Minh Hôn Cái Đầu Anh Á - Chương 52

Tác giả: Mị Tinh Nhân

1 giờ sau
"Mẹ kiếp, lại dám không nhận điện thoại của ông đây? !" Người đàn ông đẩy đẩy cái mũ trên đỉnh đầu, nặng nề đá một cước vào cổng sắt cho hả giận, sau đó quay người đi, lấy điện thoại di động từ trên quần ra, quay số điện thoại.
Sư phụ đứng ở dưới cây lớn phía bên phải thấy thế thì bĩu môi cười một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn vùng trời biệt thự nhà họ Sở. Chỉ thấy vùng trời biệt thự bị tuyến đỏ rậm rạp chằng chịt bao quanh, tạo thành một bàng trận trước nay chưa có, bao phủ cả nhà họ Sở trong đó.
Sư phụ đi ra từ bóng cây đại thụ, mỉm cười hỏi người đàn ông: "Tiên sinh, cậu muốn đi vào à?"
Người đàn ông nghe được giọng nói đột nhiên quay đầu lại, cúp điện thoại di động rồi để điện thoại xuống, cảnh giác nhìn về phía sư phụ hai lần, hình như cảm thấy lão già này không có uy Hi*p gì đối với mình, lúc này mới buông lỏng cảnh giác.
"Ông là ai?" Người đàn ông nheo mắt lại, giọng nói lạnh nhạt hỏi.
Nụ cười bên khóe miệng sư phụ sâu hơn, "Người có mục đích giống ngài đây."
"Ông cũng muốn đi vào?" Lão già này không phải là ăn trộm chứ?
"Ừ." Sư phụ nhẹ nhàng gật đầu, "Mà một mình tôi không có cách nào đi vào, nếu như cậu nguyện ý, có thể dẫn tôi đi vào chung không?"
Người đàn ông mím môi, cười lạnh một tiếng, "Tại sao?"
"Bởi vì tôi có thể giúp cậu đi vào." Sư phụ tràn đầy tự tin nhìn người đàn ông.
Người đàn ông cau hai hàng lông mày, lão già kia chính là tới quấy rối? Ông ta không vào được? Buồn cười, cũng chỉ là một cái chốt chặn vững chắc, làm sao có thể cản được anh ta chứ? !
Anh ta hung hăng lườm sư phụ, đưa tay phải ra, nắm lấy cổng sắt, muốn trèo qua trên cổng sắt, nhưng không biết vì sao, đầu ngón tay anh ta mới vừa chạm lấy cổng sắt thì trong nháy mắt cảm giác giống như bị sét đánh xâm lấn thần kinh của anh ta, anh ta bị đau đến vội vàng buông tay ra.
"Như thế nào? Chàng trai, đau không?" Sư phụ lành lạnh hỏi.
Người đàn ông hung ác giương mắt, dưới ánh trăng nước mắt dưới khóe mắt có vẻ rất là bắt mắt.
"Chàng trai, không có tôi giúp một tay, cậu không thể vào được. Cậu hãy làm người tốt, giúp tôi một chút, cũng tự giúp cậu thôi." Sư phụ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt chòm râu tuyết trắng được cắt tỉa vừa rồi bị gió nhẹ thổi bay.
Người đàn ông nhìn chằm chằm đường xi măng suy tư hồi lâu, trầm giọng nói: "Ông có cách đi vào ư?" Cổng sắt này khẳng định bị thuật sĩ kia giở trò gì đó, cho nên mình mới không vào được. Nhưng mình mới vừa dùng chân đá thì tại sao không có cảm giác như bị sét đánh nhỉ?
Giống như nhìn thấu sự khó hiểu của người đàn ông, sư phụ đi lên trước, móc một tờ giấy từ trong người ra, đứng ở cổng, miệng giải thích: "Lúc đá vào cổng, cậu không có biểu lộ ra ý muốn xông vào bên trong nhà, cho nên sẽ không gặp phải công kích. Mà lúc cậu mới vừa dùng tay nắm cửa, là biểu lộ ra ý muốn xông vào mạnh mẽ, thế nên cổng tự nhiên sẽ tiến vào trạng thái phòng bị, ngăn cản tất cả những người có thể tạo thành nguy hại đối với trận pháp ở bên ngoài."
"Trận pháp?" Lão già này là một thằng điên sao?
"A, quên, cậu không hiểu được." Chẳng biết lá bùa trong tay sư phụ biến mất lúc nào, ông cúi đầu, lại tiếp tục lấy một lá bùa khác từ trong túi áo ra, im lặng niệm mấy câu, sau đó che lá bùa ở trước mắt người đàn ông, tiếp đó lá bùa biến mất.
Người đàn ông phục hồi tinh thần lại từ động tác lanh lẹ liên tiếp của ông, anh ta khẽ ngẩng đầu lên, khi ánh mắt anh ta kịp chạm đến pháp trận giống như mạng nhện khổng lồ màu đỏ nhạt giữa không trung, thì nhất thời hoảng hốt.
"Chàng trai, chúng ta đi thôi!" Sư phụ quay đầu lại, nói với anh ta.
Người đàn ông hốt hoảng lắc đầu một cái, "Tôi không đi, tôi còn có chuyện khác phải làm." Anh ta vội vàng xoay người lại, đi về phía đầu hẻm.
Nói giỡn, tiền này không lấy được coi như xong. Nhìn trận pháp của nhà họ Sở, cái gã thuật sĩ dường như cũng không dễ trêu chọc, huống chi nhà họ Sở cũng không phải hạng người tin nam thiện nữ, nói không chừng lợi dụng anh ta xong sẽ Gi*t người diệt khẩu. Anh ta nên mau mau cầm khoản tiền kia cao chạy xa bay!
"Chàng trai, sao cậu lại nói không giữ lời vậy hả? Làm người như vậy thì thật không tốt lắm đâu?"
Trường bào màu xám nhạt đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh ta, ngăn cản nhịp bước của anh ta, anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, "Ông... ông chạy đến trước mặt tôi thế nào?" Rõ ràng lúc trước vẫn còn ở phía sau mình, ngay cả tiếng bước chân đi bộ cũng không có, sao lại đột nhiên xuất hiện còn chạy đến trước mặt mình rồi? Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
"Chàng trai, hành động việc làm của cậu thật sự khiến người ta chán ghét. Hiện tại tôi cho cậu hai lựa chọn, một, đi vào cùng tôi! Hai, tôi ép buộc cậu đi vào! Tự chọn đi." Sư phụ liếc anh ta một cái, lại nhìn trăng sáng treo ở giữa không trung, tròng mắt thoáng qua một tia không kiên nhẫn.
"Bệnh thần kinh, ông muốn đi thì tự mà đi, tôi sẽ không đi!" Lão già, ông cho rằng ông là ai? Thật là không biết sống ૮ɦếƭ!
Người đàn ông lặng lẽ móc ra một cây đao từ trong túi quần của mình.
Sư phụ cúi đầu, rũ rèm mắt xuống, nhẹ nhàng giương ống tay áo lên, "Phập!" Chủy thủ rơi ra từ đầu ngón tay ông, trực tiếp đập thẳng vào mặt tường trong ngõ hẻm.
Anh ta cứ ngây ngốc nhìn chủy thủ rơi xuống đất, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
"Được rồi, còn nhìn gì nữa, đi thôi!" Sư phụ xoay người lại đưa lưng về phía anh ta, nhấc lòng bàn tay, người đàn ông không bị khống chế bắt đầu đi theo ông.
Thân thể người đàn ông run như cái sàng, mặt hoảng sợ.
Hai người mau chóng trở lại trước cửa, sư phụ đưa lưng về phía anh ta, quay đầu lại, mím môi, "Chàng trai, làm phiền cậu." Dứt lời, sư phụ hung ác lấy một vết máu từ trên mặt anh ta, ngay sau đó cũng không biết móc ra một cây viết từ đâu, thấm máu tươi trên mặt anh ta viết chữ không ai biết trên mặt anh ta.
"Lão già, rốt cuộc ông muốn làm gì? !" Anh ta gầm ra tiếng, thân thể vẫn còn run rẩy, có thể thấy được giờ phút này anh ta cực kỳ sợ hãi. Mặc dù anh ta đã từnggi*t không ít người, nhưng đối mặt với cái ૮ɦếƭ, có người nào sẽ thản nhiên đối mặt.
"Được rồi, mở cửa đi!" Sư phụ không trả lời anh ta, mà thu hồi 乃út trong tay, ông đẩy lưng anh ta một cái, đẩy anh ta đến trước cửa, cánh tay người đàn ông không bị khống chế nâng lên, nhẹ nhàng đẩy một cái vào cổng, công thế nhưng im lặng mở ra, mà anh ta cũng không có cảm giác chạm điện.
"Thật tốt quá. Cám ơn cậu, chàng trai." Sư phụ hài lòng gật đầu một cái, đi vào, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng dấp lão già ૮ɦếƭ tiệt này cũng sẽ không lại làm khó anh ta, anh ta có thể mau rời đi rồi.
"A, cậu đừng đi chứ. Trong tòa nhà này có ‘các người bạn’ rất khát vọng nhìn thấy cậu đấy. Cậu đi theo tôi!" Sư phụ cười híp mắt nhìn anh ta nói. Đầu ngón tay cong lại, người đàn ông lại bắt đầu chậm rãi đi về phía trước.
"Cái tên khốn kiếp này! Tôi không muốn đi vào!"
"Hư, chớ quấy rầy!" Sư phụ nheo mắt lại, nhắc nhở anh ta giảm âm lượng.
Người đàn ông còn muốn tiếp tục mắng mỏ, ý đồ đưa tới sự chú ý của người khác. Nhưng là mới vừa hé miệng, lại phát hiện miệng của mình hoàn toàn không nhúc nhích được, giống như bị người ta dùng nhựa cao su dính lên.
"Đi thôi, chúng ta còn phải tìm người!" Sư phụ thoải mái xoay người lại, đi về phía lùm cây bên đình viện, chỗ đi qua, tơ hồng rậm rạp chằng chịt trải rộng Sở trạch đều tự động thối lui không thấy.
Nửa giờ sau
Cảnh quan Vương chậm rãi lái xe hơi vào đường phố, đi về phía biệt thự nhà họ Sở. Mà lúc này anh ta đang ở trạng thái sốt ruột nên hoàn toàn không có để ý đến phía sau không xa có chiếc xe tải nhỏ đi theo.
"Đầu lĩnh, ông nói anh ta tới nơi này làm gì?" Tiểu Lâm cau mày hỏi đội trưởng ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Ánh mắt Đội trưởng nhìn chằm chặp chiếc xe phía trước, giống như vô tâm nói câu: "Có thể là gặp đồng bọn."
"Ồ." Tiểu Lâm gật đầu một cái, lại quăng ánh mắt về phía xe hơi của Cảnh quan Vương, đột nhiên, "Ah? Xe ngừng."
"Dừng xe lại!" Đội trưởng vội vàng dặn dò.
"Vâng", Tiểu Ngô phụ trách lái cũng dừng xe lại.
Cảnh quan Vương dừng xe ở sát cổng nhà họ Sở, xuống xe, nhìn về phía đầu hẻm trống không một lượt, cảm thấy an toàn thì mới đè xuống chuông cửa biệt thự nhà họ Sở.
"Anh ta không có phát hiện ra chúng ta chứ?" Tiểu Lâm thấp thỏm hỏi.
"Sẽ không. Tôi cố ý dừng ở chỗ bóng cây, hơn nữa cách anh ta khá xa, Vương Dân Đức hơi cận thị, nên không phát hiện được." Tiểu Ngô trầm ngâm nói.
"Anh ta nửa đêm canh ba tới nhà họ Sở làm cái gì?" Đội trưởng rũ rèm mắt xuống, lâm vào trầm tư.
Tiểu Lâm bĩu môi, phỏng đoán: "Đầu lĩnh, anh nói xem án phân thây án cùng mất tích gần đây có dính dáng tới nhà họ Sở hay không? Anh thử suy nghĩ coi. Vụ án nghiêm trọng đầu tiên là án phân thây, mà thi thể kia cũng tìm được ở gần đây. Anh không cảm thấy quá tình cờ ư?"
"Nhưng vì sao nhà họ Sở lại làm chuyện này? Hơn nữa, người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở qua đời vào một tháng trước. Bọn họ làm gì có tâm tình làm chuyện như vậy?" Tiểu Ngô hoàn toàn phủ nhận phỏng đoán của Tiểu Lâm.
"Hung thủ kia rất có thể mai phục tại nhà họ Sở cũng không chừng."
"Vào một tháng trước nhà họ Sở cho phần lớn người giúp việc nghỉ việc, hiện tại cả tòa biệt thự cũng chỉ còn lại có mười mấy người giúp việc già." Đội trưởng vẫn trầm mặc chợt nói.
Tiểu Ngô và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc.
"Anh ta tiến vào." Ánh mắt đội trưởng lấp lánh nhìn chằm chằm bóng dáng của Cảnh quan Vương. "Vương Dân Đức ý đồ mưu sát Hạ Hinh chính là vì che giấu đầu mối vụ án Lương Ý mất tích, hôm nay anh ta tới đây vào đêm hôm khuya khoắt, rất có thể có liên quan tới chuyện Lương Ý mất tích."
"Lương Ý rất có thể đã ૮ɦếƭ rồi. Dù sao cô ấy đã mất tích một tháng." Anh ta cảm thấy chuyện này kéo dài, cần điều tra vụ án phân thây trước.
"Sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác. Ít nhất, chúng ta vẫn ôm lấy hy vọng một cái công đạo cho người nhà của họ!" Lúc này, bóng dáng của Cảnh quan Vương đã biến mất ở ngoài cửa, đội trưởng hơi nóng nảy.
Tiểu Ngô quay đầu, nói với đội trưởng nhà mình: "Anh ta đã tiến vào, làm thế nào đây?"
"Nếu không, chúng ta cũng nhấn chuông cửa?" Tiểu Lâm đề nghị.
Tiểu Ngô gõ đầu Tiểu Lâm một cái thật mạnh, "Ngu ngốc, chẳng phải sẽ bứt dây động rừng sao? Nếu người nhà họ Sở thật sự cùng một bọn với Vương Dân Đức, người ta còn không vội vàng thông báo cho anh ta để cho anh ta chạy sao? ! Chúng ta còn điều tra cái rắm gì nữa!"
"Đừng tranh cãi nữa, chúng ta len lén đi vào!" Bọn họ không có lệnh tìm kiếm của cấp trên, lại không thể bứt dây động rừng, chỉ có thể dùng biện pháp này thôi.
"Đây không phải là tự xông vào nhà dân à?" Tiểu Lâm cau mày, không thế nào đồng ý đối với đề nghị của đội trưởng nhà mình.
"Thời kỳ phi thường, thủ đoạn phi thường! Đi thôi!" Tiểu Ngô thấy đội trưởng đã đi rồi, vội vàng kéo Tiểu Lâm một cái, bước nhanh đi theo.
Lúc leo tường
Tiểu Lâm: "Ah, mới vừa rồi không phải nơi này đầy tơ hồng à?"
Tiểu Ngô: "Mắt cậu hút à? Lấy ở đâu ra tơ hồng, mau nhảy đi!"
Đội trưởng: "Tiểu Lâm, gởi tin thông báo cho lão Trần, trong vòng một giờ nếu chúng ta không có tin tức gì đáp lại, bảo bọn họ tăng thêm người đến Sở trạch."
Tiểu Lâm: "Dạ, đầu lĩnh!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc