Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi - Chương 211

Tác giả: Long Thất

Chương 211: Luận về bản lĩnh tự ngược, lão Cố đứng thứ hai, chẳng ai dám nhận thứ nhất

Bảy ngày này Thẩm Thanh Huyền không hề nhàn rỗi, y cố tình bại lộ hành tung của mình, cùng Tiểu Kim đi dạo chung quanh, dẫn nó đi chơi ở một số nơi.
Y không tin Cố Kiến Thâm có thể nhịn được!
Khỏi phải nói Tiểu Kim vui vẻ cỡ nào, cứ suốt ngày quấn lấy Thẩm Thanh Huyền, thỏa mãn như một tiểu hài tử rốt cục đã được cha mẹ chú ý, dẫn đến Thẩm Thanh Huyền càng cảm thấy áy náy với nó nên đối xử càng hết lòng.
Mặc dù Tiểu Kim không phải con Thẩm Thanh Huyền, nhưng nó bị y đưa tới thế giới này, cũng là nhân chứng cho tình cảm sâu đậm giữa y và Cố Kiến Thâm, về tình về lý y phải chăm sóc tốt cho nó.
Cố Đế tôn cực kỳ bình tĩnh, như thể không phát hiện được gì, ngay cả chút phản ứng cũng không có.
Thấy luận đạo Tinh Hải đã đến gần, Thẩm Thanh Huyền dụ dỗ Tiểu Kim: “Ngươi có nhớ sư phụ ngươi không?”
Tiểu Kim nhất thời cuống lên, khẽ nói: “Nhớ ạ …” Ngàn vạn lần đừng ly hôn QAQ ly hôn rồi nó nên ở với ai QAQ!
Thẩm Thanh Huyền: “Vậy ngươi phải phối hợp với ta, chúng ta bắt hắn về.”
Nghe Thẩm Thanh Huyền không có ý định ly hôn, Tiểu Kim lập tức đề cao tinh thần: “Đại nhân, ngài nói đi! Dù lên núi đao xuống biển lửa, dù bồi cả mạng này ta cũng không tiếc!”
Dùng từ kiểu gì thế … quả nhiên không thể để Mộc Huân dạy con nít, chưa chi đã dạy con người ta thành thổ phỉ mất rồi!
Thẩm Thanh Huyền kiên nhẫn nói với Tiểu Kim: “Tối nay chúng ta đến Tinh Hải, sư phụ ngươi cũng sẽ đi, nhưng ngươi phải nhớ, nhất định không thể nhìn hắn, cũng không được nói chuyện với hắn, kiên quyết không để ý tới hắn, hiểu không?”
Tiểu Kim chớp mắt mấy cái, không hiểu.
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Thôi vậy, không cần hiểu, chỉ cần làm theo lời ta nói là được, có thể chứ?”
Tiểu Kim trịnh trọng gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Thẩm Thanh Huyền vỗ vai nó: “Bé ngoan.”
Tiểu Kim vẫn không kìm lòng được mà hỏi: “Đại nhân … có phải chỉ cần ta nghe lời, ngài sẽ không ly hôn với sư phụ đúng không?”
Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Ta không muốn, quan trọng là sư phụ ngươi có ý định đó!
Chỉ có điều không thể lấy ra dọa nó, y bảo: “Chúng ta phối hợp thật tốt thì sẽ không có chuyện đó.”
Tảng đá lớn trong lòng Tiểu Kim rơi xuống, siết chặt nắm tay: “Ta nhất định sẽ không nhìn sư phụ không nói chuyện với ngài ấy cũng không để ý tới ngài ấy!” Dứt lời, Tiểu Kim thấy hơi lo lắng, xong chuyện sư phụ sẽ không đánh nó chứ? Mặc kệ, nó tin Tôn chủ đại nhân!
Bên này, Thẩm Thanh Huyền đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ thiếu mỗi lão Cố.
Nói ra cũng thật thú vị, ngọc giản vừa hiện thế, y và Cố Kiến Thâm gặp lại ở Vọng Tẫn Tinh Hải, cũng tham dự luận đạo.
Khi đó Thẩm Thanh Huyền đã quên hết mọi thứ, thậm chí vì tổn thương ở Lan Phất quốc cùng di chứng Phong Tâm quyết mà phong bế bản thân, không chịu chấp nhận bất kỳ tình cảm nào.
Lúc đó y chỉ một lòng tu sửa thang trời và phi thăng, hoàn toàn xem đây là mục đích tiếp cận Cố Kiến Thâm, hành sự chỉ quan tâm đến đơn giản và thực dụng.
Còn Cố Kiến Thâm khi đó thì sao?
Mặc dù Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ hỏi, nhưng kết hợp với nhiều lần mất trí nhớ rồi gặp lại của hai người, y có thể đoán được.
Hắn thật sự thật lòng với mình đúng không? Song vì tồn tại của ngọc giản, Cố Kiến Thâm biết Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn “hư tình giả ý”. Khi đó Cố Kiến Thâm căn bản chẳng muốn làm theo yêu cầu của ngọc giản, vì thang trời sụp đổ hay không hắn chẳng quan tâm.
Chỉ vì ngọc giản hướng về Thẩm Thanh Huyền, hắn gặp được Thẩm Thanh Huyền, mới may mắn có những nhiệm vụ sau này.
Mấy trăm năm ngắn ngủi, rõ ràng chỉ cần bế quan là có thể tùy tiện giết thời gian, lại cô đọng tình cảm vạn vạn năm của họ, giúp hai người tìm lại đối phương và những gì đã mất chỉ trong thời gian ngắn.
Quanh đi quẩn lại rồi quay về, tâm trạng Thẩm Thanh Huyền giờ đã khác.
Hiện tại, phi thăng đối với y có cũng được, mà không có cũng chẳng sao, điều y hy vọng là được mau chóng nhìn thấy Cố Kiến Thâm. Chia xa đã bao ngày, y rất nhớ hắn.
Dường như khi tình cảnh đổi thay, bóng hồng y trên Vọng Tẫn vẫn là thứ đầu tiên bắt giữ trái tim Thẩm Thanh Huyền.
Mấy trăm năm trước, y nhìn hắn không chút kiêng dè, chỉ đơn thuần là thưởng thức với dung mạo khí độ của hắn.
Mà bây giờ, y cần phải cố gắng kiềm nén tình cảm đang không ngừng kêu gào trong lòng, khuyên mình đừng tiến tới ôm hắn.
Cách trở bởi Tinh Hải xanh lam cùng Vọng Tẫn đỏ rực, họ dường như trở lại lúc ban đầu.
— Mây thưa che trăng, gió cuốn tuyết hoa.
— Đỏ thắm móc đọng sương, Vu Sơn uổng sầu thương.
Nghe tưởng như trêu tức, song đó lại là lời thực lòng của hai người khi ấy.
Cố Kiến Thâm nhất kiến chung tình với Thẩm Thanh Huyền. Làm sao Thẩm Thanh Huyền không như thế? Chẳng qua cả chính y cũng không biết được điều đó mà thôi.
Hai người đứng nhìn nhau từ xa, Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa từng dời mắt, song Cố Kiến Thâm lại lảng tránh trước.
Người Thiên Đạo và Tâm Vực nào biết hai người họ tưởng niệm đến hao mòn? Chỉ nghĩ là đang thị uy, vô hình trung mở ra trận giao phong đầu tiên!
Lão Diệp và mọi người cho rằng: Há, đám nhãi Tâm Vực, Tôn chủ bọn ta sắp phi thăng rồi, uy áp ngập trời, các ngươi chẳng đủ sức ứng phó đâu!
Lão Cố: Vợ đẹp quá, thật nhớ em ấy, nhưng mà … không dám nhìn, tủi thân.
Tâm Vực thập nhị tướng thì lại nghĩ: Hay cho một Thẩm Bạch Liên, vừa lên sàn đã chơi trò quyến rũ, ngoại hình đẹp thì giỏi lắm chắc, tưởng ai cũng nhìn ngươi không dứt à, Bệ hạ bọn ta định lực phi phàm, không mê hoặc được đâu!
Thẩm Thanh Huyền: Tên hèn tên hèn tên hèn, đại hỗn đản đại hỗn đản đại hỗn đản!
Vòng luận đạo Tinh Hải đầu tiên … Thiên Đạo phán định: Thẩm Thanh Huyền thắng! Tâm Vực thì phán: Cố Kiến Thâm thắng!
… Ngay cả trọng tài cũng không có, phân thắng bại được mới có quỷ!
Vì không nhận được chỉ lệnh, nên mọi người đều vận sức chờ lên sàn, không ai dám vọng động.
Thẩm Thanh Huyền đến gần Cố Kiến Thâm, mở miệng trước: “Bệ hạ, đã lâu không gặp.”
Lần trước, lúc Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền “gặp nhau lần đầu”, hắn cũng nói: “Sư thúc, đã lâu không gặp.” Khi đó Thẩm Thanh Huyền cho rằng hắn ngả ngớn với mình, nên lúc nào cũng phân rõ giới hạn, cứ mở miệng gọi hắn Đế tôn, muốn bao nhiêu xa lạ thì có bấy nhiêu.
Hiện giờ đảo ngược, Cố Kiến Thâm không mở miệng, Thẩm Thanh Huyền gọi một tiếng Bệ hạ, nghe tưởng chừng lãnh đạm rồi lại có chút ôn nhu lưu luyến khó thể tỏ bày.
Cố Kiến Thâm vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tim lại đập cực nhanh, hắn sợ mình vừa cất lời sẽ bại lộ cảm xúc, nên dứt khoát im lìm không lên tiếng.
Một màn này rơi vào mắt nhân mã đôi bên, đã trở thành trận giao phong thứ hai!
Đám người lão Diệp tiếp tục đắc ý vênh váo: Tôn chủ tiên lễ hậu binh, đúng là phong phạm đại gia!
Tâm Vực thập nhị tướng: Thẩm Bạch Liên rác rưởi, muốn tiếp tục câu dẫn Bệ hạ? Nằm mơ, Bệ hạ bọn ta không thèm vẻ ngoài của ngươi đâu nhé!
Kết quả trận thứ hai cũng không cần tuyên bố, dù gì hai bên đều tự quyết cho mình thắng!
Thẩm Thanh Huyền thấy Cố Kiến Thâm không lên tiếng, trong lòng bắt đầu bén lửa, có điều y không nóng vội, vẫn khách khí như trước: “Bệ hạ, mời.”
Cố Kiến Thâm khẽ vuốt cằm, vẫn không nói một lời, thậm chí còn chủ động đi trước.
Thẩm Thanh Huyền âm thầm trợn mắt, ngoài mặt vẫn không có gì thay đổi, thậm chí càng thêm dịu dàng, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Lạnh không?”
Nhiệt độ Tinh Hải cực thấp, tóc Tiểu Kim đọng một tầng sương mỏng, nó khẽ đáp: “Vẫn ổn ạ.”
Thẩm Thanh Huyền đau lòng: “Lát nữa vào điện, ta rót cho ngươi chén trà nóng.”
Tiểu Kim vui vẻ: “Cảm ơn.”
Thẩm Thanh Huyền: “Cần gì khách khí với ta.”
Giọng hai người nói chuyện nghe thì nhỏ, nhưng ở đây đều là “kẻ thính tai”, muốn nghe rõ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Người Tâm Vực lặng lẽ quan sát Tiểu Kim, sau đó dùng truyền âm thảo luận.
Có Cố Kiến Thâm ở đây, đương nhiên người Tâm Vực sẽ được bảo vệ bởi kết giới, không cần sợ truyền âm bị Thẩm Thanh Huyền nghe thấy.
“Thiếu niên vàng rực đó là ai?” Họ không nhìn thấu chân thân của Tiểu Kim.
“Nhất định là linh vật trên Vạn Tú sơn!”
“Chà chà, ta nghe nói tất cả linh vật trên Vạn Tú sơn đều là luyến sủng của Thẩm Bạch Liên.”
“Phải đó, hoa đào Túc Vũ nổi bật hiện giờ xuất thân từ Vạn Tú sơn, nghe nói mấy năm đầu rất được sủng, ngay cả xuống núi tu hành cũng do Thẩm Thanh Huyền đích thân đi cùng.”
“Chỉ tiếc hắn vừa thành niên, Thẩm Thanh Huyền đã không thích nữa.”
“Cho nên hiện giờ y sủng thiếu niên tóc vàng này?”
“Nhất định là thế!”
May mà Loạn Ưng đang trấn thủ ở Duy Tâm cung, bằng không đã vỗ một chưởng cho đám đồng liêu này ૮ɦếƭ hết, toàn nói bậy bạ!
Mớ hỗn độn này Tôn chủ nghe không được, nhưng Bệ hạ thì nghe được đó!
Cố Kiến Thâm vừa nghe những lời Thẩm Thanh Huyền dành cho Tiểu Kim, trong lòng đã cháy hừng hực, hiện giờ thêm hồ ngôn loạn ngữ của đám thuộc hạ châm dầu, bỗng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị ngâm trong giấm, vừa chua vừa chát khó thể hình dung.
Hắn biết Thẩm Thanh Huyền cố tình chọc tức hắn, nhưng mình không thể ở bên y là sự thật, một ngày nào đó Thẩm Thanh Huyền sẽ thân mật với người khác, nghĩ thế, Cố Kiến Thâm chua tới mức ngay cả máu cũng ngập trong vị chua khó thể tản đi.
Luận đạo đều có người chủ trì … Tăng Tử Lương và những người khác đã anh dũng lên sàn, bắt đầu biện luận về thiên và tâm, nhả biết bao “lời vàng ngọc”.
Thẩm Thanh Huyền không thèm nhìn Cố Kiến Thâm, chỉ lo cẩn thận chăm sóc Tiểu Kim.
Cố Kiến Thâm không nhìn sang bên này, nhưng không nhìn không có nghĩa là không biết.
Theo lý Tiểu Kim nên vấn an hắn, dù không chào hỏi cũng nên liếc hắn một cái, thế mà Bululu chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần, cũng không đếm xỉa tới hắn mà chỉ toàn tâm toàn ý vây quanh Thẩm Thanh Huyền.
Vừa nghĩ tới những ngày mình bỏ đi, Thẩm Thanh Huyền cùng Tiểu Kim sớm chiều ở chung … lại nhớ tới sở thích của Thẩm Thanh Huyền … Tiểu Kim ngây ngô hồn nhiên …
Lão Cố: Luận về bản lĩnh tự ngược, ta nhận thứ hai chẳng ai dám nhận mình thứ nhất.
Trong đại điện, cấp trên thì lo ủ giấm rồi lại ủ giấm, ghen rồi lại ghen, cực kỳ bận rộn; bên dưới thì tranh cãi ầm ĩ, cảm xúc đã được ủ tới một giới hạn, chỉ còn nhờ nói không lại thì nhào vô đánh!
Thẩm Thanh Huyền cao giọng: “Ngươi muốn đi ngắm bình minh?”
Tiểu Kim phối hợp: “Vâng!”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Chuyện đơn giản!”
Nói xong y giơ tay, triều dương thong thả trồi lên từ nơi xa nhất của Tinh Hải, mặt trời màu đỏ thắp sáng Tinh Hải vô biên, màu lam vắng lặng được nhuộm bởi đỏ diễm lệ, va chạm vào nhau như ánh sáng mộng ảo của cầu vồng sau cơn mưa.
Mọi người ở đây đều ngưng thanh tịnh khí, họ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp này, song cũng lo đây là “lửa hiệu” trước khi đại chiến!
Tuy nhiên, không có gì xảy ra, chỉ đơn thuần là mặt trời mọc và mặt trời lặn mà thôi.
Thái dương rời khỏi Tinh Hải, bắn lên bầu trời, xẹt qua vô số đám mây rồi rơi vào Vọng Tẫn màu đỏ.
Ráng chiều đỏ rực như tìm được chốn về, mang theo hắc ám đầy trời lọt vào bình diện đỏ thẫm.
Tiểu Kim thán phục: “Đẹp quá.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Còn có thứ đẹp hơn.”
Dứt lời, y vẽ đầu ngón tay, phụt một tiếng, pháo hoa rực rỡ nở rộ giữa trời đêm.
Chư tử Thiên Đạo cùng Tâm Vực lập tức căng chặt thần kinh: Khai chiến rồi khai chiến rồi!
Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là pháo hoa dạ tiệc thôi mà?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc