Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp - Chương 49

Tác giả: Diệp Chi Linh

Giả vờ hẹn hò (3)
Mr. Bottle đưa Hoa Đỗ Quyên Nở đến Thiên Sơn.
Trong game, Thiên Sơn là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp, cảnh sắc nhìn từ đỉnh núi vô cùng tráng lệ. Không những có thể nhìn thấy những tầng mây bồng bềnh dưới chân núi mà còn có thể nhìn thấy thác nước và cầu vồng rực rỡ đằng xa. Thêm vào đó tiếng động ở đây cũng giống y như thật, thế giới với tiếng chim kêu và hoa nở giống như cõi ngoại thế đào nguyên thanh tịnh.
Rõ ràng nơi đây rất thích hợp cho các đôi tình nhân trong game hẹn hò, chỉ có điều bây giờ đã rất muộn rồi, thêm vào đó vị trí mà Bottle tìm được khá khuất, xung quanh không có người, vô cùng yên tĩnh.
Kỳ Quyên thấy khó hiểu, không kìm được hỏi: “Đưa tôi đến đây làm gì?”.
Bottle trả lời: “Giả vờ hẹn hò”.
“… Á?”. Kỳ Quyên ngớ người.
Bottle mỉm cười giải thích: “Lúc nãy tôi nhìn thấy trên diễn đàn có một hoạt động tên là “Cuộc thi ảnh tình nhân”. Hai vợ chồng chụp ảnh chung ở bất kỳ khung cảnh nào trong game, gửi lên diễn đàn, do giám khảo cho điểm, cuối cùng top 10 được chọn có thể nhận được phần thưởng vật nuôi đặc biệt. Hơn nữa tất cả những người tham gia cuộc thi đều có thể tăng thêm 520 điểm mức độ thân mật vợ chồng”.
Lúc ấy Kỳ Quyên mới hiểu ý anh, vội vàng chạy lên diễn đàn xem.
Hoạt động này mới bắt đầu từ ngày hôm qua, có thể là vì muốn mở rộng hệ thống kết hôn trong game nên mới dùng hình thức “tình nhân tham gia cuộc thi”. Phía diễn đàn còn đặc biệt nêu rõ, các cặp vợ chồng tham gia phải hiển thị danh hiệu vợ chồng tương ứng, không được tìm người đóng giả.
Chỉ cần tham gia là có thể tăng thêm 520 điểm mức độ thân mật vợ chồng, dĩ nhiên hoạt động rất được hưởng ứng, đã có không ít cặp vợ chồng đăng ký tham gia, trong đó có một số bức ảnh được chụp rất đẹp. Thêm vào đó phần thưởng của cuộc thi là một cặp vật nuôi quý hiếm có thời hạn “vĩnh viễn”, Kỳ Quyên không khỏi có chút động lòng.
“Qua bên này, chụp chung tấm ảnh”.
“Được”.
Dù sao thì chỉ là giả vờ hẹn hò để lấy giải thưởng mà thôi, Kỳ Quyên nhanh chóng bỏ qua cảm giác không tự nhiên khó tả trong lòng, phóng khoáng đi đến bên cạnh anh.
“Ôm một cái?”.
“Được”.
Mr. Bottle đi đến trước mặt Hoa Đỗ Quyên nở, khẽ ôm cô vào lòng.
Giả vờ thôi mà…
Thân mật một chút cũng chẳng sao. Dù gì cũng chỉ là trò chơi.
Nghĩ như vậy, những động tác ôm, hôn cũng trở nên không gượng gạo nữa. Kỳ Quyên cũng rất tự nhiên thao tác nhân vật Hoa Đỗ Quyên Nở đi lên trước. Vì muốn nhân vật trong bức ảnh có vẻ thân mật hơn để được điểm cao một chút, Kỳ Quyên sử dụng động tác {Hôn} với Mr. Bottle.
{Phụ cận} {Hoa Đỗ Quyên Nở} ôm {Mr. Bottle}, khẽ hôn lên má đối phương.
{Phụ cận} {Mr. Bottle} e thẹn đến ngất đi.
{Phụ cận} {Hoa Đỗ Quyên Nở}: …
{Phụ cận} {Mr. Bottle}: Ấn nhầm :) .
{Phụ cận} {Hoa Đỗ Quyên Nở}: …
Sau khi chụp vài bức ảnh với các tư thế trước thác nước, Kỳ Quyên lại đề nghị: “Ở ngoại ô thành Trường An có một tiểu viện nhỏ rất đặc sắc, có muốn đến đó xem không?”
“Được”.
Thế là Kỳ Quyên mời Bottle lên ngựa của mình, phi thẳng ra ngoài thành Trường An.
Cứ như vậy, hai người cứ đi rồi lại dừng khắp nơi trong game, tìm thấy rất nhiều cảnh đẹp, save được mấy chục bức ảnh, gần như đi một lượt khắp các khung cảnh trong game.
Bình thường bận rộn nâng cấp vào Phụ Bản, lần đầu tiên phát hiện phong cảnh trong game này đẹp như vậy. Mặc dù chỉ là giả vờ hẹn hò, nhưng chụp nhiều bức ảnh đẹp thế này, tâm trạng của Kỳ Quyên cũng rất vui.
Đến tận khi chạy hết địa đồ cuối cùng, Kỳ Quyên mới nói: “Cũng tàm tạm rồi nhỉ? Chụp nhiều thế này, chọn một tấm tham dự cuộc thi là được”.
“Còn phải dùng phần mềm xử lý một chút, để tôi xử lý, tối mai gửi cho cô xem”.
“Ok”.
“Vậy … đi làm nhiệm vụ vợ chồng nhé?”.
“Ừm”.
Hai người bắt đầu làm nhiệm vụ vợ chồng, vẫn giống như trước đây, cô hợp tác với anh vô cùng ăn ý.
Nhưng kỳ lạ là chỉ xa nhau một tuần ngắn ngủi mà khi gặp lại dường như có gì đó khang khác. Cùng anh làm nhiệm vụ vợ chồng, tìm kiếm dây tơ hồng, đến sơn trại giết thổi phỉ, ra ngoại ô thả hoa đăng, đến bụi cỏ bắt dế mèn… đều là những nhiệm vụ đơn giản bồi dưỡng tình cảm vợ chồng. Nhưng tâm trạng vui vẻ mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ thành công này là sao vậy nhỉ?
Cùng là cửa thứ chín, “Tuyệt cảnh ảo ảnh” giống lần trước.
Sỡ dĩ nhiệm vụ lần này khó khăn hoàn toàn là vì ảo ảnh trong Phụ Bản kế thừa thuộc tính của nhân vật, khó đánh hơn những tiểu quái bình thường rất nhiều. Đôi lúc còn bị hai, ba ảo ảnh bao vây tấn công, rất dễ bị tiêu diệt.
Càng quá đáng hơn là vì phần thưởng “Dương Chỉ Ngọc” tăng giá nên hệ thống đã tăng cường độ khó của cửa thứ chín. Ảo ảnh kế thừa năng lực của nhân vật từ 50% trước đây tăng lên 80%, tương đương PK với chính Bottle.
Rất nhiều cặp vợ chồng không qua được cửa này, phần lớn là do rất nhiều cô gái không biết PK, đánh tiểu quái còn được, đánh tinh anh quái kiểu NPC kế thừa thuộc tính của nhân vật thế này rất khó khăn. Chỉ cần một bên hy sinh, nhiệm vụ sẽ thất bại.
May mà Kỳ Quyên vốn là cao thủ PK, khả năng tấn công của ảo ảnh giống hệt Bottle rất cao. Có lúc còn triệu hoán vật nuôi hỗ trợ tác chiến. Kỳ Quyên không ngừng dùng khinh công né tránh, vừa chạy vừa đánh mới có thể hạ được một ảo ảnh. Khi xui xẻo gặp hai ảo ảnh thì đánh rất vất vả, thường xuyên là khi đánh ૮ɦếƭ ảo ảnh này thì bản thân chỉ còn lại một giọt máu.
Cuối cùng cô cũng đánh ૮ɦếƭ được bảy, tám ảo ảnh, khoảnh khắc tìm thấy anh trong Tuyệt Cảnh tăm tối, đột nhiên trong lòng trào dâng niềm vui sướng mãnh liệt.
“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”.
“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi :) ”.
Giây phút nhìn thấy người thật, bên tai vang lên tiếng chuông thông báo nhiệm vụ hoàn thành, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, hai người không hẹn mà gặp cùng gõ câu này trong kênh phụ cận.
“Đứng ở đó đừng nhúc nhích”. Đột nhiên Bottle nói.
“Sao vậy?”.
“Chụp bức ảnh, sẽ rất nhanh thôi :) ”.
“Ồ”. Có lẽ anh muốn chụp ảnh kỷ niệm, Kỳ Quyên cũng không bận tâm, đứng im ở đó đợi anh chụp xong rồi mới cùng anh ra khỏi Phụ Bản Tuyệt Cảnh.
Khi đến chỗ Nguyệt Lão nhận phần thưởng, Kỳ Quyên phấn khích nhìn Dương Chi Ngọc trong túi.
“Bây giờ giá thị trường của Dương Chi Ngọc đã tăng lên 3800 xu rồi!”.
“Cô muốn bán à?”.
“Không, chẳng phải anh nói là muốn làm nhẫn sao? Cần bao nhiêu miếng?”.
“Tôi đã tra tư liệu, nguyên liệu để làm một chiếc nhẫn ngọc thủ công cần năm miếng Dương Chi Ngọc. Hai chúng ta làm bốn cái, cần hai mươi miếng. Mỗi ngày làm ba lượt nhiệm vụ vợ chồng, chắc là sẽ nhanh góp đủ thôi”.
“Ừm ừm, còn đá quý nữa, sau khi anh đi tôi lướt qua thị trường, nhân mấy hôm trước đá quý rất rẻ nên mua một lô, bây giờ giá đá quý tăng vọt, sắp gấp đôi trước đây rồi”.
“Tốt lắm, rất có đầu óc kinh doanh :) ”.
“Khụ khụ, học anh mà”.
“Bắt đầu từ ngày mai tôi phải luyện mức độ thành thục của kỹ năng thủ công, chuẩn bị làm trang bị. Nguyên liệu cô thu thập nhé, phân công hợp tác, được không?”.
“Ok ~”.
“Đúng rồi, mới mở mấy Phụ Bản nhóm cấp 80, hiện nay tiến độ trong máy chủ của chúng ta thế nào rồi?”.
“{Mộ Tần Thủy Hoàng} đơn giản nhất, hôm nay có bang phái lập nhóm đi đánh. Nghe nói bị Boss đầu tiên tiêu diệt cho ૮ɦếƭ đi sống lại. Khó hơn một chút là {Thiên Sơn} và {Ván Cờ Đen Trắng}, hiện chỉ có người lập nhóm đi ngắm cảnh, nghe nói phong cảnh của Phụ Bản rất đẹp, vẫn chưa nhìn thấy đánh Boss, mọi người đã bị tiểu quái ở cửa tiêu diệt rồi”.
Ôn Bình nhịn cười nói: “Ừm, hoàn toàn trong dự tính của tôi. Mấy hôm nay phần lớn mọi người đều vừa mới hết cấp, trang bị chưa ổn, thêm vào đó không biết cách đánh Phụ Bản, vào cũng chỉ đi tìm cái ૮ɦếƭ”.
Kỳ Quyên tán thành: “Đúng vậy, Phụ Bản nhóm rất chú trọng phối hợp, người đông nên rất khó khống chế, thường xuyên là một người phạm sai lầm liên lụy đến cả đội. Nếu không có chỉ huy giỏi, không trải qua cọ xát thì rất khó qua cửa”.
“Trong bang có nói đến việc lập nhóm không?”.
“Đang định nói với anh chuyện này. Bang chủ thông báo tối mai tất cả mọi người lên YY, cùng mở cuộc họp, bàn bạc với nhau chuyện Phụ Bản nhóm. Hiện nay bang chúng ta có rất nhiều người hết cấp, bang chủ muốn lập một nhóm cố định để khai hoang Phụ Bản. Anh nhớ đến nhé”.
“Ừm, đến lúc đó rồi tính”.
“Vậy tôi ngủ trước đây, ngày mai còn có chút việc ~”.
“Ok. G9”.
Trưa hôm sau quả nhiên Kỳ Quyên nhận được điện thoại của Ôn Bình. Khi cô xuống dưới thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở cửa, Ôn Bình đứng dựa vào xe chờ cô.
Hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng gọn gàng kết hợp với một chiếc cà vạt kẻ chéo màu xanh lam, quần Tây màu đen vừa khít, giày da bóng lộn.
Vẻ đẹp trai của Ôn Bình rất khác. Anh không tạo áp lực và khoảng cách cho người khác, ngược lại tươi cười vô cùng thân thiện.
“Quần áo rất đẹp”. Ôn Bình ngắm kỹ Kỳ Quyên rồi nói.
Một chiếc váy liền màu trắng kết hợp với chiếc áo khoác ngắn đơn giản. Cô rất cao, mặc bộ váy liền bó sát này rất tôn dáng, khiến cô có thêm chút gợi cảm, đáng yêu.
Nhìn Kỳ Quyên đi giày cao gót chỉ thấp hơn mình nửa cái đầu, cảm giác chênh lệch độ cao như thế này vô cùng dễ chịu. May mà mình cao một mét tám mươi lăm, cô ấy có thể yên tâm đi các loại giày cao gót trước mặt mình.
Ôn Bình không kìm được mỉm cười, galant mở cửa xe cho cô, khẽ nói: “Lên xe đi”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc