Một Đêm, Một Ngày, Một Năm, Cả Đời - Chương 03

Tác giả: Phù Tô Lục

Chúng tôi ℓàм тìин ngay trên chiếc ghế chật hẹp
Ngày 22 tháng 1 mưa kèm tuyết
Hôm nay là đêm 30, từ lúc tám giờ ti vi đã bắt đầu náo nhiệt vô cùng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, vạn nhà trong thành phố sáng đèn, dán giấy đỏ, treo dải lụa hồng, ánh sáng rạng rỡ lấp lánh, không khí ngày lễ đậm đà mà thanh thoát.
Tôi cúi đầu nhìn bát sủi cảo to đùng trên mặt bàn. Cao Phi sẽ không đón Tết cùng tôi. Ngày hai mươi tám anh đã rời căn nhà này, trở về với bố mẹ. Anh vứt tôi ra khỏi khái niệm người thân, cả bố mẹ anh cũng thế. Đây là một trong những điều kiện khi anh kết hôn với tôi. Tôi không thể từ chối, bởi vì từ chối có nghĩa là đời này tôi cũng sẽ bỏ lỡ mất anh.
Hệ thống sưởi không mở, đèn cũng không bật, tôi nương theo ánh sáng phản chiếu từ tuyết trắng nhìn chằm chằm bát sủi cảo mà đêm nay mình vừa nấu hỏng be bét, vỏ rơi rớt, nhân lỏng loét, nước dùng cũng nguội lạnh, nhìn qua đặc quánh lại cứng như đá.
Tôi không đi giày, chân trần có hơi lạnh, tôi lấy áo khoác to rộng của Cao Phi khoác lên người, chân để trên ghế, người co lại, tôi cầm thìa bắt đầu tưởng tượng Cao Phi đang ở bên cạnh tôi, đúng vậy, cần phải ở bên cạnh tôi, anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, quần thường màu xám tro, đi giày da đẹp đẽ, cười như cây trong gió xuân. Sau đó, trong đêm bão tuyết bay đầy trời ôm lấy tôi.
Trên TV đang chiếu tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn: "Không thiếu tiền". Tôi nghĩ tôi đúng thật sự là không thiếu tiền, chỉ phải tội tiền quá nhiều.
Tôi bưng bát sủi cảo ăn cho đến hết cũng vừa vặn lúc người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy..."
"Sáu, năm, bốn, ba, hai, một." Tôi đếm thầm trong đầu, sau đó nhìn hình Cao Phi đang cười kỳ quặc trong bức ảnh kết hôn đã bị tôi phóng to đến khoa trương: "Cao Phi, năm mới hạnh phúc, em yêu anh."
Đây là lần cuối cùng của em được đón năm mới cùng anh, cho dù anh không ở bên cạnh em.
Khi tỉnh lại, tôi đã có thể cảm nhận được hơi thở của Cao Phi. Tôi đã đặt cho anh một điều kiện, ít nhất vào ngày mùng một Tết, anh phải trở lại trước khi tôi tỉnh dậy, như vậy tôi cũng sẽ không đến mức cảm thấy mình quá đáng thương.
Cách xa ba ngày, tôi rốt cục cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lòng tràn ngập vui sướng, nhắm mắt lại cũng có thể bật cười, tôi nhắm mắt lại cười ngoác miệng, vùi mặt vào иgự¢ anh: "Cao Phi, em yêu anh."
Anh dường như đã chán ghét câu nói này của tôi, đây là câu tôi hay nói với anh nhất. Anh bỏ bàn tay tôi đang đặt trên иgự¢ anh ra. Có lẽ là vào ngày mùng một Tết, anh cũng có hơi kiêng kỵ, không hành động quá thô lỗ.
Tôi nhận được khuyến khích to lớn, thành thạo nhất là được voi đòi tiên, không muốn nhất chính là thấy anh gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Tôi ra sức hít hà hương vị trước иgự¢ anh, bởi vì đường xa trở về mệt mỏi, trên иgự¢ anh còn có mùi vị bão tuyết, tinh khiết mà lạnh lẽo, tôi nói: "Tuyết lại rơi à?"
Anh ừ một tiếng, tôi nhớ đến tưởng tượng của mình hôm qua, tôi mơ thấy anh mặc quần áo trắng bạc như tuyết, giữa bốn bề tuyết trắng tinh khôi bao bọc, ôm lấy tôi. Tôi mở mắt ra, nhìn ra bầu trời bao la bên ngoài qua rèm cửa sổ, thật sự bão tuyết đã tung bay, phủ trên tàng cây, rơi trên mặt đất, đọng lại trên mái hiên.
"Em thích tuyết rơi, từ bé đã thích. Khi còn nhỏ, vì chức vụ của cha với sức khỏe của bản thân nên em rất ít khi ra ngoài. Sau cùng em tưởng tượng theo truyện cổ tích, sẽ có một ngày có một vị hoàng tử tới cứu em. Cao Phi, có lẽ anh không biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy anh chính người trong tưởng tượng đó của em."
Cao Phi dĩ nhiên là đã cực kỳ mệt mỏi, nói một câu: "Thế giới này không có truyện cổ tích, cũng không có người nào có thể làm chúa cứu thế của người khác." Rồi nằm xuống quay người ngủ.
Tôi nghĩ hôm qua anh đón giao thừa với người nhà mệt mỏi, hơn nữa hôm nay còn gấp gáp trở về sớm như thế. Tôi không quấy rầy, xoay người đứng lên mặc quần áo. Tôi đương nhiên hiểu được trên thế gian này không có truyện cổ tích, chỉ là, Cao Phi, không có truyện cổ tích, anh cũng không phải hoàng tử, nhưng em vẫn cứ yêu anh như thế thôi.
Mấy ngày nay chắc là những ngày mà tôi được ở bên cạnh Cao Phi nhiều nhất. Mặc dù anh đều dành rất nhiều thời gian ở trong thư phòng, nhưng cuối cùng tôi vẫn chẳng biết xấu hổ quấy rầy anh, miệng lải nhải Cao Phi, Cao Phi, vòng vèo qua lại trăm ngàn lần, sau đó lại không ngừng vang vọng trong lòng.
Trong thành phố không khí vui mừng náo nhiệt, năm mới đến, tôi cũng vì được ở chung một chỗ với Cao Phi mà thấy vui mừng.
Thích nhất là buổi chiều hàng ngày lúc Cao Phi đọc báo, anh luôn nằm trên ghế quý phi, sạch sẽ tinh thuần mà ung dung tự tại như thế, mà tôi thích nằm trong lòng anh, làm cho anh ôm lấy tôi, giật lấy tờ báo để anh phải lên tiếng đòi lại.
Cao Phi cũng kháng cự một chút, nhưng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có một số chuyện chỉ cần không vượt qua giới hạn của anh, anh cũng lười so đo với tôi, thái độ thờ ơ lạnh nhạt trước sau như một, không cười cũng không giận.
Mà tôi, dù sao vẫn không được coi là một học sinh giỏi, lúc thì nắm tay, lúc lại sờ mặt. Giống như luôn nhìn anh không đủ, chạm vào anh không đủ. Chỉ cần ngón tay trắng nõn thon dài của anh xẹt qua môi tôi, tôi đã giống như đoạt được báu vật quý giá nhất thế giới này, cất cất giấu giấu. Ánh mắt tôi mê ly dừng trên иgự¢ anh, ngón tay cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo của anh, tờ báo đã bị tôi quăng một bên từ lâu.
Cao Phi cũng không thích tôi như vậy, mà cho dù tôi có đến tám cái mặt anh cũng sẽ không thích. Có khi anh có thể đáp lại tôi, theo ý tôi ℓàм тìин ngay trên chiếc ghế chật hẹp; có khi anh lại không để ý tới tôi, mặc kệ tôi đi hướng nào, anh cũng phải thong dong đi một mình. Nhưng hầu như anh đều tỏ thái độ chán ghét với tôi. Bởi vì anh luôn không thể quên được chuyện đêm tân hôn tôi dùng thuốc với anh. Anh luôn nói, “Hà Du Cẩn, cô nhất định phải nhớ kỹ, kết cục tự mình gây ra, đến thì phải tự mình trả giá”. Trong mắt anh, tôi là đứa con gái nhà giàu không biết tốt xấu, không hiểu đúng sai, làm xằng làm bậy. Sự khinh thường của anh mang theo loại ánh mắt kiêu ngạo như người quân tử nhìn thấy kẻ tiểu nhân. Tôi có thể hiểu được hơn nữa cũng không trách.
Chúng tôi ℓàм тìин không dùng bao cao su, cũng không χυấт тιин bên ngoài, nhưng Cao Phi vẫn giấu tôi tiêm thuốc ngừa thai. Tôi tủi thân nhưng cũng không vạch trần. Thực ra trước khi kết hôn một thời gian, tôi đã mừng rỡ hấp tấp chạy tới bệnh viện khám phụ khoa nhiều lần. Tôi hy vọng mình có thể sinh cho Cao Phi một đứa con. Đây là cách tốt nhất, duy nhất tôi có thể trụ lại trong sinh mệnh của anh. Anh bị ép phải kết hôn với tôi, sau khi tôi ૮ɦếƭ anh có thể sẽ ngay lập tức quên tôi, coi như chưa từng bao giờ gặp tôi. Nhưng nếu như tôi có thể có một đứa con, Cao Phi cả đời này sẽ không bao giờ quên được tôi.
Nhưng tôi đã là một cái cây mục ruỗng trăm lỗ ngàn thương, không thể có được cái vận may này.
Bác sĩ bình thản như thẩm phán tòa án tối cao tuyên bố tử hình tội phạm, công chính nghiêm minh nói đời này tôi không có khả năng làm mẹ. Hai chữ vô sinh này tuyên bố ý đồ xấu xa của tôi không thể trở thành sự thật, cũng quyết định luôn cuối cùng tôi vẫn không thể bước vào sinh mệnh của Cao Phi.
Lúc lên đỉnh, tôi vẫn gọi tên Cao Phi, vẫn nói lời yêu anh như cũ.
Cao Phi nằm trên người tôi khẽ thở dốc một lúc rồi muốn rút ra, tôi kẹp chặt hai chân lại, không cho anh ra. Vừa trải qua một quá trình vận động thể lực, Cao Phi cũng không có nhiều sức lực giằng co với tôi, chỉ cau mày nhìn tôi.
Ngón tay khô gầy của tôi áp lên mặt anh, tựa như lần cuối cùng nhìn thấy anh, nói nghiêm túc: "Cao Phi, em yêu anh, anh biết không?" Nói xong, tôi liền khóc, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, ướt khóe mắt, ướt vỏ gối.
Tôi nói tôi yêu anh nhiều lần như vậy, nhưng phải chăng đây là lần thứ nhất anh chân chính nghe được vào trong tim.
Sau đó càng khóc càng to, càng đau càng mệt mỏi, cuối cùng vẫn là buông hai chân ra, dời người đi, để cho anh trượt ra khỏi cơ thể tôi.
Mờ mịt hồi lâu rốt cục mệt rã rời, rồi cũng buồn ngủ.
Di chúc của em, em yêu anh
Ngày mùng 3 tháng 3, trời trong
Năm nay mùa xuân hình như đặc biệt tới sớm, còn chưa đến tháng ba, cây cối đã sớm đâm chồi nảy lộc.
Thân thể ngày càng sa sút khiến tôi phải làm một chuyện mà mỗi người có tiền đều phải làm, hơn nữa còn phải làm xong một cách hợp tình hợp lý - - viết di chúc.
Tôi không muốn viết di chúc, trên bản di chúc của tôi cũng chỉ viết có năm chữ, đó chính là, “Cao Phi, em yêu anh”. Tôi nghĩ tôi sẽ là người thứ nhất và cũng là người duy nhất trên thế giới này viết di chúc như vậy.
Tôi nghĩ sau khi tôi ૮ɦếƭ, đây là thứ duy nhất có thể thay tôi nói cho Cao Phi của tôi, tôi yêu anh.
Chỉ là tôi vẫn phải xử lý di sản khổng lồ của mình, cố gắng cả đời của cha, cả tiền chính đáng cũng như không chính đáng đều thu về vô số. Tôi không biết di sản của mình cụ thể có bao nhiêu. Nếu thật sự đi tính toán, nói không chừng tôi chính là người giàu nhất thành phố A cũng nên.
Tôi giao toàn bộ công ty của cha cho một người trẻ tuổi mà trước đây cha từng bồi dưỡng. Anh ta họ Sở, tên Vân, là người mà sau khi biết được bệnh của tôi, cha ngàn người chọn một định lấy làm chồng cho tôi.
Anh ta cầm bản thỏa thuận đó nhưng không chịu tiếp nhận. Tôi đã cực kỳ mệt mỏi, không muốn nhiều lời. Anh ta là người chính trực, có lẽ nếu không có Cao Phi, không biết chừng tôi đã thật sự kết hôn với anh ta.
Tôi nói cho anh ta biết: "Đây không phải một khoản tiền bất chính, sau khi nhận nó anh sẽ phải hao tâm quản lý. Mọi hành động đều phải suy xét kỹ càng, anh cũng không phải là anh mà là người phụ trách tập đoàn này, một khi xảy ra chuyện gì thì anh phải đứng mũi chịu sào. Nếu vi phạm pháp luật, anh còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tôi không nghĩ rằng vụ này anh có lãi đâu." Tôi tin rằng số tiền kia không phải là giúp một người không phải lo đến cơm áo, mà là khiến anh ta bán đứt tự do của chính mình. Mà tôi từ bỏ số tiền đó, chắc chắn tôi có thể sống thanh thản.
Tôi cũng chu cấp tài chính đầy đủ cho cô nhi viện, hơn nữa không được chỉ dựa vào một mình tôi. Cô nhi viện cơ cấu như một tổ chức xã hội từ thiện, cũng tìm các công ty hảo tâm bên ngoài làm nhà tài trợ. Nó là do tôi thành lập, nhưng cũng đã không phụ thuộc vào tôi từ lâu.
Còn lại là hai căn biệt thự của nhà tôi, một căn cha tôi ở khi còn sống, nơi ấy rất lớn, cũng có thể coi như một cái sân nhỏ. Còn một căn chính là chỗ ở của tôi với Cao Phi bây giờ, một ngôi nhà tôi đã hao hết tâm trí chăm chút nhưng cũng không có nổi lấy sự ấm áp.
Tôi muốn để lại căn nhà của cha tôi cho bố mẹ Cao Phi. Không cần biết bọn họ làm cái gì, xử lý nó như thế nào, cho thuê cũng tốt, bán cũng tốt, về sau cũng đảm bảo được hai người không phải lo đến cơm áo gạo tiền. Ít nhất đây là chút lòng thành cuối cùng của kẻ làm con dâu tôi.
Chỗ tôi đang ở hiện tại, tôi không nỡ để lại cho bất kỳ ai. Cho dù chỗ đó giá băng như biển, nhưng đây là nơi tôi với Cao Phi có chung kỷ niệm, tôi chỉ muốn để lại cho Cao Phi. Nhưng tôi biết rõ tính tình của anh, người kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ không muốn cũng không thèm muốn. Cho nên tôi giữ nó lại, mặc cho nó hứng chịu mưa nắng, coi như là người chứng kiến cho đoạn tình này của tôi.
Tôi đi siêu thị mua rất nhiều thứ, quyết định đi thăm cha mẹ chồng.
Kết hôn hai năm tôi gặp hai người bọn họ hai lần, lần thứ nhất là lúc cha tôi thả bọn họ, còn một lần là trong hôn lễ của tôi với Cao Phi. Hai lần họ nhìn thấy tôi đều nơm nớp lo sợ, giống như con chuột nhìn thấy con mèo, yêu quái gặp phải Tôn Ngộ Không.
Trước khi vào cửa, tôi nỗ lực điều chỉnh cảm xúc của mình, tự nói trong lòng “Hà Du Cẩn, cố gắng lên, cười tươi nào.”
Tôi vừa cởi giày liền cười thật tươi, hướng vào bên trong hét to, âm thanh vang dội : "Cha, mẹ. Con tới thăm cha mẹ này."
Tôi tin âm thanh của mình phải vượt quá bảy mươi đê-xi-ben, bởi vì cả ba và mẹ chồng tôi đều bị làm cho sợ hãi.
Tay đang cầm kính lão của cha chồng khựng lại giữa không trung, một lúc lâu không nhúc nhích. Tôi cười hì hì bước vào, ngồi xổm xuống đeo lên cho ông: "Ha ha, cha muốn đọc báo à?" Sau đó rất dịu dàng cầm tờ báo trên bàn trà đưa cho ông.
Xoay người nói với mẹ chồng: "Mẹ, con mua rất nhiều thứ cho mẹ, con bỏ vào tủ lạnh nhé."
Tôi xử sự như một đứa con dâu bình thường, hoàn toàn bất chấp sự kinh ngạc của hai người, sắm vai một đứa con dâu khéo léo hiền lành.
Tôi nhét đầy tủ lạnh sau đó đi dọn dẹp. Trong một sáng một chiều, tôi vệ sinh căn phòng không rộng lắm của họ sạch sẽ không còn một hạt bụi. Tôi cho tới bây giờ cũng không biết mình có thể làm nhiều việc như vậy, tôi tỉ mỉ lau sàn nhà hai lần, tôi giặt xong toàn bộ vỏ chăn bông, tôi thậm chí còn xuống bếp làm năm món ăn.
Tôi bưng bát mỉm cười nhìn bọn họ. Lúc tôi cười rộ lên thực ra rất dễ nhìn, cũng khiến cho người già yêu mến. Tôi tỉnh rụi làm lơ phản ứng của bọn họ.
Lúc ăn cơm tối, tôi thậm chí pha nước nóng rửa chân cho cha chồng, tôi bê chậu nước nhơ nhỡ, vắt khăn trên cánh tay, nói với bố Cao Phi: "Cha, để con rửa chân cho cha."
Cha chồng nhìn mẹ chồng tôi một cái, mẹ chồng tôi lại nhìn tôi, muốn biết tôi lại có tâm địa xảo trá gì, bởi vì thủ đoạn đoạt được Cao Phi năm đó của tôi khiến bọn họ nhớ lại mà sợ.
Cha chồng đã cao tuổi, hơn nữa vì phải ngồi trong thời gian dài nên thần kinh cảm giác đã thoái hóa, trời lại rất lạnh, tôi sợ ông không đủ ấm nên pha nước rất nóng. Tôi rửa chân cho ông từng chút từng chút một, nghĩ thầm, người này đã đem Cao Phi mà tôi yêu nhất đến cho tôi, tôi biết ơn ông, nhưng vì tôi mà ông phải chịu khổ không ít, tôi thật có lỗi với ông.
Có lẽ bọn họ cũng không chịu được tôi thần kinh thất thường như thế, gọi điện thoại ngay cho Cao Phi. Cao Phi vừa vào cửa đã tức giận bừng bừng.
Tôi vừa định nói: "Thật đúng lúc, Cao Phi, cả nhà chúng ta cùng ngồi với nhau một lát." Đã bị anh lôi ra ngoài.
Đúng vậy, không phải dắt, mà là lôi, kéo đi ra, ném tôi vào trong xe, đầu đập mạnh vào mặt ghế.
Chưa đợi tôi kịp phản ứng, Cao Phi đã khởi động xe. Phóng vèo một tiếng rời đi.
Anh mở miệng: "Hà Du Cẩn, cô bị thần kinh à?"
"Em không có điên." Tôi sờ sờ sau đầu, rất đau. Trước kia đầu tôi chưa bao giờ bị ᴆụng như thế. Cao Phi, anh là đồ tồi.
"Vậy tại sao cô lại rỗi hơi đi quấy rầy bố mẹ tôi?" Anh trợn mắt với tôi, hai mắt đỏ ngầu. Trong trí nhớ của tôi, Cao Phi chưa bao giờ như thế, anh luôn luôn nho nhã, không bao giờ động tay chân với phụ nữ, cho dù hận tôi cũng sẽ không ra tay đánh đập. Hôm nay cú đẩy này đã là phá vỡ tất cả những tiền lệ trước đó.
"Em không quấy rầy, Cao Phi, em quý mến bọn họ." Tôi giải thích.
Anh bị sự yêu mến của tôi làm cho tức giận vô cùng, cắn răng rít từ cổ họng: "Hà Du Cẩn, tôi thực thấy buồn thay cho cái quý mến của cô. Nếu mọi người ai cũng giống như cô thì quý mến bản thân nó sinh ra trên cái thế giới này vốn đã là một loại tội ác. Cô rốt cuộc có biết người bị cô quý mến phải nỗ lực trả giá lớn như thế nào để gánh chịu cái sự quý mến đó của cô không?!" Anh gần như gào thét, như một con sư tử đang nổi giận vô cùng nguy hiểm.
Tôi cắn răng, không có lời nào để nói. Đúng vậy, Cao Phi nói không sai. Tại tôi. Năm đó bọn ςướק xử lý sự việc không tốt, cha chồng tôi trong lúc chạy trốn té gãy một chân, giờ ở trên xe lăn sống qua ngày.
Tôi có tội, tôi đến giờ vẫn cảm thấy áy náy, giống như tối hôm nay, tôi nâng cái chân đó của cha chồng, đó là lần đầu tiên tôi chạm vào nó. Bàn chân đã bị thoái hóa thần kinh khá lâu, bắp thịt đã co rút, một cái chân xiêu vẹo, giống như bàn chân bó của phụ nữ trong xã hội xưa, khô héo như một ụ rễ cây già. Tôi biết rõ tội của tôi không thể tha. Nhưng tôi cũng không phải cố ý. Tôi cũng không biết chuyện sẽ trở nên như vậy, "Cao Phi, tổn thương năm đó không phải do em cố ý."
"Vâng, cô không cố ý! Nhưng không phải họ sợ cô sao? Tôi đã dốc hết sức tránh không cho cô tiếp xúc với họ, nhưng hôm nay cái dây thần kinh nào của cô bị chập hả? Không biết sao lại tìm đến họ làm gì? Cô không có đầu óc à? Hay cô bị ngu ngốc?" Cao Phi nói năng chất vấn mạnh mẽ, có lý lẽ có bằng chứng. Tôi á khẩu không trả lời được, ngồi trên ghế, đầu của tôi bắt đầu choáng váng, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Tôi muốn nói xin lỗi, Cao Phi thật sự xin lỗi, với anh và người nhà của anh. Trước mặt anh tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ keo kiệt những thứ này. Nhưng tôi nghĩ đến bản thân mình lại cảm thấy xót xa. Tôi còn ở trên trần gian này không lâu nữa. Vậy mà người mà tôi yêu nhất, tính trăm phương ngàn kế đoạt được, lại vẫn không thể yêu tôi, không, không nói yêu, cho dù là biểu hiện một chút xíu trìu mến đặc biệt của đàn ông đối với phụ nữ cũng sẽ không. Anh hận tôi sâu tận xương tủy. Nhưng tôi yêu anh, khắc sâu tận linh hồn, yêu hơn bản thân mình rất nhiều, cho nên tôi mới có thể muốn gần gũi người nhà của anh, mới có thể muốn làm cho cha mẹ anh cũng cảm thấy mình có một đứa con dâu thật tốt.
Nhưng bên tai tôi là lời trách mắng của Cao Phi, cơn nhức đầu nặng nề ập đến, tôi muốn tóm lấy nó vứt ra nhưng ý thức của tôi lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn mất đi cảm giác, tôi nghe thấy chính mình nghẹn ngào nói: "Cao Phi, đừng mắng em như thế, em sợ sau này anh sẽ hối hận!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc