Một Chữ Đợi - Chương 10

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Hãy đợi ta…đó là câu nói mãi mãi tôi chẳng bao giờ quên…nhưng trước mắt tôi …người trời …vua sói…còn tôi chỉ là con người nhỏ bé tôi sao có thể mong chờ gì khi biết rõ về anh ta như vậy…
Trâm Phượng: Cha mẹ…nếu có ngày nào đó điện hạ nạp thϊếp con sẽ ૮ɦếƭ mất
Thiên đế: Điện hạ là vua của một giới làm sao chỉ có mình con được,k dc ích kỉ như vậy
Trâm Phượng: Nhưng con k thích,con chỉ thích ngài ấy là của con thôi
Phu nhân biết ý đứng dậy kéo tay tôi
Phu nhân: Lâu lắm chưa nhìn thấy con người,ngươi thật may mắn khi đến được đây …
Vua: Ta hơi mệt nên sẽ lui trước
Thiên Đế: Cung tiễn điện hạ…
Vua xoa tay tôi nhìn thấy tôi và anh ta đứng đối diện nhau tại căn nhà gỗ
Vua: Em đi lâu bố mẹ sẽ lo đấy
-Anh là ai vậy tôi muốn biết rõ hơn được không?
-Biết rõ hơn để làm gì
-Tôi xứng đáng được biết…
-Ta là Vua của tộc sói thống lĩnh ma giới trong nhân gian này chia làm 3 giới…Thiên giới ,ma giới và trần giới tức là nhân gian là bậc thấp nhất
-Và tôi chính là giới nhân gian
-Phải
-Tại sao anh lại chọn tôi vậy,tuổi đời ngắn lại chẳng phải tiên nữ gì
-Đơn giản vì tôi thích em ,chỉ vậy thôi
-Chỉ vậy thôi nhưng anh đã kết hôn,anh giải thích sao về chuyện kết hôn
-Ta k có nghĩa vụ phải trả lời em về chuyện ta kết hôn hay là có thành hôn với ai đi chăng nữa đó cũng là chuyện của ta…
Anh ta nói câu đó tôi gật đầu
-Tôi hiểu rồi
Vua nhắm mắt
-Ý ta là
-Ý anh sao cũng được giờ tôi muốn về nhà nghỉ ngơi…được k
Chớp mắt tôi đã thấy mình ngồi trên giường trong phòng…tôi co gối khóc lớn trên giường…mẹ tôi mở cửa vào
Mẹ: Thu…con đi đâu vậy đi đâu nửa năm vậy
-Mẹ ơi…mẹ
-Cái con bé này đi đâu k nói gì bố mẹ bỏ cả cửa hàng đi tìm con khắp nơi
-con mệt mỏi lắm mẹ ơi…con sai rồi con chọn sai người rồi…
Vua tức giận nên nước hồ trong cung sôi sục…cá ૮ɦếƭ hết…ông ta đi săn như kẻ cuồng máu…các cận thần đi sau không ai dám thở mạnh …vua cầm hai thanh kiếm chân đất trên mặt đeo mặt nạ hình con sói đang tiến tới gần con mãnh thú…
Mộc xuân: Điện hạ nay đủ rồi ,con mãnh thú này đang rất mạnh…
-Ngươi sợ thì lui đi…
-Thần nào dám chỉ sợ điện hạ hôm nay tâm trạng không vui…
Vừa nói xong vua bật lên con mãnh thú húc thẳng vào vua…Vua bị mãnh thú dồn lưng đập vào cây…Vua không dùng đến phép biến hoá mà tay không chiến đấu…con thú hất lên vật xuống…
Vua nghĩ đến lời của Thu nói với mẹ “ con chọn sai người rồi”…làm ông ta điên lên dù bị thương khắp người
Mộc xuân: Hộ giá điện hạ
Vua: Không…ta sẽ tự tay gϊếŧ nó
Vua toàn thân bị thương bật lên đầu con thú dơ kiếm đâm thẳng vào mắt nó…con thú dẫy dụa hú lên vang trời…vua đâm liên tiếp khiến ai nấy hộ tống đều phải sợ sệt…
Trâm phượng tại phòng cô ta ôm bụng…
Thái y: Hoàng hậu chỉ là hiện tượng mang thai giả thôi chứ k có thai ạ
-Ngươi nói gì k có thai là sao ?
-Dạ là k có thưa người
Trâm phượng đứng dậy thiêu đốt sống người thái ý rồi hét lên
Trâm Phượng: Nói láo…ta có thai…ta sẽ có…người đâu đêm nay cpi để ta hầu điện hạ…
-Bên chính cung nếu k có lệnh k vào được đâu ạ
-Ta tự vào xem ai dám cản…
Trâm Phượng đến chính cung thấy chậu máu người hầu đi ra vào bê ra…
Mộc xuân: Hoàng Hậu ( cúi chào)
-Điện hạ đi săn bị thương à
-Dạ vâng ngài ấy bị thương
Trâm Phượng tỏ vẻ lo lắng gạt Mộc xuân sang rồi chạy vào phòng thấy Vua đang ngâm mình dưới bồn nước…người hầu lui đi ,Trâm Phương nhìn bả vai phía sau của Vua đầy vết thương cô ta khóc thút thít…
Trâm Phượng: Điện hạ người bị thương là em đau lòng lắm…
Cô ta định sờ tay vào vai Vua mở mắt rồi biến thành đầu sói…
Vua: Đừng chạm vào ta…
-Điện hạ
-Ngươi đừng qua mặt ta,ngươi cố tình đưa Thu đến …
-Em chỉ muốn cho cô ấy biết rõ địa vị và thân phận của mình
Vua cười lớn rồi đứng dậy ( trần chuồng)
-Vậy ta nói cho ngươi biết nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa ta sẽ tống khư ngươi ra khỏi ma giới
-Em có cưới ngài đàng hoàng
-Ta chưa bái trời đất với ngươi,ngươi quên à,hôm đó là ngươi tự mặc đồ cưới bước vào đây…
-Không…không…người k thể vì một con bé loài người thấp kém mà đối xử với em như thế được…( bám lấy tay vua…vua hất ra)
-Ta chỉ muốn giữ người đàn bà mà mình thích ngoài ra phù du đối vs ta nhiều như lá trong chính cung vậy…
Vua vụt biến mất khiến Trâm Phượng hoang mang trước câu nói
-Người đàn bà ngài thích…ý ngài là ngài thích con bé đó à…em k chấp nhận…k bao giờ…
Phu nhân bên ngoài nghe thấy liền lo lắng
Phu nhân: Điện hạ của chúng ta k thể có điểm yếu ngài ấy k lẽ thật sự nghiêm túc vs con bé loài người…truyền lệnh ta làm tiệc mời Thiên đế và hoàng hậu đến dự lễ mừng Trâm Phượng có thai …
-Có cần điện hạ duyệt k ạ
-Ngài ấy đã nói mời nên k thể k làm ta sẽ báo lên sau…
Tôi đi khám thai đã 7 tháng bố mẹ vẫn chẳng hiểu tôi đã đi đâu trong vài tháng vừa rồi
Tối đến khi tôi sách túi rác đi đổ tôi nôn oẹ ở góc đương…tiếng nói vang lên
Vua: Em sao vậy…
-Tôi k sao,anh về đi
Vua ôm lấy Thu từ sau rồi nhắm mắt …
-Đừng vậy…đừng giận…chỉ cần chờ ta ít ngày nữa ta sẽ đón e về ma giới
-Tôi k đi…
-Tại sao
-Ở đây mới là nhà tôi…chúng ta đến vs nhau là sai lầm
-Ta k cho phép em rời xa ta
-Cái đó k chỉ anh quyết định,anh có gia đình rồi cũng sắp có con rồi
-Ta là Vua có hàng nghìn vợ thì cũng k là gì cả
-Tôi thì chỉ thích một lòng…cuộc đời của con người chúng tôi ngắn lắm,nếu k thể tìm người để chung thuỷ cả đời thì thà đừng yêu…
-Được rồi…ta muốn ngủ
Vua ôm lấy tôi rồi nằm ở phòng tôi ngủ ngon lành…anh ta làm tôi bối rối,con cái thai…vợ anh ta cũng có thai mình k thể nói lúc này được…
Sáng sớm Vua mở mắt rồi tháy Thu bên cạnh ngủ tay ôm anh ta…Vua cầm tay thơm lên bàn tay…” Dù đợi chờ sẽ là nỗi xót xa,chỉ cần em chờ đợi ta thì dù đời có nhiều giông bão đến đâu ta cũng đưa em vượt qua”…
Nói rồi Vua biến mất ,tôi mở mắt,tôi nghe thấy hết mọi lời anh ta nói rồi chỉ biết bật khóc…hai thế giới,sao có thể yêu nhau được đây…làm sao có thể hả Xuân Trường…
Đại tiệc tại Ma Giới diễn ra…Thiên đế cùng hoàng hậu đến dự cùng các cận thần đến tỏ ra rất uy nghiêm phô trương thiên giới bằng cách đem theo rất nhiều lính…hoàng tử thiên giới luôn có xích mích với vua sói…hắn hậm hực từ ngày còn nhỏ,hắn luôn nghĩ pháp thuật của hắn là nhất…muốn đọ vs vua sói nhưng chưa có cơ hội…
Phu nhân và thừa tướng đang phẫn nộ trước lời của Vua sói
Phu nhân: K thể nạp thϊếp ngay bây giờ,chúng ta phải để thiên đế nghĩ rằng chúng ta đang rất yêu chiều con ông ta
Thừa tướng: Nếu ngài lập thϊếp ngay bây giờ lại là con người thì có thể thiên đế sẽ chiến tranh vs ma giới…
Vua: Càng tốt ta đang chờ đánh tan thiên cung của hắn
Phu nhân: k dc,k dc vì con người nhỏ bé mà hỏng chuyện…binh lực của chúng ta chưa đủ mạnh lúc này…
Vua: Ý ta đã quyết k ai có thể thay đổi
Vua quay đi phu nhân gọi lớn “ Điện hạ,sao ngài k nghe ý kiến của thần,điện hạ”…
Thừa tướng: K ổn rồi ,thiên đế miệng nói vậy nhưng rất yêu chiều con gái,con ông ta mới công bố có thai nhưng ngài ấy lại nạp thϊếp thì nhìn nhau sao được nữa…
Phu nhân: K thể để con bé đó sống…
-Ý em là…k dc …
-Tại sao k,vì điện hạ và vì ma giới em có thể làm tất cả…
Tôi đang thấy thai máy bụng thì thấy Trâm Phượng tới tóm tay tôi
Trâm Phượng: Đi nào ta có chuyện muốn nói vs cô…
-Tôi k đi đâu cả…
-Đi ( trâm phượng trợn mắt)
Trâm Phượng cô ta là kẻ ghen tuông một cách điên cuồng thế nhưng bản chất cô ta là kẻ thâm độc cô ta lại chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài…
Trâm Phượng: Cô là loài người thấp kém nếu như trong đầu cô nghĩ đến thân phận của mình thì cô hãy tự ૮ɦếƭ ,cô ૮ɦếƭ rồi tôi cũng sẽ giúp cô chẳng thể hồi sinh…
-Tôi và Xuân Trường yêu nhau,tôi nguyện chờ đợi cả một đời của mình
-1 ngày của anh ấy bằng 1 năm của cô ,cô chờ rồi đến lúc già nua héo mòn ngài ấy sẽ quên và chẳng nhớ cô là ai cả
-Ngài ấy sẽ ghi nhớ …sẽ chăng bao giờ quên…
-Ngài ấy cũng từng nói yêu thương chiều chuộng tôi như vậy đấy…
Tôi thấy bị áp lực,cổ họng nghẹn lại bụng co thắt…tôi ôm bụng…
-Cô đừng nói nữa
-Rồi cô sẽ vào lãng quên …
-Đừng nói nữa…
Vua ngồi bên hồ sen nghe thấy cuộc đối thoại…nhìn rõ thấy Thu đang ôm bụng…ông ta nhìn xuyên thấu…một phôi thai có nhịp tim đang đập…
Vua: Ôi không…em có rồi sao…( vua đứng dậy)
Phu nhân: Điện hạ…tiệc sắp bắt đầu
mà ( vua biến mất như cơn gió) điện hạ…
Vua vụt qua cánh cửa…thấy Thu co ro
Trâm Phượng: Điện Hạ cô ấy nói k muốn ở đây…
Thu: Cho tôi về nhà …
Vua choàng áo cho Thu…
Vua: Ta ở đây rồi
Thu: Chúng ta kết thúc đi…tôi sợ anh…tôi sợ mọi thứ từ anh…
-Em tin ta không…
-Em…
-Ta muốn và sẽ ở bên em đến hết đời…sẽ cùng nhau nuôi dậy con của chúng ta…
Trâm Phượng nhìn ánh mắt Vua âu yếm cô ta hét lên vang trời…Vua biến mất…
Vua đặt tôi lên giường rồi ghé tai vào bụng tôi
Vua: Con trai đấy
-Sao anh biết dc
-Biết chứ…rất khoẻ mạnh
-Vậy là được rồi
Tôi cười Vua xoa tay một lớp sương bao phủ phòng tôi…
Vua: Dù bất kì điều gì xảy ra cũng k dc vượt qua lớp bảo vệ này
-Sao vậy
-Ta sẽ quay lại ngay,ta sẽ đến đón em
-10 năm hay bao lâu
-Không…ta sẽ quay lại ngay…
-Xuân trường…đây là duyên,cũng là cuộc gặp gỡ đẹp đẽ nhất trong số mệnh của em,em có thể nhìn thấy anh cười tươi một lần dc không
Vua cười rồi xoa má Thu
-Được chưa
-Anh cười rất đẹp…
-Em cũng vậy nụ cười làm tôi mê dại…
Chúng tôi tựa vào đầu nhau…Vua biến mất,bàn tay nắm tay nhau của chúng tôi vụt mất nhau…tôi cảm giác chới với hụt hẫng…
Tiếng mẹ hét lên ở dưới nhà
Mẹ: Các người là ai,mình ơi…
Sát thủ: Con gái ông bà đâu…
Bố: Chúng mày là ai…
Bọn sát thủ lao lên phòng nhưng chúng không thấy tôi…tại sao vậy nhỉ…
Vua trở lại bàn tiệc thấy phu nhân đang giải thích
Phu nhân: Thiên đế đức Vua năm thê bảy thϊếp là bình thường,chính ngài còn bảo vậy cơ mà
Thiên đế: Hắn thật sự coi thường con gái ta…ta k chấp nhận…
Vua hiện ra
Vua: K chấp nhận thì định làm gì
Vua sói và thiên đế nhìn nhau sấm chớp nổ ra ầm ầm…
Hoàng Hậu: Vua sói ngài quá đáng lắm ,con chúng tôi mới cưới về chưa dc bao lâu ngài lập thϊếp thế nào cũng được nhưng k thể là loài người như thế khác nào coi thường thiên giới chúng tôi…
Vua: Từ khi nào việc ta lập thϊếp lại đến lượt Thiên Giới xen vào vậy
Thiên đế bay lên biến thành con rồng…ông ta khạc ra lửa thiêu rụi vườn tiệc ma giới…
Hoàng Tử: Cha để con giúp
Thiên đế: Con k phải đối thủ của hắn,ta đã nói bao lần rồi…hôm nay là ta tư cách là cha vợ của hắn k mang tư cách thiên đế,dù ta và hắn có ra sao cũng k ảnh hưởng đến hai giới
Vua cũng biến mất cùng thiên đế ra sông tuyệt mệnh…
Phu nhân: K ổn…Trâm Phượng mau ngăn lại đi
Trâm Phượng: Ngài ấy k yêu con phu nhân ạ,ngài ấy coi con k bằng loai người…
Sói và rồng đứng trên sông tuyệt mệnh nhìn nhau gầm vang cả tam giới…
Rồng: Ta vs tư cách người sinh cùng năm cùng tháng vs ngươi hôm nay giữa chúng ta ai rơi xuống hồ tuyệt mệnh thì mọi ân oán cũng sẽ dc xoá bỏ…tất cả ân oán từ trước tới nay
sói: Chấp nhận…
Hai người lao vào nhau giao chiến đến xé rách khung trời…
Bọn sát Thủ đột nhiên bị văng ra khỏi cửa
Mộc xuân: Tôi đến rồi
Tôi chạy ra khỏi vòng tròn
-Mộc xuân điện hạ đâu
-Tôi đến để lấy mạng cô theo lệnh phu nhân
-K thể nào
-Cô sẽ là bước cản của điện hạ
-Không được lại gần
Bố mẹ tôi đã ngất ngay dưới sàn
-Tôi xin lỗi cô,đáng lẽ tôi phải gϊếŧ cô sớm hơn sẽ k có hnay,tôi nghĩ ngài ấy chỉ là thoáng qua
-K đừng hại tôi mộc xuân…
Tôi ngã ra sau…ôm bụng
-Cô…cô mang thai à
-Phải
-Con của…
-Phải của điện hạ…
Mộc xuân bật khóc
Mộc xuân: Sao cô ngu ngốc vậy,cô biết cô đang mang gì trong người k
-Nó là con của tôi …
-Tôi bắt buộc phải làm vậy,xin lỗi hoài thu…
Mộc xuân dơ tay những tiếng sét chĩa về tôi tiếng choang lớn
Vua thấy ma kết bị phá Thu đã bươc ra khỏi ma kết…
Vua: K dc ra…( mất tập trung bị thiên đế đánh trúng 1 nhát chí mạng)
Ông ta rơi xuống sống tuyệt mệnh…ông ta nắm chặt sợi chỉ đỏ trên tay ( tóc của Thu)
Vua: Hoài Thu…đợi ta…
Mộc xuân đánh sét sang bên cạnh tôi…
Mộc xuân: Đi đi…chạy thật nhanh đi…
-Cám ơn…cám ơn anh
Tôi lay bố mẹ tỉnh lại rồi cả ba người chạy ra khỏi nhà khi căn nhà bỗng bốc cháy…tôi đau bụng dữ dội…
Mẹ: Săp sinh r
-Con mới 7 tháng thôi
Bố: Do tôi có lẽ lũ sát thủ do chuyện trc kia
Tôi: K phải đâu bố…
Mẹ: Giờ đi vào viện nhanh nào…
Phu nhân và thừa tướng đưa vua về chính cung…ông ta nằm đó nhắm mắt như đang ngủ
Thừa tướng: Giờ ta và phu nhân thúc đẩy 10p là ngài ấy sẽ tỉnh
Phu nhân: Không…hãy coi như hồ tuyệt mệnh làm ngài ấy ngủ say giấc
-Ý em là sao
-1 ngày bằng 1 năm trần gian,ngài ấy ngủ 1 năm sẽ là 100 năm …khi đó cô ta già rồi ૮ɦếƭ ,mộc xuân đã k gϊếŧ…cô ta lại có thai với điện hạ ,dù cho điện hạ có tỉnh lại mọi chuyện cũng đã xong xuôi
-Em điên à ngài ấy sẽ gϊếŧ em
-Em chấp nhận còn hơn để ngài ấy tự huỷ hoại mình…
-Chỉ là ngã xuống hồ tuyệt mệnh mà k thúc đẩy ngài ý dậy …
-1 năm sẽ qua nhanh thôi….( phu nhân quay đi)
30 năm sau…
Thu nằm trên giường bệnh nói với con trai…
Thu: Mẹ k chờ được nữa…
Xuân Phong: Mẹ …mẹ đừng bỏ con mà
-Mẹ tiếc là chưa được thấy con lấy vợ…sinh con…
-Ông ta k đến thì thôi sao mẹ còn chờ…
-Dù đợi chờ là xót xa nhưng mẹ vẫn muốn đợi…đợi người ấy quay lại…
Nói xong Thu ộc máu mồm với tay lên trời …” Xuân Trường em đã làm trọn một chữ đợi,cũng nuôi con của chúng ta khôn lớn sao anh bỏ em không quay về…lần này người rời đi bao lâu vậy,không mong ươc thần tiên một năm chỉ như một ngày,chỉ hận nhân gian chẳng đủ đến ngàn năm,mưa gió chưa tan ,ân oán không trả,tơ tình khó dứt đoạn,chỉ ươc tình yêu quanh quẩn ngàn năm”
Tiếng tút tút của máy đập nhịp tim…người phụ nữ mới ngoài 50 tuổi đã dùng đời mình để chờ một người…chỉ vì một chữ đợi mà để thanh xuân trôi qua…
Khi Thu ૮ɦếƭ Hoàng Tử của Thiên giới xuất hiện tóm lấy linh hồn Thu…hắn biên lên trời…đi qua hồ hoa tiên…sen trong hồ biến ra một phụ nữ xinh đẹp…
Sen: Hoàng Tử đi đâu mà hớt hải vậy
-Hoa Tiên nay lại có nhã hứng quan tâm đến con sao,Hoa Tiên nên cố giữ sức mang thai cho Thuỷ Diện tướng quân kẻo thiên hạ lại nói người là gái độc không con…
-Câu này lần đầu ta nghe đó hoàng tử
Hoàng tử đi qua đánh rơi linh hồn từ tay áo,Hoa tiên tóm lấy…
Hoa Tiên: Linh hồn loài người,sầu bi quá là người có tâm hồn trong sáng…
Hoa Tiên nhớ lại lời Thuỷ Diện tướng quân em trai Thiên Đế nói…” Nếu em k thể có thai được trong năm nay thì hoa giới của em sẽ k được trợ cấp gì từ thiên giới nữa và giữa chúng ta sẽ là số 0”
-Em cũng muốn có mà
-Em là do bị bắt ép nên mới lấy ta nên e k muốn có
-Nhất định năm nay em sẽ có
Hoa Tiên nắm chặt linh hồn bỏ vào cành sen rồi nuốt …
Hoa Tiên: Ta sẽ mang thai,linh hồn của con trong sáng rất xứng khi làm con của ta…
Trong chính cung…tiếng nước…chảy quanh cung …bàn tay của Vua sói ngủ sau 100 năm đang tỉnh dậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc