Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 19

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Hơn một tháng sau khi từ biệt, Lam Tố Hinh không ngờ cô lại đến Anh gia thêm lần nữa. Cô vốn cho rằng mình sẽ rời xa tòa biệt thự màu trắng này mãi mãi.
Anh phu nhân đón tiếp cô trong phòng khách, vừa nhìn thấy cô, bà đã nói: “Tố Hinh, cô đến đây chắc là vì cậu Quảng Viễn kia?”
“Đúng vậy, phu nhân, bà thực sự muốn kiện Quảng Viễn sao?”
“Đương nhiên, cậu ta đánh Hạo Đông bị thương, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!”
Hôm đó, Quảng Viễn đánh Anh Hạo Đông khiến anh ngã dúi xuống đường, nôn ọe. Lam Tố Hinh kinh hãi, vội ném chiếc ô trong tay, ra sức kéo anh ta lại. A Thái cũng chạy ra can, nếu không, không biết anh ta còn đánh anh thảm hại đến mức nào. Anh ta hùng hổ như con trâu đực đang phẫn nộ, ánh mắt đỏ ngầu, giận dữ quát: “Anh Hạo Đông, mày hại ૮ɦếƭ một người còn chưa đủ sao? Mày còn muốn hại ૮ɦếƭ nhiều người nữa hả?”
Vì chuyện này mà Anh phu nhân rất tức giận, bà đã báo cảnh sát, muốn kiện Quảng Viễn vì tội cố ý gây thương tích. Quảng Viễn bị đưa đến đồn cảnh sát lấy lời khai, kinh động đến hai nhà Quảng – Diệp. Sau khi biết được nguyên nhân sự việc, bà Diệp vừa kinh ngạc vừa buồn bã. “Tố Hinh, sao lúc ấy cháu lại đi cùng với Anh Hạo Đông? Có phải cháu vẫn thường xuyên gặp nó không?”
Lam Tố Hinh giải thích: “Dì à, cháu chỉ tình cờ gặp Anh Hạo Đông trong thang máy thôi. Hoàn toàn chỉ là trùng hợp, thật đấy ạ!”
“Không phải cháu đến trung tâm thương mại để đổi quần sao? Sao lại chạy đến tòa nhà đó?”
Lam Tố Hinh ngẩn người rồi đột nhiên nhớ lại, khi thang máy dừng ở một tầng nào đó, cô từng nhìn thấy một lớp học múa ba lê, liền nói: “Ở cửa trung tâm thương mại, cháu thấy có người phát tờ rơi, quảng cáo lớp học múa ba lê, cháu vốn rất thích bộ môn này nhưng lúc còn nhỏ không có điều kiện theo học. Thấy địa chỉ của lớp học ở ngay bên kia đường mà vẫn còn sớm nên cháu tò mò, qua đó xem thứ.”
Bà Diệp vẫn hoài nghi: “Nếu chỉ là tình cờ gặp vì sao cháu lại đi cùng nó? Quảng Viễn nói thằng bé thấy cháu còn muốn lên xe của Hạo Đông.”
Lam Tố Hinh im lặng một lát rồi nói: “Cháu thực sự chỉ tình cờ gặp anh ấy, anh ấy thấy trời mưa nên muốn đưa cháu về, cháu không thể từ chối ý tốt của anh ấy.”
“Ý tốt? Tố Hinh, Anh Hạo Đông không phải là người tốt, nó làm gì có ý tốt chứ! Vì cháu rất giống U Đàm nên nó mới cố tìm cách tiếp cận cháu. Cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện, đừng để nó hại đời giống như U Đàm.”
“Dì à…” Lam Tố Hinh nói đỡ cho Anh Hạo Đông. “Nếu anh ấy không phải là người tốt, có ý muốn hại cháu thì ngay từ đầu, anh ấy đã không cho cháu rời khỏi Anh gia rồi, sao phải đợi cháu đến Diệp gia mới nghĩ cách tiếp cận cháu? Dì nói xem, có phải không?”
Bà Diệp nhất thời không thể nói được gì, Lam Tố Hinh liền nói ra hết suy nghĩ của mình. “Dì à, cháu biết dì rất hận Anh Hạo Đông vì anh ấy đã gây ra cái ૮ɦếƭ của chị U Đàm, nhưng lúc cháu rơi vào bước đường cùng, chính Anh gia đã dang tay đón cháu. Có thể nói, họ cũng có ơn với cháu nên cháu không thể hận Anh Hạo Đông như mọi người được, cháu không thể. “
Sắc mặt của bà Diệp trắng bệch, bà nói, giọng nói run run: “Tố Hinh, cháu… Không phải cháu cũng thích Anh Hạo Đông đấy chứ?”
Lam Tố Hinh hơi chấn động, nhưng rất nhanh sau đó đã lắc đầu phủ nhận: “Dì à, sao dì lại nói vậy? Cháu không hận anh ấy không có nghĩa là cháu thích anh ấy!”
Bà Diệp nói một tràng dài: “Vậy thì tốt! Dì không yêu cầu cháu phải thù hận nó giống dì. Dì biết, nếu không có Anh gia cưu mang thì bây giờ cháu vẫn đang lưu lạc nơi đầu đường và dì cũng sẽ không gặp được cháu. Cháu mang ơn Anh gia cũng là lẽ đương nhiên, nhưng cháu tuyệt đối không thể thích Anh Hạo Đông. Cháu nhìn đấy, U Đàm đã ૮ɦếƭ tức tưởi khi đem lòng yêu nó. Bây giờ dì coi cháu như con gái ruột, nếu cháu cũng đi theo vết xe đổ của con bé thì dì không thể chịu được sự đả kích thêm một lần nữa đâu.”
“Cháu biết rồi, thưa dì!”
Lam Tố Hinh mơ hồ đáp lại. Cô thực sự nhận thấy giữa cô và Anh Hạo Đông có một mối quan tâm, gắn bó vô cùng chặt chẽ. Tuy đã rời khỏi Anh gia nhưng trước giờ cô vẫn luôn quan tâm đến anh. Sự quan tâm này…. Có phải là tình yêu không? Cô đột nhiên không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này.
Chuyện Anh gia tố cáo Quảng Viễn tội cố ý gây thương tích, Quảng gia mời luật sư đi thỏa hiệp, hy vọng có thể giải quyết bằng cách hòa giải. Bởi chứng cứ anh ta động thủ đánh người vô cùng xác thực, nếu nhất quyết để phía cảnh sát xử lý vụ án theo đúng pháp luật thì phiền phức to. Bên Anh gia nhất quyết không chịu bỏ qua, bà Quảng lo lắng khóc lóc, trách mắng Quảng Viễn: “Sao con lại kích động như vậy chứ? Đánh người có thể giải quyết được việc không? U Đàm chẳng thể sống lại mà chính con cũng bị kiện cáo.”
Lam Tố Hinh thấy sự việc nghiêm trọng hơn cô tưởng. Chiều hôm đó, cô xin nghỉ sớm rồi lặn lội đến Anh gia, cầu xin Anh phu nhân giơ cao đánh khẽ, đừng truy cứu Quảng Viễn nữa. Anh ta vẫn còn trẻ, dính vào pháp luật, tiền đồ sau này rất đáng lo ngại.
Anh phu nhân lại khăng khăng nói: “Cái cậu Quảng Viễn đó không phải lần một lần hai muốn gây hấn với Hạo Đông. Mấy lần trước, tôi đã nhẫn nhịn cho qua nhưng lần này, cậu ta quá đáng quá. Cô có biết hai cú đấm đó đã khiến Hạo Đông hai ngày nay không ăn được bất cứ thứ gì không? Cứ ăn vào một chút là nôn ra hết.”
Quảng Viễn đã đấm hai nhát vào bụng của Anh Hạo Đông. Phần bụng là nơi tập trung ***, không có xương bảo vệ, khi phải chịu sự tác động của ngoại lực, người ta sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn. Hôm đó, Anh Hạo Đông về nhà, nằm cuộn tròn người, ăn gì cũng nôn ra sạch, mặt mũi thì trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tỏa ra. Anh phu nhân vừa đau lòng vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, nhất định Quảng Viễn phải trả giá đắt cho việc này.
“Phu nhân, Quảng Viễn chỉ nhất thời kích động thôi. Bà có thể rút lại đơn tố cáo không…”
“Tố Hinh…” Anh phu nhân khách khí ngắt lời cô, “Tôi rất xin lỗi, việc này không thể đồng ý với cô được. Tôi còn có việc, cô về đi. Để tôi bảo A Thái đưa cô về.”
Anh phu nhân khéo léo buông lời tiễn khách. Lam Tố Hinh đành biết ý mà cáo từ, lúc đang chuẩn bị ra ngoài, thì đột nhiên nghe thấy trên tầng hai vang lên một giọng nói khàn đặc: “Mẹ, mẹ đã tố cáo Quảng Viễn?”
Bất ngờ quay đầu, Lam Tố Hinh nhìn thấy ở cuối cầu thang, Anh Hạo Đông đã lặng lẽ đứng đó tự khi nào. Anh đứng ngược sáng, thân hình gầy gò, xanh xao, rất đáng thương.
Anh Hạo Đông không biết việc Anh phu nhân muốn kiện Quảng Viễn. Gần hai ngày nay, anh không thoải mái, không ăn được thứ gì, bị sốt nhẹ, nằm mê man trên giường. Chiều nay, đang mơ màng, đột nhiên anh nghe thấy giọng nói của Diệp U Đàm vang lên bên tai: “Hạo Đông, Hạo Đông….”
Mơ hồ mở mắt, anh cảm thấy rất kỳ lạ, Diệp U Đàm đang ở gần anh trong gang tấc. Bước xuống giường như người mộng du, anh khẽ khàng đi ra khỏi phòng, lúc đi đến đầu cầu thang, anh trừng mắt nhìn người thiếu nữa trong phòng khách, hoàn toàn sửng sốt. Là cô ấy ư? Cô ấy đến thật rồi? Cô ấy đang nói chuyện với mẹ anh, khuôn mặt đầy vẻ thành khẩn: “Phu nhân, Quảng Viễn chỉ nhất thời kích động thôi. Bà có thể rút lại đơn tố cáo không…”
Những lời cô nói đột nhiên khiến Anh Hạo Đông hoàn hồn. Nhầm rồi, nhận nhầm rồi, cô ấy không phải là Diệp U Đàm mà là Lam Tố Hinh. Im lặng đứng nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người, anh hiểu lý do khiến cô đến đây, lên tiếng: “Mẹ, mẹ đã tố cáo Quảng Viễn?”
Lúc này, Anh phu nhân mới phát hiện Anh Hạo Đông đã tỉnh và không biết ra ngoài từ lúc nào, nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa bà và Lam Tố Hinh. Bà vội đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm, bước lên cầu thang nói: “Hạo Đông, sao con lại ra ngoài này? Con cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Anh Hạo Đông phớt lờ, chỉ nhìn xoáy vào mẹ mình, nhắc lại: “Mẹ đã tố cáo Quảng Viễn?”
“Hạo Đông, Quảng Viễn cố ý gây thương tích cho con, xã hội pháp trị có nhiệm vụ quản thúc tất cả những hành vi lỗ mãng, cậu ta phải trả giá cho những hành động của mình.”
“Mẹ….” Anh Hạo Đông nói một cách khó khăn, giọng khàn đặc: “Xã hội pháp trị, *** càng cần phải trả giá, đúng không?”
Mặt Anh phu nhân thoắt trắng xanh: “Hạo Đông…Con chỉ tự vệ thôi mà.”
Giọng nói của Anh Hạo Đông nhỏ đến mức gần như không thể nghe được: “Mẹ, con vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với cô ấy, vô cùng, vô cùng có lỗi với cô ấy.”
“Được rồi, Hạo Đông.” Anh phu nhân đột nhiên hoảng loạn, ngắt lời anh. “Đừng nói nữa! Tinh thần con không tốt, đừng nghĩ nhiều nữa, mau quay về phòng nghỉ ngơi đi!”
Anh Hạo Đông vẫn đứng yên ở đó. “Là con cam tâm tình nguyện đển Quảng Viễn đánh. Cho nên, mẹ à, xin mẹ đến cục cảnh sat rút đơn tố cáo có được không? Trong việc này con mới là đương sự, con không truy cứu, mẹ cũng không thể làm quá bổn phận của mình.”
Anh phu nhân không nói lại được, đành thở dài đánh xượt, gật đầu đồng ý với anh.
Lam Tố Hinh im lặng đứng ở phòng khách dưới lầu, ngẩng đầu theo dõi cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ. Cô không nghe rõ lắm cuộc đối thoại của họ, chỉ thấy họ tranh cãi gì đó, cuối cùng, cô nhìn thấy Anh phu nhân khẽ gật đầu, bà bị con trai thuyết phục rồi.
Lát sau, Anh Hạo Đông quay đầu, nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, “Cô yên tâm về đi, ngày mai chúng tôi sẽ đến cục cảnh sát rút đơn tố cáo.”
Lam Tố Hinh cúi người, “Cảm ơn Anh thiếu gia, cảm ơn Anh phu nhân.”
Lúc A Thái lái xe đưa Lam Tố Hinh rời đi, cô không kìm được, quay đầu lại nhìn. Bên cửa số kính sát sàn ở tầng hai, sau tấm rèm sa lanh mỏng thấp thoáng một bóng dáng gầy gò đang đứng yên lặng.
Anh gầy quá! Đây là cảm giác xuất phát từ đáy lòng của Lam Tố Hinh. Tính ra đây là lần thứ ba cô gặp lại Anh Hạo Đông từ khi rời khỏi Anh gia. Cứ lần sau lại trông anh gầy hơn lần trước, có thể là do mấy ngày nay anh không ăn được gì. Nhìn anh giống một cây trúc, nổi rõ cả khung xương. Dường như trên khuôn mặt xanh xao đó chỉ có đôi măt vẫn còn sức sống.
Đôi mắt của Anh Hạo Đông không còn sáng trong, lấp lánh và thanh khiết như trước nữa mà đã trở nên âm u, thâm trầm, nhưng không hề vẩn ***c, chỉ là tĩnh lặng, ẩn chứa vô số bí mật, những bí mật thậm chí đến bản thân anh cũng không thể biết.
Lam Tố Hinh dõi mắt nhìn bóng người đứng sừng sững bên cửa sổ tầng hai đó đến khi khuất hẳn, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc