Món ăn riêng của bạn gái - Chương 23

Tác giả: Tạp Nhi

Văn Tĩnh Thư vẻ mặt khó hiểu nhìn bộ dạng vui sướng của đứa bé.
“Chị, chị đang suy nghĩ cái gì?”
“Chị?” Văn Tĩnh Thư vội vàng thu hồi nghi hoặc trên mặt, mỉm cười,“Không có việc gì, chỉ cần em cùng mẹ bình an vô sự là tốt rồi.”
“Cám ơn chị.”
Phải một câu cám ơn, trái một câu cám ơn, trong lòng Văn Tĩnh Thư liền cảm thấy hết tội lỗi.
Nàng nhẹ nhàng vỗ đầu nó, “Về sau em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ.”
“Em biết rồi, em về nhà với mẹ đây.” Nó cười hì hì vẫy tay rời đi.
Văn Tĩnh Thư nhìn nó tươi cười rạng rỡ nhẹ nhàng chạy đi, khóe miệng của nàng lộ ra vẻ tươi cười ấm áp, nhưng trong lòng lại bị bao phủ một lớp sương mù.
Là chuyện gì khiến cho đứa bé kia vui mừng như vậy?
Nàng tin đây là do Cổ Việt Đàn làm.
Cổ Việt Đàn nha Cổ Việt Đàn! Văn Tĩnh Thư cúi đầu cười.
Lúc trước nàng vẫn lo lắng hắn đã quên chuyện của đứa nhỏ, không ngờ hắn cũng là giấu nàng giúp đứa bé.
Tuy rằng hắn muốn làm nàng cảm động, nhưng là…… hắn cũng không thể cố ý giả bộ trêu đùa nàng nha!

Vì cảm niệm thiện tâm của Cổ Việt Đàn, tối nay Văn Tĩnh Thư làm rất nhiều đồ ăn hắn thích, chờ hắn trở về.
Đến thời gian tan tầm, rất đúng giờ nghe thấy tiếng xe Cổ Việt Đàn
tiến vào cửa, lát sau nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện ở phòng khách.
“Anh về rồi ăn cơm đi.” Văn Tĩnh Thư đem một mâm hành bạo thịt bò đặt ở trên bàn cơm.
Ăn cơm là chuyện vui vẻ nhất! Cổ Việt Đàn ba bước vọt tới bàn ăn, cúi đầu nhìn trên bàn bày ra tất cả đều là đồ ăn hắn thích ăn, nhịn không được liền nuốt nước miếng.
Khẩn cấp lấy ghế dựa ngồi xuống, hắn xoa tay chuẩn bị ăn,“Hôm nay là ngày đặc biệt gì? Tất cả đều là món anh thích ăn.”
Văn Tĩnh Thư xem bộ dạng háu ăn của hắn, nhịn không được hé miệng cười cười.
“Đây là vì cảm niệm anh mà nấu đó.”
Một miếng hành bạo thịt bò đang ở trong miệng, hắn ngẩng đầu nhìn Văn Tĩnh Thư.
“Cảm niệm cái gì?” Nuốt vào miệng thịt bò, hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn nàng, “Em cảm niệm anh phải không? Vẫn là nói cảm niệm anh đêm nay có thể cố hết sức tặng em một đứa con trai?”
Lại tới nữa!
Hai gò má nõn nà trong nháy mắt biến thành quả táo hồng, “Đứng đắn ăn cơm!”
Lời nói của Cổ Việt Đàn khiến nàng xấu hổ đến xoay người chạy đi vào phòng bếp.
Sau lưng của nàng tuôn ra tiếng cười to ha hả.
Vọt vào phòng bếp Văn Tĩnh Thư thở hồng hộc tự giễu,“Thật vô dụng, người ta mới nói mấy câu mà đã rụt đầu đi vào nhà bếp trốn.
Đột nhiên, có một hơi ấm áp bao lấy nàng từ phía sau, trên eo còn xuất hiện một đôi tay, vòm *** rộng lớn của Cổ Việt Đàn kề sát lưng của nàng, đem nàng cả người ôm vào trong ***, tựa vào nàng, bên tai nỉ non.
“Em vừa rồi rốt cuộc nghĩ muốn nói cái gì với anh?”
Không nghĩ tới hắn lại vào phòng bếp, trái tim Văn Tĩnh Thư đập loạn xạ.
“Em , em ………”
Toàn thân tê dại làm cho đầu lưỡi của nàng đều líu lại, suy nghĩ cũng không biết bay đến đâu mất rồi, đầu óc rơi vào cảnh trống không, làm sao còn nhớ rõ nàng muốn nói cái gì!
Hắn đem thân thể của nàng quay về hướng chính mình, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của nàng.
“Em không phải là muốn hỏi chuyện của đứa bé kia?”
Nàng chính là muốn biết chuyện này.
“Làm sao anh biết?” Rất thần kỳ, chuyện gì của nàng đều không giấu được hắn.
Hắn nhếch khóe miệng, cặp mắt đen bao quát lấy nàng,“Khi trở về, bảo vệ nói cho anh biết buổi sáng có một đứa bé chạy tới tìm em, cho nên anh đoán em nhất định đang lo lắng về chuyện này.”
“Hôm nay đứa bé đó đến tìm em, mặc dù không hiểu lời của nó nói lắm nhưng qua biểu hiện trên vẻ mặt của nó em nghĩ chuyện của nhà nó đã được giải quyết
Nàng nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, hy vọng hắn có thể giúp nàng cởi bỏ nghi hoặc trong lòng.
“Anh chỉ là đem công ty trao lại cho vợ của hắn, từ nay về sau Hạ Chấn cùng vợ con hắn không còn quan hệ gì nữa.
“Vì sao nhất định phải làm như vậy?” Nàng vẫn đang không hiểu.
“Hạ Chấn bán nhà xưởng, không phải hắn kinh doanh không tốt, mà là hắn đem toàn bộ tiền kiếm được cho người đàn bà khác, phương pháp duy nhất có thể nghĩ đến chính là bán nhà xưởng. Người như thế mà có tiền, anh dám nói là hắn vẫn sẽ không bận tâm đến vợ con của mình đâu, cho nên anh lấy giá thấp mua lại, bán trao tay cho vợ hắn, cứ như vậy, đứa bé đó cùng mẹ nó sẽ không phải lưu lạc đầu đường.”
Thì ra là như vậy, khó trách lúc Hạ Chấn xuất hiện cầu cứu, hắn kiên trì không chịu cứu trợ.
“Nhưng mà Hạ Chấn đồng ý sao? Làm sao vợ hắn có thể tiếp tục kinh doanh?” Tiền mới là vấn đề lớn nhất, vợ của Hạ Chấn trong tay nếu là có tiền, thì đứa bé kia nhất định sẽ không lo lắng.
Cổ Việt Đàn buông hai tay ra, “Tạm thời anh cho mượn.”
“Anh?” Nàng kinh ngạc mở lớn mắt, khóe miệng lại lộ ra nét cười.
Hắn bỏ hai tay vào trong túi, “Em nghĩ anh có nguyện ý hay không ? Nếu như không phải đứa bé kia thông minh biết thu phục lòng của em trước, em nghĩ anh sẽ làm như thế này sao ?”
Hắn nói với bộ dáng ủy khuất, Văn Tĩnh Thư cũng là ngọt ở trong lòng.
“Vì sao lại làm như vậy?”
“Nếu em không vui, anh liền ăn không ngon, cho nên lâu……” Hắn trong mắt thoáng hiện bướng bỉnh ý cười.
Nàng chủ động ôm cánh tay hắn, “Anh như vậy thật đáng khen, từ nay về sau em sẽ làm nhiều món ăn ngon cho anh”
“Thật vậy?”
Không cần hỏi, hắn cũng biết là thật, chính là như vậy khiến hắn thích nàng, chỉ cần nhìn nàng cười lòng của hắn như muốn bay lên thiên đường
“Đương nhiên là thật, thúc thúc.” Nàng cười khẽ.
“Thúc thúc?” Hắn ngẩn người.
Nàng thẹn thùng vươn ngón tay nghịch ngợm caravat trước *** hắn,“Bởi vì đứa bé gọi em là chị, xưng anh là thúc thúc, cho nên hiện tại anh so với với em là ở lứa tuổi già hơn đó.”
“Đáng giận, anh như vậy già sao? Gọi em là chị lại bảo anh là thúc thúc.” Cổ Việt Đàn miệng mắng mà lại bật cười.
Văn Tĩnh Thư liền nhào vào lòng hắn, “Thúc thúc nghe qua rất dễ nghe.”
“Không cho phép coi anh là già.”
Hắn đẩy nàng ra, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, cặp mắt đen nguy hiểm nheo lại, đôi môi lại đặt lên môi của nàng, triền miên hôn nồng nhiệt.
Mặc kệ có phải coi hắn là già hay không, nàng càng lúc càng thích sự bá đạo của hắn! Văn Tĩnh Thư vui vẻ thầm nghĩ. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc