Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 22

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Lam Tố Hinh đưa Anh Hạo Đông trở về lúc đêm khuya, Anh phu nhân cảm kích vạn phần.
Đêm Giáng sinh, bà đã bảo bà Chu trang trí nhà sao cho có không khí và sắc màu của ngày lễ, để con trai bà được thư giãn nhưng không ngờ, anh lại càng buồn rầu, u uất. Vừa sáng sớm, anh đã làm loạn, đòi đặt hoa hồng trắng rồi mang đến mộ Diệp U Đàm, lúc ấy bà mới biết hôm nay là sinh nhật của cô ấy.
Từ nghĩa trang quay về, Anh Hạo Đông nhốt mình trong phòng, không ăn cơm. Anh Duy Hạ đưa Mộ Dung San về nhà, hỏi han tình hình của em trai, Anh phu nhân chỉ thở dài. ANh ta gắng sức an ủi: “Mẹ, Hạo Đông đã tốt hơn nhiều rồi. Mẹ đừng quá lo lắng, cứ từ từ rồi em sẽ khỏi hẳn.”
Mộ Dung San cũng phụ họa: “Đúng vậy, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Cho Hạo Đông thêm chút thời gian, cậu ấy sẽ dần hồi phục thôi ạ.”
Anh phu nhân cũng chỉ mong như vậy, cả tối không đến làm phiền anh. Đến lúc chuẩn bị đi ngủ, bà lên thăm anh theo thói quen thì kinh ngạc phát hiện ra anh không ở trong phòng. Tìm khắp nhà cũng không thấy, không ai biết anh đã lặng lẽ bỏ đi đâu? Sức khỏe của anh vừa mới tốt lên một chút….
Anh phu nhân hoảng hốt, nôn nóng bảo người đi khắp nơi tìm. Anh Duy Hạ khi biết tin cũng lập tức lái xe quay về, bình tĩnh phái thêm người đi tìm Anh Hạo Đông rồi ra sức vỗ về Anh phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, con đã bảo rất nhiều người đi tìm rồi. Mẹ yên tâm, Hạo Đông nhất định sẽ không sao đâu!”
Anh phu nhân lã chã hai hàng nước mắt: “Hạo Đông nhất định không thể có chuyện gì được! Mẹ chỉ có một đứa con trai, nếu nó có chuyện gì…..”
Bà vội bịt chặt miệng, không nói tiếp, tâm trạng hoảng loạn, bà đã để mất sự trang nhã thường ngày, cũng không để ý đến Anh Duy Hạ nghe thấy lời của bà sẽ có phản ứng như thế nào.
Anh Duy Hạ hơi nhướng mày, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, Hạo Đông nhất định sẽ không sao đâu!”
Lúc Lam Tố Hinh rồi khỏi Anh gia, Anh Duy Hạ lái xe đưa cô về. Lam Tố Hinh đưa Anh Hạo Đông đang sốt cao về nhà, Anh phu nhân vô cùng cảm kích. Trên xe, Anh Duy Hạ lại cảm ơn cô thêm lần nữa.
“Lam tiểu thư, thực sự rất cảm ơn cô. Nếu cô không đưa Hạo Đông về chắc cả đêm nay, mẹ tôi sẽ lo đến ૮ɦếƭ mất!” Lời cảm ơn của anh ta hết sức chân thành.
“Đừng khách sáo!”
Lam Tố Hinh lại một lần nữa khẳng định Anh Duy Hạ rất yêu thương và quan tâmn đến Anh Hạo Đông. Xem ra, hai an hem họ không cùng một mẹ sinh ra nhưng tình cảm vẫn rất tốt.
Anh Duy Hạ cũng là một người cẩn thận, chu đáo. Lúc đưa cô về đến khu chung cư Diệp gia ở, đã là hơn hai giờ sáng, anh ta xuống xe, đưa cô lên tầng bảy, nhìn thấy cô vào nhà rồi mới rời đi.
Lam Tố Hinh rón rén vào phòng, không làm kinh động đến ông bà Diệp nhưng bỗng thấy cánh cửa phòng ngủ chính hẻ mở, bà Diệp bước ra ngoài: “Tố Hinh, sao giờ cháu mới về?”
Lam Tố Hinh lập tức nói: “Dì à, cháu xin lỗi đã làm dì tỉnh ngủ.”
“DÌ chưa ngủ, vẫn nằm đợi cháu về. Con gái đêm hôm về muộn, bà mẹ nào ngủ được chứ!”
Lam Tố Hinh không ngờ bà lại nghĩ cho cô nhiều như vậy, đột nhiên nhớ lại quãng thời gian cô làm thêm trong quán ăn nhanh. Tối hôm ấy, có một bàn khách uống R*ợ*u đến rất muộn mới rời đi, lại đúng là bàn cô phục vụ, cô đành bất lực ở lại đến tận khuya. Sau khi về nhà, vừa mở cửa, mẹ cô đi từ trong phòng ra, hỏi han, thì ra bà cũng chưa ngủ, nằm đợi cô về.
Khóe mắt bỗng cay cay, nước mắt chực trào, cô nói: “Dì à, xin lỗi dì, để dì phải đợi cháu rồi!”
“Nhưng Tố Hinh, chẳng phải ban nãy cháu về nhà rồi sao? Còn đi đâu nữa?”
Ban nãy, Lam Tố Hinh về nhà, bà Diệp nghe thấy tiếng động, biết cô đã về thì yên tâm nhắm mắt, chuẩn bị ngủ, nhưng lát sau, lại nghe thấy tiếng mở cửa rất khẽ. Bà Diệp tưởng mình nghe nhầm, nghĩ Lam Tố Hinh mở cửa vào phòng mình, trong lúc mơ màng, bà nghe nhầm thành tiếng mở cửa lớn. Nằm một lúc lâu, vẫn không thấy yên tâm, bà khoác áo ngủ, bước xuống giường, đến phòng cô xem sao. Trong phòng không một bóng người, quá nhiên cô lại ra ngoài rồi.
Sao về rồi lại đi nữa chứ? Bà Diệp nghĩ mãi vẫn không lý giải được, đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, lúc đó, Lam Tố Hinh đã lên xe, đưa Anh Hạo Đông về Anh gia rồi, bà không thấy ai cả.
Lam Tố Hinh đi đâu được nhỉ? Bà Diệp không biết tìm cô ở đâu, buồn bã quay về phòng. Ông Diệp đang ngủ say, bà không biết nói cùng ai, đành thức, lắng tai nghe ngóng. Đợi mãi đến sốt ruột, đang định gọi ông Diệp dậy thì bà lại nghe thấy phía cửa lớn có tiếng động, thầm thở phào, cuối cùng cô đã về rồi.
Trước nghi vấn của bà Diệp, Lam Tố Hinh đành nói dối: “Cháu định về nhà sớm nhưng….các bạn kéo cháu đi cùng đoàn báo tin lành, cháu không tiện từ chối nên đồng ý. Lúc nãy cháu về nhà…là vì tối lạnh, vừa lúc đoàn báo tin lành đi ngang qua nhà mình nên cháu lên nhà khoác thêm áo.”
Dường như để chứng tỏ những lời Lam Tố Hinh nói là đúng, xa xa bên ngoài cửa sổ truyền đến giọng hát thánh ca, bà Diệp không nghi ngớ nữa nói: “Hóa ra là vậy, muộn quá rồi, cháu mau về tắm rửa rồi ngủ đi.”
Lam Tố Hinh thở phào, quay về phòng ngủ, nhắm mắt nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến Anh Hạo Đông.
Anh bị cảm lạnh, lúc được đưa về nhà thì đã sốt cao đến gần bốn mươi độ. Anh phu nhân vội vàng bảo A Thái lái xe đi đón bác sĩ Uông. Lam Tố Hinh không đợi được bác sĩ Uông đến, vì thực sự đã quá muộn, cô phải về. Anh phu nhân chu đáo, bảo Anh Duy Hạ đưa cô về. Lúc này, nằm trên giường, cô lại nhớ đến Anh Hạo Đông. Chắc giờ này bác sĩ Uông đã đến rồi nhỉ? Bệnh của Anh Hạo Đông có nghiêm trọng không? Hy vọng anh nhanh chóng hạ sốt. Cô từng ở Anh gia nên hiểu rất rõ tình trạng bệnh của anh. Đại não từng bị tổn thương, sốt cao sẽ khiến chứng đau đầu của an*** thêm, e rằng lần này phải mất vài ngày anh mới khá hơn.
Hai ngày sau, Lam Tố Hinh vẫn lo lắng về bệnh tình của Anh Hạo Đông, mấy lần muốn gọi điện đến Anh gia nhưng còn chần chừ. Đúng lúc đó, bà Chu lại bất ngờ đến trường tìm cô.
“Tố Hinh, cô có thời gian đến thăm Hạo Đông một chút không?”
Lam Tố Hinh có dự cảm chẳng lành: “Anh ấy vẫn chưa khỏe lại sao?”
Bà Chu bất lực thở dài: “Đúng vậy, bác sĩ Uông đã đổi mấy loại thuộc rồi nhưng cậu ấy vẫn sốt cao. Hai ngày nay, trong cơn mê sảng, Hạo Đông luôn gọi tên Diệp U Đàm. Phu nhân nói, có lẽ cô có thể giúp được cậu ấy.”
Lam Tố Hinh hiểu rõ ý trong lời nói của bà, không chút do dự, cô xin nghỉ phép học nửa ngày rồi đi theo bà Chu. Thẩm Mỹ Kỳ thấy cô và bà Chu đi cùng nhau, cố tình chặn đường, dò hỏi: “Bà Chu đến tìm cô vì Anh Hạo Đông sao? Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lam Tố Hinh trả lời qua loa: “Anh ấy bị bệnh.”
“Anh ấy bị bệnh?” Thẫm Mỹ Kỳ nhắc lại lời nói của Lam Tố Hinh rồi đột nhiên cảm khác: “Trước đây, Anh Hạo Đông khỏe mạnh như hổ, tôi chưa từng thấy anh chàng nào dồi dào sức sống như anh ấy, thế mà bây giờ, anh ấy hễ ốm là ốm cả tháng trời. Chắc anh ấy ốm yếu đến mức không ra hồn người nữa rồi, nhỉ?”
Lam Tố Hinh trả lời cho xong chuyện: “Vẫn ổn!”
Thấy cô kiệm lời, Thẫm Mỹ Kỳ cũng không hỏi han nhiều, biết ý nhường đường cho cô. “Nếu có thể, cô chuyển lời hỏi thăm anh ấy giùm tôi nhé!” Ngừng một lát, cô ta lại tự cười giễu, “Nhưng không biết anh ấy còn nhớ tôi không…”
Lam Tố Hinh cùng bà Chu đến Anh gia thăm Anh Hạo Đông. Anh nằm bất động trên giường, khuôn mặt đỏ ửng, trong cơn mê sảng vẫn không ngừng ho, miệng lẩm bẩm nói gì đó, chỉ nghe được ba từ Diệp U Đàm.
Thấy Lam Tố Hinh đến, Anh phu nhân đang ngồi bên cạnh giường liền chậm chạp đứng dậy: “Tố Hinh, lại phiền cô rồi!”
“Phu nhân, không cần khách khí, nếu tôi có thể giúp được gì, bà chỉ cần liên lạc với tôi là được.”
Lam Tố Hinh nói rất thật lòng. Anh phu nhân cảm kích vỗ vỗ bàn tay cô: “Cám ơn cô, thay tôi ở bên Hạo Đông nhé!”
Anh phu nhân rời khỏi phòng, bà Chu cũng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình Lam Tố Hinh. Cô đi đến, ngồi xuống bên giường, cúi đầu, tỉ mỉ quan sát anh. Khuôn mặt trắng bệch, tiều tụy, hai gò má đỏ ửng, trán lấm tấm mồ hôi, mấy sợi tóc đen nhánh dính bết vào trán, tựa như mấy vết mực đen in trên nền giấy trắng.
Trong phòng không còn ai khác, Lam Tố Hinh đưa tay khẽ vuốt lại tóc trên trán anh. Khi những sợi tóc mềm mại sượt qua ngón tay, trái tim cô cũng từ từ tan chảy.
Mi mắt của Anh Hạo Đông khẽ run rẩy rồi đột nhiên anh mở trừng mắt. Lam Tố Hinh giật mình, nhanh chóng thu tay lại.
Đôi mắt mở to của Anh Hạo Đông trống rỗng mà mờ mịt, sau khi mơ hồ nhìn cô hồi lâu, bờ môi anh khẽ mấy máy, giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Lam Tố Hinh lắng tai mới nghe thấy anh đang nói: “U Đàm, em đến rồi?”
Sốt cao mấy ngày liền khiến đầu đầu óc anh trở nên mơ hồ, lại coi cô như Diệp U Đàm rồi. Cô đã quá quen với vai diễn, liền nói: “Vâng, Hạo Đông, em đến thăm anh đây.”
Anh nhìn cô chăm chú, khóe môi đột nhiên hơi rung động, anh cười. Nụ cười rất mờ nhạt, như mầm xanh non mới nhú trên cành dương liễu lúc đầu xuân. Người không tinh ý thì chẳng thể nào nhìn thấy nhưng Lam Tố Hinh là người rất tinh tế, nhìn nụ cười như lộc non mới nhú của anh, cô có thể liên tưởng đến cả mùa xuân xanh tươi, đầy sức sống.
Nhưng nụ cười đó phút chốc cứng đờ bên môi anh, như bông hoa héo úa bị băng tuyết làm cho đông cứng.
“U Đàm….” Anh Hạo Đông yếu ớt giơ một cánh tay về phía cô, ánh mắt đau khổ và mê loạn. “Em đến đây.”
Lam Tố Hinh đón lấy cánh tay anh, lòng bàn tay nóng rực như lửa. Anh kéo tay cô, ra hiệu cho cô lại gần. Cô thuận theo, cúi người về phía anh, hai khuôn mặt kề sát nhau, chỉ trong gang tấc. Anh mở to mắt nhìn cô, giọng nói run rẩy: “U Đàm….anh xin lỗi….Tha thứ cho anh…….Tha thứ cho anh……”
Anh vẫn luôn cảm thấy áy náy với Diệp U Đàm, dường như điều này đã trở thành tâm bệnh. Lam Tố Hinh dịu giọng an ủi: “Em tha thứ cho anh, Hạo Đông, em tha thứ cho anh mọi chuyện!”
Nước mắt như thủy triều bỗng dâng đầy nơi khóe mắt, anh nghẹn ngào nói: “U Đàm….. U Đàm….. U Đàm…..”
Túm chặt tay của Lam Tố Hinh, anh run rẩy gọi tên Diệp U Đàm, nước măt không ngừng tuôn rơi, thấm ướt chiếc gối. Nhình anh đau lòng và tự trách, cô không biết phải an ủi thế nào, đành im lặng nhìn những giọt nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên má anh. Bác sĩ từng nói, khóc là một tron gnhững phương thức tốt nhất để tâm trạng bớt đau khổ. Lúc đau khổ nhất, con người khóc nghĩa là mọi việc sẽ chóng qua, nước mắt có thể giải trừ mọi sự u uất, đau thương trong lòng. Chỉ là nhìn anh khóc, từng giọt nước mắt mặn chat như xát vào trái tim cô, xót xa vô hạn.
Cuối cùng, anh mệt mỏi thiếp đi giấc ngủ bình yên hơn nhiều. Anh vẫn nắm chặt tay cô, như người sắp ૮ɦếƭ đuối cố bám vào khúc gỗ trôi nổi giữa biển khơi, nhất quyết không chịu buông. Khi ánh hoàng hôn đã bao trùm vạn vật, cô đặt tay lên trán anh, kiểm tra nhiệt độ, cơn sốt đã hạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc