Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án - Chương 30

Tác giả: Chung Hiểu Sinh

Đánh một trận ở Vương Gia Bảo, bọn họ vốn chỉ muốn thừa lúc đêm tối lén lén lút lút chạy vào cứu người, nhưng không ngờ, càng không hề chuẩn bị mà náo loạn long trời lở đất thế này, dường như đã nháo nhào toàn bộ Vương Gia Bảo ầm trời.
Khi Cao Hiên Thần tỉnh lại là đã qua tròn một ngày một đêm. Hắn mở mắt ra, chỉ thấy Kỷ Thanh Trạch ngồi ở bên giường của hắn, yên lặng mà nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt một hồi lâu, Kỷ Thanh Trạch mới mở lời trước: “Ngươi đã tỉnh.”
Cao Hiên Thần muốn ngồi dậy, nhưng mà toàn thân hắn đau nhức vô lực, khó có thể nhúc nhích. Cảm giác như vậy thực sự rất tồi tệ, bất quá cảm giác khó chịu ít nhất cho hắn biết mình còn sống, bởi vậy tâm tình cũng không quá tệ. Hắn nằm đánh giá bốn phía, phát hiện mình đã về tới Linh Vũ sơn, đang nằm trong phòng Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch không nói lời nào mà nhìn hắn chằm chằm.
Một lát sau, Cao Hiên Thần hỏi: “Vương Hữu Vinh đâu?”
“૮ɦếƭ rồi.”
“Hả?!” Cao Hiên Thần mơ hồ nhớ lúc trước khi mình ngất đi, Vương Hữu Vinh nhào tới bắt hắn, hắn muốn đẩy Vương Hữu Vinh ra,vì hắn biết mình tay không có bao nhiêu lực, cho nên hắn đã ráng dùng hết sức, kết quả hắn lại như tùy tiện đẩy ra một tầng lụa mỏng đã đẩy được Vương Hữu Vinh ra rồi. Lúc đó hắn còn đang nghĩ, kia Vương Hữu Vinh cũng quá có tiếng mà hổng có miếng rồi, lúc thường chắc ăn cơm ít lắm nè, nên người mới nhẹ hều như bộ áo quần. Chẳng lẽ hắn nhỡ tay đẩy ૮ɦếƭ Vương Hữu Vinh rồi?
Kỷ Thanh Trạch nói: “Chúng ta vốn muốn mang hắn về Thiên hạ luận võ đường, nhưng hắn tự sát ở trên đường.”
“Ồ…” Cao Hiên Thần nghĩ hai người Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh phải mang một đám người rời đi, còn phải khiêng cái thân sống dở ૮ɦếƭ dở hắn về, nhất thời không coi chừng được Vương Hữu Vinh cũng là hợp tình hợp lý.
“Nhưng hắn trước khi ૮ɦếƭ, chuyện nên nói đều đã nói.”
Cao Hiên Thần gật gật đầu. Hắn hơi cử động, khiến bắp thịt toàn thân đau nhức không thôi, nhất thời nhe răng trợn mắt.
“Ngươi không hỏi hắn nói gì?”
“Đại khái đều đoán được.” Cao Hiên Thần nói, “Mười lăm năm trước hắn không biết tự lượng sức mình theo người ta chạy tới đánh Thiên Ninh giáo ta, bị thương, là bị thương cái kia đúng không? Hoàn toàn không dùng được nữa hay không dùng tốt? Hẳn là hoàn toàn không thể dùng. Hắn chỉ có một con trai ngốc, không ai kế thừa gia nghiệp Vương Gia Bảo, hắn ςướק một đống nữ nhân đến, vì chính mình sinh không được nên muốn làm cho con trai ngốc của hắn nhanh chóng sinh cho hắn mấy tôn tử. Đáng tiếc con trai ngốc của hắn cũng không hiểu chuyện. Vương Gia Bảo xem như là tuyệt hậu.”
“…” Kỷ Thanh Trạch nói: “Vậy ư, hắn lại không nói chuyện này.”
Tuy rằng đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà đến thời khắc sống còn, còn đi kể với người ta chuyện mình gặp phải khó khăn trong chuyện phòng the, Vương Hữu Vinh còn chưa ‘thú vị’ như vậy.
“Vậy nói gì? Nói hắn tuy rằng hận ta, nhưng thực ra càng hận Thiên hạ luận võ đường hơn? Muốn thừa cơ hội này độc ૮ɦếƭ tất cả mọi người của Thiên hạ luận võ đường rồi vu oan cho ta, để võ lâm chính đạo giết ta, một mũi tên hạ hai con chim?”
Kỷ Thanh Trạch “Ừ” một tiếng. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.VN - Thích Truyện Chấm VN
Trên đời này, người căm hận ma giáo căm hận ma giáo giáo chủ Cao Hiên Thần có thật nhiều, nhưng lại không có mấy người sẽ phát điên đến nỗi vì hãm hại Cao Hiên Thần mà không tiếc để một đám thiếu niên chịu tội thay. Trừ phi, người này vốn hận Thiên hạ luận võ đường. Hắn muốn Ngụy Thúc hạ thuốc ở trong đồ ăn không phải là Kim Xà thảo gì, mà là tuyệt mệnh tán, ỷ vào Ngụy Thúc được võ đường rất tin tưởng, muốn độc ૮ɦếƭ càng nhiều càng tốt.
Linh Vũ sơn vốn là địa bàn Vương Gia Bảo, lúc trước Thiên hạ luận võ đường chọn Linh Vũ sơn là nơi thành lập, chính là do Vương Minh Hà dốc hết sức chủ trương, hắn bỏ tiền xuất lực nhiều nhất, còn không tiếc cống hiến ra địa bàn của chính mình. Vương Minh Hà vốn là có ý tốt, khi đó chẳng ai ngờ tới Thiên hạ luận võ đường có thể càng hoạt động càng khởi sắc, bằng không có lẽ sẽ chọn một địa giới khác trung lập hơn.
Cao Hiên Thần phân tích tiếp, nói: ” Tổ tiên Vương Gia Bảo xây dựng Thiên hạ luận võ đường, kết quả đến đời này của bọn họ, bọn họ một chút lợi ích đều không có được, còn mất luôn địa bàn, mất luôn danh hào. Vương Hữu Vinh kia sinh ra đứa con trai ngốc, muốn đưa vào Thiên hạ luận võ đường nhưng không được, hắn nhất định tức ૮ɦếƭ rồi. Đều nói tiền nhân trồng cây hậu nhân hưởng bóng mát, Linh Vũ thần tiên Vương Minh Hà gieo xuống cây to ‘Thiên hạ luận võ đường’ này trăm nghìn người ngoài được hưởng bóng mát, còn hậu nhân của mình ngay cả một chiếc lá cũng không được che.”
Từ sau khi Vương Minh Hà qua đời, người thừa kế Linh Vũ thần tiên chỉ là hạng người bình thường, địa vị Vương Gia Bảo cũng càng ngày càng tệ. Sau đó vì thế lực khắp nơi tranh đấu, không muốn để Thiên hạ luận võ đường bị cai quản dưới thế lực Vương Gia Bảo. Vì vậy Vương Gia Bảo bị xa lánh, không thể làm gì khác hơn là hoàn toàn nhường ra Linh Vũ sơn. Đây là nhường ra địa bàn trong lời Cao Hiên Thần nói.
Nhớ lúc đầu nhắc tới hai chữ Linh Vũ, tất cả mọi người đều nghĩ đến Linh Vũ thần tiên cùng Vương Gia Bảo. Hiện nay thì sao? Do Vương Gia Bảo mặt trời lặn tây sơn, mọi người nhắc tới “Linh Vũ” cũng chỉ có thể nghĩ đến Linh Vũ sơn Thiên hạ luận võ đường, thậm chí vì để tránh hiểu nghĩa khác, lúc nhắc tới Vương Gia Bảo tuyệt không nhắc lại hai chữ “Linh Vũ”, Linh Vũ thần tiên cũng thành Vương gia tiên. Đây chính là mất luôn danh hào.
Thế này cũng đã rất thảm, nhưng càng thảm hại hơn là Vương Hữu Vinh chỉ có một con trai độc nhất Vương Phục Nhạc, thế mà một đứa con trai độc đinh này lại là một kẻ ngốc tâm trí không toàn vẹn. Mấy năm trước Vương Hữu Vinh muốn đưa con trai ngốc vào Thiên hạ luận võ đường. Mà Vương Phục Nhạc không chỉ ngốc, có lúc còn phát rồ, điên lên thì lục thân không nhận, cứ gặp người là đánh. Một đứa trẻ nguy hiểm như thế, đương nhiên Từ Quế Cư không thể cho hắn vào Thiên hạ luận võ đường, môn chủ những nhà khác cũng không đồng ý, cho nên cự tuyệt hắn vào. Đời sau của tổ tiên khai sơn thì sao? Suy vi chính là suy vi, không ai nể mặt hắn chuyện này.
Cao Hiên Thần nói: “Chính hắn tư chất thường thường, luyện không ra thành tựu gì. Lại không cam lòng, cho nên đi nhầm đường, luyện ‘người cổ’. Hắn là muốn luyện đại quân ‘người cổ’ thật tốt, sau đó ‘Gương cờ khởi nghĩa’, học Thiên Ninh giáo chúng ta, ra riêng tự trị, triệt để thoát ly võ lâm chính đạo đã làm cho hắn ghét cay ghét đắng. Như thế nào, ta đều đã đoán đúng chứ?”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Đúng.”
Cao Hiên Thần cười cười: “Có thấy kì lạ không, tại sao chỉ qua chút lời của hắn là ta đã biết hắn nghĩ cái quái gì? Dù sao đều là tà ma ngoại đaọ: tâm tư hắn ta có thể hiểu được. Ta mà là Vương Hữu Vinh, ta cũng đại khai sát giới, ૮ɦếƭ một người hay một người! Không, không đúng, Vương Gia Bảo này gần Thiên hạ luận võ đường gần như vậy, ta mà là hắn, ta một người cũng không giết, tóm toàn bộ lại, hình phạt nghiêm khắc tra tấn, bức đám tiểu tử thúi này đó giao ra bí kíp của mình, sau đó là có thể giống Thiên Ninh giáo chúng ta, kiêm học các kiểu kỹ năng, thành lập một tân giáo phái.”
Kỷ Thanh Trạch trầm mặc nhìn hắn một chốc, nhẹ giọng nói: “Tại sao ngươi lại muốn nói về mình như vậy?”
Cao Hiên Thần hơi run run, lập tức nói: “Ta đương nhiên là nghĩ sao nói vậy rồi! Đúng rồi, độc rắn trên người ta các ngươi đã giúp ta ép sạch ra chưa?”
Kỷ Thanh Trạch nhíu chặt mày lại, lắc đầu: “Không có. Không ép được, độc của con rắn kia bị chính ngươi tiêu hoá rồi.”
“Hả?!” Cao Hiên Thần cố nén đau nhức, không thể tin được, nhấc lên cánh tay của mình nhìn một chút. Cả người hắn đều khó chịu, cũng không nhận rõ rốt cuộc là độc phát tạo thành khó chịu, hay là vì vấn đề riêng của hắn. Mà nếu bây giờ hắn còn sống, độc rắn kia sẽ không gây hại đến mạng của hắn. Đây thật là chuyện kỳ quái, hắn nhớ đến lúc mình bị vài con rắn độc cắn, chẳng lẽ đúng như hắn từng nói là rắn độc ở Vương Gia Bảo độc tính khác nhau và khắc chế lẫn nhau? Hay là do lúc hắn ở Xuất Tụ sơn bị Đỗ Nghi mang đi ngâm nước thuốc suốt ngày, bị ngâm tới độ thể chất trở nên khác thường rồi?
Kỷ Thanh Trạch chậm rãi nói: “Ngươi còn muốn hỏi gì không?”
Cao Hiên Thần suy nghĩ một chút, con tin bị Vương Gia Bảo bắt, chắc chắn đã được bọn Kỷ Thanh Trạch phóng thích rồi, hỗn loạn Vương Gia Bảo lưu lại Từ Quế Cư nhất định sẽ dẫn người đi thu thập, mấy chuyện này cũng không tới phiên hắn bận tâm. Hắn hỏi: “Đúng rồi, những người Phong Hoa Thập Nhị lâu kia đâu?”
“Đi rồi.”
Cao Hiên Thần nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Hắn tuy rằng không hiểu Diệp Vô Dục làm sao lại đến Vương Gia Bảo, đang muốn giở trò quỷ gì, nhưng hắn cam nguyện không biết, cũng đừng để Kỷ Thanh Trạch biết sẽ tốt hơn.
Nhưng khẩu khí gấp gáp này của hắn còn chưa kịp thả lỏng xong, đã nghe Kỷ Thanh Trạch bình thản nói: “Lúc ta mang ngươi trở lại, Diệp Vô Dục có ngăn cản ta, muốn ta giao ngươi cho hắn.”
“Cái gì!” Nếu không phải toàn thân bủn rủn vô cùng, Cao Hiên Thần mém chút đã từ trên giường nhảy bắn lên. Hắn chửi thầm Diệp Vô Dục 18,000 lần. Lần trước gặp mặt, Diệp Vô Dục còn muốn giết hắn, lúc này lại muốn mang hắn đi, đây không phải là bắt Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh nghi ngờ sao! Có điều nói đi phải nói lại, Diệp Vô Dục mang hắn đi làm cái gì? Hắn và Phong Hoa Thập Nhị lâu có quan hệ gì đâu! Hơn nữa nếu như Diệp Vô Dục thật sự muốn mang hắn đi, còn dẫn theo một đám cao thủ Thập Nhị lâu, sao lại không ςướק người từ tay Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh?
Sau một khắc Kỷ Thanh Trạch liền giải đáp nghi ngờ của hắn: “Ngươi khóc nước mắt nước mũi bù lu bù loa, ôm ta sống ૮ɦếƭ không chịu buông tay. Còn nói nếu như hắn muốn mang ngươi đi, ngươi sẽ tìm miếng đậu phụ đập đầu ૮ɦếƭ cho hắn coi. Hắn thấy ngươi thực sự tìm đậu phụ dưới đất, mắng một câu ‘Có bệnh’, rồi đành mang theo thủ hạ của hắn đi.” =)))
Cao Hiên Thần: “…???!!!” Hắn cảm thấy Kỷ Thanh Trạch nhất định đang nói đùa hắn, tuyệt đối đang nói đùa hắn, thế nhưng Kỷ Thanh Trạch chưa bao giờ nói đùa, cái biểu tình này cũng tuyệt đối không giống như là đang nói đùa nha!!! Đây quả thực là chuyện cười lớn nhất đời hắn!!! Mình không phải là trúng độc hôn mê sao?! Người hôn mê làm sao có thể làm chuyện như vậy được!!!
Kỷ Thanh Trạch tiếp tục dùng một loại ngữ khí nhẹ như mây gió giải thích: “Có chút độc sẽ khiến cho người thần trí không rõ, giống như uống R*ợ*u say vậy”
Cao Hiên Thần: “………”
Trong phút chốc, hắn lại còn thật sự nhớ lại một ít đoạn ngắn vụn vặt, bản thân mình như con gấu koala, dùng cả tay chân mà bám ở trên người Kỷ Thanh Trạch, mang tất cả nước mắt nước mũi cọ hết lên mặt Kỷ Thanh Trạch, hắn còn bắt chước rắn mà uốn tới ẹo lui mà….aaaaaa cắn Kỷ Thanh Trạch nữaaa.
Hắn đột nhiên rất hi vọng đám hỗn tiểu tử Ngư Vãn Sinh Vũ Thanh Lưu kia xuất hiện ngay lập tức đánh lén hắn, làm sập trần nhà, chôn hắn trong gạch ngói vỡ luôn điiiiiiiii! =)))
“Còn muốn hỏi gì không?”
Cao Hiên Thần đắm chìm trong khiếp sợ, hoàn toàn không dám hỏi mình lúc ‘Độc say’ nói mê sảng cái gì, lắp ba lắp bắp nói: “Kẻ, kẻ đưa tin cho Ngụy Thúc, mật thám truyền tin tìm được chưa?”
Vương Gia Bảo dù sao cũng là thế lực ở ngoài Thiên hạ luận võ đường, bọn họ có thể bắt người nhà Ngụy Thúc ở trên trấn, lại không thể tự mình xông vào luận võ đường, đến uy hiếp Ngụy Thúc. Tất nhiên có người truyền tin cho Ngụy Thúc và đưa độc dược.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Tìm được rồi, là người vận chuyển lương thực lên núi hằng ngày. Còn nữa không?”
Cao Hiên Thần nghĩ nát óc tìm câu hỏi mới, đôi mắt loạn liếc chung quanh phòng, chỉ không dám nhìn tới Kỷ Thanh Trạch. Rất nhanh, hắn thấy nửa đoạn kiếm bản to được đặt lên bàn, là đoạn kiếm bị gãy khi Kỷ Thanh Trạch ở trong hang núi bị Vương Lan áp chế. Điều này làm cho hắn lại nhớ lại một ít tình hình trong sơn động lúc đó.
Cái đoạn kiếm này làm cho tâm tình hơi hoảng loạn của hắn chìm xuống trong nháy mắt —— lần trước Kỷ Thanh Trạch gãy kiếm, sau đó hắn và Tạ Lê liền xảy ra chuyện. Bởi vậy đoạn kiếm làm cho hắn sinh ra một cảm giác tồi tệ. Hắn chỉnh lại tâm tình, mở miệng hỏi: “Lúc trong sơn động, kiếm pháp của ngươi, là chuyện gì xảy ra vậy?
Đừng nói người Vương Gia Bảo bị Kỷ Thanh Trạch đột nhiên xuất Du Long kiếm pháp làm cho sợ hết hồn, mà ngay cả Cao Hiên Thần hắn cùng chung sống với Kỷ Thanh Trạch năm năm lúc đó cũng cực kì kinh hãi. Hắn rất ít nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch triển khai Du Long kiếm kiếm chiêu, có lẽ là bởi vì thanh trúc thân pháp chú ý “Nhẹ”, Du Long kiếm pháp chú ý “Nặng”, hai người hai phe đều có xung đột, cho nên hắn vẫn cho là Kỷ Thanh Trạch không dùng là vì vốn không luyện tốt kiếm pháp. Nhưng tình hình khi đó, Kỷ Thanh Trạch như quần đế tham long kiếm pháp bay liệng, thế nào đều không giống “Luyện không tốt”, đừng nói chỉ là hai người Vương Gia Bảo hỗn tạp, cho dù là mười bảy mười tám người, chắc Kỷ Thanh Trạch đều có thể ứng đối như thường.
Vậy chẳng lẽ y có ý định giấu chiêu? Giấu chiêu trong tình huống như vậy? Y điên rồi sao?
Kỷ Thanh Trạch thần sắc khựng lại, sau đó khe khẽ thở dài, khàn giọng nói: “Ta… Trình độ không đủ. Lúc đó… Bị bức ép phải gấp, bỗng nhiên giác ngộ, thông hiểu đạo lí… Xin lỗi.”
Cao Hiên Thần ngơ ngác, khua khua ta: “A, thôi thôi. Coi như ngươi giác ngộ đúng lúc.” Người luyện võ, thường sẽ gặp phải bình cảnh, có lúc một chiêu nửa thức thôi mà luyện cỡ nào cũng không vô, luyện hàng trăm ngàn lần không những không luyện thuần mà trái lại càng luyện càng hồ đồ, giống như học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có. Còn có lúc chẳng hề để ý, đột nhiên phá tan mây mù thấy trời quang, tất cả đầu mối đều được xuyên thành một chuỗi, võ học khó nhất cũng trở nên đơn giản như mặc quần áo ăn cơm thôi. Tình huống như vậy Cao Hiên Thần cũng đã trải qua mấy lần, bởi vậy hắn không nghi ngờ chút nào mà tiếp nhận lời giải thích của Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch nhìn hắn một chốc, thấy hắn không nói, lại hỏi: “Ngươi hỏi xong rồi sao? Còn nữa không?”
Cao Hiên Thần nhất thời không nghĩ ra thắc mắc gì cần giải thích nữa.
“Nếu ngươi hỏi xong rồi.” Kỷ Thanh Trạch nhìn chằm chằm hai mắt của hắn, trong đôi mắt đen đầy sóng ngầm phun trào, ẩn chứa quá nhiều cảm xúc. Y chậm rãi nói: “Vậy thì đến lượt ta hỏi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc