Muôn Trùng Nghìn Dặm - Chương 09

Tác giả: Icey

Lần này San không đưa cô đến đại tiệc công ty, ngược lại đến một phòng ăn riêng.
Trong phòng có một chiếc bàn ăn thấp lớn trải đầy đồ sushi và R*ợ*u. Trên bàn có ba người đàn ông trung niên đang ngồi trên sàn gỗ. Họ đều mặc áo vest nghiêm nghị, bên cạnh mỗi người đều có một hoặc hai cô gái trẻ trung ăn mặc nửa kín nửa hở rót R*ợ*u hoặc cười đùa.
Cảnh nam nữ thị phi trong phòng lại càng khiến cô thấy trong bụng tràn ngập bất an không muốn bước vào tiếp. Thế nhưng lần này không giống lần trước, ở trong căn phòng nhỏ như vậy, cô giống như Alice lạc vào Wonderland, cơ thể bỗng trở nên to lớn không biết giấu đi đâu.
Giống như đọc được suy nghĩ của cô, San khẽ siết tay cô như trấn an, khẽ khàng nhắc hai chữ - "CG"
Những người đàn ông trong phòng nhìn thấy hai người họ tay trong tay bước vào thì liền đứng dậy. Một người bước tới trước mặt San cười cười cung kính chìa tay ra – "Cậu San, tôi nghe nói hôm nay cậu bận việc không đến được, không ngờ vẫn có thời gian ghé qua, thật là quý hoá quá."
San bắt tay ông, nở nụ cười hoàn hảo đáp – "Giám đốc Trung đừng nói thế. Lần trước bàn về dự án Mai Phong, cháu đã nghĩ nhất định phải mời chú đi ăn một bữa rồi. Như thế nào lại bận quá vẫn chưa thể hẹn. Không ngờ lại bị chú chủ động giành trước rồi, thật sự rất thất lễ."
Người đàn ông xoa xoa tay nở nụ cười – "Cậu có hứng thú với dự án bên tôi là đã tốt rồi. Vào ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa chậm rãi bàn luận."
San gật đầu, kéo theo Hạc đang ngơ mặt ngồi xuống một góc bàn.
Trên bàn mọi người giới thiệu một lượt, giám đốc Trung là người vừa nãy nói chuyện với hắn. Hai người còn lại là phó tổng công ty và trợ lý của họ.
Bên kia giới thiệu xong rồi đến phiên họ, San cười cười quay nhìn sang nhìn cô, ý bảo cô tự giới thiệu đi. Hạc ai oán nhìn lại hắn, sau đó cúi đầu chào ba vị kia – "Cháu tên Hạc ạ." – Cô đảo mắt nhìn quanh, có lẽ vì màn tự giới thiệu của cô quá ngắn cho nên tất cả vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Cô biết tất cả đều đợi vế sau của cô, cái vế nói lên thân phận của cô với cái tên đang điềm nhiên uống nước bên cạnh này. Hạc định không nói, nhưng trong phòng im lặng lâu quá, cô đành bất đắc dĩ tiếp tục hành trình nói xạo – "Cháu là... em họ của San."
Giám đốc Trung nhìn cô, Hạc chợt lại nhớ đến cảnh hai người họ nắm tay nhau đi vào vì trên mặt ông vẽ hai chữ "***" rõ mồn một, cô liền thêm vào – "Cháu là cháu của con của bà cố ngoại của bà nội của mẹ anh ấy. Em họ hơi xa của San ạ." – Lần này đã có kinh nghiệm, cô nói vô cùng trôi chảy.
Mọi người trên bàn đều có phản ứng giống như bao người trước mà cô đã thay hắn giới thiệu: đơ.
Từ khoé mắt của mình, cô thấy khoé miệng hắn khẽ nhếch lên trên thành cốc, trong bụng không ngừng chửi rủa tên kia.
Giám đốc Trung là người tỉnh đầu tiên, nhìn cô cười – "Em họ xa như thế chẳng trách tình cảm tốt như vậy. Nào, tôi chúc cháu một ly." – Vừa nói ông vừa rót cho cô một chén R*ợ*u đầy. R*ợ*u trong tiệm này xài chén chứ không phải ly nhỏ, khiến cô chỉ nhìn thôi đã thấy kinh hãi.
Hạc nhìn San, hắn nhún vai ý bảo tuỳ cô. Hạc không dám từ chối, cô đành phải ngửa cổ uống cạn. Nước R*ợ*u ngòn ngọt tràn qua cuống họng cô.
Giám đốc Trung tấm tắc khen cô tửu lượng tốt. Quay sang với San, ông chìa ra một tập tài liệu khá dày, cười giả lả - "Lần trước dự án Mai Phong kết thúc thành công, đều là nhờ ơn của cậu, đây là bản thảo về dự án Sky Light tôi đã nhắc đến với cậu. Như cậu đã biết, công ty chúng tôi đang thu thập vốn đầu tư..."
Ông còn chưa nói hết San đã đưa tay nhận lấy tập tài liệu. Giám đốc Trung mừng rỡ nhìn hắn. Nhưng San không giở tập tài liệu ra, chỉ đơn giản đặt nó xuống bên cạnh – "Giám đốc, người Việt chúng ta có câu nói trời đánh tránh bữa ăn. Chuyện công việc, đợi ăn xong rồi hãy bàn tiếp. Lẽ nào ngài muốn để các chị xinh đẹp và em họ cháu chê cười chúng ta là người khô khan hay sao?"
Hạc thầm khinh bỉ năm từ "các chị gái xinh đẹp" trong lời nói của hắn. Giám đốc Trung cũng không dám trái lời, vội vàng rót cho San một ly R*ợ*u đưa tới – "Cậu nói phải lắm, phải lắm. Người già như tôi vô ý quá. Tôi mời cậu ly này vậy."
Hắn liền ngăn lại cười nói – "Hôm nay cháu lái xe, không tiện uống R*ợ*u."
"Ầy, uống một chút rồi lát nữa tôi giúp cậu kêu taxi về. R*ợ*u gạo Hàn Quốc rất ngon đấy." – Giám đốc Trung vẫn nồng nhiệt mời.
Vì tửu lượng cúa hắn cao hơn cô nhiều, cô thấy hắn cầm chén R*ợ*u lên, cứ tưởng sẽ không ngần ngại mà uống sạch. Chẳng ngờ hắn lại quay sang trìu mến nhìn cô – "Em họ cháu tửu lượng tốt như vậy, chi bằng để cô ấy cháu uống giúp vậy."
Hạc trợn mắt nhìn hắn, không ngờ hắn lại không ngần ngại ấn chén R*ợ*u vào tay cô. Mấy vị lớn tuổi trước mặt đều không hẹn mà cùng nhìn cô.
Hạc thấy tay cầm chén của mình run run. Nhưng đã nhận rồi, cô không thể không uống. Cô tự biết trình độ uống R*ợ*u của mình, R*ợ*u này không nhẹ, chừng sáu bảy chén cỡ này cô sẽ đứt phim.
Khi Hạc quay sang, cô thấy San đang nhìn mình, ánh mắt sắc bén giống như đánh giá cô.
Hạc đột nhiên cảm thấy, chén R*ợ*u này nhất định phải uống. Thế nên cô lại ngửa mặt dốc R*ợ*u xuống cổ họng uống hết một hơi.
Khi cô uống xong, cả bàn tiệc cùng vỗ tay khen ngợi cô. Cô quay sang nhìn San, chỉ có hắn là bất động, nheo mắt cau mày nhìn cô. Cô ai oán nhìn hắn như ngầm bảo: Tôi giúp cậu một phen, cậu còn nhăn cái gì.
Suốt bữa ăn mọi người đều ráng cố gắng mời R*ợ*u hắn nhưng không thành công. Thế là tất cả đều chĩa mũi dùi tấn công Hạc. Đều là những người đáng tuổi cha và chú, chức vụ lại cao hơn cô, Hạc nghĩ đến tiền thuế họ đóng cho nhà nước, từ chối mãi không xong cô đành phải nhận lấy, xem như dùng R*ợ*u thay tiền cống hiến cho nhà nước.
Cô uống thêm hai chén đầu đã hơi mơ màng nhưng mấy chú trước mặt vẫn không có ý định buông tha. Hạc nhận chén thứ sáu bảy gì đó, trong bụng nhắm chặt mắt hô khẩu hiệu vì đảng vì dân chuẩn bị uống sạch thì San đột nhiên giật chén R*ợ*u ra khỏi tay cô, nhắc nhở - "Muốn uống cho ૮ɦếƭ chìm luôn hay sao?"
Sau đó hắn đột nhiên làm một chuyện không ai nghĩ đến: ngửa cổ uống hết chén R*ợ*u kia.
Cả bàn ăn đều sững sờ nhìn hắn. Giám đốc Trung là phấn khởi nhất, nãy giờ ông đã năm lần bảy lượt mời hắn, liền cười cười nhìn cô – "Anh họ của cháu thật biết thương hoa tiếc ngọc."
Mời được một chén, ắt có chén thứ hai. Đều là dân kinh doanh, đầu óc nhạy bén, họ liên tiếp mời Hạc, dụ cho hắn uống.
Hạc kinh hãi nhìn hắn nâng hết chén này đến chén kia. Ngay cả cô cũng nhìn ra được họ đang cố ý dùng mình để chuốc R*ợ*u hắn. Tên này vốn không ngốc, như thế nào lại ngoan ngoãn thò đầu vào rọ như thế.
Đến khi hắn uống hơn mười chén thì cô không nhìn nổi nữa, lấy cớ cáo từ đi vệ sinh.
Bước ra khỏi phòng cô không khỏi thở dài. Không khí trong phòng tiệc ban nãy quả thật khiến cô ngộp thở, tuy ai cũng cười nói với mình nhưng cô lại cảm thấy tất cả đều không thật. Ngay cả cao lương mỹ vị đẹp đẽ trên bàn cũng giống như là giả, cô nuốt không trôi.
Cô thấy hắn quả thật tội nghiệp, sống cuộc sống xã giao, ăn uống khổ sở. Tuy cô không biết rõ hắn, nhưng nhìn những người hắn quan hệ, cô cũng đoán được hắn ở tầng lớp trên cô mấy bậc. Cô lại thở dài. Có thể hắn giàu, hắn nhiều tiền, nhưng phải đơn độc trải qua một cuộc sống giả dối như vậy, cô chỉ thấy trong bụng một trận xót xa cho hắn.
Hạc đang vừa đi vệ sinh vừa mải suy nghĩ, chợt ở bên ngoài nghe tiếng phụ nữ - "Cái anh Kim San lai Hàn Quốc đó ở ngoài đẹp trai quá đi mất."
"Chuyện, người ta lai Hàn Quốc mà lại."
Cô đoán họ là một trong những cô gái ở bàn ăn khi nãy. Phòng vệ sinh của cô nằm ở cuối dãy, cho nên nếu không đi tới thì sẽ không biết có người.
Cô định đi ra thì chợt nghe tiếng hỏi - "Chị này, anh ta là người Hàn Quốc có bị pê đê không thế?"
Hạc suýt nữa lăn ra đất cười ha hả, dừng bước nghe trộm.
"Chắc là không đâu, ai bảo em thế?"
"Thì cả buổi tiệc anh ấy chẳng liếc tụi mình lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn cô em họ của anh ấy mãi thôi. Nếu anh ấy không *** thì cũng là đồng tính ***."
Hạc quả thật muốn đi ra nhìn cho rõ mặt cô gái kia. Nhìn một cô gái mà bị ghép cho tội loạn luận và đồng tính Biến th' như thế, quả thật là oan uổng cho cả họ nhà hắn.
"Bố cậu ta người Hàn hả chị? Hay là mẹ?"
"Bố. Em không biết sao? Cậu ấy là con trai lớn của Kim Jun, giám đốc của tập đoàn Galaxy đó."
"Galaxy? Galaxy rạp chiếu phim, siêu thị, rồi cả mấy cái trung tâm thương mại lớn dưới Phú Mỹ Hưng hả?" - Cô gái kia kinh ngạc hỏi.
"Ừ, chứ còn Galaxy nào nữa?" – Người kia hơi mất kiên nhẫn.
"૮ɦếƭ thật, thần tài ở trước mặt sao em không biết? Chị có son không, đưa cho em mượn một chút."
Ngoài kia im lặng một chút, cô đoán chắc họ đang tranh thủ bôi son trét phấn lên mặt. Một lúc sau lại có tiếng trò chuyện vang lên.
"Trông em ổn không?"
"Ừ, đẹp rồi."
"Mà thần tài liệu có nhìn không? Tửu lượng anh ấy ghê gớm thật. Uống liên tục mà mặt không biến sắc. Chị Chi lúc nãy nói em nghe, giám đốc Trung trộn R*ợ*u gạo ấy với Soju đấy, mà anh ấy làm như nước lã, tu ừng ực. Anh ta không say thì làm sao mà tiếp cận? Có phải anh ta lai máu Hàn nên mới uống kinh dị thế không chị?"
"Nghe nói cậu ta từ năm 14, 15 tuổi đã theo bố đi tiệc rồi. Chắn chắn đã biết uống R*ợ*u từ bé."
"Ý, sao chị biết rõ gia thế anh ấy vậy?"
Cô gái kia khẽ thở dài, trong giọng nói có chút luyến tiếc – "Giám đốc Trung ban đầu vốn giao cho chị hầu hạ cậu ta, dặn dò chị chuốc R*ợ*u cho cậu ta để dễ bàn chuyện làm ăn. Cậu ta lại dẫn con gái theo cho nên chị không qua được. Cũng may anh ta tự giác uống R*ợ*u, nếu không lát nữa thế nào cũng bị giám đốc Trung khiển trách."
Hai người họ bàn tán một lúc rồi mới bỏ ra.
Nghe tiếng gót giày xa dần, cô mới bò ra khỏi phòng vệ sinh. Cô rửa mặt một lúc rồi mới đi ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, cô liền nhìn thấy San. Hắn đứng dựa lưng vào tường, hai tay cho vào túi quần, một chân hơi khụy, đầu hơi cúi, mắt khép. Nhìn qua giống như hắn đang tao nhã đứng làm người mẫu.
Cô bước đến gần, lay lay hắn - "Sao cậu lại ở đây?"
San nghe tiếng cô gọi thì mở mắt nhìn cô, miệng lẩm nhẩm - "Chị bị táo bón hay sao, đi lâu như vậy, có phải muốn người ta sốt ruột ૮ɦếƭ không?"
Cô nhìn hắn, ngờ vực hỏi - "Cậu say R*ợ*u rồi phải không?"
"Ừm. Tôi hơi buồn ngủ rồi." - Hắn đứng thẳng người, khẽ xoay cổ nghe xương kêu rắc rắc.
Hạc khẽ quan sát hắn. Kỳ thật trông hắn vẫn hết sức tỉnh táo, gương mặt không bị nhuộm mảnh màu đỏ nào, lời nói cũng sắc bén. Chỉ có mùi R*ợ*u gạo thơm thoang thoảng vương trên cơ thể là tố cáo hắn thôi.
Cô bất giác rùng mình, uống như vậy còn chưa say, như thế nào hắn mới say?
Thấy hắn xoay lưng bước đi, Hạc liền níu áo hắn lại. Hắn sững người quay lại nhìn cô. Cô nói - "Cậu ở đây chờ tôi, tôi quay lại chào họ một tiếng rồi chúng ta cùng về đi."
Không đợi hắn trả lời, cô đi ngang qua mặt hắn. Vào trong phòng ăn, cô nhặt áo khoác của hắn và túi của mình, chưng vẻ mặt thành khẩn nhất nói với mọi người - "Anh ấy say lắm rồi, không đứng nổi nữa, tụi cháu xin thất lễ cáo từ trước vậy."
"Thật sao? Để chú giúp cháu đưa cậu ấy về." - Giám đốc Trung lên tiếng, toan đứng dậy.
Hạc toát mồ hôi hột, vội vàng xua tay ấn giám đốc ngồi lại xuống bàn - "Không cần đâu ạ, anh ấy..." – Cô động não nghĩ kế - "Anh ấy đã ở trong xe chờ rồi, cháu chỉ lấy ít đồ là đi được thôi. Giám đốc và mọi người cứ ăn thong thả, cháu xin phép trước." - Nói xong cô vội chuồn ra khỏi cửa, chạy về phía hắn.
San thấy cô hớt ha hớt hải đi ra, còn tưởng chuyện gì, chưa kịp hỏi Hạc đã liền nắm tay hắn kéo đi cùng chạy.
"Chị làm sao thế?" - Hắn bị cô kéo chạy, vừa hỏi.
"Đi nhanh đi." - Cô giục - "Tôi nói với người ta cậu chờ ở xe rồi. Họ mà ra nhìn thấy cậu sẽ biết ngay là tôi nói xạo."
San ở sau cô đột nhiên ngửa tay, từ thế bị động chuyển sang nắm tay cô, chạy lên trước kéo cô đi. Hạc còn chưa định thần được chuyện gì xảy ra thì đã nghe giọng hắn cười giòn tan như chuông ngân - "Chạy như chị thì còn lâu mới thoát. Đi theo tôi."
Có lẽ bị sự phấn khởi của hắn lây nhiễm, cô để mặc cho hắn kéo. Gió thổi qua tai cô ù ù. Tiếng chân họ hòa vào nhau, náo loạn cả một dạy hành lang khách sạn trang nghiêm im ắng.
Ra đến ngoài cửa, cả hai đứng bên lề đường thở dốc.
Hắn vừa lấy hơi vừa cười nói – "Lý do tôi ngồi ngoài xe chờ quá tệ. Lần sau muốn trốn thì phải lấy lý do nào hay ho một chút, như là chị bị táo bón hay bụng đầy hơi ấy, như thế đảm bảo người ta cho ra mà không cần hỏi han."
Cô lườm hắn – "Được, lần sau tôi nhất định sẽ làm theo lời cậu dạy, xem mai mốt cậu còn mặt mũi gặp ai không."
"Tôi chỉ sợ không phải tôi mà là chị mất mặt thôi."
"Tôi dù sao cũng chẳng quen họ. Sau đó không cần gặp lại là được rồi."
Cô nghe hắn lẩm nhẩm – "Cái này sợ hơi khó."
Ban đầu cô định bắt xe buýt về nhà, nhưng hắn ngăn lại, nói - "Để tôi đưa chị về."
"Cậu uống R*ợ*u như vậy làm sao lái xe đưa tôi về được?"
"Không lái được. Nhưng có thể ngồi cùng taxi cùng chị." - Nói xong, hắn nhấn cả đầu cô vào trong xe taxi vừa tới.
Trời đêm hiu hiu gió, cô mở sổ xe để cơn lạnh vuốt ve gương mặt cho tỉnh táo. San ngồi ở đầu bên kia im lặng một cách khác thường. Bình thường cứ mở miệng ra là đấu khẩu, hiện tại ngồi trong xe không gian chật hẹp im ắng, cô cảm thấy sự im lặng của hắn có chút kỳ quái. Hạc quay sang nhìn thì thấy mắt hắn nhắm nghiền, như đang ngủ. Cô cũng không quan tâm, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, ngó ra tận hưởng cảnh đêm xa hoa.
Về sau Hạc phát giác, mỗi khi San uống R*ợ*u, hắn không quấy cũng không phá, mặt mũi tỉnh bơ như không. Nhưng mà đã say rồi chỉ làm duy nhất một chuyện: ngủ. Mà đã ngủ rồi thì trời long đất lở hắn cũng sẽ không dậy.
Tất nhiên hiện tại thì cô không biết điều này, nếu không cô đã chẳng dại gì cho hắn theo về nhà.
Về đến nhà cô, Hạc lay lay hắn - "Này, về tới nhà tôi rồi, cậu đọc địa chỉ đi cho người ta chở về."
San một tiếng cũng không đáp trả.
"Này, này." – Cô lại gọi hắn.
Người kia căn bản giống y như một cái xác ૮ɦếƭ, một cọng tóc cũng không động đậy. Cô có một suy nghĩ hay là hắn bị người ta chuốc thuốc độc ૮ɦếƭ rồi không? Khi đưa tay lên mũi thấy hắn còn thở cô mới thở phào một tiếng. Cô hết lay, rồi đánh, rồi nhéo, rồi tát hắn, người kia đều không có phản ứng. Hạc dở khóc dở cười.
Cuối cùng dưới con mắt nhìn khinh bỉ của tài xế taxi vì lằng nhằng mãi vẫn chưa rời khỏi xe, cô đành kéo hắn ra khỏi xe.
Cả thân người cao lớn của hắn gục lên người cô, nặng như mấy bao gạo khổng lồ đè lên người cô. Hạc liêu xiêu đỡ hắn đến trước cửa nhà bấm chuông. Cô thầm nghĩ nếu Mây không ra hỗ trợ, cô sẽ bị hắn đè ૮ɦếƭ ở cửa.
Mây khi đó lại đang nằm trên phòng xem phim, nghe tiếng chuông lò dò chạy ra. Nhìn thấy Hạc ôm một anh trai cao ráo đẹp mã, ăn bận nghiêm trang trước cửa, cô liền mở cửa rú lên – "Hạc Trắng, cậu bắt cá hai tay hay là hai cá một tay đấy?"
Hạc cũng không thèm giải thích, đau khổ nói – "Mau phụ tớ, sắp bị hắn đè bẹp ruột rồi."
Mây nhanh nhẹn giúp cô đỡ hắn vào trong nhà. Hai cô gái thả được hắn xuống sofa rồi cùng nhìn nhau, Mây hỏi Hạc – "Cậu nhặt động vật máu nóng này ở đâu ra?"
Cô nghĩ đến lần đầu cô gặp là lúc hắn té xe trước nhà, cho nên thành thật khai – "Ở trước cửa nhà."
"Không thể nào." – Mây rú lên – "Tớ về nhà trước cậu, sao không thấy anh ấy mà nhặt được chứ."
Hạc nhắc – "Hắn nhỏ hơn mình 3 tuổi đấy."
Mây nhìn hắn đang nằm trên salon rồi quay sang nhìn cô – "Thật?"
"Ừ."
"Thế ra cậu cũng có sở thích lái máy bay à?"
Cô đảo mắt - "Tớ với hắn không có mối quan hệ này."
Mây lại gần hít hít trên người cô vài cái, sau đó lại quay sang tên đang nằm trên sofa kia cũng hít hít mấy cái – "Trên người hai người có mùi giống nhau, cậu còn chối hả?"
"Mùi gì?" – Hạc tự ngửi mình.
"Ừm... hơi ngòn ngọt, giống như là mùi..." – Mây trầm ngâm
"Mùi R*ợ*u gạo Hàn Quốc?"
"Mùi tình yêu." – Mây đáp.
"..."
Hạc đá Mây một phát vào bếp, sai cô đi lấy nước cho hắn.
Hạc tháo áo ngoài, tháo cà vạt và tất của San ra rồi đưa tay nhéo má hắn đến mấy đợt. Hắn vẫn không nhúc nhích. Cô quả thật rất đau đầu.
Mây lấy ly nước đem ra cho hắn xong ấn vào tay Hạc, cười cười hỏi – "Cậu tính sao đây?"
"Còn sao nữa, để hắn ở đây chứ sao?" – Hạc đáp.
"Ngủ sofa à?"
"Ừ."
"Say như thế, ngủ một mình rất nguy hiểm. Chi bằng đem cậu ta lên phòng tớ đi, tớ không ngại chia chung giường với cậu ta đâu."
Hạc trợn mắt nhìn Mây, khinh bỉ phun ra – "Cậu là đồ háo sắc."
"Vậy tốt nhất cậu nên đem cậu ta giấu lên phòng đi. Để dưới này không khéo tớ lại bị mộng du tìm xuống bắt cậu ta đấy." – Mây nháy nháy mắt cười với cô.
Tuy Mây doạ như thế, nhưng họ căn bản không có cách nào kéo cái thân mấy chục ký gạo của hắn lên lầu, cho nên cô đành đem chăn xuống đắp cho hắn trên sofa. Tối hôm đó, cô trải chiếu nằm dưới sàn phòng khách trông hắn.
Thật ra Hạc cũng không muốn làm thế. Nhưng mà đúng như lời Mây nói, khi say ngủ một mình khá nguy hiểm, có thể bị nôn khi nằm ngửa, dẫn đến ngạt thở mà ૮ɦếƭ. Lúc trước Hạc đã từng tình cờ đọc một bài báo về chuyện này. Cô cảm thấy phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh, chịu khổ một chút nhưng an tâm còn hơn là lỡ đâu xảy ra chuyện rồi hối hận không kịp.
Vả lại ૮ɦếƭ vì ngạt thở đống đồ ói của mình, cô cảm thấy, nếu là hắn sẽ mất mặt phải biết. Cho nên cô tự nhủ xem như giúp hắn giữ hình tượng vậy.
Cô tắt đèn, quấn chăn nằm xuống chiếu.
Có điều ngủ nệm quen rồi, giờ đột nhiên nằm trên đất, đau lưng không chịu được. Cô lăn qua lăn lại một lúc cũng không ngủ được. Hạc nằm một chốc, cuối cùng quyết định mở cửa ra ngoài sân kéo ghế nhựa ngồi ***.
Đêm thanh tĩnh, đầu thuốc của cô cháy lơ lửng trong không trung. Hạc rút điện thoại ra xem. Cô bấm vào biểu tượng gallery. Trong máy của cô không có nhiều hình lắm, cô không có thói quen Tự sư*ng, nên trong máy nếu không phải hình liên quan đến công việc thì cũng chỉ toàn hình người khác. Cô xem một lượt, dừng lại trước một tấm hình tập thể công ty đã save từ facebook một khoảng thời gian không lâu trước đó.
Cô nhìn Huy trong tấm ảnh, lại nghĩ đến cuộc gặp gỡ của họ buổi chiều hôm nay. Anh rốt cuộc muốn nói gì với cô? Lông mi Hạc khẽ run lên. Hạc rít một hơi thuốc, cố trấn tĩnh bản thân. Cô hút tới khi thấy đầu hơi tê tê mới dụi tàn, sau đó cô chậm rãi đưa tay xoá tấm ảnh kia, cho điện thoại vào túi quay lại vào trong nhà.
Đi ngang qua ghế sofa, cô thấy chăn của San bị tuột. Cô dừng chân đứng lại, cúi xuống cẩn thận kéo chăn cho hắn. Có lẽ cảm nhận được chuyển động trên người mình, San đột nhiên trở người nắm lấy tay cô.
Hạc giật bắn mình, định thần lại thì thấy hắn vẫn đang say ngủ. Cô thở nhẹ, cố gắng rụt tay về. San trong cơn mộng mị thấy bàn tay mình đang cầm muốn rút ra, lại càng siết chặt hơn. Hắn đem cả bàn tay cô ôm vào trong ***, miệng mơ màng lẩm nhẩm - "Mẹ..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc