Món ăn riêng của bạn gái - Chương 22

Tác giả: Tạp Nhi

Cổ Việt Đàn miệng nở nụ cười.
Nàng còn chưa mở miệng, hắn đã sớm nhìn thấu lòng của nàng .
Thật sự là cô ngốc , hắn cố ý làm vậy để bỏ đi sự chú ý của nàng.

Lần này đến lần khác muốn hỏi về chuyện của đứa bé đều bị từ chối, Văn Tĩnh Thư không khỏi cảm thấy ảo não, còn có vài phần uể oải, trong lòng đối với Cổ Việt Đàn có một tia oán giận.
Tuy rằng sự việc không liên quan mình, nhưng là nghĩ đến ánh mắt của đứa bé kia nàng lại không đành lòng.
Sáng nay nàng quyết định lúc hắn ra cửa, nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu là hắn đã quên việc này cũng nhắc nhở hắn luôn.
Nàng nhìn Cổ Việt Đàn đang ăn bữa sáng,“Anh đã quên chuyện của đứa bé kia sao?”
Cổ Việt Đàn ra vẻ mơ hồ nhìn nàng,“ Đứa bé ? Em nói đứa bé nào?”
Hắn thật sự đã quên!
Văn Tĩnh Thư tức giận đến nỗi *** không ngừng phập phồng,“Làm sao anh có thể nói không giữ lời?”
“Anh khi nào nói không giữ lời?” Cổ Việt Đàn lật tức dừng ăn, sau đó đặt khăn ăn xuống bàn, thân để sát vào nàng,“Em muốn lập tức sinh cho anh một đứa bé phải không? Được, anh sẽ làm hết sức.”
Đôi mắt mang ý đùa cợt, làm cho mặt nàng bỗng dưng nóng hồng lên.
“Em, em không phải nói này……”
Nàng nói đông hắn nói tây, nàng chỉ muốn hỏi hắn chuyện của đứa bé kia, hắn lại nghĩ đến nàng vội vã phải giúp hắn sinh đứa nhỏ?
Cổ Việt Đàn nhẹ giọng mỉm cười, “Tốt lắm, anh đáp ứng em nhất định sẽ như em mong muốn.”
Không không không không, nàng không phải muốn chuyện này!
Nàng ngượng ngùng cúi khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực, nào có dũng khí tiếp tục truy vấn chuyện của đứa bé.
Mãi cho đến kia tiếng bước chân càng lúc càng xa, nàng mới dám ngẩng đầu. Nhìn hắn lái xe ra khỏi cửa, nàng chỉ có thể ở tại chỗ dậm chân oán giận.
“Tức ૮ɦếƭ người đi được.”
Nàng giận không phải hắn, mà là chính mình vô dụng. Hắn nói hai ba câu không chỉ có có thể chặn miệng của nàng, còn có thể làm cho nàng xấu hổ đến không nâng nổi đầu.
Văn Tĩnh Thư xoay người thu dọn bàn ăn.
Lúc này bảo vệ đột nhiên đi vào phòng khách, “Văn tiểu thư.”
Văn Tĩnh Thư quay đầu nhìn chằm chằm bảo vệ, “Sao anh vào được?”
Quy định bất thành văn của nhà họ Cổ, bảo vệ là không thể tùy tiện vào phòng khách.
“Thực xin lỗi, ngoài cửa có đứa bé nói muốn tìm một vị tỷ tỷ bên trong, ta đoán tưởng có thể là ngươi, cho nên muốn mời ngươi đi ra xem sao.”
Văn Tĩnh Thư thần sắc biến đổi.
Có phải là đứa bé kia?
“Nó hiện giờ đang ở ngoài cửa?”
“Vâng, cô mau lên, tôi phải lập tức về vị trí của mình.” Bảo vệ nói, lập tức xoay người bước nhanh rời khỏi phòng khách.
Văn Tĩnh Thư hít một hơi thật sâu.
Ngộ nhỡ thật sự là đứa bé kia, nàng nói với nó thế nào đây? Lúc trước nàng nói giúp nó, hiện tại, đối với Cổ Việt Đàn miệng hỏi không ra một nguyên cớ, nàng làm sao ăn nói với đứa bé kia?
Văn Tĩnh Thư bỏ công việc đang làm, đi ra cửa.
Đúng là đứa bé kia, vừa nhìn thấy nàng, nó liền đưa tay ra vẫy.
« Chị ơi, chị ơi. »
Văn Tĩnh Thư mở cửa sắt ra rồi đi ra ngoài, ngồi xổm xuống trước mặt nó, nhìn nó với vẻ mặt có phần xin lỗi, “Thực xin lỗi, chị……”
“ Chị.” Đứa bé thân thiết chủ động ôm cổ của nàng,“Cám ơn chị.”
“Cảm ơn chị?” Nàng không giúp nó việc gì, sao nó lại cảm ơn nàng?
“Nếu không có chị, Cổ tiên sinh…… Không, vị thúc thúc kia sẽ không giúp em và mẹ, cho nên mẹ muốn em đến gặp chị để nói cám ơn.” Đứa bé cười lộ lúm đồng tiền trên mặt.
Văn Tĩnh Thư sửng sốt.
Nàng đem đứa bé đang ở trong lòng mình đẩy ra một chút, “Em có thể nói nói rõ ràng một chút hay không?”
Đứa bé cười hì hì nhìn Văn Tĩnh Thư,“Thúc thúc mua nhà xưởng của ba ba, nhưng là hắn lại bán trao tay cho mẹ em, thúc thúc đó nói hy vọng mẹ em sẽ làm cho tốt.”
Văn Tĩnh Thư nghe thấy, cau mày nhìn chằm chằm nó, “Chị không biết em đang nói cái gì.”
Đứa bé xem xét Văn Tĩnh Thư,“Em cũng không biết rõ lắm, dù sao em cùng mẹ sẽ không lưu lạc đầu đường, mẹ nói vậy.”
“Như vậy sao?” Nàng vẫn là không hiểu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc