Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp - Chương 68

Tác giả: Diệp Chi Linh

Trăm năm hòa hợp (3)
Hai tháng sau.
Đến cuối năm, công việc của Kỳ Quyên trở nên vô cùng bận rộn, các loại tổng kết liên hoan, giày vò cô tới sức cùng lực kiệt. Gần đây Ôn Bình cũng rất bận rộn, giáo viên hướng dẫn của anh mở triển lãm cá nhân ở châu Âu mời anh sang đó. Lần này đi hơn nửa tháng.
Hôm anh quay về cũng vừa hay là ngày lễ Giáng sinh. Mười hai giờ trưa máy bay của anh hạ cánh, thời gian quá gấp nên Kỳ Quyên cũng không đi đón.
Sắp đến giờ tan ca, đột nhiên đồng nghiệp nói đùa: “Luật sư Kỳ, vệ sĩ nhà chị lại đến hộ tống chị kìa”.
Kỳ Quyên quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy chiếc xe quen thuộc ở dưới lầu, cô quay lại cười với đồng nghiệp rồi nhanh chóng thu dọn tài liệu đi xuống dưới.
Thấy Kỳ Quyên xuống, Ôn Bình rất galant mở cửa xe cho cô, cúi người, “Mời luật sư Kỳ”.
Kỳ Quyên lườm anh rồi tự lên xe thắt dây an toàn. Lúc ấy Ôn Bình mới mỉm cười ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe, kéo tay Kỳ Quyên rồi hôn cô.
“Ưm… đừng… người khác nhìn thấy”. Kỳ Quyên đỏ mặt ra sức đẩy anh. Nhưng anh chàng mặt dày này bám dính như kẹo kéo, không thể đẩy ra được. Kỳ Quyên bó tay, đành phải để mặc cho anh hôn thỏa thích.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Ôn Bình mới môi kề môi cô, khẽ hỏi: “Nhớ anh không?”.
Kỳ Quyên bình tĩnh nói: “Không”.
“Em không thể nói cái gì dễ nghe hơn sao?”.
“Mấy hôm nay sắp bận đến phát điên rồi, làm gì có thời gian nhớ anh. Được rồi, đừng sến súa nữa, mau lái xe”.
“… Thôi được”. Ôn Bình đành ngồi vào ghế lái, lấy một chiếc hộp xinh xắn trong túi áo. “Quà Giáng sinh”.
Kỳ Quyên mở ra, thấy một sợi dây chuyền rất đẹp. “Mua ở nước ngoài à?”.
Ôn Bình nói: “Không phải, mua trong nước, mua lâu lắm rồi, không có cơ hội tặng em. Chẳng phải vừa đúng dịp Giáng sinh sao, nhân tiện mang ra làm quà tặng”.
“… Anh thật là thật thà, không thể nói là đặc biệt mang từ châu Âu về tặng em sao? Dù sao thì em cũng không biết”.
Ôn Bình khẽ cười. “Lừa em làm gì”.
Thấy Kỳ Quyên nghiên cứu sợi dây chuyền, Ôn Bình liền đưa tay lấy sợi dây chuyền, “Nào, anh đeo cho em”.
“Vâng”. Kỳ Quyên cúi đầu.
Ôn Bình đeo dây chuyền cho cô, nhìn mặt dây phát sáng trước иgự¢ cô, hài lòng gật đầu: “Quả nhiên anh rất có mắt thẩm mỹ, em đeo sợi dây chuyền này rất đẹp”.
Kỳ Quyên lấy chiếc gương trong túi xách ra soi, cũng cảm thấy đẹp, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh”.
Ôn Bình đùa: “Chỉ nói cảm ơn suông không được, cảm ơn nên dùng hành động thực tế để bày tỏ chứ? Trao thân anh thấy cũng được”.
Kỳ Quyên lườm anh, lấy một chiếc hộp trong túi nhét vào tay anh, “Cho anh, quà Giánh sinh”.
Ôn Bình mở hộp, cũng là một sợi dây chuyền, kiểu dáng đơn giản, đẹp mắt, thích hợp cho nam giới.
Chẳng có cách nào, đôi khi có thần giao cách cảm cũng đành chịu.
“Sao em cũng tặng dây chuyền, tặng dây chuyền thật không có gì mới mẻ?”.
“… Anh tặng dây chuyền thì có mắt thẩm mỹ, em tặng dây chuyền thì không có gì mới mẻ, đúng không? Thầy Ôn?”.
“Anh sai rồi…”, Ôn Bình vội vàng giơ tay đầu hàng, “Luật sư Kỳ bận như vậy mà không quên chuẩn bị quà cho anh. Thật sự anh rất cảm động. Dĩ nhiên, nếu em đích thân đeo cho anh rồi tặng kèm một nụ hôn, anh sẽ càng cảm động hơn”.
“Tự đeo đi”.
Ôn Bình làm ra vẻ ấm ức nhưng bị Kỳ Quyên bỏ mặc.
Đột nhiên có người gõ cửa kính, Kỳ Quyên nghi hoặc hạ cửa xuống thì nhìn thấy anh bảo vệ đứng trước mặt, cười khì khì nói: “Xin lỗi, luật sư Kỳ, công ty quy định xe đỗ trước cửa không được quá mười phút. Hai người đã đỗ xe ở đây mười lăm phút rồi”.
“Được thôi, tôi lập tức lái xe đi đây”, Ôn Bình mỉm cười khởi động xe.
Kỳ Quyên chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ anh, nhân tiện chui xuống đất. Cảnh tượng hai người hôn nhau say đắm trong xe lúc nãy… không phải là đã bị nhìn thấy hết rồi đấy chứ? Trời ơi, sau này cô đi làm nhìn thấy bảo vệ chẳng phải là sẽ xấu hổ ૮ɦếƭ mất sao.
Ôn Bình lái xe về phía đường cao tốc thông ra ngoại ô. Kỳ Quyên có chút băn khoăn, liền hỏi: “Đi đâu vậy?”.
“Đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh muốn gặp em”.
“… Sao không nói trước với em”.
“Anh cũng vừa nhận được tin. Hôm nay mẹ anh mới về, bảo anh đưa em về nhà ăn cơm, cùng đón Giáng sinh. Em không để ý chứ? Trước đây em gặp mẹ anh rồi, bà rất thích em”.
“Ừm… Chuyện này không có gì. Chỉ là em chưa chuẩn bị quà cho bà…”
“Không cần quà gì cả. Mẹ anh thẳng tính, thứ em tặng nếu bà không thích thì bà sẽ ném thẳng. Món quà tốt nhất mà bà muốn chính là sớm được bế cháu nội, hay là… em suy nghĩ một chút?”.
“… Ôn Bình!”. Kỳ Quyên vung nắm đấm, tiếp xúc thân mật với bụng của anh.
Ôn Bình giả vờ ôm bụng: “Luật sư Kỳ, anh sẽ tố cáo em bạo lực gia đình!”.
“…”
Quen nhau lâu mới phát hiện, anh chàng này không hề thật thà trung hậu như trong tưởng tượng của cô (thực ra anh chưa bao giờ “thật thà”). Mặc dù thỉnh thoảng chân thành và dịu dàng khiến cô vô cùng cảm động, nhưng sau khi hai người trở nên thân thiết, các trò trêu ghẹo của anh chàng mặt dày này thường xuyên khiến Kỳ Quyên tức tới mức muốn Gi*t người.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước một tòa biệt thự vô cùng lớn.
Kỳ Quyên cùng Ôn Bình đi vào nhà, bà Ôn đã chờ sẵn ở đó. Trong nhà bật máy sưởi rất ấm, trong phòng khách còn bày một cây thông Noel khổng lồ.
“Cháu chào cô ạ”. Kỳ Quyên chủ động đi lên chào hỏi bà Ôn.
“Tiểu Quyên đến rồi, mau lại đây, bên ngoài rất lạnh đúng không?”.
“Cũng bình thường ạ”.
“Lại đây, vào phòng khách ngồi. Lâu lắm không gặp, sao lại gầy đi rồi, gần đây bận lắm đúng không?”.
Kỳ Quyên vội cười nói: “Gần đây công việc khá bận ạ”.
Bà Ôn kéo tay Kỳ Quyên vào phòng khách ngồi, bật tivi xem, “Ôn Bình, mau đi nấu ăn đi, đừng để bạn gái bị đói. Nguyên liệu mẹ đã bảo cô Ngô chuẩn bị xong rồi, con phụ trách xào nấu”.
“…”.
“Sao, không chịu à? Chẳng phải lúc nào cũng tự khoe tài nghệ còn hơn cả đầu bếp khách sạn năm sao sao? Còn không mau trổ tài”.
Ôn Bình bất lực nhún vai, “Dạ dạ dạ, con đi đây”.
Kỳ Quyên vội nói: “Để em giúp anh, anh vừa xuống máy bay…”.
Bà Ôn vội kéo cô lại, “Giúp cái gì mà giúp, thức ăn đã rửa sạch thái sẵn rồi, một mình nó làm được”.
Ôn Bình mỉm cười bước lại nhẹ nhàng nắm tay Kỳ Quyên, khẽ nói: “Không sao đâu, anh ngồi trên máy bay ngủ đủ rồi, em nói chuyện với mẹ đi”.
Kỳ Quyên gật đầu: “Vậy được, nếu bận quá thì gọi em nhé”.
“Anh biết rồi”, Ôn Bình quay người đi vào bếp.
Lúc ấy bà Ôn mới mỉm cười nói: “Tiểu Quyên có muốn uống cà phê không?”.
“Dạ, không cần ạ”.
“Đừng khách sáo, đến đây thì cứ tự nhiên như ở nhà”. Bà Ôn còn thân thiết hơn lần trước, nhìn Kỳ Quyên với ánh mắt như nhìn con dâu, “Năm ấy cô muốn sinh một đứa con gái, tên đã nghĩ sẵn rồi, gọi là Ôn Bình. Bình trong “bình quả” (quả táo), không ngờ lại sinh ra con trai”.
Thì ra nguồn gốc cái tên Ôn Bình là như vậy, quả táo của nhà họ Ôn. Kỳ Quyên nghĩ cũng cảm thấy thú vị.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên cửa mở, người đàn ông bước vào mang theo một luồng khí lạnh.
Anh ta mặc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén lướt qua phòng khách, sau đó quay đi thay giày, treo áo khoác lên mắc áo bên cạnh rồi mới đi vào phòng khách.
Bà Ôn vội vàng nói: “Thế Kiệt, lại đây làm quen một chút, đây là bạn gái của em trai con, Kỳ Quyên”. Sau đó lại giới thiệu với Kỳ Quyên, “Đây là con trai lớn của bác, Ôn Thế Kiệt, rất ít người trong giới biết tên tiếng Trung của nó, đều gọi nó là Derek”.
“…”.
“…”.
Hai người nhìn nhau, bỗng chốc không biết nói gì.
Một lúc sau, Kỳ Quyên gượng gạo đứng dậy, đưa tay ra, lịch sự mỉm cười nói: “Chào anh”.
Ôn Thế Kiệt cũng đưa tay, khẽ bắt tay Kỳ Quyên, “Chào em”.
Sau khi rụt tay lại, anh ta liền quay người đi vào bếp, “Con vào bếp phụ giúp, hai người nói chuyện đi”.
Anh ta đi càng tốt, nếu không trời lạnh thế này mà ngồi ở đó, chẳng khác nào điều hòa sống.
Bảy giờ tối, cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm, bữa ăn vô cùng thịnh soạn. Tài nấu nướng của Ôn Bình quả nhiên không phải là nói khoác, mỗi món ăn đều hoàn hảo về màu sắc, hương vị.
Bốn người ngồi quanh bàn ăn, trông rất giống “người một nhà”.
Kỳ Quyên giơ đũa gắp một miếng sườn, vừa hay Ôn Thế Kiệt cũng gắp miếng sườn ấy. Hai người cùng lúc thu đũa lại, không khí bỗng chốc có chút khó xử.
Ôn Bình mỉm cười, cầm đũa gắp miếng sườn ấy vào bát Kỳ Quyên và nói: “Anh, anh béo quá rồi ăn ít thịt thôi. Miếng này cho cô ấy ăn, cô ấy gầy tới mức chỉ còn xương thôi”.
Kỳ Quyên: “…”.
Ôn Thế Kiệt: “…”.
Ôn Bình kẹp ở giữa giữ không khí thân thiện nhưng lời anh nói lại khiến hai người đều muốn đánh anh.
Bữa cơm kết thúc trong không khí kỳ lạ như thế. Không còn sớm nữa, Kỳ Quyên liền nói mình phải về.
Dĩ nhiên Ôn Bình lái xe đưa cô về.
Ôn Bình vào nhà xe lấy xe, Kỳ Quyên đứng đợi ở cửa. Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Cô Kỳ, có thể nói chuyện một lúc được không?”.
Kỳ Quyên quay lại, bắt gặp ánh mắt của Ôn Thế Kiệt, “Anh Ôn tìm tôi có chuyện gì?”.
“Tôi đã từng ngăn cấm em trai tôi đến với cô nhưng nó không nghe, còn bảo tôi đừng can thiệp vào chuyện riêng của nó”.
Kỳ Quyên gật đầu, “Anh ấy nói không sai, quả thực anh không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm riêng tư của anh ấy”.
Ôn Thế Kiệt im lặng một lúc mới khẽ nói: “Nếu nó đã lựa chọn đến với cô, tôi hy vọng sau này giữa chúng ta, cho dù là việc công hay việc riêng đều cố gắng đừng để nảy sinh mâu thuẫn, khiến nó khó xử”.
Mặc dù Ôn Thế Kiệt trông có vẻ rất lạnh lùng nhưng lại là một người anh trai tốt quan tâm tới em trai. Kỳ Quyên mỉm cười và nói: “Vâng, vì Ôn Bình, tôi sẽ cố gắng tránh”.
“Thế là tốt nhất”.
Ôn Thế Kiệt quay người vào nhà, đi đến cửa lại quay lại nói: “Ngoài ra, cô có thể gọi tôi là anh trai giống như Ôn Bình”.
Kỳ Quyên sững người, rõ ràng lúc nãy cô gọi anh là anh Ôn khiến anh cảm thấy không vui, cuối cùng không kìm được nhắc nhở.
Xem ra đây cũng là anh chàng mặt lạnh nhưng mềm lòng, Kỳ Quyên mỉm cười nói: “Em biết rồi anh ạ”.
Ôn Thế Kiệt nghiêm túc gật đầu rồi mới vào nhà.
Ôn Bình không đưa Kỳ Quyên về thẳng nhà mà lái xe đến một chỗ khác.
Kỳ Quyên băn khoăn hỏi: “Muộn thế này rồi còn định đi đâu?”.
Ôn Bình làm ra vẻ bí mật: “Đến rồi sẽ biết”.
Mười phút sau, xe dừng lại trước một nhà kính, Ôn Bình đi lên mở khóa, dắt tay Kỳ Quyên bước vào.
Tách một tiếng, đèn bật sáng, bỗng chốc Kỳ Quyên đứng ngây tại chỗ.
Trong phòng bày đầy hoa tươi, màu trắng, màu hồng, màu đỏ, màu vàng, các loại hoa rực rỡ với đủ loại màu sắc được bày sát nhau, xung quanh còn có đèn màu, trông rất rực rỡ.
Kỳ Quyên hoàn toàn không biết phải nói gì.
“Nhà kính này là nơi bố anh thích nhất khi còn sống. Trước đây ông đã trồng rất nhiều loài hoa ở đây. Sau khi ông mất, nơi này dần dần không được ai chăm sóc nữa. Hôm nay từ sân bay về, đi qua một cửa hàng hoa, tự nhiên anh nổi hứng mua ít hoa vận chuyển tới đây. Nếu nhân viên cửa hàng không lừa anh thì tổng số hoa là 999 bông, tượng trưng cho thiên trường địa cửu”.
Ôn Bình khẽ cười, trong lúc Kỳ Quyên còn sững sờ đột nhiên anh quỳ một chân, lấy chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ trước ra.
“Kỳ Quyên, lấy anh nhé”.
“…”.
“Đợi mùa xuân năm sau, chúng mình cùng mua ít hoa đỗ quyên đến trồng ở đây. Anh biết, đó là loài hoa mà em và mẹ em thích nhất. Đợi ngày hoa đỗ quyên nở, chúng mình sẽ tổ chức hôn lễ, được không?”.
“…”.
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông quỳ trước mặt vô cùng chân thành, ánh mắt dịu dàng tới mức khiến người ta tan chảy, chiếc nhẫn kim cương trên tay phát ra ánh sáng lấp lánh.
Lời cầu hôn lãng mạn và ấm áp như thế này cô không thể nào từ chối được…
Kỳ Quyên cố nén nước mắt, thậm chí nói năng không rõ ràng: “Anh… quá đường đột…”
Ôn Bình mỉm cười nói: “Đối với anh thì không hề đường đột. Lúc ở châu Âu, ngày nào anh cùng rất nhớ em, nóng lòng muốn quay về gặp em. Anh đã dự tính trước rồi, ngày đầu tiên trở về sẽ cầu hôn em. Em là người anh trao trọn trái tim, anh yêu em, anh muốn sống cùng em tới đầu bạc răng long. Vì thế… lấy anh nhé, được không?”.
Khóe mắt cay cay, nước mắt như thể chực trào ra.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người có thể ở bên cạnh cô, cùng cô sống đến già như thế này. Lúc này, nhẫn kim cương và hoa tươi, người đàn ông dịu dàng quỳ trước mặt, tất cả giống như một giấc mộng không có thật.
Thấy Kỳ Quyên im lặng rất lâu không nói gì, Ôn Bình mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Luật sư Kỳ, không phải em lại tạm thời hoãn phiên tòa, đợi thẩm phán đấy chứ?”.
Kỳ Quyên im lặng một lúc mới nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn trên tay anh, chân thành nói từng câu từng chữ:
“Ôn Bình, bây giờ em tuyên phạt, xin anh với tư cách là chồng của Kỳ Quyên, cả đời này ở bên cô ấy, không xa rời, cùng nắm tay nhau đến hết cuộc đời, được không?”.
Ôn Bình đứng dậy, ôm thật chặt Kỳ Quyên vào lòng, dịu dàng thì thầm: “Tuân lệnh vợ yêu”.
Vợ yêu, anh chưa bao giờ gọi như vậy trong game, cách gọi mà anh đã xác định từ rất lâu rồi, lúc này, cuối cùng đã được thốt ra trong không khí ấm áp như thế này.
Anh biết từ nay về sau người con gái này sẽ gắn kết với mình, biến thành một nửa cuộc đời anh. Từ đây cùng chung hoạn nạn, vĩnh viễn không bao giờ phụ lòng nhau.
“Vợ à, anh yêu em”, Ôn Bình khẽ nói bên tai cô.
Kỳ Quyên khẽ vùi mặt vào иgự¢ Ôn Bình, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, khẽ nở nụ cười:
“Chồng à, em cũng yêu anh.”
Có lẽ đây chính là sự yên ổn và niềm hạnh phúc mà em chờ đợi bao nhiêu năm qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc