Một Người Cha Và Ba Đứa Con - Quyển II - Chương 04

Tác giả: Phong Duy (NiuNiu)

Trở lại khách điếm, Tịch Viêm buộc ta uống một chén cháo, dặn dò Tịch Nguyện cẩn thận chăm sóc, tự mình đi tìm Vu Chiêu Tông nghĩ cách. Tiểu Kỉ, Tề Tề cùng Phúc Bá vẫn đang ở bên ngoài tìm kiếm Tiểu Thiên.
Mỗi khi lo lắng, ta luôn bị hơi sốt. Tịch Nguyện không cho phép ta xuống giường, lấy khăn lạnh đắp lên trán ta, nhẹ nhàng an ủi.
“Tiểu Thiên đã chạy đi đâu? Đều tại ta không cẩn thận, vì sao lại bảo nó đi mượn hoa chứ….”
“Cha, ngài đừng nóng vội. Tiểu Thiên cũng không phải lần đầu tiên đi lạc, mấy lần trước không phải lạc hai ba ngày rồi lại tìm được sao? Ngài yên tâm, lần này nhất định cũng không có việc gì.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật. Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, Tiểu Thiên lúc nào cũng vậy. Gặp chuyện không may sẽ có người giúp đỡ, cúi đầu liền nhặt được tiền, ở chợ bị chen chúc lạc bảy tám lần, luôn gặp được người quen đưa nó về. Lần trước tên đạo tặc bắt cóc nó còn chưa đi được hai dặm đường, liền bị ngã xuống cái giếng bỏ hoang, vẫn là Tiểu Thiên đi tìm người cứu hắn lên nhớ không. Cha nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, nói không chừng vừa tỉnh dậy, Tiểu Thiên đã tìm được rồi.”
Ta nghĩ hắn nói cũng đúng, nhanh chóng nhắm mắt lại, ngủ sớm tỉnh sớm một chút, Tiểu Thiên cũng có thể sớm một chút tìm được.
–*–
Lúc chạng vạng tỉnh lại, người bên cạnh đã thay đổi thành Phúc Bá, nhìn khắp một lượt phòng ngủ, vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Thiên, vội vàng nhảy xuống giường, Phúc Bá cầm một chiếc cừu y phủ thêm cho ta.
“Có tin tức gì không?”
“Có, có người nhìn thấy một đám người giọng nói cổ quái mang Tiểu Thiên đi, đại gia và nhị gia đã đi tra xét.”
“Giọng nói cổ quái? Có thể biết từ nơi nào tới không?”
“Dường như là Thổ Phồn.”
“Thổ Phồn sao lại muốn dẫn Tiểu Thiên đi? Liệu có phải nó giống Tiểu Nguyện, là tư sinh tử của Vương gia nước Thổ Phồn không?”
“Theo quy luật nhặt người của ngài thì điều này cũng khó nói chính xác. Lão gia, ngài rốt cuộc ở nơi nào nhặt được Tiểu Thiên? Nhặt được như thế nào?”
“Kỳ thật nó không phải là ta nhặt được.”
“Không phải nhặt? Chẳng lẽ là ngài sinh?”
“Ta nói là không phải ‘ta’ nhặt!!”
“Vậy là ai nhặt?”
“Tiểu Viêm.”
“Đại gia? Không thể nào đâu!”
“Vì sao lại không thể? Đó là mười sáu năm trước, tại một trấn nhỏ ở Hợp Châu, hôm đó là sinh nhật Tiểu Viêm, ta đến cửa hiệu hoa quả mua táo cho hắn ăn, bảo hắn mang theo Tiểu Nguyện đứng chờ ở bên đường. Chờ ta đi ra, trong tay hắn đã bồng theo Tiểu Thiên, nói là có người nhờ hắn giúp ôm trong chốc lát. Ba người chúng ta chờ ở tại chỗ hai ngày, không ai đến nhận, truy binh lại đuổi tới, ta cũng đành mang theo nó cùng chạy.”
“Hợp Châu? Hợp Châu cùng Thổ Phồn cách nhau khá xa, cho dù phải ném đứa nhỏ, cũng không đến nỗi khổ sở chạy tới tận Hợp Châu mà ném. Huống chi bá tánh Thổ Phồn bình thường chắc không biết rời đi tuyết vực, trừ phi là sứ giả hoặc vương tộc Thổ Phồn đến tiến cống, mới có thể đến Trung Nguyên….” Phúc Bá nhíu mày suy nghĩ.
“Phúc Bá, mười sáu năm trước, vương thất Thổ Phồn có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Lão nô không biết.”
“Không biết?! Ta hỏi chính là vương thất đó, sao ngươi lại không biết?”
“Lão nô trước mắt còn chưa có bắt đầu thu thập tin tức liên quan đến ngoại bang phiên quốc. Thật sự hổ thẹn, về sau nhất định sẽ chú ý sửa đổi.”
“Phúc Bá, ngươi thật khiến ta thất vọng, gần đây ngươi tụt lùi rất nhiều đấy, có biết không? Cũng chưa đào được cái gì dễ nghe….”
“Lão gia trách cứ rất phải.”
Đúng lúc này, cánh cửa rầm một tiếng bị phá mở, Tề Tề một đầu xông vào, lớn tiếng kêu lên: “Tìm được rồi, tìm được rồi, Tịch đại ca bảo ta quay về nói cho ngài biết, đỡ phải sốt ruột.”
Ta vui mừng quá đỗi, lập tức túm lấy tay Tề Tề: “Ở nơi nào? Mau dẫn ta đi.”
“Không cần đi, bọn họ lập tức sẽ quay lại. Tịch bá bá, Tịch đại ca cũng không có nói ngài được xuống giường, nhanh lên giường ngồi đi, nếu không Tịch đại ca nhìn thấy lại muốn phạt ngài.”
Ta vừa luống cuống tay chân bò lên giường nằm, vừa ai thán trong lòng, Tề Tề mới đến nhà ta được bao lâu chứ, cư nhiên cũng học được quản ta!!
–*–
Qua hẹn nửa chén trà nhỏ, ta nghe được tiếng bước chân của vài người rất nhanh tới gần, lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh.
Phúc Bá vừa mới mở cửa, Tịch Thiên liền huỳnh huỵch huỳnh huỵch chạy vào, nhào vào trong lòng ta.
“Tiểu Thiên…. hài tử bảo bối của phụ thân….” Ta nâng lên khuôn mặt xa cách… ách… một ngày…. đằng đẵng của tiểu nhi tử, hung hăng nhéo một cái, “Có đau không?”
“Đau quá….”
“Đau là tốt rồi, nghĩa là không phải nằm mơ. Tiểu Thiên, con không sao chứ? Sao lại bị người ta bắt đi? Bắt đi làm cái gì? Bán sao?”
“Đùa hoài,” Theo sau là Tịch Nguyện nhún vai, “Nó có thể bán được mấy đồng tiền?”
“Đừng xen vào, để cho Tiểu Thiên nói.” Tịch Viêm xoa đầu nó.
Tịch Thiên ngồi xuống bên cạnh ta, uống một ngụm trà Phúc Bá đưa cho, hắng giọng một cái, nhìn xung quanh một chút. Có thể là vì chưa từng có nhều người như vậy đồng thời nghe nó nói chuyện, còn chưa mở miệng mặt đã đỏ bừng.
“Không sợ, mau nói đi.” Ta vỗ vỗ иgự¢ nó, “Nói rõ ràng một chút, càng rõ ràng càng tốt.”
“Vâng. Ngày hôm qua phụ thân bảo con đi sang lều bên cạnh mượn hoa, con đi. Bên trong ngồi một đống người, nhưng mà rốt cuộc có bao nhiêu người con không đếm. Bọn họ tất cả đều đang chăm chú nghe Tề Tề hát, còn không ngừng vỗ tay. Hầu hết mọi người đều không để ý đến con, chỉ có một người hỏi con có chuyện gì, con liền hỏi hắn có thể mượn mấy cành hoa lụa hay không, kết quả….”
“Bọn họ bắt ngươi đi?” Tề Tề hỏi.
“Không phải, hắn nói bọn họ cũng không có hoa.”
“>_<…….”
“Vì thế ta đi sang lều bên cạnh của bên cạnh hỏi, nhưng người ở đó cũng không có. Ta lại đến lều bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh hỏi, vẫn không có. Ta chỉ đành lại đến lều bên cạnh của bên….”
“Tiểu Thiên!” Tề Tề xoa Ϧóþ huyệt thái dương, “Ngươi rốt cuộc hỏi mấy lều?”
“Bảy lều.”
“Vậy ngươi nói thẳng đến lều thứ tám không được sao, dài dòng như vậy làm gì?”
“Phụ thân bảo ta nói rõ ràng một chút mà.”
“>_<…….”
“Tiểu Thiên, con đến lều thứ tám, sau đó thế nào?” Ta hỏi.
“Con bước vào, không ai để ý con, nhưng con vừa mới hỏi một câu ‘Có hoa không?’, tất cả những người trong lều đều đứng lên. Một người hỏi con ‘Hoa gì?’, con nói ‘Hoa chính là hoa ấy, có hay không?’ Kết quả bọn họ trở nên rất kích động, bổ nhào về phía con….”
“Muốn bắt ngươi?” Tề Tề mở to hai mắt.
“…. Không phải, tất cả bọn họ đều quỳ xuống trước mặt ta, có một người còn níu vạt áo ta, nghĩ muốn cắn chân ta.”
“Có bị cắn vào không? Mau cởi hài để phụ thân kiểm tra xem.”
“Không có, không có, hắn dùng môi chạm vào một chút, có thể là thấy mùi vị không ngon lắm, không có cắn xuống.”
“Ách, thế thì tốt.”
“Sau đó lại có một người, cầm một cái như là để đập thứ gì đó lóng lánh như vàng đưa cho con xem, hỏi con là cái gì, con nói không biết. Bọn họ lại trở nên vô cùng khổ sở, ghé vào cùng nhau thì thầm mấy câu. Có một người liền nói với con, chỉ cần theo bọn họ đến cái gì linh hồ tắm rửa một cái, liền nhất định có thể khai linh quang, thông linh tính, tự nhiên sẽ biết cái sáng lóng lánh kia là cái gì. Cha, bọn họ vì sao muốn con khai linh quang? Chẳng lẽ bọn họ giống nhị ca, cũng biết con dốt nát?”
“Tiểu Thiên mới không dốt nát đâu, đừng để ý tới nhị ca. Sau đó thì sao?”
“Sau đó con nói với bọn họ còn nhiều người đang chờ, không thể đi cùng bọn họ đến linh hồ tắm rửa. Bọn họ nghe xong thực lo lắng, phun một hơi khói vào mặt con, thế là con không còn biết gì nữa. Lúc tỉnh lại thì đang ở trên xe ngựa, nghe được tiếng đại ca gọi tên con, con xốc lên màn xe thì thấy đại ca, nhị ca đang chặn ở phía trước xe ngựa. Con rất vui mừng, gọi một tiếng đại ca. Đám người kia đi ra cùng đại ca nói chuyện, con cũng không nghe rõ nói cái gì. Sau đó nhị ca cùng bọn họ đánh nhau, bọn họ đánh không lại, con liền đi theo đại ca, nhị ca trở về.”
“Trở về thì tốt rồi, chuyện này cuối cùng cũng xong, con có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm, ăn cơm!”
“Tịch bá bá, chuyện này sao có thể tính là xong được? Những người Thổ Phồn này vì sao lại muốn bắt Tiểu Thiên, bọn họ còn có thể có nhiều hành động khác, rất nhiều nội tình còn chưa rõ ràng nữa!”
“Tiểu Thiên, con có biết bọn họ vì sao muốn bắt con không, kế tiếp còn có thể có hành động gì khác nữa không?”
“Không biết.”
“Tề Tề, ngươi xem, Tiểu Thiên cũng không biết, hỏi cũng như không. Ăn cơm đi!”
Tề Tề vừa tức vừa sốt ruột, giậm chân một cái giữ chặt tay Tịch Nguyện, hỏi: “Các ngươi đã biết hết chưa, mau nói ra để mọi người cùng nhau thảo luận.”
Tịch Nguyện lòng dạ hẹp hòi hừ một tiếng, bỏ tay hắn ra, tỏ rõ vẫn còn giận dỗi. Tịch Viêm ngồi vào bên giường ta, vươn ngón tay 乃úng trán Tiểu Thiên, khẽ mỉm cười nói: “Những người Thổ Phồn này nói Tiểu Thiên là Lạt Ma chuyển thế của bọn họ, muốn nghênh đón nó trở về, gội đầu bằng nước thánh, thông thiên ban tặng linh quang.”
“Lạt…. Lạt Ma?!” Ta, Tề Tề, Phúc Bá ba người đồng thời sợ hãi kêu lên, “Đùa hoài?!”
Tịch Nguyện xoa đầu Tiểu Thiên, nói: “Ta cũng thấy giống truyện tiếu lâm. Nếu như nói Tiểu Thiên là một hoạt bảo(1) ta còn tin, chứ còn Lạt Ma? Đánh ૮ɦếƭ cũng không tin.”
“Lạt Ma của nước Thổ Phồn, vì sao lại chuyển thế đến Trung nguyên? Bọn họ làm thế nào mà nhận định Tiểu Thiên chính là cái đó chuyển thế?” Tề Tề hỏi.
“Điều này ta cũng không biết, muốn biết hãy hỏi bọn họ.” Tịch Viêm nói xong, giơ tay lên, chấn song cửa rầm một cái mở tung, vài bóng người xuất hiện ở trong đình.
“Bọn họ võ công không được tốt lắm, nhưng công phu truy tung lại là hạng nhất, nhanh như vậy đã đuổi kịp.” Tịch Nguyện mở cửa, cất cao giọng nói, “Các vị, mời vào nói chuyện được không?”
Tám vị lạt ma mặc tăng bào màu vàng nối đuôi nhau bước vào. Vừa vào đến liền bổ nhào xuống dưới chân Tiểu Thiên, sợ tới mức nó kêu một tiếng cha, nhảy lên giường, giấu chân vào trong chăn của ta, sợ bọn họ chưa ăn cơm chiều sẽ đói vô cùng, bất chấp mùi vị vẫn cắn xuống.
“Các vị đại sư, tiểu đệ nhà ta từ nhỏ tư chất ngốc nghếch, không hề có phật cốt, chỉ e chư vị đã tìm lầm phương hướng rồi?” Tịch Viêm nói.
Vài người tăng nhân liếc nhìn nhau, trong đó một người dường như cầm đầu dùng hán ngữ gượng gạo nói: “Ngô sư giao cho ta nhậm chức Lạt Ma của tự, lúc ngài viêm tịnh, từng lưu lại kệ(2) ngữ chỉ thị nơi chuyển thế đầu thai. Kệ nói: Linh châu tới đông, tiên nhạc thịnh long, thông mi dĩnh mắt, là ta linh đồng, cười hỏi niêm(3) hoa, thị phi ung dung, hoa tức là hoa, diệu ngữ lung linh. Từng câu từng chữ này, rõ ràng chính là chỉ vị tiểu thí chủ đây.”
Ta tự nhận năng lực lý giải không tồi, còn thực sự chăm chú lắng nghe, nhưng cho đến cuối cùng, cũng không thấy có điểm nào chỉ đúng là Tiểu Thiên nhà ta, đành phải gãi gãi đầu, khiêm tốn thỉnh giáo: “Đại sư có thể hay không giải thích một chút cho chúng ta nghe?”
“Ý của ngô sư là, kiếp sau ngài chuyển thế ở phương đông, muốn chúng ta thẳng hướng đông đi….”
“Từ Thổ Phồn đến tận đây, các ngươi đi cũng quá hướng đông một chút rồi?”
“Phía đông tiên nhạc thịnh long nơi, chỉ chính là tái ca hội nơi này.”
“Không nhất định, sông Tần Hoài ở Nam Kinh cũng có tái ca hội đó.”
“Tại nơi này chúng ta hội ngộ một người mặt mũi thông minh, đó chính là linh đồng chuyển thế.”
Tịch Nguyện nhìn Tiểu Thiên, thì thầm: “Nói rất đúng, cực cưng này mặt mũi thực sự thông minh, nhưng là…. cũng chỉ có mặt mũi còn tương đối thông minh mà thôi….”
“Phật Tổ lúc trước niêm hoa cười, lấy thị chúng sinh. Khi linh đồng này xuất hiện ở trước mặt chúng ta, tự nhiên hỏi hoa, phật nói, hoa tức là hoa, hoa cũng không phải hoa, linh đồng diệu ngữ sắc bén, chúng ta vừa nghe chỉ biết là không sai.”
Ta sờ đầu tiểu nhi tử, đứa nhỏ này chẳng qua là nghe lời ta đi mượn ít hoa lụa mà thôi, liên quan gì Phật Tổ với diệu ngữ sắc bén chứ?
“Đại sư,” Tịch Viêm nhẹ nhàng cười, “Quý tự Lạt Ma viêm tịnh lúc nào?”
“Mười sáu năm trước.”
Tịch Nguyện cùng đại ca hắn đều rất thông minh khôn khéo, lập tức tiếp lời: “Thế thì không đúng, tiểu thiếu gia nhà ta năm nay đã mười bảy tuổi, không có khả năng là Lạt Ma chuyển thế đâu.”
“Sao có thể?” Lạt ma kia chấn động, “Tiểu thí chủ mặt mũi non nớt như thế, rõ ràng chưa đến mười sáu tuổi….”
“Tiểu Thiên, đứng xuống dưới.”
Tịch Thiên ngoan ngoãn nhảy xuống giường.
“Đại sư xem vóc dáng của nó, rất cao, người mười sáu tuổi làm sao có thể cao như vậy? Về phần tướng mạo, chủ yếu là bởi vì nó tương đối giống gia phụ. Ngươi xem gia phụ năm nay ba mươi bảy, dung mạo một chút cũng đoán không ra tuổi tác?” Tịch Viêm lại chỉ ta.
Mấy người lạt ma kia vừa mới quả thực nghe thấy Tiểu Thiên gọi ta phụ thân, lúc này quan sát ta một hồi, hai mặt nhìn nhau, đều có chút không biết làm sao.
“Tìm kiếm Lạt Ma chuyển thế, cho dù gấp gáp thế nào, nhất định phải chuẩn xác. Nếu lầm lẫn cho rằng tiểu thiếu gia nhà ta là linh đồng, ngàn dặm xa xôi dẫn hắn đến linh hồ ở tuyết vực tắm rửa, đến lúc đó lại phát hiện hắn có tắm thế nào cũng khai không được linh quang, lúc này một đường xa xôi tiêu phí rất nhiều thời gian sao, chẳng phải làm lỡ đại sự?” Tịch Nguyện thuyết phục.
Đám lạt ma nhìn Tiểu Thiên, lại nhìn hai huynh đệ Tịch Viêm, hiển nhiên là vô cùng khó xử.
“Ta xem các vị không bằng nắm bắt thời gian, đi tiếp về phía đông tìm một chút….” Tịch Viêm đề nghị.
“Đi tiếp về phía đông sẽ đến biển….” Ta nhỏ giọng nhắc nhở.
“Bên kia bờ biển cũng có vài cái đảo nhỏ, nghe nói người trên đảo đều rất yêu ca hát, tìm một hai đứa nhỏ tuổi tác phù hợp, bộ dạng thông minh lại thích hoa, hẳn là không khó.” Tịch Nguyện nói.
“Vị tiểu thí chủ này, thật mười bảy tuổi sao?” Lạt ma cầm đầu nghĩ muốn xác nhận một chút.
“Đích thực mười bảy tuổi. Nếu nó thật sự là linh đồng, cả nhà chúng ta cũng được vinh quang, vui mừng còn không kịp, sao phải giấu diếm?”
Các vị lạt ma chán nản thở dài, giậm chân, hướng chúng ta ôm quyền, ủ rũ đi ra ngoài.
“Tịch đại ca, Tiểu Thiên rõ ràng chỉ mới mười sáu tuổi, các ngươi lừa bọn họ như vậy, không sợ Phật Tổ tức giận à?” Tề Tề xem bọn họ đã đi xa, thè đầu lưỡi hỏi.
“Tiểu Thiên nếu đã đính ước với Lâu Kinh Hoài, sao có thể để nó bị đưa đến nơi xa xôi như thế làm hoà thượng?” Tịch Nguyện vô tình phất tay, coi như cái người vừa rồi nói dối như thần cũng không phải hắn.
“Đúng vậy, Phật Tổ cũng nói qua, thà rằng huỷ đi mười toà miếu, cũng không phá một việc hôn sự đấy thôi.” Phúc Bá nói.
“Những lời này thật là Phật Tổ nói sao?”
“Đại khái vậy….”
Ta nửa quỳ ở trên giường đo cái đầu của Tiểu Thiên, giật mình nói: “Tiểu Thiên mới nửa tháng mà đã cao lên nhiều như vậy, cứ tiếp tục thế này Lâu Kinh Hoài rất nguy hiểm! Tăng cao nhạc của Tiểu Kỉ rất hữu hiệu, đợi lát nữa ta cũng tìm hắn xin một ít. Ha ha, không cần rất cao, thêm nửa cái đầu nữa là được rồi.”
“Cha, lão nhân gia ngài bao nhiêu tuổi rồi? Còn muốn cao?” Tịch Nguyện quay đầu dội một gáo nước lạnh, Tịch Viêm trừng mắt liếc hắn.
“Có điều mấy bá bá đầu bóng lưỡng kia cũng rất đáng thương, đi đường xa như vậy tìm người, cũng không biết có tìm được không….” Tiểu Thiên thở dài một hơi.
Trong đầu ta chợt loé ánh sáng, kêu lên: “Ta biết người chuyển thế là ai!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ta.
“Nhất định là tiểu tư(4) trước kia của nhà chúng ta, A Phát!”
“Vì sao?” Tề Tề mờ mịt hỏi.
“Các ngươi nghĩ xem, vị Lạt Ma kia rõ ràng là ẩn núp ở lãnh thổ lạt ma, chuyển một cái thế lại đến Trung Nguyên, chứng minh điều gì?”
“Điều gì?”
“Chứng minh hắn là một kẻ mù đường! Không cẩn thận một cái đã bị đi lạc, đầu thai đến nơi xa xôi như vậy.”
“-_-……..”
“A Phát ấy, quả thực chính là phiên bản của vị Lạt Ma mù đường kia, một người xuất môn không có lần nào không lạc. Kỳ thật chúng ta có thể gọi đám lạt ma kia đi xem hắn rốt cuộc có phải hay không, cũng đỡ cho người ta lại phải chạy ngược chạy xuôi….”
“Cha, câm miệng!” Gia chủ không thể nhịn được nữa ra lệnh.
“Đúng rồi, Tiểu Kỉ đâu?” Phúc Bá hỏi.
“Lúc tìm được Tiểu Thiên hắn còn đi cùng chúng ta, nhưng mà trên đường trở về gặp Trác đại minh chủ, bị người ta kích hai cái, chạy đi đánh cược.” Tịch Nguyện ha ha cười.
“Đánh cược gì?”
“Cược ở Vạn Hoa phường ngồi ba canh giờ, xem ai hấp dẫn đến nhiều nữ nhân nhất.”
“Thật thú vị! Ta muốn xem, Tiểu Thiên, ngươi đi cùng ta đi.” Tề Tề hưng phấn mà vỗ tay nói.
“Được!” Tịch Thiên vô cùng cao hứng gật đầu.
“Tiểu Thiên,” Tịch Viêm trầm giọng nói, “Tề Tề ta trông nom không được, nhưng đệ nếu còn ít tuổi mà dám đi Vạn Hoa phường, ta liền đánh gãy chân đệ.”
Tịch Thiên hoảng sợ, quay đầu lại nhìn ta: “Cha, vì sao con không thể đi Vạn Hoa phường?”
“….”
“Vạn Hoa phường là nơi như thế nào vậy?”
“….”
“Bán hoa sao?”
“….”
“Cha, sao ngài không nói lời nào?”
“….”
“Cha!!!”
“….”
Tịch Viêm phát hiện khác thường, lại đây sờ đầu ta, hỏi: “Làm sao rồi, đau đầu? Đau иgự¢? Không thoải mái? Mất hứng?”
Ta lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu.
“Không có gì không thoải mái thì nói đi chứ.”
Ta tủi thân ngước nhìn gia chủ: “Rõ ràng là ngươi bảo ta câm miệng mà!!!!”
“-_-…….”
Lúc này trong sân phanh một tiếng, mọi người quay đầu nhìn, Tiểu Kỉ mặt sa sầm, đá chân mở cửa bước vào, vừa thấy đã biết có chuyện gì xảy ra. Tề Tề vội vàng nghênh đón, lửa cháy đổ thêm dầu: “Tiểu Kỉ ngươi thua phải không, thua thảm hay không thảm? Rốt cuộc thua cái gì? Có hay không giao thân cho hắn?”
Tiểu Kỉ tức giận hung hăng lườm hắn, không thèm trả lời, cũng phớt lờ tất cả chúng ta, lập tức quay về phòng đóng cửa rầm một cái khoá lại.
“Thật là, nói cho chúng ta biết một chút thì sẽ ít một miếng thịt chắc, ta lại càng muốn hỏi!” Tề Tề đang muốn xông lên gõ cửa, ta vội vàng kéo hắn, khuyên nhủ: “Hắn đang tức giận, ngươi tội gì đi quấy rầy hắn lúc này?”
“Nhưng mà ta muốn biết tình hình lúc đó.”
“Sẽ biết.” Ta cười quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi Phúc Bá vừa mới đứng, nơi đó hiện tại trống rỗng, “Chờ một lát Phúc Bá đi hỏi thăm trở lại, bảo đảm so với Tiểu Kỉ tự thuật còn đặc sắc hơn.”
Tịch Nguyện đi ra ngoài phân phó tiểu nhị chuẩn bị một chút rượu và thức ăn cùng cơm cháo. Mọi người vừa mới ngồi xuống ăn một lát, Phúc Bá một nắng hai sương, thần thái sáng láng xuất hiện ở trong phòng.
“Thế nào? Thế nào?” Tề Tề hưng phấn hỏi.
Phúc Bá đắc ý dạt dào nói: “Đã hỏi thăm rõ ràng. Lúc ấy Tiểu Kỉ và Trác công tử cùng nhau bước vào, phân biệt ngồi hai phòng. Theo ước định nói cho tú bà chỉ uống rượu, không cần cô nương, sau đó liền một mình ngồi chờ. Không lâu sau, có hai vị cô nương chạy tới bên Trác công tử mời rượu, Trác công tử vừa mới uống, lập tức tới thêm một đoàn…….”
“Thật lợi hại!”
“Suốt ba canh giờ, bên người Trác công tử oanh vây yến nhiễu, người vẫn tới không dứt, thời điểm nhiều nhất có đến mười người vây quanh hắn. Mà Tiểu Kỉ bên này thật đáng thương….”
“Không ai?”
“Không phải.”
“Chỉ có hai, ba người?”
“Cũng không phải.”
“Thế?”
“Người bên cạnh Tiểu Kỉ, cũng không ít so với Trác công tử….”
“A? Vậy tại sao hắn lại thua?”
“Bởi vì tất cả đều không phải cô nương.”
“Cái gì?!”
“Vây quanh bên người Tiểu Kỉ mời rượu, tất cả đều là các cậu ấm đến Vạn Hoa phường tìm hoan mua vui, đánh đi một đợt lại đến một đợt, cuối cùng Tiểu Kỉ tức giận đến tự nhận thua, chạy về đây.”
Tịch Nguyện cười sặc sụa, Tề Tề cười ngã xuống đất, Tịch Viêm cũng nhịn không được cười ra tiếng, ngay cả ta thừa cơ trộm lấy một miếng bánh mật đào cũng không nhìn thấy. Chỉ có Tiểu Thiên cười theo hắc hắc hai tiếng, nhưng vẻ mặt mờ mịt như thế, có lẽ nhất thời không kịp phản ứng buồn cười ở chỗ nào.
“Tiểu Kỉ trước kia ở Nhất Phẩm Đường cũng thường như vậy, có thể hắn có đặc chất hấp dẫn nam nhân.” Tịch Nguyện cười cảm khái.
Tịch Viêm giương khoé miệng quay đầu liếc nhìn ta, ta liều mạng nhanh chóng đem miếng bánh đào mắc ở hai bên quai hàm nuốt xuống.
“Cẩn thận nghẹn.” Tịch Viêm vỗ lưng, bưng bát canh măng bón cho ta, “A, bát cơm của ngươi sao lại không giảm đi chút nào? Vừa rồi ăn cái gì mà phồng miệng như vậy?”
“Ta…. ta ăn nhầm bát, vừa mới ăn chính là bát cơm của Tiểu Thiên, ngươi xem, bát của nó đều bị ta ăn hết sạch!”
Tịch Viêm không có truy cứu thêm, lại gắp một ít đồ ăn đặt vào trong bát của ta, nói: “Ăn thêm một ít đi.”
Tiểu Thiên đứng dậy lại đơm thêm một bát cơm đầy nữa, và vài miếng sau, liền nuốt xuống có chút khó khăn.
“Cục cưng dốt nát, ăn không vô còn cố ăn làm gì!” Tịch Nguyện gõ đầu nó.
“Kỳ quái, bình thường một bữa đệ phải ăn hai bát cơm, vì sao hôm nay ăn không vô?” Tiểu Thiên mở to đôi mắt đen láy.
“Đây là bát thứ ba của đệ! Đương nhiên là ăn không vô.”
“Đệ cũng nhớ rõ dường như đã ăn hai bát, nhưng…. phụ thân nói bát thứ hai là cha ăn mà, cho nên….”
“Dốt nát! Phụ thân nói lung tung, đệ tin làm gì?”
“Đại ca cũng tin, đệ đương nhiên phải tin thôi.”
“Đó là đại ca yêu thương phụ thân, cho nên mở một con mắt nhắm một con mắt, làm bộ tin tưởng thôi!”
Ta hung hăng trừng mắt thứ nam. Tịch Viêm nhẹ nhàng bật cười, vỗ đầu ta, dịu dàng nói: “Đừng quan tâm đến hắn, ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
Dùng xong bữa tối, Phúc Bá bưng một mâm điểm tâm đặt ở trước cửa phòng Tiểu Kỉ, gõ cửa: “Tiểu Kỉ, đồ ăn đặt ở bên ngoài, ngươi đói bụng thì tự mình ra lấy. Đừng nóng giận, nghĩ cái biện pháp thắng trở lại là được rồi.”
Trong phòng truyền đến tiếng đập đồ đạc cùng với hoả khí.
Mọi người ha ha cười một trận, rồi mới tự động trở về phòng nghỉ.
(1) Hoạt bảo: Thằng hề, người diễn trò cười.
(2) Kệ: Lời hát trong kinh phật.
(3) Niêm: Nhặt, lấy.
(4) Tiểu tư: người sai vặt, nô tài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc