Một Phần Trái Tim - Chương 45

Tác giả: Đản Đản 1113

Hạ Nghị kích động, dùng sức hôn cô, dùng một loại cảm xúc mãnh liệt mà phức tạp, cọ sát trên môi cô, đưa lửa nóng xâm nhập vào miệng cô, vô cùng thân thiết tận tình dây dưa. Tay anh lướt qua đường cong mềm mại trên thân thể cô, dừng trước *** đẫy đà, chọc ghẹo chơi đùa cách lớp quần áo, đồng thời cũng dùng *** ở phía dưới mình vỗ về phía trong đù* cô.
Thật ra, anh vẫn có cảm giác với cô, trong chuyện giường gối, thân thể anh khát vọng cô, cho dù trong quá khứ quan hệ có lạnh lùng, thâm thể lại thành thật hơn trái tim. Đặc biệt bây giờ, anh rất muốn cô, ngày đó cô chạy thoát một lần, đau đớn thân thể và khát vọng tích tụ lại, rất muốn thoả mãn.
Ngược với xúc động của anh, Dư Vấn vẫn cứng ngắc, cô nắm chặt tay, như đang nhẫn nhịn gì đó. Vì thế, cho dù *** có dâng lên trong thân thể, Hạ Nghị vẫn chỉ có thể từ từ.
Trong ấn tượng, mỗi lần anh *** với Hạ phu nhân, gần như đều là cô chủ động, nhưng người được hưởng thụ, thật ra vẫn là anh, lúc này đây, anh quyết tâm cho cô một đêm hoàn mỹ nhất.
Anh rời khỏi môi cô, Ng'n t nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán cô sang bên, tóc Hạ phu nhân đã dài hơn trước kia, ngũ quan thoạt nhìn càng thêm động lòng người, hương vị hơn rất nhiều phụ nữ khác. Anh cúi người xuống, khẽ cẩn thận hôn lông mày của cô, lông mi dài, chiếc mũi khéo léo, vô số nụ hôn nhỏ như mưa, rơi xuống mặt cô từng hạt, từ dịu dàng đến điên cuồng.
Trong tình ái, anh là cao thủ bách chiến bách thắng, mãi luôn biết cách gợi lên cảm giác ở phụ nữ, huống chi anh rất quen thân thể Hạ phu nhân, biết rõ từng điểm mẫn cảm ở cơ thể cô, biết làm thế nào để cô nhạy cảm.
Anh trườn xuống cổ cô, uốn lượn xuống, để lại dấu vết của mình. Nụ hôn của anh tạm dừng ở vị trí *** cô, anh cũng không vội *** cô, chỉ dùng đầu lưỡi cách lớp vải dệt, từ từ dùng lưỡi ẩm ướt *** láp quấn quýt nhai dứt vật xinh đẹp của cô.
Dư Vấn căng người, vừa tắm xong nên cô cũng không mặc áo ***, dưới sự trêu chọc như thế của anh, đóa hoa hồng đẫy đà kia thở gấp run rẩy. Chỉ là, trong thân thể cô như có hai linh hồn, một linh hồn dưới nhiệt tình của anh dần bùng nổ bản năng nữ tính, mà một linh hồn khác, dù có tận tình đến đâu, cũng giống như con rắn độc lạnh giá cuốn lấy cổ cô, cho dù dùng sức để thở, cô vẫn thở không nổi, làm cho cô cho dù nóng toàn thân, trái tim vẫn lạnh, lạnh đến mức máu tươi quay cuồng trong mạch máu cũng đều đóng băng.
Năm Ng'n t anh chạy theo *** bóng loáng của cô, thậm chí dịu dàng đi xuống thăm dò thủy triều mềm mại. Băng và lửa, không khí trong phòng sôi trào, tia lửa gần như phát nổ. Ngay khi anh chuẩn bị đưa tay *** cô, có thể dễ dàng thâm nhập vào chỗ sâu mềm mại kia, cô không nén nổi nữa, đẩy mạnh anh ra.
Có kinh nghiệm một lần, lần này, Hạ Nghị ép chặt mình, cũng không bị đẩy xuống giường.
“Em không muốn!” Cô không suy nghĩ liền lên tiếng.
Triệu Sĩ Thành nói đúng, hành động của cô rất tệ, nếu cô là diễn viên thành công, chắc cô nên diễn tiếp, xảy ra quan hệ nước chảy thành sông với Hạ Nghị, để anh nghĩ đã nắm chắc cô.
Nhưng mà, cô không làm được. Vừa rồi trong đầu cô hiện lên từng hình ảnh, như kim đâm vào cô, đau đến muốn nôn. Cô không diễn nổi!
“Dù sao, em không nhớ gì cả, không nhớ em và anh mến nhau thế nào, kết hôn ra sao, trong trí nhớ của em, chúng ta chỉ là bạn bè, thân mật như thế, khiến em cảm thấy không thể thích ứng được!” Thời gian vài giây, cô đã tỉnh táo lại, trấn định tự nhiên.
“Hạ phu nhân, tin anh, chúng ta rất thân mật, bảy năm trước em đã không còn là xử nữ nữa.” Biểu hiện rất kháng cự của cô, hình như còn có dáng vẻ lo lắng khi họ xảy ra lần quan hệ đầu tiên, khiến anh không nhịn được bật cười, lại cảm thấy thầm mất mát.
Anh có thể sâu sắc cảm giác được, trí nhớ của cô thất lạc, đồng thời tình cảm với anh cũng suy giảm.
“Hạ phu nhân, đừng lo lắng, anh hứa, cho dù có mạnh đến đâu, em cũng sẽ không đau!” Anh tiếp tục đùa giỡn hài hước.
Anh lại muốn nghiêng qua, bởi vì, anh thật sự nhớ ngày đó, ít nhất khi đó cảm thấy cả trái tim cô thuộc về anh, khiến anh kháng cự đồng thời cũng thích ý và kiêu ngạo.
“Đợi chút!” Dư Vấn vẫn đẩy anh.
“Không muốn chờ!” Anh từ chối rất kiên quyết.
“Bình tĩnh một chút, đừng khiến em cảm thấy hôn nhân của chúng ta không ấm áp, cái gì cũng phải bắt đầu từ từ!” Cô lại đẩy anh ra.
Tên đã lên dây, nhưng mà anh cứng lại, “Có ý gì?”
“Chẳng phải chúng ta bắt đầu không đúng sao? Anh không cẩn thận với em, vừa đúng em lại là xử nữ, cho nên anh phát huy tinh thần kỵ sỹ, cuối cùng quyết định chịu trách nhiệm?”
Như là một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, bị những lời này của cô làm sợ, độ ấm toàn thân anh cũng giảm nhanh.
“Hạ phu nhân, em nhớ ra gì rồi?” Không càn rỡ nữa, anh trở nên thật cẩn thận.
“Vừa rồi… em nhớ ra một đoạn ngắn mơ hồ, về lần đầu tiên chúng ta lên giường, ngày đó mọi người chúng ta đều quá say, tiếp theo liền…” Cô dừng lại, đánh giá xuống, “Tình yêu giữa chúng ta rất loạn, bắt đầu cũng rất tệ!”
Anh đông cứng. Trí nhớ của cô ngồi tên lửa à? Lập tức từ thời trung học nhớ đến thời đầu yêu nhau, tiếp theo cô lập tức nhớ đến việc hủy hôn, vậy chẳng phải…
Không, anh cần thời gian, anh phải thi chạy cùng thời gian, không thể làm cho cô nhớ lại nhanh như thế!
“Nếu muốn bắt đầu một lần nữa, anh phải làm theo em nói! Chúng ta dựa theo trình tự bình thường đi, trước nắm tay, tăng tình cảm rồi hôn môi, sau đó mới lên giường!” Cô là cao thủ đàm phán, lợi dụng ưu thế bản thân cùng với nhược điểm của đối phương, hơn nữa, không dễ dàng thỏa hiệp.
“Được rồi!” Chỉ là, suy nghĩ một chút, anh cũng không tranh cãi nữa, lại thở dài rồi đứng dậy, đi tắm nước lạnh hạ nhiệt độ. Đối với sự phối hợp của anh, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, đúng lúc này, di động anh đặt trên giường cũng vang lên. Dư Vấn cầm lấy thì vừa thấy, đúng thế, khóe môi cô khẽ nhếch. Thật sự là tới sớm, không bằng tới khéo.
Cô nhàn nhã tựa lưng vào thành giường, nhận điện thoại:
“Anh Nghị, khi nào thì anh đến?… Em sợ lắm, hình như con bị phẫu thuật dọa, máy đo thai cũng rung không ngừng, anh có thể đến giúp em không?” Từ trong di động truyền ra giọng nói bất lực của Hiểu Văn.
“Hiểu Văn, cô tìm anh Nghị có chuyện gì không? Anh ấy đang tắm!” Dư Vấn nói rõ ràng.
Không ngờ cô sẽ nhận điện thoại, đầu kia điện thoại đóng băng. Loảng xoảng một tiếng, ngay sau đó lập tức cúp máy. Khóe môi Dư Vấn nhếch rất cao, bàn chân trần trụi của cô dẫm xuống đất, đi đến toilet, vừa ấn lại số.
“Hạ tiên sinh, anh muốn ra ngoài không, vừa rồi có điện thoại đấy?” Cô gõ cửa phòng tắm.
Hiển thị trên di động, đã kết nối được.
“Hạ phu nhân, đừng gõ cửa lúc đàn ông đang tắm, em mà khiêu khích anh, anh sẽ lại muốn ăn em đấy, đến lúc đó đừng trách anh là bá vương *** với em!” Trong tiếng xối nước, truyền đến tiếng chọc ghẹo vô lại của anh.
“Vậy cuối cùng anh có muốn trả lời điện thoại không?” Cô nhấc cao di động.
“Mặc kệ nó, dù ai thì cũng phải chờ đến sáng mai!” Anh vừa tắm rửa, vừa hoàn toàn thất vọng.
Cô nở nụ cười, một lần nữa bước về phòng ngủ:
“Hiểu Văn, làm sao đây nhỉ? Anh ấy bây giờ đang tắm, nhận điện thoại cũng khó! Trên thực tế, anh ấy còn rất “kích động”, đi ra ngoài sẽ dọa người đấy.” Cô trấn định trình bày, chỉ đổi lấy yên lặng từ đầu kia điện thoại.
“Tống Dư Vấn, là cô cố ý.” Thật lâu sau, Hiểu Văn mới nhỏ giọng nói.
Biết rõ là đối phương cố ý, nhưng vẫn bị đả kích đến đau lòng khó nhịn, thủ đoạn của Tống Dư Vấn thật sự rất cao minh.
“Cô nghĩ nhiều rồi, đây là cuộc sống vợ chồng bình thường, tôi nào có cố ý?” Nhưng mà, Dư Vấn lại cười thành tiếng.
Cuộc sống vợ chồng bình thường? Trái tim Hiểu Văn lại như bị đánh một quyền.
“Sao lại không cố ý? Cô muốn trả thù tôi, Thụy Thụy đã ૮ɦếƭ, con của tôi lại có thể giữ lại, cho nên cô không cam lòng!” Đạo lý này cô cũng biết, nhưng mà, cô vẫn bị *** của vợ chồng họ xúc phạm tới.
Cô khốn khổ trên giường bệnh như thế, ngay cả lật người cũng chẳng dám, sợ ***ng đến con, nhưng anh lại đang… tìm thú mua vui… Cô nào có thể không thương tâm? Nào có thể kìm chế, không biết tủi thân?
Bởi vì hai chữ Thụy Thụy, nụ cười ở khóe môi Dư Vấn đông lại.
“Dư Vấn, Thụy Thụy ૮ɦếƭ đi tôi cũng rất đau lòng, nhưng xin hãy tin tôi, tôi không có ý định hại ૮ɦếƭ Thụy Thụy! Là tai nạn, đó là ý trời!” Hiểu Văn đỏ mắt nhấn mạnh, lại giải thích.
Cô vô tâm hại người, cho dù cho cô lá gan lớn như con trời, cô cũng không dám tổn thương một sinh mệnh nhỏ bé ngây thơ.
“Thụy Thụy ૮ɦếƭ, tôi cũng xấu hổ, tôi nguyện ý lặng lẽ rời đi! Dư Vấn, cho dù con của tôi có sinh ra cũng không uy hiếp địa vị của cô, cho nên, có thể xin cô buông tha cho tôi được không?” Hiểu Văn thật tình khẩn cầu.
“Đỗ Hiểu Văn, tôi thấy thật lạ nhé, cô cho mình là gì? Vợ bé sao?” Dư Vấn lạnh lùng hỏi.
Tình yêu thật sự có vĩ đại như vậy, vĩ đại đến mức cô ta nguyện ý tạm nhân nhượng như vậy vì lợi ích toàn cục?
“Cô bảo tôi buông tha cho cô, cô nói sẽ không uy hiếp đến địa vị của tôi, nhưng tôi thấy lạ ghê, vì sao đến nay tôi còn chưa nhận được “thư từ bỏ” tạm biệt gia đình tôi của tôi? Cô như thế, bảo tôi tin thành ý của cô thế nào, sẽ không phá hỏng gia đình tôi lần nữa ư?” Cô kiên quyết không nhắc đến hai chữ Thụy Thụy, Đỗ Hiểu Văn không xứng nhắc đến Thụy Thụy của cô!
Hiểu Văn bị nghi ngờ, sắc mặt trắng bệch một trận. Đúng, cô không muốn rời khỏi Hạ Nghị, cho dù lại giãy dụa và thống khổ thế nào, luôn có một phần hy vọng xa vời.
“Đỗ Hiểu Văn, cho dù cô muốn làm thiếp, tôi cũng không hứng thú làm đại tỷ của cô! Sau này Hạ Nghị mãi chỉ biết có mình tôi thôi, anh ấy sẽ hết lòng với gia đình, đối tốt với tôi, cho nên dù cô có sinh một trăm đứa, vẫn không có tư cách trở thành đối thủ của tôi.”
Trong giọng nói quá tự tin của cô, Hiểu Văn bị K**h th**h phát run. Cô thua rồi, cô căn bản không phải là đối thủ của Tống Dư Vấn.
“Anh Nghị không thương cô, Thụy Thụy không còn, anh ấy chỉ còn áy náy với cô thôi.” Hiểu Văn chỉ còn một VK này
“Vậy thì sao? Tôi muốn anh ấy áy náy!” Dư Vấn ngang nhiên nói.
Hiểu Văn thở một hơi lạnh.
Dư Vấn cười lạnh, gằn từng tiếng mạnh mẽ tuyên bố, “Đỗ Hiểu Văn, tôi nói cho cô biết, dù là anh ấy yêu hay áy náy, Hạ Nghị vẫn mãi không vì cô mà bỏ tôi! Mà cô, ít nằm mơ đi! Đồ thuộc về Tống Dư Vấn tôi, dù có hỏng hay tàn, tôi cũng sẽ không hào phóng dâng cho kẻ khác đâu!”
Lúc tắm, Hạ Nghị suy nghĩ nghiêm túc rất nhiều.
Cẩn thận ngẫm lại, nghiêm khắc mà nói, anh và Hạ phu nhân hình như chư từng có yêu thật sự, lúc ấy công ty mới thành lập, quan hệ của họ như nước chảy thành sông, hai người cũng bận nhiều việc, ở chung một chỗ không phải bàn công việc thì là ngủ nghỉ, cho nên buồn chán đến mức thậm chí cả hẹn hò cũng chưa từng có.
Anh lau khô tóc đi ra từ trong phòng tắm.
“Hạ phu nhân, chúng ta hẹn hò đi!” Anh giơ lên nụ cười điển trai.
Nắm tay trước, tăng tình cảm rồi hôn, cuối cùng từng bước tiến đến quan hệ thân mật, nếu đây là trình tự bình thường cô muốn, vậy thì anh sẽ nghe theo.
“Bây giờ, lúc này?” Đặt điện thoại của anh xuống, với sự cao hứng của anh, cô có vẻ quái lạ.
“Đúng, ban đêm mới là lúc cuộc sống bắt đầu!” Hạ Nghị không để ý đến cô vừa cầm điện thoại của anh, chỉ không khỏi phân bua, hứng thú rất cao bắt đầu thay quần áo.
“Đi đâu?” Cô nhăn mày.
“Đến quán bar! Anh nhớ lúc còn học đại học, em rất thích đến quán bar.” Tuy lúc ấy cô luôn gọi một ly R*ợ*u, im lặng ngồi, nhưng mà cho tới bây giờ cô không ngại quá ầm ĩ, có thể thấy được chắc cô cũng yêu thích không khí nào nhiệt đó.
Dư Vấn im lặng. Đúng, cô thích náo nhiệt, cho nên có mấy ngày, cô thường đến quán bar, nhưng mà, thấy những cặp nam nữ xa hoa trụy lạc, mỗi ly R*ợ*u cũng thành lý do hai người xa lạ quen biết, đặt tính mạng trong những thứ thối nát kia, hứng thú của cô bắt đầu vơi dần. Sau đó sở dĩ đến nữa, lý do duy nhất là vì anh, anh thích chơi đến điên cuồng, mà xã hội rất phức tạp, nếu có cô đi theo, anh sẽ bớt phóng túng.
Thấy mặt cô lộ vẻ không tình nguyện, Hạ Nghị dừng động tác lại, “Không muốn đi ư?” Anh thử hỏi.
Trước kia đều là cô chiều anh, bây giờ đổi nhân vật, anh phải cân nhắc quyết định của cô.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Chúng ta đến nơi khác đi.” Lại ở trong phòng rất nguy hiểm, chẳng may củi khô lại bén lửa chẳng đùa được đâu, chi bằng ra ngoài có vẻ an toàn hơn.
Hạ Nghị không ngờ cô lại muốn đến nơi đó vào ban đêm.
“Em muốn đến đó?” Anh kinh ngạc.
Cho dù đã sắp đến 11h, không khí ở chợ đêm vẫn cực náo nhiệt, gian hàng nối tiếp gian hàng, đám người hô bạn gọi bè, cư dân gần đó đi dép lê, lũ trẻ đang chơi đùa S***g nước, còn có các đôi tình nhân nắm tay, làm cho tiếng người lộn xộn, sóng người muốn nổ tung.
“Vâng.” Cô không nói nhiều, chỉ đi về phía trước.
“Có cửa hàng gần đây bán đồ ăn ngon lắm.” Muộn rồi, cô hơi đói.
“Hạ phu nhân, cùng nhau…” Hạ Nghị mỉm cười, bước nhanh tiến lên, tự nhiên nắm tay cô.
Toàn thân Dư Vấn cứng đờ.
“Nhiều người lắm, anh sợ chúng ta sẽ lạc nhau!” Anh nhướng mày, giải thích thừa thãi.
Anh thừa nhận, anh lén chạy lên, nhìn đi, bây giờ họ đã tiến triển được bước đầu tiên rồi! Tuy anh giả vờ trấn định, nhưng mà, trong nháy mắt kia như có thể nếm được cảm giác yêu thương lo được lo mất, cho dù lúc trước quen Đỗ Hiểu Văn, nắm tay đi một hai bước, gần như cũng chẳng tốn chút sức nào. Nhưng lúc này đây, nắm tay Hạ phu nhân, ánh mắt lạnh lùng khiến anh nhút nhát, làm cho anh có có cảm giác mãnh liệt trong nháy mắt, cô sẽ bỏ tay anh ra, lại như lúc trước, dáng vẻ của cô vô cùng kháng cự.
“Em muốn uống canh thịt bò.” Cuối cùng, bất ngờ, cô không bỏ tay anh ra.
Hạ Nghị thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ đáy lòng dâng lên một niềm vui.
Đi được một đoạn đường, bước vào cửa hàng nho nhỏ, cô nhìn về ông chủ trên cao mở miệng.
“Tôi đến đây.” Giọng nói anh rất quen: “Cửa hàng này tuy vừa nhỏ vừa đơn giản, nhưng canh thịt bò ở đây nổi tiếng lắm, trước kia khi đi chơi đến nửa đêm, anh thường đến đây ăn khuya.”
Cô nghiêng đầu, nhìn anh một cái.
Biết mình nói lỡ lời, Hạ Nghị lập tức giải thích: “Anh đã không đến đây hơn ba tháng rồi.” Anh đã lâu không đi chơi, cho nên lại càng không đi ngang qua đây mà ăn khuya.
“Thật không, khéo nhỉ.” Cô dùng giọng nói nhẹ đến mức chỉ có mình mới nghe thấy.
Thật khéo, cô mới biết được cửa hàng này hai tháng trước.
Không nói thêm gì nữa, cô nhìn quanh bốn phía một chút, quả nhiên cũng không có ghế trống. Cho dù Hạ Nghị đứng bàn này, cô vẫn đi đến ngồi xuống bàn vuông quen thuộc tận cùng bên trong kia. Trên bàn vuông, một người đàn ông khẽ cau mày ăn canh một mình, lại ngước mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng ngây ra. Dư Vấn nhìn gương mặt trầm tĩnh kia, nói không ra lời.
“Thật khéo.” Cô chỉ có thể dùng hai chữ này làm lời ***.
“Vâng.” Triệu Sĩ Thành gật gật đầu.
“Trước kia anh không ăn khuya nhỉ.” Cô liếc nhìn anh đang uống canh thịt bò.
Khi vừa mới bắt đầu sống cùng nhau, anh đi ngủ rất sớm, hơn nữa qua tám giờ cũng không chạm vào đồ ăn nào nữa, nhưng vì chăm sóc cô, anh thay đổi thói quen ngồi cùng cô, cũng không quen yên lặng nữa. Anh chưa bao giờ cố ý lấy lòng cô, cũng sẽ không dùng lời dỗ cô, những mỗi lần chăm sóc lơ đãng trong cuộc sống, lại làm ấm lòng cô thật sâu.
Ví dụ như nhà hàng này, anh được một bệnh nhân giới thiệu, liền lái xe vội mua cho cô ăn, cô ăn thấy rất ngon. Nhưng lần thứ hai cô muốn ăn canh thịt bò này nữa, không được phép ngồi trên salon như người ૮ɦếƭ, phải theo anh ra ngoài ăn. Lần thứ ba nếu cô vẫn thèm ăn, vậy thì cô phải đi gọi cơm, vượt qua chướng ngại tâm lý bản thân.
Chỉ là từ lúc đó cô bắt đầu thường xuất hiện ở chợ đêm. Lúc ấy, cô đang bị bệnh, có những ngày thật sự rất sợ gặp người lạ, khi nói chuyện với người lạ, trái tim sẽ đập rất nhanh. Triệu Sĩ Thành chưa bao giờ chiều cô, làm theo lời cô, chỉ nghiêm khắc yêu cầu, nhưng mà cô lại hiểu anh rất tốt với cô, tốt vô cùng.
Tầm mắt Triệu Sĩ Thành dừng trên đôi môi đỏ mọng hơi sưng của cô, rõ ràng vừa mới hôn.
“Người luôn thay đổi.” Anh không nhìn môi cô nữa, cúi đầu tiếp tục ăn canh, chỉ là anh nắm chặt tay, động tác cứng đờ.
“Anh ăn ngon.” Dư Vấn nhìn thấy bên ngoài có khách đứng dậy, có chỗ trống, cô vội muốn đứng lên.
Thấy cô phải đi, Triệu Sĩ Thành lạnh nhạt hỏi, “Vì sao trốn tránh anh?”
Dư Vấn dừng lại. Cô biết anh chỉ cái gì, hôm nay, anh gọi rất nhiều cuộc cho cô, cô cũng không nhận, thậm chí đến cuối cùng còn tắt máy.
“Tôi không trốn tránh anh, ngày mai tôi còn phải đi làm, cho đến khi anh tìm được nhân viên thu ngân mới thôi.” Cô bình tĩnh trả lời.
Cái đó và không trốn có khác nhau sao? Tuy có thể nhìn thấy người cô, nhưng mà, anh thậm chí không có cơ hội lén nói một câu cùng cô.
Triệu Sĩ Thành nhìn cô một cái. Sở dĩ tối nay đến đây, là vì trằn trọc khó ngủ, bởi bức tường trái tim cô, bởi tương lai mà cô chọn, khiến anh bất an, trái tim thắt lại. Anh cần thời gian suy nghĩ, lúc này, muốn quấy rầy “nhà” cô không? Nói thực ra, anh sợ nhìn thấy một màn không muốn thấy, ví dụ như môi đỏ mọng của cô sưng lên như bây giờ.
Trong hai tháng này, giữa hai người họ chỉ như một giấc mộng mà thôi. Nhưng mà, chẳng lẽ cứ trơ mắt để cô đi về con đường chẳng còn lối thoát như thế? Nếu có thể, anh đã không cảm thấy như vạn mũi tên xuyên qua trái tim rồi.
“Vấn Vấn, quay đầu lại đi, em có làm bao nhiêu cũng chẳng thể thay đổi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể không ngừng mở rộng đau đớn, là tuần hoàn ác tính.” Anh vẫn mở miệng khuyên cô.
“Triệu Sĩ Thành, anh có thấy phiền không?” Cô giả bộ tức giận, cố ý tỏ thái độ rất kém.
Trò chơi cô tham gia, người lương thiện như anh không thể có mặt, cho nên, cô cần phải đẩy anh ra thật xa, cách khỏi trung tâm gió lốc.
“Anh rất thích em.” Giọng anh không lên cao nửa phần, mí mắt cũng tiếp tục cúi thấp, nhưng một câu đột nhiên này lại như quả bóng, nổ đùng trong đầu trống rỗng của Dư Vấn.
Đây là cô được tỏ tình? Được Triệu Sĩ Thành vô cùng cao thượng và có phẩm hạnh, dù thế nào cũng không ra tay với phụ nữ có chồng tỏ tình?
“Tuy không biết em nghĩ gì về anh, nhưng anh muốn nói cho em biết, em đáng để được nhiều đàn ông trân trọng, tương lai sẽ có rất nhiều hạnh phúc, đừng nên vì một phần không cam lòng, lại tạo ra một sai lầm, bỏ lỡ con đường hạnh phúc.” Anh quấy miếng thịt bò trong canh, tuy không khí nơi này thật sự rất không đúng để nói những lời này, nhưng mà, anh sợ bây giờ không nói, tương lai sẽ chẳng còn cơ hội. “Anh còn một câu, em đừng dùng sai lầm của người khác để tự trừng phạt mình.”
Dư Vấn khẽ thở mạnh. Đây là lần đầu tiên, có người bày trái tim mình trước mặt cô, để cô nhìn rõ ràng, không vì ích lợi, không vì kết quả, chỉ vì khuyên giải an ủi, chỉ vì hy vọng cô hạnh phúc. Rất thẳng thắn, rất không nghệ thuật.
Nhưng mà, cô vẫn chỉ có thể mang vẻ mặt, giống như mọi người toàn thế giới cách cô có mấy ngàn km, bây giờ tất cả tất cả đều không còn ràng buộc với cô, đối mặt với lời tỏ tình của anh, cô không có biểu hiện động lòng, chỉ lạnh nhạt.
“Bác sĩ Triệu, tôi nghĩ, chúng ta đi khác con đường.” Cô quyết đoán đứng dậy.
“Vấn Vấn, đừng mạnh mẽ như thế, chuyện gì cũng gánh vác một mình!” Nhưng mà, Triệu Sĩ Thành lại giữ cô lại.
“Nếu không kiên cường, tôi yếu đuối cho ai xem?” Cô lạnh lùng nhìn anh.
Đây cũng là cô hỏi Hạ Nghị.
Cô có chú ý tới, đêm nay anh vẫn gọi cô là Vấn Vấn, chỉ là, cô có ý chí sắt đá, là phụ nữ còn thâm hiểm hơn đàn ông, cô không cần bất kỳ ai lay động cô! Nhưng mà.
“Anh.” Triệu Sĩ Thành không hề do dự, gằn từng tiếng trả lời, “Cho dù chỉ là bạn bè, ở trước mặt anh, em có thể yếu đuối không cần kiêng dè.”
Có lẽ cô ở trong mắt người khác, tự tin, thông minh, kiêu ngạo, không chịu thua, không yếu thế, nhưng mà, từ trên người Thụy Thụy, anh thấy được bề ngoài kiên cường của cô, cất giấu một trái tim mềm mại.
“Vấn Vấn, em không mạnh mẽ, em cũng không phải vô địch.” Anh thong thả nói.
Một câu đánh trúng trái tim khó chịu, không có nơi ở của cô.
“Thật khéo, bác sĩ Triệu.” Một tiếng trêu chọc phá vỡ bầu không khí nhỏ bé xung quanh.
Dư Vấn và Triệu Sĩ Thành đồng thời quay người lại, nhìn thấy Hạ Nghị lộ ra nụ cười sáng lạnh ở trước mặt họ, trong mắt anh có ghen tuông nồng đậm đang bốc cháy, sắp sửa phát nổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc