Món ăn riêng của bạn gái - Chương 17

Tác giả: Tạp Nhi

Ai! Như thế nào không cẩn thận nói ra miệng?
Văn Tĩnh Thư kinh ngạc nhìn hắn,“Anh chưa ăn bữa tối?”
“Ờ, nha…… Ờ, nha……” Đáp lại không nên lời, vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất không thấy, vẻ mặt của hắn ngược lại có chút không được tự nhiên. Cổ Việt Đàn ngại ngùng, làm cho Văn Tĩnh Thư đột nhiên phát hiện hắn cũng có một mặt đáng yêu.
“Anh cũng thật là, chẳng lẽ không thể không có tôi làm đồ ăn sao…?”
“Cô không nói câu nào liền chạy ra ngoài……”
Văn Tĩnh Thư biện hộ,“Tôi không phải là chạy ra ngoài mà không nói câu nào.”
“Là giận dỗi!” Hắn tức giận trả lời.
“Không phải giận dỗi, chỉ là có chút tức giận.” Văn Tĩnh Thư trong lúc vô tình thấy tóc của hắn bị mưa làm ướt, xoay người tìm khăn mặt đi tới bên giường.
“Dù sao ý tứ đều giống nhau.” Hắn phản bác giống trẻ con.
Văn Tĩnh Thư ra vẻ hung ác, trong mắt lại mãn ý cười.“Không giống nhau!” Nàng cầm khăn mặt lau đầu của hắn, đột nhiên chạm đến trán hắn, tay nàng đột nhiên rút về, rồi lại duỗi ra sờ lên trán của hắn.
“Anh phát sốt!”
“Vậy sao?”
Nàng vội vàng xoay người đi đến ngăn tủ,“Nhiệt kế ở nơi nào?”
Hắn vô lực liếc về phía nàng “ Ngăn kéo.”
Nàng cuống quít chạy lại ngăn kéo, lục tung cả ngăn kéo lên rốt cuộc cũng tìm được nhiệt kế, chạy lại phía hắn thò tay vào trong chăn kéo tay hắn ra rồi đút cái nhiệt kế vào nách hắn.
Đột nhiên có vật mát lạnh chui vào trong người khiến hắn thoáng rùng mình.
“Không được cử động” Nàng thấy tay hắn đang húi hoáy liền lấy tay ngăn hắn lại.
Cổ Việt Đàn ngoan ngoãn nằm im, giương hai tròng mắt lên nhìn nàng.
Hắn chưa từng nhìn kỹ nàng, trong trí nhớ của hắn, nàng có tay nghề nấu ăn tuyệt đỉnh và dáng người tròn tròn, hôm nay có thể cẩn thận nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to tròn ôn nhu, cái mũi thẳng tắp thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn đỏ như cánh hoa .
Được một lúc sau, Văn Tĩnh Thư nhanh chóng rút nhiệt kế ra, “Ba mươi chín độ.” Lòng nàng có chút hoảng, “Tôi đưa anh vào bệnh viện.”
Bệnh viện ?
“Tôi không đi bệnh viện đâu.” Hắn kéo chăn lên trùm kín cả đầu.
“Không đi bệnh viện?” Hai mắt nàng mở lớn nhìn đám chăn trước mặt.
“Không đi.” Trong chăn phát ra âm thanh.
Nàng thật sự hết cách không biết làm sao với hắn.
“Nhưng anh đang sốt…” Nàng vừa tức vừa vội.
“Tôi lấy nước ấm tắm, sau đó uống canh gừng sẽ khỏi.” Nghe giọng hắn nói thấy không ổn.
Văn Tĩnh Thư hết cách nói “Được để tôi pha nước ấm cho anh tắm, sau đó nấu canh gừng cho anh uống.”

Ấm áp, lại còn có mùi thơm .
Cổ Việt Đàn mở hai mắt, thấy lộ ra khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tựa như tiểu thiên sứ, hồn nhiên vô tà, thanh tú khả nhân, làm hắn không rời mắt.
Nàng ngủ thật ngon.
Hắn nhẹ nhàng động đậy thân thể mà không làm kinh động đến Văn Tĩnh Thư, rõ ràng phát hiện phía trên bụng còn có một cánh tay, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể dùng hai tay để chống, chậm rãi cử động nửa người.
Hắn rướn thân mình lên, cánh tay đặt ở trên người không nhúc nhích. Nguy rồi! Áp đến chỗ mẫn cảm nhất của đàn ồng!
Cổ Việt Đàn hít mạnh hơi.
Trong phút chốc tất cả máu toàn thân đều sôi trào, máu dồn dập tuần hoàn làm cho tim hắn đập nhanh hơn.
Loại cảm giác này làm Cổ Việt Đàn kinh sợ.
Làm sao có thể? Nàng có thể khơi gợi dục hỏa toàn thân hắn?
Bình thường bao nhiêu người con gái dáng yểu điệu đều khó có thể làm cho hắn dao động, huống hồ lại là cái cô gái béo này!
Nhưng chỉ là tay hắn không nghe theo sai khiến, hướng đến hai má của nàng, lướt qua khuôn mặt nàng.
Giống như bánh bao mới ra lò, thậm chí có thể cảm giác được độ phúng phính.
Cảm giác ngứa ngáy làm cho Văn Tĩnh Thư giống mèo con, hai má càng cọ xát tới gần trong lòng bàn tay to, một luồng hơi thở ấm áp phả vào tay hắn, lập tức khiến cho hắn một trận tê dại khó nhịn.
Hắn cảm thấy sự tự chủ sắp vỡ đê, nhưng là đầu óc lại coi như không nghe lời, đối với hắn mà nói không thể thỏa mãn khát vọng.
Bàn tay to bất giác lại sờ hai má nàng, trong lòng bàn tay ấm áp kề sát khuôn mặt, chậm rãi hướng tới gáy của nàng, mềm nhẹ vô cùng di chuyển xuống dọc theo gáy của nàng.
Hơi thở như hương hoa hồng phả lên mặt hắn, cảm giác được hơi thở hai người giao hòa, đầu của hắn chỉ cần lại thấp xuống một chút, có thể ᴆụng tới đôi môi đỏ mọng.
Dụς ∀ọηg trong cơ thể không nghe sai khiến lại kêu gào lần nữa, làm cho tay hắn tự động cọ sát cánh môi của nàng.
“Ưm……” Đôi môi hé mở, tiếng thở dốc mềm nhẹ như mèo con, càng thêm khơi lửa hắn.
Nháy mắt, lý trí hoàn toàn tiêu tán. Hắn cúi xuống, hôn lên cánh môi. Môi của nàng thật mềm mại, hương vị của nàng thật ngọt ngào dường như trời sinh để làm cho người ta nhấm nháp, ʍúŧ mát, hắn đã không khắc chế được Dụς ∀ọηg của chính mình.
Là cái gì vỗ về môi của nàng? Cái loại mềm mại, ấm áp ngọt ngào này là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được, thật thoải mái……
“Tôi……”
Thứ giọng nói này?
Văn Tĩnh Thư kinh ngạc đem chính mình tỉnh lại khỏi cảnh trong mơ. Nàng mở mắt, hoang mang một chút, mở hai mắt trước mặt hiện ra một người đàn ông, trong phút chốc toàn bộ thân hình cứng đờ.
Là Cổ Việt Đàn! Hắn đang làm cái gì?
Môi hắn kề sát môi của nàng, tìm kiếm cái gì đó trong miệng nàng!
Có phải hắn đói quá, đem nàng trở thành món ăn?
Văn Tĩnh Thư sợ tới mức dùng sức đẩy hắn ra,“Tôi không phải đồ ăn!”
Bị đẩy ra, Cổ Việt Đàn kinh ngạc nhìn nàng.
Hắn hôn nàng, nàng lại nghĩ đến hắn tưởng nàng là đồ ăn?
Quá đáng!
Nàng nhảy dựng lên ở trên giường, hai tay nắm lại, trợn trừng to đôi mắt nhìn hắn.
“Anh đói quá phải không? Muốn ăn tôi hả?”
“Ăn cô?” Hắn nhíu mày nhìn nàng, nhịn không được cười ha ha.
Hắn cười rất quái dị!
Trên mặt mơ hồ hiện lên nghi vấn, “Chẳng lẽ không đúng?”
Hắn xoay người, thừa dịp nàng không hiểu gì, một tay kéo nàng lại gần. Nàng nhất thời không bắt bẻ, thân thể mất đi cân bằng tiến bên người hắn.
“Nằm im, không cho phép nhúc nhích!”
Hắn ngăn cản ý niệm phản kháng của nàng, làm nàng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh hắn không dám cử động.
Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng một hồi lâu,“Cô chán ghét tôi sao?”
“Chán ghét anh?” Văn Tĩnh Thư đầu tiên là ngẩn ra một chút, tiếp theo nhẹ nhàng lắc đầu.
Hôm đó ở siêu thị, hắn giúp nàng, nàng làm sao có thể chán ghét hắn? Nhưng mà nàng nghĩ đến ánh mắt của đứa trẻ kia.
“Thích tôi phải không?”
Thích? Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới vấn đề này, mỗi ngày nàng thầm nghĩ làm đồ ăn cho hắn ăn. Theo thực tế trả lời, nhưng cũng lẫn một chút lời nói dối. “Không chán ghét.”
Hắn kéo nàng cao lên càng gần mình hơn.
Hắn lớn mật vươn tay khẽ vuốt mặt nàng, nàng ngạc nhiên, định xoay mặt đi, cằm lại bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.
“Nhìn tôi, không cần trốn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại kề sát bàn tay ấm áp,“Anh muốn làm cái gì?”
Hắn cười cười,“Tôi nghĩ hôn cô.”
Hắn muốn hôn nàng?
Ánh mắt của nàng phút chốc nhìn về phía hắn. Vẻ mặt hắn quen thuộc như ngày thường, nhưng dường như lại có thêm một loại cảm giác không thể nói rõ.
“Vì sao?” Nàng khẽ nhếch miệng kháng nghị.
“Không vì sao cả.” Bắt lấy trong lúc nàng vô ý, cái miệng của hắn lập tức đặt lên môi nàng, bởi vì hắn tuyệt đối không có thể bỏ qua cơ hội.
Động tác của hắn thật mau lẹ, làm cho Văn Tĩnh Thư không kịp phản ứng, trong nháy mắt môi đã cảm nhận được sự ấm áp của hắn.
“Anh……Anh……”
Lưỡi của hắn luồn vào trong miệng nàng, sau đó vào càng sâu hơn.
“Việt Đàn, Tĩnh Thư đã về sao?” Ông Cổ vẻ mặt đầy nghi ngờ đẩy cửa phòng của Cổ Việt Đàn ra.
Trước mắt ông, hai thân thể đang nhiệt tình hôn nhau.
Ông Cổ lập tức cười đi ra,“Ai, tới không đúng lúc, các người cứ tiếp tục.” Xoay người đi, ông không quên đóng cửa phòng.
Văn Tĩnh Thư thẹn đến muốn chui xuống đất, từ khi nàng trong bụng mẹ chui ra đến nay chưa gặp tình huống như thế này.
“Đều là tại anh.” Nàng xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng.
“Được được được, đều là tôi không tốt.”
Vẫn đang đứng ở trước cửa phòng chậm chạp không rời đi, nghe được trong phòng truyền ra tiếng hờn dỗi của cô dâu mới, ông Cổ nhịn không được nhếch miệng cười. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc