Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp - Chương 48

Tác giả: Diệp Chi Linh

Giả vờ hẹn hò (2)

Tiêu Tinh gãi đầu, “Chuyện này…không ngờ thầy lại… thích cô ấy?”.
Ôn Bình mỉm cười: “Tôi cũng không ngờ”.
Tiêu Tinh sững người, nghe giọng nói ẩn chứa nụ cười bên tai, không kìm được hỏi: “Không phải thầy đang đùa đấy chứ? Em cho thầy biết Kỳ Quyên không phải là người có thể đùa chuyện này được đâu!”.
Ôn Bình không cười nữa, khẽ nói: “Tôi rất nghiêm túc”.
“Ặc…”.
“Với những gì em đã biết về tôi, em cho rằng tôi sẽ mang chuyện này ra đùa sao?”.
“Ặc…”.
“Tiêu Tinh, tôi hiếm khi nghiêm túc. Tôi sẽ nghĩ cách để cô ấy dần dần chấp nhận tôi. Hy vọng em đừng can thiệp”.
“Ặc… em biết rồi”.
Sau khi cúp máy, Tiêu Tinh vẫn ở trong trạng thái choáng váng cực độ.
Thầy Ôn thích Kỳ Quyên… thích Kỳ Quyên… thích…
Trời ơi!
Tin này quá shock!
Kỳ Quyên gần như có thái độ phản cảm với tình yêu, “không coi đàn ông ra gì”. Những người đàn ông đã từng theo đuổi Kỳ Quyên trước đây không ai có kết cục tốt đẹp. Trăm phần trăm bị tiêu diệt trong nháy mắt lúc tỏ tình! Nhưng lần này thì khác. Ôn Bình ngoài mặt tươi cười nhìn có vẻ tốt bụng vô hại, nhưng thực ra lại là một anh chàng lòng dạ đen tối. Nhìn sinh viên trong trường bị anh ta giày vò tới mức phẫn nộ mà không dám nói là biết.
Trong đám đông những kẻ theo đuổi chị Kỳ Quyên cuối cùng cũng đã có một ứng viên sáng giá.
Thông tin gây shock này nhất định phải nhanh chóng chia sẻ với Vệ Nam!
Thế là Tiêu Tinh lập tức gọi điện thoại cho Vệ Nam, giải thích tỉ mỉ từ đầu đến cuối lý do ngày mai Kỳ Quyên không thể có mặt, đồng thời dự đoán tương lai có thể xảy ra khi thầy Ôn theo đuổi Kỳ Quyên.
Cuối cùng Vệ Nam chỉ tổng kết một câu: “Good! Very good!”.
Ôn Bình về đến nhà, cầm chìa khóa định mở cửa thì đột nhiên cửa mở ra, đập vào mắt là một người phụ nữ mặt xanh lè chỉ để lộ hai con mắt.
Ôn Bình sững người, sau đó thở dài ngao ngán: “Mẹ, màu sắc chiếc mặt nạ này của mẹ có phải là hơi quái đản không?”.
Mẹ anh lườm anh một cái, “Con thì biết cái gì, mặt nạ đậu xanh tự nhiên, thanh nhiệt giải độc, rất tốt cho da”.
Ôn Bình thay dép đi vào nhà, nhìn túi lớn túi nhỏ chất trong phòng khách, đau đầu day ấn đường, “Mẹ không định ở chỗ con không đi thật chứ ạ?”.
Mẹ anh quay lại, vì đắp mặt nạ nên khuôn mặt căng lại nhìn hơi sợ, “Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao, mẹ chỉ muốn gặp cô gái kia, biết con không lừa mẹ, mẹ mới có thể yên tâm được”. Nói rồi bước lên vỗ vai Ôn Bình: “Trước đây con lừa mẹ quá nhiều lần rồi, ngay cả diễn viên ở công ty anh trai con, con còn mời được. Mẹ thật sự rất khó tin con, con trai ạ”.
“…”. Đối diện với khuôn mặt bôi đầy đậu xanh của mẹ, quả thực Ôn Bình vô cùng bất lực.
Thực ra, anh vốn định đưa mẹ đi du lịch, nhân tiện trốn mấy cuộc xem mặt mà bà đã sắp xếp. Không ngờ trên đường đi, khi cùng mẹ vào một cửa hàng mua trang sức, Ôn Bình nhìn thấy một sợi dây chuyền rất đẹp, không biết vì sao, khoảnh khắc ấy đột nhiên trong đầu anh hiện lên hình bóng của Kỳ Quyên. Anh nhớ cô không đeo bất cứ trang sức gì, còn sợi dây chuyền ấy thì đơn giản, nhẹ nhàng, phong cách rất hợp với cô. Nếu cô đeo nhất định sẽ rất đẹp.
Nhất thời bồng bột mua sợi dây chuyền ấy, đến khi thanh toán xong mới phát hiện mẹ đứng bên cạnh nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc.
Lúc về khách sạn, thái hậu liền ngồi xuống sofa, nhìn anh chằm chằm rồi bắt đầu thẩm vấn.
“Sợi dây chuyền ấy con mua cho ai, nói thật đi”.
Ôn Bình sờ mũi, khẽ ho một tiếng, “Mua cho một người bạn, cảm thấy cô ấy đeo sẽ rất hợp nên tiện tay mua luôn ạ”.
Bà Ôn nghiêm túc nhìn Ôn Bình, “Bạn khác giới bình thường thì sẽ rất ít tặng những thứ như dây chuyền. Hãy nói thật cho mẹ biết, cô ta có phải là người con thích mà con đã nói lần trước không?”.
Ôn Bình mỉm cười: “Vâng vâng vâng, mẹ thật là anh minh”.
Bà Ôn cúi đầu suy nghĩ một lúc, “Xem ra cô gái ấy thật sự tồn tại, không phải là con bịa ra để lừa mẹ?”.
“Dĩ nhiên rồi ạ”.
“Thôi được, nếu đã vậy thì sau khi quay về hãy dẫn cô ta đến gặp mẹ”.
“Chuyện này… liệu có khoa trương quá không ạ? Con và cô ấy vẫn chưa bắt đầu, hơn nữa với tính cách của cô ấy, cho dù bọn con bắt đầu rồi, cô ấy cũng sẽ không gặp phụ huynh nhanh như vậy”. Nếu đã thích đối phương thì nên suy nghĩ đến cảm giác của đối phương. Ôn Bình không muốn tạo bất kỳ áp lực nào cho cô, càng không muốn ép buộc cô.
Bà Ôn sa sầm mặt xuống: “Con có ngốc không đấy? Thời đại này làm cái gì cũng phải chú trọng hiệu suất! Thích còn không theo đuổi, đợi con chuẩn bị tư tưởng xong cô ta đã bị ςướק đi rồi!”.
Ôn Bình: “…”.
“Thích thì mau hành động đi! Hãy lấy tác phong vũ bão lúc anh trai con làm việc ra xử lý cô ta với tốc độ nhanh nhất!”.
“…”.
“Sau khi về, dẫn cô ta tới gặp mẹ. Nếu con lừa mẹ thì sau này hãy coi như mẹ con không còn nữa!”.
“…”.
“Còn anh trai con nữa, hơn ba mươi tuổi rồi còn không định kết hôn. Mỗi lần hỏi nó đều nói không vội, nó không vội nhưng mẹ vội! Lẽ nào nó định chờ đến năm mươi tuổi rồi mới tìm một bà cô để lấy sao? Mẹ sắp bị hai anh em con làm cho tức ૮ɦếƭ rồi!”.
“… Được rồi ạ, mẹ, mẹ đừng giận…”.
Thế là trước sự ép buộc, dụ dỗ của mẹ, Ôn Bình đành phải nhờ Kỳ Quyên tạm thời đóng giả bạn gái.
Nói là đóng giả bạn gái, thực ra không hoàn toàn là giả mạo.
Chí ít anh thích cô. Đó là sự thật.
Anh nhớ một người bạn đã từng nói, người có thể khiến bạn nhớ đến khi đi du lịch và mua quà cho người ấy thì nhất định là người vô cùng quan trọng đối với bạn. Trước đây anh cũng từng đi dụ lịch rất nhiều lần, vì mẹ và anh trai đều không thích đồ lưu niệm nên anh chưa bao giờ có ý nghĩ “mua quà cho ai đó”.
Nhưng lần này thì khác, trong lòng anh có nhớ nhung, nhìn thấy sợi dây chuyền ấy, bất giác nghĩ rằng cô đeo sẽ rất đẹp. Khoảnh khắc mua sợi dây chuyền mới phát hiện… có lẽ đối với anh, quả thực cô là người đặc biệt nhất.
Mặc dù hai người phần lớn trò chuyện qua mạng nhưng cảm giác lại rất gần gũi.
Sự ăn ý đến kỳ lạ, giống như bạn thân đã quen từ lâu.
Khi máy bay sắp hạ cánh, người đầu tiên mà anh muốn gặp cũng là cô. Vì thế sau khi đưa mẹ về là gọi điện hẹn cô đi ăn ngay. Trước đây anh chưa từng có tâm trạng bức thiết muốn gặp một ai đó như vậy.
Ôn Bình cầm sợi dây chuyền trên tay, mỉm cười.
Nếu bây giờ tặng nhất định sẽ khiến cô sợ hãi chạy mất. Với tính cách của cô, hậu quả của việc hấp tấp tỏ tình sẽ là không bạn bè gì nữa. Ôn Bình sẽ không khiến Kỳ Quyên sợ đến mức phải chạy sang game khác như tay “Thần ૮ɦếƭ Đến Rồi”.
Nhưng mẹ nói cũng đúng, nếu đã xác định được tình cảm của mình thì nên hành động, nếu còn chậm trễ, do dự không quyết thì không phải là phong cách người nhà họ Ôn…
Tắm xong đăng nhập QQ, nhìn thấy một cái nick hiếm khi sáng trong list người thân, Ôn Bình đang rất vui, liền nhắn tin làm phiền anh ta.
{Mr. Bottle}: Anh online?
{Derek}: Có chuyện gì?
{Mr. Bottle}: Cứu mạng, em sắp không chống đỡ được rồi!
{Derek}: …
{Mr. Bottle}: Bây giờ mẹ đang ở chỗ em, em mà không mang được bạn gái về, mẹ sẽ không đi, ngày nào cũng giới thiệu cho em đối tượng xem mặt. Hôm nay về nhà nhìn thấy mẹ đắp mặt nạ xanh lè mở cửa cho em, tâm trạng em rất phức tạp.
{Derek}: …
{Mr. Bottle}: Là anh trai, áp lực này vốn dĩ nên do anh gánh vác, đúng không?
{Derek}: Đừng làm bộ nữa.
{Derek}: Chẳng phải đã có người thương rồi sao?
{Mr. Bottle}: Sao anh biết?
{Derek}: Mẹ vừa gọi điện cho anh, nói là Ôn Bình có người yêu rồi, ngày mai sẽ dẫn cô ấy đến gặp mẹ. Mẹ còn nhân tiện lên lớp cho anh một bài, nói là em trai đã nghĩ thông rồi sao con vẫn thế hả, đầu con làm bằng đá à?
{Mr. Bottle}: ….
{Mr. Bottle}: Anh nói thế nào?
{Derek}: Anh nói với mẹ, nếu em trai có người yêu rồi, trọng trách kết hôn sinh con nối dõi giao cho nó là được rồi.
{Mr. Bottle}: …
{Derek}: Còn chuyện gì nữa không?
{Mr. Bottle}: Cho em một chiếc CD của Mạc Phi, bản limited kỷ niệm năm năm ca hát, trên mạng không đặt được.
{Derek}: Em rất ít khi nghe nhạc của Mạc Phi mà.
{Mr. Bottle}: Có người thích nghe, em mang đi tặng người ta :) .
{Derek}: Tặng ai? Người mà mẹ nói?
{Mr. Bottle}: Đoán đúng rồi.
{Mr. Bottle}: Dĩ nhiên, hiện tại em vẫn đang ở giai đoạn yêu đơn phương, đợi sau này xác định quan hệ sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.
{Derek}: Ừm, chúc em may mắn.
{Derek}: CD sáng mai anh bảo người mang tới. Mạc Phi đang ở công ty, nhân tiện bảo cậu ta ký tên nhé?
{Mr. Bottle}: Thế là tốt nhất, cảm ơn anh.
{Derek}: Không có gì.
{Mr. Bottle}: Còn nữa, ngộ nhỡ em bị mẹ ép kết hôn trước anh, anh sẽ không để ý đúng không?
{Derek}: Dĩ nhiên là không.
{Derek}: Em kết hôn rồi, mẹ có cháu bế rồi, nhà họ Ôn có người nối dõi rồi, mẹ sẽ không ép anh nữa.
{Derek}: Thật là tốt.
{Mr. Bottle}: …
{Mr. Bottle}: Đúng vậy, có người anh trai như anh thật tốt.
{Derek}: Anh có việc out trước đây.
{Mr. Bottle}: Vâng.
{Mr. Bottle}: Em sẽ nhớ anh :) .
{Derek}: Không cần. Hãy để dành chút tế bào não mà cưa gái.
{Mr. Bottle}: …
{Derek}: Bye.
Ôn Bình nhún vai, tính cách của anh trai rất giống bố, cứng rắn như đá tảng, dồn hết tâm sức vào công việc. Là ông chủ của công ty truyền thông lớn như Star Walk, có thể nói bên cạnh anh ấy mỹ nữ như mây, làng giải trí thị phi, không biết cô gái như thế nào mới có thể khiến anh ấy để ý.
Lẽ nào anh ấy độc thân như vậy đến năm mươi tuổi thật sao?
Thế thì thật đáng sợ.
May mà mình di truyền được khá nhiều gene của mẹ, nếu không suốt ngày nghiêm mặt như anh ấy thì rất nhanh già.
Ôn Bình khẽ thờ dài, đóng cửa sổ chat QQ với anh trai, mở trang chủ đăng truyện “Dị thế du hiệp lục”, post mấy chương mới viết trong mấy ngày rảnh rỗi lên phần hậu trường tác giả. Bên dưới nhanh chóng có comment:
“Tác giả đại nhân đội mồ sống dậy rồi?”.
“Không hoa mắt đấy chứ? Post chương mới rồi sao? Không phải là để hố rồi sao?”.
“Hả? Tôi còn tưởng là Thịt Kho Tàu bị người ta bắt cóc rồi chứ!”.
“Post chương mới kìa, thật bất ngờ, tôi còn tưởng cuốn này lại kết thúc vớ vẩn”.
“…”.
Ặc, hí hửng chạy đi post truyện nhưng lại nhìn thấy những comment như thế này. Lẽ nào chữ tín của tác giả Thịt Kho Tàu lại tệ đến vậy sao?
Ôn Bình xoa cằm, đóng trang web, sau đó mở Client.
Đang định đăng nhập thì hệ thống gửi thông báo: “Tài khoản của bạn đã được đăng nhập, xin hãy đăng nhập sau”, đồng thời bên kia Kỳ Quyên cũng nhận được một thông báo: “Tài khoản của bạn được đăng nhập ở một địa chỉ IP khác”.
Kỳ Quyên vội vàng mở QQ, nhắn tin hỏi Bottle: “Anh đang vào nick à? Kết thúc chuyến du lịch rồi sao?”
“Ừm, vừa mới về :) ”.
“Tôi đang làm nhiệm vụ chạy vòng, hoàn thành lượt này là nâng cấp, anh chờ một chút rồi vào nhé”.
“Được, vậy thì tôi vào diễn đàn xem sao”.
“Ừm, lập tức xong ngay đây!”.
Một phút sau, cửa sổ chat hiện lên một tin nhắn: “Xong rồi”.
“Lập tức” của cô quả thật rất thần tốc.
Lúc ấy Ôn Bình mới đăng nhập lại, vừa đăng nhập đã giật mình bởi số liệu trước mắt.
Mr. Bottle đã lên cấp 80 rồi!
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, lên được mười cấp, cô ấy thật lợi hại! Càng kinh khủng hơn là tài khoản của cô ấy cũng cấp 80. Điều đó có nghĩa là trong thời gian này cô ấy chơi cùng lúc hai tài khoản, cả hai đều nâng lên cấp 80!
Ôn Bình hiểu rất rõ, trong thời điểm tất cả người chơi đều điên cuồng nâng cấp, cùng chơi hai nick vất vả như thế nào.
Cô hoàn toàn có thể để mặc tài khoản “Mr. Bottle” không cần bận tâm. Nhưng cô rất có trách nhiệm, rất có tâm, cũng chơi nick này lên cấp 80, không thấp hơn một cấp nào.
Đồng thời chăm lo cho cả hai nick, chắc chắn là cô rất mệt.
Đột nhiên anh cảm thấy xúc động trong lòng.
Sự nghiêm túc và cố chấp của cô gái này đôi khi thật khiến người ta xót xa.
Rõ ràng chỉ là bạn trên mạng nhưng một khi được cô coi là bạn thì cô sẽ trượng nghĩa giúp đỡ hết mình. Hôm nay nhờ cô giúp cũng vậy. Thực ra anh và cô mới gặp nhau hai lần ngoài đời, chưa phải là bạn bè của nhau, nhưng khi anh mở lời nhờ giúp đỡ, cô lại không từ chối. Mặc dù cũng nhờ mối quan hệ với Tiêu Tinh nhưng lý do lớn nhất vẫn là cô quá trượng nghĩa với người khác.
Ôn Bình nhìn pháp sư cấp 80 trên màn hình, im lặng rất lâu rồi mới nhắn tin trên QQ:
“Cảm ơn nhé, cô vất vả rồi”.
“Không có gì, nhân tiện mở hai nick thêm kinh nghiệm mà thôi ~”.
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng Ôn Bình biết quá trình nâng cấp trên cấp 70 nhất định không đơn giản như thế. Hơn nữa, trong bảng danh hiệu của mình có “chạy chạy chạy chạy gãy chân”. Cô ấy đã làm bao nhiêu nhiệm vụ chạy vòng? Chạy đến mức gãy cả chân!
… Đột nhiên anh muốn ôm cô thật chặt.
Dĩ nhiên, cô không ở trước mặt, Ôn Bình đành phải tìm vị trí của cô trong game rồi nhảy lên ngựa phi đến đó.
Kỳ Quyên đang ở trước cửa miếu Nguyệt Lão ngoài thành Lạc Dương, cưỡi con tuấn mã màu đen, oai phong lẫm liệt.
Ôn Bình vừa đến miếu Nguyệt Lão, liền mời cô vào nhóm, đồng thời mời cô cùng cưỡi ngựa.
{Nhóm} {Mr. Bottle}: Lại đây lên ngựa, đưa cô đến một nơi.
{Nhóm} {Hoa Đỗ Quyên Nở}: …
{Nhóm} {Hoa Đỗ Quyên Nở}: Không làm nhiệm vụ vợ chồng sao?
{Nhóm} {Mr. Bottle}: Qua đó đã rồi tính :) .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc