Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp - Chương 56

Tác giả: Diệp Chi Linh

Phụ Bản nhóm (3)
So với những thành viên xúc động đến khua chân múa tay kia, Ôn Bình tỏ ra rất bình tĩnh, nói trên YY: “Trang bị mọi người đều thấy cả rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá. Dây chuyền ánh sáng của chiến thần, giá khởi điểm 1 vạn, ai muốn thì ra giá, không muốn thì Pass:
{Nhóm} {Quả Quả}: 1 vạn.
{Nhóm} {Ngạo Thị Quần Hào}: 1.1.
{Nhóm} {Quả Quả}: 1.2.
{Nhóm} {Ngạo Thị Quần Hào}: 1.3.
{Nhóm} {Quả Quả}: 1.5.
{Nhóm} {Ngạo Thị Quần Hào}: P.

“Quả Quả 1.5 vạn, còn ai muốn nữa không? Đếm ngược năm giây… Được rồi, Quả Quả lại đây giao dịch với tôi, tôi đưa trang bị cho bạn”. Ôn Bình nhìn tiền trong túi rồi nói: “Đỗ Quyên, cô giúp tôi ghi sổ nhé, chỗ tôi hơi lộn xộn”.
“Được ~”.
“Tiếp theo là trang bị thứ hai, vòng tay Tịch Ngữ…”.
Giai đoạn đấu giá trang bị là giai đoạn rất kích động, người mua được trang bị yêu thích thì vui sướng, người chỉ có thể nhìn nhưng không có tiền mua thì buồn rầu, đôi khi nhìn người khác đấu giá cũng là một niềm vui đặc biệt.
Chẳng mấy chốc những trang bị khác đều giao dịch xong. Vì đều là người trong bang nên mọi người cũng không ra sức nâng giá, đôi khi còn nhường nhịn lẫn nhau, lấy giá thấp. Mấy chiếc băng bảo vệ cổ tay giá khởi điểm 3 vạn, đều được bán với giá khoảng 4 vạn. Chỉ có nhũ mẫu vì số lượng quá đông nên bị đẩy giá lên tới 6 vạn.
Cuối cùng còn lại Thiên âm trượng, dĩ nhiên là đắt nhất. Vì mỗi lần sẽ rớt trang bị của ba môn phái, sớm muộn gì cũng có một ngày lấy được. Nhưng VK thì mỗi Boss trong Phụ Bản nhóm đều có thể rớt lại, nhưng tỷ lệ cực thấp.
Vũ khí chỉ riêng giá khởi điểm đã là 5 vạn, hôm nay trong đội có ba pháp sư, Mr. Bottle, Nam Cung Nhược, Tiểu Tiểu Pháp Sư. Vũ khí tốt nhất dành cho pháp sư rốt cuộc sẽ được đẩy giá lên bao nhiêu tất cả mọi người đều không dám chắc.
Ôn Bình mỉm cười nói: “Đã đến màn quan trọng nhất, VK của pháp sư cấp 80, giá khởi điểm 5 vạn. Hai vị đồng môn, đừng vì tôi là nhóm trưởng mà nhường tôi. Vũ khí này rất hiếm, hai người trả giá đi”.
{Nhóm} {Nam Cung Nhược}: 5.
{Nhóm} {Tiểu Tiểu Pháp Sư}: 5.2.
{Nhóm} {Mr. Bottle}: 5.5.
{Nhóm} {Nam Cung Nhược}: 6.
{Nhóm} {Tiểu Tiểu Pháp Sư}: 6.5.

Kỳ Quyên thấy Bottle đột nhiên không ra giá nữa, không kìm được chat riêng: “Sao không trả giá nữa? Nếu không có tiền thì tôi đưa cho anh, chỗ tôi vẫn còn 8 vạn”.
“Không sao, không muốn tranh với họ”.
“Vũ khí ấy rất hiếm gặp, không biết bao giờ mới gặp lần nữa. Anh mau trả giá đi, tôi đưa tiền cho anh”. Kỳ Quyên rất sốt ruột, VK tốt thế này, hình như anh không bận tâm lắm. Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Ôn Bình không nhất thiết phải có VK này, quan trọng là anh không muốn tranh giành với người khác.
Vũ khí hiện tại của mình rất tốt, màu xanh lam nhìn cũng đẹp. Vũ khí rớt lại hôm nay mặc dù tấn công cao hơn một chút, nhưng mình là nhóm trưởng, lại còn là đại sư huynh của Tiểu Tiểu Pháp Sư. Cậu bé đó rất đáng yêu, suốt ngày gọi anh sư huynh sư huynh, nếu tranh giành với cậu ta thì cảm thấy không hay lắm.
{Nhóm} {Tiểu Tiểu Pháp Sư}: 10 vạn.
{Nhóm} {Nam Cung Nhược}: P.
{Nhóm} {Mr. Bottle}: P.
Vũ khí đã được đẩy lên 10 vạn, Nam Cung Nhược Pass rồi, mình chỉ cần thêm chút tiền nữa là lấy được. Nhưng Ôn Bình vẫn quyết định không tranh giành với tiểu sư đệ. Tiểu Tiểu Pháp Sư vẫn dùng VK cấp 70, tấn công vô cùng yếu. Nếu so sánh thì cậu ta cần VK mới này hơn.
{Nhóm}{Nam Cung Vũ Lạc}: Sao nhóm trưởng không trả giá nữa?
{Nhóm} {Mr. Bottle}: Nhóm trưởng hết tiền rồi :) .
Vừa gõ chữ trong game, Ôn Bình vừa nói: “Vũ khí 10 vạn, tiểu đệ lại đây giao dịch với sư huynh”.
Rõ ràng là Tiểu Tiểu Pháp Sư rất vui, nhảy nhót chạy đi giao dịch với nhóm trưởng, sau khi lấy được VK lập tức trang bị cho mọi người xem.
Đã vượt qua Boss số 1, mọi người lại phấn khích bước lên con đường đến với Boss số 2. Trên đường đi bị tiểu quái tiêu diệt hai lần. Khó khăn lắm mới đến được chỗ của Boss số 2 Hoàng lăng chiến xa, lại bị ám khí xung quanh tiêu diệt một lần.
May mà tiểu quái đã bị diệt sạch, sau khi sống lại có thể chạy một mạch mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Mọi người tập hợp chỉnh đốn lại trước mặt Hoàng lăng chiến xa, bắt đầu khiêu chiến với Boss số 2 một lần nữa…
Sau năm lần bị tiêu diệt thì cả nhóm đã qua được Boss số 2. Thực ra trong lòng mọi người hiểu rất rõ, tất cả là nhờ sự chỉ huy và tính kiên nhẫn của nhóm trưởng. Nếu gặp nhóm trưởng tính khí khó chịu một chút, bị tiêu diệt nhiều thế này, không mở miệng chửi bới mới là lạ.
Đánh đến mười một giờ, vì có sinh viên phải ngắt mạng, thêm vào đó mọi người cũng mệt rồi, nên Ôn Bình đề nghị giải tán.
Khi phát tiền công ở cửa, Kỳ Quyên nhanh chóng tính toán xong sổ sách, gửi tin nhắn vào kênh nhóm: “Tổng số tiền đấu giá trang bị Boss số 1 là 27 vạn. Boss số 2 là 33.5 vạn, tổng cộng 60.5 vạn, số người tham gia hai mươi lăm người, bình quân tiền công mỗi người là 24200”.
Đánh Phụ Bản mặc dù rất mệt nhưng cuối cùng mọi người đều có thể lấy được tiền công, có người còn mua được trang bị như ý. Mọi người đều cảm thấy rất vui.
Sau khi giải tán nhóm, Kỳ Quyên liền chủ động nhảy vào căn phòng nhỏ số 3 ở dưới. Ôn Bình nhìn vị trí của cô, cũng đi theo.
“Sao thế, có chuyện muốn nói với tôi à?”. Vừa vào phòng, Ôn Bình liền hỏi.
Kỳ Quyên nói: “Đi làm nhiệm vụ vợ chồng chứ?”.
Quả nhiên cô vẫn rất ham phần thưởng của nhiệm vụ vợ chồng.
Ôn Bình không kìm được mỉm cười nói: “Ok”.
Hai người đã quá quen thuộc với chu trình của nhiệm vụ vợ chồng, thêm vào đó được nói chuyện trên YY, chỉ mất nửa tiếng đã làm xong cả ba lượt.
Thấy mới mười một rưỡi, trên kênh Thế giới lại có người gọi lập nhóm tham gia đại hội đấu võ, Ôn Bình liền đề nghị: “Cô có hứng thú đi đánh vài trận đại hội đấu võ không?”.
Thực ra Kỳ Quyên cũng là phần tử đam mê PK, trước đây chơi game gặp kẻ thù ở ngoại ô, cô không bao giờ né tránh, xông lên ẩn thân ám sát là sở trường của cô.
“Được thôi, chỉ là hai chúng ta đi thôi à? Có cần gọi đám Nam Cung Ức không?”.
“Không cần. Nam Cung Ức đang lập nhóm thi đấu hai mươi lăm người. Chúng ta đi tham gia nhóm hai người”.
“Ừm”.
Ôn Bình cùng Kỳ Quyên đến chỗ NPC đăng ký, thành lập nhóm tham gia đại hội đấu võ, tên nhóm là: Siêu nhân đến rồi.
Kỳ Quyên nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại gọi là Siêu nhân đến rồi?”.
Dĩ nhiên là vì em là tiểu siêu nhân trong mắt các đồng nghiệp.
Nghĩ đến biệt danh “tiểu siêu nhân”, Ôn Bình không khỏi mỉm cười. Cho dù là ngoài đời hay trong game, nhất cử nhất động của Kỳ Quyên đều rất giống “tiểu siêu nhân”, nhanh nhẹn dứt khoát quyết đoán, nhưng thỉnh thoảng lại có vẻ đáng yêu của người lơ đãng.
Ôn Bình nhịn cười nói: “Đặt bừa thôi”.
Kỳ Quyên cũng không nghĩ nhiều, nhìn cái tên thấy rất thuận mắt, liền nói: “Vậy thì đi xếp hàng đi, không biết bây giờ còn bao nhiêu người đang đánh”’.
Sự lo lắng của Kỳ Quyên không phải là thừa, thời gian này, phần lớn mọi người đều ra khỏi Phụ Bản, số người xếp hàng tham dự đại hội đấu võ rất nhiều, nhóm 2V2 càng nhiều không kể xiết.
Hai người xếp hàng ở chỗ NPC, xếp mười giây liền tự động sắp nhóm thành công, vào trường đấu võ.
Thời gian đếm ngược kết thúc, hai người đối diện lao về phía họ. Bottle dùng khinh công bay ra sau lưng chiến sĩ của đội đối phương, khuất tầm nhìn của đối phương, tiếp đó là một loạt liên kích đẹp mắt. Trước sự tấn công đáng sợ của pháp sư, chiến sĩ nằm im tại chỗ trong nháy mắt.
Dĩ nhiên Kỳ Quyên cũng không chịu thua, đuổi đánh nữ kiếm khách kia, một cú định thân rất chuẩn, sau đó là một loạt cú đánh cực mạnh *** nữ kiếm khách.
Màn hình hiện lên hai chữ “chiến thắng”, đồng thời hai người giành được 5 điểm.
Kỳ Quyên không kìm được nói: “Rất đơn giản”.
Ôn Bình cười nói: “Mới bắt đầu là như vậy, đánh đến các cấp phía sau sẽ càng ngày càng khó”’.
Đại hội đấu võ căn cứ vào điểm tổng của nhóm để tiến hành tự động phân phối. Lúc đầu tổng điểm đều là 0, 100 điểm là một cấp, sau khi tổng điểm tăng lên, dĩ nhiên sẽ càng ngày càng gặp các đối thủ mạnh.
Hai người vừa nói chuyện vừa thi đấu, phối hợp cũng càng ngày càng ăn ý.
“Cô đi định thân tên y sư kia đi, tôi xử lý tên pháp sư đối diện”.
“Ừm, biết rồi”.
“Này, cô có thể không chệch được không?”.
“Thỉnh thoảng mà…”.
“Đi giết cầm sư kia đi, đồng môn mà không đánh được thì cô đập đầu vào tường đi”.
“Lúc nãy tay pháp sư kia suýt chút nữa thì giết anh, nếu không phải tôi kịp thời cứu viện thì anh đã tiêu từ lâu rồi”.
“Được rồi được rồi, tôi đập đầu vào tường đây”.
“…”.
Đánh mười trận thắng cả mười, hôm nay hai người toàn thắng.
“Thắng mười trận liền”.
“Sớm biết vậy mà”. Hai kẻ mạnh liên thủ, không thắng mới là lạ.
“…”. Nghe giọng nói đắc ý của anh, Kỳ Quyên không kìm được nói: “Anh có thể khiêm tốn một chút được không?”.
Ôn Bình nghiêm túc nói: “Khiêm tốn quá mức là giả tạo”.
Kỳ Quyên không còn gì để nói.
Ôn Bình mỉm cười: “Được rồi, không còn sớm nữa, không có chuyện gì thì tôi đi khai khoáng”.
Kỳ Quyên gật đầu, “Ừm, tôi đi thu hoạch ngô”.
“Khụ khụ”. Ôn Bình khẽ ho một tiếng, “Thu hoạch xong thì ngủ sớm nhé”.
Kỳ Quyên không kìm được nói: “Đúng rồi, tôi cảm thấy hôm nay anh chỉ huy Phụ Bản thành thục như vậy, hoàn toàn không giống lần đầu tiên đánh”.
Ôn Bình im lặng một lúc mới nói: “Thực ra, bài viết hôm nay cô gửi cho tôi là một người bạn của tôi viết. Nửa đêm hôm qua khi công hội của họ khai hoang, tôi đã đến nghe, vì thế mới nắm được quá trình”. Ôn Bình ngừng một lát, “Chẳng còn cách nào cả, làm nhóm trưởng phải có trách nhiệm nên chuẩn bị bài trước”.
“Thảo nào”. Kỳ Quyên gật đầu, “Tối qua ngủ muộn lắm đúng không? Có phải là bị cảm rồi không?”.
“Không sao, cảm nhẹ thôi mà”.
Nghe giọng anh khàn khàn, nhớ lại lúc nãy anh bất chấp cổ họng đau rát, nghiêm túc chỉ huy Phụ Bản, trong lòng Kỳ Quyên thấy thương thương, vội nói: “Anh uống thuốc rồi ngủ sớm đi, đừng thức đêm nữa”.
“Ừm, đào chỗ mỏ này xong tôi sẽ ngủ”.
“Còn đào cái gì nữa? Mau đi ngủ đi”.
“…”.
“Còn chưa đi?”.
“Được rồi, thế thì tôi đi ngủ đây. Cô cũng đừng thức khuya, thu hoạch ngô xong thì ngủ sớm nhé”.
“Biết rồi”.
Kỳ Quyên miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, thu hoạch ngô xong nhân tiện giúp anh khai khoáng nâng cấp, dù sao thì tài khoản và mật khẩu của anh cô đều biết. Được rồi, cứ quyết định như thế!
Tối hôm ấy, Ôn Bình uống thuốc xong, leo lên giường ngủ rất ngon lành.
Anh chưa bao giờ biết rằng được người mình thích quan tâm lại hạnh phúc đến vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc