Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 32

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Anh Hạo Đông biết chuyện mẹ mình yêu cầu nhà trường đuổi việc Thẩm Mỹ Kỳ thì không vui nói: “Mẹ, tại sao mẹ phải làm vậy?”
“Hạo Đông, sao mẹ lại không thể làm vậy? Con bé Thẩm Mỹ Kỳ này rõ ràng biết con từng vì chuyện kia mà lâm bạo bệnh nhưng vẫn cố tình lấy nỗi đau đó ra để đả kích, báo thù con. Mẹ bảo nhà trường đuổi việc nó cũng là vì muốn nó tránh xa con, mẹ không muốn con trai mẹ bị những đứa con gái không yêu đươc liền quay sang oán hận rồi làm tổn thương đến con.”
Lời nó của Anh phu nhân hết sức quyết đoán, sự việc lần này khiến cho bà vô cùng tức giận. Bà muốn Anh Hạo Đông chuyển trường là vì không muốn anh bị quấy nhiễu bởi những lời đồn thổi. Ai ngờ Thẩm Mỹ Kỳ lại khiến bao công sức của bà tiêu tan. Chứng đau đầu của Anh Hạo Đông một lần nữa lại tái phát nghiêm trọng, khiến anh nằm liệt giường hai ngày mới tỉnh. Bất luận thế nào thì bà vẫn không thể bỏ qua sự việc này và phải xử lý một cách thích đáng.”
Anh Hạo Đông biết có tiếp tục nói về vấn đền ày với mẹ cũng không mang lại kết quả gì, đàng buông tiếng thở dài rồi im lặng.
“Hạo Đông, con nghỉ ngơi vài ngày đi. Mẹ sẽ sắp xếp cho con chuyển sang trường khác.”
“Chuyển trường? Vì sao ạ?”
“Chuyện quá khứ của con đã lan truyền khắp trường này rồi, con chịu đựng được việc bị người khác chỉ trỏ không?”
Anh Hạo Đông cắn môi nói: “Mẹ, không sao đâu, con có thể đối mặt.”
“Hạo Đông, con muốn tiếp tục ở lại trường này ư?”
“Vâng, con gnhĩ không cần thiết phải chuyển trường, thành phố có rộng lớn đến đâu thì vẫn sẽ có lúc phải va chạm thôi. Ở trường này có Thẩm Mỹ Kỳ, chưa chắc ở trường khác sẽ không gặp người biết đến quá khứ của con. Đến lúc đó, con lại phải chuyển trường nữa sao?”
“Hạo Đông, hay con đi du học nhé? Tại mẹ không nỡ rời xa con, nếu không, lúc đầu đã cho con sang Anh du học rồi. Với lại, mẹ cũng không quen sống ở phương Tây nên không thể đi cùng con, để con đi một mình thì mẹ lo…”
Anh Hạo Đông nài nỉ: “Mẹ, con không đi đâu cả, con sẽ ở lại trường này.”
Anh Hạo Đông quyết định sẽ không lẩn tránh nữa, ở lại đối mặt với hiện thực.
Từ sau hôm gặp chuyện ở trường, Anh Hạo Đông nghỉ học mấy ngày liền. Lam Tố Hinh thấy nhớ nhung, thấp thỏm lo lắng cho anh nhưng không dám gọi đến Anh gia để hỏi. Trái tim cô luôn ở trạng thái nơm nớp, rối bời.
Sáng nay, đạp xe đi học, lúc gần đến cổng trường, cô rất đỗi ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy chiếc Meercedes quen thuộc kia. Người ngồi trong xe chắc cũng đã nhìn thấy cô, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt xanh xao của Anh Hạo Đông hiện ra, anh gật đầu ra hiệu với cô từ xa. Cô bất giác nở nụ cười, thể hiện sự vui mừng và khích lệ. Dường như cô đang muốn cổ vũ anh: “Không sao, đừng để ý người ta nói gì, nghĩ gì về anh.”
Có lẽ anh hiểu đươc sự âm thầm cổ vũ của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, đáp lại cô bằng một nụ cười dịu dàng. Nụ cười anh nhẹ tựa gợn sóng, lan thành từng vòng trên gò má anh, đôi mAnh Duy Hạát anh rồi đến chân mày anh…cuối cùng, nó còn vượt qua khoảng cách mấy chục bước chân mà tràn vào trái tim cô.
Mặt trời mới nhú, mang theo hơi ấm. Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Anh Hạo Đông càng thêm rạng rỡ, tươi vui, Lam Tố Hinh nhìn đến ngơ ngẩn. Đáng tiếc, anh gần như chẳng mấy khi cười.
Anh Hạo Đông tiếp tục quay lại trường học, cả ngày nay, tâm trạng của Lam Tố Hinh vui mừng cực độ. Cho đến cuối buổi chiều, khi tan học, tâm trạng cô đột nhiên trở nên tồi tệ, vì chiếc xe đạp cô dựng ở bãi đỗ xe đã biến mất.
Sao lại như vậy? Rõ ràng cô đã dựng xe ở chỗ này mà! Vòng qua vòng lại bãi đỗ xe, cuối cùng, cô tìm thấy chiếc khóa xe của cô nằm chỏng chơ trong một góc khuất, rõ ràng là đã bị ai đó đập vỡ. Cô trừng mắt, nhặt chiếc khóa đó lên, nhìn hồi lâu rồi buồn bã thở dài.Không biết tên trộm đáng ૮ɦếƭ nào đã lấy xe của cô. Đây là chiếc xe mà Diệp U Đàm để lại, cô vẫn luôn trân trọng và giữ gìn, giống như lúc sử dụng chiếc ô kia vậy. Nhưng sao đã trân trọng, gìn giữ như vậy mà hết lần này đến lần khác, cô toàn làm mất đồ của cô ấy vậy chứ?
Buồn bã đứng ngẩn ngơ trong bãi đổ xe hồi lâu, Lam Tố Hinh đành cúi đầu, ủ dột rời đi. Đứng mãi ở đó cũng không có tác dụng gì, xe thì cũng đã mất rồi. Cô phải đi xe buýt về nhà. Lúc về đến nhà, ông bà Diệp đang ngồi đợi cô bên mâm cơm đã nguội, bà Diệp vừa thấy cô, liền hỏi: “Tố Hinh, sao hôm nay cháu về muộn thế, cháu ở lại trường có việc à?”
Lam Tố Hinh buồn bã nói cho bà biếc chiếc xe của Diệp U Đàm đã bị mất, cô phải đi xe buýt nên mới về muộn như vậy.
Bà Diệp nghe nói chiếc xe đã mất thì trong mắt ánh lên vẻ ảm đạm nhưng giọng nói vẫn rất mực ôn hòa: “Mất thì thôi, bây giờ trộm ςướק nhiều lắm, của đi thay người. Những chiếc xe nào còn mới một chút càng dễ bị chúng nó trộm mất. Trước đây, U Đàm cũng từng bị mất đến ba, bốn chiếc xe. Thôi bỏ đi, Tố Hinh, ăn cơm trước đã. Ăn cơm xong, cháu gọi hỏi Quảng Viễn xem khi nào thì nó rảnh để đưa cháu đi mua xe mới.”
“Dì à, không cần mua xe mới đâu, cháu nghĩ chỉ cần mua một chiếc xe cũ là được rồi ạ, cũng tránh bị bọn trộm nhòm ngó.”
Bà Diệp cũng không cố nài, chỉ thở dài, nói: “Tố Hinh, cháu đúng là hiểu chuyện hơn U Đàm. Nếu không phải xe mới thì con bé sẽ không chịu đi, mỗi lần mất xe, con bé nằng nặt đòi mua bằng được một chiếc xe mới, tốt hơn.”
Lam Tố Hinh khẽ cười, không nói, cô không dám so sánh với Diệp U Đàm, cô ấy là con gái rượu, được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng, không thể hiểu được cuộc sống khó khăn, vất vả của những người nghèo khổ. Lam Tố Hinh thì khác, cô có thể vì khó khăn mà chắt Ϧóþ, chỗ nào có thể tiết kiệm thì tuyệt đối sẽ không lãng phí. Có lẽ vì được bố mẹ chăm lo, yêu thương mọi bề nên chỉ vì chút trở ngại trong chuyện tình cảm mà Diệp U Đàm đã nghỉ quẫn, vứt bỏ thế giới sớm như vậy. Còn Lam Tố Hinh, cô lúc nào cũng như loài cỏ dại, mưa sa bão táp càng khiến cô thêm kiên cường, cô không bao giờ nghĩ rằng có thể dễ dàng chấm dứt cuộc sống đến thế.
Sau bữa tối, bà Diệp gọi cho Quảng Viễn, hỏi anh khi nào rãnh, đến đưa Lam Tố Hinh đi mua xe. Anh nói đang đi công tác xa nhà, phải mấy ngày nữa mới về, thế là bà Diệp quyết định đợi anh quay về sẽ đưa cô đi.
Mấy ngày này, Lam Tố Hinh đành đi xe buýt đi học. Đi xe đạp quen rồi nên bây giờ chuyển sang đi xe buýt, cô thấy không quen lắm. Ở trong trường cũng không được thuận tiện, như thiếu mất đôi chân vậy. Trường rất rộng, các khu giảng đường, thư viện, sân thể thao…cách nhau khá xa. Có xe đạp thì muốn đi đến đâu cũng nhanh hơn nhiều.
Có thể là do trước đây, thấy cô đi đâu cũng có chiếc xe đạp bên mình nên hôm nay, khi Lam Tố Hinh gặp Anh Hạo Đông ở sân trường, anh liền hỏi: “Hôm nay em không đi xe đạp à?”
“Mấy hôm nay em đi xe buýt, xe đạp của em bị trộm mất rồi.”
Anh Hạo Đông hơi sững sờ: “Bị mất rồi?”
“Ừm, tệ trộm dáng ghét!” Lam Tố Hinh thở dài.
Anh Hạo Đông ngẩn người hồi lâu mới hỏi tiếp: “Vậy em có định mua xe mới không?”
“Có, nhưng em không biết mua thế nào…Ý em là, em không biết ở đâu bán xe đạp tốt, em cũng không biết chọn.”
Anh Hạo Đông nhìn cô rồi nó: “Anh biết, anh đưa em đi mua nhé?”
Lam Tố Hinh hơi sốc, sau đó, trái tim cô khẽ đập rộn ràng, tựa những bông hoa đang lặng lẽ bung cánh. “Như vậy…có làm phiền anh quá không?”
“Không đâu, trưa nay đi luôn nhé, em có thời gian không?”
Thỉnh thoảng Lam Tố Hinh cũng không về nhà ăn cơm mà ăn qua loa chút gì đó trong căn tin của trường. Cô liền gật đầu, “Thời gian thì em có, nhưng em không mang theo tiền, hay ngày mai nhé!”
“Không sao, anh có tiền đây rồi. Trưa nay, sau khi tan học, anh đợi em ở đây!”
Anh Hạo Đông nói xong, liền quay người rời đi, không để Lam Tố Hinh có thời gian từ chối. Không biết cố tình hay vô ý, ông trời lại sắp đặt một tình huốn tương tự như vậy. Trước đây, anh không đưa Diệp U Đàm đi mua xe thì bây giờ, anh rất muốn đưa Lam Tố Hinh đi chọn một chiếc xe đạp mới.
Buổi trưa, sau khi tan học, Lam Tố Hinh rời khỏi trường cùng Anh Hạo Đông. Cô nói: “Anh muốn đưa em đi đâu mua xe? Em chỉ định mua một chiếc xe đạp cũ thôi.”
Anh Hạo Đông thấy lạ, hỏi cô: “Sao không mua xe mới?”
“Xe mới dễ mất lắm, mua sẽ cũ còn mới khoảng năm mươi, sáu mươi phần trăm vẫn an toàn hơn nhiều. Anh biết chỗ nào bán xe cũ không?”
Anh Hạo Đông ngẩn người, cái này thì anh không biết rồi, anh vốn định đưa Lam Tố Hinh đến tiệm xe đạp nổi tiếng, chọn một chiếc có mẫu mã và chất lượng tốt là được.
“Đừng mua xe cũ, cứ mua xe mới đi!”
“Em chỉ muốn mua một chiếc xe cũ thôi, không cần đi xe mới làm gì. Đúng rồi!” Lam Tố Hinh đột nhiên nhớ có lần Quảng Viễn từng nói, trong một con ngõ có khá nhiều tiệm sửa xe bán xe đạp cũ, cô nhớ mang máng ngõ dó có tên là Cát An, liền hỏi anh: “Anh biết ngõ Cát An ở A Tháidâu không? Nghe nói chỗ đó bán rất nhiều xe cũ.”
Anh Hạo Đông cũng không biết chỗ này, anh có vẻ không thạo mấy con ngõ nhỏ này. Anh không trả lời, vẫy tay bắt taxi, sau khi hai người lên xe, anh nói với tài xế: “Đến ngõ Cát An, cảm ơn!”
Một lát sau, taxi đưa họ đến đầu ngõ Cát An, lúc xuống xe, sắc mặt Anh Hạo Đông đột nhiên có chút khác thường, anh nhìn chằm chằm về phía trước cách đó không xa, cắn chặt môi dưới, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia đau khổ và bất an. Lam Tố Hinh nhận ra điều bất ổn, liền hỏi: “Anh sao vậy?”
Anh lắc đầu, nói: “Không có gì, đi thôi!” Sau đó, anh quay người, bước nhanh vào con ngõ nhỏ.
Ngõ Cát An là một đoạn đường rất hẹp và dài, hai bên đường chi chít những cửa tiệm nhỏ, buôn bán dủ loại mặt hàng, có khá nhiều tiệm sửa xe và bán xe cũ ở đây. Trước các cửa tiệm xe đầu dựng một hàng xe đạp cũ chờ bán. Lam Tố Hinh đi xem từng tiệm, chọn được một chiếc khá hợp với ý mình. Cô đang nhìn ngắm thật kỉ thì Anh Hạo Đông đột nhiên giật mạnh tay cô. Cô quay lại, hỏi: “Gì vậy?”
Anh không nói, chỉ hất cằm, ra hiệu bảo cô nhìn sang cửa tiệm sửa xe ở chếch phía đối diện con ngõ. Trong số bảy, tám chiếc xe đạp cũ đang chờ bán có một chiếc màu xanh bạc rất bắt mắt. Vừa nhìn thấy nó, cô liền kinh ngạc thốt lên: “Hình như đó chính là chiếc xe em đã bị mất.”
Họ đến gần, cẩn thận nhìn lại một lượt, quả đúng là chiếc xe của cô, chiếc khăn mặt cũ màu xanh lam cô nhét xuống dưới yên dùng để lau xe vẫn còn nguyên đó. Xem ra, lai lịch nguồn hàng của những tiệm sửa chữa, mua bán xe cũ này vô cùng khả nghi, không biết chừng, đây chính là chỗ tiêu thụ xe ăn cắp. Khi Lam Tố Hinh hỏi ông chủ nguồn gốc chiếc xe này sắc mặt ông ta lập tức trở nên khó coi. “Tiểu thư, cô mua thì mua, không mua thì đi đi, hỏi nhiều làm gì?”
Lam Tố Hinh biết rõ có hỏi nữa cũng vô ích, chưa biết chừng còn rút dây động rừng, lúc đó, ông ta sẽ cất chiếc xe đi, không bán nữa thì hỏng. Bây giờ, quan trọng nhất vẫn là mua lại chiếc xe này trước đã. Lúc cô đang định hỏi ông ta chiếc xe này bao nhiêu thì Anh Hạo Đông đã cất tiếng hỏi trước. “Mua, đương nhiên mua, bao nhiêu tiền?”
“Ba trăm tệ.”
Anh Hạo Đông không nói thêm lời nào, móc tiền trả cho ông ta, sau khi nhận chìa khóa xe, anh dắt chiếc xe đi ngay. Lam Tố Hinh đi bên anh, được vài bước, cô liền thắc mắc: “Chúng ta vào từ đầu ngõ bên kia, sao anh lại đi ra từ phía bên này?”
Anh Hạo Đông vẫn không dừng bước, trả lời: “Mọi con đường đều dẫn đến Rome, bên này cũng có thể về được.”
Bỗng một người bán hoa quả bên đường tốt bụng nhắc nhớ: “Cậu thanh niên, đừng đi bên đó nữa, đang sửa đường ống nước đấy, mặt đường đều bị đào lên cả rồi, không đi được đâu.”
Anh Hạo Đông đành quay đầu xe, đi ngược lại để thoát ra ngoài. Trên khuôn mặt anh lại hiện lên vẻ bất an. Lúc ra khỏi con ngõ đó, anh hít sâu một hơi, cứ như thể vừa phải nín thở rất lâu vậy.
Lam Tố Hinh e dè hỏi: “Anh sao vậy? Có phải anh thấy khó chịu ở đâu không?”
Câu hỏi của Lam Tố Hinh khiến Anh Hạo Đông cúi đầu buồn bã. Anh không trả lời, mái tóc dày, đen nhánh rủ xuống trán, anh đứng im, không nhúc nhích, như đứa trẻ mắc lỗi, bị giáo viên phạt đứng góc lớp. Rất lâu sau, anh mới nặng nề ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay