Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 52

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Cố Tại Viễn nghe được giọng nói như kẻ trộm nhặt được tiền của Ngũ Y Y, liền cảm thấy da đầu tê dại, bộp ngay một câu, "Cô không phải là con nhóc đó sao?"
Bộ dạng tươi cười của Ngũ Y Y tức khắc biến mất,cô nín thở hai giây, sau đó bùng phát rống to, "Tôi hỏi chú rốt cuộc là bị làm sao vậy? Không phải đã nói với chú rồi sao, không cho gọi tôi là con nhóc! Không được gọi! Tóc của tôi không có vàng, chú mới là tóc vàng, cả nhà chú đều là tóc vàng!"
Một hình tượng người đàn bà chanh chua điển hình điên cuồng hét, hét khiến cho Cố Tại Viễn trực tiếp choáng váng.
Má ơi, là phụ nữ mà lại dữ dằn như vậy.
Quả nhiên, người con gái mà Hoắc lão đại nhìn trúng rất có tố chất, đơn giản chính là cực phẩm.
Ngũ Y Y la hét thoải mái, lập tức cảm thấy không ổn, che miệng lại, vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng nói lí nhí, "Cái đó cái đó . . . . Ban nãy tôi là không cố ý nói sai, không phải nói ngài, ngài không cần để ý đâu, ha ha ha, Cố tổng, ngài muốn đặt biệt danh cho tôi thế nào cũng được, điều này là nói rõ chúng ta có quan hệ thân thiết nha, hắc hắc hắc hắc, tôi biết tính tình của ngài vô cùng thiện lương, vô cùng tốt bụng, có đúng không?"
Cố Tại Viễn xoa da đầu tê dại, "Đừng, cô trăm ngàn lần không được nói chúng ta có quan hệ thân thiết với người khác, tôi không đảm đương nổi trách nhiệm này đâu, tôi còn muốn giữ lại cái đầu đó."
Tổ tông của tôi! Lời nói này mà để Hoắc lão đại nghe thấy, còn không phải là trực tiếp đập vỡ bình dấm chua, lấy đầu của hắn xuống.
Ngũ Y Y ngốc lăng không hiểu được những lời này của Cố Tại Viễn là có ý gì.
Bất luận hắn nói cái gì, trọng điểm là phải nói ra yêu cầu của mình!
"Cố tổng à, Cố tổng vô cùng thiện lương thương dân, tôi, có một yêu cầu quá đáng muốn nói với chú . . . . "
Cố Tại Viễn cau mày, trực tiếp ngắt lời, "Cô đã biết có chuyện cần nói, vậy thì đừng dong dài, giảm bớt phiền toái."
Ô ô ô, giám đốc đáng thương nhất trong lịch sử còn không phải là Cố Tại Viễn hắn sao?
Đối mặt với đề nghị phỏng vấn của một học sinh năm nhất, hắn cũng không biết nên dùng cách gì để đối xử.
Lời nói kia của Hoắc lão đại là có ý gì, đến cùng là bảo hắn đồng ý, hay là không đồng ý?
Hoắc lão đại đáng ghét, chính là thích ђàภђ ђạ người khác.
Ngũ Y Y xoay chuyển con ngươi, "Ai nha, tôi biết Cố tổng luôn thích nói đùa, thiện lương như vậy, làm sao lại không cho một tay mơ trong ngành tin tức như tôi một cơ hội đây? Là như thế này, trường học của chúng tôi cử tôi đi xin một cái hẹn phỏng vấn với chú, rất đơn giản, tuyệt đối không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của ngài, tôi có thể lấy đầu của mình ra bảo đảm với ngài."
"Cho dù tôi có thời gian, có muốn cho cô phỏng vấn, tôi cũng không thể đồng ý." Cố Tại Viễn gãi đầu thở dài.
"Sao?" Ngũ Y Y trực tiếp nghệch mặt ra.
"Cô cần có đầu, vậy hãy suy bụng ta ra bụng người, nghĩ giúp tôi đi, tôi cũng là người, tôi cũng cần đầu. Có đúng không?"
"Đúng vậy. . . .. Hả, cái gì, Cố tổng, ngài đang nói cái gì?"
Ngũ Y Y một đầu đầy vạch đen.
Cô chỉ hỏi hắn có đồng ý phỏng vấn hay không, có ai hỏi hắn muốn đầu hay không đâu, làm sao mà nói chuyện với tên họ Cố này lại mệt như vậy.
Cố Tại Viễn xụ mặt, nghiêm túc nói, "Nói đơn giản chính là, tôi không thể đồng ý cho cô phỏng vấn. Cứ như vậy nhé, tôi bận rồi!"
Cạch! Cúp điện thoại của Ngũ Y Y, Cố Tại Viễn đã toàn thân toát mồ hôi, mở rộng cà vạt, dùng sức kéo xuống, tự nói với mình, "Mình từ chối nha đầu kia như vậy, có phải là đúng ý lão đại hay không? A a a a, muốn điên luôn!"
Ngũ Y Y sửng sốt, không nhịn được mắng, "Cái con gấu này! Làm cái tổng giám đốc chó má là đã cảm thấy mình tốt lắm có phải không? Phỏng vấn hắn là vinh hạnh cho hắn, lão nương còn không muốn phỏng vấn cái người háo sắc như hắn đâu! Tưởng mình là cái quái gì hả!"
Mắng xong, lại hối hận, nghĩ đến hai vạn đồng sáng chọi lọi, Ngũ Y Y lại kìm nén.
Đau khổ đập bàn một chút, hay là gọi lại cho Cố Tại Viễn.
"Số điện thoại bạn gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng . . . . "
"Hả?" Ngũ Y Y ngồi thẳng người, mở căng mắt, "Mới vừa rồi còn có thể nói chuyện, làm sao bây giờ đã ngoài cùng phủ sóng?"
"Đần độn! Rất rõ ràng, người ta cho tên của cậu vào danh sách đen đó, vậy cũng không hiểu." Hàn Giang Đình đi tới, đĩnh đạc ngồi bên cạnh Ngũ Y Y.
"Danh sách đen?" Con ngươi của Ngũ Y Y nhảy cả ra ngoài, chợt vỗ bàn một cái, "Cái đồ đáng ghét! Dám cho tên của mình vào danh sách đen! Mình mà gặp hắn thì nhất định phải cắn đứt lỗ tai chó của hắn!"
Hàn Giang Đình nhàn nhã nhìn tạp chí, "Cùng lắm thì không gọi cho hắn nữa không phải là được rồi sao."
Ngũ Y Y lập tức nản lòng, quệt miệng, lắc lắc cánh tay Hàn Giang Đình, "Vậy phải làm sao, hai vạn đồng đó, hắn có giá trị hai vạn đồng đó! Ô ô ô."
Cố Tại Viễn đang gọi điện thoại với Hoắc Phi Đoạt.
"Lão đại, nha đầu kia đúng là có gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu phỏng vấn. Nghe giọng nói còn tỏ ra rất là ngoan ngoãn."
Hoắc Phi Đoạt đang lần lượt kí một xấp tài liệu, "Dài dòng! Nói trọng điểm."
"Oh, oh, trọng điểm, trọng điểm. Tôi nói thế này, tôi nói tôi không đồng ý yêu cầu phỏng vấn của cô ấy, tôi bận rộn nhiều việc, sau đó liền cho số điện thoại của cô ấy vào danh sách đen. Lão đại . .. . Anh xem . . . ."
Anh xem tôi làm như vậy, có phải là đã bảo vệ được đầu rồi hay không?
Hoắc Phi Đoạt giống như nhìn thấy được bộ dáng phe phẩy cái đuôi của Cố Tại Viễn.
Hơi nhếch lông mày, con mắt lóe sáng, Hoắc Phi Đoạt không lộ dấu vết nói, "Nhân lúc gần đây tôi không đếm xỉa tới cậu, cậu tốt nhất là nên rèn luyện thân thể, xương cốt một chút đi."
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Tại Viễn cầm điện thoại ngẩn ngơ hai mươi giây, sau đó ném điện thoại một cái, giống như trẻ con, nhảy dựng lên tại chỗ.
"Year year year! Mình làm đúng! Lão đại sẽ không ném mình!"
Thư kí ôm một đống tài liệu mới đi vào đến cửa, trực tiếp sợ choáng váng, tài liệu trong tay tất cả đều rơi xuống sàn nhà.
Ông chủ, điên rồi.
Nhất định là thế!
Hàn Giang Đình chỉ chỉ đầu Ngũ Y Y, giáo huấn, "Bình thường nhìn cậu làm bài thi thật thông minh, làm sao bây giờ lại ngốc như vậy! Loại chuyện như vậy, trực tiếp đi tìm sư phụ mình, nhất định mọi việc sẽ thuận lợi! Theo như địa vị của sư phụ mình, chuyện nhỏ, người ta chỉ cần liếc mắt một cái,tên họ Cố kia liền ngoan ngoãn cắp đuôi đi tới. Cậu có tin không?"
"Mình tin!" Ngũ Y Y buồn bã, "Nhưng mà sư phụ của cậu tại sao phải nghe mình? Mình cũng không phải mẹ ruột của hắn."
"Cũng đúng." Hàn Giang Đình nhíu mày, "Cậu chẳng qua là nữ phục vụ của sư phụ mình thôi, chắc là người ta thấy chương trình từ thiện đó không tổ chức nữa, thì trong lòng muốn giúp cậu một lần. Không ђàภђ ђạ cậu đã coi như là tốt lắm rồi. Làm sao còn có thể giúp cậu?"
Ngũ Y Y chua sót nói, "Hơn nữa, mình không phải người mẫu, cũng không phải minh tinh, hình dáng thân thể lại giống như tàn tật, vẫn không có được phong cách giống như cô em gái công chúa kia, quả thật chẳng có chỗ nào để cho chú Hoắc thích!"
Hàn Giang Đình nháy nháy mắt, "Này này này, làm sao mà mình nghe giọng cậu lại chua như vậy? Hay là cậu mơ tưởng một ngày kia loại người như sư phụ của mình sẽ yêu thích cậu? Buồn nôn, loại chuyện hoang đường buồn nôn này, cậu trăm ngàn lần không nên nghĩ đến! Căn bản là không có khả năng!"
Ngũ Y Y cực kỳ tức giận, cầm quyển tạp chí đập lên đầu Hàn Giang Đình: “Tên tiểu tử ૮ɦếƭ tiệt! Cậu cũng xem thường tôi! Rốt cuộc cậu là gì của bang phái số một kia? Cậu đúng là tên phản bội!”
Hàn Giang Đình ôm đầu gào khóc thảm thiết: “Mưu sát chồng rồi! Các bạn học mau nhanh chóng tới cứu tôi! Con dâu nuôi từ bé của tôi muốn giết tôi nè!”
Hai người ở trong trường học rảnh rỗi cãi nhau không thể can ra được.
Ở góc khuất phía xa Ngũ Nhân Tâm giận dữ miệng vểnh cao, có thể treo lên được một bình dầu.
Bởi vì gương mặt vẫn còn sưng, nên giọng nói phát ra đều ồm ồm: “Có cách gì có thể cho con tiện nhân Ngũ Y Y kia trở nên xấu xí không? Tôi tức ૮ɦếƭ mà!”
Một bạn học buột miệng nói: “A xít sunfuric”
Ánh mắt Ngũ Nhân Tâm lập tức sáng lên.
A xít sunfuric?
Cuối cùng Ngũ Y Y vẫn không có cách nào, đành phải gọi điện thoại cho Hoắc Phi Đoạt.
Lúc điện thoại gọi đến, Hoắc Phi Đoạt đang bận rộn nghe kế hoạch của một hạng mục trong cuộc hội nghị.
Phía trước, một nữ nhân viên xinh đẹp đang nhìn vào màn hình máy chiếu giải thích.
Bên dưới, có rất nhiều quản lý cấp cao và những người phụ trách chủ yếu ngồi ở hai bên.
Hoắc Phi Đoạt ngồi một mình ở vị trí đầu tiên.
Một tay Hoắc Phi Đoạt vẫn để trong túi quần nắm chặt điện thoại di động.
Đột nhiên, anh cảm thấy mình đã quá phụ thuộc vào chiếc điện thoại này.
Tại sao nha đầu kia chưa điện thoại đến?
Điện thoại hơi khẽ động, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra, vừa nhìn lên trên màn hình, khóe môi hắn liền nở nụ cười nhạt.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong nho nhỏ, ánh mắt hung ác tàn bạo xuất hiện một ánh sáng mê người.
Mấy cô gái ngồi đối diện với hắn nhìn thấy cảnh này đều chảy nước miếng.
Hoắc tổng thật đẹp trai!
Ngày thường lúc Hoắc tổng không cười đã đủ đẹp trai, khó khăn lắm hôm nay mới có dịp nhìn hắn ở khoảng cách gần, lại may mắn nhìn thấy hắn cười như vậy, ôi mẹ ơi, có ૮ɦếƭ cũng đáng mà.
Nếu Hoắc tổng nhìn về phía người phụ nữ nào đó và cười với cô ta một tiếng, thật sự không biết cô ta có chịu đựng được không?
Có vẻ như chỉ có nha đầu Ngũ Y Y là có thể chịu đựng được.
Người trước mặt vẫn còn giảng giải với giọng lanh lảnh bên tai, nhưng Hoắc Phi Đoạt không thể chờ đợi được nữa liền ấn nút nghe điện thoại
“Chú Hoắc Phi Đoạt, là tôi đây.” Ngũ Y Y bĩu môi lại mong chờ âm thanh trong ống nghe truyền đến bên tai.
Hoắc Phi Đoạt hạ giọng nói: “Bỏ chữ chú đi, còn lại ba chữ phía trước.”
Tuy là âm thanh của Hoắc Phi Đoạt có nhỏ, nhưng vẫn gây chú ý đến những nhân viên khác đang tham dự hội nghị, tất cả đều quay lại nhìn hắn.
Ngày thường mọi người đều nhìn thấy gương mặt tuấn tú như tòa núi băng chứa tầng tầng lớp lớp khí lạnh tản ra xung quanh, vậy mà hôm nay lại có cảm giác như mùa xuân đang đến còn lộ ra vẻ mặt mỉm cười.
Lúc nghe điện thoại Ng'n t trắng noãn gõ lên mặt bàn có tiết tấu rất nhẹ nhàng, cả dáng người đẹp trai tuấn tú cũng bày ra trạng thái “Tôi đây rất hưởng thụ.”
Một người cuồng công việc như Hoắc Phi Đoạt vậy mà trong giờ làm việc lại nghe điện thoại.
Với lại còn nghe một cách công khai!
Mọi người đều cực kỳ khiếp sợ.
Người nữ nhân viên ở trước mặt không biết phải làm sao đành dừng lại, nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Ông chủ đang nghe điện thoại, cô có muốn nói tiếp hay không?
Dường như Hoắc Phi Đoạt ý thức được chuyện gì, hắn nhìn người nhân viên nữ trước mắt ra hiệu bảo cô nói tiếp, lúc này người nhân viên nữ kia mới dám đứng lên nói.
“Ồ?” Ngũ Y Y nhíu chặt chân mày khó hiểu nhìn trời.
Cô đã hiểu xóa chữ chú rồi, đó chính là gọi hắn là Hoắc Phi Đoạt.
Nhưng mà ở phía trước phải có thêm hai chữ, hắn muốn thêm hai chữ gì đây?
Lúc này nhờ vả chú Hoắc giúp đỡ, cô thật không dám đắc tội với hắn.
Hai chữ?
Ngũ Y Y lo lắng một hồi, mở miệng nói: “Hoắc Phi Đoạt thân mến!”
Thân mến, là hai chữ nha.
Nói xong cô suýt chút đã cắn trúng lưỡi mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc