Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp - Chương 19

Tác giả: Diệp Chi Linh

Kế hoạch lôi kéo (1)
Nam Cung Ức cứ suy nghĩ mãi về chuyện *** Đào Hoa Tiên chỉ chậm có vài giây đã bị kẻ khác ςướק công đầu, chỉ thiếu có ba giây mà đã biến từ thứ nhất thành thứ hai, thật đúng là ức chế hết chỗ nói.
Trong game có bảng Phong vân, danh sách ba đội qua cửa đầu tiên trong tất cả các Phụ Bản đều được ghi chép trên “Bảng Phong vân giang hồ”. Trong đó, người chơi đứng vị trí đầu bảng còn nhận được phần thưởng là số điểm hiệp nghĩa rất lớn do hệ thống tặng.
Nhìn những người đứng đầu trong Phụ Bản Đào Hoa Nguyên trên “Bảng Phong vân giang hồ” là năm cái tên “Hoa Đỗ Quyên Nở, Mr. Bottle, Mr. Virus, Chờ Một Ngày Nắng, Ngạo Thị Quần Hào”, thật đúng là càng nhìn càng thấy đau lòng. Vốn dĩ trên đó nên là tên của Nam Cung Ức, chỉ thiếu ba giây thôi, ba giây! Thật đúng là không có thiên lý!
Ngày hôm sau lên mạng, Nam Cung Ức nhận được một tin nhắn riêng do người anh em Nam Cung Thạch Đầu trong nhóm hôm qua gửi.
Nam Cung Thạch Đầu: “Đại ca, em tìm được một vài thông tin vỉa hè về cô nàng mà anh bảo điều tra”.
Nam Cung Ức tò mò nói: “Tin gì? Nói mau”.
Nam Cung Thạch Đầu: “Nghe nói cô ta đã từng xông vào môn phái Tiêu Diêu Cư đấu tay đôi với thần thú, một mình giết hai con”.
Nam Cung Ức tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Cô ta giết thần thú làm gì?”
Nam Cung Thạch Đầu nói: “Cái này thì em không biết, có thể là ngứa tay muốn luyện tập. Dù sao thì sau khi cô ta *** thần thú đã biến thành quan hệ thù hận với Tiêu Diêu Cư, sau đó cái tay Mr. Bottle kia xuống địa lao cứu ra”.
Nam Cung Ức sững người, tất cả chuyện này là gì vậy, thật đúng là một đám cao thủ tư duy kỳ lạ tới mức không thể hiểu được.
“Mr. Bottle? Là cao nhân phương nào?”
“Là đại đồ đệ của Hoa Đỗ Quyên Nở, rất nhiều người trong phái Tiêu Diêu Cư đều quen anh ta, nghe nói anh ta rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ người mới làm nhiệm vụ. Người của phái Tiêu Diêu Cư đều gọi anh ta là đại sư huynh”.
“Ồ”. Nam Cung Ức gật đầu, “Hai sư đồ này có bang hội không?”
“Đều là người chơi riêng lẻ, không vào bang hội”.
“Rất tốt”. Nam Cung Ức mỉm cười, “Thế thì kéo họ vào bang chúng ta đi. Cao thủ như thế này không thể bỏ lỡ”.
Mặc dù tư duy của cao thủ có hơi kỳ quặc một chút, nhàn rỗi không có việc gì đi chém thần thú, đi ςướק ngục, nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng chiến đấu và khả năng hiệu triệu to lớn của cao thủ, lôi kéo những cao thủ như thế này vào bang, sau này bang chiến chắc chắn sẽ rất hiệu quả. Hoa Đỗ Quyên Nở một người bằng hai người, thử nói xem, một người mạnh tới mức ngay cả thần thú cũng có thể đánh tay đôi, lúc bang chiến chặt đầu người chắc chẳng khác nào thái rau.
Suy nghĩ của Nam Cung Ức rất tươi đẹp nhưng hiện thực thì vô cùng tàn khốc.
Nam Cung Thạch Đầu do dự một lúc rồi nói: “Cái này e là rất khó, đại ca, em còn nghe ngóng được một thông tin, người trong bang hội chúng ta… đã từng đắc tội với họ”.
“Hả?” Nam Cung Ức sững người như bị giáng một gậy vào đầu.
“Nam Cung Mặc, Nam Cung Du Nhiên, Nam Cung Tiểu Vũ, mấy người này anh nhớ chứ?”
“Nhớ, Tiểu Mặc là anh em của ta”.
“Sặc, anh em của anh đã từng vác loa chửi bới Hoa Đỗ Quyên Nở, lại còn treo thưởng toàn máy chủ giết Hoa Đỗ Quyên Nở 1000 xu một lần, nghe nói anh ta còn lấy lý do ‘Đồ đệ của Hoa Đỗ Quyên Nở, giết ngươi không cần lý do”, đánh úp Mr. Bottle vô số lần, ám sát Mr. Virus vô số lần…”
“…” Huyệt thái dương của Nam Cung Ức bắt đầu giật giật.
Nam Cung Thạch Đầu nói tiếp: “Kỳ lạ là Mr. Bottle và Mr. Virus đều không muốn báo thù. Mỗi lần bị Tiểu Mặc đánh úp, ám sát, hai người đều vô cùng ăn ý, quay về địa phủ luôn. Trừ lần đầu tiên bị giết hỏi một câu ‘Xin hỏi giết tôi làm gì’, về sau khi bị giết, hai người họ đều chẳng buồn nói gì nữa…”
Nam Cung Ức bắt đầu toát mồ hôi lạnh, “Chửi không chửi lại, giết không đánh trả? Thật quá bình thản”.
Nam Cung Thạch Đầu gật đầu: “Quả đúng là cao thâm, bị giết nhiều lần như vậy vẫn nín nhịn, có lẽ là đang nung nấu kế hoạch báo thù…” Ngừng một lát lại nói, “Đại ca, em thấy nên thôi đi. Có lẽ kế hoạch này không thực hiện được đâu, không bị người ta động đến đã may mắn lắm rồi”.
Nam Cung Ức nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi được”.
Hiếm khi muốn chiêu mộ vài nhân tài, không ngờ tên khốn Nam Cung Mặc lại đắc tội với các nhân tài.
Nam Cung Ức trong lúc phẫn nộ đã gửi tin nhắn cho Nam Cung Mặc: “Cậu an phận một chút!”
Nam Cung Mặc mơ hồ sờ đầu, “Em đã rất an phận rồi ạ”.
Nam Cung Ức tức giận nói: “Sau này mà bị người ta truy sát thì đừng đến tìm tôi!”
Nam Cung Mặc nói: “Không có chuyện đó đâu, đại ca, từ trước đến nay đều là em truy sát người khác. À đúng rồi, lúc nãy lại cùng Tiểu Vũ liên thủ truy sát cái tay Mr. Bottle. Hắn vừa nhìn thấy em đã co cẳng chạy… Chắc là bị giết đến sợ rồi, ha ha ha ha”.
Nam Cung Ức chỉ cảm thấy trong lòng có một vạn con voi phóng qua. Im lặng một lúc rất lâu mới ném ra ba chữ: “Cậu bảo trọng”.
Nam Cung Mặc cười khì khì và nói: “Vâng, đại ca cũng bảo trọng”.
Nam Cung Ức có cảm giác bó tay bó chân bó toàn thân.
Cái tay Nam Cung Mặc này suốt ngày chạy nhảy như khỉ, gây chuyện thị phi khắp nơi. Quả nhiên là hành động của khỉ phối hợp với IQ của khỉ, cộng thêm cô em gái Nam Cung Tiểu Vũ cũng giống như khỉ. Tổ hợp vô địch này quả là khó đỡ.
Ngược lại với suy nghĩ ức chế của Nam Cung Ức, người bị truy sát là Mr. Bottle vô cùng bình thản.
Anh nhanh chóng quay về thành hoàn toàn không phải vì sợ cặp huynh muội bám dai như đỉa Nam Cung Mặc, Nam Cung Tiểu Vũ mà là vì sư phụ chat riêng với anh: “Bottle, có muốn đến Phụ Bản Động Nhệnkhông?”
Phụ Bản Động Nhệnlà Phụ Bản cấp 51, cũng có nghĩa là chỉ có nhân tài thông qua nhiệm vụ đột phá lên cấp 51 mới có thể vào Phụ Bản này.
Tư liệu hiển thị, trong Phụ Bản này có rất nhiều nhện độc, sau khi tiêu diệt có thể giành được vô cùng nhiều kinh nghiệm. Nâng cấp ở đây nhanh hơn làm nhiệm vụ rất nhiều. Đồng thời, Boss Nhện Vương cùng với Boss ẩn thân Nhện Chúa đều sẽ bỏ lại trang bị màu tím vô cùng lợi hại.
Hoa Đỗ Quyên Nở nói như vậy, dĩ nhiên Bottle đồng ý: “Ok, đồ đệ lập tức đến ngay”.
Trong suy nghĩ của Nam Cung Mặc, Bottle nhìn thấy mình vì sợ bị giết nên co cẳng bọ chạy. Nhưng trên thực tế, Bottle hoàn toàn không chú ý đến anh ta… Bởi vì cái tên “Nam Cung Mặc” đối với anh mà nói hoàn toàn mang tính chất là người qua đường A, B nào đó. Cho dù nhìn thấy cũng coi như không khí, không thèm bận tâm.
Bottle vào nhóm, phát hiện Ngạo Thị Quần Hào cũng có ở đó, nhìn thấy anh liền vui mừng chào hỏi: “Bottle cũng đến rồi”.
Mr. Bottle: “Ừm”.
Ngạo Thị Quần Hào: “Anh Virus bạn anh đâu? Hôm nay không online sao?”
Mr. Bottle: “Có thể là phải làm thêm”.
Đang nói thì đột nhiên Mr. Virus online, sau khi vào nhóm liền gõ một câu: “Xin lỗi các vị, vợ tôi vừa mới tung kỹ năng gầm rú, bây giờ tôi vẫn còn choáng váng”.
Ngạo Thị Quần Hào: “Vợ anh gầm rú cái gì?”
Mr. Virus: “Nói là thức ăn tôi làm quá đắng”.
Hoa Đỗ Quyên Nở: “Cho quá nhiều muối?”
Mr. Virus: “Không, bị cháy”.
Mr. Bottle: “…..”
Mr. Virus: “Khụ khụ, tối nay tôi đưa cô ấy ra ngoài ăn, không cùng mọi người vào Phụ Bản được, lên đây chào một tiếng”.
Hoa Đỗ Quyên Nở: “Ừm, đi đi”.
Mr. Virus offline thần tốc. Kỳ Quyên nhìn ba người trong nhóm, nghĩ một lúc rồi nói: “Chị em tốt của tôi Chờ Một Ngày Nắng tối nay phải làm bài tập, cũng không đến được. Ba người chúng ta không thể vào Phụ Bản được, hay là… đi làm nhiệm vụ?”
Mr. Bottle: “Gọi thêm người khác cũng được”.
Kỳ Quyên gọi trên Kênh Thế Giới: “Cấp 51 đến Động Nhện, cần y sư và kiếm khách, nhóm *** đang chờ bạn ~”
Cô vừa đăng thông cáo trên kênh Thế giới, vừa đi về phía Động Nhện.
Ba người gặp nhau ở cửa Động Nhện tận sâu trong khu rừng sương mù, đột nhiên phát hiện ở cửa có mấy ID rất quen.
Nam Cung Mặc, Nam Cung Ức…
Nhìn ID Nam Cung Mặc, Kỳ Quyên thấy vô cùng thân thiết liền chủ động chào hỏi: “Nam Cung Mặc, đã lâu không gặp”.
Bỗng chốc Nam Cung Ức thấy sống lưng lạnh buốt, lập tức vờ ra vẻ không ngồi cạnh máy tính, để nhân vật trên màn hình ngồi im trong tư thế ngồi khoanh chân dưới đất nghỉ ngơi.
Nam Cung Mặc nhìn thấy kẻ thù thì vô cùng ngứa mắt, đang định xông lên, đột nhiên nhìn thấy sau lưng cô ta có hai người…
Mr. Bottle, Ngạo Thị Quần Hào, cộng với Hoa Đỗ Quyên Nở, ặc… quá nhiều người, có thể, có lẽ, dường như… không đánh lại được.
Nam Cung Mặc vội vàng chat riêng với bang chủ: “Đại ca, bọn chúng ba người, chúng ta chỉ có hai người, chạy hay đánh?”
Nam Cung Ức giả vờ không online.
Nam Cung Mặc tiếp tục chat riêng: “Đại ca, phải làm thế nào?”
Nam Cung Ức tiếp tục giả vờ không online.
Nam Cung Mặc ức chế, thầm nghĩ bị ba người bọn họ *** còn hơn là lẳng lặng bỏ chạy, ૮ɦếƭ rồi đứng dậy vẫn là một trang hảo hán. Nếu bỏ chạy thì sau này, Nam Cung Mặc hắn còn mặt mũi nào mà xông pha giang hồ nữa…
Thế là Nam Cung Mặc coi cái ૮ɦếƭ nhẹ tựa lông hồng, đi về phía Hoa Đỗ Quyên Nở, ૮ɦếƭ đâu có gì đáng sợ, huống hồ đây là game, có ૮ɦếƭ cũng không đau.
Đột nhiên Mr. Bottle nói: “Hai vị một người là y sư, một người là kiếm khách, vào nhóm đi”.
Hoa Đỗ Quyên Nở nói: “Ừm, thật trùng hợp”.
Tin nhắn hệ thống: Hoa Đỗ Quyên Nở mời bạn vào nhóm.
Nam Cung Mặc không hiểu, lẽ nào cô nàng này trả thù còn chưa đủ, còn muốn sau khi vào nhóm sẽ giết rồi quật xác sao?
Nam Cung Mặc dứt khoát ấn từ chối, sau đó anh ta nhận được tin nhắn chat riêng.
{Mr. Bottle}: Chúng tôi định đến Động Nhện, cậu đến đây cũng là muốn đến Động Nhện đúng không?
{Nam Cung Mặc}: …
{Mr. Bottle}: Cùng đi nhé, gọi cả cậu bạn Nam Cung Ức của cậu nữa, vừa đủ năm người.
{Nam Cung Mặc}: …
Lẽ nào anh đã quên là hôm qua tôi truy sát anh ba lần, đánh úp anh hai lần, còn ám sát anh một lần sao?
{Mr. Bottle}: Nào, vào nhóm :)
Tin nhắn hệ thống: Mr. Bottle mời bạn vào nhóm.
Nhìn dòng chữ này, đột nhiên Nam Cung Mặc không thể ấn từ chối. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, quả thực thái độ của Bottle quá tốt, đến mức đột nhiên trong lòng Nam Cung Mặc cảm thấy có chút áy náy.
Nam Cung Mặc lại một lần nữa chat riêng với Nam Cung Ức với tâm trạng phức tạp: “Đại ca, có đó không? Mr. Bottle bảo chúng ta vào nhóm của hắn, cùng đến Phụ Bản Động Nhện, phải làm thế nào…”
Nam Cung Ức lập tức online: “Hả? Không phải là bọn họ muốn trả thù à?”
Nam Cung Mặc: “…”
Nam Cung Ức: “Vậy thì đi đi, dù sao thì mấy anh em trong bang chúng ta cũng không online. Nhóm họ ba người, cộng thêm hai chúng ta, vừa đủ năm người”.
Nam Cung Mặc: “Nhưng em có thù với bọn chúng!”
Nam Cung Ức: “Có thù oán gì cứ bỏ qua một bên ^_^”.
Nam Cung Mặc: “Nhưng em đã từng vác loa rêu rao, không *** Hoa Đỗ Quyên Nở tới mức phải ra khỏi máy chủ thì không phải là Nam Cung Mặc!”
Nam Cung Ức: “Không sao không sao, cậu nói là cái nick này cậu vừa mới mua, chuyện trước đây hoàn toàn không biết. Bọn họ cũng hết cách với cậu, đúng không?”
Nam Cung Mặc: “…”
Nam Cung Ức: “Cứ vậy đi, đại trượng phu là phải biết nhẫn nhịn, đổi tên lại là hảo hán. Nào, vào nhóm”.
Thế là Nam Cung Mặc cùng đại ca vào nhóm của Hoa Đỗ Quyên Nở trong tâm trạng vô cùng phức tạp.
Sau khi hai người vào nhóm, hình như Mr. Bottle đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói trên kênh nhóm: “Cái tên Nam Cung Mặc hình như quen quen, có phải là gặp ở đâu rồi không?”
Hoa Đỗ Quyên Nở: “Đúng rồi, hình như là người trước đó đã treo thưởng giết tôi 1000 xu một lần? Còn nói là nếu không giết đến nỗi tôi phải ra khỏi máy chủ thì không phải là Nam Cung Mặc”.
Nam Cung Mặc: “Xin chào hai vị, thực ra đây là nick tôi mới mua ^_^”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc