Nếu cô ấy muốn lấy lại thì gọi cho tôi."
"Xin hỏi anh là..."
"Gia Lạc" – Anh nói xong cảm thấy không nên phiền người khác nữa, liền cúp máy.
Anh kiên nhẫn chờ một lúc vẫn không thấy cô gọi lại, tiện tay nhắn thêm một câu – "Tôi rất bận. Nếu em không liên lạc trong vòng 5 phút, tôi sẽ để tài liệu của em ngoài cửa, nếu có ai nhặt được, không phải là trách nhiệm của tôi."
Quả nhiên tin vừa nhắn đi, chưa đầy một phút sau đã có điện thoại gọi tới.
"Dạ, bác sĩ Lạc." – Đầu bên kia nhỏ nhẹ lên tiếng.
Anh khẽ cong khoé miệng hài lòng. Anh bình thường không như thế, thế nhưng không hiểu sao đối với cô có chút cảm giác muốn đàn áp.
"Tài liệu của em đang ở nhà tôi. Nếu em muốn lấy thì qua đây."
Mây nén giận, hỏi anh địa chỉ.
Gia Lạc đọc một lượt. Cô vâng dạ hứa hẹn sẽ đến lấy ngay rồi cúp máy.
Anh thả điện thoại, lấy khăn tắm vào phòng.
Khi anh vừa tắm xong thì chuông cửa reo, anh vừa lau tóc vừa ra mở cửa.
Mây đứng bên ngoài thấy của mở ra, liền bắt gặp hình ảnh Gia Lạc đứng ở trước cửa nghiêng đầu cầm khăn khẽ lau đầu. Mái tóc ướt bị đánh rối, kính cũng không đeo trên mắt, anh ta lại chỉ đang mặc áo thun trắng rất giản dị. Trên vai áo hơi ướt, thấp thoáng thấy màu da của anh ta. Bộ dạng anh hiện tại không thể không công nhận có chút... gợi cảm.
Anh ta nhìn thấy cô, khẽ nở một nụ cười nhỏ.
Mây liền lùi lại.
Tính sát thương từ người anh ta quả thật không nhỏ. Nếu không phải đã nói chuyện với anh ta ở nhà hàng lúc nãy, cô chắc chắn sẽ đổ sập lầm rầm trước vẻ ngoài hiện tại của anh ta.
Gia Lạc lách người sang một bên, nói – "Vào nhà đi."
Vào nhà đàn ông vào lúc nửa đêm, không cần ai dạy cô cũng biết là chuyện không được làm. Cô cười nói – "Bác sĩ Lạc, hiện tại đã trễ tôi không tiện vào. Tôi chỉ đến lấy tài liệu rồi về."
Lạc nhìn điềm đạm nhìn cô, sau đó quay lưng bỏ vào trong, nói – "Tài liệu của em ở trong nhà, trừ khi em là người dẻo, tôi không tin em đứng ở ngoài cửa cũng có thể lấy được."
Mây nghiến răng, rõ ràng anh ta có thể lấy đưa cho cô nhưng lại không muốn làm. Uổng công lúc trước cô coi anh ta là lương y như từ mẫu, rõ ràng là lòng lang dạ sói.
Cô đang một bụng chửi rủa bác sĩ Lạc thì chợt thấy dưới chân nhồn nhột, nhìn xuống mới thấy hai chú chó nhỏ, một đen, một trắng đang ngước đôi mắt to tròn nhìn cô, đuôi của chúng lắc tới lắc lui đầy phấn khích.
Cô mắt chữ A miệng chữ O nhìn chúng, chúng lại đưa chân khều khều chân cô, làm như tỏ ý muốn mời cô vào nhà. Cô để ý thấy con màu đen bị liệt hai chân sau, chỉ có thể lết tới lết lui bằng hai chân trước. Còn con màu trắng thì bị mất một lỗ tai.
Gia Lạc đã quay trở lại, anh cúi xuống bế con màu đen bị liệt chân sau lên, thấy cô cứ đứng ngẩn người nhìn chúng, anh lập lại – "Vào đi."
Mây ngần ngừ một lúc, lại dứt khoát bước vào.
Khi anh ấn cô xuống sô pha, chú chó trắng liền phấn khích quấn lấy chân cô, ư ư a a.
Mây ngước mắt nhìn anh, Gia Lạc chỉ nói – "Nó đòi em bế đấy."
"Tôi được phép không?" – Cô rụt rè hỏi.
Anh gật đầu. Cô đưa tay xách chú chó nhỏ lên đặt nó lên đùi khẽ vuốt ve bộ lông của nó. Chú chó được đặt lên đùi cô rồi mới yên phận nằm yên, mắt lim dim hưởng thụ.
Cô hỏi – "Đây là con gái ạ?"
Anh lại gật, sau đó bổ sung thêm – "Con gái út nhà tôi."
Mây bật cười, không ngờ anh cũng có thể nói được một câu như vậy. Khi cô cười, anh lại thấy thấp thoáng lúm đồng tiền hai bên má cô.
"Cô bé tên gì thế ạ?"
"Bánh Gạo." – Anh đáp.
"Tên anh đặt hả?"
"Ừ."
Cô vuốt vuốt bộ lông trắng của chú chó nhỏ, cười với nó – "Bố đặt tên hợp với con gái quá đi."
Nhìn nơi lỗ tai của nó, cô hơi chạnh lòng, hỏi – "Tai cô bé bị làm sao vậy?"
Anh chuyển ánh nhìn tới chú chó nhỏ trong lòng cô – "Có lẽ là đánh nhau bị cắn. Lúc tôi tìm thấy, cô bé không chỉ đứt một lỗ tai, mà cả đốt sống cổ đầu tiên cũng bị lệch ra khỏi vị trí cột sống, vùng đầu cũng bị tổn thương. Có lẽ là ngã từ trên cao xuống. Cũng may là được đưa tới bệnh viện kịp thời."
Cô nghe lòng đau nhói, chuyển sang nhìn chú chó đen trong tay anh, hỏi – "Còn con kia thì sao ạ?"
Anh khẽ xoa đầu chú chó trong tay – "Đây là Đậu Đen."
Cô phì cười.
"Em cười gì?"
Cô hắng giọng, suýt nữa thì quên mất mình đang ở trước mặt vua nước lạnh - "À, tôi chỉ thấy anh đặt tên chúng toàn đồ ăn thế?"
Anh mỉm cười bế chú chó nhỏ trong tay lên – "Tôi thấy hợp với chúng."
Nụ cười của anh đối với chúng rất dịu dàng. Chú chó nhỏ trong tay anh thè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay anh.
"Đậu Đen tôi tìm thấy ở một chung cư cũ. Nó bị xe máy cán qua nát hết xương hai chân. Lúc đó nó mới chỉ có mấy tháng tuổi thôi, lại sợ người lạ, bị kẹt ở một bậc thềm không thể lên được. Có nhiều lần người ta muốn đem nó tới bệnh viện nhưng vừa nhìn thấy người nó đã trốn đi rồi, không ai bắt được. Thế nhưng có lẽ đau quá buổi tối nó cứ rên suốt. Mọi người còn định dùng bẫy chuột để Gi*t nó, cũng may mà tôi phát hiện kịp thời. Lúc đó đã là mấy tháng sau rồi. Chân của nó không cứu được."
Mây im lặng nghe anh nói. Đúng lúc đó ở gần cửa sổ chợt nghe meo meo hai tiếng. Cô quay sang nhìn thấy một chú mèo đốm đang nằm dài trên bậu cửa nhìn cô. Anh quả không hổ là bác sĩ thú y, một mình sống với một mèo hai chó.
Gia Lạc nhìn theo ánh mắt cô – "Bên đó là Đốm Đốm, khoẻ mạnh bình thường, chỉ thỉnh thoảng đi lạc thôi."
Cô cười vẫy vẫy tay chào chú mèo kia.
Nó vẫn bất động nhìn cô, ánh mắt dò xét.
Gia Lạc đặt con Đậu Đen xuống, nói – "Được rồi, em không phải đến đây để lấy tài liệu sao?"
Mây lúc này mới giật mình. Cô quả thật là suýt nữa quên mất chuyện này. Anh ta chỉ vào tập tài liệu nãy giờ đặt ở trên bàn, cô với tay nhận lấy. Không ngờ tay còn chưa được chạm vào bìa tài liệu thì bàn tay cô đã bị Lạc nắm lấy.
Tay anh ta rất ấm, những ngón tay trắng thon dài bọc vừa vặn bọc lấy tay cô. Cô còn chưa kịp giật mình thì đã thấy anh ta đã cau mày lên tiếng – "Vết thương của em phải xử lý. Nếu không tốt sẽ bị nhiễm trùng."
Lúc đó Mây mới nhận ra anh đang nói mấy vết mèo cào trên mu bàn tay cô. Không đợi cô lên tiếng, anh đã đứng dậy lấy hộp thuốc đi đến ngồi xuống kế bên cô.
"Xoè tay ra." – Anh ra lệnh.
Không hiểu sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời. Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, duỗi tay cô ra, giúp cô khử trùng vết thương và cẩn thận băng lại. Khoảng cách anh rất gần, đầu anh hơi cúi, cô nghe được mùi dầu gội thơm mát toả ra từ mái tóc vẫn còn hơi ướt nước của anh. Tim Mây có hơi bị nhiễu loạn.
Thế này, cô với anh có tính là bạn bè hay chưa? Không có, Mây lắc đầu. Cô không mơ được làm bạn với anh. Chí ít thì có được tính là quen biết không?
Cô đánh bạo hỏi một câu – "Bác sĩ Lạc, sau này nếu tôi muốn tìm tới bệnh viện của anh, anh có phiền không?"
Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt của anh ở một khoảng cách gần như thế, trực diện như thế khiến cô cảm giác hô hấp vô cùng khó khăn, cô vô thức nín thở chờ câu trả lời của anh. Anh đột nhiên khẽ cười, sau đó nói – "Chỉ cần em đừng tha toàn bộ chó mèo nhặt trên đường tới bệnh viện của tôi xin chữa miễn phí là được."
Mây bĩu môi. Anh ta đọc được suy nghĩ của cô.
"Là thú nuôi của tôi." – Cô ở trước mặt anh nói dối không chớp mắt.
Anh nhướn mày, ánh mắt có chút hứng thú chất vấn cô – "Trên người em không có lấy một sợi lông chó mèo. Em cũng không có bộ dạng quen tiếp xúc với chúng, em thật sự có thú nuôi sao?"
Cô bị anh nhìn thấu, không khỏi chột dạ.
"Nếu tôi trả tiền thì sao?" – Cô hỏi.
"Vậy thì em là khách hàng, bệnh viện chúng tôi đương nhiên hoan nghênh em đến." – Anh ta điềm đạm lên tiếng.
"Bác sĩ Lạc, bình thường nếu người ta đem chó mèo hoang tới bệnh viện nhờ cứu chữa thì bác sĩ có phải chữa không?"
"Không có quy định bắt buộc phải chữa. Đều tuỳ vào hảo tâm của bác sĩ."
"Vậy..." – Cô ngập ngừng – "Còn anh thì sao?"
Gia Lạc ngẩng lên nhìn cô, mắt hơi nheo lại – "Không nói cho em biết."
"Vì sao?" – Mây ngẩn người.
"Tôi có cảm giác lòng tốt của tôi sẽ bị em lợi dụng."
[Hết ngoại truyện.]
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc