Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 06

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Nhà chị có một người điên, thật vậy không?
Cô nhìn Anh Hạo Đông, không, cô không muốn coi anh như người điên. Tuy lần đầu tiên đến Anh gia, chỉ nghe thấy tiếng anh gào thét trong phòng mà không nhìn thấy bóng dáng anh, đã từng khiến cô xem anh như người bệnh thần kinh. Nhưng sau khi tiếp xúc với anh một thời gian, cô không còn nhìn anh như vậy nữa. Dáng vẻ mơ màng, hoảng hốt của anh giống hệt một đứa trẻ, một đứa trẻ đã phải chịu cảnh mất mát và lạc lối.
Tuần đầu tiên sau khi nhập học, sinh viên năm nhất chưa có thời khóa biểu, mới chỉ tham gia một số hoạt động trong trường đế nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở trường đại học. Lam Tố Hinh chỉ tham gia cho có, lần nào cô cũng đều ra về đầu tiên.
Thời gian không còn thuộc về bản thân cô mà thuộc về Anh Hạo Đông, cô phải cố gắng hết mức có thể để ở bên anh nhiều hơn.
Cô cũng rất tận tụy khi tìm hiểu về con người Diệp U Đàm qua Anh phu nhân. Cô hoàn toàn không biết Diệp U Đàm là người thế nào, cũng không biết câu chuyện tình yêu giữa cô ấy và Anh Hạo Đông. Cô muốn biết nhiều hơn về chuyện của họ để thuận tiện trong việc diễn đạt vai Diệp U Đàm. Ai ngờ Anh phu nhân lại thở dài: “Tôi thực sự cũng không biết gì về cô ấy, cô phải tùy cơ ứng biến thôi.”
Lam Tố Hinh vô cùng ngạc nhiên, “Bà cũng không biết sao?”
“Đúng vậy!” Anh phu nhân bất lực day ấn đường, “Con cái khi trưởng thành thì không còn tâm sự với mẹ nữa. Hơn nữa, Hạo Đông lại thích tự do, việc quen biết bạn gái nó chưa từng nói với tôi. Đến lúc xảy ra chuyện, tôi mới biết.”
Lam Tố Hinh bất giác hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Anh phu nhân không trả lời, nói lảng sang chuyện khác. “Chắc Hạo Đông sắp tỉnh rồi, chúng ta lên trên tầng đi.”
Bà ấy lẩn tránh khuôn muốn nhắc đến như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Lam Tố Hinh đầy nghi hoặc.
Anh Hạo Đông vẫn sống trong thế giới đen tối của riêng mình anh, không hiểu tại sao anh không chịu để ai kéo chiếc rèm dày cộp kia ra, cũng không muốn bật, chỉ thắp một ngọn nến phía đầu giường. Hơn nữa, cô chưa từng thấy anh rời khỏi phòng, dường như thế giới của anh bé đến mức chỉ bó gọn trong phạm vi căn phòng này.
Anh Hạo Đông vẫn nằm trên giường, nhắm mắt ngủ, khuôn mặt dưới ánh nến thoáng hiện ra vẻ xanh xao, gầy gò. Lam Tố Hinh nhìn căn phòng tối tăm, hoàn toàn cách biệt với ánh mặt trời này thì không kiềm được, liền kiến nghị: “Anh phu nhân, để bệnh nhân sống trong căn phòng như thế này không tốt chút nào cả, vừa không thông gió vừa không thấy ánh mặt trời, như thế sẽ khiến cơ thể của anh ấy ngày càng suy nhược.”
Anh phu nhân thờ dài: “Tôi cũng biết thế nhưng không còn cách nào khác.”
“Tại sao lại không? Kéo rèm, mở cửa sổ ra chẳng phải là được rồi sao?” Lam Tố Hinh vừa nói vừa đến trước chiếc rèm nhung đen, thử dùng tay kéo, nhưng không được, cẩn thận nhìn lại, bên dưới chiếc rèm đã được ghim chặt cào tường. Cô vô cùng ngạc nhiên, tại sao lại thế này?
Anh phu nhân lẩn tránh ánh mắt nghi hoặc của cô: “Tôi còn có chút chuyện, xuống dưới trước. Cô ở lại đây cùng Hạo Đông nhé!”
Anh phu nhân rời đi, chỉ còn một mình Lam Tố Hinh ở lại trong phòng. Căn phòng tối tăm, ánh nến leo lét, người đàn ông xanh xao, gầy gò nằm trên giường, nhìn thoáng qua, dường như anh hoàn toàn không có hơi thở của sự sống. Đột nhiên cô cảm thấy hơi sợ, chiếc rèm cửa bị ghim chặt kia như đang thầm nói cho cô biết, người bệnh này quái dị biết bao.
Khẽ lùi bước ra khỏi phòng ngủ, ra đến căn phòng khách tối tăm bên ngoài, Lam Tố Hinh không biết bật công tắc đèn ở đâu, đành đứng trong bóng tối một lát, sau khi đôi mắt dần thích ứng, cô bỗng thấy trước mặt xuất hiện một quầng sáng mỏng manh.Chắc đó là những tia nắng bên ngoài cửa số cố xuyên qua lớp rèm cửa nhung đen dày cộp.
Tiến về phía có ánh sáng, giơ tay ra sờ, quả nhiên cô đã chạm vào một lớp vải nhung mềm mượt, còn mang theo sự ấm áp của ánh mặt trời. Cô thử kéo nhưng cũng không thể mở được. Những chiếc rèm ở đây cũng đã bị ghim chặt, thật kỳ quái, tại sao phải ngăn hết ánh mặt trời và không khí trong lành ở bên ngoài kia chứ?
Không mở được rèm cửa, Lam Tố Hinh nản lòng, đang định quay người rời đi thì bỗng giẫm phải vật gì đó trơn trượt, người cô ngã nhào xuống sàn nhà. Trong lúc hoảng loạn cô khua tay theo phản xạ tóm lấy chiếc rèm cửa bên cạnh. Sau vài tiếng “roạc”, nửa chiếc rèm đứt khỏi thừng treo, lệch về một bên, để lộ một nửa cửa sổ bằng kính bảy màu xinh xắn, ánh mặt trời xuyên qua ô kính, chiếu vào trong phòng, khiến mọi vậy như bừng tỉnh.
Lam Tố Hinh sững sờ ngắm nhìn khung cửa sổ xinh đẹp có thể tạo ra thứ ánh sáng ảo diệu thế này, lại bị tấm rèm nhung đen che khuất, thực sự quá lãng phí!
Cô đang đờ đẫn thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó, Anh Duy Hạ nhanh chóng đi vào. Vừa nhìn thấy tấm rèm bị mở quá nửa, sắc mặt anh ta lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Là cô làm?”
Nhìn bộ dạng của anh ta, Lam Tố Hinh liền biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn, vội vàng giải thích: “Tôi…Tôi không cố ý. Tôi bất cẩn trượt ngã nên mới làm rèm cửa rơi xuống….”
Sắc mặt Anh Duy Hạ tái xanh, bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ, cẩn thận hé mở cánh cửa, nhìn vào bên trong. Sau đó, anh ta quay đầu, nói nhỏ: “Hạo Đông dậy rồi, cậu ấy đang chuẩn bị xuống giường, có vẻ muốn ra mgoài. Cô đi vào ngăn cậu ấy lại ngay! Tuyệt đối không được để cậu ấy ra ngoài, biết chưa?”
Lam Tố Hinh chỉ kịp gật đầu một cái rồi lập tức bị Anh Duy Hạ đẩy vào buồng ngủ của Hạo Đông.
Anh Hạo Đông đã xuống giường, nhìn thấy Lam Tố Hinh đi vào, anh ta hơi hoảng hốt rồi do dự hỏi: “U Đàm, là em sao?”
Mỗi lần nhìn thấy Lam Tố Hinh, anh luôn hỏi câu này đầu tiên.
“Là em!” Lam Tố Hinh kéo anh quay lại giường. “Cơ thể của anh rất suy nhược, đừng đi lại lung tung. Ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Anh Hạo Đông chăm chú nhìn cô rất lâu, không nói tiếng nào. Ánh nhìn trở nên say đắm, tình thần của anh như đang phiêu du trên chín tầng mây vậy.
Lam Tố Hinh phát hiện tuy cô không biết gì về Diệp U Đàm, càng không hiểu chuyện tình yêu giữa cô ấy và Anh Hạo Đông, nhưng giả làm cô ấy ở bên cạnh Anh Hạo Đông không phải là một việc quá khó, bởi Anh Hạo Đông dễ chịu hơn nhiều so với suy nghĩ của cô. Ban đầu, yêu cầu chăm sóc “cẩn thận, chu đáo” của Anh phu nhân đã khiến cô cảm thấy do dự khi đơn độc ở bên anh, sợ anh sẽ có những động chạm vượt quá khuôn phép. Đương nhiên, cái gọi là “vượt quá khuôn phép” này chỉ đứng ở góc độ bản thân cô, còn khi đã hóa thân thành Diệp U Đàm thì bất cứ đòi hỏi nào của anh cũng không có gì là quá đáng, vì họ đã từng yêu nhau say đắm kia mà.
Nhưng Anh Hạo Đông chưa từng có hành vi “vượt quá khuôn phép” nào đối với cô, tình thần của nah vẫn chưa ổn định, lúc nào cũng hoảng hốt và ít nói. Mỗi lần có cô ở bên, phần lớn thời gian anh đều trầm mặc, chỉ thích nắm tay yên lặng ngắm nhìn cô. Không ai hiểu trong ánh mắt chăm chú đó chất chứa những tâm sự gì.
Dáng vẻ của Anh Hạo Đông lúc bị bệnh vô cùng tiều tụy, không giống như phong thái của Anh Duy Hạ chút nào. Lúc anh ngủ, trông giống hệt hình nhân không có sức sống nhưng mỗi lúc tỉnh táo, đôi mắt chính là điểm sáng nhất trên gương mặt xanh xao của anh. Dường như đôi mắt ấy đang khóa chặt linh hồn anh, mỗi cái nhìn chăm chú đều như thấu đến tận cùng tâm can, khiến người ta bất giác có cảm giác thương hại.
Lam Tố Hinh vốn hơi lo sợ nhưng dần dần, ánh mắt đong đầy yêu thương đó của anh đã khiến mọi lo sợ của cô tan thành mây khói.
Trước khi xảy ra chuyện không may kia, hẳn Anh Hạo Đông phải là một người đàn ông quyến rũ lắm. Lam Tố Hinh thực sự muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì mà lại biến anh thành bộ dạng như bây giờ. Trực giác mách bảo cho cô biết bệnh của anh không đơn giản chỉ là di chứng của phần não bị tổn thương. Tinh thần của anh luôn hoảng loạn, kém theo các biểu hiện khác lạ, giống căn bệnh trầm cảm sau khi trải qua một cú sốc tâm lý.
Vì chuyện kéo rèm cửa mà Anh phu nhân khéo léo phê bình, nhắc nhở cô sau này tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra nữa.
“May mà lần này Anh Duy Hạ đến đúng lúc, gọi người tới sửa lại chiếc rèm, nếu không thì…”
Nếu không thì thế nào, Anh phu nhân không nói tiếp nữa. Nhìn sang Anh Duy Hạ đang ngồi bên cạnh, bà chuyển chủ đề: “Duy Hạ, những văn kiện cần ký mà con mang đến mẹ đều đã ký hết, lát nữa con mang về công ty nhé!”
Anh Duy Hạ hơi khom người. “Vâng, thưa mẹ!”
“Đúng rồoi, tạo sao dạo này con không đưa San San đi cùng?”
“Gần đây, tự nhiên San San đòi làm người phụ nữa mạnh mẽ, độc lập nên đến công ty của bố cô ấy làm việc rồi, còn làm bộ làm tịch ngồi trước bàn làm việc, phê duyệt công văn nữa chứ! Con nào dám cản trở đại tiểu thư ấy!”
“San San muốn làm một cô gái mạnh mẽ, độc lập ư? Tại sao tự dưng nó lại có suy nghĩ này nhỉ?”
Anh Duy Hạ nhún vai, vẻ bất lực: “Cũng dễ hiểu thôi mà, cô ấy vô vàn ước muốn, mỗi ngày một ý tưởng nhưng lần này cô ấy có vẻ kiên trì, đi làm được gần một tháng rồi!”
“Duy Hạ, con và San San đính hôn cũng hơn một năm, cũng đến lúc tính chuyện kết hôn rồi nhỉ?”
“Mẹ, con muốn đợi Hạo Đông khỏe lên rồi mới tính. Bây giờ cử hành hôn lễ, thiếu em ấy là thiếu mất phù rể rồi.”
Anh phu nhân ngẩng đầu nói: “Tâm ý của con rất tốt nhưng không thể vì Hạo Đông mà con lỡ dỡ được. Nếu như con và San San muốn kết hôn thì chuẩn bị kết hôn đi, không cần đợi Hạo Đông.”
“Mẹ, không vội, San San chưa muốn kết hôn ngay. Con cũng vừa mới quản lý Anh thị chưa lâu, còn rất nhiều điều phải học hỏi, để sang năm hẳng bàn tiếp chuyện này.”
Hai mẹ con bọn họ nói chuyện riêng, Lam Tố Hinh cảm thấy mình không tiện ở lại nghe tiếp, liền xin phép lên phòng. Khi rời đi, cô cảm thấy hơi kỳ quái, dường như lúc Anh phu nhân và Anh Duy Hạ nói chyện, giữa họ rất khách khí và xa cách. Thêm vào đó, Anh Duy Hạ không sống ở Anh gia, cô đoán tình cảm giữa Anh phu nhân và con trai lớn của bà ấy không được tốt cho lắm, rõ ràng bà ấy yêu chiều cậu con út của mình hơn.
Bây giờ, cuộc sống hằng ngày của Lam Tố Hinh rất quy củ, nề nếp, sáng đi học, tan học là về Anh gia ngay. Ở trường thì chuyên tâm học hành, về Anh gia thì tận tâm phục vụ Anh Hạo Đông.
Học ở Học viện Kinh doanh chưa được bao lâu, Lam Tố Hinh đã được không ít người theo đuổi. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, lại có vẻ con nhà giàu, ngày ngày có xe hơi đắt tiền đưa đón, sao đám nam sinh không tới tấp theo đuổi kia chứ? Nhưng cô hết lần này đến lần khác từ khóe léo đến kiên quyết từ chối, chỉ cô độc một mình, học xong liền về nhà, không giao du với ai.
Lân dần, mọi người đều cho rằng cô rất khó tiếp cận, có người “không ăn được nho liền chê nho xanh” nói bóng nói gió: “Quả nhiên thiên kim tiểu thư đây cao không với tới.”
Dần dần không ai bám theo Lam Tố Hinh như trước nữa, đây chính là kết quả mà cô mong muốn. Trong khoảng thời gian đi học này, cô sẽ không và cũng không thể có quan hệ yêu đương với ai được. Trong mấy năm tới, cô đã trở thành vật thế chấp cho Anh gia rồi.
Nhưng Tôn Chí Cao vẫn thỉnh thoảng đến tìm cô nói chuyện, vì là bạn học cũ nên họ có nhiều thứ để nói hơn những người khác. Hơn nữa, dù gì thì Lam Tố Hinh vẫn luôn cảm kích cậu bạn đã từng chìa tay giúp đỡ cô lúc khó khăn này. Chỉ bởi bố mẹ cậu ta đã nói như vậy nên cô vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, giữ thái độ lịch sự và khách sáo đối với cậu ta.
Một tháng sau khai giảng, trường cô tổ chức giải bóng đá giao hữu giữa các trường đại học. Đội bóng của Đại học A đấu giao lưu với trường cô, là đội tinh nhật nhất trong số các đội bóng sinh viên toàn thành phố, hơn nữa lại tập trung rất nhiều anh chàng đẹp trai, thu hút vô số nữ sinh đến xem.
Tôn Chí Cao là thành viên mới của đội bóng, tuy chỉ là cầu thủ dự bị nhưng cũng đến tìm Lam Tố Hinh, mời cô đến cổ vũ cho cậu ta.
“Biết đâu mình có cơ hội ra sân, nếu có cậu đến cổ vũ cho mình, nhất định mình sẽ là tiểu hành tinh tỏa sáng nhất.”
Người thật thà như cậu ta hiếm khi hài hước thế này, Lam Tố Hinh cũng không nỡ từ chối. Cô xem lại thời khóa biểu rồi đồng ý sẽ đến xem hiệp hai của trận đấu.
Nhưng cuối cùng, khi trận đấu kết thúc, Lam Tố Hinh mới vội vàng chạy đến sân bóng. Cô học trong thư viện, quên cả giờ giấc, lúc chạy đến thì các vận động viên đều đã rời sân.
Vẻ mặt Lam Tố Hinh thể hiện cô vô cùng biết lỗi, “Xin lỗi, sau khi tan học, mình đến thư viện tìm tài liệu nên quên mất.”
Tôn Chí Cao gượng cười. “Không sao, dù sao mình cũng không được ra sân.”
Khó khăn lắm mới được đồng ý một lần, vậy mà cô vẫn quên, lúc này Tôn Chí Cao mới biết mình không có bất cứ vị trí nào trong lòng Lam Tố Hinh, cô ấy hoàn toàn không để tâm đến mình. Cuối cùng, cậu ta quyết định bỏ cuộc.
Tôn Chí Cao không hề hay biết, lần nỗ lực cuối cùng này của cậu đã khiến Lam Tố Hinh gặp một người khác.
Từ sân bóng đi ra, Lam Tố Hinh lang thang trên con đường rợp bóng cây. Chiếc xe ô tô chở các cầu thủ của trường Đại học A đi ngang qua cô, vào thời khắc chiếc xe ấy lướt qua, hình như cô nghe thấy có tiếng nam sinh khẽ ồ lên.
Chiếc xe đó khẽ dừng lại, cách cô không xa, sau khi có một người bước xuống mới tiếp tục chuyển bánh. Nam sinh vừa xuống xe đó trông rất cao to, làn da màu nâu đồng sáng bóng khoác chiếc áo đồng phục in logo Đại học A màu đỏ, xem ra anh ta là một trong số những thành viên của đội bóng trường Đại học A. Mà kỳ lạ là tại sao anh ta lại xuống xe? Hơn nữa, cô phát hiện, từ lúc xuống xe, anh ta cứ nhìn cô chăm chú, biểu cảm trên khuôn mặt vừa kích động vừa thương cảm.
Lam Tố Hinh bị anh ta nhìn đến mức mất tự nhiên, liền quay người, bước nhanh về hướng khác. Bỗng thấy sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, một giọng nói kích động kèo theo tiếng thở gập vang lên bên tai: “Bạn gì ơi, xin chào! Tôi tên là Quảng Viễn, là sinh viên của Đại học A, tôi có thể làm quen với bạn một chút không?”
Lam Tố Hinh vốn phản cảm với bọn con trai lần đầu gặp mặt đã bám dai như đĩa thế này, cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không muốn làm quen với những người cố ý muốn bắt chuyện.”
Quảng Viễn thành khẩn giải thích: “Bạn đừng hiểu lầm, tôi không phải người hễ thấy con gái xinh đẹp là mặt dày bám theo. Chỉ vì tôi thấy ngoại hình của bạn…rất giống một người bạn đã qua đời của tôi nên vừa nhìn thấy bạn tôi liền nhảy xuống xe gặp bạn.”
Ngoại hình rất giống một người bạn đã mất của cậu ta? Lam Tố Hinh dừng chân, suy nghĩ giây lát rồi buột miệng hỏi: “Bạn của anh…có phải họ Diệp?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc