Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 40

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Thích một người, vốn đâu cần lý do
Cảm giác rung động tinh tế này xuất phát từ cảm xúc không thể kìm nén. Giữa cảnh xuân, hai người nhìn nhau chăm chú, ánh mắt phiêu du tựa làn gió. Sự thấu hiểu giữa hai trái tim giống như khuy áo và khuyết áo, chìa khóa và ổ khóa, có hòa hợp thì mới mở ra được.
Ai là chìa khóa của ai? Và ai là ổ khóa của ai? Tất cả đều phải chờ vào cái duyên huyền diệu. Duyên là thiên ý, là thứ mà có cầu cũng chưa chắc đã được.

Hằng ngày, Lam Tố Hinh đầu đến tủ đựng đồ của Anh Hạo Đông, lấy một lọ quýt múi đóng hộp và để lại đó một chiếc kẹo. Những chiếc kẹp hoa quả xinh xắn được bọc trong lớp giấy bóng kính sặc sỡ, có khi là vị chanh, vị đào ngọt, có khi lại là vị dứa, vị dâu tây, mùi vị thanh thanh ngọt ngọt, rất ngon, đây là loại kẹo mà cô thích ăn nhất. Tuy biết phần lớn con trai đều không thích ăn đồ ngọt nhưng cô hy vọng anh sẽ thích chúng. Bởi luôn cảm thấy trong lòng anh toàn một vị đắng chát nên cô muốn để cuộc sống mỗi ngày của anh có chút dư vị ngọt ngào.
Không biết anh có hiểu được ý tứ của cô không nhưng sau mỗi lần đến dây lấy quýt, cô đều không thấy những chiếc kẹo kia đâu nữa. Có phải anh đã ăn rồi không? Cô mỉm cười, lại đặt vào đó một chiếc kẹo nữa, là vị quýt mà cô thích ăn nhất.
Đã thành thói quen, mỗi ngày, Anh Hạo Đông đều đến tủ đựng đồ để lấy kẹo. Những chiếc kẹo quả tròn xinh, đủ vị, đủ màu sắc như đó, xanh, cam, vàng… khi ngậm, vị ngọt ngào lan khắp khoang miệng.
Anh không thích ăn kẹo nhưng ngày nào tan học, anh cũng chạy ngay đến chỗ đựng tủ đồ, chờ mong dược nhìn thấy những viên kẹo đủ màu, việc mà từ trước đến nay, anh không nghĩ mình sẽ háo hức đến thế. Bóc lớp giấy bọc kẹo xinh xăn rồi như một đứa trẻ, anh cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy, kẹp vào trang sách.
Tuy miệng không chịu thừa nhận nhưng Anh Hạo Đông không thể lừa dối được bản thân mình, chẳng biết anh đã thích Lam Tố Hinh từ khi nào. Tuy anh đã cố ý tránh né cô hết lần này đến lần khác nhưng có vài người và vài việc, có lẽ đã được số mệnh sắp đặt trước, trốn tránh thế nào cũng không được.
Anh cũng không biết lý do vì sao anh thích cô. Tuy cô và Diệp U Đàm có khuôn mặt giống hệt nhau nhưng lại là hai con người hoàn toàn khác biệt. Anh thích cô vì cô chỉ là Lam Tố Hinh mà thôi.
Thích một người, vốn đâu cần lý do. Cảm giác rung động tinh tế này xuất phát từ cảm xúc không thể kìm nén. Giữa cảnh xuân, hai người nhìn nhau chăm chú, ánh mắt phiêu du tựa làn gió. Sự thấu hiểu giữa hai trái tim giống như khuy áo và khuyết áo, chìa khóa và ổ khóa, có hòa hợp thì mới mở được ra.
Ai là chìa khóa của ai? Và ai là ổ khóa của ai? Tất cả đều phải chờ vào cái duyên huyền diệu. Duyên là thiên ý, là thứ mà có cầu cũng chưa chắc đã được.
Hôm nay, chiếc kẹo dành cho Anh Hạo Đông có vị quýt, chua chua, ngọt ngọt, rất ngon. Vị ngọt ngập tràn khoang miệng suốt quảng đường ngồi xe về nhà. Vừa bước vào, anh đã thấy Anh Duy Hạ và Mộ Dung San đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt họ rất khó coi, như vừa cãi nhau xong. Anh nhanh chóng đoán ra mọi chuyện nhưng vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên, nói: “Anh cả, San San, sao hôm nay hai người lại rảnh rỗi về đây ăn cơm thế này?”
Mộ Dung San giận dỗi nói: “Cơm nước gì chứ, sắp tức đến no cả bụng rồi đây.”
“Sao vậy?”
Cô ta hất hàm, nói: “Hỏi anh cả cậu đi.”
Anh Hạo Đông nhìn Anh Duy Hạ với ánh mắt dò hỏi, anh ta nhíu chặt mày, nhẫn nại nói: “San San, anh đã nói chỉ là hiểu lầm thôi mà, em còn muốn anh giải thích bao nhiêu lần nữa đây?”
“Hiểu lầm a? Em đã thấy tận mắt cô ta hôn anh, anh còn nói hiểu lầm cái gì chứ?”
“San San, như em nói đó, em thấy cô ta hôn anh chứ đâu phải anh hôn cô ta! Cô giá đó du học bên Anh, sống rất thoáng và bạo dạn, cô ta chủ động làm vậy, nếu anh có lỗi thì chỉ là do nhất thời không tránh kịp mà thôi.”
Anh Hạo Đông đứng bên cạnh, không lên tiếng, khi nghe thấy Anh Duy Hạ nói đến cô gái nào đó du học bên Anh về thì ngơ ngác, sau đó thầm thở phào. Cô gái mặt mộc xuất hiện trong căn nhà ở đường Triển Dương đêm đó khá mảnh mai và dịu dàng, tuyệt đối không thể là cô gái bạo dạn trong câu chuyện này. Xem ra Mộ Dung San vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, mà đang ghen với một cô gái Tây hóa nào đó.
“San San, xem ra chị thực sự hiểu lầm anh cả em rồi. Anh ấy trước nay rất thật thà, chị cũng biết đấy, anh ấy chưa từng chơi bời trăng hoa ở bên ngoài. Chuyện phụ nữ chủ động tấn công, khiêu khích, chị không thể đổ hết trách nhiện lên đầu anh ấy được.”
“Hạo Đông, cậu đương nhiên sẽ phải bênh anh cậu rồi. Cậu không biết lúc đó tôi tức đến mức nào đâu, tôi và anh ấy đang ngồi uống cà phê trong quán, lúc tôi đi vệ sinh xong quay ra, đã thấy một cô gái ăn mặc bốc lửa đang hôn hết má trái lại đến má phải của anh ấy.”
“Người ta đi du học ở Anh về đương nhiên sẽ quen thói gặp ai cũng hôn, đây chỉ là nghi thức chào hỏi của họ. San San, lẽ nào chị không biết?”
“Tôi biết, nhưng thấy cô ta âu yếm ôm chồng chưa cưới của tôi, còn hôn lấy hôn để, tôi bực lắm.”
“Được rồi, anh cả sau này cũng phải chú ý, không được để những cô gái bốc lửa đến gần mình trong phạm vi ba bước. San San, chị thấy thế có được không?”
Mộ Dung San bật cười, “Hạo Đông, đúng là gần đây đầu óc cậu khá lên nhiều rồi, vẫn thích nói đuà như trước đây. Chẳng trách hôm nay mẹ lại có tâm trạng cùng đi mua quần áo với bà Chu, đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về.”
Mộ Dung San đã nguôi giận, Anh Duy Hạ rất cảm kích, nói: “Hạo Đông, vừa rồi cảm ơn em.”
“Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Anh thân mật với một cô gái ở giữa đám đông thì nói lên được điều gì chứ, dù sao cũng chẳng phải canh ba nửa đêm…” Chưa nói hết câu, Anh Hạo Đông đã chợt nhận ra mình lỡ lời, vội im lặng, không nói nữa.
Vẻ mặt của Anh Duy Hạ trở nên vô cùng phức tạp, anh ta vội vàng cáo từ: “Hạo Đông, anh còn có việc, phải đi trước đây.”
“Không ở lại ăn tối sao?”
“Thôi, khi nào mẹ về, em chào mẹ giúp anh.”
Anh Duy Hạ cùng Mộ Dung San vội vã rời đi. Anh Hạo Đông nhìn theo bóng họ, cảm thấy vô cùng có lỗi với sự lỡ lời của mình.
Đã rất lâu rồi Quảng Viễn chưa đến Diệp gia, bà Diệp liền gọi điện bảo anh ta đến nhà mình ăn cơm. Anh ta viện cớ nói công việc quá bận, không có thời gian, khéo léo từ chối hết lần này đến lần khác. Sau vài ba lần, bà Diệp đột nhiên nhận ra điều gì đó, bóng gió hỏi Lam Tố Hinh: “Tố Hinh, cháu nói xem, vì sao gần đây không thấy Quảng Viễn đến nhà chúng ta nữa.”
“Cháu không biết, có thể công việc của anh ấy rất bận.”
“Dù bận đến đâu thì cũng không đến mức thiếu thời gian ăn một bữa cơm chứ! Cháu và thằng bé cãi nhau à?”
“Không ạ, cháu với anh ấy thì có gì để cãi nhau chứ? Chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường, giận dỗi gì mà cãi nhau hả dì?” Lam Tố Hinh nói thẳng suy nghĩ của mình.
“Tố Hinh, cháu chỉ coi Quảng Viễn là bạn bè bình thường thôi sao?”
“Đúng vậy ạ!”
“Thật ra Quảng Viễn là một chàng trai tốt, Tố Hinh, nếu cháu muốn tìm bạn trai thì Quảng Viễn là người phù hợp nhất.” Bà Diệp không ngầm ám chỉ nữa mà nói thẳng vào vấn đề.
Lam Tố Hinh coi như không hiểu ý của bà, nói: “Dì à, bây giờ cháu còn chưa muốn tìm bạn trai, việc học hành vẫn quan trọng hơn. Cháu đi ôn bài đây!”
Ở lì trong căn phòng nhỏ, cô mở một trang sách, giá vờ chăm chú học bài. Bà Diệp không tiện nói tiếp, đành đi ra ngoài, đóng cửa phòng để cô học. Lam Tố Hinh ngồi bên bàn học, lúc thì lấy tấm thiệp nhét trong khung ảnh ra ngắm nghía, lúc lại cầm chiếc hộp đựng tiền, lắc qua lắc lại. Chỉ là mấy đồ vật nhỏ bé và chẳng có mấy giá trị nhưng khi nhìn ngắm chúng, trong lòng cô lại tràn ngập cảm giác ấm áp lạ thường.
Chủ nhật, bà Diệp gọi cho Quảng Viễn, bảo anh ta đến ăn cơm, bà còn nói đã hầm canh xương sườn ngó sen mà anh ta thích ăn nhất. Anh ta nói đang phải tăng ca, không đến được, định ngỏ lời xin lỗi thì bà Diệp liền chặn lại: “Không sao, nếu cháu tăng ca không đến được thì bác sẽ bảo Tố Hinh mang đến cho cháu. Bác hầm nhiều canh lắm, nhà bác không thể ăn hết đươc, cháu tăng ca thì cũng phảo bớt chút thời gian ăn cơm chứ?”
Quảng Viễn im lặng hồi lâu rồi nói: “Để Tố Hinh mang đến cho cháu thì không tiện lắm. Cháu đã đặt đồ ăn nhanh rồi, bác gái, thực sự không cần phiền phức vậy đâu.”
“Không sao, Chủ nhật Tố Hinh cũng rãnh mà, con bé cũng cần ra ngoài đi dạo một chút, chứ nó cứ nhốt mình trong phòng đọc sách suốt ngày, rất dễ bị gù lưng, cận thị. Được rồi, cứ quyết định vậy đi, lát nưa bác sẽ bảo Tố Hinh mang cơm đến cho cháu.”
Bà Diệp không để cho Quảng Viễn kịp từ chối, dập máy luôn. Lam Tố Hinh ở bên cạnh nghe vậy thì chỉ biết thầm cười khổ. Đối phó với người dì cố chấp, luôn muốn vun đắp cho cô với Quảng Viễn này, xem ra rất khó có thể ậm ờ đối phó cho qua, nhất định một ngày nào đó, cô phải nói chuyện rõ ràng với bà mới dược.
Hôm nay, cô cứ làm theo lời bà trước đã. Mang cơm cho Quảng Viễn cũng chẳng sao, anh thừa biết trái tim cô đang đặt ở đâu, cũng biết lần này cô đến là phụng mệnh của dì nên sẽ không hiểu lầm.
Từ Diệp gia đến công ty của Quảng Viễn phải đi xe buýt mất gần ba mươi phút. Vì đường khá xa, trời lại mưa lất phất nên Lam Tố Hinh không đi xe đạp. Xe buýt hôm nay rất đông, người đứng lố nhố, cô đành xách cặp ***g giữ nhiệt chen xuống phía sau, ở đó may ra vẫn còn chỗ đứng. Trên chỗ ngồi dành cho hai người phía sau có một cặp nam nữ đang thấp giọng nói chuyện. Giọng chàng trai kia vô cùng tức giận: “Anh đã làm bao nhiêu việc vì em, tại sao vẫn không thể khiến em động lòng?”
Cô gái kia vô cùng khổ sở nói: “Em biết anh đã làm rất nhiều việc vì em, em vẫn luôn cảm kích anh, nhưng em thực sự không thể yêu anh được nữa!”
“Tại sao lại không thể? Quan hệ giữa chúng ta vẫn luôn tốt đẹp, nếu người đàn ông đó không xuất hiện…”
Cô gái liền ngắt lời: “Tiểu Vũ, em phải nói thế nào thì anh mới chịu hiểu đây? Chuyện này không liên quan gì đến người khác, là do em từ trước đến nay đều chưa hề yêu anh. Sở dĩ em ở bên anh bốn năm là vì anh chịu chu cấp tiền cho em đi học. Bây giờ, em đã có thể tự kiếm được tiền rồi, anh hãy nhận lại số tiền em trả anh rồi buông tha cho em đi, đừng đến tìm em nữa.”
“Tú Nhuận, em nợ anh đâu chỉ có tiền. Em nợ anh rất nhiều.”
Tú Nhuận, cái tên này nghe rất quen, giọng nói cô gái này, cũng càng quen hơn. Lam Tố Hinh bất giác quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt người con trai kia rất thô kệch, còn khuôn mặt cô gái ngồi bên cạnh lại xinh đẹp như đóa hoa lan. Cô lập tức nhận ra. Ấy, đây chẳng phải chính là cô ý tá Tần Tú Nhuận đó sao?
Lam Tố Hinh không lên tiếng chào cô ta, vì lúc này cô ta đang nói chuyện với người khác, hơn nữa còn là chuyện chẳng mấy vui vẻ. Khuôn mặt xám xịt, cô ta liên tục cắn chặt môi, không để ý đến mọi người xung quanh, nếu giờ cô đột nhiên đến chào thì hình như không được hay cho lắm.
“Tiểu Vũ, xin anh công bằng một chút. Đúng, em biết để cung cấp tiền cho em đi học, anh đã phải bán căn nhà bố mẹ anh để lại, nhưng em cũng đã đánh đổi bốn năm thanh xuân đẹp nhất để ở bên anh rồi, hơn nữa, em còn nguyện ý bồi thường gấp đôi số tiền đó cho anh. Em xin anh rủ lòng thương, buông tha cho em đi!”
“Tú Nhuận, có phải em muốn cùng người đàn ông kia…”
“Tiểu Vũ!” Tần Tú Nhuận lại lần nữa ngắt lời anh ta, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Được rồi, chúng ta xuống xe rồi hẵng nói tiếp.”
Sau đó, họ vội vã xuống xe, Lam Tố Hinh nhìn theo bóng họ xa dần, trong lòng dấy lên sự đồng cảm. Xem ra thân thế của Tần Tú Nhuận cũng chẳng tốt hơn cô là bao, nếu không thì sao phải dựa dẫm vào một người đàn ông để có tiền ăn học? Cùng là người lưu lạc tha phương, nhưng cô vẫn may mắn hơn cô ấy một chút, vì trong lúc túng quẫn, bất đắc dĩ phải tự bán mình thì thật may vào được Anh gia. Hơn nữa, Anh phu nhân cũng rất tốt, bà để cô rời đi, không một lời trách móc. Không như Tần Tú Nhuận, có tiền “chuộc mình” rồi mà vẫn cứ vướng víu, chưa thóat được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc